Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299
Editor: Vy Vy 1505
Liễu quý phi mở tiệc ăn mừng Lý Tiêm Nhu mang thai, lại thật không ngờ, bởi vì nàng mở tiệc, làm cho tất cả mọi người nghe được rành mạch nguyên nhân Lý Tiêm Nhu qua đời cùng với Đức Chiêu cung hỗn loạn. Ở đây phần lớn là các phu nhân, tin tức rất nhanh bị lan truyền rộng ra, hơn nữa không bao lâu hoàng thất liền phát tang cho Lý Tiêm Nhu, kinh thành lại chấn động, trong lúc nhất thời ngự sử dùng ngòi bút làm vũ khí, đầu đường dân chúng xôn xao, náo nhiệt không an phận.
Tin tức tự nhiên rơi vào tai Ôn phủ, Ôn Mục Liễm cả kinh từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
Từ lúc định ra hôn sự của Ôn Dật Tĩnh, có lẽ quá mức hưng phấn, đêm đó hắn liền cảm nhiễm phong hàn, vẫn ốm đau không dậy nổi, lại nghe nói rất nhiều quan viên đồng nghiệp nối liền không dứt đến thăm hỏi hắn, tuy rằng bị Ôn các lão chặn ở ngoài cửa, nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại như chúng tinh củng nguyệt (mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, ý bảo được người khác nịnh bợ), trong lòng Ôn Mục Liễm vô cùng đắc ý. Ai biết, còn không đắc ý được bao lâu, lại truyền đến tin dữ như vậy!
Làm sao Tĩnh nhi có thể làm việc ngốc như vậy? Điều này sao có thể?
"Cha! Cha!" Ôn Mục Liễm nghiêng ngả lảo đảo chạy đến thư phòng tìm Ôn các lão, cầu xin nói: "Cha, ngài nên chủ trì công đạo cho Tĩnh nhi! Xưa nay Tĩnh nhi nhu thuận văn tĩnh, tâm địa thiện lương, làm sao có thể hạ hoa hồng trong thuốc của Thất hoàng tử phi, làm hại Thất hoàng tử phi một xác hai mạng? Cha, đây là có người cố ý hãm hại Tĩnh nhi, ngài nên chủ trì công đạo cho Tĩnh nhi! Tĩnh nhi hiện tại bị nhốt trong lãnh cung, nàng mới mười bảy tuổi, làm sao thừa nhận năm tháng dài đằng đẳng trong lãnh cung? Cha, ngài là đương triều thủ phụ, Tĩnh nhi là cháu gái của ngài, ngài mau cứu nàng đi!"
Đến nước này, Ôn Mục Liễm còn muốn cầu tình cho Ôn Dật Tĩnh?
Trong lòng Ôn các lão tràn ngập thất vọng, sắc mặt lạnh nhạt: "Lúc trước là ngươi một hai phải đưa Ôn Dật Tĩnh vào hoàng cung, nay xảy ra chuyện mới nhớ đến ta là đương triều thủ phụ, nhớ tới Ôn Dật Tĩnh là cháu gái của ta?"
"Cha!" Ôn Mục Liễm sắc mặt nao núng: "Tĩnh nhi có thể gả vào hoàng thất cũng là sáng rọi Ôn phủ chúng ta! Ngài xem Bùi Chư Thành chính là vì gả con gái cho Cửu điện hạ nên thăng quan liền ba cấp không phải sao, quan viên triều đình đều kính trọng hắn vài phần, nay ở Hình bộ và kinh thành nói một không hai! Ngài là đương triều thủ phụ, chẳng lẽ còn không bằng một Bùi Chư Thành sao?"
Ôn các lão cười lạnh nói: "Vậy sao ngươi không nhìn xem Lý phủ? Sau khi Lý Tiêm Nhu gả đến Đức Chiêu cung, tình huống Lý phủ có từng có tốt hơn nửa phần? Cho dù có, chỉ bằng quan hệ thông gia, có thể phú quý được bao lâu? Nếu không đủ bản sự, kết cục chính là giống Ôn Dật Tĩnh. Lúc trước ngươi bị quỷ mê tâm hồn, một hai muốn gả Ôn Dật Tĩnh vào hoàng thất, ta khuyên ngươi như thế nào? Ngươi có từng đặt trong lòng nửa lời ta nói? Hiện tại chuyện đã liên lụy đến Ôn phủ chúng ta, ta bị Hoàng thượng trách cứ, đã viết tấu xin cáo bệnh, trách nhiệm của thủ phụ tạm thời giao cho Mạnh các lão. Ngươi còn muốn cứu Ôn Dật Tĩnh? Nói cho ngươi, ai cũng không cứu được nàng!"
"Cha!" Ôn Mục Liễm sau khi bệnh thể yếu, nhất thời than té trên mặt đất: "Tại sao lại có thể như vậy?"
"Tại sao có thể như vậy? Đây là hậu quả ngươi sủng Dung di nương, dưỡng Ôn Dật Tĩnh thành tầm mắt cao không biết lượng sức mình! Nếu lúc trước thành thành thật thật tìm một nhà chồng môn đăng hộ đối cho Ôn Dật Tĩnh, hiện nay nàng làm sao có thể tuổi trẻ đã bị biếm lãnh cung, giam giữ cả đời? Ngươi lại muốn nghe lời gièm pha của Dung di nương, một lòng muốn làm cho nàng leo lên cành cao, kết quả thì sao?"
Ôn Mục Liễm cắn răng nói: "Cha, Tĩnh nhi là bị người tính kế ..."
"Tính kế? Hoàng cung vốn chính là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, chẳng lẽ ngươi cho đó là nơi có thể để cho người ta tùy tiện diễu võ dương oai? Chỉ cần đi vào là có thể an hưởng vinh hoa phú quý? Chỉ bằng Ôn Dật Tĩnh điểm này đạo hạnh, chỉ biết giả vờ khóc, giả vờ đáng thương, chỉ biết trang điểm xinh đẹp tranh giành tình nhân, cho dù nàng không gây ra rắc rối, sớm muộn gì cũng sẽ bị người tính kế, rơi vào như vậy kết cục! Không chỉ nàng, ngươi cũng giống nhau!"
Nghe được Ôn các lão giáo huấn, thế nhưng lại mắng đến trên đầu hắn, Ôn Mục Liễm không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.
"Ta biết ngươi luôn luôn oán hận ta, cho rằng ta là đương triều các lão, vì sao không chịu đề bạt ngươi, để cho ngươi ở Hàn Lâm viện mãi, không có ngày xuất đầu! Quan trường cũng giống hoàng cung, cả ngày lục đục với nhau, mưu tính lẫn nhau, luôn luôn có người muốn bắt nhược điểm của ngươi, cho dù ta đề bạt ngươi tới địa vị cao, ngươi ngồi ổn sao? Kết quả của ngươi chỉ sợ giống Ôn Dật Tĩnh, người không đủ tài năng lại miễn cưỡng ngồi địa vị cao, kết quả cuối cùng, không phải con rối chính là chết! Nhìn xem kết cục của Ôn Dật Tĩnh, lại suy nghĩ kỹ chính người, xem ta có phải nói chuyện giật gân hay không?"
Ôn các lão nói xong, đôi mắt thương lão mang theo hào quang khiếp người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ôn Mục Liễm.
Nghĩ đến Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung còn không tới hai tháng đã bị họa như vậy, cả đời bị hủy, nếu thay đổi là hắn ngồi địa vị cao... Ôn Mục Liễm nghĩ, bỗng nhiên không rét mà run.
"Nhưng mà, cha là đương triều thủ phụ..."
"Phải, ta là đương triều thủ phụ, nếu ngươi gặp chuyện, còn có ta làm phụ thân giúp ngươi. Mục Liễm, ngươi là con ta, cho dù muốn ta hy sinh mạng già này giúp ngươi, ta cũng không chối từ, nhưng ta có thể giúp ngươi nhất thời, có thể giúp ngươi một đời sao? Đợi cho ta chết, đến lúc đó ngươi dựa vào ai? Chẳng lẽ vì ngươi nhất thời tư dục mê tâm, ta biết rõ tương lai sẽ mang tai ương ngập đầu cho toàn bộ Ôn phủ, còn muốn dung túng ngươi hay sao?" Ôn các lão vẻ mặt lãnh lệ nói.
Ôn Mục Liễm lập tức có chút tâm hoảng ý loạn: "Cha..."
"Ôn Dật Tĩnh bị biếm lãnh cung là ngươi và Dung di nương tạo nghiệt, ta cũng không có cách nào, ai kêu nàng có cha mẹ hồ đồ như các ngươi?" Ôn các lão lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đừng đến cầu ta, ngươi và Dung di nương thần thông quảng đại, gạt ta rải lời đồn trong kinh thành, làm cho Thất điện hạ không thể không cưới Ôn Dật Tĩnh, nay các ngươi tự nghĩ biện pháp đi thôi! Tùng Yên, đưa đại lão gia đi ra ngoài!"
Đợi cho Ôn Mục Liễm rời đi, Ôn các lão thở dài, làm cho người ta mời Ôn phu nhân tới.
"Dung di nương bây giờ còn bệnh nặng, dựa theo dược lượng hẳn là qua vài ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử, nhưng mà, hiện tại có thể dừng thuốc của Ôn Mục Liễm và của nàng, làm cho Ôn Mục Liễm đến Hàn Lâm viện nhậm chức đi." Ôn các lão lạnh lùng phân phó, vốn ông lo lắng Dung di nương sẽ xúi giục Ôn Dật Tĩnh sinh sự, gây ra họa lớn, mới muốn xử trí Dung di nương, hiện tại Ôn Dật Tĩnh đã bị biếm lãnh cung, không thể gây ra sóng gió gì, để cho nàng chết nhẹ nhàng như vậy không khỏi rất tiện nghi nàng!
Ôn phu nhân không hỏi nguyên do, cũng không bất mãn, khom người đáp: "Dạ, phụ thân!"
"Ta biết, con xem như ngay thẳng, cũng là người thông minh, nói vậy cũng hiểu được ý của ta." Ôn các lão lại cười nói: "Tuy rằng Thất điện hạ và Liễu quý phi không truy cứu trách nhiệm Ôn phủ, nhưng mà ta cũng phải làm chút tư thái, bởi vậy đã viết tấu cáo bệnh, cáo ốm ở nhà, tạm thời giao trách nhiệm của thủ phụ cho Mạnh các lão. Nói vậy trong khoảng thời gian này, kinh thành cũng sẽ có lời đồn nói ta bởi vì Ôn Dật Tĩnh làm Hoàng thượng tức giận, bởi vậy bị trách cứ tạm thời cách chức, con gái vừa gây ra họa lớn bị biếm lãnh cung, phụ thân chịu liên lụy đã mất vị trí thủ phụ, lúc này Ôn Mục Liễm đi Hàn Lâm viện, tình cảnh tất nhiên sẽ không tốt, sợ là khắp nơi vấp phải trắc trở, khiến cho hắn đối mặt đi thôi!"
Ông cố ý nói với Ôn Mục Liễm, ông bị Ôn Dật Tĩnh liên lụy, đợi cho lời đồn khắp kinh thành, Ôn Mục Liễm sẽ càng tin là thật.
Đã không có ông che chở, tình hình Ôn Mục Liễm ở Hàn Lâm viện tất nhiên sẽ thê thảm, bị vắng vẻ trào phúng, với tâm tính của hắn, khẳng định sẽ tràn đầy nghẹn khuất tức giận. Ở bên ngoài càng bị khinh bỉ, Ôn Mục Liễm lại càng nghĩ đến, chuyện này là do Ôn Dật Tĩnh gây nên, mà sở dĩ Ôn Dật Tĩnh gây ra họa lớn như vậy là vì Dung di nương khuyến khích, đến lúc đó tất nhiên sẽ xả giận trên người Dung di nương.
Cho nên ông mới tạm thời thay đổi quyết định xử tử Dung di nương, kia rất tiện nghi nàng!
Chỉ mong trải qua chuyện này, Ôn Mục Liễm có thể hiểu được chút lý lẽ, về sau không cần tái phạm hồ đồ.
Ôn phu nhân có chút lo lắng nói: "Phụ thân, Hoàng thượng bên kia..."
"Yên tâm đi, tuy rằng Hoàng thượng thánh tâm khó dò, nhưng là minh quân, từ lúc bắt đầu ta đã phân rõ giới hạn với Ôn Dật Tĩnh, thời gian này cũng không bởi vì Ôn Dật Tĩnh mà thiên vị Thất điện hạ, Hoàng thượng đều xem ở trong mắt. Sau khi ra chuyện Ôn Dật Tĩnh, Hoàng thượng cố ý tìm ta, nghe vậy an ủi, tỏ vẻ sẽ không bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo Ôn phủ, ta chỉ là mượn cơ hội giáo huấn một chút đứa con không nên thân này!" Ôn các lão cười nói.
Ôn phu nhân thế này mới yên tâm: "Nghe phụ thân nói như vậy, con dâu liền an tâm."
"Đúng rồi, Quận Yến hiện tại thế nào?" Ôn các lão hỏi, vẻ mặt vốn mệt mỏi bởi vì Ôn Mục Liễm cũng nở rộ ra một chút sáng rọi.
Ôn Quận Yến là con trai trưởng của Ôn Dật Lương, cháu nội đầu tiên của Ôn Mục Liễm, năm nay năm tuổi, không nhát gan giống phụ thân, cũng là đứa nhỏ thông minh lanh lợi, hơn nữa phá lệ có thiên phú trong việc đọc sách, lại nhu thuận lanh lợi, bởi vì được Ôn các lão yêu thích, mỗi ngày đều phải hỏi, vô cùng thân thiết. Mà nhắc tới đích trưởng tôn thông minh, vẻ mặt Ôn phu nhân cũng trở nên vui mừng mà kiêu ngạo: "Nghe tiên sinh nói, vỡ lòng vận luật đã học gần xong rồi, mấy ngày trước còn lấy luận ngữ đến hỏi tiên sinh, muốn chuẩn bị học tứ thư ngũ kinh."
"Thật sao?" Ôn các lão vui sướng hỏi: "Ba đứa con trai của ta cũng không bản lĩnh, mấy cháu trai cũng đều hời hợt, nhưng đứa nhỏ Quận Yến này lại rất được lòng ta, tương lai Ôn phủ chúng ta chỉ sợ phải nhờ vào hắn chống cạnh cửa! Dù gì mấy ngày nay ta cũng cáo ốm, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, đưa Quận Yến đến chỗ ta đi, mỗi ngày ta sẽ dạy hắn! Tiểu hài tử cũng không thể quá nuông chiều, sau này để cho hắn đi theo ta! Huệ Tâm có vấn đề gì không?"
Huệ Tâm là thê tử của Ôn Dật Lương, mẫu thân của Ôn Quận Yến.
Ôn phu nhân mừng rỡ như điên: "Phụ thân chịu dạy Quận Yến, Huệ Tâm cũng sẽ vui vẻ."
Ôn các lão là thanh lưu đứng đầu, văn thải tinh hoa ngay cả Hoàng đế đều khen không dứt miệng, chẳng qua công vụ triều đình bận rộn, gần như bất chấp chuyện trong nhà, không nghĩ tới lần này lại muốn đích thân dạy Quận Yến, đây chính là phúc khí khó được, có phụ thân dạy, Quận Yến tất nhiên có thể trở thành trụ cột Ôn phủ! Ôn phu nhân nghĩ, vui mừng đầy cõi lòng.
"Còn có Dật Thanh, quá đoạn thời gian chính là ba năm một lần khoa cử, lần này để cho Dật Thanh thử xem bản lĩnh, trong khoảng thời gian này cũng kêu hắn đến thư phòng của ta, ta khảo dạy hắn!" Ôn các lão cười nói, sắc mặt cũng có chút nhu hòa, trong các cháu trai cũng chỉ có Ôn Dật Thanh được lòng ông, tuy rằng không đủ nhạy bén trí tuệ, nhưng được cái kiên định ổn trọng, nếu có thể khảo trúng khoa cử, nhưng thật ra có thể vì hắn mưu hoa, ông muốn dốc lòng dạy một phen.
Ôn phu nhân càng thêm vui mừng: "Đa tạ phụ thân!"
Đúng như Ôn các lão dự đoán, Ôn Dật Tĩnh bị biếm lãnh cung, Ôn các lão lại cáo ốm, Ôn Mục Liễm ở Hàn Lâm viện rất khó khăn, vốn đồng nghiệp thủ trưởng cấp dưới cung kính hắn, lập tức sắc mặt đều trở nên lạnh băng, châm chọc khiêu khích, khắp nơi đều làm khó Ôn Mục Liễm. Ôn Mục Liễm vẫn là lần đầu tiên cảm thụ lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, tức giận đến giơ chân, lại không thể làm gì.
Dung di nương còn ghé vào lỗ tai hắn lải nhải, nói cái gì Ôn Dật Tĩnh bị người mưu tính, Ôn các lão bất công, còn nói Cửu hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca là bạn tốt của Ôn Dật Lan, nhất định là nàng tính kế Tĩnh nhi, làm hại Tĩnh nhi như thế, đều là Ôn phu nhân không muốn nàng tốt, Ôn Mục Liễm nghe xong lòng tràn đầy lửa giận.
Nếu không phải Dung di nương ra chủ ý cho Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung, làm sao có thể đưa tới tai họa hôm nay?
Nếu không phải Ôn Dật Tĩnh gặp rắc rối, phụ thân lại như thế nào tạm thời bị đoạt chức thủ phụ, làm cho hắn chịu đồng nghiệp vắng vẻ? Nay lại còn lải nhải bên tai... Ôn Mục Liễm càng nghĩ càng căm tức, nhìn nhìn Dung di nương lải nhải bên cạnh, nhịn không được một cái tát đi qua, phẫn nộ quát: "Cứ luôn ngờ vực vô căn cứ nói người khác tính kế ngươi, sao ngươi không nhìn xem con gái ngươi là mặt hàng gì? Nếu có bản lĩnh, làm sao có thể bị người dễ dàng tính kế?"
Nói xong, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Một tiếng "bốp" đánh giòn vang, hoàn toàn đánh Dung di nương mộng bức.
Nàng được Ôn Mục Liễm sủng nhiều năm như vậy, ngay cả lời nói nặng đều rất ít nghe, bởi vậy mới dưỡng thành tâm tính kiêu căng ngang ngạnh, không nghĩ tới hôm nay khóc kể chẳng những không được Ôn Mục Liễm đồng tình, cùng nàng đối địch Ôn phu nhân, ngược lại bị đánh một cái tát... Nữ nhi bị biếm lãnh cung, cả đời không có trông cậy vào, chẳng lẽ Ôn Mục Liễm cũng muốn vứt bỏ nàng hay sao? Nghĩ, trong lòng nhất thời dâng lên sợ hãi khó diễn tả bằng lời.
Hiện tại Ôn Mục Liễm chính là người duy nhất nàng có thể trông cậy vào, bởi vậy, đêm đó Dung di nương lại tỉ mỉ trang điểm, dùng hết mọi thủ đoạn muốn lung lạc Ôn Mục Liễm.
Nhưng Ôn Mục Liễm hiện tại tràn đầy căm tức với nàng, làm sao có thể cho nàng vẻ mặt hoà nhã?
Từ lúc nghe Ôn các lão phân phó, Ôn phu nhân liền đoán được hoàn cảnh này, sớm chuẩn bị hai gầy mã mới mua, thừa cơ hội này cho Ôn Mục Liễm. Người mới tuổi trẻ mạo mỹ, lại ôn nhu đa tình vừa vặn an ủi tâm hồn Ôn Mục Liễm "bị tổn thương", vì thế hàng đêm đều nghỉ ở chỗ hai thông phòng mới, ôn hương nhuyễn ngọc, làm sao còn nhớ đến Dung di nương?
(*)Gầy mã : nữ tử ở nơi yên hoa, từ nhỏ được dạy đủ cầm kỳ thư họa, tất cả mánh lới dụ dỗ đàn ông, đợi đến lớn bán vào nhà quyền quý làm thiếp, làm quà tặng hoặc làm hoa khôi bán đêm đầu tiên sau đó làm kỹ nữ.
Nhìn Dung di nương từ từ bị vắng vẻ, Ôn phu nhân âm thầm cười lạnh.
Ôn Mục Liễm cái kia kẻ bất lực, nàng đã sớm không trông cậy vào, bởi vậy mới khinh thường tranh thủ tình cảm, dù sao nàng có con trai có con gái, nay Lan nhi gả cho người trong sạch, trai gái đều có, các con cũng đều lần lượt thành gia, Dật Thanh vừa mới đón dâu, nay phụ thân lại hướng hắn tham gia khoa cử, tương lai nhất định có thể mưu một quan nửa chức, còn có Quận Yến, đó là hy vọng lớn nhất của Ôn gia! Có con trai, con gái, cháu trai, cháu gái bàng thân, đây mới là nàng tương lai chân chính dựa vào!
Mà Dung di nương lớn tuổi sắc suy, con gái Ôn Dật Tĩnh lại bị phế, kết cục tương lai đã có thể đoán được...
Ôn phu nhân nghĩ, cười, xoay người về chính viện của mình.
Nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, kế tiếp khoa cử lại gây ra sóng to gió lớn ở kinh thành...
Liễu quý phi mở tiệc ăn mừng Lý Tiêm Nhu mang thai, lại thật không ngờ, bởi vì nàng mở tiệc, làm cho tất cả mọi người nghe được rành mạch nguyên nhân Lý Tiêm Nhu qua đời cùng với Đức Chiêu cung hỗn loạn. Ở đây phần lớn là các phu nhân, tin tức rất nhanh bị lan truyền rộng ra, hơn nữa không bao lâu hoàng thất liền phát tang cho Lý Tiêm Nhu, kinh thành lại chấn động, trong lúc nhất thời ngự sử dùng ngòi bút làm vũ khí, đầu đường dân chúng xôn xao, náo nhiệt không an phận.
Tin tức tự nhiên rơi vào tai Ôn phủ, Ôn Mục Liễm cả kinh từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
Từ lúc định ra hôn sự của Ôn Dật Tĩnh, có lẽ quá mức hưng phấn, đêm đó hắn liền cảm nhiễm phong hàn, vẫn ốm đau không dậy nổi, lại nghe nói rất nhiều quan viên đồng nghiệp nối liền không dứt đến thăm hỏi hắn, tuy rằng bị Ôn các lão chặn ở ngoài cửa, nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại như chúng tinh củng nguyệt (mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, ý bảo được người khác nịnh bợ), trong lòng Ôn Mục Liễm vô cùng đắc ý. Ai biết, còn không đắc ý được bao lâu, lại truyền đến tin dữ như vậy!
Làm sao Tĩnh nhi có thể làm việc ngốc như vậy? Điều này sao có thể?
"Cha! Cha!" Ôn Mục Liễm nghiêng ngả lảo đảo chạy đến thư phòng tìm Ôn các lão, cầu xin nói: "Cha, ngài nên chủ trì công đạo cho Tĩnh nhi! Xưa nay Tĩnh nhi nhu thuận văn tĩnh, tâm địa thiện lương, làm sao có thể hạ hoa hồng trong thuốc của Thất hoàng tử phi, làm hại Thất hoàng tử phi một xác hai mạng? Cha, đây là có người cố ý hãm hại Tĩnh nhi, ngài nên chủ trì công đạo cho Tĩnh nhi! Tĩnh nhi hiện tại bị nhốt trong lãnh cung, nàng mới mười bảy tuổi, làm sao thừa nhận năm tháng dài đằng đẳng trong lãnh cung? Cha, ngài là đương triều thủ phụ, Tĩnh nhi là cháu gái của ngài, ngài mau cứu nàng đi!"
Đến nước này, Ôn Mục Liễm còn muốn cầu tình cho Ôn Dật Tĩnh?
Trong lòng Ôn các lão tràn ngập thất vọng, sắc mặt lạnh nhạt: "Lúc trước là ngươi một hai phải đưa Ôn Dật Tĩnh vào hoàng cung, nay xảy ra chuyện mới nhớ đến ta là đương triều thủ phụ, nhớ tới Ôn Dật Tĩnh là cháu gái của ta?"
"Cha!" Ôn Mục Liễm sắc mặt nao núng: "Tĩnh nhi có thể gả vào hoàng thất cũng là sáng rọi Ôn phủ chúng ta! Ngài xem Bùi Chư Thành chính là vì gả con gái cho Cửu điện hạ nên thăng quan liền ba cấp không phải sao, quan viên triều đình đều kính trọng hắn vài phần, nay ở Hình bộ và kinh thành nói một không hai! Ngài là đương triều thủ phụ, chẳng lẽ còn không bằng một Bùi Chư Thành sao?"
Ôn các lão cười lạnh nói: "Vậy sao ngươi không nhìn xem Lý phủ? Sau khi Lý Tiêm Nhu gả đến Đức Chiêu cung, tình huống Lý phủ có từng có tốt hơn nửa phần? Cho dù có, chỉ bằng quan hệ thông gia, có thể phú quý được bao lâu? Nếu không đủ bản sự, kết cục chính là giống Ôn Dật Tĩnh. Lúc trước ngươi bị quỷ mê tâm hồn, một hai muốn gả Ôn Dật Tĩnh vào hoàng thất, ta khuyên ngươi như thế nào? Ngươi có từng đặt trong lòng nửa lời ta nói? Hiện tại chuyện đã liên lụy đến Ôn phủ chúng ta, ta bị Hoàng thượng trách cứ, đã viết tấu xin cáo bệnh, trách nhiệm của thủ phụ tạm thời giao cho Mạnh các lão. Ngươi còn muốn cứu Ôn Dật Tĩnh? Nói cho ngươi, ai cũng không cứu được nàng!"
"Cha!" Ôn Mục Liễm sau khi bệnh thể yếu, nhất thời than té trên mặt đất: "Tại sao lại có thể như vậy?"
"Tại sao có thể như vậy? Đây là hậu quả ngươi sủng Dung di nương, dưỡng Ôn Dật Tĩnh thành tầm mắt cao không biết lượng sức mình! Nếu lúc trước thành thành thật thật tìm một nhà chồng môn đăng hộ đối cho Ôn Dật Tĩnh, hiện nay nàng làm sao có thể tuổi trẻ đã bị biếm lãnh cung, giam giữ cả đời? Ngươi lại muốn nghe lời gièm pha của Dung di nương, một lòng muốn làm cho nàng leo lên cành cao, kết quả thì sao?"
Ôn Mục Liễm cắn răng nói: "Cha, Tĩnh nhi là bị người tính kế ..."
"Tính kế? Hoàng cung vốn chính là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, chẳng lẽ ngươi cho đó là nơi có thể để cho người ta tùy tiện diễu võ dương oai? Chỉ cần đi vào là có thể an hưởng vinh hoa phú quý? Chỉ bằng Ôn Dật Tĩnh điểm này đạo hạnh, chỉ biết giả vờ khóc, giả vờ đáng thương, chỉ biết trang điểm xinh đẹp tranh giành tình nhân, cho dù nàng không gây ra rắc rối, sớm muộn gì cũng sẽ bị người tính kế, rơi vào như vậy kết cục! Không chỉ nàng, ngươi cũng giống nhau!"
Nghe được Ôn các lão giáo huấn, thế nhưng lại mắng đến trên đầu hắn, Ôn Mục Liễm không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.
"Ta biết ngươi luôn luôn oán hận ta, cho rằng ta là đương triều các lão, vì sao không chịu đề bạt ngươi, để cho ngươi ở Hàn Lâm viện mãi, không có ngày xuất đầu! Quan trường cũng giống hoàng cung, cả ngày lục đục với nhau, mưu tính lẫn nhau, luôn luôn có người muốn bắt nhược điểm của ngươi, cho dù ta đề bạt ngươi tới địa vị cao, ngươi ngồi ổn sao? Kết quả của ngươi chỉ sợ giống Ôn Dật Tĩnh, người không đủ tài năng lại miễn cưỡng ngồi địa vị cao, kết quả cuối cùng, không phải con rối chính là chết! Nhìn xem kết cục của Ôn Dật Tĩnh, lại suy nghĩ kỹ chính người, xem ta có phải nói chuyện giật gân hay không?"
Ôn các lão nói xong, đôi mắt thương lão mang theo hào quang khiếp người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ôn Mục Liễm.
Nghĩ đến Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung còn không tới hai tháng đã bị họa như vậy, cả đời bị hủy, nếu thay đổi là hắn ngồi địa vị cao... Ôn Mục Liễm nghĩ, bỗng nhiên không rét mà run.
"Nhưng mà, cha là đương triều thủ phụ..."
"Phải, ta là đương triều thủ phụ, nếu ngươi gặp chuyện, còn có ta làm phụ thân giúp ngươi. Mục Liễm, ngươi là con ta, cho dù muốn ta hy sinh mạng già này giúp ngươi, ta cũng không chối từ, nhưng ta có thể giúp ngươi nhất thời, có thể giúp ngươi một đời sao? Đợi cho ta chết, đến lúc đó ngươi dựa vào ai? Chẳng lẽ vì ngươi nhất thời tư dục mê tâm, ta biết rõ tương lai sẽ mang tai ương ngập đầu cho toàn bộ Ôn phủ, còn muốn dung túng ngươi hay sao?" Ôn các lão vẻ mặt lãnh lệ nói.
Ôn Mục Liễm lập tức có chút tâm hoảng ý loạn: "Cha..."
"Ôn Dật Tĩnh bị biếm lãnh cung là ngươi và Dung di nương tạo nghiệt, ta cũng không có cách nào, ai kêu nàng có cha mẹ hồ đồ như các ngươi?" Ôn các lão lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đừng đến cầu ta, ngươi và Dung di nương thần thông quảng đại, gạt ta rải lời đồn trong kinh thành, làm cho Thất điện hạ không thể không cưới Ôn Dật Tĩnh, nay các ngươi tự nghĩ biện pháp đi thôi! Tùng Yên, đưa đại lão gia đi ra ngoài!"
Đợi cho Ôn Mục Liễm rời đi, Ôn các lão thở dài, làm cho người ta mời Ôn phu nhân tới.
"Dung di nương bây giờ còn bệnh nặng, dựa theo dược lượng hẳn là qua vài ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử, nhưng mà, hiện tại có thể dừng thuốc của Ôn Mục Liễm và của nàng, làm cho Ôn Mục Liễm đến Hàn Lâm viện nhậm chức đi." Ôn các lão lạnh lùng phân phó, vốn ông lo lắng Dung di nương sẽ xúi giục Ôn Dật Tĩnh sinh sự, gây ra họa lớn, mới muốn xử trí Dung di nương, hiện tại Ôn Dật Tĩnh đã bị biếm lãnh cung, không thể gây ra sóng gió gì, để cho nàng chết nhẹ nhàng như vậy không khỏi rất tiện nghi nàng!
Ôn phu nhân không hỏi nguyên do, cũng không bất mãn, khom người đáp: "Dạ, phụ thân!"
"Ta biết, con xem như ngay thẳng, cũng là người thông minh, nói vậy cũng hiểu được ý của ta." Ôn các lão lại cười nói: "Tuy rằng Thất điện hạ và Liễu quý phi không truy cứu trách nhiệm Ôn phủ, nhưng mà ta cũng phải làm chút tư thái, bởi vậy đã viết tấu cáo bệnh, cáo ốm ở nhà, tạm thời giao trách nhiệm của thủ phụ cho Mạnh các lão. Nói vậy trong khoảng thời gian này, kinh thành cũng sẽ có lời đồn nói ta bởi vì Ôn Dật Tĩnh làm Hoàng thượng tức giận, bởi vậy bị trách cứ tạm thời cách chức, con gái vừa gây ra họa lớn bị biếm lãnh cung, phụ thân chịu liên lụy đã mất vị trí thủ phụ, lúc này Ôn Mục Liễm đi Hàn Lâm viện, tình cảnh tất nhiên sẽ không tốt, sợ là khắp nơi vấp phải trắc trở, khiến cho hắn đối mặt đi thôi!"
Ông cố ý nói với Ôn Mục Liễm, ông bị Ôn Dật Tĩnh liên lụy, đợi cho lời đồn khắp kinh thành, Ôn Mục Liễm sẽ càng tin là thật.
Đã không có ông che chở, tình hình Ôn Mục Liễm ở Hàn Lâm viện tất nhiên sẽ thê thảm, bị vắng vẻ trào phúng, với tâm tính của hắn, khẳng định sẽ tràn đầy nghẹn khuất tức giận. Ở bên ngoài càng bị khinh bỉ, Ôn Mục Liễm lại càng nghĩ đến, chuyện này là do Ôn Dật Tĩnh gây nên, mà sở dĩ Ôn Dật Tĩnh gây ra họa lớn như vậy là vì Dung di nương khuyến khích, đến lúc đó tất nhiên sẽ xả giận trên người Dung di nương.
Cho nên ông mới tạm thời thay đổi quyết định xử tử Dung di nương, kia rất tiện nghi nàng!
Chỉ mong trải qua chuyện này, Ôn Mục Liễm có thể hiểu được chút lý lẽ, về sau không cần tái phạm hồ đồ.
Ôn phu nhân có chút lo lắng nói: "Phụ thân, Hoàng thượng bên kia..."
"Yên tâm đi, tuy rằng Hoàng thượng thánh tâm khó dò, nhưng là minh quân, từ lúc bắt đầu ta đã phân rõ giới hạn với Ôn Dật Tĩnh, thời gian này cũng không bởi vì Ôn Dật Tĩnh mà thiên vị Thất điện hạ, Hoàng thượng đều xem ở trong mắt. Sau khi ra chuyện Ôn Dật Tĩnh, Hoàng thượng cố ý tìm ta, nghe vậy an ủi, tỏ vẻ sẽ không bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo Ôn phủ, ta chỉ là mượn cơ hội giáo huấn một chút đứa con không nên thân này!" Ôn các lão cười nói.
Ôn phu nhân thế này mới yên tâm: "Nghe phụ thân nói như vậy, con dâu liền an tâm."
"Đúng rồi, Quận Yến hiện tại thế nào?" Ôn các lão hỏi, vẻ mặt vốn mệt mỏi bởi vì Ôn Mục Liễm cũng nở rộ ra một chút sáng rọi.
Ôn Quận Yến là con trai trưởng của Ôn Dật Lương, cháu nội đầu tiên của Ôn Mục Liễm, năm nay năm tuổi, không nhát gan giống phụ thân, cũng là đứa nhỏ thông minh lanh lợi, hơn nữa phá lệ có thiên phú trong việc đọc sách, lại nhu thuận lanh lợi, bởi vì được Ôn các lão yêu thích, mỗi ngày đều phải hỏi, vô cùng thân thiết. Mà nhắc tới đích trưởng tôn thông minh, vẻ mặt Ôn phu nhân cũng trở nên vui mừng mà kiêu ngạo: "Nghe tiên sinh nói, vỡ lòng vận luật đã học gần xong rồi, mấy ngày trước còn lấy luận ngữ đến hỏi tiên sinh, muốn chuẩn bị học tứ thư ngũ kinh."
"Thật sao?" Ôn các lão vui sướng hỏi: "Ba đứa con trai của ta cũng không bản lĩnh, mấy cháu trai cũng đều hời hợt, nhưng đứa nhỏ Quận Yến này lại rất được lòng ta, tương lai Ôn phủ chúng ta chỉ sợ phải nhờ vào hắn chống cạnh cửa! Dù gì mấy ngày nay ta cũng cáo ốm, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, đưa Quận Yến đến chỗ ta đi, mỗi ngày ta sẽ dạy hắn! Tiểu hài tử cũng không thể quá nuông chiều, sau này để cho hắn đi theo ta! Huệ Tâm có vấn đề gì không?"
Huệ Tâm là thê tử của Ôn Dật Lương, mẫu thân của Ôn Quận Yến.
Ôn phu nhân mừng rỡ như điên: "Phụ thân chịu dạy Quận Yến, Huệ Tâm cũng sẽ vui vẻ."
Ôn các lão là thanh lưu đứng đầu, văn thải tinh hoa ngay cả Hoàng đế đều khen không dứt miệng, chẳng qua công vụ triều đình bận rộn, gần như bất chấp chuyện trong nhà, không nghĩ tới lần này lại muốn đích thân dạy Quận Yến, đây chính là phúc khí khó được, có phụ thân dạy, Quận Yến tất nhiên có thể trở thành trụ cột Ôn phủ! Ôn phu nhân nghĩ, vui mừng đầy cõi lòng.
"Còn có Dật Thanh, quá đoạn thời gian chính là ba năm một lần khoa cử, lần này để cho Dật Thanh thử xem bản lĩnh, trong khoảng thời gian này cũng kêu hắn đến thư phòng của ta, ta khảo dạy hắn!" Ôn các lão cười nói, sắc mặt cũng có chút nhu hòa, trong các cháu trai cũng chỉ có Ôn Dật Thanh được lòng ông, tuy rằng không đủ nhạy bén trí tuệ, nhưng được cái kiên định ổn trọng, nếu có thể khảo trúng khoa cử, nhưng thật ra có thể vì hắn mưu hoa, ông muốn dốc lòng dạy một phen.
Ôn phu nhân càng thêm vui mừng: "Đa tạ phụ thân!"
Đúng như Ôn các lão dự đoán, Ôn Dật Tĩnh bị biếm lãnh cung, Ôn các lão lại cáo ốm, Ôn Mục Liễm ở Hàn Lâm viện rất khó khăn, vốn đồng nghiệp thủ trưởng cấp dưới cung kính hắn, lập tức sắc mặt đều trở nên lạnh băng, châm chọc khiêu khích, khắp nơi đều làm khó Ôn Mục Liễm. Ôn Mục Liễm vẫn là lần đầu tiên cảm thụ lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, tức giận đến giơ chân, lại không thể làm gì.
Dung di nương còn ghé vào lỗ tai hắn lải nhải, nói cái gì Ôn Dật Tĩnh bị người mưu tính, Ôn các lão bất công, còn nói Cửu hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca là bạn tốt của Ôn Dật Lan, nhất định là nàng tính kế Tĩnh nhi, làm hại Tĩnh nhi như thế, đều là Ôn phu nhân không muốn nàng tốt, Ôn Mục Liễm nghe xong lòng tràn đầy lửa giận.
Nếu không phải Dung di nương ra chủ ý cho Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung, làm sao có thể đưa tới tai họa hôm nay?
Nếu không phải Ôn Dật Tĩnh gặp rắc rối, phụ thân lại như thế nào tạm thời bị đoạt chức thủ phụ, làm cho hắn chịu đồng nghiệp vắng vẻ? Nay lại còn lải nhải bên tai... Ôn Mục Liễm càng nghĩ càng căm tức, nhìn nhìn Dung di nương lải nhải bên cạnh, nhịn không được một cái tát đi qua, phẫn nộ quát: "Cứ luôn ngờ vực vô căn cứ nói người khác tính kế ngươi, sao ngươi không nhìn xem con gái ngươi là mặt hàng gì? Nếu có bản lĩnh, làm sao có thể bị người dễ dàng tính kế?"
Nói xong, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Một tiếng "bốp" đánh giòn vang, hoàn toàn đánh Dung di nương mộng bức.
Nàng được Ôn Mục Liễm sủng nhiều năm như vậy, ngay cả lời nói nặng đều rất ít nghe, bởi vậy mới dưỡng thành tâm tính kiêu căng ngang ngạnh, không nghĩ tới hôm nay khóc kể chẳng những không được Ôn Mục Liễm đồng tình, cùng nàng đối địch Ôn phu nhân, ngược lại bị đánh một cái tát... Nữ nhi bị biếm lãnh cung, cả đời không có trông cậy vào, chẳng lẽ Ôn Mục Liễm cũng muốn vứt bỏ nàng hay sao? Nghĩ, trong lòng nhất thời dâng lên sợ hãi khó diễn tả bằng lời.
Hiện tại Ôn Mục Liễm chính là người duy nhất nàng có thể trông cậy vào, bởi vậy, đêm đó Dung di nương lại tỉ mỉ trang điểm, dùng hết mọi thủ đoạn muốn lung lạc Ôn Mục Liễm.
Nhưng Ôn Mục Liễm hiện tại tràn đầy căm tức với nàng, làm sao có thể cho nàng vẻ mặt hoà nhã?
Từ lúc nghe Ôn các lão phân phó, Ôn phu nhân liền đoán được hoàn cảnh này, sớm chuẩn bị hai gầy mã mới mua, thừa cơ hội này cho Ôn Mục Liễm. Người mới tuổi trẻ mạo mỹ, lại ôn nhu đa tình vừa vặn an ủi tâm hồn Ôn Mục Liễm "bị tổn thương", vì thế hàng đêm đều nghỉ ở chỗ hai thông phòng mới, ôn hương nhuyễn ngọc, làm sao còn nhớ đến Dung di nương?
(*)Gầy mã : nữ tử ở nơi yên hoa, từ nhỏ được dạy đủ cầm kỳ thư họa, tất cả mánh lới dụ dỗ đàn ông, đợi đến lớn bán vào nhà quyền quý làm thiếp, làm quà tặng hoặc làm hoa khôi bán đêm đầu tiên sau đó làm kỹ nữ.
Nhìn Dung di nương từ từ bị vắng vẻ, Ôn phu nhân âm thầm cười lạnh.
Ôn Mục Liễm cái kia kẻ bất lực, nàng đã sớm không trông cậy vào, bởi vậy mới khinh thường tranh thủ tình cảm, dù sao nàng có con trai có con gái, nay Lan nhi gả cho người trong sạch, trai gái đều có, các con cũng đều lần lượt thành gia, Dật Thanh vừa mới đón dâu, nay phụ thân lại hướng hắn tham gia khoa cử, tương lai nhất định có thể mưu một quan nửa chức, còn có Quận Yến, đó là hy vọng lớn nhất của Ôn gia! Có con trai, con gái, cháu trai, cháu gái bàng thân, đây mới là nàng tương lai chân chính dựa vào!
Mà Dung di nương lớn tuổi sắc suy, con gái Ôn Dật Tĩnh lại bị phế, kết cục tương lai đã có thể đoán được...
Ôn phu nhân nghĩ, cười, xoay người về chính viện của mình.
Nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, kế tiếp khoa cử lại gây ra sóng to gió lớn ở kinh thành...
Bình luận facebook