Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Bóng đêm như mực, như một tấm màn sân khấu, che lại toàn bộ thế giới.
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra phía ngoài thành, tiếng vó ngựa lộc cộc trong đêm đen âm lãnh càng thêm rõ ràng.
Vân Tuyết Phi quấn chặt áo choàng lông chồn trên người, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, hồi lâu mới lên tiếng: “Sao đột nhiên lại đổi thành buổi tối hôm nay?”
Tư Nam Tuyệt dựa vào đệm mềm, nhắm chặt hai mắt, không nói một câu, nhưng mà hai hàng lông mi nhẹ nhàng rung động cho thấy chủ nhân của nó vẫn chưa ngủ.
“Vốn tưởng an bài tất cả sự tình vào buổi tối hôm nay, sáng mai lại đi, nhưng mà đột nhiên lại thay đổi kế hoạch...” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Tư Nam Tuyệt, có chút lo lắng nói: “Lần này Tiêu Nhụy Vũ đẩy Bạch Tuyết Nhu đến đây, nếu chúng ta cứ đi như vậy, đến lúc đó nàng ta không tìm thấy người thì mọi chuyện sẽ bại lộ!”
“Người ta chính là vì ngươi ngay cả Hoàng Cung cũng không muốn ở, cứ nhất định đòi đến Hộ Quốc Vương Phủ!” Thấy Tư Nam Tuyệt vẫn như cũ không nói lời nào, Vân Tuyết Phi liếc mắt nhìn nam tử hơi có vẻ cô độc kia một cái, giọng nói hàm chứa trêu chọc, còn ẩn ẩn ghen tuông: “Ngươi không thèm nhìn mặt nàng một lần đã trực tiếp đi như vậy, nếu nàng biết, lại nháo đến chỗ Tiêu Nhụy Vũ, lúc đó thì không dễ giải quyết!”
Nàng nói một hơi dài, đợi dừng lại một chút muốn nhìn biểu cảm của hắn, lại thấy tiếng vó ngựa lộc cộc vẫn vang đều, mà hắn vẫn duy trì tư thế cũ không nói một lời.
Tức khắc, Vân Tuyết Phi có chút tức giận, hóa ra nàng nói nhiều như vậy, lại là bản thân tự biên tự diễn, hắn ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Nàng ném gối ôm trong tay về phía nam nhân đối diện, giọng điệu mang theo chút không vui: “Ta đang cùng ngươi nói chuyện đó, nếu ngươi còn chưa chết thì mau lên tiếng một chút đi!”
Gối mềm đập lên lồng ngực rắn chắc của hắn, bắn ngược sang bên cạnh, Tư Nam Tuyệt ngay cả mày cũng không nhăn một chút, giống như Tôn Phật vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Vân Tuyết Phi hừ một tiếng, có chút buồn bực nói: “Trong xe ngựa chỉ có hai người chúng ta, tốt xấu gì ngươi cũng nói một câu đi, một mình ta ngồi rất nhàm chán!”
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Vân Tuyết Phi chăm chú nhìn thẳng, nhìn nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc càng có vẻ tựa như ảo mộng, cả người lúc sáng lúc tối, giống như tùy thời có thể biến mất. Nàng không áp chế được quan tâm dưới đáy lòng, nhỏ giọng hỏi: “Nam Tuyệt, có phải thân thể không thoải mái hay không?”Từ lúc lên đường đến giờ, hắn vẫn luôn an tĩnh, một chút cũng không giống với Tư Nam Tuyệt thường ngày, lúc nào cũng cùng nàng ba hoa, cùng nàng cãi nhau. Hắn im lặng thế này làm cho nàng cảm thấy không quen.
Thế nhưng vẫn không có phản ứng! Chẳng lẽ bệnh nặng như vậy, ngay cả động đậy cũng không có sức?
Vân Tuyết Phi nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên một tia bất an, vẫn là xem thử một chút, nếu không thực sự sinh bệnh thì phải làm sao?
Quyết định chủ ý, nàng nhẹ nhàng nhấc chân, chậm rãi đi về phía đối diện, đi đến bên cạnh hắn thì dừng lại. Nhìn dung nhan như họa kia gần ngay trước mắt, dường như có thể đếm được có bao nhiêu cái lông mi, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc, sắc mặt không khống chế được hơi hơi đỏ lên, cả người cũng giống như phát nhiệt.
Nàng cưỡng chế bản thân trấn định lại, nâng tay lên muốn vuốt ve cái trán trơn bóng của hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, xem có phải bị sốt hay không. Nhưng đúng lúc tay nàng sắp chạm tới, đột nhiên đầu của hắn nhẹ nhàng nghiêng đi, tránh thoát tay nàng.
Vân Tuyết Phi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, tiếp tục duỗi tay về phía cái trán của hắn, nhưng mà chính lúc nàng sắp chạm tới, hắn lại né tránh lần nữa.
Một lần là trùng hợp, vậy hai lần chính là cố ý. Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm biểu tình của Tư Nam Tuyệt, hơi nhăn mày, sắc mặt không tốt nói: “Ngươi rốt cuộc lại phát tính tình gì vậy? Hỏi ngươi không nói, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của ngươi, ngươi lại trốn, nếu ngươi thật sự không muốn nhìn thấy ta như vậy, không muốn nghe giọng nói của ta, việc gì phải mang ta cùng đi? Bây giờ chúng ta lập tức tách ra, ta tự mình đi tìm!”
Vừa dứt lời, Vân Tuyết Phi liền tức giận xoay người, chuẩn bị mở cửa xuống xe.
Đúng lúc nàng xoay người, bàn tay to rắn chắc có lực bỗng nhiên nắm lấy tay nhỏ của nàng, hẹ nhàng dùng sức một chút, kéo nàng trở lại trong xe.
Tư Nam Tuyệt mở mắt ra, đón nhận ánh mắt tức giận của Vân Tuyết Phi, bình tĩnh nói: “Ta không có phát giận, chỉ là thân thể có chút mệt, nàng cứ ngồi yên một chỗ là được!”
“Ý của ngươi là chê ta phiền?” Một ngụm hờn dỗi nghẹn trong cổ họng, Vân Tuyết Phi tăng lớn âm lượng chất vấn, cảm giác bị người bỏ qua thật không dễ chịu.
Tư Nam Tuyệt nhìn nàng một cái, có chút bất đắc dĩ day day trán, giọng nói mang theo vẻ mỏi mệt: “Sao ta có thể chê nàng phiền?”
Liếc nhìn Vân Tuyết Phi, thấy sắc mặt nàng không tốt, lông mày đang nhíu lại của Tư Nam Tuyệt cũng buông ra, nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nàng yên tâm, tất cả mọi chuyện trong phủ ta đều đã an bài tốt, sẽ không có người biết chúng ta rời đi, lúc này Hộ Quốc Vương Gia và Vương Phi đều đang ở trong phủ!”
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giật giật, kinh ngạc nói: “Ngươi đã sắp xếp thế thân rồi?”
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi, gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt ôn nhu: “Chỗ Mẫu phi ta cũng đã nói tốt, tạm thời không có người phát hiện!”
“Có thể được không?” Vân Tuyết Phi vẫn là có chút lo lắng, dù sao dịch dung thì rất dễ dàng nhưng bắt chiếc điệu bộ cử chỉ mới là khó, càng không nói đến Tư Nam Tuyệt và Bạch Tuyết Nhu đã quen biết nhau hơn chục năm, muốn giấu diếm trót lọt khẳng định là rất khó khăn.
Tư Nam Tuyệt tự nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Tuyết Phi, hắn cầm chặt tay nàng, trấn an nói: “Bọn họ là một tổ ẩn vệ của Hạ quốc, giấu diếm trong thời gian ngắn nhất định không thành vấn đề!”
Vân Tuyết Phi đối với chuyện vừa rồi hắn không thèm để ý đến nàng vẫn còn chút tức giận, lúc này dùng sức nghĩ muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, nhưng mà hắn lại nắm rất chặt, nàng dùng sức thế nào cũng không mảy may xê dịch.
“Ngươi buông ra cho ta!” Vân Tuyết Phi trừng mắt nhìn nam nhân đáng giận trước mắt này, cực kì tức giận, lạnh lùng nói.
“Không buông!” Mặt Tư Nam Tuyệt không chút biểu tình phun ra hai chữ này, sau đó tiếp tục xoa xoa bàn tay mềm mại của nàng, ăn đậu hủ chiếm tiện nghi.
“Ngươi vô sỉ!” Trong mắt Vân Tuyết Phi nhảy lên vẻ tức giận, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi là nương tử của ta, ta cầm tay ngươi không tính vô sỉ, càng không phải lưu manh, đây là quyền lợi của người làm phu quân!” Tư Nam Tuyệt lời lẽ chính đáng, nhìn bộ dáng tức giận của Vân Tuyết Phi, trong mắt hắn hiện lên một tia sủng nịch, một tia lưu luyến, còn có một tia phức tạp,...
Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia tính kế, kéo dài âm thanh, cảnh cáo nói: “Ngươi mà không buông ta ra ta sẽ không khách khí, ta nói một, hai, ba...”
Một bàn tay khác giấu trong ống tay áo, hai ngón tay kẹp một ngân châm tinh tế, nghĩ thừa dịp hắn không phát giác, trực tiếp cắm vào mu bàn tay hắn.
Nhưng mà đúng lúc nàng giơ tay chuẩn bị đâm xuống, một bàn tay vững vàng bắt lấy tay nàng, đột nhiên lại buông ra một chút, nhìn nàng lắc lắc đầu: “Nương tử, ta chính là phu quân của nàng, sao nàng có thể nhẫn tâm làm vậy với ta?”
“Bây giờ mới nhớ ra ngươi là phu quân của ta?” Vân Tuyết Phi châm chọc cười, sửa sang lại quần áo, trở lại chỗ ngồi lúc đầu, ánh mắt có một tia lạnh lẽo: “Vừa rồi chính là ngươi không để ý đến ta!”
“Không phải là nghĩ đến Bạch Tuyết Nhu của ngươi đấy chứ?” Sắc mặt Vân Tuyết Phi không vui, tiếp tục nói thêm một câu suy đoán.
“Ta nào dám?” Tư Nam Tuyệt cười khổ lắc đầu, sửa lại vẻ trầm thấp lạnh nhạt vừa rồi, khôi phục lại dáng vẻ vốn có: “Nương tử lại đây, vi phu không dám lỗ mãng!”
Vân Tuyết Phi lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ hoài nghi nhìn lướt qua cả người Tư Nam Tuyệt, sau đó quay đầu đi thấp giọng nói: “Ta không thèm so đo mấy việc cỏn con này với ngươi, bây giờ nói xem phải làm thế nào để nhanh chóng tìm được A Cảnh. Tuy rằng bây giờ chúng ta ra ngoài thuận lợi, nhưng mà không thể đi tìm kim đáy biển, tìm kiếm lung tung không có mục đích!”
“Ẩn vệ có tin tức mới hay không?” Vân Tuyết Phi quay đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Tư Nam Tuyệt.
Tư Nam Tuyệt nghe vậy, lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, cười với nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ẩn vệ bên kia không có tin tức, nhưng mà bên ta lại có, trước mắt đã phái người đến đó tìm kiếm trước, tin tưởng đến lúc chúng ta đến nơi, đã tìm thấy A Cảnh rồi!”
Tiếp đến, trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn vươn một nắm tay ra, sau đó chậm rãi mở ra, một tờ giấy nho nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là?” Vân Tuyết Phi vừa động tâm tư, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Tư Nam Tuyệt: “Là cho ta xem?”
Tư Nam Tuyệt gật gật đầu, giọng nói ôn nhuận lại vang lên: “Trên tờ giấy này có ghi địa điểm tìm thấy Hạ Hầu Cảnh!”
Trong lòng Vân Tuyết Phi cả kinh, tiếp theo là một trận cao hứng kích động, nguyên bản lo lắng thật nhiều ngày, thậm chí ngày hôm qua lúc trở về Vương Phủ, nàng còn lo lắng làm thế nào mới tìm được Hạ Hầu Cảnh, không nghĩ tới vừa ra cửa đã có tn tức tốt.
Nàng tiếp nhận tờ giấy từ trong tay Tư Nam Tuyệt, sau đó vội vàng mở ra, đợi đến khi hai mắt chạm đến bút tích quen thuộc kia, trong lòng nàng co lại, cùng đến là vui sướng thật lớn bao phủ lấy nàng.
Đợi xem hết nội dung trên tờ giấy, nàng vội vàng ngẩng đầu dò hỏi: “Làm sao ngươi tìm được tờ giấy này?”
“Bí mật!” Tư Nam Tuyệt không chút nghĩ ngợi, trực tiếp tung ra hai chữ này, làm lơ ánh mắt chờ mong của Vân Tuyết Phi, lại lần nữa dựa đầu lên gối mềm, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Keo kiệt!” Vân Tuyết Phi bất mãn nói thầm một câu, sau đó nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy A Cảnh, trong lòng nàng lại một trận kích động, rốt cuộc xác định hắn không có việc gì, trái tim bất an mấy ngày nay cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
Vì thế nàng cũng dựa vào đệm mềm, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, không bao lâu sau, đã tiến vào mộng đẹp.
oOo
Ánh trăng thê lãnh thẳng tắp chiếu vào trong rừng rậm rạp, nhánh cây nhẹ nhàng lay động tựa như nanh vuốt ma quỷ, khiến cho ban đêm yên tĩnh càng tăng thêm mấy phần sâu thẳm.
“Nữ nhi của ta thế nào rồi?” Đột nhiên, một giọng nữ vừa vội vàng vừa hung ác vang lên.
“Yên tâm, nàng rất tốt, chỉ cần ngươi có thể mang được đầu của Hạ Hầu Cảnh về, ta lập tức mang nữ nhi của ngươi bình an đến bên cạnh ngươi!” Giọng nam ám trầm nói tiếp.
“Ta muốn nhìn thấy nữ nhi của ta bình an không có việc gì trước, nếu không ngươi đừng mơ tiếp tục ra lệnh cho ta làm việc!” Trong bóng tối, nàng ta nắm chặt hai tay, môi mím chặt biểu hiện phẫn nộ và bất an.
“Nếu ngươi không nghe lời, ta trước tiên sẽ cho ngươi thấy thi thể lạnh băng của nữ nhi ngươi!” Khuôn mặt âm lãnh tràn ra một nụ cười tàn nhẫn, môi lúc đóng lúc mở phun ra những lời nói vô tình nhất.
“Ta đã biết, ta sẽ mang cái đầu trên cổ của Hạ Hầu Cảnh về đây, ngươi phải cam đoan mấy ngày này phải đối xử tử tế với nữ nhi của ta, nếu như nữ nhi của ta có chút bất trắc nào, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi!”
Lưu lại những lời này, nàng lập tức nhón mũi chân, cả người nhẹ như chim yến phi thân mà bay, biến mất ở trong rừng cậy.
“Trước khi chuyện đó xảy ra, sẽ sẽ giải quyết ngươi trước!”
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra phía ngoài thành, tiếng vó ngựa lộc cộc trong đêm đen âm lãnh càng thêm rõ ràng.
Vân Tuyết Phi quấn chặt áo choàng lông chồn trên người, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, hồi lâu mới lên tiếng: “Sao đột nhiên lại đổi thành buổi tối hôm nay?”
Tư Nam Tuyệt dựa vào đệm mềm, nhắm chặt hai mắt, không nói một câu, nhưng mà hai hàng lông mi nhẹ nhàng rung động cho thấy chủ nhân của nó vẫn chưa ngủ.
“Vốn tưởng an bài tất cả sự tình vào buổi tối hôm nay, sáng mai lại đi, nhưng mà đột nhiên lại thay đổi kế hoạch...” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Tư Nam Tuyệt, có chút lo lắng nói: “Lần này Tiêu Nhụy Vũ đẩy Bạch Tuyết Nhu đến đây, nếu chúng ta cứ đi như vậy, đến lúc đó nàng ta không tìm thấy người thì mọi chuyện sẽ bại lộ!”
“Người ta chính là vì ngươi ngay cả Hoàng Cung cũng không muốn ở, cứ nhất định đòi đến Hộ Quốc Vương Phủ!” Thấy Tư Nam Tuyệt vẫn như cũ không nói lời nào, Vân Tuyết Phi liếc mắt nhìn nam tử hơi có vẻ cô độc kia một cái, giọng nói hàm chứa trêu chọc, còn ẩn ẩn ghen tuông: “Ngươi không thèm nhìn mặt nàng một lần đã trực tiếp đi như vậy, nếu nàng biết, lại nháo đến chỗ Tiêu Nhụy Vũ, lúc đó thì không dễ giải quyết!”
Nàng nói một hơi dài, đợi dừng lại một chút muốn nhìn biểu cảm của hắn, lại thấy tiếng vó ngựa lộc cộc vẫn vang đều, mà hắn vẫn duy trì tư thế cũ không nói một lời.
Tức khắc, Vân Tuyết Phi có chút tức giận, hóa ra nàng nói nhiều như vậy, lại là bản thân tự biên tự diễn, hắn ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Nàng ném gối ôm trong tay về phía nam nhân đối diện, giọng điệu mang theo chút không vui: “Ta đang cùng ngươi nói chuyện đó, nếu ngươi còn chưa chết thì mau lên tiếng một chút đi!”
Gối mềm đập lên lồng ngực rắn chắc của hắn, bắn ngược sang bên cạnh, Tư Nam Tuyệt ngay cả mày cũng không nhăn một chút, giống như Tôn Phật vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Vân Tuyết Phi hừ một tiếng, có chút buồn bực nói: “Trong xe ngựa chỉ có hai người chúng ta, tốt xấu gì ngươi cũng nói một câu đi, một mình ta ngồi rất nhàm chán!”
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Vân Tuyết Phi chăm chú nhìn thẳng, nhìn nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc càng có vẻ tựa như ảo mộng, cả người lúc sáng lúc tối, giống như tùy thời có thể biến mất. Nàng không áp chế được quan tâm dưới đáy lòng, nhỏ giọng hỏi: “Nam Tuyệt, có phải thân thể không thoải mái hay không?”Từ lúc lên đường đến giờ, hắn vẫn luôn an tĩnh, một chút cũng không giống với Tư Nam Tuyệt thường ngày, lúc nào cũng cùng nàng ba hoa, cùng nàng cãi nhau. Hắn im lặng thế này làm cho nàng cảm thấy không quen.
Thế nhưng vẫn không có phản ứng! Chẳng lẽ bệnh nặng như vậy, ngay cả động đậy cũng không có sức?
Vân Tuyết Phi nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên một tia bất an, vẫn là xem thử một chút, nếu không thực sự sinh bệnh thì phải làm sao?
Quyết định chủ ý, nàng nhẹ nhàng nhấc chân, chậm rãi đi về phía đối diện, đi đến bên cạnh hắn thì dừng lại. Nhìn dung nhan như họa kia gần ngay trước mắt, dường như có thể đếm được có bao nhiêu cái lông mi, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc, sắc mặt không khống chế được hơi hơi đỏ lên, cả người cũng giống như phát nhiệt.
Nàng cưỡng chế bản thân trấn định lại, nâng tay lên muốn vuốt ve cái trán trơn bóng của hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, xem có phải bị sốt hay không. Nhưng đúng lúc tay nàng sắp chạm tới, đột nhiên đầu của hắn nhẹ nhàng nghiêng đi, tránh thoát tay nàng.
Vân Tuyết Phi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, tiếp tục duỗi tay về phía cái trán của hắn, nhưng mà chính lúc nàng sắp chạm tới, hắn lại né tránh lần nữa.
Một lần là trùng hợp, vậy hai lần chính là cố ý. Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm biểu tình của Tư Nam Tuyệt, hơi nhăn mày, sắc mặt không tốt nói: “Ngươi rốt cuộc lại phát tính tình gì vậy? Hỏi ngươi không nói, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của ngươi, ngươi lại trốn, nếu ngươi thật sự không muốn nhìn thấy ta như vậy, không muốn nghe giọng nói của ta, việc gì phải mang ta cùng đi? Bây giờ chúng ta lập tức tách ra, ta tự mình đi tìm!”
Vừa dứt lời, Vân Tuyết Phi liền tức giận xoay người, chuẩn bị mở cửa xuống xe.
Đúng lúc nàng xoay người, bàn tay to rắn chắc có lực bỗng nhiên nắm lấy tay nhỏ của nàng, hẹ nhàng dùng sức một chút, kéo nàng trở lại trong xe.
Tư Nam Tuyệt mở mắt ra, đón nhận ánh mắt tức giận của Vân Tuyết Phi, bình tĩnh nói: “Ta không có phát giận, chỉ là thân thể có chút mệt, nàng cứ ngồi yên một chỗ là được!”
“Ý của ngươi là chê ta phiền?” Một ngụm hờn dỗi nghẹn trong cổ họng, Vân Tuyết Phi tăng lớn âm lượng chất vấn, cảm giác bị người bỏ qua thật không dễ chịu.
Tư Nam Tuyệt nhìn nàng một cái, có chút bất đắc dĩ day day trán, giọng nói mang theo vẻ mỏi mệt: “Sao ta có thể chê nàng phiền?”
Liếc nhìn Vân Tuyết Phi, thấy sắc mặt nàng không tốt, lông mày đang nhíu lại của Tư Nam Tuyệt cũng buông ra, nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nàng yên tâm, tất cả mọi chuyện trong phủ ta đều đã an bài tốt, sẽ không có người biết chúng ta rời đi, lúc này Hộ Quốc Vương Gia và Vương Phi đều đang ở trong phủ!”
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giật giật, kinh ngạc nói: “Ngươi đã sắp xếp thế thân rồi?”
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi, gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt ôn nhu: “Chỗ Mẫu phi ta cũng đã nói tốt, tạm thời không có người phát hiện!”
“Có thể được không?” Vân Tuyết Phi vẫn là có chút lo lắng, dù sao dịch dung thì rất dễ dàng nhưng bắt chiếc điệu bộ cử chỉ mới là khó, càng không nói đến Tư Nam Tuyệt và Bạch Tuyết Nhu đã quen biết nhau hơn chục năm, muốn giấu diếm trót lọt khẳng định là rất khó khăn.
Tư Nam Tuyệt tự nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Tuyết Phi, hắn cầm chặt tay nàng, trấn an nói: “Bọn họ là một tổ ẩn vệ của Hạ quốc, giấu diếm trong thời gian ngắn nhất định không thành vấn đề!”
Vân Tuyết Phi đối với chuyện vừa rồi hắn không thèm để ý đến nàng vẫn còn chút tức giận, lúc này dùng sức nghĩ muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, nhưng mà hắn lại nắm rất chặt, nàng dùng sức thế nào cũng không mảy may xê dịch.
“Ngươi buông ra cho ta!” Vân Tuyết Phi trừng mắt nhìn nam nhân đáng giận trước mắt này, cực kì tức giận, lạnh lùng nói.
“Không buông!” Mặt Tư Nam Tuyệt không chút biểu tình phun ra hai chữ này, sau đó tiếp tục xoa xoa bàn tay mềm mại của nàng, ăn đậu hủ chiếm tiện nghi.
“Ngươi vô sỉ!” Trong mắt Vân Tuyết Phi nhảy lên vẻ tức giận, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi là nương tử của ta, ta cầm tay ngươi không tính vô sỉ, càng không phải lưu manh, đây là quyền lợi của người làm phu quân!” Tư Nam Tuyệt lời lẽ chính đáng, nhìn bộ dáng tức giận của Vân Tuyết Phi, trong mắt hắn hiện lên một tia sủng nịch, một tia lưu luyến, còn có một tia phức tạp,...
Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia tính kế, kéo dài âm thanh, cảnh cáo nói: “Ngươi mà không buông ta ra ta sẽ không khách khí, ta nói một, hai, ba...”
Một bàn tay khác giấu trong ống tay áo, hai ngón tay kẹp một ngân châm tinh tế, nghĩ thừa dịp hắn không phát giác, trực tiếp cắm vào mu bàn tay hắn.
Nhưng mà đúng lúc nàng giơ tay chuẩn bị đâm xuống, một bàn tay vững vàng bắt lấy tay nàng, đột nhiên lại buông ra một chút, nhìn nàng lắc lắc đầu: “Nương tử, ta chính là phu quân của nàng, sao nàng có thể nhẫn tâm làm vậy với ta?”
“Bây giờ mới nhớ ra ngươi là phu quân của ta?” Vân Tuyết Phi châm chọc cười, sửa sang lại quần áo, trở lại chỗ ngồi lúc đầu, ánh mắt có một tia lạnh lẽo: “Vừa rồi chính là ngươi không để ý đến ta!”
“Không phải là nghĩ đến Bạch Tuyết Nhu của ngươi đấy chứ?” Sắc mặt Vân Tuyết Phi không vui, tiếp tục nói thêm một câu suy đoán.
“Ta nào dám?” Tư Nam Tuyệt cười khổ lắc đầu, sửa lại vẻ trầm thấp lạnh nhạt vừa rồi, khôi phục lại dáng vẻ vốn có: “Nương tử lại đây, vi phu không dám lỗ mãng!”
Vân Tuyết Phi lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ hoài nghi nhìn lướt qua cả người Tư Nam Tuyệt, sau đó quay đầu đi thấp giọng nói: “Ta không thèm so đo mấy việc cỏn con này với ngươi, bây giờ nói xem phải làm thế nào để nhanh chóng tìm được A Cảnh. Tuy rằng bây giờ chúng ta ra ngoài thuận lợi, nhưng mà không thể đi tìm kim đáy biển, tìm kiếm lung tung không có mục đích!”
“Ẩn vệ có tin tức mới hay không?” Vân Tuyết Phi quay đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Tư Nam Tuyệt.
Tư Nam Tuyệt nghe vậy, lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, cười với nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ẩn vệ bên kia không có tin tức, nhưng mà bên ta lại có, trước mắt đã phái người đến đó tìm kiếm trước, tin tưởng đến lúc chúng ta đến nơi, đã tìm thấy A Cảnh rồi!”
Tiếp đến, trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn vươn một nắm tay ra, sau đó chậm rãi mở ra, một tờ giấy nho nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là?” Vân Tuyết Phi vừa động tâm tư, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Tư Nam Tuyệt: “Là cho ta xem?”
Tư Nam Tuyệt gật gật đầu, giọng nói ôn nhuận lại vang lên: “Trên tờ giấy này có ghi địa điểm tìm thấy Hạ Hầu Cảnh!”
Trong lòng Vân Tuyết Phi cả kinh, tiếp theo là một trận cao hứng kích động, nguyên bản lo lắng thật nhiều ngày, thậm chí ngày hôm qua lúc trở về Vương Phủ, nàng còn lo lắng làm thế nào mới tìm được Hạ Hầu Cảnh, không nghĩ tới vừa ra cửa đã có tn tức tốt.
Nàng tiếp nhận tờ giấy từ trong tay Tư Nam Tuyệt, sau đó vội vàng mở ra, đợi đến khi hai mắt chạm đến bút tích quen thuộc kia, trong lòng nàng co lại, cùng đến là vui sướng thật lớn bao phủ lấy nàng.
Đợi xem hết nội dung trên tờ giấy, nàng vội vàng ngẩng đầu dò hỏi: “Làm sao ngươi tìm được tờ giấy này?”
“Bí mật!” Tư Nam Tuyệt không chút nghĩ ngợi, trực tiếp tung ra hai chữ này, làm lơ ánh mắt chờ mong của Vân Tuyết Phi, lại lần nữa dựa đầu lên gối mềm, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Keo kiệt!” Vân Tuyết Phi bất mãn nói thầm một câu, sau đó nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy A Cảnh, trong lòng nàng lại một trận kích động, rốt cuộc xác định hắn không có việc gì, trái tim bất an mấy ngày nay cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
Vì thế nàng cũng dựa vào đệm mềm, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, không bao lâu sau, đã tiến vào mộng đẹp.
oOo
Ánh trăng thê lãnh thẳng tắp chiếu vào trong rừng rậm rạp, nhánh cây nhẹ nhàng lay động tựa như nanh vuốt ma quỷ, khiến cho ban đêm yên tĩnh càng tăng thêm mấy phần sâu thẳm.
“Nữ nhi của ta thế nào rồi?” Đột nhiên, một giọng nữ vừa vội vàng vừa hung ác vang lên.
“Yên tâm, nàng rất tốt, chỉ cần ngươi có thể mang được đầu của Hạ Hầu Cảnh về, ta lập tức mang nữ nhi của ngươi bình an đến bên cạnh ngươi!” Giọng nam ám trầm nói tiếp.
“Ta muốn nhìn thấy nữ nhi của ta bình an không có việc gì trước, nếu không ngươi đừng mơ tiếp tục ra lệnh cho ta làm việc!” Trong bóng tối, nàng ta nắm chặt hai tay, môi mím chặt biểu hiện phẫn nộ và bất an.
“Nếu ngươi không nghe lời, ta trước tiên sẽ cho ngươi thấy thi thể lạnh băng của nữ nhi ngươi!” Khuôn mặt âm lãnh tràn ra một nụ cười tàn nhẫn, môi lúc đóng lúc mở phun ra những lời nói vô tình nhất.
“Ta đã biết, ta sẽ mang cái đầu trên cổ của Hạ Hầu Cảnh về đây, ngươi phải cam đoan mấy ngày này phải đối xử tử tế với nữ nhi của ta, nếu như nữ nhi của ta có chút bất trắc nào, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi!”
Lưu lại những lời này, nàng lập tức nhón mũi chân, cả người nhẹ như chim yến phi thân mà bay, biến mất ở trong rừng cậy.
“Trước khi chuyện đó xảy ra, sẽ sẽ giải quyết ngươi trước!”
Bình luận facebook