Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 19: Tiệc Nguyệt lão
Dứt lời, Bách Lý Vũ San liền nhấc váy vội vàng đi vào Hoa Thần điện, chúng thiên kim thấy tình hình như vậy cũng vội đi theo. Diệp Liên Y nhìn An Cửu, đáy mắt hình như không cam lòng nhưng vẫn ẩn nhẫn, "Tỷ tỷ, ngươi không bái tế Hoa Thần sao?" - Hạ Hầu Ngự Thiển lạnh lùng hỏi. Diệp Liên Y dối trá nàng sao có thể không nhìn ra, nữ nhân này luôn mồm gọi nàng là tỷ tỷ, lại một bụng toàn ý xấu nhìn thật buồn nôn. Diệp Liên Y cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, thoáng nhìn qua Hạ Hầu Ngự Thiển hành lễ, cũng theo những thiên kim đó tiến vào Thần điện.
Bên ngoài Hoa Thần điện, Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn An Cửu cười như không cười, "Sao An Cửu quận chúa lại chọc đến An Khang công chúa? Trong hoàng cung này có rất nhiều người không thể chọc vào, An Khang công chúa là một trong số đó".
"An Khang công chúa muốn trút giận cho Nhan trắc phi, nếu không phải hôm nay thì chính là ngày mai", dù sớm hay muộn cũng làm khó nàng, nếu nàng mạnh mẽ Bách Lý Vũ San kia có khả năng sẽ kiêng kị nhưng nếu nàng yếu mềm chắc chắn nàng sẽ bị bắt nạt, thân thể này trước kia không phải ví dụ tốt nhất sao, hơn nữa, An Khang công chúa không dễ chọc, An Cửu nàng cũng không dễ bị khinh. Nụ cười của hạ Hầu Ngự Thiển cứng lại giống như không ngờ An Cửu lại nói thế nhưng ngay sau đó lại cười ha ha, lời này đúng là có đạo lý, chuyện thị phi trước nay khó nói được. An Cửu lúc này mới cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt, từ lúc hắn xuất hiện nụ cười trên mặt chưa từng mất, nếu nói Bắc Lăng cười như trăng sáng thanh lãnh thì Hạ Hầu công tử này cười lại ấm áp như gió xuân.
"Vừa rồi đa tạ Hạ Hầu công tử!", người tài trí này không phải kẻ tầm thường, vừa rồi hắn dễ dàng khiến An Khang công chúa phải đắn đo cố kị, người bình thường không thể nghĩ ra thủ đoạn cao minh như vậy.
"Cảm tạ thế nào?" Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, nụ cười trên môi càng sán lạn. An Cửu sửng sốt, thấy biểu cảm nàng như vậy
Hạ Hầu Ngự Thiển sảng khoái nói, "Thôi đi! Chuyện Thái tử vì ngươi mà phạt nặng Nhan trắc phi hiện tại sợ rằng cả hoàng cung đều biết, nếu ngươi còn không đi thị phi lại sẽ tìm tới cửa".
Ý thức được vừa rồi Hạ hầu Ngự Thiển nói Hoàng hậu đang đi về phía này, An Cửu liền biết thị thi mà hắn ám chỉ rốt cuộc là gì, có điều, Thái tử vì nàng mà phạt Nhan trắc phi sao? A! Sao lời này nghe qua lại cảm thấy nực cười như vậy, rõ ràng là Nhan trắc phi hãm hại nàng không thành bị Thái tử phạt, hiện tại được truyền đi lại là dáng vẻ này. An Cửu khẽ cười, không giải thích nhiều đơn giản rời khỏi chốn thị phi này. Mặt trời dần lặn xuống, kết thúc lễ Hoa Thần sẽ đến tiệc Nguyệt lão buổi tối, tiệc Nguyệt Lão sẽ được tổ chức ở Cẩm Hoa điện gần Ngự Hoa viên, bên ngoài Cẩm Hoa điện là một hồ nước lớn, bóng đêm buông xuống, các cung nhân điểm đèn. Trước tiệc, khuôn viên đã vô cùng náo nhiệt, tốp năm tốp ba các tiểu thư trò chuyện, hàn huyên về ước nguyện với Hoa Thần. An Cửu vừa vào cửa, ầm ĩ xung quanh liền an tĩnh, rất nhiều ánh mắt đồng loạt hướng về phía này đánh giá An Cửu.
"Đó là An Cửu, lúc trước ta đã gặp nàng, ngươi chỉ cần liếc mắt một cái nàng sẽ co rúm lại, bộ dáng sợ hãi đó giống hệt con thỏ nhỏ".
"Thỏ nhỏ gì, vừa rồi ở ngoài Chu Tước môn ta tận mắt chứng kiến nàng ta rút kiếm chém chết ngựa điên, nàng ấy ... thật sự khiến người ta sợ hãi".
"Vừa rồi ở Hoa Thần điện nàng ta còn va chạm với An Khang công chúa, Thái tử từng vì nàng mà phạt Nhan trắc phi"
Chẳng nhẽ thật sự thay đổi tính tình, ngươi xem xiêm y nàng đang mặc đi, đúng là quá đẹp. Lúc trước ta thấy nàng gầy yếu, đáng thương nhưng hôm nay lại thấy nàng trong mỹ lệ có anh khí, thực sự có một loại phong tình khác khó trách Thái tử vì nàng ngay cả Nhan trắc phi cũng không màng".
"A! Nàng ấy sao lại đi cùng Hạ Hầu công tử?"
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều ghé tai thì thầm, Bách Lý Vũ, Bắc Lăng, Bách Lý Hiên đang ngồi cũng nhìn qua.
"An Cửu quận chúa, bây giờ ngươi nổi tiếng rồi!", Hạ Hầu Ngự Thiển đi càng gần An Cửu trêu đùa. An Cửu nhíu mày, "Biết rõ khắp nơi có thị phi, ngài vẫn cố tình thân thiết với ta, Hạ Hầu công tử, hiện tại xem như chúng ta không ai nợ ai".
Ý cười của Hạ Hầu Ngự Thiển ngày càng sâu. "Ngươi cho rằng mình trốn thoát sao? Thái tử sớm đã sai người tìm ngươi, xem ra ngài ấy thực sự rất lo cho ngươi".
Lo cho nàng? nên là hạn không thể khiến nàng biến mất ngay lập tức. Chỉ là ... Thái tử sai người tìm nàng? Tìm nàng làm gì? Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, hung ác, nham hiểm kia đáy mắt An Cửu ngưng trọng lại.
"Còn có Vũ Vương gia, người của Ngài ấy cũng đang tìm ngươi!". Hạ Hầu Ngự Thiển đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng, cười như không cười, "Bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ, Bách Lý Vũ kia là hỗn thế ma vương, ngươi đắc tội Ngài ấy hay Ngài ấy có ý với ngươi?"
An Cửu giật mình, ngay sau đó khẽ cười, "Hạ hầu công tử hình như cái gì cũng biết, bản lĩnh thật không nhỏ, một khi đã vậy, Hạ Hầu công tử chắc biết ta đắc tội với Bách Lý Vũ hay nàng ấy có ý với ta, như thế cần gì phải hỏi".
Hạ Hầu Ngự Thiển này không thể coi thường, sau khi dời khỏi miếu Hoa Thần bọn họ luôn đi cùng nhau, hắn làm sao biết những việc này. An Cửu nhíu mày, khôn khéo như nàng trong lòng đã có đáp án. Ý cười trong mắt Hạ Hầu Ngự Thiển cứng lại, An Cửu này thế mà thông minh hơn trong tưởng tượng của hắn. A! Thật thú vị! Trong nháy mắt, Hạ Hầu Ngự Thiển tươi cười như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Hắn vừa lui hai bước, một thân ảnh huyền đã đi tới, không nói hai lời liền bắt lấy cánh tay An Cửu, vừa đi vừa nói: "Qua đó ngồi với Bổn Vương, hôm nay ngươi còn nợ Bổn Vương một chầu rượu". Rõ ràng nghe bốn phía có người kinh ngạc bàn tán, An Cửu nghĩ đến lời mình nói ở ngoài Chu Tước môn khi nãy nhíu mày cố gắng tránh khỏi hắn.
"Rượu cái gì mà rượu, ta rõ ràng nói là hôm khác". Bách Lý Vũ lại không thuận theo, xoay người nhìn An Cửu đáy mắt tràn ngập tà khí. "Chúng ta đã nói rõ rồi, là hôm nay!".
An Cửu trừng mắt, bọn họ nói rõ khi nào, nàng còn chưa đồng ý, hóa ra đường đường là Vũ Vươn gia hắn lại muốn chơi xấu sao!
"Vũ Vương gia, ngươi làm gì vậy?", một giọng nói khác truyền tới. Giữa lúc nói chuyện, Bách Lý Hiên đã đến gần một tay giữ chặt cánh tay của An Cửu đã bị Bách Lý Vũ nắm lấy, trong đôi mắt hung ác lộ rõ sự tức giận. "Vũ Vương gia đừng quên, An Cửu là vị hôn thê của bổn Thái tử, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì?"
Bên ngoài Hoa Thần điện, Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn An Cửu cười như không cười, "Sao An Cửu quận chúa lại chọc đến An Khang công chúa? Trong hoàng cung này có rất nhiều người không thể chọc vào, An Khang công chúa là một trong số đó".
"An Khang công chúa muốn trút giận cho Nhan trắc phi, nếu không phải hôm nay thì chính là ngày mai", dù sớm hay muộn cũng làm khó nàng, nếu nàng mạnh mẽ Bách Lý Vũ San kia có khả năng sẽ kiêng kị nhưng nếu nàng yếu mềm chắc chắn nàng sẽ bị bắt nạt, thân thể này trước kia không phải ví dụ tốt nhất sao, hơn nữa, An Khang công chúa không dễ chọc, An Cửu nàng cũng không dễ bị khinh. Nụ cười của hạ Hầu Ngự Thiển cứng lại giống như không ngờ An Cửu lại nói thế nhưng ngay sau đó lại cười ha ha, lời này đúng là có đạo lý, chuyện thị phi trước nay khó nói được. An Cửu lúc này mới cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt, từ lúc hắn xuất hiện nụ cười trên mặt chưa từng mất, nếu nói Bắc Lăng cười như trăng sáng thanh lãnh thì Hạ Hầu công tử này cười lại ấm áp như gió xuân.
"Vừa rồi đa tạ Hạ Hầu công tử!", người tài trí này không phải kẻ tầm thường, vừa rồi hắn dễ dàng khiến An Khang công chúa phải đắn đo cố kị, người bình thường không thể nghĩ ra thủ đoạn cao minh như vậy.
"Cảm tạ thế nào?" Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, nụ cười trên môi càng sán lạn. An Cửu sửng sốt, thấy biểu cảm nàng như vậy
Hạ Hầu Ngự Thiển sảng khoái nói, "Thôi đi! Chuyện Thái tử vì ngươi mà phạt nặng Nhan trắc phi hiện tại sợ rằng cả hoàng cung đều biết, nếu ngươi còn không đi thị phi lại sẽ tìm tới cửa".
Ý thức được vừa rồi Hạ hầu Ngự Thiển nói Hoàng hậu đang đi về phía này, An Cửu liền biết thị thi mà hắn ám chỉ rốt cuộc là gì, có điều, Thái tử vì nàng mà phạt Nhan trắc phi sao? A! Sao lời này nghe qua lại cảm thấy nực cười như vậy, rõ ràng là Nhan trắc phi hãm hại nàng không thành bị Thái tử phạt, hiện tại được truyền đi lại là dáng vẻ này. An Cửu khẽ cười, không giải thích nhiều đơn giản rời khỏi chốn thị phi này. Mặt trời dần lặn xuống, kết thúc lễ Hoa Thần sẽ đến tiệc Nguyệt lão buổi tối, tiệc Nguyệt Lão sẽ được tổ chức ở Cẩm Hoa điện gần Ngự Hoa viên, bên ngoài Cẩm Hoa điện là một hồ nước lớn, bóng đêm buông xuống, các cung nhân điểm đèn. Trước tiệc, khuôn viên đã vô cùng náo nhiệt, tốp năm tốp ba các tiểu thư trò chuyện, hàn huyên về ước nguyện với Hoa Thần. An Cửu vừa vào cửa, ầm ĩ xung quanh liền an tĩnh, rất nhiều ánh mắt đồng loạt hướng về phía này đánh giá An Cửu.
"Đó là An Cửu, lúc trước ta đã gặp nàng, ngươi chỉ cần liếc mắt một cái nàng sẽ co rúm lại, bộ dáng sợ hãi đó giống hệt con thỏ nhỏ".
"Thỏ nhỏ gì, vừa rồi ở ngoài Chu Tước môn ta tận mắt chứng kiến nàng ta rút kiếm chém chết ngựa điên, nàng ấy ... thật sự khiến người ta sợ hãi".
"Vừa rồi ở Hoa Thần điện nàng ta còn va chạm với An Khang công chúa, Thái tử từng vì nàng mà phạt Nhan trắc phi"
Chẳng nhẽ thật sự thay đổi tính tình, ngươi xem xiêm y nàng đang mặc đi, đúng là quá đẹp. Lúc trước ta thấy nàng gầy yếu, đáng thương nhưng hôm nay lại thấy nàng trong mỹ lệ có anh khí, thực sự có một loại phong tình khác khó trách Thái tử vì nàng ngay cả Nhan trắc phi cũng không màng".
"A! Nàng ấy sao lại đi cùng Hạ Hầu công tử?"
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều ghé tai thì thầm, Bách Lý Vũ, Bắc Lăng, Bách Lý Hiên đang ngồi cũng nhìn qua.
"An Cửu quận chúa, bây giờ ngươi nổi tiếng rồi!", Hạ Hầu Ngự Thiển đi càng gần An Cửu trêu đùa. An Cửu nhíu mày, "Biết rõ khắp nơi có thị phi, ngài vẫn cố tình thân thiết với ta, Hạ Hầu công tử, hiện tại xem như chúng ta không ai nợ ai".
Ý cười của Hạ Hầu Ngự Thiển ngày càng sâu. "Ngươi cho rằng mình trốn thoát sao? Thái tử sớm đã sai người tìm ngươi, xem ra ngài ấy thực sự rất lo cho ngươi".
Lo cho nàng? nên là hạn không thể khiến nàng biến mất ngay lập tức. Chỉ là ... Thái tử sai người tìm nàng? Tìm nàng làm gì? Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, hung ác, nham hiểm kia đáy mắt An Cửu ngưng trọng lại.
"Còn có Vũ Vương gia, người của Ngài ấy cũng đang tìm ngươi!". Hạ Hầu Ngự Thiển đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng, cười như không cười, "Bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ, Bách Lý Vũ kia là hỗn thế ma vương, ngươi đắc tội Ngài ấy hay Ngài ấy có ý với ngươi?"
An Cửu giật mình, ngay sau đó khẽ cười, "Hạ hầu công tử hình như cái gì cũng biết, bản lĩnh thật không nhỏ, một khi đã vậy, Hạ Hầu công tử chắc biết ta đắc tội với Bách Lý Vũ hay nàng ấy có ý với ta, như thế cần gì phải hỏi".
Hạ Hầu Ngự Thiển này không thể coi thường, sau khi dời khỏi miếu Hoa Thần bọn họ luôn đi cùng nhau, hắn làm sao biết những việc này. An Cửu nhíu mày, khôn khéo như nàng trong lòng đã có đáp án. Ý cười trong mắt Hạ Hầu Ngự Thiển cứng lại, An Cửu này thế mà thông minh hơn trong tưởng tượng của hắn. A! Thật thú vị! Trong nháy mắt, Hạ Hầu Ngự Thiển tươi cười như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Hắn vừa lui hai bước, một thân ảnh huyền đã đi tới, không nói hai lời liền bắt lấy cánh tay An Cửu, vừa đi vừa nói: "Qua đó ngồi với Bổn Vương, hôm nay ngươi còn nợ Bổn Vương một chầu rượu". Rõ ràng nghe bốn phía có người kinh ngạc bàn tán, An Cửu nghĩ đến lời mình nói ở ngoài Chu Tước môn khi nãy nhíu mày cố gắng tránh khỏi hắn.
"Rượu cái gì mà rượu, ta rõ ràng nói là hôm khác". Bách Lý Vũ lại không thuận theo, xoay người nhìn An Cửu đáy mắt tràn ngập tà khí. "Chúng ta đã nói rõ rồi, là hôm nay!".
An Cửu trừng mắt, bọn họ nói rõ khi nào, nàng còn chưa đồng ý, hóa ra đường đường là Vũ Vươn gia hắn lại muốn chơi xấu sao!
"Vũ Vương gia, ngươi làm gì vậy?", một giọng nói khác truyền tới. Giữa lúc nói chuyện, Bách Lý Hiên đã đến gần một tay giữ chặt cánh tay của An Cửu đã bị Bách Lý Vũ nắm lấy, trong đôi mắt hung ác lộ rõ sự tức giận. "Vũ Vương gia đừng quên, An Cửu là vị hôn thê của bổn Thái tử, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì?"
Bình luận facebook