Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Editor: Vy Vy 1505
Trong nháy mắt đến ngày mười tháng sáu, trước một ngày Ôn Dật Lan xuất giá, cũng là ngày mọi người vì nàng thêm trang.
Cao thấp trong Ôn phủ sớm đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi bố trí, không khí vui mừng, nữ quyến lui tới thêm trang liên tiếp, lời chúc mừng Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan không dứt. Ôn Dật Lan mặc áo ngoài màu đỏ nhạt rải hoa bách hợp, váy trong màu hồng ánh bạc, tuy rằng cá tính nàng sang sảng, lúc này cũng là hai gò má ửng đỏ, đứng bên cạnh Ôn phu nhân, vô cùng thẹn thùng, tăng thêm vài phần dịu dàng khiến lòng người yêu thích, so với ngày xưa hào sảng thẳng thắn càng chọc người trìu mến.
"Không thể tưởng tượng được nhị tỷ tỷ cũng có lúc thẹn thùng nói không nên lời như vậy, thật là hiếm thấy."
Đúng lúc này, giọng nói Ôn Dật Tĩnh có chút khoa trương vang lên bên tai, vốn là lời nói tầm thường tỷ muội trêu ghẹo nhau, nhưng từ miệng nàng nói ra lại lộ vài phần khiêu khích hàm xúc, phá lệ chói tai.
Ôn phu nhân nhíu nhíu mày, nhìn Ôn Dật Tĩnh mặc một thân màu hồng hải đường, trang sức vàng ròng khảm đá quý, mắt sáng quyến rũ, so với Ôn Dật Lan còn muốn rực rỡ hơn, trong lòng càng tức giận. Hôm nay là ngày thêm trang của Lan nhi, tự nhiên nàng là nhân vật chính, kết quả Ôn Dật Tĩnh lại cố ý ăn mặc như vậy, có ý muốn áp Lan nhi một đầu trước mặt mọi người, ý đồ đáng chết.
Nếu là ngày thường, Ôn phu nhân tất nhiên sẽ mở miệng vì Ôn Dật Lan giải vây, nhưng lần này nàng không lên tiếng, mà muốn xem Ôn Dật Lan xử trí như thế nào.
Đối với con gái duy nhất, ngày thường nàng luôn nuông chiều che chở chu đáo khắp nơi, nhưng bắt đầu từ ngày mai, con gái sẽ trở thành con dâu nhà người khác. Tần Hạo Quân là con trai độc nhất, Lan nhi gả qua chính là chủ mẫu Tần phủ, đến lúc đó trên có cha mẹ chồng, dưới có kẻ ăn người ở, chính Ôn Dật Lan phải học cách ứng phó, nàng là mẫu thân cho dù có đau lòng con gái, cũng không có khả năng nhúng tay vào chuyện bên nhà chồng. Bởi vậy, Lan nhi cũng nên học cách ứng đối các loại sự tình, nàng không thể lại khắp nơi ôm đồm giúp.
"Đa tạ tam muội muội đến thêm trang cho tỷ, vẫn chưa tới giờ, tam muội muội ngồi xuống trước đi." Bởi vì là ngày lành chính mình thêm trang, lại có rất nhiều nữ quyến tân khách, Ôn Dật Lan không muốn lúc này nháo lên chuyện không may, miễn cưỡng cười nói, lại giương giọng hô: "Bảo Cầm, Như Họa, mau mời tam muội muội ngồi xuống, mang lên trà Bích Loa Xuân và bánh phù dung cao, đây đều là những món tam muội muội thích nhất."
Thấy con gái tuy rằng không thể phản kích Ôn Dật Tĩnh trong bông có kim, nhưng có thể nhịn xuống tính tình, lại tiếp đón trà bánh, làm ra bộ dáng tỷ tỷ yêu thương muội muội, bảo toàn mặt mũi Ôn phủ, đã là có tiến bộ, Ôn phu nhân mỉm cười gật đầu. Nàng thích Lan nhi tiếp xúc nhiều với Nguyên Ca là hy vọng Lan nhi có thể học Nguyên Ca được vài phần trầm ổn, thoạt nhìn hiện tại thật ra rất có hiệu quả, trong lòng rất vui mừng.
Ôn Dật Tĩnh sửng sốt, có chút không biết làm sao.
Lần đó Bùi Nguyên Ca ra tay, làm cho Ôn Mục Liễm sinh ra ngăn cách với nàng, xác thực vắng vẻ nàng rất lâu, khiến cho hạ nhân trong nhà cũng theo đó có chút trễ nãi nàng. Nhưng dưới nhu tình mật ý của Dung di nương, hơn nữa bản thân nàng gặp may mắn mới có thể chậm rãi nắm lại tâm tư Ôn Mục Liễm. Hiện nay ở Ôn phủ, đích tôn (là Ôn phu nhân và ba người con) vẫn hô mưa gọi gió như cũ. Nàng biết rõ tính tình Ôn Dật Lan, cá tính thẳng thắn, trong mắt không thể chứa một hạt cát, vốn là muốn thừa dịp thêm trang quấy rối nàng, trước mặt mọi người không dấu vết chọc nàng phát giận, làm cho mọi người cảm thấy Ôn Dật Lan mãnh liệt kiêu căng, đến nhà chồng cũng sẽ nếm nhiều khổ sở, sau đó lại đến trước mặt phụ thân khóc kể, nói nàng có lòng tốt thêm trang chúc mừng nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ lại nổi giận đùng đùng, làm cho phụ thân càng thêm không thích Ôn Dật Lan, một mũi tên hạ hai con chim, tóm lại sẽ không để cho Ôn Dật Lan trải qua ngày lành.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Ôn Dật Lan lần này lại không phát tác?
Nhưng rất nhanh, Ôn Dật Tĩnh liền phản ứng lại, không thuận theo Bảo Cầm, Như Họa rời đi, mà lấy tay áo che miệng cười nói: "Thường nghe người ta nói, nữ tử sau khi xuất giá phải học cách làm dâu nhà người ta, không nghĩ tới nhị tỷ tỷ còn chưa xuất giá cũng đã học ôn nhu nhàn thục, biết tiếp đón muội muội. Cũng đúng, nhị tỷ phu dù sao cũng là Hàn Lâm, nhị tỷ tỷ sau khi xuất giá là Hàn Lâm phu nhân, tự nhiên không thể giống như khi còn là cháu gái của thủ phụ hăng hái khí phách như vậy, tất nhiên phải học cách thu liễm tính tình, nén giận. Aiii, lại nói tiếp, cửa hôn sự này thực là ủy khuất nhị tỷ tỷ!"
Lời đầu coi như trầm thấp, duy độc một câu cuối cùng dương cao thanh âm, nhìn như bất bình thay Ôn Dật Lan, kì thực dụng tâm ác độc.
Quả nhiên, thanh âm một câu cuối cùng này chợt đề cao, tức khắc khiến cho mọi người chú ý, rất nhiều ánh mắt bắt đầu nhìn lại đây, lại nhìn thấy Ôn Dật Tĩnh mặt trướng ửng đỏ, hai tròng mắt hơi trừng, thực giống như bộ dáng bất bình thay Ôn Dật Lan. Vốn dĩ, Ôn Dật Lan thân là cháu gái ruột của Ôn Các lão, cho dù gả cho hoàng tử công khanh (quyền cao chức lớn) cũng là đúng quy cách, nhưng cuối cùng lại tuyển Tần Hàn Lâm, có cảm giác là gả thấp, vốn khiến cho mọi người có chút khó hiểu, hiện tại nhìn thấy bộ dáng Ôn Dật Tĩnh, còn nghe thấy nàng nói câu kia thực ủy khuất, tức khắc sinh ra vô số phán đoán, trong lúc nhất thời ánh mắt phân loạn, để lộ ra vô số ý tứ hàm xúc.
Nhận thấy được bốn phía những ánh mắt suy đoán, Ôn Dật Lan không thể kiềm chế được nữa, sắp quát lớn Ôn Dật Tĩnh, lại cảm giác có người đặt tay lên vai mình, gắt gao đè lại nàng, ý bảo nàng không cần phát tác.
Nhưng mặc dù cản lại Ôn Dật Lan, cánh tay kia cũng đang run nhè nhẹ, hiển nhiên Ôn phu nhân cũng bị Ôn Dật Tĩnh làm tức giận đến không nhẹ.
Ôn Dật Tĩnh quả nhiên là tới sinh sự!
Nàng và Ôn Các lão thương nghị, cuối cùng tuyển định Tần Hạo Quân, vốn là cảm thấy hắn dịu ngoan thành khẩn, gia đình có nề nếp trậttự, gia thế trong sạch, Lan nhi gả đi qua tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất. Còn nữa, nay tình thế triều đình hỗn loạn, Ôn phủ không muốn trộn lẫn vào, cho nên tuyển Tần gia im lặng không tiếng tăm, nhưng hiện tại bị Ôn Dật Tĩnh trước mặt mọi người ồn ào như vậy, giống như trong đó có nội tình gì, hơn nữa kinh thành phu nhân trong này cũng thích chuyện bát quái (nhiều chuyện), ai biết lời này sẽ biến thành lời đồn dơ bẩn xấu xa gì.
Còn nữa, ở đây nhiều người như vậy, nếu lời này rơi vào tai Tần phủ bên kia, khiến bọn họ nghĩ Lan nhi khinh thường dòng dõi Tần phủ, trong lòng có thành kiến với Lan nhi, Lan nhi lại là tính tình ngay thẳng, chỉ sợ ngày sau không thiếu xào xáo.
Chắc chắn là Dung di nương xúi giục, bà ấy là không muốn Lan nhi sống tốt!
Nhưng càng giận là, Ôn Dật Tĩnh dám nói như vậy chính là chắc chắc Ôn Mục Liễm sẽ không trách cứ nàng vì chuyện này, bởi vì Ôn Mục Liễm thực không hài lòng với cọc hôn sự này, cảm thấy với dòng dõi Ôn phủ, Ôn Dật Lan lại là đích nữ, nói như thế nào cũng phải xứng nhà công khanh. Cho dù lời Ôn Dật Tĩnh truyền đến tai Ôn Mục Liễm, Ôn Mục Liễm cũng chỉ cảm thấy Ôn Dật Tĩnh đây là bất bình thay tỷ tỷ, nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu che lấp, làm gì đến chuyện quát lớn.
Đương nhiên, lúc này càng không thể phát tác, nếu không, trước mặt mọi người lại càng giống như Ôn phủ chột dạ, giống như thực sự có chuyện như vậy.
Nàng đang định mở miệng, lại nghe Ôn Dật Lan bên cạnh hít sâu một hơi, thế nhưng đoạt mở miệng trước, thậm chí trên mặt còn lộ ra mỉm cười: "Tam muội muội nói gì vậy? Từ xưa hôn nhân đại sự là do cha mẹ làm chủ, còn nữa, gia gia và phụ thân mẫu thân lại thương tỷ như vậy, làm sao có thể ủy khuất tỷ chứ? Tam muội muội lời này nhưng thật ra sai rồi!"
Nếu Ôn Các lão và vợ chồng Ôn Mục Liễm thương nàng như vậy, chọn rể tất nhiên sẽ không ủy khuất nàng, nói cách khác Tần Hạo Quân tất nhiên là tốt.
Ôn phu nhân nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Ôn Dật Lan cũng nhiều hơn vài phần khen ngợi.
Không nghĩ tới Lan nhi nói lời này nhưng thật ra thập phần khéo, thuyết minh việc hôn nhân này là cha chồng và vợ chồng bọn họ định ra, cùng Lan nhi không có can hệ gì, lại thông qua cha chồng và vợ chồng bọn họ, không dấu vết khen Tần Hạo Quân. Cứ như vậy, mọi người sẽ không bởi vì lời của Ôn Dật Tĩnh có suy đoán xấu xa gì, lời này nếu truyền đến tai Tần phủ bên kia, Tần phủ cũng hiểu được Ôn phủ coi trọng Tần phủ, sẽ không có tâm tư khác.
Không nghĩ tới Lan nhi tiến bộ nhiều như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ôn phu nhân nào biết đâu rằng, căn bản Ôn Dật Lan không thể nghĩ sâu xa thấu triệt đến như vậy, chính là đêm khất nguyện cùng Tần Hạo Quân gặp nhau chia sẻ tâm tư, trong lòng thập phần vừa ý, nghe Ôn Dật Tĩnh hạ thấp người trong lòng như vậy, khó tránh khỏi nóng vội, nóng lòng bác bỏ lời của nàng. Chính là, Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân dù sao cũng là vị hôn phu hôn thê, cô gái da mặt mỏng, không thể trước mặt bao nhiêu người khen Tần Hạo Quân có bao nhiêu tốt đẹp, chỉ có thể khúc chiết thông qua Ôn các lão và vợ chồng Ôn Mục Liễm để phản bác lời nói của Ôn Dật Tĩnh.
Ôn Dật Tĩnh cắn cắn môi, không nghĩ tới Ôn Dật Lan cũng có một ngày khó chơi như vậy, đột nhiên đỏ mắt, chuyển thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu quen thuộc, ủy khuất nói: "Nhị tỷ tỷ đừng nóng giận, muội chỉ là bất bình thay nhị tỷ tỷ, cảm thấy cọc hôn sự này không xứng với nhị tỷ tỷ mà thôi, cũng không có ý gì khác. Lại nói tiếp, cũng là muội lắm miệng, nhị tỷ tỷ trăm ngàn đừng giận muội, muội chịu tội với nhị tỷ tỷ."
Này phiên làm vẻ ta đây giấu đầu hở đuôi, càng như là cọc hôn sự này dường như có cái gì kỳ quái.
Ôn Dật Lan rất chán ghét nàng kỹ xảo trưng ra vẻ đáng thương, chính là nghĩ hôm nay dù sao cũng là ngày thêm trang của mình, không muốn sinh sự gì không hay, đang muốn che lấp, lại bỗng nhiên nghe một giọng nói mềm nhẹ mịn nhẵn như tiếng tiêu cạnh cửa truyền tới: "A, đây là làm sao vậy? Cho dù muốn khóc gả cũng là chuyện của ngày mai, muốn khóc gả cũng là tân nương tử Ôn tỷ tỷ khóc, như thế nào Ôn tam tiểu thư lúc này lại nước mắt lưng tròng?"
Đã thấy người tới dung mạo thanh lệ như hoa sen mới nở, mặt mày rực rỡ, đúng là Bùi Nguyên Ca.
Này phiên lời nói trêu ghẹo nhưng thật ra khiến cho tất cả mọi người nở nụ cười, hòa tan rất nhiều không khí biến hoá kỳ lạ mới vừa rồi, Ôn phu nhân nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Nếu chèn ép người, mồm miệng nàng cũng coi như lợi hại, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày thêm trang của Lan nhi, không thể tranh cãi ầm ĩ trách phạt, để Lan nhi bị xui, bởi vậy bầu không khí vi diệu này xưa nay nàng không am hiểu, bởi vậy mắt thấy Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc đã đến, trong lòng thập phần an tâm, cười nói: "Tuyết Ngọc, Nguyên Ca, các người đã đến rồi!"
Gần đây tuy rằng thanh danh Bùi Nguyên Ca truyền xa, nhưng thời gian dài ở trong cung, cực ít lộ mặt trong yến hội của phu nhân danh viện ở kinh thành, bởi vậy có hơn phân nửa người không biết nàng, thấy nàng thanh lệ tuyệt tục nhưng lại lạ mặt, chỉ đoán là con gái nhà ai, nghe xong lời nói của Ôn phu nhân mới biết được đúng là vị Bùi tứ tiểu thư cực kỳ được Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng, trong lúc nhất thời lời tán thưởng không dứt.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Tĩnh nhất thời lộ ra vài phần khiếp sợ.
Nàng từng ăn đau khổ trên tay Bùi Nguyên Ca, chọc đến Ôn Mục Liễm gần như ghét bỏ nàng, bởi vậy có vài phần sợ hãi đối với Bùi Nguyên Ca, nhưng nghĩ đến lúc này là cơ hội khó được, trừ phi Bùi Nguyên Ca không để ý Ôn Dật Lan, cứng rắn muốn xé rách mặt, nếu không cũng không thể làm gì nàng, liền khóc thút thít nói: "Nguyên Ca muội muội, vốn là tỷ cảm thấy, việc hôn nhân với Tần phủ ủy khuất nhị tỷ tỷ, cho nên bất bình nói mấy câu, không nghĩ tới bởi vậy chọc giận nhị tỷ tỷ, đang nhận lỗi với nhị tỷ tỷ. Đều là lỗi của tỷ, không nên nói lung tung!"
Bùi Nguyên Ca mặt mày hơi đổi, nhìn về phía nàng, ánh mắt nhìn như ôn hòa, kì thực sắc nhọn.
Trong nháy mắt đến ngày mười tháng sáu, trước một ngày Ôn Dật Lan xuất giá, cũng là ngày mọi người vì nàng thêm trang.
Cao thấp trong Ôn phủ sớm đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi bố trí, không khí vui mừng, nữ quyến lui tới thêm trang liên tiếp, lời chúc mừng Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan không dứt. Ôn Dật Lan mặc áo ngoài màu đỏ nhạt rải hoa bách hợp, váy trong màu hồng ánh bạc, tuy rằng cá tính nàng sang sảng, lúc này cũng là hai gò má ửng đỏ, đứng bên cạnh Ôn phu nhân, vô cùng thẹn thùng, tăng thêm vài phần dịu dàng khiến lòng người yêu thích, so với ngày xưa hào sảng thẳng thắn càng chọc người trìu mến.
"Không thể tưởng tượng được nhị tỷ tỷ cũng có lúc thẹn thùng nói không nên lời như vậy, thật là hiếm thấy."
Đúng lúc này, giọng nói Ôn Dật Tĩnh có chút khoa trương vang lên bên tai, vốn là lời nói tầm thường tỷ muội trêu ghẹo nhau, nhưng từ miệng nàng nói ra lại lộ vài phần khiêu khích hàm xúc, phá lệ chói tai.
Ôn phu nhân nhíu nhíu mày, nhìn Ôn Dật Tĩnh mặc một thân màu hồng hải đường, trang sức vàng ròng khảm đá quý, mắt sáng quyến rũ, so với Ôn Dật Lan còn muốn rực rỡ hơn, trong lòng càng tức giận. Hôm nay là ngày thêm trang của Lan nhi, tự nhiên nàng là nhân vật chính, kết quả Ôn Dật Tĩnh lại cố ý ăn mặc như vậy, có ý muốn áp Lan nhi một đầu trước mặt mọi người, ý đồ đáng chết.
Nếu là ngày thường, Ôn phu nhân tất nhiên sẽ mở miệng vì Ôn Dật Lan giải vây, nhưng lần này nàng không lên tiếng, mà muốn xem Ôn Dật Lan xử trí như thế nào.
Đối với con gái duy nhất, ngày thường nàng luôn nuông chiều che chở chu đáo khắp nơi, nhưng bắt đầu từ ngày mai, con gái sẽ trở thành con dâu nhà người khác. Tần Hạo Quân là con trai độc nhất, Lan nhi gả qua chính là chủ mẫu Tần phủ, đến lúc đó trên có cha mẹ chồng, dưới có kẻ ăn người ở, chính Ôn Dật Lan phải học cách ứng phó, nàng là mẫu thân cho dù có đau lòng con gái, cũng không có khả năng nhúng tay vào chuyện bên nhà chồng. Bởi vậy, Lan nhi cũng nên học cách ứng đối các loại sự tình, nàng không thể lại khắp nơi ôm đồm giúp.
"Đa tạ tam muội muội đến thêm trang cho tỷ, vẫn chưa tới giờ, tam muội muội ngồi xuống trước đi." Bởi vì là ngày lành chính mình thêm trang, lại có rất nhiều nữ quyến tân khách, Ôn Dật Lan không muốn lúc này nháo lên chuyện không may, miễn cưỡng cười nói, lại giương giọng hô: "Bảo Cầm, Như Họa, mau mời tam muội muội ngồi xuống, mang lên trà Bích Loa Xuân và bánh phù dung cao, đây đều là những món tam muội muội thích nhất."
Thấy con gái tuy rằng không thể phản kích Ôn Dật Tĩnh trong bông có kim, nhưng có thể nhịn xuống tính tình, lại tiếp đón trà bánh, làm ra bộ dáng tỷ tỷ yêu thương muội muội, bảo toàn mặt mũi Ôn phủ, đã là có tiến bộ, Ôn phu nhân mỉm cười gật đầu. Nàng thích Lan nhi tiếp xúc nhiều với Nguyên Ca là hy vọng Lan nhi có thể học Nguyên Ca được vài phần trầm ổn, thoạt nhìn hiện tại thật ra rất có hiệu quả, trong lòng rất vui mừng.
Ôn Dật Tĩnh sửng sốt, có chút không biết làm sao.
Lần đó Bùi Nguyên Ca ra tay, làm cho Ôn Mục Liễm sinh ra ngăn cách với nàng, xác thực vắng vẻ nàng rất lâu, khiến cho hạ nhân trong nhà cũng theo đó có chút trễ nãi nàng. Nhưng dưới nhu tình mật ý của Dung di nương, hơn nữa bản thân nàng gặp may mắn mới có thể chậm rãi nắm lại tâm tư Ôn Mục Liễm. Hiện nay ở Ôn phủ, đích tôn (là Ôn phu nhân và ba người con) vẫn hô mưa gọi gió như cũ. Nàng biết rõ tính tình Ôn Dật Lan, cá tính thẳng thắn, trong mắt không thể chứa một hạt cát, vốn là muốn thừa dịp thêm trang quấy rối nàng, trước mặt mọi người không dấu vết chọc nàng phát giận, làm cho mọi người cảm thấy Ôn Dật Lan mãnh liệt kiêu căng, đến nhà chồng cũng sẽ nếm nhiều khổ sở, sau đó lại đến trước mặt phụ thân khóc kể, nói nàng có lòng tốt thêm trang chúc mừng nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ lại nổi giận đùng đùng, làm cho phụ thân càng thêm không thích Ôn Dật Lan, một mũi tên hạ hai con chim, tóm lại sẽ không để cho Ôn Dật Lan trải qua ngày lành.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Ôn Dật Lan lần này lại không phát tác?
Nhưng rất nhanh, Ôn Dật Tĩnh liền phản ứng lại, không thuận theo Bảo Cầm, Như Họa rời đi, mà lấy tay áo che miệng cười nói: "Thường nghe người ta nói, nữ tử sau khi xuất giá phải học cách làm dâu nhà người ta, không nghĩ tới nhị tỷ tỷ còn chưa xuất giá cũng đã học ôn nhu nhàn thục, biết tiếp đón muội muội. Cũng đúng, nhị tỷ phu dù sao cũng là Hàn Lâm, nhị tỷ tỷ sau khi xuất giá là Hàn Lâm phu nhân, tự nhiên không thể giống như khi còn là cháu gái của thủ phụ hăng hái khí phách như vậy, tất nhiên phải học cách thu liễm tính tình, nén giận. Aiii, lại nói tiếp, cửa hôn sự này thực là ủy khuất nhị tỷ tỷ!"
Lời đầu coi như trầm thấp, duy độc một câu cuối cùng dương cao thanh âm, nhìn như bất bình thay Ôn Dật Lan, kì thực dụng tâm ác độc.
Quả nhiên, thanh âm một câu cuối cùng này chợt đề cao, tức khắc khiến cho mọi người chú ý, rất nhiều ánh mắt bắt đầu nhìn lại đây, lại nhìn thấy Ôn Dật Tĩnh mặt trướng ửng đỏ, hai tròng mắt hơi trừng, thực giống như bộ dáng bất bình thay Ôn Dật Lan. Vốn dĩ, Ôn Dật Lan thân là cháu gái ruột của Ôn Các lão, cho dù gả cho hoàng tử công khanh (quyền cao chức lớn) cũng là đúng quy cách, nhưng cuối cùng lại tuyển Tần Hàn Lâm, có cảm giác là gả thấp, vốn khiến cho mọi người có chút khó hiểu, hiện tại nhìn thấy bộ dáng Ôn Dật Tĩnh, còn nghe thấy nàng nói câu kia thực ủy khuất, tức khắc sinh ra vô số phán đoán, trong lúc nhất thời ánh mắt phân loạn, để lộ ra vô số ý tứ hàm xúc.
Nhận thấy được bốn phía những ánh mắt suy đoán, Ôn Dật Lan không thể kiềm chế được nữa, sắp quát lớn Ôn Dật Tĩnh, lại cảm giác có người đặt tay lên vai mình, gắt gao đè lại nàng, ý bảo nàng không cần phát tác.
Nhưng mặc dù cản lại Ôn Dật Lan, cánh tay kia cũng đang run nhè nhẹ, hiển nhiên Ôn phu nhân cũng bị Ôn Dật Tĩnh làm tức giận đến không nhẹ.
Ôn Dật Tĩnh quả nhiên là tới sinh sự!
Nàng và Ôn Các lão thương nghị, cuối cùng tuyển định Tần Hạo Quân, vốn là cảm thấy hắn dịu ngoan thành khẩn, gia đình có nề nếp trậttự, gia thế trong sạch, Lan nhi gả đi qua tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất. Còn nữa, nay tình thế triều đình hỗn loạn, Ôn phủ không muốn trộn lẫn vào, cho nên tuyển Tần gia im lặng không tiếng tăm, nhưng hiện tại bị Ôn Dật Tĩnh trước mặt mọi người ồn ào như vậy, giống như trong đó có nội tình gì, hơn nữa kinh thành phu nhân trong này cũng thích chuyện bát quái (nhiều chuyện), ai biết lời này sẽ biến thành lời đồn dơ bẩn xấu xa gì.
Còn nữa, ở đây nhiều người như vậy, nếu lời này rơi vào tai Tần phủ bên kia, khiến bọn họ nghĩ Lan nhi khinh thường dòng dõi Tần phủ, trong lòng có thành kiến với Lan nhi, Lan nhi lại là tính tình ngay thẳng, chỉ sợ ngày sau không thiếu xào xáo.
Chắc chắn là Dung di nương xúi giục, bà ấy là không muốn Lan nhi sống tốt!
Nhưng càng giận là, Ôn Dật Tĩnh dám nói như vậy chính là chắc chắc Ôn Mục Liễm sẽ không trách cứ nàng vì chuyện này, bởi vì Ôn Mục Liễm thực không hài lòng với cọc hôn sự này, cảm thấy với dòng dõi Ôn phủ, Ôn Dật Lan lại là đích nữ, nói như thế nào cũng phải xứng nhà công khanh. Cho dù lời Ôn Dật Tĩnh truyền đến tai Ôn Mục Liễm, Ôn Mục Liễm cũng chỉ cảm thấy Ôn Dật Tĩnh đây là bất bình thay tỷ tỷ, nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu che lấp, làm gì đến chuyện quát lớn.
Đương nhiên, lúc này càng không thể phát tác, nếu không, trước mặt mọi người lại càng giống như Ôn phủ chột dạ, giống như thực sự có chuyện như vậy.
Nàng đang định mở miệng, lại nghe Ôn Dật Lan bên cạnh hít sâu một hơi, thế nhưng đoạt mở miệng trước, thậm chí trên mặt còn lộ ra mỉm cười: "Tam muội muội nói gì vậy? Từ xưa hôn nhân đại sự là do cha mẹ làm chủ, còn nữa, gia gia và phụ thân mẫu thân lại thương tỷ như vậy, làm sao có thể ủy khuất tỷ chứ? Tam muội muội lời này nhưng thật ra sai rồi!"
Nếu Ôn Các lão và vợ chồng Ôn Mục Liễm thương nàng như vậy, chọn rể tất nhiên sẽ không ủy khuất nàng, nói cách khác Tần Hạo Quân tất nhiên là tốt.
Ôn phu nhân nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Ôn Dật Lan cũng nhiều hơn vài phần khen ngợi.
Không nghĩ tới Lan nhi nói lời này nhưng thật ra thập phần khéo, thuyết minh việc hôn nhân này là cha chồng và vợ chồng bọn họ định ra, cùng Lan nhi không có can hệ gì, lại thông qua cha chồng và vợ chồng bọn họ, không dấu vết khen Tần Hạo Quân. Cứ như vậy, mọi người sẽ không bởi vì lời của Ôn Dật Tĩnh có suy đoán xấu xa gì, lời này nếu truyền đến tai Tần phủ bên kia, Tần phủ cũng hiểu được Ôn phủ coi trọng Tần phủ, sẽ không có tâm tư khác.
Không nghĩ tới Lan nhi tiến bộ nhiều như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ôn phu nhân nào biết đâu rằng, căn bản Ôn Dật Lan không thể nghĩ sâu xa thấu triệt đến như vậy, chính là đêm khất nguyện cùng Tần Hạo Quân gặp nhau chia sẻ tâm tư, trong lòng thập phần vừa ý, nghe Ôn Dật Tĩnh hạ thấp người trong lòng như vậy, khó tránh khỏi nóng vội, nóng lòng bác bỏ lời của nàng. Chính là, Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân dù sao cũng là vị hôn phu hôn thê, cô gái da mặt mỏng, không thể trước mặt bao nhiêu người khen Tần Hạo Quân có bao nhiêu tốt đẹp, chỉ có thể khúc chiết thông qua Ôn các lão và vợ chồng Ôn Mục Liễm để phản bác lời nói của Ôn Dật Tĩnh.
Ôn Dật Tĩnh cắn cắn môi, không nghĩ tới Ôn Dật Lan cũng có một ngày khó chơi như vậy, đột nhiên đỏ mắt, chuyển thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu quen thuộc, ủy khuất nói: "Nhị tỷ tỷ đừng nóng giận, muội chỉ là bất bình thay nhị tỷ tỷ, cảm thấy cọc hôn sự này không xứng với nhị tỷ tỷ mà thôi, cũng không có ý gì khác. Lại nói tiếp, cũng là muội lắm miệng, nhị tỷ tỷ trăm ngàn đừng giận muội, muội chịu tội với nhị tỷ tỷ."
Này phiên làm vẻ ta đây giấu đầu hở đuôi, càng như là cọc hôn sự này dường như có cái gì kỳ quái.
Ôn Dật Lan rất chán ghét nàng kỹ xảo trưng ra vẻ đáng thương, chính là nghĩ hôm nay dù sao cũng là ngày thêm trang của mình, không muốn sinh sự gì không hay, đang muốn che lấp, lại bỗng nhiên nghe một giọng nói mềm nhẹ mịn nhẵn như tiếng tiêu cạnh cửa truyền tới: "A, đây là làm sao vậy? Cho dù muốn khóc gả cũng là chuyện của ngày mai, muốn khóc gả cũng là tân nương tử Ôn tỷ tỷ khóc, như thế nào Ôn tam tiểu thư lúc này lại nước mắt lưng tròng?"
Đã thấy người tới dung mạo thanh lệ như hoa sen mới nở, mặt mày rực rỡ, đúng là Bùi Nguyên Ca.
Này phiên lời nói trêu ghẹo nhưng thật ra khiến cho tất cả mọi người nở nụ cười, hòa tan rất nhiều không khí biến hoá kỳ lạ mới vừa rồi, Ôn phu nhân nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Nếu chèn ép người, mồm miệng nàng cũng coi như lợi hại, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày thêm trang của Lan nhi, không thể tranh cãi ầm ĩ trách phạt, để Lan nhi bị xui, bởi vậy bầu không khí vi diệu này xưa nay nàng không am hiểu, bởi vậy mắt thấy Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc đã đến, trong lòng thập phần an tâm, cười nói: "Tuyết Ngọc, Nguyên Ca, các người đã đến rồi!"
Gần đây tuy rằng thanh danh Bùi Nguyên Ca truyền xa, nhưng thời gian dài ở trong cung, cực ít lộ mặt trong yến hội của phu nhân danh viện ở kinh thành, bởi vậy có hơn phân nửa người không biết nàng, thấy nàng thanh lệ tuyệt tục nhưng lại lạ mặt, chỉ đoán là con gái nhà ai, nghe xong lời nói của Ôn phu nhân mới biết được đúng là vị Bùi tứ tiểu thư cực kỳ được Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng, trong lúc nhất thời lời tán thưởng không dứt.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Tĩnh nhất thời lộ ra vài phần khiếp sợ.
Nàng từng ăn đau khổ trên tay Bùi Nguyên Ca, chọc đến Ôn Mục Liễm gần như ghét bỏ nàng, bởi vậy có vài phần sợ hãi đối với Bùi Nguyên Ca, nhưng nghĩ đến lúc này là cơ hội khó được, trừ phi Bùi Nguyên Ca không để ý Ôn Dật Lan, cứng rắn muốn xé rách mặt, nếu không cũng không thể làm gì nàng, liền khóc thút thít nói: "Nguyên Ca muội muội, vốn là tỷ cảm thấy, việc hôn nhân với Tần phủ ủy khuất nhị tỷ tỷ, cho nên bất bình nói mấy câu, không nghĩ tới bởi vậy chọc giận nhị tỷ tỷ, đang nhận lỗi với nhị tỷ tỷ. Đều là lỗi của tỷ, không nên nói lung tung!"
Bùi Nguyên Ca mặt mày hơi đổi, nhìn về phía nàng, ánh mắt nhìn như ôn hòa, kì thực sắc nhọn.
Bình luận facebook