-
Chương 118: 118: Chương 117
Sau buổi lên triều hôm nay, tiểu lại của Hình Bộ tới báo, đã có manh mối về kẻ trộm ăn cắp bản đồ phòng thủ.
Điền Trạch nghe vậy, vội vàng chạy ra khỏi cung, mới đến bên ngoài nha ty của lục bộ thì nghe một người kêu phía sau: “Điền huynh dừng bước, Điền huynh dừng bước!”
Điền Trạch quay đầu lại, nhìn thấy tiểu công tử của thái phó phủ, họ Chử tên Đào, mắt to mắt nhỏ, hiện đang làm việc ở đúc ấn cục của Lễ Bộ.
Điền Trạch chắp tay vái chào: “Không biết Chử đại nhân có chuyện gì dặn bảo?”
“Không dám dặn bảo.” Chử Đào nói, giơ tay ra hiệu “Mời”, đi cùng hắn tới cửa cung, “Tại hạ nghe nói lúc trước nhà kho của Binh Bộ bị trộm, Điền huynh phụ trách vụ án này ở Hình Bộ phải không?”
Điền Trạch nói: “Cũng không hẳn vậy, tại hạ chỉ phụ trách thẩm vấn điều tra vụ án, đánh giá như thế nào, vẫn phải bẩm lên Thượng Thư đại nhân.”
“Năm ngoái Điền huynh đậu Bảng Nhãn, tại hạ cảm thấy Điền huynh có tương lai vô hạn, quả nhiên chưa tới một năm, Điền huynh đã đảm nhận một việc lớn.” Chử Đào tán thưởng, dừng một chút, thử thăm dò, “Tại hạ nghe nói, phủ của Điền huynh và Trung Dũng Hầu phủ vô cùng thân thiết?”
“Vâng.” Điền Trạch gật đầu, “Mấy năm nay gia huynh luôn làm việc dưới quyền của Minh Uy tướng quân, hai phủ thường xuyên lui tới.”
“Hóa ra là thế.” Chử Đào tỏ vẻ hiểu ra, sau đó cúi người vái chào Điền Trạch: “Tại hạ có một chuyện, xin Điền huynh giúp đỡ.”
Điền Trạch vội vàng khom lưng: “Xin Chử đại nhân cứ nói.”
“Tại hạ có một cây trâm bằng ngọc, muốn tặng cho đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ.” Chử Đào nói, lấy một chiếc hộp gấm phẳng dài trong tay áo ra, “Không biết chút nữa Điền huynh có thể ở cùng với tại hạ để tặng hay không?”
Điền Trạch nhìn hộp gấm Chử Đào đang cầm, sửng sốt một chút, chợt nhớ Điền Tứ đã từng nói, vị tiểu công tử của thái phó phủ này hình như lúc trước đã đến Trung Dũng Hầu phủ để cầu hôn, sau đó hôn nhân không thành, Vân Hy nhờ Phương Phù Lan từ chối.
Hắn khó xử: “Đây…… dù sao cũng là việc riêng của Chử đại nhân, tại hạ không thể nhúng tay, hay là Chử đại nhân tự mình tặng?”
“Không được.” Chử Đào nói, “Chắc Điền huynh không biết, Vân đại tiểu thư……”
“Vọng An!”
Chử Đào còn chưa dứt lời đã bị một người mặc công phục màu xanh nhạt chờ ở cửa cung cắt ngang.
Người này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh, họ Lương tên Chính Thanh, khí chất nhã nhặn, là tiến sĩ cùng bảng với Điền Trạch, nhậm chức biên tu ở hàn lâm.
Hắn cũng đợi đã lâu, nhìn thấy Điền Trạch, thở phào nhẹ nhõm, “Vọng An, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Chính Thanh cứ nói đi.”
Lương Chính Thanh có chút khó xử, trước mặt người khác, không dễ đề cập chuyện này, nhưng nghĩ lại, hắn hành động chính trực, đứng ngồi ngay thẳng, tâm ý cũng vậy, không có gì phải giấu giếm, vì thế nói: “Là thế này, ngươi cũng biết nhà ta hiện đang bàn bạc chuyện hôn nhân cho ta và đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, ta…… thật sự thích nàng.
Trước đây có được một quyển kì phổ, muốn đích thân đưa cho nàng.
Nào biết sau khi trở về từ Dương Châu, nàng đến doanh trại Tây Sơn.
Ta vừa nghe người ta nói rằng hôm nay nàng sẽ trở về nên chờ ở cửa cung từ sáng sớm, ngươi có thể…… cùng ta tặng kì phổ cho nàng hay không.”
Điền Trạch liếc kì phổ mà Lương Chính Thanh đang cầm, là bản sao duy nhất của Mân Sơn cư sĩ.
Lương Chính Thanh vô cùng yêu cờ, chịu tặng kì phổ này cho Vân Hy, có thể thấy được là rất thật lòng với nàng.
Nhưng mà, trong lòng Vân Hy có ai, người khác không biết nhưng Điền Trạch rất rõ.
Hắn định từ chối thì nghe tiếng vó ngựa truyền đến cách đó không xa.
Vân Hy nhìn thấy Điền Trạch từ xa, mang theo hai thân vệ cưỡi ngựa đến gần, gọi: “Vọng An?”
Nàng xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho võ vệ ở cửa cung, cười nói: “Thật trùng hợp, ta định đi tìm ngươi, lại đụng phải ngươi.”
“Tướng quân tìm ta?”
“Ừ.” Vân Hy gật đầu, “Gần đây Điền Tứ có viết thư cho ngươi không?”
Việc ở Dương Châu cần kết thúc, sau khi Điền Tứ cùng Vân Hy trở lại Kim Lăng, mấy ngày sau lại đi Dương Châu.
“Có gởi thư.” Điền Trạch nói, “Gia huynh nói mọi chuyện đã làm xong, ba ngày sau, hắn sẽ cùng tiểu quận vương và Tần hộ vệ lên đường về kinh.
Gia huynh cũng gửi thư cho tướng quân, tướng quân không nhận được hay sao?”
“Không, có thể là đưa đến Xu Mật Viện, chút ta đi xem.” Vân Hy nói.
Nói xong, định đi vào cung.
Thấy tình hình như vậy, Chử Đào và Lương Chính Thanh nhất thời cấp bách, một trái một phải kéo tay áo Điền Trạch.
Điền Trạch bất đắc dĩ, đành phải gọi: “Tướng quân, xin dừng bước.”
Hắn chỉ vào người bên trái: “Vị này là tiểu công tử của thái phó phủ, tên là Chử Đào, hiện đang làm việc ở đúc ấn cục của Lễ Bộ.”
Vân Hy gật đầu: “Chử đại nhân.”
Điền Trạch lại chỉ vào người bên phải: “Vị này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh, tên là Lương Chính Thanh, hiện đang nhậm chức biên tu ở hàn lâm.”
Vân Hy nói: “Lương đại nhân.”
Mấy tháng nay, Vân Hy căn bản không để trong lòng chuyện ai đến Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn, nghe Điền Trạch giới thiệu hai người này, nàng tưởng rằng bọn họ tìm nàng có việc, chào hỏi xong, nàng đợi tại chỗ để nghe hai người nói.
Lương Chính Thanh bước lên trước một bước, đưa quyển kì phổ: “Tại hạ tình cờ biết được quyển kì phổ này, coi như bảo vật, xin tặng nó cho tiểu thư.
Không biết hôm khác tiểu thư có thời gian để nghe nhạc và đánh cờ trên hồ với tại hạ hay không?”
Vân Hy ngẩn người, nhìn kì phổ, rồi nhìn Lương Chính Thanh, chưa kịp mở miệng, Chử Đào không chịu thua kém, giơ hộp gấm tới trước mặt nàng, mở ra: “Lần trước bà mối đưa thiếp canh của tại hạ đến hầu phủ, có lẽ tiểu thư không chú ý, bỏ sót nên mới sai người trả lại.
Gần đây tại hạ tìm được một cây trâm bằng ngọc, cảm thấy hợp với tiểu thư.
Nếu tiểu thư thích, tại hạ xin mời tiểu thư đến sông Tần Hoài.
Gánh Vân Cẩm của Lâm An vừa vào kinh mấy ngày gần đây, tại hạ sẽ bao một chiếc thuyền hoa, mời tiểu thư đi thuyền nghe kịch.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.
Bác Sĩ Dư Bị Bệnh Hơi Nhẹ
3.
Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược
4.
Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh
=====================================
Vân Hy nghe hai người nói xong, cuối cùng hiểu được ý của họ, từ chối: “Không cần, ta……”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay thon dài như ngọc đột nhiện duỗi ra từ bên cạnh, lấy kì phổ trên tay Lương Chính Thanh lật xem, đưa lại cho hắn, nhàn nhạt nói: “A Đinh không chơi cờ.”
Lương Chính Thanh sửng sốt, thấy người tới là Tam công tử, vái chào: “Thế tử điện hạ.”
Trình Sưởng “Ừm”, sau đó cầm trâm ngọc trong hộp gấm của Chử Đào nhìn, bỏ vô lại, “Cây trâm ngọc này có nước màu không được.”
Chử Đào không biết nhìn sắc mặt người khác, hắn chỉ cho rằng Tam công tử quen biết Vân Hy, nói cây trâm ngọc “có nước màu không được” là gợi ý cho mình, lập tức nói: “Chắc điện hạ không biết, cây trâm ngọc này chỉ là món quà nhỏ, hạ quan sợ tiểu thư không nhận nên không dám tặng quá đắt, ngày khác lên thuyền hoa, hạ quan có cái tốt hơn ——.”
“Cái tốt hơn đã được bổn vương tặng rồi.” Trình Sưởng ngắt lời, “Vì vậy ngươi không cần lo lắng.”
Hắn nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Hai vị nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao? Bây giờ là mấy giờ, đều đến cửa cung làm việc riêng?”
Lời của Trình Sưởng có ý chỉ trích, hai người Chử và Lương nghe vậy, trong lòng đều sợ hãi, lúc này mới nhớ Tam công tử làm việc ở Ngự Sử Đài, quản lý tác phong, có tư cách chất vấn bọn họ, vội vàng xin lỗi rồi rời đi.
Điền Trạch vốn muốn chạy ra ngoài cung làm việc, bị trì hoãn hồi lâu, đã hơi bị muộn, chào Trình Sưởng, vội vàng rời đi.
Lúc này gần trưa, không có nhiều quan viên lui tới ở cửa Tuy Cung, vô cùng yên tĩnh.
Trình Sưởng rõ ràng là từ ngoài cung vào, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đang chờ cách đó không xa.
Vân Hy hỏi: “Ta nhớ mấy ngày gần đây Tam công tử được nghỉ, hôm nay vào cung là vì bệ hạ truyền hay sao?”
“Ta?” Trình Sưởng nhàn nhã dựa vào tường của cung điện, thản nhiên nói, “Ta giống hai người kia, biết hôm nay nàng từ doanh trại Tây Sơn trở về, tới đây chờ nàng.”
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây, thắt lưng bằng dải lụa màu trắng bạc, chỉ đứng như vậy tựa như một nét ngọc điểm vào trong tranh, rõ ràng rất thanh nhã, có lẽ ánh mắt chứa nét cười nên cực kỳ phong lưu.
“Nghe nói cả năm nay ta không ở đây, có không ít người tới cửa cầu hôn nàng phải không?”
Vân Hy do dự một chút rồi đáp: “Ừ.”
“Nhưng ta không đồng ý bất kỳ ai cả, đều nhờ a tẩu từ chối.”
“Từ chối như thế nào?”
Vân Hy ngẫm nghĩ: “Nói rằng ta không có ý định kết hôn, sau đó tìm lý do đối phó.”
“Nàng từ chối như vậy, làm sao thoát được?” Trình Sưởng nói, “Hãy nghĩ biện pháp xử lý một lần cho xong.”
“Biện pháp xử lý một lần cho xong?”
Trình Sưởng nhàn nhạt “Ừm”, rồi nói: “Đưa tay cho ta.”
Vân Hy giơ tay ra.
Tay nàng là bàn tay của người tập võ, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có vết chai rất dày, nhưng rất đẹp, ngón tay thon dài, da trên mu bàn tay trắng như làn da trên cổ.
Trình Sưởng lấy một chiếc nhẫn trong tay áo ra, nắm tay nàng, nhẹ nhàng đẩy vào ngón tay nàng.
“Ở chỗ của ta có quy định, đính hôn và kết hôn phải đưa nhẫn, đại khái là một đời một kiếp, chỉ có một người.”
Chiếc nhẫn rất đẹp.
Là kiểu dáng Vân Hy chưa bao giờ thấy qua.
Thân nhẫn làm bằng bạc, phía trên có thiết lập tinh xảo, bên trong đính một viên đá trong suốt lóe ra ánh trăng trắng lạnh.
“Đây là…… nguyệt thạch?” Vân Hy nói.
Trình Sưởng “Ừ”, cười nói: “Vốn muốn tìm người làm một chiếc nhẫn kim cương cho nàng, nhưng kim cương ở nơi này quá hiếm.
Nhà kho của vương phủ thật ra có hai viên, nhưng không tốt lắm, còn phải để người ta gọt giũa.
Ta đã sai người đi tìm, khi nào tìm được viên tốt, ta sẽ tặng cho nàng.”
Vân Hy hỏi: “Kim cương là cái gì?”
“Ở đây hình như cũng gọi là kim cương, có người kêu là dạ minh châu.”
“Ta biết cái đó.” Vân Hy nói, “Tam công tử không cần lo lắng đi tìm, nếu đây là thông lệ ở quê nhà của Tam công tử, dùng đồ trong nhà kho vương phủ cũng được.”
“Không được.” Trình Sưởng nói, “Đây là lần đầu tiên ta tặng nhẫn kim cương cho cô nương, không hơn mười cara thì làm sao được?”
Lại hỏi nàng, “Hôm nay có rảnh không?”
Vân Hy nói: “Phải đến Binh Bộ, chút nữa còn cần bẩm báo với bệ hạ, có lẽ qua khỏi giờ thân mới rảnh.”
Nàng nói chuyện ở đầu này, nội thị quan chưởng bút Ngô Mão đã dẫn theo một tiểu thái giám đi tới ở đầu bên kia, có lẽ theo ý của Chiêu Nguyên Đế, tới mời Vân Hy.
Trình Sưởng thấy rõ nhưng không thèm để ý, nắm tay Vân Hy, kéo nàng tới gần mình, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Thấy tình hình như vậy, Ngô Mão vẫn còn ổn, tiểu thái giám sợ tới mức loạng choạng xuýt ngã.
Chiêu Nguyên Đế có ý gì đối với chuyện hôn nhân của Tam công tử, làm sao nội thị quan hầu hạ bên cạnh như bọn họ không biết được?
Hiện tại Tam công tử làm như vậy, rõ ràng là tỏ rõ thái độ của mình cho Chiêu Nguyên Đế xem.
Sau một lúc đứng vững vàng, tiểu thái giám cúi người đi theo sau Ngô Mão, coi như mình tai điếc mắt mù, đi theo sư phụ của hắn vái chào và nói: “Thế tử điện hạ, Minh Uy tướng quân.” Sau đó nói với Vân Hy, “Minh Uy tướng quân, bệ hạ biết được hôm nay ngài từ doanh trại Tây Sơn trở về, truyền ngài đến Văn Đức Điện thảo luận.”
Vân Hy còn chưa hoàn hồn sau nụ hôn đột ngột, đáp lời: “Đa tạ Ngô công công, ta sẽ đi theo hai người.”
Ngay lập tức phát hiện Trình Sưởng vẫn đang nắm tay mình, nguyệt thạch giữa các ngón tay tỏa sáng rực rỡ, vành tai dần dần đỏ lên.
Trình Sưởng buông tay nàng ra, cười nói: “Đi thôi, ta cũng cần đến Hoàng Thành Ty, nếu kịp, chút nữa tới đây đón nàng.”.
Điền Trạch nghe vậy, vội vàng chạy ra khỏi cung, mới đến bên ngoài nha ty của lục bộ thì nghe một người kêu phía sau: “Điền huynh dừng bước, Điền huynh dừng bước!”
Điền Trạch quay đầu lại, nhìn thấy tiểu công tử của thái phó phủ, họ Chử tên Đào, mắt to mắt nhỏ, hiện đang làm việc ở đúc ấn cục của Lễ Bộ.
Điền Trạch chắp tay vái chào: “Không biết Chử đại nhân có chuyện gì dặn bảo?”
“Không dám dặn bảo.” Chử Đào nói, giơ tay ra hiệu “Mời”, đi cùng hắn tới cửa cung, “Tại hạ nghe nói lúc trước nhà kho của Binh Bộ bị trộm, Điền huynh phụ trách vụ án này ở Hình Bộ phải không?”
Điền Trạch nói: “Cũng không hẳn vậy, tại hạ chỉ phụ trách thẩm vấn điều tra vụ án, đánh giá như thế nào, vẫn phải bẩm lên Thượng Thư đại nhân.”
“Năm ngoái Điền huynh đậu Bảng Nhãn, tại hạ cảm thấy Điền huynh có tương lai vô hạn, quả nhiên chưa tới một năm, Điền huynh đã đảm nhận một việc lớn.” Chử Đào tán thưởng, dừng một chút, thử thăm dò, “Tại hạ nghe nói, phủ của Điền huynh và Trung Dũng Hầu phủ vô cùng thân thiết?”
“Vâng.” Điền Trạch gật đầu, “Mấy năm nay gia huynh luôn làm việc dưới quyền của Minh Uy tướng quân, hai phủ thường xuyên lui tới.”
“Hóa ra là thế.” Chử Đào tỏ vẻ hiểu ra, sau đó cúi người vái chào Điền Trạch: “Tại hạ có một chuyện, xin Điền huynh giúp đỡ.”
Điền Trạch vội vàng khom lưng: “Xin Chử đại nhân cứ nói.”
“Tại hạ có một cây trâm bằng ngọc, muốn tặng cho đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ.” Chử Đào nói, lấy một chiếc hộp gấm phẳng dài trong tay áo ra, “Không biết chút nữa Điền huynh có thể ở cùng với tại hạ để tặng hay không?”
Điền Trạch nhìn hộp gấm Chử Đào đang cầm, sửng sốt một chút, chợt nhớ Điền Tứ đã từng nói, vị tiểu công tử của thái phó phủ này hình như lúc trước đã đến Trung Dũng Hầu phủ để cầu hôn, sau đó hôn nhân không thành, Vân Hy nhờ Phương Phù Lan từ chối.
Hắn khó xử: “Đây…… dù sao cũng là việc riêng của Chử đại nhân, tại hạ không thể nhúng tay, hay là Chử đại nhân tự mình tặng?”
“Không được.” Chử Đào nói, “Chắc Điền huynh không biết, Vân đại tiểu thư……”
“Vọng An!”
Chử Đào còn chưa dứt lời đã bị một người mặc công phục màu xanh nhạt chờ ở cửa cung cắt ngang.
Người này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh, họ Lương tên Chính Thanh, khí chất nhã nhặn, là tiến sĩ cùng bảng với Điền Trạch, nhậm chức biên tu ở hàn lâm.
Hắn cũng đợi đã lâu, nhìn thấy Điền Trạch, thở phào nhẹ nhõm, “Vọng An, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Chính Thanh cứ nói đi.”
Lương Chính Thanh có chút khó xử, trước mặt người khác, không dễ đề cập chuyện này, nhưng nghĩ lại, hắn hành động chính trực, đứng ngồi ngay thẳng, tâm ý cũng vậy, không có gì phải giấu giếm, vì thế nói: “Là thế này, ngươi cũng biết nhà ta hiện đang bàn bạc chuyện hôn nhân cho ta và đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, ta…… thật sự thích nàng.
Trước đây có được một quyển kì phổ, muốn đích thân đưa cho nàng.
Nào biết sau khi trở về từ Dương Châu, nàng đến doanh trại Tây Sơn.
Ta vừa nghe người ta nói rằng hôm nay nàng sẽ trở về nên chờ ở cửa cung từ sáng sớm, ngươi có thể…… cùng ta tặng kì phổ cho nàng hay không.”
Điền Trạch liếc kì phổ mà Lương Chính Thanh đang cầm, là bản sao duy nhất của Mân Sơn cư sĩ.
Lương Chính Thanh vô cùng yêu cờ, chịu tặng kì phổ này cho Vân Hy, có thể thấy được là rất thật lòng với nàng.
Nhưng mà, trong lòng Vân Hy có ai, người khác không biết nhưng Điền Trạch rất rõ.
Hắn định từ chối thì nghe tiếng vó ngựa truyền đến cách đó không xa.
Vân Hy nhìn thấy Điền Trạch từ xa, mang theo hai thân vệ cưỡi ngựa đến gần, gọi: “Vọng An?”
Nàng xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho võ vệ ở cửa cung, cười nói: “Thật trùng hợp, ta định đi tìm ngươi, lại đụng phải ngươi.”
“Tướng quân tìm ta?”
“Ừ.” Vân Hy gật đầu, “Gần đây Điền Tứ có viết thư cho ngươi không?”
Việc ở Dương Châu cần kết thúc, sau khi Điền Tứ cùng Vân Hy trở lại Kim Lăng, mấy ngày sau lại đi Dương Châu.
“Có gởi thư.” Điền Trạch nói, “Gia huynh nói mọi chuyện đã làm xong, ba ngày sau, hắn sẽ cùng tiểu quận vương và Tần hộ vệ lên đường về kinh.
Gia huynh cũng gửi thư cho tướng quân, tướng quân không nhận được hay sao?”
“Không, có thể là đưa đến Xu Mật Viện, chút ta đi xem.” Vân Hy nói.
Nói xong, định đi vào cung.
Thấy tình hình như vậy, Chử Đào và Lương Chính Thanh nhất thời cấp bách, một trái một phải kéo tay áo Điền Trạch.
Điền Trạch bất đắc dĩ, đành phải gọi: “Tướng quân, xin dừng bước.”
Hắn chỉ vào người bên trái: “Vị này là tiểu công tử của thái phó phủ, tên là Chử Đào, hiện đang làm việc ở đúc ấn cục của Lễ Bộ.”
Vân Hy gật đầu: “Chử đại nhân.”
Điền Trạch lại chỉ vào người bên phải: “Vị này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh, tên là Lương Chính Thanh, hiện đang nhậm chức biên tu ở hàn lâm.”
Vân Hy nói: “Lương đại nhân.”
Mấy tháng nay, Vân Hy căn bản không để trong lòng chuyện ai đến Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn, nghe Điền Trạch giới thiệu hai người này, nàng tưởng rằng bọn họ tìm nàng có việc, chào hỏi xong, nàng đợi tại chỗ để nghe hai người nói.
Lương Chính Thanh bước lên trước một bước, đưa quyển kì phổ: “Tại hạ tình cờ biết được quyển kì phổ này, coi như bảo vật, xin tặng nó cho tiểu thư.
Không biết hôm khác tiểu thư có thời gian để nghe nhạc và đánh cờ trên hồ với tại hạ hay không?”
Vân Hy ngẩn người, nhìn kì phổ, rồi nhìn Lương Chính Thanh, chưa kịp mở miệng, Chử Đào không chịu thua kém, giơ hộp gấm tới trước mặt nàng, mở ra: “Lần trước bà mối đưa thiếp canh của tại hạ đến hầu phủ, có lẽ tiểu thư không chú ý, bỏ sót nên mới sai người trả lại.
Gần đây tại hạ tìm được một cây trâm bằng ngọc, cảm thấy hợp với tiểu thư.
Nếu tiểu thư thích, tại hạ xin mời tiểu thư đến sông Tần Hoài.
Gánh Vân Cẩm của Lâm An vừa vào kinh mấy ngày gần đây, tại hạ sẽ bao một chiếc thuyền hoa, mời tiểu thư đi thuyền nghe kịch.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.
Bác Sĩ Dư Bị Bệnh Hơi Nhẹ
3.
Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược
4.
Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh
=====================================
Vân Hy nghe hai người nói xong, cuối cùng hiểu được ý của họ, từ chối: “Không cần, ta……”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay thon dài như ngọc đột nhiện duỗi ra từ bên cạnh, lấy kì phổ trên tay Lương Chính Thanh lật xem, đưa lại cho hắn, nhàn nhạt nói: “A Đinh không chơi cờ.”
Lương Chính Thanh sửng sốt, thấy người tới là Tam công tử, vái chào: “Thế tử điện hạ.”
Trình Sưởng “Ừm”, sau đó cầm trâm ngọc trong hộp gấm của Chử Đào nhìn, bỏ vô lại, “Cây trâm ngọc này có nước màu không được.”
Chử Đào không biết nhìn sắc mặt người khác, hắn chỉ cho rằng Tam công tử quen biết Vân Hy, nói cây trâm ngọc “có nước màu không được” là gợi ý cho mình, lập tức nói: “Chắc điện hạ không biết, cây trâm ngọc này chỉ là món quà nhỏ, hạ quan sợ tiểu thư không nhận nên không dám tặng quá đắt, ngày khác lên thuyền hoa, hạ quan có cái tốt hơn ——.”
“Cái tốt hơn đã được bổn vương tặng rồi.” Trình Sưởng ngắt lời, “Vì vậy ngươi không cần lo lắng.”
Hắn nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Hai vị nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao? Bây giờ là mấy giờ, đều đến cửa cung làm việc riêng?”
Lời của Trình Sưởng có ý chỉ trích, hai người Chử và Lương nghe vậy, trong lòng đều sợ hãi, lúc này mới nhớ Tam công tử làm việc ở Ngự Sử Đài, quản lý tác phong, có tư cách chất vấn bọn họ, vội vàng xin lỗi rồi rời đi.
Điền Trạch vốn muốn chạy ra ngoài cung làm việc, bị trì hoãn hồi lâu, đã hơi bị muộn, chào Trình Sưởng, vội vàng rời đi.
Lúc này gần trưa, không có nhiều quan viên lui tới ở cửa Tuy Cung, vô cùng yên tĩnh.
Trình Sưởng rõ ràng là từ ngoài cung vào, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đang chờ cách đó không xa.
Vân Hy hỏi: “Ta nhớ mấy ngày gần đây Tam công tử được nghỉ, hôm nay vào cung là vì bệ hạ truyền hay sao?”
“Ta?” Trình Sưởng nhàn nhã dựa vào tường của cung điện, thản nhiên nói, “Ta giống hai người kia, biết hôm nay nàng từ doanh trại Tây Sơn trở về, tới đây chờ nàng.”
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây, thắt lưng bằng dải lụa màu trắng bạc, chỉ đứng như vậy tựa như một nét ngọc điểm vào trong tranh, rõ ràng rất thanh nhã, có lẽ ánh mắt chứa nét cười nên cực kỳ phong lưu.
“Nghe nói cả năm nay ta không ở đây, có không ít người tới cửa cầu hôn nàng phải không?”
Vân Hy do dự một chút rồi đáp: “Ừ.”
“Nhưng ta không đồng ý bất kỳ ai cả, đều nhờ a tẩu từ chối.”
“Từ chối như thế nào?”
Vân Hy ngẫm nghĩ: “Nói rằng ta không có ý định kết hôn, sau đó tìm lý do đối phó.”
“Nàng từ chối như vậy, làm sao thoát được?” Trình Sưởng nói, “Hãy nghĩ biện pháp xử lý một lần cho xong.”
“Biện pháp xử lý một lần cho xong?”
Trình Sưởng nhàn nhạt “Ừm”, rồi nói: “Đưa tay cho ta.”
Vân Hy giơ tay ra.
Tay nàng là bàn tay của người tập võ, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có vết chai rất dày, nhưng rất đẹp, ngón tay thon dài, da trên mu bàn tay trắng như làn da trên cổ.
Trình Sưởng lấy một chiếc nhẫn trong tay áo ra, nắm tay nàng, nhẹ nhàng đẩy vào ngón tay nàng.
“Ở chỗ của ta có quy định, đính hôn và kết hôn phải đưa nhẫn, đại khái là một đời một kiếp, chỉ có một người.”
Chiếc nhẫn rất đẹp.
Là kiểu dáng Vân Hy chưa bao giờ thấy qua.
Thân nhẫn làm bằng bạc, phía trên có thiết lập tinh xảo, bên trong đính một viên đá trong suốt lóe ra ánh trăng trắng lạnh.
“Đây là…… nguyệt thạch?” Vân Hy nói.
Trình Sưởng “Ừ”, cười nói: “Vốn muốn tìm người làm một chiếc nhẫn kim cương cho nàng, nhưng kim cương ở nơi này quá hiếm.
Nhà kho của vương phủ thật ra có hai viên, nhưng không tốt lắm, còn phải để người ta gọt giũa.
Ta đã sai người đi tìm, khi nào tìm được viên tốt, ta sẽ tặng cho nàng.”
Vân Hy hỏi: “Kim cương là cái gì?”
“Ở đây hình như cũng gọi là kim cương, có người kêu là dạ minh châu.”
“Ta biết cái đó.” Vân Hy nói, “Tam công tử không cần lo lắng đi tìm, nếu đây là thông lệ ở quê nhà của Tam công tử, dùng đồ trong nhà kho vương phủ cũng được.”
“Không được.” Trình Sưởng nói, “Đây là lần đầu tiên ta tặng nhẫn kim cương cho cô nương, không hơn mười cara thì làm sao được?”
Lại hỏi nàng, “Hôm nay có rảnh không?”
Vân Hy nói: “Phải đến Binh Bộ, chút nữa còn cần bẩm báo với bệ hạ, có lẽ qua khỏi giờ thân mới rảnh.”
Nàng nói chuyện ở đầu này, nội thị quan chưởng bút Ngô Mão đã dẫn theo một tiểu thái giám đi tới ở đầu bên kia, có lẽ theo ý của Chiêu Nguyên Đế, tới mời Vân Hy.
Trình Sưởng thấy rõ nhưng không thèm để ý, nắm tay Vân Hy, kéo nàng tới gần mình, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Thấy tình hình như vậy, Ngô Mão vẫn còn ổn, tiểu thái giám sợ tới mức loạng choạng xuýt ngã.
Chiêu Nguyên Đế có ý gì đối với chuyện hôn nhân của Tam công tử, làm sao nội thị quan hầu hạ bên cạnh như bọn họ không biết được?
Hiện tại Tam công tử làm như vậy, rõ ràng là tỏ rõ thái độ của mình cho Chiêu Nguyên Đế xem.
Sau một lúc đứng vững vàng, tiểu thái giám cúi người đi theo sau Ngô Mão, coi như mình tai điếc mắt mù, đi theo sư phụ của hắn vái chào và nói: “Thế tử điện hạ, Minh Uy tướng quân.” Sau đó nói với Vân Hy, “Minh Uy tướng quân, bệ hạ biết được hôm nay ngài từ doanh trại Tây Sơn trở về, truyền ngài đến Văn Đức Điện thảo luận.”
Vân Hy còn chưa hoàn hồn sau nụ hôn đột ngột, đáp lời: “Đa tạ Ngô công công, ta sẽ đi theo hai người.”
Ngay lập tức phát hiện Trình Sưởng vẫn đang nắm tay mình, nguyệt thạch giữa các ngón tay tỏa sáng rực rỡ, vành tai dần dần đỏ lên.
Trình Sưởng buông tay nàng ra, cười nói: “Đi thôi, ta cũng cần đến Hoàng Thành Ty, nếu kịp, chút nữa tới đây đón nàng.”.
Bình luận facebook