Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Editor: Vy Vy 1505
"Lộc cộc", nghe như là tiếng đá từ trên núi giả rớt xuống.
Mọi người theo bản năng nhìn lại hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy núi giả dốc đứng, quái thạch đá lởm chởm, không có gì khác thường, cũng không để ý nữa, ánh mắt tiếp tục tập trung trên người Bùi Nguyên Ca.
Duy nhất chỉ có trong lòng Thái hậu vừa động, mơ hồ nhận thấy cái gì, thỉnh thoảng đôi mắt thoáng nhìn nhìn lại phương hướng kia, vẫn không hề động tĩnh như cũ, đang nghĩ rằng chính mình đa nghi, lại bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc hé ra sau núi giả, không phải người khác, đúng là Trương ma ma. Trương ma ma nhìn bà, vẻ mặt lo âu, chỉ chỉ vào Bùi Nguyên Ca, ra dấu bà không được làm thế, ý bảo bà nâng Bùi Nguyên Ca dậy, an ủi thật tốt, ánh mắt thập phần khẩn thiết sốt ruột.
Trương ma ma từ nhỏ đã đi theo bên người Thái hậu, tuyệt đối thân tín, nếu bà từ trong núi giả đi ra, nói không chừng vừa rồi nghe được chút gì, mới có thể nói như vậy. Như vậy tức là... Thái hậu nghĩ, trong lòng đánh cái đột, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, tự tay nâng dậy Bùi Nguyên Ca, nói: "Tuy rằng sự tình hôm nay xác thực có điểm nghi ngờ, nhưng mà đúng như lời nha đầu Nguyên Ca nói, nàng ở bên người ai gia lâu như vậy, làm người xưa nay cẩn thận bổn phận, chưa bao giờ làm chuyện gì trái quy củ, chỉ sợ vẫn là có kỳ quái khác. Nha đầu Nguyên Ca đứng lên trước đi, ai gia chắc chắn sẽ điều tra rõ một hai."
Ngụ ý, hiển nhiên đã tin tưởng Bùi Nguyên Ca.
Đôi mắt Bùi Nguyên Ca chợt mở to, nhìn về phía Thái hậu vừa cảm kích vừa cảm động, trong lúc nhất thời như là nói không ra lời.
Mắt thấy Thái hậu đã bắt đầu hoài nghi Bùi Nguyên Ca, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân đang đắc ý, không nghĩ tới dị biến nổi lên, Thái hậu thế nhưng giây lát lại sửa lời nói. Đừng nói Diệp Quốc công phu nhân, ngay cả thế tử phu nhân tương đối trầm ổn cũng không nhịn được tức giận thất thanh nói: "Thái hậu nương nương, ngài đừng nghe lời Bùi Nguyên Ca hoa ngôn xảo ngữ (lời nói khéo léo tốt đẹp). Chuyện tình trước mắt, rõ ràng chính là nàng và Cửu điện hạ —— "
"Đủ rồi!". Không đợi nàng nói hết câu, Thái hậu đã đánh gãy lời nàng, không hờn giận nói: "Ai gia nói rồi, Nguyên Ca nha đầu làm người, ai gia tin được. Chuyện xảy ra mới vừa rồi, bất quá chỉ là nàng giải sầu trong ngự trong hoa viên, trong lúc vô ý gặp được Cửu điện hạ, chỉ là tiến lên thỉnh an mà thôi, đều là cấp bậc lễ nghĩa đứng đắn, không có gì khác để nói. Bằng không, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân mới vừa rồi cũng gặp được Cửu điện hạ, chẳng lẽ cũng có cái gì không đúng quy củ sao?"
Nói hai ba câu, đã ép chuyện này xuống, tuyệt không cho phép người khác nhắc lại.
Thật là không bắt được nhược điểm của Bùi Nguyên Ca, lại làm cho Thái hậu tóm gáy, hơn nữa mới vừa rồi Thái hậu rõ ràng đã nghi ngờ, tại sao lại thay đổi thái độ đột ngột? Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân thật sự không thể cam tâm, nhịn không được mở miệng nói: "Thái hậu nương nương, chuyện mới vừa rồi ngài cũng tận mắt chứng kiến, Cửu điện hạ tha thiết quan tâm Bùi Nguyên Ca, còn thỉnh quý phi vì nàng giải vây, có thể thấy được..."
Thái độ như vậy trong tình thế cấp bách, rốt cục khiến cho Thái hậu chú ý, đôi mắt có chút nheo lại.
Mới vừa rồi Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân các nàng thậm chí vòng qua bà, trực tiếp vào trong núi giả tìm Nguyên Ca, lại lần nữa hướng chuyện này theo hướng Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc có tư tình, phần tâm tư này không khỏi hơi mau chút, như là rất muốn bà phạt nặng Bùi Nguyên Ca, cho nên không được như ý thì không buông tha? Chẳng lẽ đúng như lời Nguyên Ca mới vừa rồi, kỳ thật các nàng là vì chuyện của phế hậu còn ghi hận Bùi Nguyên Ca, cho nên trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ nàng báo thù cho phế hậu?
Thái hậu suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, vài thập niên qua, có thể nói bà vì Diệp thị dốc hết tâm huyết, lúc trước họ lựa chọn phế hậu đã làm bà đau lòng, cũng may sau khi phế hậu, tâm tư Diệp thị chậm rãi xoay lại đây, mới dần dần vứt bỏ mâu thuẫn, nhưng mà xem ra hiện tại, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vẫn còn trung thành với phế hậu... Cũng đúng, dù sao một cái là nữ nhi ruột thịt, một cái là cô em chồng, chung quy thân cận gần gũi với nàng nhiều hơn bà già xương cốt kém này...
Trương ma ma ý bảo bà trấn an Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên việc hôm nay có kỳ quái, mà Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân lại cố tình nhìn thấy Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc ở bên nhau... Ánh mắt Thái hậu nhíu chặt, mở miệng nói: "Ai gia nhưng thật ra có chuyện muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi làm sao mà biết Mặc nhi và nha đầu Nguyên Ca gặp nhau?"
Diệp Quốc công phu nhân há mồm nói: "Là khi chúng ta vào cung đúng dịp nhìn thấy."
"Nga? Khi vào cung đúng lúc nhìn thấy? Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?". Sau khi thân tín Trương ma ma xuất hiện, vốn là suy nghĩ Thái hậu có chút hỗn loạn đã càng ngày càng rõ ràng, chậm rãi hỏi: "Ai gia nhưng thật ra tò mò, không biết Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vào cung bằng đường nào mà lại có thể đi đến sau ngự hoa viên, nhìn thấy nha đầu Nguyên Ca?"
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nhìn nhau cùng thất sắc, đột nhiên cúi đầu, ánh mắt đảo qua chung quanh, suy nghĩ đối sách.
Bởi vì thời gian khẩn cấp, sợ hãi chậm trễ thời gian quá dài, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc sẽ từng người tự rời đi, bắt không được chứng cứ chính xác, bởi vậy khi Thái hậu hỏi các nàng là như thế nào biết chuyện này, sẽ thuận miệng nói là khi vào cung trùng hợp nhìn thấy. Tuy sau đó thế tử phu nhân cũng nghĩ đến lỗ hổng này, lại nghĩ đến sự thật ở trước mắt, Thái hậu sẽ chỉ lo tức giận vì chuyện của Bùi Nguyên Ca, căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, cũng không để trong lòng, hiện tại bị Thái hậu hỏi, nhất thời khó có thể ứng đối.
Nhìn bộ dáng các nàng như vậy, vẻ mặt Thái hậu càng thêm khó coi.
Hiển nhiên, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nói là vào cung đúng lúc nhìn thấy là nói dối, nếu không phải trùng hợp, chỉ có thể nói là cố ý, nói cách khác, các nàng có xếp người vào Huyên Huy cung, hoặc là xếp người bên cạnh Bùi Nguyên Ca, luôn theo dõi hành tung Nguyên Ca, mới có thể được đến tin tức chuẩn xác như vậy. Bên trong cung đình, Bùi Nguyên Ca là thuộc hạ của bà, lại bị Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân biết tin tức trước bà...
Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cái trán đã chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Trải qua Ngọc Thanh phản bội, bà đối với loại chuyện này phá lệ mẫn cảm, từng nặng nề mà chỉnh Diệp thị, không nghĩ tới Diệp thị không những không thu liễm, ngược lại làm trầm trọng thêm. Trong khi bà vì tương lai Diệp thị bày mưu tính kế, chưởng đà lèo lái; cùng lúc đó họ lại nhớ kỹ thù của phế hậu, tìm mọi cách mưu tính người bên cạnh bà... Thái hậu chậm rãi nhắm lại mắt, trong lòng phẫn nộ cực kỳ, này nhà mẹ đẻ đã không thể lại rất tin tưởng, phải đề phòng bọn họ, miễn cho bị bọn họ bán còn giúp bọn họ đếm tiền...
Thái hậu chậm rãi suy nghĩ, khi mở mắt ra, vẻ mặt đã là một mảnh bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thôi thôi, vốn chỉ là chuyện tầm thường, vừa vặn bị các ngươi xem thành thiên đại chuyện tới bẩm báo, khiến cho ai gia thiếu chút nữa oan uổng nha đầu Nguyên Ca, nếu không có việc gì, quên đi. Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nếu là tới thỉnh an ai gia, hiện tại an cũng đã thỉnh rồi, trở về phủ đi thôi!"
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vốn là nghĩ nhất định sẽ bị phạt nặng, không nghĩ tới Thái hậu cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng còn có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
"Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay chịu ủy khuất, yên tâm, ai gia đều ghi tạc trong lòng!". Chờ sau khi các nàng rời đi, Thái hậu vuốt ve hai má Bùi Nguyên Ca, dịu dàng nói.
Bùi Nguyên Ca có chút cắn môi, lập tức ngẩng đầu, nhìn Thái hậu dịu dàng nói: "Chuyện hôm nay, tiểu nữ đúng là bị dọa chấn kinh, nhưng mà, dưới tình huống như vậy, Thái hậu còn có thể tin tưởng tiểu nữ trong sạch vô tội, tiểu nữ thật cảm thấy... Sau biết được Thái hậu coi trọng tiểu nữ như vậy, cho dù chịu ủy khuất lớn hơn nữa cũng đáng giá, dù sao dưới bầu trời này khó nhất chính là lòng người."
Thái hậu nghe vậy, hình như cũng động tâm, ánh mắt có chút ươn ướt, nói: "Hài tử ngoan, ai gia biết, ngươi là đứa nhỏ tốt! Đúng rồi, nếu quý phi truyền triệu ngươi đi, về tình về lý, ngươi nên đi qua đó một lát. Xem ngươi này trên mặt đều là nước mắt, búi tóc cũng có chút rối tung, quần áo cũng nhiễm bụi đất, mau về Sương Nguyệt viện rửa mặt chải đầu, sau đó hãy đi gặp quý phi!"
"Vâng!". Bùi Nguyên Ca phúc phúc thân, xoay người rời đi.
Thái hậu lại đuổi hết người bên cạnh, lúc này Trương ma ma mới từ trong núi đi ra, đi đến trước mặt Thái hậu hầu hạ. Thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế đá như cũ, dáng người thẳng thắn, uy nghiêm vô hạn, nhưng sâu trong đôi mắt lại toát ra một chút mỏi mệt, nói: "Nói đi, ngươi nghe được cái gì?"
"Hồi Thái hậu nương nương, nô tỳ phải đi an bài sự vụ, trên đường trở về vừa vặn nhìn thấy Bùi tứ tiểu thư, vốn là đang muốn chào hỏi, lại không nghĩ rằng bên người Bùi tứ tiểu thư cũng không có người hầu hạ, mà Cửu điện hạ lại theo đuôi phía sau nàng, bên người cũng không có người nào khác. Nô tỳ thấy chuyện có kỳ quái, cũng không lên tiếng, mà là tránh ở một bên, nghe được Bùi tứ tiểu thư nói, Cửu điện hạ thật sự là thủ đoạn cao siêu, lúc đua ngựa nguy hiểm cứu nàng, gần đây lại vô tình gặp gỡ nàng, đã khiến cho Thái hậu nương nương ngờ vực vô căn cứ, đến tột cùng muốn tới mức nào mới vừa lòng?"
"Thì ra, nha đầu Nguyên Ca kia đã nhận ra". Thái hậu lẩm bẩm nói.
Cũng đúng, Bùi Nguyên Ca xưa nay trí tuệ, giỏi về quan sát lòng người, chính mình nghe lời Diệp Quốc công phu nhân nói, nghĩ đến Vũ Hoằng Mặc chung tình với nàng, muốn mượn nàng trừ bỏ Vũ Hoằng Mặc, bởi vậy liên tiếp an bày nàng và Vũ Hoằng Mặc vô tình gặp gỡ, vẫn luôn lệnh cho người theo dõi, bị nàng nhận thấy được cũng không kỳ quái.
"Vũ Hoằng Mặc nói như thế nào?", Thái hậu hỏi.
Trương ma ma khom người đáp: "Cửu điện hạ nói, Bùi Nguyên Ca, ngươi hiện tại nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng đã có một nhược điểm trí mạng, hai lần từ hôn, tuy rằng nói Trấn Quốc Hầu phủ và Thọ Xương Bá phủ đều có lỗi, nhưng làm nữ tử, danh dự của ngươi khó tránh khỏi bị hao tổn, đã muốn lung lay sắp đổ, chỉ cần lại tùy ý xảy ra chuyện gì đó, nhất định thân bại danh liệt, mà cố tình thanh danh nữ tử rất dễ dàng bị nghi bóng nghi gió, vu oan hãm hại. Ngươi cho là gần đây ngươi và bản điện hạ liên tiếp gặp nhau là bản điện hạ thiết kế hãm hại ngươi? Đứa ngốc, tám phần là Hoàng tổ mẫu an bày, đừng quên, lúc đua ngựa, bản điện hạ là liều mình cứu ngươi, loại chuyện này không phù hợp tính cách bản điện hạ, lọt vào mắt người có tâm sẽ nghĩ như thế nào?"
"Thì ra, Vũ Hoằng Mặc dùng kế ly gián, muốn mượn đao giết người!". Thái hậu cuối cùng đã giải nghi hoặc trong lòng, căm giận nói.
Cố tình bố trí nghi trận, dụ người vào tròng thật là thủ đoạn Vũ Hoằng Mặc quen dùng. Hơn nữa, lúc đua ngựa hắn cứu Bùi Nguyên Ca, vừa có thể biểu hiện hắn cưỡi ngựa cao siêu, vừa có thể vì cứu Bùi Nguyên Ca mà mang đến niềm vui cho Hoàng đế, chấn động lòng võ tướng, đồng thời lại có thể mai phục mầm tai hoạ cho nha đầu Nguyên Ca, một tên bắn ba con chim, quả nhiên là tính kế cao siêu!
"Tiếp tục!"
Trương ma ma gật gật đầu, nói: "Bùi tứ tiểu thư nói, ta là người của Thái hậu nương nương, không liên quan gì đến Cửu điện hạ, ai sẽ nghĩ đến mặt này? Lại nói, Thái hậu nương nương đúng là vẫn còn tin tưởng ta, chỉ cần ta nói rõ rang với Thái hậu nương nương, tự nhiên có thể cởi bỏ hiểu lầm. Cửu điện hạ cười lạnh nói, thật như thế sao, Bùi tứ tiểu thư vì sao không đi nói rõ ràng với Hoàng tổ mẫu chứ? Hoàng tổ mẫu có lẽ sẽ không chủ động hoài nghi ngươi, nhưng mà, đừng quên chuyện của phế hậu chung quy từ ngươi mà ra, Diệp thị có bao nhiêu người chờ lột da ngươi, uống máu ngươi, các nàng nhất định sẽ nghĩ đến, hơn nữa làm cho Hoàng tổ mẫu sinh lòng nghi ngờ. Hiện tại, Hoàng tổ mẫu thăm dò được hành tung của ta, liên tiếp cho ngươi và ta ngẫu nhiên gặp mặt, ngươi cho là vì là cái gì? Nếu Hoàng tổ mẫu nghĩ đến có thể mượn ngươi trừ bỏ ta, ngươi cho là nàng còn có thể bảo hộ ngươi?"
Nghe vậy, Thái hậu nhất thời một trận hổ thẹn.
Tuy rằng phế hậu là muốn thiết kế bà và Bùi Nguyên Ca không thành, ngược lại bị vạch trần chân tướng nên bị phế, lại nói tiếp xem như gieo gió gặt bão, nhưng Diệp thị chung quy có người tính món nợ này lên đầu Bùi Nguyên Ca, muốn tính kế Bùi Nguyên Ca. Lúc thu săn hành vi của Diệp Vấn Khanh đã thuyết minh đầy đủ điểm ấy, bà rõ ràng biết được rành mạch, lúc trước lại quên, thế mà dễ dàng bị lời nói Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân che giấu... Vũ Hoằng Mặc, lại dám tính kế cả chuyện này, thật sự là quá âm hiểm gian trá!
"Bùi tứ tiểu thư trầm mặc một lát, Cửu điện hạ còn nói, danh dự của ngươi đã lung lay sắp đổ, thích hợp dùng để gian lận nhất, chỉ cần bản điện hạ nguyện ý, cưỡng hôn ngươi, động chút tay chân, tùy tiện để lại dấu vết cùng nhau, bị người phát hiện, Bùi Nguyên Ca, ngươi nói đến lúc đó sẽ có hậu quả gì? Nếu không phải mẫu phi thấy ngươi hữu dụng, có ý nghĩ muốn mượn sức ngươi, bản điện hạ đã sớm cho ngươi thân bại danh liệt, còn có thể cho ngươi phong cảnh đến tận lúc này? Ngươi tốt nhất thông minh một chút, thấy rõ ràng ngươi hiện tại hết thảy đến tột cùng bị nắm giữ ở trong tay ai!". Trương ma ma kể lại lời của hai người đến như thế, ngay cả Vũ Hoằng Mặc cái loại này đàng hoàng phóng túng, phong tình vạn chủng lại uy hiếp dày đặc tận xương cũng kể được giống như đúc.
Thái hậu rốt cuộc nhịn không được, vỗ tay xuống bàn: "Làm càn, quả thực rất làm càn!"
Này Vũ Hoằng Mặc thật sự ti bỉ xấu xa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Thái hậu phẫn nộ mắng trong lòng, lập tức lại là một trận kinh hãi, may mà Liễu quý phi còn có tâm tư mượn sức Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc có điều cố kỵ mới không động thủ, nếu không theo như hắn lời nói, chính mình bảo hộ Nguyên Ca không đủ nghiêm mật, nói không chừng thật sự sẽ bị Vũ Hoằng Mặc đắc thủ, đến lúc đó thật là vô duyên vô cớ phế đi quân cờ tốt Bùi Nguyên Ca, ngẫm lại tức muốn hộc máu!
"Trương ma ma, phân phó xuống, về sau bất luận Nguyên Ca đi đến nơi nào, Triệu Lâm cũng không thể rời đi nàng, tốt nhất tìm một nữ tử biết võ đi theo bảo hộ, tuyệt không thể để xảy ra cái gì ngoài ý muốn!". Thái hậu lúc này phân phó nói, Hoàng đế còn nhớ rõ nữ nhân kia, cho nên, hiện tại đối với bà mà nói Bùi Nguyên Ca quan trọng hơn bào giờ hết, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn.
Thái hậu lập tức lại hỏi: "Đúng rồi, Bùi Nguyên Ca trả lời như thế nào?"
"Bùi tứ tiểu thư nói, ta Bùi Nguyên Ca tuy rằng bất tài, nhưng tổng còn có vài phần lương tri, Cửu điện hạ có thể nghĩ thủ đoạn như vậy, nhân phẩm như thế nào có thể nghĩ, ta lại bất tài cũng không dám đứng cùng đội với Cửu điện hạ người như vậy! Sau đó Cửu điện hạ tiếp tục uy hiếp thuyết phục Bùi tứ tiểu thư, Bùi tứ tiểu thư lại nhất định không chịu, hai bên tranh chấp hồi lâu, Cửu điện hạ nói lời tàn nhẫn, rời đi trước, không nghĩ tới vừa vặn gặp được Thái hậu nương nương!". Trương ma ma có thể phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chỉ kể lời nói trọng điểm một chữ không sai, còn lại râu ria gì đó liền sơ lược.
Thái hậu gật gật đầu, nói: "Nha đầu Nguyên Ca kia nhìn như văn tĩnh, kỳ thật rất ngông nghênh, xác thực sẽ nói ra lời như vậy."
"Theo lý thuyết, nô tỳ vốn muốn sớm đi ra báo cáo với Thái hậu nương nương thảy, nhưng nhìn thấy bộ dáng Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân khí thế bức người, nô tỳ nghĩ không bằng tạm thời kiềm chế, yên lặng xem xét, sau đó khi Bùi tứ tiểu thư nói ra những lời này nô tỳ mới nghĩ biện pháp nhắc nhở Thái hậu nương nương!", Trương mama cung kính nói.
"Ngươi làm tốt lắm, nếu ngươi đi ra quá sớm, làm sao ai gia có thểthấy rõ tâm tư mẹ chồng nàng dâu các nàng?". Thái hậu chậm rãi nói, ngữ điệu thập phần lạnh như băng, lập tức lại có chút dịu đi: "Còn nữa, ngươi không có hiện thân, mà chỉ là nhắc nhở ai gia, như vậy tốt lắm. Lúc ấy nha đầu Nguyên Ca đúng là thời điểm nguy nan, ai gia có thể tỏ vẻ tín nhiệm nàng, loại chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tất nhiên sẽ chân chính đả động lòng nàng."
Dù sao, trong hoàng cung, phong vân khó lường, âm mưu thật mạnh, cá nhân cho dù thông minh, cũng sẽ có thời điểm suy nghĩ không chu toàn, bị người tính kế, có thể có người vươn tay giúp đỡ lúc nguy nan sẽ là trợ lực thật lớn. Bùi Nguyên Ca là người thông minh, tất nhiên hiểu được đạo lý này, ngày sau sẽ càng thêm khăng khăng một mực làm việc cho bà, đối với bà mà nói là trợ lực tuyệt hảo.
Trải qua Trương ma ma nói chuyện một phen, Thái hậu đã hoàn toàn tiêu trừ nghi ngờ với Bùi Nguyên Ca.
Nhưng thật ra Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân có thể tinh tường biết được hành tung Bùi Nguyên Ca như vậy, hiển nhiên có xếp người bên cạnh Bùi Nguyên Ca, như vậy thoạt nhìn, bà phải thanh lọc tốt người trong Sương Nguyệt viện, miễn cho có vài người quá làm lơ Thái hậu là bà, nghĩ có thể không kiêng nể gì gian lận dưới mí mắt bà...
Sau khi trang điểm xong Bùi Nguyên Ca đi trên đường tràn ngập hương hoa cúc, nghĩ đến động tác Triệu Lâm vuốt cằm khi vừa ra đến trước cửa, khóe miệng chậm rãi loan ra một tia cười yếu ớt.
Sự tình phát triển đúng như kế hoạch, hết thảy thuận lợi.
Đó là tin tức Triệu Lâm nói với nàng, cho thấy kế sách của nàng xác thực thành công.
Bởi vì đoán rằng Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân có khả năng tiến hành âm mưu gì đó nhằm vào nàng, cho nên Bùi Nguyên Ca phá lệ chú ý những chuyện và người chung quanh, tự nhiên rất nhanh nhận thấy được gần đây nàng và Vũ Hoằng Mặc liên tiếp "ngẫu nhiên gặp mặt" dị thường, mà theo Vũ Hoằng Mặc nháy mắt ẩn ý, nàng biết chuyện này hết thảy đều không phải là Vũ Hoằng Mặc an bày, hơn nữa, Vũ Hoằng Mặc còn bất động thanh sắc ám chỉ nàng, sau lưng có người theo dõi.
Âm mưu của Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân hiển nhiên cùng với tính kế này đó có liên quan.
Như vậy, vừa có liên quan tới Hoằng Mặc, vừa phái người giám thị cử chỉ của bọn họ, khả năng duy nhất Bùi Nguyên Ca có thể nghĩ đến chính là chuyện lúc thu săn đua ngựa! Cử chỉ Hoằng Mặc cứu nàng trong mắt võ tướng và người vô tâm lúc ấy chỉ là chuyện đương nhiên, nhưng mà đối với Diệp thị một lòng muốn tính kế nàng mà nói sẽ không giống nhau. Cho dù không nhận thấy được quan hệ giữa nàng và Hoằng Mặc cũng có thể dùng chuyện này làm văn, vu oan hãm hại, hơn nữa coi đây là căn cứ tới khuyên Thái hậu.
Sau khi đoán được Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân âm mưu, Bùi Nguyên Ca lập tức nghĩ biện pháp an bày vở diễn hôm nay.
Bởi vì có tâm chú ý, cho nên hắn đã sớm phát hiện cung nữ trong Sương Nguyệt viện hầu hạ nàng có người luôn lén lút nhìn trộm hành tung của nàng, nghĩ biện pháp tiếp cận nàng, hơn nữa liên tiếp tiếp xúc với người ngoài, đoán có thể là người của Diệp thị. Vì thế, hôm nay nàng cố ý nghĩ biện pháp sai những người khác ra ngoài, chỉ mang theo cung nữ này ra cửa, sau đó gặp mặt cùng Hoằng Mặc, lại tìm cớ cắt đuôi nàng ấy, cố ý khiến cho nàng ấy hoài nghi, khiến nàng ấy phát hiện chính mình lặng lẽ gặp gỡ Hoằng Mặc, sau đó mau chóng bẩm báo việc này với đám người Diệp Quốc công phu nhân.
Mà về phương diện khác, nàng nhờ Triệu Lâm hỗ trợ, nghĩ biện pháp dẫn Trương ma ma tới trong núi giả, nghe được nàng và Hoằng Mặc nói chuyện.
Tuy rằng gần đây bị người giám thị, không có cơ hội nói chuyện với Hoằng Mặc, nhưng mà hai người rất ăn ý, nàng chỉ cần mở đầu, Hoằng Mặc liền hiểu được dụng ý của nàng, cố ý phối hợp nàng nói ra những lời này, làm cho Trương ma ma chuyển cáo Thái hậu. Tuy rằng nói, đối với Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân tính kế, nàng cũng có thể chính mình tự biện giải với Thái hậu, nhưng mà, có đôi khi nghe được lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của kẻ địch sẽ hữu dụng hơn nhiều so với chính mình khàn cả giọng biện giải.
Nhất là Thái hậu kiêng kị Hoằng Mặc thật sâu...
Nghe được những lời này từ chỗ kẻ địch Vũ Hoằng Mặc, mà thuật lại những lời này lại là người rất được Thái hậu tin tưởng không nghi ngờ Trương ma ma, như vậy tuyệt đối có thể tiêu trừ Thái hậu nghi ngờ. Sau khi Thái hậu tiêu trừ nghi ngờ với nàng, tự nhiên sẽ trái lại hoài nghi Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân... Mà hết thảy chuyện phát triển đúng như nàng dự liệu, thập phần thuận lợi. Hơn nữa, trải qua chuyện mới vừa rồi, về sau Thái hậu sẽ không lại nghi ngờ nàng, ngược lại sẽ cho rằng, Thái hậu ở thời khắc mấu chốt tín nhiệm chính mình, chính mình từ nay về sau sẽ càng thêm khăng khăng một mực đi theo bà, làm nàng nể trọng Thái hậu sâu sắc thêm một bước.
Tuy rằng lúc ấy Thái hậu cũng không có phát tác với Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, nhưng điều này càng biểu lộ thái độ của Thái hậu.
Nếu Thái hậu tức giận, phát tác chất vấn Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, vậy hai người có cơ hội biện giải, hơn nữa sau khi phát tác tức giận và lòng nghi ngờ cũng sẽ giảm; nhưng mà, Thái hậu lại là một chữ cũng không đề cập đến, trực tiếp cho hai người rời cung, vậy ý nghĩa, trong lòng Thái hậu đã có định luận, không muốn lại nghe hai người biện giải... Chỉ cần Thái hậu tồn lòng nghi ngờ, như vậy vết rách giữa bà và Diệp thị sẽ càng lúc càng lớn, thẳng đến lúc không thể hàn gắn!
Bùi Nguyên Ca đang suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe một bóng người, bị người chặn đứng đường đi...
"Lộc cộc", nghe như là tiếng đá từ trên núi giả rớt xuống.
Mọi người theo bản năng nhìn lại hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy núi giả dốc đứng, quái thạch đá lởm chởm, không có gì khác thường, cũng không để ý nữa, ánh mắt tiếp tục tập trung trên người Bùi Nguyên Ca.
Duy nhất chỉ có trong lòng Thái hậu vừa động, mơ hồ nhận thấy cái gì, thỉnh thoảng đôi mắt thoáng nhìn nhìn lại phương hướng kia, vẫn không hề động tĩnh như cũ, đang nghĩ rằng chính mình đa nghi, lại bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc hé ra sau núi giả, không phải người khác, đúng là Trương ma ma. Trương ma ma nhìn bà, vẻ mặt lo âu, chỉ chỉ vào Bùi Nguyên Ca, ra dấu bà không được làm thế, ý bảo bà nâng Bùi Nguyên Ca dậy, an ủi thật tốt, ánh mắt thập phần khẩn thiết sốt ruột.
Trương ma ma từ nhỏ đã đi theo bên người Thái hậu, tuyệt đối thân tín, nếu bà từ trong núi giả đi ra, nói không chừng vừa rồi nghe được chút gì, mới có thể nói như vậy. Như vậy tức là... Thái hậu nghĩ, trong lòng đánh cái đột, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, tự tay nâng dậy Bùi Nguyên Ca, nói: "Tuy rằng sự tình hôm nay xác thực có điểm nghi ngờ, nhưng mà đúng như lời nha đầu Nguyên Ca nói, nàng ở bên người ai gia lâu như vậy, làm người xưa nay cẩn thận bổn phận, chưa bao giờ làm chuyện gì trái quy củ, chỉ sợ vẫn là có kỳ quái khác. Nha đầu Nguyên Ca đứng lên trước đi, ai gia chắc chắn sẽ điều tra rõ một hai."
Ngụ ý, hiển nhiên đã tin tưởng Bùi Nguyên Ca.
Đôi mắt Bùi Nguyên Ca chợt mở to, nhìn về phía Thái hậu vừa cảm kích vừa cảm động, trong lúc nhất thời như là nói không ra lời.
Mắt thấy Thái hậu đã bắt đầu hoài nghi Bùi Nguyên Ca, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân đang đắc ý, không nghĩ tới dị biến nổi lên, Thái hậu thế nhưng giây lát lại sửa lời nói. Đừng nói Diệp Quốc công phu nhân, ngay cả thế tử phu nhân tương đối trầm ổn cũng không nhịn được tức giận thất thanh nói: "Thái hậu nương nương, ngài đừng nghe lời Bùi Nguyên Ca hoa ngôn xảo ngữ (lời nói khéo léo tốt đẹp). Chuyện tình trước mắt, rõ ràng chính là nàng và Cửu điện hạ —— "
"Đủ rồi!". Không đợi nàng nói hết câu, Thái hậu đã đánh gãy lời nàng, không hờn giận nói: "Ai gia nói rồi, Nguyên Ca nha đầu làm người, ai gia tin được. Chuyện xảy ra mới vừa rồi, bất quá chỉ là nàng giải sầu trong ngự trong hoa viên, trong lúc vô ý gặp được Cửu điện hạ, chỉ là tiến lên thỉnh an mà thôi, đều là cấp bậc lễ nghĩa đứng đắn, không có gì khác để nói. Bằng không, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân mới vừa rồi cũng gặp được Cửu điện hạ, chẳng lẽ cũng có cái gì không đúng quy củ sao?"
Nói hai ba câu, đã ép chuyện này xuống, tuyệt không cho phép người khác nhắc lại.
Thật là không bắt được nhược điểm của Bùi Nguyên Ca, lại làm cho Thái hậu tóm gáy, hơn nữa mới vừa rồi Thái hậu rõ ràng đã nghi ngờ, tại sao lại thay đổi thái độ đột ngột? Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân thật sự không thể cam tâm, nhịn không được mở miệng nói: "Thái hậu nương nương, chuyện mới vừa rồi ngài cũng tận mắt chứng kiến, Cửu điện hạ tha thiết quan tâm Bùi Nguyên Ca, còn thỉnh quý phi vì nàng giải vây, có thể thấy được..."
Thái độ như vậy trong tình thế cấp bách, rốt cục khiến cho Thái hậu chú ý, đôi mắt có chút nheo lại.
Mới vừa rồi Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân các nàng thậm chí vòng qua bà, trực tiếp vào trong núi giả tìm Nguyên Ca, lại lần nữa hướng chuyện này theo hướng Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc có tư tình, phần tâm tư này không khỏi hơi mau chút, như là rất muốn bà phạt nặng Bùi Nguyên Ca, cho nên không được như ý thì không buông tha? Chẳng lẽ đúng như lời Nguyên Ca mới vừa rồi, kỳ thật các nàng là vì chuyện của phế hậu còn ghi hận Bùi Nguyên Ca, cho nên trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ nàng báo thù cho phế hậu?
Thái hậu suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, vài thập niên qua, có thể nói bà vì Diệp thị dốc hết tâm huyết, lúc trước họ lựa chọn phế hậu đã làm bà đau lòng, cũng may sau khi phế hậu, tâm tư Diệp thị chậm rãi xoay lại đây, mới dần dần vứt bỏ mâu thuẫn, nhưng mà xem ra hiện tại, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vẫn còn trung thành với phế hậu... Cũng đúng, dù sao một cái là nữ nhi ruột thịt, một cái là cô em chồng, chung quy thân cận gần gũi với nàng nhiều hơn bà già xương cốt kém này...
Trương ma ma ý bảo bà trấn an Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên việc hôm nay có kỳ quái, mà Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân lại cố tình nhìn thấy Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc ở bên nhau... Ánh mắt Thái hậu nhíu chặt, mở miệng nói: "Ai gia nhưng thật ra có chuyện muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi làm sao mà biết Mặc nhi và nha đầu Nguyên Ca gặp nhau?"
Diệp Quốc công phu nhân há mồm nói: "Là khi chúng ta vào cung đúng dịp nhìn thấy."
"Nga? Khi vào cung đúng lúc nhìn thấy? Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?". Sau khi thân tín Trương ma ma xuất hiện, vốn là suy nghĩ Thái hậu có chút hỗn loạn đã càng ngày càng rõ ràng, chậm rãi hỏi: "Ai gia nhưng thật ra tò mò, không biết Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vào cung bằng đường nào mà lại có thể đi đến sau ngự hoa viên, nhìn thấy nha đầu Nguyên Ca?"
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nhìn nhau cùng thất sắc, đột nhiên cúi đầu, ánh mắt đảo qua chung quanh, suy nghĩ đối sách.
Bởi vì thời gian khẩn cấp, sợ hãi chậm trễ thời gian quá dài, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc sẽ từng người tự rời đi, bắt không được chứng cứ chính xác, bởi vậy khi Thái hậu hỏi các nàng là như thế nào biết chuyện này, sẽ thuận miệng nói là khi vào cung trùng hợp nhìn thấy. Tuy sau đó thế tử phu nhân cũng nghĩ đến lỗ hổng này, lại nghĩ đến sự thật ở trước mắt, Thái hậu sẽ chỉ lo tức giận vì chuyện của Bùi Nguyên Ca, căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, cũng không để trong lòng, hiện tại bị Thái hậu hỏi, nhất thời khó có thể ứng đối.
Nhìn bộ dáng các nàng như vậy, vẻ mặt Thái hậu càng thêm khó coi.
Hiển nhiên, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nói là vào cung đúng lúc nhìn thấy là nói dối, nếu không phải trùng hợp, chỉ có thể nói là cố ý, nói cách khác, các nàng có xếp người vào Huyên Huy cung, hoặc là xếp người bên cạnh Bùi Nguyên Ca, luôn theo dõi hành tung Nguyên Ca, mới có thể được đến tin tức chuẩn xác như vậy. Bên trong cung đình, Bùi Nguyên Ca là thuộc hạ của bà, lại bị Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân biết tin tức trước bà...
Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cái trán đã chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Trải qua Ngọc Thanh phản bội, bà đối với loại chuyện này phá lệ mẫn cảm, từng nặng nề mà chỉnh Diệp thị, không nghĩ tới Diệp thị không những không thu liễm, ngược lại làm trầm trọng thêm. Trong khi bà vì tương lai Diệp thị bày mưu tính kế, chưởng đà lèo lái; cùng lúc đó họ lại nhớ kỹ thù của phế hậu, tìm mọi cách mưu tính người bên cạnh bà... Thái hậu chậm rãi nhắm lại mắt, trong lòng phẫn nộ cực kỳ, này nhà mẹ đẻ đã không thể lại rất tin tưởng, phải đề phòng bọn họ, miễn cho bị bọn họ bán còn giúp bọn họ đếm tiền...
Thái hậu chậm rãi suy nghĩ, khi mở mắt ra, vẻ mặt đã là một mảnh bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thôi thôi, vốn chỉ là chuyện tầm thường, vừa vặn bị các ngươi xem thành thiên đại chuyện tới bẩm báo, khiến cho ai gia thiếu chút nữa oan uổng nha đầu Nguyên Ca, nếu không có việc gì, quên đi. Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nếu là tới thỉnh an ai gia, hiện tại an cũng đã thỉnh rồi, trở về phủ đi thôi!"
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vốn là nghĩ nhất định sẽ bị phạt nặng, không nghĩ tới Thái hậu cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng còn có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
"Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay chịu ủy khuất, yên tâm, ai gia đều ghi tạc trong lòng!". Chờ sau khi các nàng rời đi, Thái hậu vuốt ve hai má Bùi Nguyên Ca, dịu dàng nói.
Bùi Nguyên Ca có chút cắn môi, lập tức ngẩng đầu, nhìn Thái hậu dịu dàng nói: "Chuyện hôm nay, tiểu nữ đúng là bị dọa chấn kinh, nhưng mà, dưới tình huống như vậy, Thái hậu còn có thể tin tưởng tiểu nữ trong sạch vô tội, tiểu nữ thật cảm thấy... Sau biết được Thái hậu coi trọng tiểu nữ như vậy, cho dù chịu ủy khuất lớn hơn nữa cũng đáng giá, dù sao dưới bầu trời này khó nhất chính là lòng người."
Thái hậu nghe vậy, hình như cũng động tâm, ánh mắt có chút ươn ướt, nói: "Hài tử ngoan, ai gia biết, ngươi là đứa nhỏ tốt! Đúng rồi, nếu quý phi truyền triệu ngươi đi, về tình về lý, ngươi nên đi qua đó một lát. Xem ngươi này trên mặt đều là nước mắt, búi tóc cũng có chút rối tung, quần áo cũng nhiễm bụi đất, mau về Sương Nguyệt viện rửa mặt chải đầu, sau đó hãy đi gặp quý phi!"
"Vâng!". Bùi Nguyên Ca phúc phúc thân, xoay người rời đi.
Thái hậu lại đuổi hết người bên cạnh, lúc này Trương ma ma mới từ trong núi đi ra, đi đến trước mặt Thái hậu hầu hạ. Thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế đá như cũ, dáng người thẳng thắn, uy nghiêm vô hạn, nhưng sâu trong đôi mắt lại toát ra một chút mỏi mệt, nói: "Nói đi, ngươi nghe được cái gì?"
"Hồi Thái hậu nương nương, nô tỳ phải đi an bài sự vụ, trên đường trở về vừa vặn nhìn thấy Bùi tứ tiểu thư, vốn là đang muốn chào hỏi, lại không nghĩ rằng bên người Bùi tứ tiểu thư cũng không có người hầu hạ, mà Cửu điện hạ lại theo đuôi phía sau nàng, bên người cũng không có người nào khác. Nô tỳ thấy chuyện có kỳ quái, cũng không lên tiếng, mà là tránh ở một bên, nghe được Bùi tứ tiểu thư nói, Cửu điện hạ thật sự là thủ đoạn cao siêu, lúc đua ngựa nguy hiểm cứu nàng, gần đây lại vô tình gặp gỡ nàng, đã khiến cho Thái hậu nương nương ngờ vực vô căn cứ, đến tột cùng muốn tới mức nào mới vừa lòng?"
"Thì ra, nha đầu Nguyên Ca kia đã nhận ra". Thái hậu lẩm bẩm nói.
Cũng đúng, Bùi Nguyên Ca xưa nay trí tuệ, giỏi về quan sát lòng người, chính mình nghe lời Diệp Quốc công phu nhân nói, nghĩ đến Vũ Hoằng Mặc chung tình với nàng, muốn mượn nàng trừ bỏ Vũ Hoằng Mặc, bởi vậy liên tiếp an bày nàng và Vũ Hoằng Mặc vô tình gặp gỡ, vẫn luôn lệnh cho người theo dõi, bị nàng nhận thấy được cũng không kỳ quái.
"Vũ Hoằng Mặc nói như thế nào?", Thái hậu hỏi.
Trương ma ma khom người đáp: "Cửu điện hạ nói, Bùi Nguyên Ca, ngươi hiện tại nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng đã có một nhược điểm trí mạng, hai lần từ hôn, tuy rằng nói Trấn Quốc Hầu phủ và Thọ Xương Bá phủ đều có lỗi, nhưng làm nữ tử, danh dự của ngươi khó tránh khỏi bị hao tổn, đã muốn lung lay sắp đổ, chỉ cần lại tùy ý xảy ra chuyện gì đó, nhất định thân bại danh liệt, mà cố tình thanh danh nữ tử rất dễ dàng bị nghi bóng nghi gió, vu oan hãm hại. Ngươi cho là gần đây ngươi và bản điện hạ liên tiếp gặp nhau là bản điện hạ thiết kế hãm hại ngươi? Đứa ngốc, tám phần là Hoàng tổ mẫu an bày, đừng quên, lúc đua ngựa, bản điện hạ là liều mình cứu ngươi, loại chuyện này không phù hợp tính cách bản điện hạ, lọt vào mắt người có tâm sẽ nghĩ như thế nào?"
"Thì ra, Vũ Hoằng Mặc dùng kế ly gián, muốn mượn đao giết người!". Thái hậu cuối cùng đã giải nghi hoặc trong lòng, căm giận nói.
Cố tình bố trí nghi trận, dụ người vào tròng thật là thủ đoạn Vũ Hoằng Mặc quen dùng. Hơn nữa, lúc đua ngựa hắn cứu Bùi Nguyên Ca, vừa có thể biểu hiện hắn cưỡi ngựa cao siêu, vừa có thể vì cứu Bùi Nguyên Ca mà mang đến niềm vui cho Hoàng đế, chấn động lòng võ tướng, đồng thời lại có thể mai phục mầm tai hoạ cho nha đầu Nguyên Ca, một tên bắn ba con chim, quả nhiên là tính kế cao siêu!
"Tiếp tục!"
Trương ma ma gật gật đầu, nói: "Bùi tứ tiểu thư nói, ta là người của Thái hậu nương nương, không liên quan gì đến Cửu điện hạ, ai sẽ nghĩ đến mặt này? Lại nói, Thái hậu nương nương đúng là vẫn còn tin tưởng ta, chỉ cần ta nói rõ rang với Thái hậu nương nương, tự nhiên có thể cởi bỏ hiểu lầm. Cửu điện hạ cười lạnh nói, thật như thế sao, Bùi tứ tiểu thư vì sao không đi nói rõ ràng với Hoàng tổ mẫu chứ? Hoàng tổ mẫu có lẽ sẽ không chủ động hoài nghi ngươi, nhưng mà, đừng quên chuyện của phế hậu chung quy từ ngươi mà ra, Diệp thị có bao nhiêu người chờ lột da ngươi, uống máu ngươi, các nàng nhất định sẽ nghĩ đến, hơn nữa làm cho Hoàng tổ mẫu sinh lòng nghi ngờ. Hiện tại, Hoàng tổ mẫu thăm dò được hành tung của ta, liên tiếp cho ngươi và ta ngẫu nhiên gặp mặt, ngươi cho là vì là cái gì? Nếu Hoàng tổ mẫu nghĩ đến có thể mượn ngươi trừ bỏ ta, ngươi cho là nàng còn có thể bảo hộ ngươi?"
Nghe vậy, Thái hậu nhất thời một trận hổ thẹn.
Tuy rằng phế hậu là muốn thiết kế bà và Bùi Nguyên Ca không thành, ngược lại bị vạch trần chân tướng nên bị phế, lại nói tiếp xem như gieo gió gặt bão, nhưng Diệp thị chung quy có người tính món nợ này lên đầu Bùi Nguyên Ca, muốn tính kế Bùi Nguyên Ca. Lúc thu săn hành vi của Diệp Vấn Khanh đã thuyết minh đầy đủ điểm ấy, bà rõ ràng biết được rành mạch, lúc trước lại quên, thế mà dễ dàng bị lời nói Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân che giấu... Vũ Hoằng Mặc, lại dám tính kế cả chuyện này, thật sự là quá âm hiểm gian trá!
"Bùi tứ tiểu thư trầm mặc một lát, Cửu điện hạ còn nói, danh dự của ngươi đã lung lay sắp đổ, thích hợp dùng để gian lận nhất, chỉ cần bản điện hạ nguyện ý, cưỡng hôn ngươi, động chút tay chân, tùy tiện để lại dấu vết cùng nhau, bị người phát hiện, Bùi Nguyên Ca, ngươi nói đến lúc đó sẽ có hậu quả gì? Nếu không phải mẫu phi thấy ngươi hữu dụng, có ý nghĩ muốn mượn sức ngươi, bản điện hạ đã sớm cho ngươi thân bại danh liệt, còn có thể cho ngươi phong cảnh đến tận lúc này? Ngươi tốt nhất thông minh một chút, thấy rõ ràng ngươi hiện tại hết thảy đến tột cùng bị nắm giữ ở trong tay ai!". Trương ma ma kể lại lời của hai người đến như thế, ngay cả Vũ Hoằng Mặc cái loại này đàng hoàng phóng túng, phong tình vạn chủng lại uy hiếp dày đặc tận xương cũng kể được giống như đúc.
Thái hậu rốt cuộc nhịn không được, vỗ tay xuống bàn: "Làm càn, quả thực rất làm càn!"
Này Vũ Hoằng Mặc thật sự ti bỉ xấu xa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Thái hậu phẫn nộ mắng trong lòng, lập tức lại là một trận kinh hãi, may mà Liễu quý phi còn có tâm tư mượn sức Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc có điều cố kỵ mới không động thủ, nếu không theo như hắn lời nói, chính mình bảo hộ Nguyên Ca không đủ nghiêm mật, nói không chừng thật sự sẽ bị Vũ Hoằng Mặc đắc thủ, đến lúc đó thật là vô duyên vô cớ phế đi quân cờ tốt Bùi Nguyên Ca, ngẫm lại tức muốn hộc máu!
"Trương ma ma, phân phó xuống, về sau bất luận Nguyên Ca đi đến nơi nào, Triệu Lâm cũng không thể rời đi nàng, tốt nhất tìm một nữ tử biết võ đi theo bảo hộ, tuyệt không thể để xảy ra cái gì ngoài ý muốn!". Thái hậu lúc này phân phó nói, Hoàng đế còn nhớ rõ nữ nhân kia, cho nên, hiện tại đối với bà mà nói Bùi Nguyên Ca quan trọng hơn bào giờ hết, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn.
Thái hậu lập tức lại hỏi: "Đúng rồi, Bùi Nguyên Ca trả lời như thế nào?"
"Bùi tứ tiểu thư nói, ta Bùi Nguyên Ca tuy rằng bất tài, nhưng tổng còn có vài phần lương tri, Cửu điện hạ có thể nghĩ thủ đoạn như vậy, nhân phẩm như thế nào có thể nghĩ, ta lại bất tài cũng không dám đứng cùng đội với Cửu điện hạ người như vậy! Sau đó Cửu điện hạ tiếp tục uy hiếp thuyết phục Bùi tứ tiểu thư, Bùi tứ tiểu thư lại nhất định không chịu, hai bên tranh chấp hồi lâu, Cửu điện hạ nói lời tàn nhẫn, rời đi trước, không nghĩ tới vừa vặn gặp được Thái hậu nương nương!". Trương ma ma có thể phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chỉ kể lời nói trọng điểm một chữ không sai, còn lại râu ria gì đó liền sơ lược.
Thái hậu gật gật đầu, nói: "Nha đầu Nguyên Ca kia nhìn như văn tĩnh, kỳ thật rất ngông nghênh, xác thực sẽ nói ra lời như vậy."
"Theo lý thuyết, nô tỳ vốn muốn sớm đi ra báo cáo với Thái hậu nương nương thảy, nhưng nhìn thấy bộ dáng Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân khí thế bức người, nô tỳ nghĩ không bằng tạm thời kiềm chế, yên lặng xem xét, sau đó khi Bùi tứ tiểu thư nói ra những lời này nô tỳ mới nghĩ biện pháp nhắc nhở Thái hậu nương nương!", Trương mama cung kính nói.
"Ngươi làm tốt lắm, nếu ngươi đi ra quá sớm, làm sao ai gia có thểthấy rõ tâm tư mẹ chồng nàng dâu các nàng?". Thái hậu chậm rãi nói, ngữ điệu thập phần lạnh như băng, lập tức lại có chút dịu đi: "Còn nữa, ngươi không có hiện thân, mà chỉ là nhắc nhở ai gia, như vậy tốt lắm. Lúc ấy nha đầu Nguyên Ca đúng là thời điểm nguy nan, ai gia có thể tỏ vẻ tín nhiệm nàng, loại chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tất nhiên sẽ chân chính đả động lòng nàng."
Dù sao, trong hoàng cung, phong vân khó lường, âm mưu thật mạnh, cá nhân cho dù thông minh, cũng sẽ có thời điểm suy nghĩ không chu toàn, bị người tính kế, có thể có người vươn tay giúp đỡ lúc nguy nan sẽ là trợ lực thật lớn. Bùi Nguyên Ca là người thông minh, tất nhiên hiểu được đạo lý này, ngày sau sẽ càng thêm khăng khăng một mực làm việc cho bà, đối với bà mà nói là trợ lực tuyệt hảo.
Trải qua Trương ma ma nói chuyện một phen, Thái hậu đã hoàn toàn tiêu trừ nghi ngờ với Bùi Nguyên Ca.
Nhưng thật ra Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân có thể tinh tường biết được hành tung Bùi Nguyên Ca như vậy, hiển nhiên có xếp người bên cạnh Bùi Nguyên Ca, như vậy thoạt nhìn, bà phải thanh lọc tốt người trong Sương Nguyệt viện, miễn cho có vài người quá làm lơ Thái hậu là bà, nghĩ có thể không kiêng nể gì gian lận dưới mí mắt bà...
Sau khi trang điểm xong Bùi Nguyên Ca đi trên đường tràn ngập hương hoa cúc, nghĩ đến động tác Triệu Lâm vuốt cằm khi vừa ra đến trước cửa, khóe miệng chậm rãi loan ra một tia cười yếu ớt.
Sự tình phát triển đúng như kế hoạch, hết thảy thuận lợi.
Đó là tin tức Triệu Lâm nói với nàng, cho thấy kế sách của nàng xác thực thành công.
Bởi vì đoán rằng Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân có khả năng tiến hành âm mưu gì đó nhằm vào nàng, cho nên Bùi Nguyên Ca phá lệ chú ý những chuyện và người chung quanh, tự nhiên rất nhanh nhận thấy được gần đây nàng và Vũ Hoằng Mặc liên tiếp "ngẫu nhiên gặp mặt" dị thường, mà theo Vũ Hoằng Mặc nháy mắt ẩn ý, nàng biết chuyện này hết thảy đều không phải là Vũ Hoằng Mặc an bày, hơn nữa, Vũ Hoằng Mặc còn bất động thanh sắc ám chỉ nàng, sau lưng có người theo dõi.
Âm mưu của Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân hiển nhiên cùng với tính kế này đó có liên quan.
Như vậy, vừa có liên quan tới Hoằng Mặc, vừa phái người giám thị cử chỉ của bọn họ, khả năng duy nhất Bùi Nguyên Ca có thể nghĩ đến chính là chuyện lúc thu săn đua ngựa! Cử chỉ Hoằng Mặc cứu nàng trong mắt võ tướng và người vô tâm lúc ấy chỉ là chuyện đương nhiên, nhưng mà đối với Diệp thị một lòng muốn tính kế nàng mà nói sẽ không giống nhau. Cho dù không nhận thấy được quan hệ giữa nàng và Hoằng Mặc cũng có thể dùng chuyện này làm văn, vu oan hãm hại, hơn nữa coi đây là căn cứ tới khuyên Thái hậu.
Sau khi đoán được Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân âm mưu, Bùi Nguyên Ca lập tức nghĩ biện pháp an bày vở diễn hôm nay.
Bởi vì có tâm chú ý, cho nên hắn đã sớm phát hiện cung nữ trong Sương Nguyệt viện hầu hạ nàng có người luôn lén lút nhìn trộm hành tung của nàng, nghĩ biện pháp tiếp cận nàng, hơn nữa liên tiếp tiếp xúc với người ngoài, đoán có thể là người của Diệp thị. Vì thế, hôm nay nàng cố ý nghĩ biện pháp sai những người khác ra ngoài, chỉ mang theo cung nữ này ra cửa, sau đó gặp mặt cùng Hoằng Mặc, lại tìm cớ cắt đuôi nàng ấy, cố ý khiến cho nàng ấy hoài nghi, khiến nàng ấy phát hiện chính mình lặng lẽ gặp gỡ Hoằng Mặc, sau đó mau chóng bẩm báo việc này với đám người Diệp Quốc công phu nhân.
Mà về phương diện khác, nàng nhờ Triệu Lâm hỗ trợ, nghĩ biện pháp dẫn Trương ma ma tới trong núi giả, nghe được nàng và Hoằng Mặc nói chuyện.
Tuy rằng gần đây bị người giám thị, không có cơ hội nói chuyện với Hoằng Mặc, nhưng mà hai người rất ăn ý, nàng chỉ cần mở đầu, Hoằng Mặc liền hiểu được dụng ý của nàng, cố ý phối hợp nàng nói ra những lời này, làm cho Trương ma ma chuyển cáo Thái hậu. Tuy rằng nói, đối với Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân tính kế, nàng cũng có thể chính mình tự biện giải với Thái hậu, nhưng mà, có đôi khi nghe được lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của kẻ địch sẽ hữu dụng hơn nhiều so với chính mình khàn cả giọng biện giải.
Nhất là Thái hậu kiêng kị Hoằng Mặc thật sâu...
Nghe được những lời này từ chỗ kẻ địch Vũ Hoằng Mặc, mà thuật lại những lời này lại là người rất được Thái hậu tin tưởng không nghi ngờ Trương ma ma, như vậy tuyệt đối có thể tiêu trừ Thái hậu nghi ngờ. Sau khi Thái hậu tiêu trừ nghi ngờ với nàng, tự nhiên sẽ trái lại hoài nghi Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân... Mà hết thảy chuyện phát triển đúng như nàng dự liệu, thập phần thuận lợi. Hơn nữa, trải qua chuyện mới vừa rồi, về sau Thái hậu sẽ không lại nghi ngờ nàng, ngược lại sẽ cho rằng, Thái hậu ở thời khắc mấu chốt tín nhiệm chính mình, chính mình từ nay về sau sẽ càng thêm khăng khăng một mực đi theo bà, làm nàng nể trọng Thái hậu sâu sắc thêm một bước.
Tuy rằng lúc ấy Thái hậu cũng không có phát tác với Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, nhưng điều này càng biểu lộ thái độ của Thái hậu.
Nếu Thái hậu tức giận, phát tác chất vấn Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, vậy hai người có cơ hội biện giải, hơn nữa sau khi phát tác tức giận và lòng nghi ngờ cũng sẽ giảm; nhưng mà, Thái hậu lại là một chữ cũng không đề cập đến, trực tiếp cho hai người rời cung, vậy ý nghĩa, trong lòng Thái hậu đã có định luận, không muốn lại nghe hai người biện giải... Chỉ cần Thái hậu tồn lòng nghi ngờ, như vậy vết rách giữa bà và Diệp thị sẽ càng lúc càng lớn, thẳng đến lúc không thể hàn gắn!
Bùi Nguyên Ca đang suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe một bóng người, bị người chặn đứng đường đi...
Bình luận facebook