Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Vũ Hoằng Mặc mới sốt cao,vì vẫn còn yếu nên bày bàn nhỏ ngay tại trên giường. Nhìn bữa tối của mình, Vũ Hoằng Mặc lén lút cắn môi, cảm thấy khóc không ra nước mắt. Một chén cháo gạo loãng, một đĩa bánh bao, không sao cả, vấn đề là bên cạnh còn hai đĩa đồ ăn một đĩa rau trộn mướp đắng, một cái đĩa mướp đắng xào... . Đời này hắn ghét nhất bị chịu “khổ” ( khổ là khổ qua = mướp đắng), thức ăn không thích nhất chính là mướp đắng.
Vũ Hoằng Mặc có chút hoài nghi nhìn Bùi Nguyên Ca, nàng không phải cố ý chứ?
Ngẫm lại lại thấy không có khả năng, hắn ghét vị đắng, ở trong cung cũng chỉ có ít ỏi mấy người biết, làm sao Nguyên Ca biết được? Có điều, nếu nàng biết... Vũ Hoằng Mặc thở dài, nếu nàng biết mình ghét đồ gì đắng, cố ý múc đồ ăn này tới trị mình, thì ngược lại tốt quá . Ít nhất, có thể hỏi thăm ra chuyện bí ẩn của hắn, đại biểu cho nàng có chú ý hắn!
“Cửu điện hạ, ngài mới khỏi bệnh, sức khỏe suy yếu, cho nên đồ ăn phải loãng chút, thức ăn khác quá dầu mỡ, chỉ có hai món chay này, ngài dùng tạm trước đi!” Bùi Nguyên Ca kiên quyết không đề cập tới hai món này là nàng cố ý chỉ đích danh để phòng bếp làm, thấy Vũ Hoằng Mặc chậm chạp không chịu động đũa, cố ý hỏi. “Làm sao vậy? Cửu điện hạ không thích mướp đắng, sợ đắng sao? Nhưng mà cũng hết hết, quy định đồ mặn của ta cũng có vài món nhưng phụ thân và mẫu thân lại lo thân thể ta không tốt, cố ý phân phó thêm mấy món chay bớt món mặn, đành phải ủy khuất Cửu điện hạ rồi.”
Nói xong câu cuối, hơi hơi nhướng mày, đôi mắt trong suốt dường như lóe lên ý cười.
“Không có.” Vũ Hoằng Mặc lắc đầu. “Như vậy cũng rất tốt.” Dưỡng bệnh ở chỗ này của nàng đã tạo thêm rất nhiều phiền toái rồi, không cần thiết vì cái này mà khiến Nguyên Ca cảm thấy hắn cực kỳ phiền toái, càng thêm chán ghét hắn. Dù sao trước kia ở trong cung, để che dấu thói quen sợ đắng, hắn cũng có nếm qua mướp đắng, miễn cưỡng vẫn dùng được.
Sau khi cơm nước xong, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy miệng mình toàn vị đắng.
Trước hầu hạ Vũ Hoằng Mặc uống nước, là do quen tối qua chăm sóc lúc hắn hôn mê, bởi trong lúc hôn mê Vũ Hoằng Mặc không chịu để người khác gần người. Nhưng lúc này Vũ Hoằng Mặc đã thức dậy, tất nhiên không khó chơi như lúc đó nữa. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca dặn dò đám nha hoàn hầu hạ hắn dùng bữa. Tuy Vũ Hoằng Mặc không gay gắt như tối qua, nhưng cũng nhất định không chịu để đám Tử Uyển hầu hạ, sau cùng là tự mình hắn ăn.
Điểm ấy để Vũ Hoằng Mặc cảm thấy thật đáng tiếc: Nếu là Nguyên Ca chăm hắn ăn, chút khổ đó cũng đáng.
Nhưng mà hắn cũng hiểu, Nguyên Ca đã đính hôn, nếu trước mắt bao người quá mức thân mật với hắn, cho dù nhan hoàn bên người đều là tâm phúc cũng không tốt cho nàng, cho nên hắn không nói gì.
Sau khi dùng xong bữa tối khoảng chừng nửa khắc, thuốc đã sắc xong được trình lên.
Vũ Hoằng Mặc vốn định uống nhanh, không ngờ mới uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra. Dù cố gắng che dấu nhưng lông mi vẫn không khỏi vo thành một nắm, thuốc này là thuốc quỷ gì vậy? Không phải toàn bộ đều dùng Hoàng Liên nấu chứ? Sao mà đắng như vậy? Mặt nhăn nghiêm mặt, Vũ Hoằng Mặc ai oán nhìn Bùi Nguyên Ca: “Thuốc này thả vào bao nhiêu hoàng liên thế?”
Hắn chỉ phong hàn thôi mà, trong dược liệu vỗn dĩ không cần Hoàng Liên, Nguyên Ca cố ý chỉnh hắn đi?
“Hoàng liên? Sao có thể? Cửu điện hạ bị phong hàn không phải phong nhiệt, hoàng liên là dược liệu đại hàn, làm sao trong thuốc trị phong hàn có hoàng liên được? Đó không những vô ích với bệnh tình của điện hạ, ngược lại còn nặng thêm!” Bùi Nguyên Ca kinh ngại, giống như hiểu rõ gì đó mở giọng khuyên nhủ. “Cửu điện hạ, không phải ngài thật sự sợ đắng đó chứ, cho nên kiếm cớ không muốn uống thuốc? Không được nha! Tục ngữ nói, thuốc đắng dã tật, thuốc tuy đắng nhưng tốt cho bệnh của điện hạ, ngài đều đã 16, chinh chiến biên cương, uy danh hiển hách, chẳng lẽ chút đắng ấy cũng không chịu được? Chẳng lẽ muốn giống bộ dáng tiểu hài tử, sợ đắng vừa khóc vừa nháo, đủ hành động kháng cự không chịu uống thuốc, thế cũng hơi quá đáng đi?”
“Ai nói? Ta mới không như vậy!” Vũ Hoằng Mặc liền nói ngay, bị người nào khinh thường chứ hắn không muốn bị Nguyên Ca khinh thường. Hắn nén thở, một hơi uống cạn, đặt trên bàn nhỏ. Nhưng thuốc vừa đổ vào miệng, chỉ cảm thấy từ miệng đến lục phủ ngũ tạng đều bị nhuộm đắng, sợ không kiềm chế được lại không muốn bị Bùi Nguyên Ca nhìn thấy hắn vì sợ đắng mà mặt mày chau lại ủ rũ. Vũ Hoằng Mặc quay đầu đi, đưa lưng về phía Bùi Nguyên Ca nói: “Sao có thể sợ đắng mà không chịu uống thuốc chứ? Chỉ lo phương thuốc có vấn đề, không thể chữa bệnh, ngược lại tăng thêm bệnh tình mà thôi, đây không phải uống hết rồi sao?”
Thấy hắn rõ ràng đắng quá khó nhịn, đang cố gắng chống đỡ, trong lòng Bùi Nguyên Ca cười thầm, rốt cục cảm thấy chút thoải mái.
Tử Uyển yên lặng quay đầu đi, giả bộ như không nhìn thấy gì.
Trong chén thuốc này đích thật bỏ thêm không ít hoàng liên, nàng vốn không đồng ý, nói hoàng liên tính hàn bất lợi với bệnh tình của Cửu điện hạ. Kết quả tiểu thư nói, để nàng nghĩ biện pháp điều hòa dược tính của hoàng liên đi, nhưng nhất định phải giữ lại vị cay đắng chính tông , việt đắng càng tốt... . Trên đời này nào có thuốc như vậy? Tiểu thư rõ ràng muốn chỉnh người! Nhưng mà tiểu thư năn nỉ mãi, nàng cũng chỉ đành thử xem.
Sau khi nấu thuốc xong, nàng đã từng thử uống một muỗng, lập tức liền phun ra.
Cửu điện hạ uống hết một chén như vậy, chỉ sợ cả ruột đều đắng... Không biết Cửu điện hạ chọc tiểu thư chỗ nào, lại khiến tiểu thư chỉnh hắn như thế? Nhưng như vậy cũng được, ít nhất chứng minh tiểu thư không có quá nhiều hảo cảm với Cửu điện hạ, nếu không cũng sẽ không chỉnh hắn như cậy! Trước hôn sự với Trấn quốc hậu phủ, tiểu thư đã bị từ hôn quá một lần, hi vọng lần này hôn sự với Thọ xương bá phủ sẽ không lặp lại chuyện đó.
Huống chi, so sánh với Cửu điện hạ có tiếng xấu, phóng túng cuồng vọng thì Phó thế tử ôn nhuận như ngọc tất nhiên lại xứng đôi.
Biết Vũ Hoằng Mặc hiện tại nhất định là miệng đắng chát, Bùi Nguyên Ca lại cố ý ngay trước mặt Vũ Hoằng Mặc để Mộc Tê dùng nước pha hoa hồng thanh lộ, uống một ngụm khen: “Thơm ngọt lành, tế mà không ngấy, khó trách một bình lộ nhỏ mà phải mấy trăm lượng bạc, quả nhiên là đáng giá, đích xác là đồ uống tốt.” Nói xong giống như mới nhìn đến Vũ Hoằng Mặc, mỉm cười nói. “Nhưng mà loại đồ uống này cũng không hiếm lạ, nói vậy chỗ Cửu điện hạ cũng chỉ là đồ tầm thường. Hơn nữa, nữ tử và tiểu hài tử sẽ thích uống loại đồ ngọt ngọt này, Cửu điện hạ nam nhi trượng phu, anh hùng khí khái, nhất định chẳng thèm ngó tới đồ uống dành cho nữ tử và hài tử này, tiểu nữ không để cho rồi.”
Nàng nói là nữ tử tiểu hài tử mới uống, lại tâng bốc Vũ Hoằng Mặc cao như vậy, Vũ Hoằng Mặc nào không biết xấu hổ lại muốn ?
Tuy trong lòng rất muốn uống một ly, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không rên một tiếng.
Biết càng nhìn càng thèm, Vũ Hoằng Mặc dứt khoát quay đầu, đánh giá chung quanh khuê phòng của Bùi Nguyên Ca, chợt thấy cách đó không xa, trên khung thêu có một kiện áo bào, vạt tay trái rộng rãi, cổ áo và tay áo dùng ngân tuyến thêu viền, thêu hoa văn chữ phúc liên tiếp. Tay nghề xuất sắc, đúng là so với ngự dụng (thứ vua dùng) thêu còn tinh xảo hơn. Hắn đương nhiên biết, nữ tử sau khi đính hôn có tập tục thêu đồ cưới, kiện áo bào này hiển nhiên thêu cho Phó Quân Thịnh. Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, vừa vặn lúc đám nha hoàn thu dọn xong đã thối lui ra ngoài, nhịn không được nói: “Nguyên... Bùi Nguyên Ca!”
Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Ngươi...” Nói đến miệng lại dừng lại, Vũ Hoằng Mặc suy nghĩ lại, sau cùng mới hỏi. “Trước Ngũ hoàng huynh muốn lập ngươi làm trắc phi, vì sao ngươi không muốn? Ngũ hoàng huynh là con trai trưởng, tương lai thậm chí có khả năng kế vị, đến lúc đó ngươi ít nhất có thể ngồi vào phi vị. Đối với nữ tử khác đó là một tin tức tốt, tại sao lúc ấy ngươi ngược lại giống như người bị ngươi ta ép thuốc thuốc độc?”
“Ngũ điện hạ là con trời hậu duệ quý tộc, ta trèo cao không tới.” Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói, thuận tay lấy bản Cửu Châu chí lật xem.
Vũ Hoằng Mặc có chút không vui: “Bùi Nguyên Ca!”
Biết vị Cửu điện hạ này thông minh giống như yêu nghiệt, trả lời cho qua nhất định không thể gạt được hắn, Bùi Nguyên Ca thở dài, khép lại thư, nói. “Cửu điện hạ, ngài cũng biết chuyện ở Bạch Y am, tiêu biểu nhân phẩm Ngũ điện hạ, người như vậy có thể phó thác cả đời sao? Không nói đến cái ngài gọi là khả năng kế vị, lui một bước, nói như đại nghịch bất đạo thì Ngũ điện hạ thật sự kế vị thì đã sao? Người khác không biết, Cửu điện hạ lớn lên trong hoàng cung, chẳng lẽ còn không rõ? Nơi như hoàng cung, tới bây giờ đều là nơi tranh quyền đoạt lợi chứ không phải nơi phó thác cả đời.”
Nếu không phải tối qua thấy qua nội tâm phòng bị của Vũ Hoằng Mặc, hôm nay Bùi Nguyên Ca cũng chưa chắc sẽ nói với hắn những lời này.
“Phải, hoàng cung...không phải địa phương tốt!” Đối với điểm ấy, Vũ Hoằng Mặc cảm thụ càng khắc sâu, thậm chí bị Bùi Nguyên Ca nói gợi lên bao suy nghĩ, vẻ mặt ủ dột, muốn nói gì lại nuốt xuống, một hồi lâu mới nói. “Bởi vì Ngũ hoàng huynh, cho nên ngươi mới vội vàng định hôn sự với Phó Quân Thịnh sao? Kỳ thật... không cần vội vàng như vậy. “ Câu cuối cùng nói rất nhỏ, giống như là tự thì thầm.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: “Phải.”
“Vội vàng định hôn sự như vậy, có phải quá qua loa không?” Vũ Hoằng Mặc không nhịn được nói. “Nếu... Ta nói là nếu, nếu tương lai ngươi gặp người vừa ý, chẳng phải là rất tiếc nuối?”
Bùi Nguyên Ca hơi hơi nhướng mày, có chút khó hiểu, có phải vị Cửu điện hạ này có hơi quá để ý với hôn sự của nàng rồi không?
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của nàng, Vũ Hoằng Mặc bối rối che giấu nói: “Ta chỉ cảm thấy có chút tò mò. Ngươi cũng biết ta đã mười sáu tuổi, dựa theo quy củ hoàng thất, hoàng tử sau 15 có thể đính hôn, mẫu phi cũng một mực thúc giục, cho nên có lẽ không lâu nữa ta cũng phải lập phi. Ta không biết trong lòng nữ tử các ngươi đã suy nghĩ cái gì? Lấy ngươi làm ví dụ, đối với ngươi mà nói, ngươi muốn một cái vị hôn phu như thế nào?”
Thấy Bùi Nguyên Ca sau khi nghe hắn nói muốn lập phi, trên mặt không chút dao động, hắn không khỏi có hơi thất vọng.
Cũng phải, quen biết không lâu, hắn luôn khi dễ nàng, trêu cợt nàng, không cũng là dọa nàng, làm sao nàng có thế có ý với hắn được? Lại làm sao có thể bởi vì nghe được hắn muốn lập phi mà không vui?
Không nghĩ tới Vũ Hoằng Mặc đường đường là hoàng tử, trước này luôn phóng túng phóng đãng, lại cũng sẽ quan tâm nữ tử nghĩ gì, muốn biết vị hôn phu lý tưởng trong cảm nhận của nữ tử là như thế nào? Đây chứng tỏ hắn bắt đầu có chút đơn thuần đáng yêu. Vì chút tâm tư của hắn, Bùi Nguyên Ca không trả lời qua loa cho xong, thật sự nghĩ tới nàng muốn một vị hôn phu thế nào? “Đối với nữ tử mà nói, tất nhiên là hy vọng có một phu quân lưỡng tình tương duyệt, ái đốc tình thâm, trân trọng nàng, có thể một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến.... “
Mới nói được một nửa, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên dừng lại.
Một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến già, trong lòng nữ tử, có người nào không có mộng tưởng như vậy?
Đáng tiếc, chỉ là hy vọng xa vời!
Cho dù kiếp trước, nàng lấy tư cách đích nữ Thượng thư gả cho Vạn Quan Hiểu, phụ thân tuy không quá sủng ái nàng, nhưng cũng sẽ không khoan dung ai khi dễ nàng. Nàng lo liệu gia vụ, xử lý cửa hàng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, mọi thứ đều làm mức tốt nhất mà khi đó Vạn Quan Hiểu chỉ có danh tiến sĩ, còn cần phụ thân đề bạt. Nhập phủ một năm chưa từng có thai, cha mẹ chồng thúc giục nàng nạp thiếp, thu thông phòng cho trượng phu. Còn Vạn Quan Hiểu lời ngon tiếng ngọt, chỉ lên trời thề nói những thông phòng thiếp thất này chỉ là con mèo con chó. không có địa vị trong lòng hắn, bảo nàng không cần để ở trong lòng, nhưng nội tâm không phải cũng mơ ước nữ tử xinh đẹp khác sao?
Vạn Quan Hiểu là kẻ xuất thân áo trắng, phú quý nhỏ đã có ý nghĩ này, huống chi Vũ Hoằng Mặc từ khi sinh ra là thiên chi kiêu tử thiên hoàng hậu duệ quý tộc?
Hơn nữa, hắn thân là hoàng tử, dù không tham luyến sắc đẹp, nhưng vì củng cố địa vị, mượn sức triều thần, hôn sự cũng là ắt không thể thiếu, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng cổ vũ bọn hắn làm như vậy, hoặc thậm chí sẽ tự thân hạ chỉ phong trắc phi cho đám hoàng tử. Nói với hắn những thứ này, chẳng phải là chuyện cười? Ở trong lòng khẽ thở dài một cái, Bùi Nguyên Ca đổi đề tài nói: “Đối với Cửu điện hạ mà nói, Cửu hoàng tử phi người có thể kính trọng trong tương lai, không bởi vì nàng có giá trị lợi dụng mới sủng ái nàng, cũng không cho rằng nàng mất đi giá trị lợi dụng liền vứt bỏ nàng, trước sau coi nàng như là thê tử bình thường chứ không phải quân cờ, như vậy là đủ rồi.”
Tuy nàng chuyển ý, nhưng những câu trước Vũ Hoằng Mặc nghe là đã hiểu.
Một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến già. Đây là... vị hôn phu Nguyên Ca hy vọng sao? Đối với hoàng tử như hắn, hi vọng như vậy đích thực là cực kỳ xa vời, cũng cực kỳ gian nan. Nhưng mà .... “Vì sao đột nhiên chữa lại? Vừa rồi ngươi nói, một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến già, vậy với ngươi Phó Quân Thịnh là người như thế sao?” Hắn hoàn toàn coi như không có câu sau của Bùi Nguyên Ca, tiếp tục truy vấn.
Phó Quân Thịnh là một người như thế sao?
Bùi Nguyên Ca đột nhiên trầm mặc.
Từ khi sau khi Bùi phủ cùng Thọ Xương bá phủ định hôn sự, hầu hết mọi người gặp mặt đều chúc mừng nàng, ngay cả ôn Dật Lan cũng đặc biệt chạy tới trêu ghẹo nàng một hồi, cuối cùng nàng phải mở miệng cầu xin tha thứ mới buông tha. Người người đều nói đây là mối hôn sự tốt. Mặc dù Thọ Xương bá phủ không tính cao, cũng không tính thấp, tương đương với Bùi phủ , Thọ Xương bá và phụ thân lại là bạn tốt chí giao, Phó Quân Thịnh tướng mạo đường đường, tính tình ôn hòa, cũng vô cùng chiếu cố bảo vệ nàng. Thọ Xương bá phủ là nhà binh nghiệp, hưng thịnh mới mấy năm, bởi vậy cũng không có quá nhiều quy củ, duy nhất không được hoàn mỹ đó là Thọ Xương bá phu nhân hình như không thích nàng lắm.
Nhưng người này tuy khó khăn lại không phải người tâm tư ngoan độc, quỷ kế đa đoan, Bùi Nguyên Ca tự nhận vẫn ứng phó được.
Bất luật nhìn theo phương diện nào, đây đều là cuộc hôn nhân rất tốt.
Chỉ là....
“Phó ca ca tốt lắm.” Sau khi trầm mặc một hồi, Bùi Nguyên Ca mới đáp. Mối hôn sự này thật sự tốt lắm, Phó Quân Thịnh cũng tốt lắm, chỉ là nàng... Kiếp trước trải qua quá mức đau thương, tự cho là nhân duyên tốt đẹp, toàn tâm toàn ý yêu thương cùng nỗ lực, đến sau cùng đổi lấy kết cục như vậy. Bị Vạn Quan Hiểu liên thủ với Bùi Nguyên Dung lừa gạt, đẩy ngã trong hồ, nghe được chân tướng thê thảm như vậy, bị nước hồ lạnh băng nuốt lấy từng chút từng chút, hận ý vô biên.
Lệ quỷ bò ra từ trong nước hồ, trở về báo thù, đời này làm sao có thể lại để ý cái gọi là tình ái?
Kiếp trước vì tình yêu che mắt dẫn tới kết cục thê thảm, kiếp này dù biết Phó Quân Thịnh không phải kẻ tiểu nhân lạnh bạc ngoan độc như Vạn Quan Hiểu, nhưng... không cách nào yêu nữa!
“Xem ra hắn không phải phu quân ngươi muốn, phải không?” Vũ Hoằng Mặc đã nhận ra cái gì, hỏi.
Nếu Phó Quân Thịnh đúng vậy, nàng đại khái có thể thản nhiên trả lời hắn, hoặc là e lệ không nói, chứ không phải giống như hiện tại, băng lãnh, trầm mặc, mặt mày dường như phát ra tối đen cùng âm u hắn đã từng thấy. Lần đó tại Ôn Tuyền thôn trang, khi nàng đối mặt với di nương bộc lộ cảm xúc, oán hận, căm thù, tức giận, thậm chí muốn cùng bà ta chìm xuống đáy hồ.
“Phải hay không phải, có gì quan trọng?” Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như có chút tức giận vì Vũ Hoằng Mặc từng bước ép sát, đôi mắt tối đen bốc cháy giống như u minh quỷ hỏa. “Cửu điện hạ, ngài từng trải qua chuyện như vậy chưa? Tự cho là lưỡng tình tương duyệt, một lòng một dạ, vì thế đối đãi yêu thương, lưu luyến si mê vị hôn phu, toàn tâm toàn ý giao phó cho hắn, đến sau cùng đổi lấy là không còn lợi dụng được sát hại không chút lưu tình! Nếu ngài trả qua chuyện như vậy, ngài còn có thể cảm thấy những thứ này quan trọng sao? Cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, một lòng một dạ, cái gọi là một đời một kiếp một đôi mình, chẳng qua là mộng cảnh của thiếu nữ khuê phòng không hiểu sự đời tưởng tượng ra. Lúc trước ta từng có ý nghĩ xằng bậy như vậy, nhưng hiện giờ ta đã thức tỉnh rồi !”
Những lời này gợi lên quá nhiều hồi ức kiếp trước, khiến giọng điệu của Bùi Nguyên Ca đột nhiên trở nên kịch liệt.
“Phụ thân ta là Hình Bộ Thượng Thư, ông rất thương yêu ta, tương lai ta sẽ có đồ cưới vẻ vang. Thọ Xương bá là bằng hữu cha ta, ta không ngốc, ta có đầy đủ thủ đoạn và tâm cơ để ứng phó những người trong Thọ Xương bá phủ, bao gồm cả Phó Quân Thịnh. Những thứ này mới chính là để ta chân chính dựa vào cả đời không lo! Phó Quân Thịnh có phải người ta mong chờ hay không, thì như thế nào? Cho dù tương lai hắn thay lòng đổi dạ, có thiếp thất sủng ái, ta cũng có thể đủ sức áp chế, ngồi yên vị trí của ta. Cửu điện hạ, ngài là người trong hoàng thất, hỏi vấn đề này, không biết là buồn cười sao?”
Câu nói sau cùng, nàng dường như là cười lạnh từ kẽ răng phát ra, đứng dậy phất tay áo rời đi.
Vũ Hoàng Mặc hoàn toàn không biết hắn lại trêu học Bùi Nguyên Ca chỗ nào, nhìn nàng đột nhiên trở mặt, sau đó đùng đùng nổi giận rời đi. Hắn ngẩn ra, mông lung không biết phải làm sao, chỉ biết cắn nhẹ môi, đợi nàng ra ngoại thất mới trầm giọng thì thào: “Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu Phó Quân Thịnh không phải người nàng mong đợi. Nếu còn có một người nguyện ý cả đời chỉ có một mình nàng, chỉ là, hắn có nhiều tiếng xấu, diện mạo tuy tuấn tú nhưng bên cạnh nguy hiểm trùng trùng, bất kỳ lúc nào cũng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đường sống chỉ như kẽ hở, bước trên vết đao thương. Nhưng cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng nguyện ý sóng vai với nàng, vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, cùng nàng gánh vác, chỉ cần còn một chút hơi thở, thì nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến nàng... .”
Hắn chỉ muốn hỏi nàng, nếu có một người nam nhân như vậy...
Nguyên Ca, nàng có nguyện ý gả cho hắn không?
Vũ Hoằng Mặc có chút hoài nghi nhìn Bùi Nguyên Ca, nàng không phải cố ý chứ?
Ngẫm lại lại thấy không có khả năng, hắn ghét vị đắng, ở trong cung cũng chỉ có ít ỏi mấy người biết, làm sao Nguyên Ca biết được? Có điều, nếu nàng biết... Vũ Hoằng Mặc thở dài, nếu nàng biết mình ghét đồ gì đắng, cố ý múc đồ ăn này tới trị mình, thì ngược lại tốt quá . Ít nhất, có thể hỏi thăm ra chuyện bí ẩn của hắn, đại biểu cho nàng có chú ý hắn!
“Cửu điện hạ, ngài mới khỏi bệnh, sức khỏe suy yếu, cho nên đồ ăn phải loãng chút, thức ăn khác quá dầu mỡ, chỉ có hai món chay này, ngài dùng tạm trước đi!” Bùi Nguyên Ca kiên quyết không đề cập tới hai món này là nàng cố ý chỉ đích danh để phòng bếp làm, thấy Vũ Hoằng Mặc chậm chạp không chịu động đũa, cố ý hỏi. “Làm sao vậy? Cửu điện hạ không thích mướp đắng, sợ đắng sao? Nhưng mà cũng hết hết, quy định đồ mặn của ta cũng có vài món nhưng phụ thân và mẫu thân lại lo thân thể ta không tốt, cố ý phân phó thêm mấy món chay bớt món mặn, đành phải ủy khuất Cửu điện hạ rồi.”
Nói xong câu cuối, hơi hơi nhướng mày, đôi mắt trong suốt dường như lóe lên ý cười.
“Không có.” Vũ Hoằng Mặc lắc đầu. “Như vậy cũng rất tốt.” Dưỡng bệnh ở chỗ này của nàng đã tạo thêm rất nhiều phiền toái rồi, không cần thiết vì cái này mà khiến Nguyên Ca cảm thấy hắn cực kỳ phiền toái, càng thêm chán ghét hắn. Dù sao trước kia ở trong cung, để che dấu thói quen sợ đắng, hắn cũng có nếm qua mướp đắng, miễn cưỡng vẫn dùng được.
Sau khi cơm nước xong, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy miệng mình toàn vị đắng.
Trước hầu hạ Vũ Hoằng Mặc uống nước, là do quen tối qua chăm sóc lúc hắn hôn mê, bởi trong lúc hôn mê Vũ Hoằng Mặc không chịu để người khác gần người. Nhưng lúc này Vũ Hoằng Mặc đã thức dậy, tất nhiên không khó chơi như lúc đó nữa. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca dặn dò đám nha hoàn hầu hạ hắn dùng bữa. Tuy Vũ Hoằng Mặc không gay gắt như tối qua, nhưng cũng nhất định không chịu để đám Tử Uyển hầu hạ, sau cùng là tự mình hắn ăn.
Điểm ấy để Vũ Hoằng Mặc cảm thấy thật đáng tiếc: Nếu là Nguyên Ca chăm hắn ăn, chút khổ đó cũng đáng.
Nhưng mà hắn cũng hiểu, Nguyên Ca đã đính hôn, nếu trước mắt bao người quá mức thân mật với hắn, cho dù nhan hoàn bên người đều là tâm phúc cũng không tốt cho nàng, cho nên hắn không nói gì.
Sau khi dùng xong bữa tối khoảng chừng nửa khắc, thuốc đã sắc xong được trình lên.
Vũ Hoằng Mặc vốn định uống nhanh, không ngờ mới uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra. Dù cố gắng che dấu nhưng lông mi vẫn không khỏi vo thành một nắm, thuốc này là thuốc quỷ gì vậy? Không phải toàn bộ đều dùng Hoàng Liên nấu chứ? Sao mà đắng như vậy? Mặt nhăn nghiêm mặt, Vũ Hoằng Mặc ai oán nhìn Bùi Nguyên Ca: “Thuốc này thả vào bao nhiêu hoàng liên thế?”
Hắn chỉ phong hàn thôi mà, trong dược liệu vỗn dĩ không cần Hoàng Liên, Nguyên Ca cố ý chỉnh hắn đi?
“Hoàng liên? Sao có thể? Cửu điện hạ bị phong hàn không phải phong nhiệt, hoàng liên là dược liệu đại hàn, làm sao trong thuốc trị phong hàn có hoàng liên được? Đó không những vô ích với bệnh tình của điện hạ, ngược lại còn nặng thêm!” Bùi Nguyên Ca kinh ngại, giống như hiểu rõ gì đó mở giọng khuyên nhủ. “Cửu điện hạ, không phải ngài thật sự sợ đắng đó chứ, cho nên kiếm cớ không muốn uống thuốc? Không được nha! Tục ngữ nói, thuốc đắng dã tật, thuốc tuy đắng nhưng tốt cho bệnh của điện hạ, ngài đều đã 16, chinh chiến biên cương, uy danh hiển hách, chẳng lẽ chút đắng ấy cũng không chịu được? Chẳng lẽ muốn giống bộ dáng tiểu hài tử, sợ đắng vừa khóc vừa nháo, đủ hành động kháng cự không chịu uống thuốc, thế cũng hơi quá đáng đi?”
“Ai nói? Ta mới không như vậy!” Vũ Hoằng Mặc liền nói ngay, bị người nào khinh thường chứ hắn không muốn bị Nguyên Ca khinh thường. Hắn nén thở, một hơi uống cạn, đặt trên bàn nhỏ. Nhưng thuốc vừa đổ vào miệng, chỉ cảm thấy từ miệng đến lục phủ ngũ tạng đều bị nhuộm đắng, sợ không kiềm chế được lại không muốn bị Bùi Nguyên Ca nhìn thấy hắn vì sợ đắng mà mặt mày chau lại ủ rũ. Vũ Hoằng Mặc quay đầu đi, đưa lưng về phía Bùi Nguyên Ca nói: “Sao có thể sợ đắng mà không chịu uống thuốc chứ? Chỉ lo phương thuốc có vấn đề, không thể chữa bệnh, ngược lại tăng thêm bệnh tình mà thôi, đây không phải uống hết rồi sao?”
Thấy hắn rõ ràng đắng quá khó nhịn, đang cố gắng chống đỡ, trong lòng Bùi Nguyên Ca cười thầm, rốt cục cảm thấy chút thoải mái.
Tử Uyển yên lặng quay đầu đi, giả bộ như không nhìn thấy gì.
Trong chén thuốc này đích thật bỏ thêm không ít hoàng liên, nàng vốn không đồng ý, nói hoàng liên tính hàn bất lợi với bệnh tình của Cửu điện hạ. Kết quả tiểu thư nói, để nàng nghĩ biện pháp điều hòa dược tính của hoàng liên đi, nhưng nhất định phải giữ lại vị cay đắng chính tông , việt đắng càng tốt... . Trên đời này nào có thuốc như vậy? Tiểu thư rõ ràng muốn chỉnh người! Nhưng mà tiểu thư năn nỉ mãi, nàng cũng chỉ đành thử xem.
Sau khi nấu thuốc xong, nàng đã từng thử uống một muỗng, lập tức liền phun ra.
Cửu điện hạ uống hết một chén như vậy, chỉ sợ cả ruột đều đắng... Không biết Cửu điện hạ chọc tiểu thư chỗ nào, lại khiến tiểu thư chỉnh hắn như thế? Nhưng như vậy cũng được, ít nhất chứng minh tiểu thư không có quá nhiều hảo cảm với Cửu điện hạ, nếu không cũng sẽ không chỉnh hắn như cậy! Trước hôn sự với Trấn quốc hậu phủ, tiểu thư đã bị từ hôn quá một lần, hi vọng lần này hôn sự với Thọ xương bá phủ sẽ không lặp lại chuyện đó.
Huống chi, so sánh với Cửu điện hạ có tiếng xấu, phóng túng cuồng vọng thì Phó thế tử ôn nhuận như ngọc tất nhiên lại xứng đôi.
Biết Vũ Hoằng Mặc hiện tại nhất định là miệng đắng chát, Bùi Nguyên Ca lại cố ý ngay trước mặt Vũ Hoằng Mặc để Mộc Tê dùng nước pha hoa hồng thanh lộ, uống một ngụm khen: “Thơm ngọt lành, tế mà không ngấy, khó trách một bình lộ nhỏ mà phải mấy trăm lượng bạc, quả nhiên là đáng giá, đích xác là đồ uống tốt.” Nói xong giống như mới nhìn đến Vũ Hoằng Mặc, mỉm cười nói. “Nhưng mà loại đồ uống này cũng không hiếm lạ, nói vậy chỗ Cửu điện hạ cũng chỉ là đồ tầm thường. Hơn nữa, nữ tử và tiểu hài tử sẽ thích uống loại đồ ngọt ngọt này, Cửu điện hạ nam nhi trượng phu, anh hùng khí khái, nhất định chẳng thèm ngó tới đồ uống dành cho nữ tử và hài tử này, tiểu nữ không để cho rồi.”
Nàng nói là nữ tử tiểu hài tử mới uống, lại tâng bốc Vũ Hoằng Mặc cao như vậy, Vũ Hoằng Mặc nào không biết xấu hổ lại muốn ?
Tuy trong lòng rất muốn uống một ly, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không rên một tiếng.
Biết càng nhìn càng thèm, Vũ Hoằng Mặc dứt khoát quay đầu, đánh giá chung quanh khuê phòng của Bùi Nguyên Ca, chợt thấy cách đó không xa, trên khung thêu có một kiện áo bào, vạt tay trái rộng rãi, cổ áo và tay áo dùng ngân tuyến thêu viền, thêu hoa văn chữ phúc liên tiếp. Tay nghề xuất sắc, đúng là so với ngự dụng (thứ vua dùng) thêu còn tinh xảo hơn. Hắn đương nhiên biết, nữ tử sau khi đính hôn có tập tục thêu đồ cưới, kiện áo bào này hiển nhiên thêu cho Phó Quân Thịnh. Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, vừa vặn lúc đám nha hoàn thu dọn xong đã thối lui ra ngoài, nhịn không được nói: “Nguyên... Bùi Nguyên Ca!”
Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Ngươi...” Nói đến miệng lại dừng lại, Vũ Hoằng Mặc suy nghĩ lại, sau cùng mới hỏi. “Trước Ngũ hoàng huynh muốn lập ngươi làm trắc phi, vì sao ngươi không muốn? Ngũ hoàng huynh là con trai trưởng, tương lai thậm chí có khả năng kế vị, đến lúc đó ngươi ít nhất có thể ngồi vào phi vị. Đối với nữ tử khác đó là một tin tức tốt, tại sao lúc ấy ngươi ngược lại giống như người bị ngươi ta ép thuốc thuốc độc?”
“Ngũ điện hạ là con trời hậu duệ quý tộc, ta trèo cao không tới.” Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói, thuận tay lấy bản Cửu Châu chí lật xem.
Vũ Hoằng Mặc có chút không vui: “Bùi Nguyên Ca!”
Biết vị Cửu điện hạ này thông minh giống như yêu nghiệt, trả lời cho qua nhất định không thể gạt được hắn, Bùi Nguyên Ca thở dài, khép lại thư, nói. “Cửu điện hạ, ngài cũng biết chuyện ở Bạch Y am, tiêu biểu nhân phẩm Ngũ điện hạ, người như vậy có thể phó thác cả đời sao? Không nói đến cái ngài gọi là khả năng kế vị, lui một bước, nói như đại nghịch bất đạo thì Ngũ điện hạ thật sự kế vị thì đã sao? Người khác không biết, Cửu điện hạ lớn lên trong hoàng cung, chẳng lẽ còn không rõ? Nơi như hoàng cung, tới bây giờ đều là nơi tranh quyền đoạt lợi chứ không phải nơi phó thác cả đời.”
Nếu không phải tối qua thấy qua nội tâm phòng bị của Vũ Hoằng Mặc, hôm nay Bùi Nguyên Ca cũng chưa chắc sẽ nói với hắn những lời này.
“Phải, hoàng cung...không phải địa phương tốt!” Đối với điểm ấy, Vũ Hoằng Mặc cảm thụ càng khắc sâu, thậm chí bị Bùi Nguyên Ca nói gợi lên bao suy nghĩ, vẻ mặt ủ dột, muốn nói gì lại nuốt xuống, một hồi lâu mới nói. “Bởi vì Ngũ hoàng huynh, cho nên ngươi mới vội vàng định hôn sự với Phó Quân Thịnh sao? Kỳ thật... không cần vội vàng như vậy. “ Câu cuối cùng nói rất nhỏ, giống như là tự thì thầm.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: “Phải.”
“Vội vàng định hôn sự như vậy, có phải quá qua loa không?” Vũ Hoằng Mặc không nhịn được nói. “Nếu... Ta nói là nếu, nếu tương lai ngươi gặp người vừa ý, chẳng phải là rất tiếc nuối?”
Bùi Nguyên Ca hơi hơi nhướng mày, có chút khó hiểu, có phải vị Cửu điện hạ này có hơi quá để ý với hôn sự của nàng rồi không?
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của nàng, Vũ Hoằng Mặc bối rối che giấu nói: “Ta chỉ cảm thấy có chút tò mò. Ngươi cũng biết ta đã mười sáu tuổi, dựa theo quy củ hoàng thất, hoàng tử sau 15 có thể đính hôn, mẫu phi cũng một mực thúc giục, cho nên có lẽ không lâu nữa ta cũng phải lập phi. Ta không biết trong lòng nữ tử các ngươi đã suy nghĩ cái gì? Lấy ngươi làm ví dụ, đối với ngươi mà nói, ngươi muốn một cái vị hôn phu như thế nào?”
Thấy Bùi Nguyên Ca sau khi nghe hắn nói muốn lập phi, trên mặt không chút dao động, hắn không khỏi có hơi thất vọng.
Cũng phải, quen biết không lâu, hắn luôn khi dễ nàng, trêu cợt nàng, không cũng là dọa nàng, làm sao nàng có thế có ý với hắn được? Lại làm sao có thể bởi vì nghe được hắn muốn lập phi mà không vui?
Không nghĩ tới Vũ Hoằng Mặc đường đường là hoàng tử, trước này luôn phóng túng phóng đãng, lại cũng sẽ quan tâm nữ tử nghĩ gì, muốn biết vị hôn phu lý tưởng trong cảm nhận của nữ tử là như thế nào? Đây chứng tỏ hắn bắt đầu có chút đơn thuần đáng yêu. Vì chút tâm tư của hắn, Bùi Nguyên Ca không trả lời qua loa cho xong, thật sự nghĩ tới nàng muốn một vị hôn phu thế nào? “Đối với nữ tử mà nói, tất nhiên là hy vọng có một phu quân lưỡng tình tương duyệt, ái đốc tình thâm, trân trọng nàng, có thể một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến.... “
Mới nói được một nửa, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên dừng lại.
Một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến già, trong lòng nữ tử, có người nào không có mộng tưởng như vậy?
Đáng tiếc, chỉ là hy vọng xa vời!
Cho dù kiếp trước, nàng lấy tư cách đích nữ Thượng thư gả cho Vạn Quan Hiểu, phụ thân tuy không quá sủng ái nàng, nhưng cũng sẽ không khoan dung ai khi dễ nàng. Nàng lo liệu gia vụ, xử lý cửa hàng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, mọi thứ đều làm mức tốt nhất mà khi đó Vạn Quan Hiểu chỉ có danh tiến sĩ, còn cần phụ thân đề bạt. Nhập phủ một năm chưa từng có thai, cha mẹ chồng thúc giục nàng nạp thiếp, thu thông phòng cho trượng phu. Còn Vạn Quan Hiểu lời ngon tiếng ngọt, chỉ lên trời thề nói những thông phòng thiếp thất này chỉ là con mèo con chó. không có địa vị trong lòng hắn, bảo nàng không cần để ở trong lòng, nhưng nội tâm không phải cũng mơ ước nữ tử xinh đẹp khác sao?
Vạn Quan Hiểu là kẻ xuất thân áo trắng, phú quý nhỏ đã có ý nghĩ này, huống chi Vũ Hoằng Mặc từ khi sinh ra là thiên chi kiêu tử thiên hoàng hậu duệ quý tộc?
Hơn nữa, hắn thân là hoàng tử, dù không tham luyến sắc đẹp, nhưng vì củng cố địa vị, mượn sức triều thần, hôn sự cũng là ắt không thể thiếu, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng cổ vũ bọn hắn làm như vậy, hoặc thậm chí sẽ tự thân hạ chỉ phong trắc phi cho đám hoàng tử. Nói với hắn những thứ này, chẳng phải là chuyện cười? Ở trong lòng khẽ thở dài một cái, Bùi Nguyên Ca đổi đề tài nói: “Đối với Cửu điện hạ mà nói, Cửu hoàng tử phi người có thể kính trọng trong tương lai, không bởi vì nàng có giá trị lợi dụng mới sủng ái nàng, cũng không cho rằng nàng mất đi giá trị lợi dụng liền vứt bỏ nàng, trước sau coi nàng như là thê tử bình thường chứ không phải quân cờ, như vậy là đủ rồi.”
Tuy nàng chuyển ý, nhưng những câu trước Vũ Hoằng Mặc nghe là đã hiểu.
Một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến già. Đây là... vị hôn phu Nguyên Ca hy vọng sao? Đối với hoàng tử như hắn, hi vọng như vậy đích thực là cực kỳ xa vời, cũng cực kỳ gian nan. Nhưng mà .... “Vì sao đột nhiên chữa lại? Vừa rồi ngươi nói, một đời một kiếp một đôi mình, không rời không bỏ, làm bạn đến già, vậy với ngươi Phó Quân Thịnh là người như thế sao?” Hắn hoàn toàn coi như không có câu sau của Bùi Nguyên Ca, tiếp tục truy vấn.
Phó Quân Thịnh là một người như thế sao?
Bùi Nguyên Ca đột nhiên trầm mặc.
Từ khi sau khi Bùi phủ cùng Thọ Xương bá phủ định hôn sự, hầu hết mọi người gặp mặt đều chúc mừng nàng, ngay cả ôn Dật Lan cũng đặc biệt chạy tới trêu ghẹo nàng một hồi, cuối cùng nàng phải mở miệng cầu xin tha thứ mới buông tha. Người người đều nói đây là mối hôn sự tốt. Mặc dù Thọ Xương bá phủ không tính cao, cũng không tính thấp, tương đương với Bùi phủ , Thọ Xương bá và phụ thân lại là bạn tốt chí giao, Phó Quân Thịnh tướng mạo đường đường, tính tình ôn hòa, cũng vô cùng chiếu cố bảo vệ nàng. Thọ Xương bá phủ là nhà binh nghiệp, hưng thịnh mới mấy năm, bởi vậy cũng không có quá nhiều quy củ, duy nhất không được hoàn mỹ đó là Thọ Xương bá phu nhân hình như không thích nàng lắm.
Nhưng người này tuy khó khăn lại không phải người tâm tư ngoan độc, quỷ kế đa đoan, Bùi Nguyên Ca tự nhận vẫn ứng phó được.
Bất luật nhìn theo phương diện nào, đây đều là cuộc hôn nhân rất tốt.
Chỉ là....
“Phó ca ca tốt lắm.” Sau khi trầm mặc một hồi, Bùi Nguyên Ca mới đáp. Mối hôn sự này thật sự tốt lắm, Phó Quân Thịnh cũng tốt lắm, chỉ là nàng... Kiếp trước trải qua quá mức đau thương, tự cho là nhân duyên tốt đẹp, toàn tâm toàn ý yêu thương cùng nỗ lực, đến sau cùng đổi lấy kết cục như vậy. Bị Vạn Quan Hiểu liên thủ với Bùi Nguyên Dung lừa gạt, đẩy ngã trong hồ, nghe được chân tướng thê thảm như vậy, bị nước hồ lạnh băng nuốt lấy từng chút từng chút, hận ý vô biên.
Lệ quỷ bò ra từ trong nước hồ, trở về báo thù, đời này làm sao có thể lại để ý cái gọi là tình ái?
Kiếp trước vì tình yêu che mắt dẫn tới kết cục thê thảm, kiếp này dù biết Phó Quân Thịnh không phải kẻ tiểu nhân lạnh bạc ngoan độc như Vạn Quan Hiểu, nhưng... không cách nào yêu nữa!
“Xem ra hắn không phải phu quân ngươi muốn, phải không?” Vũ Hoằng Mặc đã nhận ra cái gì, hỏi.
Nếu Phó Quân Thịnh đúng vậy, nàng đại khái có thể thản nhiên trả lời hắn, hoặc là e lệ không nói, chứ không phải giống như hiện tại, băng lãnh, trầm mặc, mặt mày dường như phát ra tối đen cùng âm u hắn đã từng thấy. Lần đó tại Ôn Tuyền thôn trang, khi nàng đối mặt với di nương bộc lộ cảm xúc, oán hận, căm thù, tức giận, thậm chí muốn cùng bà ta chìm xuống đáy hồ.
“Phải hay không phải, có gì quan trọng?” Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như có chút tức giận vì Vũ Hoằng Mặc từng bước ép sát, đôi mắt tối đen bốc cháy giống như u minh quỷ hỏa. “Cửu điện hạ, ngài từng trải qua chuyện như vậy chưa? Tự cho là lưỡng tình tương duyệt, một lòng một dạ, vì thế đối đãi yêu thương, lưu luyến si mê vị hôn phu, toàn tâm toàn ý giao phó cho hắn, đến sau cùng đổi lấy là không còn lợi dụng được sát hại không chút lưu tình! Nếu ngài trả qua chuyện như vậy, ngài còn có thể cảm thấy những thứ này quan trọng sao? Cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, một lòng một dạ, cái gọi là một đời một kiếp một đôi mình, chẳng qua là mộng cảnh của thiếu nữ khuê phòng không hiểu sự đời tưởng tượng ra. Lúc trước ta từng có ý nghĩ xằng bậy như vậy, nhưng hiện giờ ta đã thức tỉnh rồi !”
Những lời này gợi lên quá nhiều hồi ức kiếp trước, khiến giọng điệu của Bùi Nguyên Ca đột nhiên trở nên kịch liệt.
“Phụ thân ta là Hình Bộ Thượng Thư, ông rất thương yêu ta, tương lai ta sẽ có đồ cưới vẻ vang. Thọ Xương bá là bằng hữu cha ta, ta không ngốc, ta có đầy đủ thủ đoạn và tâm cơ để ứng phó những người trong Thọ Xương bá phủ, bao gồm cả Phó Quân Thịnh. Những thứ này mới chính là để ta chân chính dựa vào cả đời không lo! Phó Quân Thịnh có phải người ta mong chờ hay không, thì như thế nào? Cho dù tương lai hắn thay lòng đổi dạ, có thiếp thất sủng ái, ta cũng có thể đủ sức áp chế, ngồi yên vị trí của ta. Cửu điện hạ, ngài là người trong hoàng thất, hỏi vấn đề này, không biết là buồn cười sao?”
Câu nói sau cùng, nàng dường như là cười lạnh từ kẽ răng phát ra, đứng dậy phất tay áo rời đi.
Vũ Hoàng Mặc hoàn toàn không biết hắn lại trêu học Bùi Nguyên Ca chỗ nào, nhìn nàng đột nhiên trở mặt, sau đó đùng đùng nổi giận rời đi. Hắn ngẩn ra, mông lung không biết phải làm sao, chỉ biết cắn nhẹ môi, đợi nàng ra ngoại thất mới trầm giọng thì thào: “Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu Phó Quân Thịnh không phải người nàng mong đợi. Nếu còn có một người nguyện ý cả đời chỉ có một mình nàng, chỉ là, hắn có nhiều tiếng xấu, diện mạo tuy tuấn tú nhưng bên cạnh nguy hiểm trùng trùng, bất kỳ lúc nào cũng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đường sống chỉ như kẽ hở, bước trên vết đao thương. Nhưng cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng nguyện ý sóng vai với nàng, vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, cùng nàng gánh vác, chỉ cần còn một chút hơi thở, thì nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến nàng... .”
Hắn chỉ muốn hỏi nàng, nếu có một người nam nhân như vậy...
Nguyên Ca, nàng có nguyện ý gả cho hắn không?
Bình luận facebook