Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Vân Tuyết Phi đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, gió thổi vào từng cơn, khiến tóc nàng nhẹ nhàng bay bay, trong phòng đèn thắp sáng trưng, bên ngoài lại là một khoảng không gian đen kịt, chiếu lên dung nhan nàng lúc sáng lúc tối.
"Tiểu thư, đã trễ thế này nên đi ngủ thôi!" Ngũ Trà lo lắng đi lên khoác một cái áo choàng lông chồn màu trắng lên người Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm nay, nàng liền cảm thấy khó chịu, không ngờ buổi tối hắn thật sự không đến, quả nhiên là trong lòng có quỷ.
"Tiểu thư, người, có phải đang đợi Vương Gia không?" Ngũ Trà thận trọng hỏi, trước kia thường vào giờ này, Vương Gia đã sớm ở Phượng viên rồi.
Vân Tuyết Phi sững sờ, chờ hắn? Làm sao có thể? Là nàng không để cho hắn tới, làm sao có thể chờ hắn chứ?
"Ngũ Trà, chúng ta có bao nhiêu bạc?" Vân Tuyết Phi quay đầu lại hỏi, mình không thể lệ thuộc vào Tư Nam Tuyệt mãi, nên chuẩn bị cho mình một con đường lui thôi.
Ngũ Trà lưu loát trả lời, giọng nói tràn ngập vui sướng, hai tay nàng ra dấu trước mặt Vân Tuyết Phi: "Có một trăm vạn lượng bạc!" Tiểu thư thật lợi hại, nhiều bạc như vậy, cả đời này không cần phải lo ăn uống nữa rồi.
Vân Tuyết Phi gật đầu, nhìn dáng vẻ hân hoang của Ngũ Trà, nàng cũng vui lây, khóe miệng vểnh lên, nở nụ cười: "Ngũ Trà, ngày mai ngươi mang theo Đào Thất đi ra ngoài kiếm một tòa nhà vừa đủ để ba người chúng ta ở thoải mái. Mặt khác, hoàn cảnh xung quanh nên tốt một chút !"
Ngũ Trà mở to hai mắt, tâm tình vốn đang cao hứng thoáng cái bất an, nàng chần chờ nhìn tiểu thư, căng thẳng hỏi "Tiểu thư, có phải người và Vương Gia đã cãi nhau không?" Nếu không sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà, nàng vẫn cho là tiểu thư sẽ sống đến già với Vương Gia ở vương phủ.
Vân Tuyết Phi bỗng nhiên cười khẽ, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng bún cái trán Ngũ Trà, nhíu mày nói: "Không cãi nhau thì không thể mua nhà?"
Mặc dù nụ cười rất lạnh nhạt, nhưng lại mang một vẻ đẹp nói không nên lời, Ngũ Trà như bị đầu độc, ngẩn ngơ nhìn tiểu thư trước mắt, trong lúc nhất thời quên cả việc nói chuyện.
"Tuy bây giờ chúng ta ở vương phủ, nhưng đây là địa bàn của người ta, hiện tại tiểu thư ngươi được sủng, sau này thì khó nói lắm. Nếu bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc, cướp mất trái tim Vương Gia, vậy ta liền bị thất sủng, không có chỗ ở, chẳng phải sẽ rơi vào cảnh đầu đường xó chợ sao!" Vân Tuyết Phi vươn ngón tay trắng ngần sờ sờ gò mã Ngũ Trà, chớp chớp mắt nói: "Lo trước khỏi hoạ*!"
Có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.
"Tiểu thư, người nói ba người chúng ta là chỉ?" Ngũ Trà nhìn xung quanh cũng chỉ có hai người nàng và tiểu thư, nhớ lại lúc nãy tiểu thư cho mình và Đào Thất cùng đi xem nhà, không thể tin mở to hai mắt, mừng rỡ hỏi: "Tiểu thư, ý của người là về sau Đào Thất và ta cùng nhau hầu hạ tiểu thư người?"
Vân Tuyết Phi hé miệng cười, nha đầu này thật đáng yêu, nàng gật đầu một cái: "Bên cạnh ta chỉ có một nha hoàn là ngươi, dẫn đến một số việc khi xử lý hơi bị bất tiện, nàng và ngươi quan hệ không tệ, cũng là một nữ tử tốt, cho nên sau này sẽ đi theo chúng ta!"
Ngũ Trà gật đầu đồng ý, mấy ngày trước nàng đã muốn nhờ tiểu thư giúp đỡ, không ngờ tiểu thư tốt như vậy, đã sớm quyết định, về sau mình sẽ có thêm một người chị em tốt, cảm giác này thật tuyệt!
"Thời gian không còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ đi, tiểu thư ta cũng phải ngủ đây!" Vân Tuyết Phi đi tới giường cởi bỏ áo choàng, ngồi xuống, thân thể hơi ngã về phía sau, bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm trên giường, lầm bầm oán trách: "Buồn ngủ chết đi được!"
Ngũ Trà khẽ cười nói: "Này nô tỳ cáo lui trước!"
Nói xong cũng vui vẻ đi ra ngoài, cài then cửa xong, vội vàng trở về nói cho Đào Thất hay tin tức tốt này.
Bóng đêm như mực, một người nhẹ nhàng đi vào Đông Lâm viện, áo bào màu đen bao bọc thân thể ngang tàng cao lớn, vẻ mặt rõ ràng như đao khắc, hắn lạnh lùng nhìn ngọn đèn dầu sáng rỡ trong phòng, cả người tỏa ra hơi thở âm trầm, hoàn toàn hòa nhập vào đêm đen, giống như hắn chính là người thống trị bóng tối!
"Hạ Hầu huynh, đã đến đây rồi thì vào đi!" Giọng nói Tư Nam Tuyệt ôn hòa vang lên từ trong nhà, phá vỡ sự yên tĩnh ban đêm.
Hạ Hầu Huyền không chút do dự đẩy cửa đi vào, đợi đến khi trông thấy Tư Nam Tuyệt toàn thân bạch y đứng trước cửa sổ, hắn cau mày hỏi: "Ngươi tính sao?"
Tư Nam Tuyệt xoay người nhìn hảo bằng hữu ngày xưa của mình, thở dài nói: "Ngươi tội gì phải làm như vậy chứ?"
"Ngươi không phải là ta, tuyệt nhiên sẽ không hiểu được nỗi đau trong lòng ta!" Sắc mặt Hạ Hầu Huyền phát lạnh, khắp người bao phủ một tầng hơi thở thê lương, cất bước đi tới bên cạnh Tư Nam Tuyệt, nhìn phía bóng đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ: "Năm đó tất cả những người tham dự vào âm mưu kia, một người ta cũng sẽ không bỏ qua!"
Nhìn Hạ Hầu Huyền hồi lâu, khóe môi Tư Nam Tuyệt lộ ra đường cong cười như không cười, châm chọc nói: "Suy cho cùng tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là ngươi! Ban đầu nếu không phải ngươi phản bội lời thề với nàng, vì một nữ nhân khác điều động nàng, làm sao kẻ gian đạt được như ý, khiến nàng chết trận trên chiến trường!"
Quả đấm Hạ Hầu Huyền kêu răng rắc, sắc mặt âm u ngẩng đầu nhìn Tư Nam Tuyệt: "Ta thừa nhận là ta làm sai, nhưng tại sao số mạng bất công như vậy, một cơ hội cũng không cho ta, trực tiếp đoạt lấy nàng?"
Nhớ lại hỉ phòng tràn ngập màu đỏ, thời điểm hắn đẩy khăn voan Mộ Dung Thanh Y ra, xuất hiện trước mắt mình lại là Phỉ Nhi mặc cung trang đỏ thẳm, một khắc kia hắn mới phát hiện, hắn sai quá rồi, lầm lỡ khi coi sự mới mẽ và thương tiếc nhất thời thành tình yêu. Vẫn cho rằng Phỉ Nhi kiên cường hơn những nữ nhân khác, hoàn toàn không cần hắn che chở. Nhưng bây giờ hắn đã nhận ra, nàng không phải không cần che chở, chẳng qua không muốn thêm phiền toái cho mình mà thôi.
Hắn vĩnh viễn không thể quên một ngày kia, khi hắn biết rõ tâm ý của mình, rạng sáng chạy ra cửa thành, định đích thân đón nàng, sám hối và thổ lộ tình yêu với nàng, nhưng không ngờ đợi đến khi nhìn thấy lại là một cỗ quan tài chứa quần áo và đồ dùng tùy thân của nàng, tất cả mọi người đều nói nàng chết rồi, không tìm được thi thể, hắn không muốn tin tưởng, cho đến lúc Tiết Nhã xuất hiện trước mặt mình, tức giận chỉ trích mình, hắn mới sựt tỉnh, thế giới này thật trống trải, sớm đã không còn hơi thở của nàng.
"Ngươi tự mình xuất cung điều tra chuyện giặc cỏ Hổ Đầu sơn, là vì Thẩm Lưu Ly!" Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huyền hỏi "Người đã chết rồi, ngươi còn chấp nhất với khối thi thể đó làm gì?"
Chứng kiến ánh sáng bể tan tành trong mắt Hạ Hầu Huyền, hắn không có bất kỳ sự đồng tình nào, đây đều là hắn tự chuốc lấy, Tư Nam Tuyệt nhíu mày, lạnh lùng châm biếm: "Có lẽ Tiết Phỉ cũng chẳng muốn trở về bên cạnh ngươi!"
Hạ Hầu Huyền không nhịn được nữa, trực tiếp vung quyền ra, phẫn nộ quát: "Ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn, sự đau đớn lẫn nỗi hối hận hành hạ khiến ngực hắn như bị tê liệt.
Tư Nam Tuyệt nhanh nhẹn né được một quyền tràn đầy tức giận kia, trông thấy mặt Hạ Hầu Huyền nặng nề, hắn nhăn mày lại: "Còn lạnh lùng như vậy!"
"Ngươi rốt cuộc có bằng lòng giúp ta hay không?" Hạ Hầu Huyền lạnh lùng trừng Tư Nam Tuyệt, gương mặt góc cạnh hơi hằn lên sự thâm trầm, hắn giờ phút này, trên người như ngưng tụ bão tố mãnh liệt, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào!
"Ta có chỗ tốt gì?" Tư Nam Tuyệt cười nhạt, ánh sáng thoáng qua trong mắt không dễ dàng phát giác.
"Ta có thể giúp ngươi lấy được Bạch Tuyết Nhu!" Ánh mắt Hạ Hầu Huyền kiên định, mang theo thù hận và tức giận.
Bóng đêm vẫn dày đặc như trước, mây đen che khuất ánh trăng, để lại một màn đêm lạnh lẽo.
Đáy mắt chợt hiện sự mỉa mai, hắn không chút lưu tình nói: "Ta không có ngu như ngươi, người mình yêu là ai cũng không biết!"
Con ngươi sắc bén của Hạ Hầu Huyền thoáng qua một chút giận dữ, hắn cắn răng nói: "Tư Nam Tuyệt, ngươi đừng quá đáng!" Đột nhiên như nghĩ đến thứ gì đó, hắn không khỏi cười nhạt, ngữ điệu cao chút: "Ngươi hẳn không kịch giả thành thật, thích sự tươi mới đó chứ?" Rồi sau đó sờ sờ cằm, âm hiểm nói: "Nếu ngươi không giúp ta, nói không chừng ta lỡ miệng, đến lúc đó Vân cô nương trong cơn tức giận, cũng không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì!"
"Tiểu thư, đã trễ thế này nên đi ngủ thôi!" Ngũ Trà lo lắng đi lên khoác một cái áo choàng lông chồn màu trắng lên người Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm nay, nàng liền cảm thấy khó chịu, không ngờ buổi tối hắn thật sự không đến, quả nhiên là trong lòng có quỷ.
"Tiểu thư, người, có phải đang đợi Vương Gia không?" Ngũ Trà thận trọng hỏi, trước kia thường vào giờ này, Vương Gia đã sớm ở Phượng viên rồi.
Vân Tuyết Phi sững sờ, chờ hắn? Làm sao có thể? Là nàng không để cho hắn tới, làm sao có thể chờ hắn chứ?
"Ngũ Trà, chúng ta có bao nhiêu bạc?" Vân Tuyết Phi quay đầu lại hỏi, mình không thể lệ thuộc vào Tư Nam Tuyệt mãi, nên chuẩn bị cho mình một con đường lui thôi.
Ngũ Trà lưu loát trả lời, giọng nói tràn ngập vui sướng, hai tay nàng ra dấu trước mặt Vân Tuyết Phi: "Có một trăm vạn lượng bạc!" Tiểu thư thật lợi hại, nhiều bạc như vậy, cả đời này không cần phải lo ăn uống nữa rồi.
Vân Tuyết Phi gật đầu, nhìn dáng vẻ hân hoang của Ngũ Trà, nàng cũng vui lây, khóe miệng vểnh lên, nở nụ cười: "Ngũ Trà, ngày mai ngươi mang theo Đào Thất đi ra ngoài kiếm một tòa nhà vừa đủ để ba người chúng ta ở thoải mái. Mặt khác, hoàn cảnh xung quanh nên tốt một chút !"
Ngũ Trà mở to hai mắt, tâm tình vốn đang cao hứng thoáng cái bất an, nàng chần chờ nhìn tiểu thư, căng thẳng hỏi "Tiểu thư, có phải người và Vương Gia đã cãi nhau không?" Nếu không sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà, nàng vẫn cho là tiểu thư sẽ sống đến già với Vương Gia ở vương phủ.
Vân Tuyết Phi bỗng nhiên cười khẽ, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng bún cái trán Ngũ Trà, nhíu mày nói: "Không cãi nhau thì không thể mua nhà?"
Mặc dù nụ cười rất lạnh nhạt, nhưng lại mang một vẻ đẹp nói không nên lời, Ngũ Trà như bị đầu độc, ngẩn ngơ nhìn tiểu thư trước mắt, trong lúc nhất thời quên cả việc nói chuyện.
"Tuy bây giờ chúng ta ở vương phủ, nhưng đây là địa bàn của người ta, hiện tại tiểu thư ngươi được sủng, sau này thì khó nói lắm. Nếu bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc, cướp mất trái tim Vương Gia, vậy ta liền bị thất sủng, không có chỗ ở, chẳng phải sẽ rơi vào cảnh đầu đường xó chợ sao!" Vân Tuyết Phi vươn ngón tay trắng ngần sờ sờ gò mã Ngũ Trà, chớp chớp mắt nói: "Lo trước khỏi hoạ*!"
Có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.
"Tiểu thư, người nói ba người chúng ta là chỉ?" Ngũ Trà nhìn xung quanh cũng chỉ có hai người nàng và tiểu thư, nhớ lại lúc nãy tiểu thư cho mình và Đào Thất cùng đi xem nhà, không thể tin mở to hai mắt, mừng rỡ hỏi: "Tiểu thư, ý của người là về sau Đào Thất và ta cùng nhau hầu hạ tiểu thư người?"
Vân Tuyết Phi hé miệng cười, nha đầu này thật đáng yêu, nàng gật đầu một cái: "Bên cạnh ta chỉ có một nha hoàn là ngươi, dẫn đến một số việc khi xử lý hơi bị bất tiện, nàng và ngươi quan hệ không tệ, cũng là một nữ tử tốt, cho nên sau này sẽ đi theo chúng ta!"
Ngũ Trà gật đầu đồng ý, mấy ngày trước nàng đã muốn nhờ tiểu thư giúp đỡ, không ngờ tiểu thư tốt như vậy, đã sớm quyết định, về sau mình sẽ có thêm một người chị em tốt, cảm giác này thật tuyệt!
"Thời gian không còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ đi, tiểu thư ta cũng phải ngủ đây!" Vân Tuyết Phi đi tới giường cởi bỏ áo choàng, ngồi xuống, thân thể hơi ngã về phía sau, bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm trên giường, lầm bầm oán trách: "Buồn ngủ chết đi được!"
Ngũ Trà khẽ cười nói: "Này nô tỳ cáo lui trước!"
Nói xong cũng vui vẻ đi ra ngoài, cài then cửa xong, vội vàng trở về nói cho Đào Thất hay tin tức tốt này.
Bóng đêm như mực, một người nhẹ nhàng đi vào Đông Lâm viện, áo bào màu đen bao bọc thân thể ngang tàng cao lớn, vẻ mặt rõ ràng như đao khắc, hắn lạnh lùng nhìn ngọn đèn dầu sáng rỡ trong phòng, cả người tỏa ra hơi thở âm trầm, hoàn toàn hòa nhập vào đêm đen, giống như hắn chính là người thống trị bóng tối!
"Hạ Hầu huynh, đã đến đây rồi thì vào đi!" Giọng nói Tư Nam Tuyệt ôn hòa vang lên từ trong nhà, phá vỡ sự yên tĩnh ban đêm.
Hạ Hầu Huyền không chút do dự đẩy cửa đi vào, đợi đến khi trông thấy Tư Nam Tuyệt toàn thân bạch y đứng trước cửa sổ, hắn cau mày hỏi: "Ngươi tính sao?"
Tư Nam Tuyệt xoay người nhìn hảo bằng hữu ngày xưa của mình, thở dài nói: "Ngươi tội gì phải làm như vậy chứ?"
"Ngươi không phải là ta, tuyệt nhiên sẽ không hiểu được nỗi đau trong lòng ta!" Sắc mặt Hạ Hầu Huyền phát lạnh, khắp người bao phủ một tầng hơi thở thê lương, cất bước đi tới bên cạnh Tư Nam Tuyệt, nhìn phía bóng đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ: "Năm đó tất cả những người tham dự vào âm mưu kia, một người ta cũng sẽ không bỏ qua!"
Nhìn Hạ Hầu Huyền hồi lâu, khóe môi Tư Nam Tuyệt lộ ra đường cong cười như không cười, châm chọc nói: "Suy cho cùng tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là ngươi! Ban đầu nếu không phải ngươi phản bội lời thề với nàng, vì một nữ nhân khác điều động nàng, làm sao kẻ gian đạt được như ý, khiến nàng chết trận trên chiến trường!"
Quả đấm Hạ Hầu Huyền kêu răng rắc, sắc mặt âm u ngẩng đầu nhìn Tư Nam Tuyệt: "Ta thừa nhận là ta làm sai, nhưng tại sao số mạng bất công như vậy, một cơ hội cũng không cho ta, trực tiếp đoạt lấy nàng?"
Nhớ lại hỉ phòng tràn ngập màu đỏ, thời điểm hắn đẩy khăn voan Mộ Dung Thanh Y ra, xuất hiện trước mắt mình lại là Phỉ Nhi mặc cung trang đỏ thẳm, một khắc kia hắn mới phát hiện, hắn sai quá rồi, lầm lỡ khi coi sự mới mẽ và thương tiếc nhất thời thành tình yêu. Vẫn cho rằng Phỉ Nhi kiên cường hơn những nữ nhân khác, hoàn toàn không cần hắn che chở. Nhưng bây giờ hắn đã nhận ra, nàng không phải không cần che chở, chẳng qua không muốn thêm phiền toái cho mình mà thôi.
Hắn vĩnh viễn không thể quên một ngày kia, khi hắn biết rõ tâm ý của mình, rạng sáng chạy ra cửa thành, định đích thân đón nàng, sám hối và thổ lộ tình yêu với nàng, nhưng không ngờ đợi đến khi nhìn thấy lại là một cỗ quan tài chứa quần áo và đồ dùng tùy thân của nàng, tất cả mọi người đều nói nàng chết rồi, không tìm được thi thể, hắn không muốn tin tưởng, cho đến lúc Tiết Nhã xuất hiện trước mặt mình, tức giận chỉ trích mình, hắn mới sựt tỉnh, thế giới này thật trống trải, sớm đã không còn hơi thở của nàng.
"Ngươi tự mình xuất cung điều tra chuyện giặc cỏ Hổ Đầu sơn, là vì Thẩm Lưu Ly!" Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huyền hỏi "Người đã chết rồi, ngươi còn chấp nhất với khối thi thể đó làm gì?"
Chứng kiến ánh sáng bể tan tành trong mắt Hạ Hầu Huyền, hắn không có bất kỳ sự đồng tình nào, đây đều là hắn tự chuốc lấy, Tư Nam Tuyệt nhíu mày, lạnh lùng châm biếm: "Có lẽ Tiết Phỉ cũng chẳng muốn trở về bên cạnh ngươi!"
Hạ Hầu Huyền không nhịn được nữa, trực tiếp vung quyền ra, phẫn nộ quát: "Ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn, sự đau đớn lẫn nỗi hối hận hành hạ khiến ngực hắn như bị tê liệt.
Tư Nam Tuyệt nhanh nhẹn né được một quyền tràn đầy tức giận kia, trông thấy mặt Hạ Hầu Huyền nặng nề, hắn nhăn mày lại: "Còn lạnh lùng như vậy!"
"Ngươi rốt cuộc có bằng lòng giúp ta hay không?" Hạ Hầu Huyền lạnh lùng trừng Tư Nam Tuyệt, gương mặt góc cạnh hơi hằn lên sự thâm trầm, hắn giờ phút này, trên người như ngưng tụ bão tố mãnh liệt, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào!
"Ta có chỗ tốt gì?" Tư Nam Tuyệt cười nhạt, ánh sáng thoáng qua trong mắt không dễ dàng phát giác.
"Ta có thể giúp ngươi lấy được Bạch Tuyết Nhu!" Ánh mắt Hạ Hầu Huyền kiên định, mang theo thù hận và tức giận.
Bóng đêm vẫn dày đặc như trước, mây đen che khuất ánh trăng, để lại một màn đêm lạnh lẽo.
Đáy mắt chợt hiện sự mỉa mai, hắn không chút lưu tình nói: "Ta không có ngu như ngươi, người mình yêu là ai cũng không biết!"
Con ngươi sắc bén của Hạ Hầu Huyền thoáng qua một chút giận dữ, hắn cắn răng nói: "Tư Nam Tuyệt, ngươi đừng quá đáng!" Đột nhiên như nghĩ đến thứ gì đó, hắn không khỏi cười nhạt, ngữ điệu cao chút: "Ngươi hẳn không kịch giả thành thật, thích sự tươi mới đó chứ?" Rồi sau đó sờ sờ cằm, âm hiểm nói: "Nếu ngươi không giúp ta, nói không chừng ta lỡ miệng, đến lúc đó Vân cô nương trong cơn tức giận, cũng không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì!"
Bình luận facebook