Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 333
Nghe được tên "Phùng Hương Hoa", trong xe ngựa truyền đến một trận tiếng động, lập tức màn xe được nhấc lên, lộ ra một nam nhân trung niên, mặt trắng râu hơi ngắn, dung mạo đoan chính, thoạt nhìn thực ôn hòa. Hắn nhìn Phùng Hương Hoa, hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Vị phu nhân này, nghe nói ba ngày trước nàng từng đến phủ đệ của ta gây chuyện, lại bị gia đinh đuổi đi, hôm nay lại cố ý thiết kế hãm hại ta, không biết đến tột cùng ta đắc tội nàng chỗ nào?"
Giọng nói của hắn vô cùng ôn hòa, thực tương xứng với dung mạo hắn.
Phùng Hương Hoa gắt gao nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Song Thành, ngươi là đồ súc sinh táng tận lương tâm! Ngươi hại chết tướng công ta, làm cho chúng ta cô nhi quả phụ không còn ai dựa vào, cho dù ta biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngụy Song Thành không hiểu ra sao: "Vị phu nhân này, xin hỏi trượng phu nàng tên gì?"
"Ngươi còn giả vờ giả vịt?" ánh mắt Phùng Hương Hoa bắn ra vô hạn oán độc, nói; "Tòa nhà ngươi đang ở là từ đâu mà có?"
Ngụy Song Thành nhíu mày: "Tòa nhà đó là ta mua từ một gã thương nhân."
"Ngươi còn nói dối!" Phùng Hương Hoa lớn tiếng đánh gãy lời hắn nói, đột nhiên bi thống, khóc ròng: "Nếu chuyện đã đến nước này, trước mặt mọi người ta nói rõ ràng tiền căn hậu quả, để cho mọi người phân xử!"
Nói xong, kể lại chuyện xảy ra.
Thiếu phụ này tên là Phùng Hương Hoa, là người Tĩnh Châu, gả cho một phú thương địa phương làm vợ, sau khi thành thân sinh được một con trai, cảm tình vợ chồng cũng xem như không tệ. Chỉ là trượng phu nàng hàng năm kinh thương, bôn ba chung quanh, hơn nữa thường thường kinh doanh ở kinh thành, nhưng hàng tháng đều sẽ viết thư về nhà báo bình an. Trước đó không lâu, trượng phu viết thư về, nói ở kinh thành mua một tòa nhà, chuẩn bị ở trong kinh ổn định việc làm ăn, không bôn ba khắp nơi nữa, sau đó đón người nhà đến kinh thành.
Nhìn thấy thư Phùng Hương Hoa vui mừng mà chuẩn bị, đợi ngày cả nhà đoàn viên.
Ai biết trời không chiều lòng người, cha mẹ chồng Phùng Hương Hoa đột nhiên nhiễm bệnh, bệnh không dậy nổi, không bao lâu liền qua đời. Phùng Hương Hoa vội vàng viết thư cho trượng phu, kêu hắn chạy nhanh về chịu tang, ai biết lần này chờ mãi cũng không thấy hồi âm. Phùng Hương Hoa lo lắng, lo xong tang sự cho cha mẹ chồng liền mang theo con trai đến kinh thành tìm chồng. Ai biết, đến kinh thành lại phát hiện trượng phu không thấy bóng dáng, tòa nhà trượng phu từng đề cập trong thư lại thuộc về Ngụy Song Thành, mà thời gian Ngụy Song Thành dọn vào tòa nhà vừa khớp với lúc trượng phu nàng mất tích.
Ngụy Song Thành có chút dở khóc dở cười: "Vị phu nhân này, tòa nhà này là ta mua từ một thương nhân, hắn nói chính mình không muốn ở lại kinh thành buôn bán nữa, để không tòa nhà này cũng lãng phí, ta mua tòa nhà này với giá ba ngàn lượng bạc. Nàng không thể bởi vì trước đó trượng phu nàng đề cập tới tòa nhà mà hiện tại ta đang ở, lại nói ta là hung thủ sát hại trượng phu nàng?"
Lời này nghe vào tai mọi người, cũng thấy chuyện quá mức gượng ép.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn chính mình đều mang theo hoài nghi và không tin tưởng, Phùng Hương Hoa cũng nóng nảy, mấp máy môi muốn nói gì, lại nhịn xuống, cười lạnh nói: "Ngụy Song Thành, ngươi muốn kích ta nói ra chứng cứ khác, sau đó nghĩ biện pháp tiêu diệt chứng cứ sao?"
Ngụ ý, hình như còn có chứng cứ khác chứng minh Ngụy Song Thành giết trượng phu nàng.
Cái này mọi người lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Ôn Dật Lan nhìn cũng có chút choáng váng đầu, nhỏ giọng nói: "Nguyên Ca, muội nghĩ sao? Ta thấy chưởng quầy này rất tốt, cũng thực giảng đạo lý, nhưng vẻ mặt Phùng Hương Hoa cũng không giống giả bộ, rốt cuộc ai nói thật? Náo loạn nửa ngày, chuyện hình như càng ngày càng phức tạp."
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Đúng vậy."
Bị vu oan là hung thủ giết người, Ngụy Song Thành cũng thực tức giận: "Vị phu nhân này, nàng nói có chứng cứ chứng minh là ta giết hại phu quân nàng, lại không chịu lấy ra, ngược lại thuê một tên vô lại đâm vào xe của ta, rốt cuộc nàng muốn như thế nào?"
Phùng Hương Hoa cắn môi, giống như muốn nói gì đó, lại dừng lại.
"Vị phu nhân này" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm tĩnh thản nhiên: "Nếu nàng nói trong tay nắm chứng cứ Ngụy chưởng quầy giết người, lại lo lắng nói ra ở đây, Ngụy chưởng quầy sẽ hủy diệt chứng cứ, hay là đến Kinh Triệu Phủ cáo trạng, trình chứng cứ cho Kinh Triệu Doãn đại nhân. Ai đúng ai sai, Kinh Triệu Doãn đại nhân tất nhiên có thể tra ra tình hình thực tế, nói không chừng cũng có thể tìm được phu quân của nàng, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Bị Bùi Nguyên Ca nhắc tỉnh, mọi người mới tỉnh ngộ, đều nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đã có chứng cứ phải đi Kinh Triệu Phủ cáo trạng!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Hừ, hai nữ nhân các ngươi, từ nãy đến giờ duy hộ Ngụy chưởng quầy, nói không chừng là một phe, muốn lừa gạt ta đi Kinh Triệu Phủ!" vẻ mặt Phùng Hương Hoa phẫn hận nói: "Tục ngữ nói đúng lắm, cửa phủ nha môn mở về phía nam, có lý không có tiền đừng tiến vào, hắn là Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, ở kinh thành có tiền lại có thế, mua được quan phủ không phải thực dễ dàng sao? Đến lúc đó chứng cứ của ta vẫn như cũ không bảo đảm, nói không chừng ngay cả chính bản thân ta cũng mất mạng!"
"Vị phu nhân này chắc là mới đến kinh thành, cũng khó trách không biết tình huống." Bùi Nguyên Ca cũng không tức giận, giọng nói như trước thong dong: "Kinh Triệu Doãn đại nhân hiện nay làm hết phận sự, cho dù bình dân dân chúng hay là quan gia quyền quý, chỉ cần đến chỗ ông ấy cáo trạng, đều thụ lý giống nhau, cũng sẽ không bởi vì đối phương có tiền có quyền mà thiên vị. Nếu nàng không tin, có thể hỏi người ở đây!"
Kinh Triệu Doãn hiện nay là phụ thân nàng Bùi Chư Thành đề cử, đối với ông ấy làm người, Bùi Nguyên Ca cũng xem như rõ ràng.
Tuy không dám nói Kinh Triệu Doãn xử án như thần, tuyệt đối không có án oan, nhưng ít ra là một quan viên kiên định thành khẩn, tiếp nhận vụ án nào cũng vô cùng tận tâm hết sức, tuyệt đối không giống lời Phùng Hương Hoa nói thấy tiền sáng mắt, xử án trái pháp luật.
Phùng Hương Hoa có chút nghi hoặc: "Thật vậy sao?"
Kinh Triệu Doãn hiện nay nhậm chức đã hơn ba năm, danh tiếng tốt hơn nhiều lắm so với mấy Kinh Triệu Doãn trước đây, hơn nữa một năm gần đây lại có thanh danh không sợ cường quyền, bởi vậy tất cả mọi người đều gật đầu.
Thấy mọi người không giống như lừa nàng, vẻ mặt Phùng Hương Hoa do dự, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Ngụy Song Thành, vẻ mặt bi phẫn mà thê lương, lạnh lùng nói: "Ngụy Song Thành, đừng tưởng rằng ngươi có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, một ngày nào đó, Phùng Hương Hoa ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!" Nói xong, ôm đứa nhỏ quay đầu rời đi, cũng không phải đi về phía Kinh Triệu Phủ, mà là một hướng khác.
Mãi đến khi vào một ngõ nhỏ u tích, Phùng Hương Hoa mới chậm rãi dừng lại, do dự có nên báo quan hay không.
"Trương tẩu tử, chuyện thế nào rồi?" Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi không tính xa lạ.
Phùng Hương Hoa quay đầu, thấy là mấy thương nhân giao hảo với trượng phu nàng, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ta đã làm theo lời các ngươi nói, nháo lớn chuyện, nhiều người như vậy ở đây, đều nghe rành mạch, vụ án này cho dù muốn che giấu cũng không được. Nhưng mà, vừa rồi ta nghe người ta nói, Kinh Triệu Doãn hiện nay cũng xem như một quan tốt, nói không chừng có thể giúp ta điều tra rõ tướng công nhà ta ở đâu, Lý đại ca, hay là chúng ta cùng nhau đi báo quan, nhất định phải làm cho Ngụy Song Thành nợ máu trả bằng máu!"
Mấy người kia trao đổi ánh mắt với nhau, nói: "Chuyện này không vội, chúng ta chuẩn bị gặp người của Kinh Triệu Phủ, miễn cho đến lúc đó đơn kiện bị ngăn chận, đệ trình đơn kiện sớm một chút, thù của Trương huynh đệ cũng có thể báo sớm một chút?"
"Điều này cũng đúng, làm phiền các vị!" Phùng Hương Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được cảm tạ: "Ta còn phải cảm ơn các vị hỗ trợ, nếu không phải mấy người giúp ta, ta cũng không biết, thì ra trượng phu ta bị Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư mưu tài sát hại; nếu không phải các người dạy ta nháo lớn chuyện trước, miễn cho bị áp chế, nói không chừng không thể báo thù cho tướng công nhà ta! Đợi án này xử xong, ta tất nhiên cảm tạ các vị!"
"Trương tẩu tử khách khí, đều là đồng hương, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm."
Mấy người kia trao đổi ý cười, trong ánh mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, dần nhuộm màu máu âm lãnh...
Mắt thấy chuyện rốt cuộc có cách giải quyết, Ngụy Song Thành cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thật sự không biết trượng phu của Phùng Hương Hoa là ai, chứ đừng nói tới mưu tài sát hại, nếu Phùng Hương Hoa bẩm báo Kinh Triệu Phủ, Kinh Triệu Doãn đại nhân điều tra rõ vụ án, cũng có thể trả cho chính mình một câu công đạo, miễn cho vô duyên vô cớ bị vu oan là hung thủ giết người, ngay cả biện giải cũng không thể, chẳng những thanh danh chính hắn bị tổn hại, cũng làm phiền hà danh tiếng Xuân Thượng Cư.
"Đa tạ hai vị phu nhân vừa rồi bênh vực lẽ phải, nếu không, chỉ sợ ta thật chọc một thân phiền toái!" Ngụy Song Thành cảm kích nói.
Ôn Dật Lan trước tiên chỉ ra Phùng Hương Hoa làm việc không hợp tình lý, sau đó lại vạch trần nam nhân kia giả giờ bị thương, Bùi Nguyên Ca lại nhắc nhở Phùng Hương Hoa đến Kinh Triệu Phủ cáo trạng, cầu câu công đạo. Nhờ có hai người, mọi người chung quanh mới tin tưởng hắn không phải là hung thủ giết người, chẳng những giúp hắn, mà còn giúp Xuân Thượng Cư, dù sao Xuân Thượng Cư vừa mới sống yên ở kinh thành, nếu lúc này gặp sóng gió sẽ thực phiền toái.
"Ngụy chưởng quầy đa lễ." Bùi Nguyên Ca nhìn bóng dáng Phùng Hương Hoa đi xa, trầm tư nói: "Ta xem Ngụy chưởng quầy không giống người mưu tài sát hại mạng người, nhưng vẻ mặt Phùng Hương Hoa cũng không giống giả bộ, nói không chừng trong chuyện này có hiểu lầm gì, tốt nhất Ngụy chưởng quầy vẫn nên tra một chút? Nói không chừng là ai đó muốn lợi dụng chuyện này bôi nhọ Xuân Thượng Cư!"
Ngụy Song Thành rùng mình, chắp tay nói: "Đa tạ phu nhân nhắc nhở, tại hạ tất nhiên ghi nhớ!"
"Ngoài miệng nói cảm ơn không có thành ý, chúng ta vốn muốn đi Xuân Thượng Cư nếm thử bách hoa yến, nếu Ngụy chưởng quầy thiệt tình cảm tạ chúng ta, hay là miễn tiền cơm cho chúng ta đi." Ôn Dật Lan cười nói.
Ngụy Song Thành ngẩn ra, lập tức sang sảng cười: "Chuyện này đương nhiên không có vấn đề!"
Nghe nói Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan giúp nhị chưởng quầy một phen, tiểu nhị Xuân Thượng Cư tự nhiên ân cần đầy đủ với hai người. Nhưng mà bách hoa yến làm thực phức tạp, hai người còn phải chờ một đoạn thời gian, Bùi Nguyên Ca đang chán chết, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, ngay sau đó hé ra một gương mặt không tính xa lạ cách cửa sổ mỉm cười với nàng, vẫy vẫy tay.
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, Nhan Chiêu Bạch? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ Xuân Thượng Cư cũng là sản nghiệp của Nhan Chiêu Bạch? Nếu hắn ở đây, nói vậy Minh Nguyệt cũng ở kinh thành? Ba năm không gặp, không biết tình hình Minh Nguyệt hiện nay thế nào? Nàng không dò hỏi Phố Yêu Nguyệt vốn lo lắng sẽ bại lộ hành tung hai người, hiện tại nếu Nhan Chiêu Bạch lộ diện trước, chắc là không sao. Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca càng nhịn không được muốn hỏi tình huống của Minh Nguyệt.
Nàng hơi suy tư, nói: "Ôn tỷ tỷ, tỷ ngồi đây, muội ra ngoài một lát sẽ về nhanh!"
"Được!" Ôn Dật Lan không nhận thấy dị thường.
Ra nhã gian, chỉ thấy Nhan Chiêu Bạch đứng ở hành lang, một thân quần áo trắng đục, dáng người cao to, có chút gầy yếu hơn ba năm trước nhưng lại càng khí độ, đôi mắt thâm thúy tối tăm hình như mang theo đau thương, xuất hiện trên gương mặt đạm mạc trầm tĩnh xưa nay của hắn, như có một sức cuốn hút đặc biệt, cả người hắn giống như đều bị vùi trong tuyết mùa đông sáng bóng, lạnh như băng, không có sức sống.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca nhảy dựng, chẳng lẽ Minh Nguyệt không ổn sao?
Nhận thấy được Bùi Nguyên Ca đến gần, Nhan Chiêu Bạch giống như phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, tầng đau thương mới vừa rồi bao phủ trên người hắn trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi: "Ba năm không gặp, Bùi tứ tiểu thư càng phong tư siêu nhiên, lúc ngài và Cửu điện hạ đại hôn, đáng tiếc chúng ta đang ở phía Nam, không kịp chạy về, Minh Nguyệt vẫn luôn nuối tiếc, không thể chính miệng chúc mừng ngài. Nàng... vẫn luôn thực nhớ thương ngài."
Trên thực tế, hắn chưa từng thấy Minh Nguyệt nhớ thương người khác như vậy.
"Ta cũng thực nhớ Minh Nguyệt." Bùi Nguyên Ca cắn cắn môi, do dự một lát mới hỏi: "Minh Nguyệt... Nàng có khỏe không?"
Nghĩ đến Nhan Chiêu Bạch mới vừa rồi đau thương, nàng có dự cảm xấu.
Nhan Chiêu Bạch bỗng nhiên trầm mặc ...
Giọng nói của hắn vô cùng ôn hòa, thực tương xứng với dung mạo hắn.
Phùng Hương Hoa gắt gao nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Song Thành, ngươi là đồ súc sinh táng tận lương tâm! Ngươi hại chết tướng công ta, làm cho chúng ta cô nhi quả phụ không còn ai dựa vào, cho dù ta biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngụy Song Thành không hiểu ra sao: "Vị phu nhân này, xin hỏi trượng phu nàng tên gì?"
"Ngươi còn giả vờ giả vịt?" ánh mắt Phùng Hương Hoa bắn ra vô hạn oán độc, nói; "Tòa nhà ngươi đang ở là từ đâu mà có?"
Ngụy Song Thành nhíu mày: "Tòa nhà đó là ta mua từ một gã thương nhân."
"Ngươi còn nói dối!" Phùng Hương Hoa lớn tiếng đánh gãy lời hắn nói, đột nhiên bi thống, khóc ròng: "Nếu chuyện đã đến nước này, trước mặt mọi người ta nói rõ ràng tiền căn hậu quả, để cho mọi người phân xử!"
Nói xong, kể lại chuyện xảy ra.
Thiếu phụ này tên là Phùng Hương Hoa, là người Tĩnh Châu, gả cho một phú thương địa phương làm vợ, sau khi thành thân sinh được một con trai, cảm tình vợ chồng cũng xem như không tệ. Chỉ là trượng phu nàng hàng năm kinh thương, bôn ba chung quanh, hơn nữa thường thường kinh doanh ở kinh thành, nhưng hàng tháng đều sẽ viết thư về nhà báo bình an. Trước đó không lâu, trượng phu viết thư về, nói ở kinh thành mua một tòa nhà, chuẩn bị ở trong kinh ổn định việc làm ăn, không bôn ba khắp nơi nữa, sau đó đón người nhà đến kinh thành.
Nhìn thấy thư Phùng Hương Hoa vui mừng mà chuẩn bị, đợi ngày cả nhà đoàn viên.
Ai biết trời không chiều lòng người, cha mẹ chồng Phùng Hương Hoa đột nhiên nhiễm bệnh, bệnh không dậy nổi, không bao lâu liền qua đời. Phùng Hương Hoa vội vàng viết thư cho trượng phu, kêu hắn chạy nhanh về chịu tang, ai biết lần này chờ mãi cũng không thấy hồi âm. Phùng Hương Hoa lo lắng, lo xong tang sự cho cha mẹ chồng liền mang theo con trai đến kinh thành tìm chồng. Ai biết, đến kinh thành lại phát hiện trượng phu không thấy bóng dáng, tòa nhà trượng phu từng đề cập trong thư lại thuộc về Ngụy Song Thành, mà thời gian Ngụy Song Thành dọn vào tòa nhà vừa khớp với lúc trượng phu nàng mất tích.
Ngụy Song Thành có chút dở khóc dở cười: "Vị phu nhân này, tòa nhà này là ta mua từ một thương nhân, hắn nói chính mình không muốn ở lại kinh thành buôn bán nữa, để không tòa nhà này cũng lãng phí, ta mua tòa nhà này với giá ba ngàn lượng bạc. Nàng không thể bởi vì trước đó trượng phu nàng đề cập tới tòa nhà mà hiện tại ta đang ở, lại nói ta là hung thủ sát hại trượng phu nàng?"
Lời này nghe vào tai mọi người, cũng thấy chuyện quá mức gượng ép.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn chính mình đều mang theo hoài nghi và không tin tưởng, Phùng Hương Hoa cũng nóng nảy, mấp máy môi muốn nói gì, lại nhịn xuống, cười lạnh nói: "Ngụy Song Thành, ngươi muốn kích ta nói ra chứng cứ khác, sau đó nghĩ biện pháp tiêu diệt chứng cứ sao?"
Ngụ ý, hình như còn có chứng cứ khác chứng minh Ngụy Song Thành giết trượng phu nàng.
Cái này mọi người lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Ôn Dật Lan nhìn cũng có chút choáng váng đầu, nhỏ giọng nói: "Nguyên Ca, muội nghĩ sao? Ta thấy chưởng quầy này rất tốt, cũng thực giảng đạo lý, nhưng vẻ mặt Phùng Hương Hoa cũng không giống giả bộ, rốt cuộc ai nói thật? Náo loạn nửa ngày, chuyện hình như càng ngày càng phức tạp."
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Đúng vậy."
Bị vu oan là hung thủ giết người, Ngụy Song Thành cũng thực tức giận: "Vị phu nhân này, nàng nói có chứng cứ chứng minh là ta giết hại phu quân nàng, lại không chịu lấy ra, ngược lại thuê một tên vô lại đâm vào xe của ta, rốt cuộc nàng muốn như thế nào?"
Phùng Hương Hoa cắn môi, giống như muốn nói gì đó, lại dừng lại.
"Vị phu nhân này" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm tĩnh thản nhiên: "Nếu nàng nói trong tay nắm chứng cứ Ngụy chưởng quầy giết người, lại lo lắng nói ra ở đây, Ngụy chưởng quầy sẽ hủy diệt chứng cứ, hay là đến Kinh Triệu Phủ cáo trạng, trình chứng cứ cho Kinh Triệu Doãn đại nhân. Ai đúng ai sai, Kinh Triệu Doãn đại nhân tất nhiên có thể tra ra tình hình thực tế, nói không chừng cũng có thể tìm được phu quân của nàng, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Bị Bùi Nguyên Ca nhắc tỉnh, mọi người mới tỉnh ngộ, đều nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đã có chứng cứ phải đi Kinh Triệu Phủ cáo trạng!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Hừ, hai nữ nhân các ngươi, từ nãy đến giờ duy hộ Ngụy chưởng quầy, nói không chừng là một phe, muốn lừa gạt ta đi Kinh Triệu Phủ!" vẻ mặt Phùng Hương Hoa phẫn hận nói: "Tục ngữ nói đúng lắm, cửa phủ nha môn mở về phía nam, có lý không có tiền đừng tiến vào, hắn là Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, ở kinh thành có tiền lại có thế, mua được quan phủ không phải thực dễ dàng sao? Đến lúc đó chứng cứ của ta vẫn như cũ không bảo đảm, nói không chừng ngay cả chính bản thân ta cũng mất mạng!"
"Vị phu nhân này chắc là mới đến kinh thành, cũng khó trách không biết tình huống." Bùi Nguyên Ca cũng không tức giận, giọng nói như trước thong dong: "Kinh Triệu Doãn đại nhân hiện nay làm hết phận sự, cho dù bình dân dân chúng hay là quan gia quyền quý, chỉ cần đến chỗ ông ấy cáo trạng, đều thụ lý giống nhau, cũng sẽ không bởi vì đối phương có tiền có quyền mà thiên vị. Nếu nàng không tin, có thể hỏi người ở đây!"
Kinh Triệu Doãn hiện nay là phụ thân nàng Bùi Chư Thành đề cử, đối với ông ấy làm người, Bùi Nguyên Ca cũng xem như rõ ràng.
Tuy không dám nói Kinh Triệu Doãn xử án như thần, tuyệt đối không có án oan, nhưng ít ra là một quan viên kiên định thành khẩn, tiếp nhận vụ án nào cũng vô cùng tận tâm hết sức, tuyệt đối không giống lời Phùng Hương Hoa nói thấy tiền sáng mắt, xử án trái pháp luật.
Phùng Hương Hoa có chút nghi hoặc: "Thật vậy sao?"
Kinh Triệu Doãn hiện nay nhậm chức đã hơn ba năm, danh tiếng tốt hơn nhiều lắm so với mấy Kinh Triệu Doãn trước đây, hơn nữa một năm gần đây lại có thanh danh không sợ cường quyền, bởi vậy tất cả mọi người đều gật đầu.
Thấy mọi người không giống như lừa nàng, vẻ mặt Phùng Hương Hoa do dự, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Ngụy Song Thành, vẻ mặt bi phẫn mà thê lương, lạnh lùng nói: "Ngụy Song Thành, đừng tưởng rằng ngươi có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, một ngày nào đó, Phùng Hương Hoa ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!" Nói xong, ôm đứa nhỏ quay đầu rời đi, cũng không phải đi về phía Kinh Triệu Phủ, mà là một hướng khác.
Mãi đến khi vào một ngõ nhỏ u tích, Phùng Hương Hoa mới chậm rãi dừng lại, do dự có nên báo quan hay không.
"Trương tẩu tử, chuyện thế nào rồi?" Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi không tính xa lạ.
Phùng Hương Hoa quay đầu, thấy là mấy thương nhân giao hảo với trượng phu nàng, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ta đã làm theo lời các ngươi nói, nháo lớn chuyện, nhiều người như vậy ở đây, đều nghe rành mạch, vụ án này cho dù muốn che giấu cũng không được. Nhưng mà, vừa rồi ta nghe người ta nói, Kinh Triệu Doãn hiện nay cũng xem như một quan tốt, nói không chừng có thể giúp ta điều tra rõ tướng công nhà ta ở đâu, Lý đại ca, hay là chúng ta cùng nhau đi báo quan, nhất định phải làm cho Ngụy Song Thành nợ máu trả bằng máu!"
Mấy người kia trao đổi ánh mắt với nhau, nói: "Chuyện này không vội, chúng ta chuẩn bị gặp người của Kinh Triệu Phủ, miễn cho đến lúc đó đơn kiện bị ngăn chận, đệ trình đơn kiện sớm một chút, thù của Trương huynh đệ cũng có thể báo sớm một chút?"
"Điều này cũng đúng, làm phiền các vị!" Phùng Hương Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được cảm tạ: "Ta còn phải cảm ơn các vị hỗ trợ, nếu không phải mấy người giúp ta, ta cũng không biết, thì ra trượng phu ta bị Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư mưu tài sát hại; nếu không phải các người dạy ta nháo lớn chuyện trước, miễn cho bị áp chế, nói không chừng không thể báo thù cho tướng công nhà ta! Đợi án này xử xong, ta tất nhiên cảm tạ các vị!"
"Trương tẩu tử khách khí, đều là đồng hương, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm."
Mấy người kia trao đổi ý cười, trong ánh mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, dần nhuộm màu máu âm lãnh...
Mắt thấy chuyện rốt cuộc có cách giải quyết, Ngụy Song Thành cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thật sự không biết trượng phu của Phùng Hương Hoa là ai, chứ đừng nói tới mưu tài sát hại, nếu Phùng Hương Hoa bẩm báo Kinh Triệu Phủ, Kinh Triệu Doãn đại nhân điều tra rõ vụ án, cũng có thể trả cho chính mình một câu công đạo, miễn cho vô duyên vô cớ bị vu oan là hung thủ giết người, ngay cả biện giải cũng không thể, chẳng những thanh danh chính hắn bị tổn hại, cũng làm phiền hà danh tiếng Xuân Thượng Cư.
"Đa tạ hai vị phu nhân vừa rồi bênh vực lẽ phải, nếu không, chỉ sợ ta thật chọc một thân phiền toái!" Ngụy Song Thành cảm kích nói.
Ôn Dật Lan trước tiên chỉ ra Phùng Hương Hoa làm việc không hợp tình lý, sau đó lại vạch trần nam nhân kia giả giờ bị thương, Bùi Nguyên Ca lại nhắc nhở Phùng Hương Hoa đến Kinh Triệu Phủ cáo trạng, cầu câu công đạo. Nhờ có hai người, mọi người chung quanh mới tin tưởng hắn không phải là hung thủ giết người, chẳng những giúp hắn, mà còn giúp Xuân Thượng Cư, dù sao Xuân Thượng Cư vừa mới sống yên ở kinh thành, nếu lúc này gặp sóng gió sẽ thực phiền toái.
"Ngụy chưởng quầy đa lễ." Bùi Nguyên Ca nhìn bóng dáng Phùng Hương Hoa đi xa, trầm tư nói: "Ta xem Ngụy chưởng quầy không giống người mưu tài sát hại mạng người, nhưng vẻ mặt Phùng Hương Hoa cũng không giống giả bộ, nói không chừng trong chuyện này có hiểu lầm gì, tốt nhất Ngụy chưởng quầy vẫn nên tra một chút? Nói không chừng là ai đó muốn lợi dụng chuyện này bôi nhọ Xuân Thượng Cư!"
Ngụy Song Thành rùng mình, chắp tay nói: "Đa tạ phu nhân nhắc nhở, tại hạ tất nhiên ghi nhớ!"
"Ngoài miệng nói cảm ơn không có thành ý, chúng ta vốn muốn đi Xuân Thượng Cư nếm thử bách hoa yến, nếu Ngụy chưởng quầy thiệt tình cảm tạ chúng ta, hay là miễn tiền cơm cho chúng ta đi." Ôn Dật Lan cười nói.
Ngụy Song Thành ngẩn ra, lập tức sang sảng cười: "Chuyện này đương nhiên không có vấn đề!"
Nghe nói Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan giúp nhị chưởng quầy một phen, tiểu nhị Xuân Thượng Cư tự nhiên ân cần đầy đủ với hai người. Nhưng mà bách hoa yến làm thực phức tạp, hai người còn phải chờ một đoạn thời gian, Bùi Nguyên Ca đang chán chết, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, ngay sau đó hé ra một gương mặt không tính xa lạ cách cửa sổ mỉm cười với nàng, vẫy vẫy tay.
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, Nhan Chiêu Bạch? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ Xuân Thượng Cư cũng là sản nghiệp của Nhan Chiêu Bạch? Nếu hắn ở đây, nói vậy Minh Nguyệt cũng ở kinh thành? Ba năm không gặp, không biết tình hình Minh Nguyệt hiện nay thế nào? Nàng không dò hỏi Phố Yêu Nguyệt vốn lo lắng sẽ bại lộ hành tung hai người, hiện tại nếu Nhan Chiêu Bạch lộ diện trước, chắc là không sao. Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca càng nhịn không được muốn hỏi tình huống của Minh Nguyệt.
Nàng hơi suy tư, nói: "Ôn tỷ tỷ, tỷ ngồi đây, muội ra ngoài một lát sẽ về nhanh!"
"Được!" Ôn Dật Lan không nhận thấy dị thường.
Ra nhã gian, chỉ thấy Nhan Chiêu Bạch đứng ở hành lang, một thân quần áo trắng đục, dáng người cao to, có chút gầy yếu hơn ba năm trước nhưng lại càng khí độ, đôi mắt thâm thúy tối tăm hình như mang theo đau thương, xuất hiện trên gương mặt đạm mạc trầm tĩnh xưa nay của hắn, như có một sức cuốn hút đặc biệt, cả người hắn giống như đều bị vùi trong tuyết mùa đông sáng bóng, lạnh như băng, không có sức sống.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca nhảy dựng, chẳng lẽ Minh Nguyệt không ổn sao?
Nhận thấy được Bùi Nguyên Ca đến gần, Nhan Chiêu Bạch giống như phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, tầng đau thương mới vừa rồi bao phủ trên người hắn trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi: "Ba năm không gặp, Bùi tứ tiểu thư càng phong tư siêu nhiên, lúc ngài và Cửu điện hạ đại hôn, đáng tiếc chúng ta đang ở phía Nam, không kịp chạy về, Minh Nguyệt vẫn luôn nuối tiếc, không thể chính miệng chúc mừng ngài. Nàng... vẫn luôn thực nhớ thương ngài."
Trên thực tế, hắn chưa từng thấy Minh Nguyệt nhớ thương người khác như vậy.
"Ta cũng thực nhớ Minh Nguyệt." Bùi Nguyên Ca cắn cắn môi, do dự một lát mới hỏi: "Minh Nguyệt... Nàng có khỏe không?"
Nghĩ đến Nhan Chiêu Bạch mới vừa rồi đau thương, nàng có dự cảm xấu.
Nhan Chiêu Bạch bỗng nhiên trầm mặc ...
Bình luận facebook