• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đích Nữ Vương Phi (2 Viewers)

  • Chương 197

Quan Bá Luân còn muốn nói cái gì, nhưng mà dưới cái nhìn chằm chằm hung hăng của Mộ Dung Thanh Y, hắn lựa chọn thỏa hiệp, giật giật môi, lại một câu cũng không có nói ra.
Rõ ràng đã biết là kết quả như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được đau đớn, đây là nam nhân nàng yêu mười mấy năm, hắn có thể không màng sinh tử của nàng, nhưng lại không thèm để ý hài tử trong bụng nàng, nàng kiên trì nhiều năm như vậy căn bản là một trò cười lớn!
Đứng ở bên cạnh Quan Bá Luân, Mộ Dung Thanh Y tự nhiên cảm nhận được nàng mãnh liệt bi thương, trong lòng một trận khoái ý, khổ sở chịu ác khí mấy năm nay rốt cuộc được đến giảm bớt trong chốc lát.
“Bá Luân, chàng bồi ta qua đi nhìn xem nữ nhân kia có phải thật sự bị hôn mê hay không!” Mộ Dung Thanh Y một tay ôm lấy cánh tay Quan Bá Luân, một tay thị uy nhẹ nhàng vuốt ve bụng còn không nhô lên rõ ràng, khóe miệng gợi lên một nụ cười thị uy.
“Được ~” Cổ họng Quan Bá Luân khô khốc, cúi đầu đáp một chữ, sau đó yên lặng gục đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt thất vọng chỉ trích.
Mộ Dung Thanh Y không chút nào che dấu cảm xúc kích động trong lòng, gấp không chờ nổi cất bước, lôi kéo nam nhân bên người, đi đến chỗ Vân Tuyết Phi.
Càng ngày càng đến gần, trước mắt bóng đen chợt lóe, tức khắc đường phía trước bị ngăn trở, Mộ Dung Thanh Liễu sắc mặt thanh hàn, nhìn chằm chằm nam nữ trước mắt âm thanh lạnh lùng nói: “Giải dược lưu lại, bằng không đừng mơ tưởng đi qua!”
“Ngươi……” Mộ Dung Thanh Y gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân đáng giận trước mắt, một hơi nghẹn ở cổ họng, sắc mặt âm trầm đáng sợ:
“Cút ngay, nếu không ta trực tiếp giải quyết ngươi trước!”
“Giải dược không cho ta, ngươi đừng mơ tưởng đi qua!” Mộ Dung Thanh Liễu vẫn không nhúc nhích chắn ở phía trước, thanh âm giống như hàn băng ngàn năm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không có bất luận chỗ trống thương lượng.
“Không muốn đi phải không? Bá Luân, chàng lập tức giết nữ nhân này cho ta!” Mộ Dung Thanh Y sắc mặt lạnh nhạt, thanh âm cực nhẹ, dường như đang nói một chuyện râu ria.
Giết? Thân thể Quan Bá Luân cứng đờ, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, hắn biết nàng trước kia chịu quá rất nhiều đau khổ, tư vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu, Tiểu Liễu trước kia ngang ngược hắn đã lĩnh giáo qua, cho nên nàng hận Tiểu Liễu, hắn có thể hiểu, chỉ là để hắn giết Tiểu Liễu, hắn không xuống tay được!
“Tiểu Y, nàng ấy là đích tỷ của nàng!” Quan Bá Luân có ý đồ khuyên bảo, quan hệ huyết thống này một tầng là không thể xóa bỏ giết được, huống chi, cho dù hắn không muốn thừa nhận, hài tử trong bụng nữ nhân trước mắt này rất có khả năng chính là của hắn, tuy rằng nàng cùng hắn chỉ có một đêm kia, nhưng mà hắn hiểu Thanh Liễu, nàng yêu hắn nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy, sẽ không dễ dàng từ bỏ!
“Đích tỷ?” Mộ Dung Thanh Y không vui nhăn mày lại, trong mắt có chứa thần sắc xa lạ, giống như nghe được truyện cười, há mồm phá lên cười: “Mẫu thân ta chỉ sinh một mình ta, đâu ra tỷ tỷ?”
“Ta chỉ có ca ca, không có muội muội!” Mộ Dung Thanh Liễu cũng vội vàng phủ định, trong đôi mắt tràn đầy chán ghét và khinh thường: “Một nô tỳ đê tiện do nha hoàn sinh ra, làm gì có tư cách bấu víu quan hệ với bổn tiểu thư?”
Nha hoàn! Đê tiện! Nô tỳ! Dường như một mầm lửa, nháy mắt đốt cháy phẫn nộ và không cam lòng nhiều năm của Mộ Dung Thanh Y, sắc mặt nàng đen như đáy nồi, thanh âm giống như từ trong kẽ răng chen ra: “Ngươi còn thua cả một nô tỳ đê tiện, ta tốt xấu cũng đã làm hoàng quý phi, vì Mộ Dung gia tranh được vinh quang, mang đến phú quý, lúc đó ngươi đâu? Thành thân với Bá Luân nhiều năm, Bá Luân vẫn yêu là ta, hiện tại hài tử trong bụng ta chính là gia chủ tương lai của Quan gia, hài tử của ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm nô bộc đê tiện nhất!”
Một phen nói khiến sắc mặt Mộ Dung Thanh Liễu hoàn toàn lạnh, hàn khí lạnh băng theo lòng bàn chân nháy mắt tới lui tuần tra khắp người, vết sẹo che dấu trong lòng cứ như vậy trần trụi bị bại lộ ở trong tầm mắt, bất lực, nổi giận, căm phẫn, bi thương……diendanleequuydonn Cảm xúc phức tạp bao phủ nàng, nếu không phải trong bụng có hài tử, nàng cũng không kiên trì được trong thời gian dài như vậy!
“Ha hả ~ hài tử trong bụng ngươi còn không biết là của ai, gia chủ Quan gia, ngươi đến bây giờ vẫn có ý nghĩ hão huyền như vậy, không biết liêm sỉ!” Mộ Dung Thanh Liễu cười nhạt một tiếng, trong mắt bắn ra hàn quang, ánh mắt sâu xa mang theo vui sướng tùy ý.
Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y biến đổi, trong mắt nhanh chóng dâng lên tức giận, lúc đang định phát tác, có một người trước nàng, phẫn nộ quát: “Câm mồm, ta muốn ngươi lập tức xin lỗi Tiểu Y!”
“Nữ nhân này không minh không bạch, không biết ngủ qua bao nhiêu người, lời nói của ta đều là thật, vì cái gì phải xin lỗi?” Mộ Dung Thanh Liễu cao ngạo ngẩng đầu lên, trong mắt không bao giờ khôi phục si niệm ngày xưa, mơ hồ có ý tứ trả thù.
Cánh môi Quan Bá Luân nhếch lên, ánh mắt xanh đen, đè nén tức giận nhiều lần ở mép bùng nổ, ánh mắt hắn lạnh băng thẳng tắp tập trung nhìn: “Hài tử trong bụng Tiểu Y là của ta, không phải Hạ Hầu Huyền!”
“Ta đương nhiên biết không phải của Hạ Hầu Huyền, Hạ Hầu Huyền căn bản khinh thường đụng vào nàng, nhưng mà ngươi khó nói chắc, rốt cuộc lúc ở lãnh cung nam nhân phát sinh quan hệ với nàng có……”
“Câm mồm! Ngươi nói bậy, nói bậy……” Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y thoáng chốc lộ ra hung quang, rốt cuộc không đứng yên được, trực tiếp nhào lên suy nghĩ muốn bóp chặt cổ nàng, ngăn cản nàng ta tiếp tục vạch trần khó chịu của nàng.
Thân thể Mộ Dung Thanh Liễu chợt lóe, làm Mộ Dung Thanh Y dốc toàn lực bổ nhào, lúc sắp tới ngã xuống đất, Quan Bá Luân vội vàng tiến lên, kéo Mộ Dung Thanh Y vào trong lòng ngực, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân đối diện, thất vọng nói: “Tiểu Liễu, ta không nghĩ tới ngươi là loại nữ nhân này, Tiểu Y nàng dù sao cũng là muội muội của ngươi, ngươi sao có thể nào bôi nhọ nàng như thế, vũ nhục trong sạch của nàng?”
Nàng đứng ở bên cạnh lạnh lùng cười, không chút nào thèm để ý ánh mắt giết người của nam nữ trước mặt, tính toán trực tiếp toàn bộ giũ ra, trước kia nàng quá ngốc, vì bận tâm cảm thụ nam nhân nàng yêu, vẫn luôn ủy khuất nhượng bộ, hôm nay nàng rốt cuộc thấy rõ bản mặt của hắn, nam nhân như vậy căn bản không đáng nàng toàn tâm toàn ý nỗ lực, như vậy hôm nay đoạn tình cắt đứt, nàng không cần phải, cũng không có bất luận cái gì bận tâm!
Mộ Dung Thanh Liễu không để ý đến chất vấn của hắn, tự nhiên không thèm để ý cười cười, chính là ý cười chưa đến đáy mắt kia, nhìn kỹ, là có thể nhìn ra đáy mắt kia lan tràn lạnh lẽo.
Nàng khinh miệt nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh Y: “Như thế nào? Thẹn quá thành giận? Muốn giết người diệt khẩu?”
“Đây là lần đầu tiên ta nói, cũng là một lần cuối cùng, mặc kệ ngươi tin hay không!”diendanleequuydonn Ánh mắt Mộ Dung Thanh Liễu nghiêm túc đối diện với Quan Bá Luân, tự nhiên biết hôm nay lời nói của nàng đã gieo hạt giống hoài nghi trong lòng Quan Bá Luân, cho dù hắn hiện tại hận không thể giết nàng, chính là tin tưởng hắn khẳng định sẽ điều tra!
“Lúc trước ở lãnh cung, nam nhân cùng nàng điên loan đảo phượng cũng không chỉ có một mình ngươi, hoàng cung trừ bỏ nhiều tỳ nữ thái giám, thị vệ cũng không ít, nàng chính là tùy thời cũng không thiếu dễ chịu, ngươi cũng đừng oán hận ta bôi nhọ nữ thần của ngươi, đến nỗi thật giả chuyện ta nói, ngươi có thể đi hỏi phụ thân ngươi, hắn còn biết rõ ràng hơn ta!” Ý cười của Mộ Dung Thanh Liễu thật sâu, tự nhiên có thể thấy sắc mặt xanh mét kia, sự tình đã đạt tới kết quả nàng muốn, nàng cũng không ở ngăn cản, trực tiếp đi tới một bên, chỉ vào Vân Tuyết Phi hôn mê: “Nếu các ngươi muốn kiểm tra, nhanh đến đi, nhớ rõ xem xong rồi lưugiải dược lại cho ta, đúng rồi, còn có hưu thư, bổn tiểu thư có rất nhiều tuổi xuân, cũng không thể luôn bị hai kẻ thối nát các ngươi làm chậm trễ!”
Mộ Dung Thanh Y vốn dĩ dưới sự kiềm chế của Quan Bá Luân, dùng sức giãy giụa, hận không thể lập tức một đao chém chết nữ nhân đáng giận này, nhưng sau khi Mộ Dung Thanh Liễu sở hữu sự tình nói hết toàn bộ chuyện ra, nàng tức khắc cảm thấy cả người xụi lơ, không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén xem kỹ kia.
Trải qua thời gian dài kiên trì, ở một khắc bị dao động, lý trí nói cho hắn, hắn nên tin tưởng Tiểu Y, bóng dáng nữ nhân này đã làm bạn với hắn ở vô số ngày đêm, là một màu sáng trong cuộc sống của hắn, chính là vì cái gì trong lòng hắn bất an như vậy, thậm chí nóng nảy, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy dơ bẩn……
“Bá Luân, chàng đừng nghe nàng, ta trong sạch, hài tử trong bụng ta là của chàng, chàng quên mất ở trong lãnh cung chúng ta vô số triền miên ân ái ban đêm sao?” Mặt Mộ Dung Thanh Y đầy nước mắt, trong mắt đẹp tràn đầy bị thương và ủy khuất, lúc này nàng nhu nhược đơn thuần, dường như vẫn luôn là nàng, chưa bao giờ thay đổi.
Quan Bá Luân tức khắc từ trong vực sâu nghi kỵ lấy lại tinh thần, ổn định cảm xúc, lau sạch hoài nghi đáy mắt, trong lòng ít nhiều có chút áy náy, hắn làm sao có thể bởi vì mấy câu nói liền cho rằng Tiểu Y là người như vậy? Hắn cùng Mộ Dung Thanh Liễu ở chung một buổi tối, nàng đã có mang hài tử của hắn, hài tử kia trong bụng Tiểu Y sao có thể không phải là của hắn, không chỉ có tính ngày mang thai, càng nói về số lần triền miên, đứa nhỏ này so hài tử trong bụng Thanh Liễu càng làm hắn tin phục!
Cân bằng trong lòng hắn lại lần nữa lựa chọn tin Mộ Dung Thanh Y, đối với nữ nhân đầu sỏ hãm hại hắn và hài tử, hắn ghét bỏ hơn nữa, trong lòng nguyên bản còn có ít điểm áy náy nay không còn sót lại chút gì.
“Bá Luân, chàng phải tin tưởng ta, chúng ta thật vất vả mới ở bên nhau, chàng ngàn vạn đừng nghe nàng xúi giục!” Mộ Dung Thanh Y tức khắc hoảng sợ, gắt gao túm quần áo trước ngực của nam nhân trước mắt, lo lắng hắn thật sự hoài nghi nàng, tuy rằng hắn đã mất đi đồ vật cơ bản nhất làm nam nhân, nhưng mà Nhị hoàng tử cũng nói có thể trị được, trên thế giới không còn có ai yêu nàng hơn hắn, nàng có thể tìm được kim chủ tiếp theo, nhưng lại tìm không thấy một nam nhân càng thêm bao dung với nàng!
Thấy nữ nhân trước mắt vừa rồi mất đi ngạo khí, khẩn trương bất an như vậy, Quan Bá Luân bỏ xuống bất thuận trong lòng, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ nàng: “Tiểu Y, đừng khổ sở, ta tin tưởng nàng, chỉ tin tưởng nàng!” Thời điểm nói xong một câu cuối cùng, ánh mắt hắn cảnh cáo liếc về phía đầu sỏ gây tội.
“Tiểu Y, nàng đừng khóc, chúng ta hiện tại liền đi lấy thủ cấp của Vân Tuyết Phi, về nhà sau ta sẽ nhận trị liệu của thần y, về sau một nhà ba người chúng ta hạnh phúc sinh hoạt ở bên nhau!” Quan Bá Luân mang theo trả thù, cố ý nhìn Mộ Dung Thanh Liễu nói xong một câu hoàn chỉnh, thanh âm không cao không thấp, lại cực có lực xuyên thấu, làm người ở đây đều nghe rõ ràng.
Khiến hắn không nghĩ tới chính là, lạnh nhạt trong mắt Mộ Dung Thanh Liễu, khóe miệng trước sau hàm chứa nụ cười như có như không, bình tĩnh như vậy, chói mắt như vậy!
Mộ Dung Thanh Y vừa nghe Vân Tuyết Phi, thân mình bỗng nhiên ngẩn ra, bị râu ria nhất thời quấy nhiễu, nàng thế nhưng quên mất mục đích quan trọng nhất, phục hồi tinh thần lại, nàng lập tức từ trong lòng Quan Bá Luân tránh thoát ra, đi đến trước bàn.
Nữ nhân trước mắt ngủ đến bình thản như vậy, khuôn mặt thanh tú lóe lên ánh sáng óng ánh trơn bóng, làm Mộ Dung Thanh Y cực kỳ tức giận chính là, rõ ràng hẳn là một người chết, thế nhưng thay đổi một khuôn mặt trùng sinh, hơn nữa thân phận địa vị vẫn tôn quý, không chỉ có Hạ Hầu Huyền hối hận không chịu nổi, Hạ Hầu Cảnh tình sâu mãi mãi, ngay cả Hộ quốc vương gia đều vô cùng che chở nàng, ông trời quá không công bằng, nữ nhân này rốt cuộc có chỗ nào tốt?
Cho dù tốt thì thế nào? Quay một vòng, vẫn rơi xuống tay nàng, tuy rằng ý tứ Nhị hoàng tử tốt nhất là muốn bắt sống, nhưng là nàng không phải ngốc tử, đạo lý nhổ cỏ tận gốc này nàng vẫn hiểu.
Sau khi trên cao nhìn xuống nhìn một lát, trong mắt nàng chớp động ánh sáng mang hưng phấn ngoan độc, rốt cuộc nhịn không được vươn tay, chỉ cần bóp chặt cổ non mịn, hung hăng xoay, nữ nhân này có thể vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, sau khi nàng lấy thủ cấp nàng ta xuống, muốn dùng hỏa đốt phần còn lại của nàng ta, tốt nhất thiêu nàng tan thành mây khói, nàng cũng không tin nữ nhân này còn có thể trùng sinh lần thứ hai.
Nhưng đôi tay cách vị trí cổ còn có một cm dừng lại, nhìn Vân Tuyết Phi như vậy, ánh mắt nàng hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu và trầm tư, rất nhanh nàng ra quyết định, lập tức thu hồi tay, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân lẳng lặng đứng ở phía sau nàng, vẫy vẫy tay mệnh lệnh nói: “Chàng trước thử cho ta một chút, nàng có phải thật sự hôn mê hay không?”
Mộ Dung Thanh Liễu bỗng nhiên cười, cực kỳ nhạt nhẽo, lại như là hết sức chế giễu, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong mặt có một loại khoái ý giải thoát.
Quan Bá Luân tự nhiên biết băn khoăn của Thanh Y, hắn đi lên trước vài bước, kéo Mộ Dung Thanh Y ra phía sau, sau đó thay thế vị trí của nàng.
Tuy rằng nữ nhân trước mắt này không oán không thù với hắn, nhưng mà nàng trở ngại con đường hạnh phúc của hắn và Tiểu Y, chỉ có thể thực xin lỗi!
Hắn hạ quyết tâm, rất nhanh chóng vươn tay, không hề do do dự dự như Mộ Dung Thanh Y, hắn giống nhau diều hâu, mang theo từng trận thanh phong.
Ở lúc vội vàng chạm vào, nữ nhân vốn ghé vào trên bàn đôi mắt bỗng nhiên mở, trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía, ánh mắt sắc bén định ở trên người nam nhân trước mặt, sau đó rất nhanh rút tay ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, kiềm tay nam nhân vươn ra, sau đó bỗng chốc đứng dậy, mặt khác một tay mang theo hàn mang, bay thẳng đến ngực Quan Bá Luân hung hăng đánh một cái!
Không có chuẩn bị, bất ngờ như vậy, Quan Bá Luân không hề có sức phản kháng, khi phản ứng ịp, ngực từ đau đớn rất nhỏ thứ biến thành đau đớn dữ dội, máu đột nhiên chảy ngược, toàn thân hắn tê liệt, trừ bỏ tê liệt và đau đớn, đã không còn có cảm giác khác
“Bá Luân!” Mộ Dung Thanh Y mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy khó tin, phần nhỏ bất an trong lòng rốt cuộc trở thành sự thật, quả nhiên Mộ Dung Thanh Liễu và Vân Tuyết Phi cố ý liên hợp lại đối phó nàng, nàng sớm nên nghĩ đến, Tiết Phỉ đi qua đoạn tuyệt với Mộ Dung Thanh Liễu, là vì để nàng xuất đầu, chính là hiện tại nàng phản bội Vân Tuyết Phi, như vậy ngăn cách giữa nàng và Mộ Dung Thanh Liễu cũng không còn nữa, nàng thật ngốc, thế nhưng hiện tại mới nghĩ đến một tầng này.
“Tới……” Mộ Dung Thanh Y hé miệng tính toán kêu cứu.
Chính là còn chưa phát ra âm thanh, Mộ Dung Thanh Liễu trực tiếp tiến lên vài bước, mạnh mẽ nhét một khăn quyên (khăn đẹp) vào trong miệng nàng, sau đó nhanh chóng đặt Thập Hương Nhuyễn Cân Tán sớm đã chuẩn bị tốt thoáng qua ở trước chóp mũi nàng.
Cả người tức khắc đã không có sức lực chống đỡ, sắc mặt nàng hoảng sợ, cả người mềm nhũn nhau sợi mì, thẳng tắp đổ xuống trên mặt đất.
Phanh một tiếng, lúc này đây không có bất luận kẻ nào tiếp được nàng, bụng trực diendanleequuydonn tiếp trình chín mươi độ tiếp xúc thân mật với mặt đất, tức khắc từng trận đau đớn từ bụng truyền đến.
Quan Bá Luân sắc mặt trắng bệch, nhìn nữ nhân run run thống khổ trên mặt đất, hắn muốn há mồm, nhưng mặt bộ cứng đờ, dường như treo nặng ngàn cân, như thế nào cũng không mở miệng được? Tức khắc trên trán hắn tràn đầy tầng tầng mồ hôi, con ngươi cầu khẩn nhìn Mộ Dung Thanh Liễu, hy vọng nàng có thể xem phần tình yêu với hắn nhiều năm như vậy, tìm đại phu nhanh đến xem Tiểu Y.
Nhưng Mộ Dung Thanh Liễu căn bản giống như không phát hiện, trực tiếp duỗi tay từ trong lòng ngực Mộ Dung Thanh Y lục soát ra giải dược, sau đó đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, đưa qua: “Cái giải dược này là thật sao?”
Vân Tuyết Phi nhận tới, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, sau đó khẳng định gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian này tảng đá lớn đè ở ngực rốt cuộc bị dời đi, Mộ Dung Thanh Liễu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp tiếp nhận cái chai, một hơi uống hết giải dược.
Vân Tuyết Phi thừa dịp thời gian này nữ nhân vây quanh xoay vài vòng co quắp rơi lệ trên mặt đất, sau đó tấm tắc cảm thán nói: “Nguyên lai hài tử đều ra, trách không được ngươi không chịu đựng được muốn mang loại này chạy!”
Mộ Dung Thanh Liễu duỗi tay xoa xoa khóe miệng, thấy đạt thành mục đích, trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua nam nhân vẻ mặt khẩn cầu, cong cong khóe miệng, giọng ấm áp nói: “Ở lúc hắn lựa chọn muốn mang nữ nhân này về Quan phủ, nơi đó cũng đã không phải là nhà của ta, tuy rằng công công đối với ta rất tốt, nhưng mà hắn lại ngầm đồng ý nữ nhân này tồn tại, chung quy tức phụ so ra vẫn kém nhi tử thân sinh, trong cái nhà kia căn bản không có bất luận gì đáng giá để ta lưu luyến!”
“Ta cũng không nghĩ tới, công tử thế gia trước kia chính trực hữu lễ như vậy, thế nhưng sẽ trở nên dơ bẩn ác tha như thế!” Mặt Vân Tuyết Phi đầy lạnh băng, nhìn chằm chằm Quan Bá Luân, âm thanh lạnh lùng nói: “Thật đủ ngoan độc, vừa rồi nếu ta không phải giả hôn mê, hiện tại thật sự đã trực tiếp bị ngươi vặn gãy cổ!”
“Thanh Liễu là nữ nhân tốt như vậy ngươi không cần, cứng rắn muốn nữ nhân cả kỹ nữ cũng không bằng còn làm ra vẻ, ánh mắt ngươi thật tốt!” Vân Tuyết Phi không chút khách khí lạnh lùng chế giễu.
Quan Bá Luân không phản bác được, chỉ có thể gắt gao dùng đôi mắt trừng mắt với hai nữ nhân đáng chết trước mắt, trong lòng càng thêm lo lắng, Tiểu Y của hắn, hài tử của hắn…… Hắn thật sự rất hối hận, trước nên nghe Tiểu Y khuyên bảo, trực tiếp giết Mộ Dung Thanh Liễu, hắn vì cái gì do dự, nếu không phải hắn không đành lòng, cũng sẽ không vào giờ phút này khiến nữ nhân và hài tử của hắn chịu khổ, nghĩ đến đây, tức khắc hắn hốc mắt màu đỏ tươi.
“Mọi người đều canh giữ ở bên ngoài, chúng ta nhanh rời đi, thời gian dài, sẽ khiến người hoài nghi!” Mộ Dung Thanh Liễu hạ giọng hô một tiếng, chạy về phía trước không an toàn, nàng không dám thiếu cảnh giác, nếu một mình nàng, nàng có thể không so đo không sợ hãi, nhưng mà trong bụng nàng có hài tử còn chưa gặp qua thế giới này, nàng nhất định phải tiếp tục sống!
Vân Tuyết Phi hiểu rõ gật gật đầu, sau đó từ bên hông rút ra chủy thủ nàng mang theo bên người, tính toán trực tiếp kết quả của hai người kia, không nên lưu tại trên đời sớm hay muộn cũng là cái tai họa.
Lưỡi đao lạnh băng ánh ra gương mặt sợ hãi cảu Quan Bá Luân, hắn trải qua một lần sống không bằng chết, vì Tiểu Y và hài tử, hắn chịu đựng, nhưng hiện tại hắn vừa chết, Tiểu Y và hài tử chỉ sợ cũng không tránh được độc thủ này!
“Từ từ!” Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng đi lên trước túm chặt tay Vân Tuyết Phi, ngăn trở nàng: “Không cần giết hắn!”
“Ngươi vẫn không bỏ hắn xuống được, còn yêu hắn?” Vân Tuyết Phi biến sắc, hơi thở hơi hơi trầm xuống, nhấp miệng nói.
“Không, ta không yêu hắn!” Mộ Dung Thanh Liễu kéo chủy thủ chủy thủ Vân Tuyết Phi trên tay qua, sau đó vén lên một bó tóc bên tai, quyết tuyệt một đao chặt bỏ, từng đợt từng đợt đầu tóc hạ xuống trên mặt đất.
“Hôm nay Mộ Dung Thanh Liễu ta và Quan Bá Luân ngươi cắt tóc đoạn tình, từ nay về sau, đường ai nấy đi, chết già không gặp lại!”
Lưu lại một câu quyết tuyệt như vậy nàng trả chủy thủ lại cho Vân Tuyết Phi.
“Làm tốt lắm!” Vân Tuyết Phi đảo qua khói mù vừa rồi, tán đồng gật gật đầu: “Thanh Liễu, ngươi đáng giá được nam nhân tốt che chở!”
Ánh sáng trong mắt Mộ Dung Thanh Liễu một chút lan ra, chờ đợi cuộc sống mới, còn có cả hài tử xuất thế, nghĩ đến hài tử, ánh mắt nàng phát lạnh, bỗng chốc xoay người đi đến chỗ nữ nhân vẫn thống khổ giãy giụa trên mặt đất, tuy rằng nàng biết Mộ Dung Thanh Y dan díu với thị vệ, nhưng mà hài tử này trong bụng, nàng không thể kết luận đứa nhỏ này chính là của Vương Nhị kia, nếu có một phần vạn là của Quan Bá Luân, như vậy đối với hài nhi của nàng là cái uy hiếp rất lớn, nàng không thèm để ý đến mọi thứ của Quan phủ, nhưng mà nàng biết Quan Bá Luân coi trọng Mộ Dung Thanh Y, đứa nhỏ này uy hiếp tới an toàn sinh mệnh của hài nhi nàng, cho nên đừng trách nàng, nàng không phải thánh mẫu!
Lẳng lặng xem kỹ nữ nhân giãy giụa trên mặt đất một lát, sau đó trong ánh mắt kinh sợ của Mộ Dung Thanh Y, nàng mặt không biểu tình nâng chân lên, hung hăng dẫm lên bụng.
Trong miệng bị nhét đầy, Mộ Dung Thanh Y muốn thét chói tai, muốn cầu cứu, muốn tức giận mắng…… Nhưng mà làm sao cũng không phun ra đồ vật trong miệng! Chỉ có thể yên lặng thừa nhận thời gian từng giây từng phút thống khổ trôi qua.
Vì an toàn của nàng và Tuyết Phi, Quan Bá Luân không thể giết, nàng biết tính tình của Quan Bá Đào, cho dù Quan Bá Luân vô năng vô dụng như thế nào, nhưng mà hắn là con vợ cả của Quan Bá Đào, là thứ nữ nhân hắn yêu nhất lưu lại, mấy năm nay nàng chính mắt nhìn thấy Quan Bá Đào thiên vị Quan Bá Luân, cho dù trong bụng nàng là của Quan Bá Luân, nhưng mà vẫn là khó đảm bảo Quan Bá Đào vì báo thù cho nhi tử, chỉ cần tôn tử không cần tức phụ!
Thẳng đến khi nhìn thấy dưới thân Mộ Dung Thanh Y máu róc rách chảy hết ra bên ngoài, Mộ Dung Thanh Liễu vẫn dùng gót chân ở trên bụng nàng nghiền nghiền, không nên trách lòng nàng tàn nhẫn, nàng có thể lưu lại mệnh Mộ Dung Thanh Y,nhưng mà hài tử tuyệt đối không thể lưu, Quan Bá Đào chán ghét Mộ Dung Thanh Y thân phận dơ bẩn, căm hận nàng huỷ hoại con hắn, hiện tại đã không có hài tử trong bụng che chở, chỉ sợ đến lúc đó nữ nhân này tự thân khó bảo toàn!
Vân Tuyết Phi đứng ở phía sau, ánh mắt giật giật, chung quy không ra tay ngăn cản, vừa rồi nàng mặc dù có chút nghi hoặc, hiện tại lẳng lặng suy nghĩ, vẫn là hiểu rõ dụng ý nàng ấy làm như vậy.
“Quan Bá Luân, ta hôm nay không giết ngươi, nếu ngươi muốn tìm ta báo thù, ta tùy thời phụng bồi!” Mộ Dung Thanh Liễu đón nhậnánh mắt giết người kia, tự nhiên không thèm để ý cười, bụng hướng phía trước mặt hếch lên: “Chỉ cần ngươi thật sự có thể ngoan hạ tâm cả đời sau cuối cùng không cần, ta đây không lời nào để nói!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng quay đầu đi, nở một nụ cười rộ một chút nhu hòa với Vân Tuyết Phi: “Ta giữ bọn họ, ngươi thừa dịp này rời đi trước, theo chúng ta nói là được!”
Mộ Dung Thanh Liễu nhìn đến sau khi Vân Tuyết Phi gật đầu, hít sâu một hơi, mặc kệ tương lai như thế nào, hôm nay nàng lựa chọn không hối hận!
“Quan Bá Luân, ta biết ngươi hận ta muốn chết, nhưng mà ta chờ xem một ngày ngươi hối hận!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom