-
Chương 59: Chương 59
Vào ban đêm, cảng Phong Nam rất yên tĩnh.
Tam công tử của Tông Thân Vương phủ đang ở đây, xung quanh làng chài đã được dọn sạch, vài ngọn đèn đánh cá rải rác trên biển, nhìn từ xa giống như những ngôi sao rơi.
Trương Đại Hổ mới đưa Vân Hy đến cửa nhà Tứ nha đã thấy phủ doãn dẫn Du tỷ nhi lên đón, mỉm cười nói: “Trương hiền đệ, Tam công tử đã nghỉ ngơi rồi phải không?”
Ông vốn là quan ngũ phẩm, nhưng lại gọi một gã sai vặt như Trương Đại Hổ là “hiền đệ”, có thể thấy là hạ mình rất thấp.
Trương Đại Hổ sửng sốt một chút mới nhận ra vị này gọi “hiền đệ” là đang kêu mình, hắn đáp: “Không biết, chắc đã nghỉ ngơi rồi.”
“Ờ.” Phủ doãn lại hỏi, “Theo ý Trương hiền đệ, đêm nay Tam công tử nghỉ ngơi thoải mái chứ?”
Trương Đại Hổ nói: “Làm sao ta biết được?”
Phủ doãn khẽ liếc Du tỷ nhi, rồi nhìn Trương Đại Hổ hỏi tiếp: “Vậy Trương hiền đệ thấy đêm nay Tam công tử có chuyện gì phiền lòng không?”
Trương Đại Hổ không hiểu được: “Ngài lo tiểu vương gia không ngủ ngon à? Vậy sáng mai ngài tự mình đi hỏi tiểu vương gia là được rồi?”
Phủ doãn sửng sốt, thấy Trương Đại Hổ không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của mình, hết sức bất đắc dĩ, đành nhìn Vân Hy cười một cách xấu hổ.
Cũng không có gì ngạc nhiên, Trình Sưởng thật sự có mắt chọn người.
Lúc hắn mới tới Đại Tuy, không có nguyên nhân trước sẽ không có kết quả sau, chọn tới chọn lui cả đám gã sai vặt trong viện mới chọn Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ theo bên cạnh.
Hai người này, Tôn Hải Bình có đầu óc, cần dùng sức lực thì ngay cả một con mèo hoang cũng không ngăn cản được; Trương Đại Hổ có võ công đầy người, đầu óc là một khối gỗ.
Trong vương phủ to như vậy, không phải không có người hầu vừa có công phu vừa lanh lợi, nhưng Trình Sưởng không muốn đặt người như vậy bên cạnh, nếu có bản lĩnh quá thì sợ không xử lý được chỉ là thứ yếu, sợ nhất là để lộ manh mối.
Phủ doãn vòng vo vì muốn thăm dò Tam công tử từ chỗ Trương Đại Hổ, nhưng rõ ràng đã hỏi sai người.
Vân Hy đương nhiên hiểu rõ phủ doãn muốn nghe điều gì, nàng nghĩ lại, cảm thấy sau khi Du tỷ nhi đi ra, Trình Sưởng không có vẻ tức giận, không có ý so đo, vì thế an ủi: “Lưu đại nhân yên tâm, Tam công tử là người khoan dung.
Nếu đại nhân vì vội vã tới chào mới không sắp xếp nô tỳ hầu hạ ổn thỏa, Tam công tử sẽ không để ý.”
Nàng nhắc tới điểm này, Trương Đại Hổ mới hiểu ra, gật đầu nói: “Đúng vậy, tiểu vương gia không gần nữ sắc đã lâu rồi, mai mốt ngài chỉ cần bảo tiểu nữ nhà ngài và nha hoàn đừng lòng vòng trước mặt tiểu vương gia thì ngài ấy sẽ không so đo chuyện đêm nay.”
Lưu phủ doãn cau mày gật đầu, trong lòng vẫn rất lo lắng.
Tuy Vân Hy và Trương Đại Hổ nói thế, nhưng ai tin? Tam công tử từng nổi tiếng lưu luyến thuyền hoa, cả năm nay đã kiềm chế bản thân một chút, nhưng nói hắn không gần nữ sắc là tuyệt đối không phải sự thật.
Lưu phủ doãn nghĩ thầm, tám phần là do Du tỷ nhi làm mất lòng Tam công tử nên mới bị hắn kêu đi ra khỏi phòng.
Tam công tử mất tích đã lâu, thật vất vả mới tìm thấy.
Việc hộ tống Tam công tử về kinh là một công lao to lớn, nếu mình không cẩn thận, không làm tốt việc này, làm mất lòng Tam công tử, chuyện tốt trở thành chuyện xấu, thì đó là tội lỗi thật sự.
Nghĩ vậy, Lưu phủ doãn cắn răng, chắp tay vái chào Trương Đại Hổ thật sâu và nói: “Xin Trương hiền đệ gợi ý cho tiểu quan một chút.”
Trương Đại Hổ hoảng sợ, cho dù hắn có chút ương ngạnh, nhưng hiểu rõ sự khác biệt tôn ti.
Vừa rồi Lưu phủ doãn gọi hắn là “hiền đệ”, hắn đã cảm thấy không ổn, bây giờ một người quan ngũ phẩm cúi người trước một gã sai vặt như mình, bình thường là sẽ giảm thọ.
Trương Đại Hổ vội la lên: “Là thật đó, tiểu vương gia đã bỏ nữ sắc lâu rồi.
Mới trước đây, Vương phi điện hạ muốn nhét thông phòng cho tiểu vương gia, chọn vài nha đầu xinh xắn tới hầu hạ, kết quả tiểu vương gia nhìn thấy, tống cổ toàn bộ đến biệt viện.”
Lưu phủ doãn nghe thế, ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.
Ông cân nhắc một hồi, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sự?”
Trương Đại Hổ cảm thấy không có gì cần giấu những việc này, cho dù sau này truyền ra ngoài, tiểu vương gia nhà hắn sẽ có tiếng hối lỗi làm một người mới, giữ mình trong sạch, vì thế nói, “Thật.
Tiểu vương gia còn nói, những nha hoàn đó vừa mới cập kê, còn quá nhỏ, hắn không thích.
Vả lại trước đây tiểu vương gia thích tư thế thướt tha chút, dáng vẻ động lòng người chút, quyến rũ yểu điệu mới được.
Quá thuần khiết, không trang điểm giống tiểu nữ nhà ngài, thông thường không lọt vào mắt ngài ấy.”
Nữ tử ở Đại Tuy thường cập kê, làm mai, chờ xuất giá, đa số 16-17 tuổi.
Nếu nói các cô nương cập kê còn nhỏ tuổi, coi như cũng miễn cưỡng được.
Du tỷ nhi nhà Lưu phủ doãn vừa tròn mười bốn, tư thái chưa được ưu nhã, lại ở độ tuổi không được Tam công tử tiếp đón, thảo nào tối nay bị hắn kêu đi ra khỏi phòng.
Vì thế Lưu phủ doãn yên tâm: “Đa tạ Trương hiền đệ hướng dẫn.” Dặn dò nghỉ ngơi sớm một chút để sáng mai lên đường, rồi dẫn Du tỷ nhi trở về.
Vân Hy bôn ba cả ngày, đã rất mệt, vốn định trở lại nhà Tứ nha sẽ đi ngủ liền, lấy nước rửa mặt, bất ngờ nhìn thấy phản chiếu của mình trong nước.
Tóc đen được buộc thành đuôi ngựa đơn giản sau đầu, tóc mai được bện lại và nhét vào đuôi ngựa, không có trâm cài, không trang điểm, bởi vì tìm người mệt mỏi nhiều ngày nên quầng thâm mắt rất đậm, môi không có huyết sắc.
Nàng như vậy, đâu chỉ là thuần khiết, có thể nói là nhạt nhẽo.
Nàng lại cụp mắt nhìn xuống người mình, bộ đồng phục giáo úy màu đỏ sẫm được thắt lưng bó lại, phần eo được quấn vừa vặn và tinh tế, nhưng thắt lưng làm bằng da thú, chẳng có dáng vẻ nữ tính nào.
Trương Đại Hổ nói, Tam công tử không thích thuần khiết, không thích mặt mộc, hắn còn nói, Tam công tử thích dáng vẻ thướt tha một chút.
Nghĩ cũng đúng, một công tử cao quý như vậy, nên có ôn hương nhuyễn ngọc làm bạn.
Vân Hy nghĩ đến đây, bất giác có chút uể oải.
Nàng rửa mặt sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch, dùng tay làm gối, nằm trên giường, không khỏi suy nghĩ dù gì mình cũng là một cô nương, không sửa soạn, không trang điểm có phải là điều không tốt chăng.
Nhưng ý nghĩ này thoáng qua trong đầu nàng chỉ vỏn vẹn một cái chớp mắt đã bị nàng đè xuống.
Tuy quần áo đỏ giản dị không đẹp, nhưng nàng làm được gì?
Nàng đã là người như vậy, không thể vì người khác, ngày ngày đánh phấn bôi son, cài trâm, mặc áo gấm.
Công việc ở nha môn thì sao? Ăn mặc như thế, không gánh nổi, vác cũng không xong, ai sẽ đảm đương biết bao việc trong Trung Dũng Hầu phủ?
Hơn nữa như vậy không phải là nàng.
Tuy có thể được Tam công tử thích, có thể lọt vào mắt hắn một chút, nhưng chỉ là người khác mà thôi.
Trương Đại Hổ nói, Tam công tử thích quyến rũ yểu điệu.
Nhưng nàng không phải là đóa hoa yểu điệu.
Nàng là tùng, là trúc, cứng cáp mạnh mẽ, không khô héo qua mùa đông.
Nàng là một cây lau mọc ở Tái Bắc hoang vắng, là cành hương bồ bén rễ nơi vùng hoang vu và ngẩng đầu lên bầu trời.Ôn hương nhuyễn ngọc: tả người con gái trẻ tuổi, trắng trẻo mềm mại, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Tam công tử của Tông Thân Vương phủ đang ở đây, xung quanh làng chài đã được dọn sạch, vài ngọn đèn đánh cá rải rác trên biển, nhìn từ xa giống như những ngôi sao rơi.
Trương Đại Hổ mới đưa Vân Hy đến cửa nhà Tứ nha đã thấy phủ doãn dẫn Du tỷ nhi lên đón, mỉm cười nói: “Trương hiền đệ, Tam công tử đã nghỉ ngơi rồi phải không?”
Ông vốn là quan ngũ phẩm, nhưng lại gọi một gã sai vặt như Trương Đại Hổ là “hiền đệ”, có thể thấy là hạ mình rất thấp.
Trương Đại Hổ sửng sốt một chút mới nhận ra vị này gọi “hiền đệ” là đang kêu mình, hắn đáp: “Không biết, chắc đã nghỉ ngơi rồi.”
“Ờ.” Phủ doãn lại hỏi, “Theo ý Trương hiền đệ, đêm nay Tam công tử nghỉ ngơi thoải mái chứ?”
Trương Đại Hổ nói: “Làm sao ta biết được?”
Phủ doãn khẽ liếc Du tỷ nhi, rồi nhìn Trương Đại Hổ hỏi tiếp: “Vậy Trương hiền đệ thấy đêm nay Tam công tử có chuyện gì phiền lòng không?”
Trương Đại Hổ không hiểu được: “Ngài lo tiểu vương gia không ngủ ngon à? Vậy sáng mai ngài tự mình đi hỏi tiểu vương gia là được rồi?”
Phủ doãn sửng sốt, thấy Trương Đại Hổ không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của mình, hết sức bất đắc dĩ, đành nhìn Vân Hy cười một cách xấu hổ.
Cũng không có gì ngạc nhiên, Trình Sưởng thật sự có mắt chọn người.
Lúc hắn mới tới Đại Tuy, không có nguyên nhân trước sẽ không có kết quả sau, chọn tới chọn lui cả đám gã sai vặt trong viện mới chọn Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ theo bên cạnh.
Hai người này, Tôn Hải Bình có đầu óc, cần dùng sức lực thì ngay cả một con mèo hoang cũng không ngăn cản được; Trương Đại Hổ có võ công đầy người, đầu óc là một khối gỗ.
Trong vương phủ to như vậy, không phải không có người hầu vừa có công phu vừa lanh lợi, nhưng Trình Sưởng không muốn đặt người như vậy bên cạnh, nếu có bản lĩnh quá thì sợ không xử lý được chỉ là thứ yếu, sợ nhất là để lộ manh mối.
Phủ doãn vòng vo vì muốn thăm dò Tam công tử từ chỗ Trương Đại Hổ, nhưng rõ ràng đã hỏi sai người.
Vân Hy đương nhiên hiểu rõ phủ doãn muốn nghe điều gì, nàng nghĩ lại, cảm thấy sau khi Du tỷ nhi đi ra, Trình Sưởng không có vẻ tức giận, không có ý so đo, vì thế an ủi: “Lưu đại nhân yên tâm, Tam công tử là người khoan dung.
Nếu đại nhân vì vội vã tới chào mới không sắp xếp nô tỳ hầu hạ ổn thỏa, Tam công tử sẽ không để ý.”
Nàng nhắc tới điểm này, Trương Đại Hổ mới hiểu ra, gật đầu nói: “Đúng vậy, tiểu vương gia không gần nữ sắc đã lâu rồi, mai mốt ngài chỉ cần bảo tiểu nữ nhà ngài và nha hoàn đừng lòng vòng trước mặt tiểu vương gia thì ngài ấy sẽ không so đo chuyện đêm nay.”
Lưu phủ doãn cau mày gật đầu, trong lòng vẫn rất lo lắng.
Tuy Vân Hy và Trương Đại Hổ nói thế, nhưng ai tin? Tam công tử từng nổi tiếng lưu luyến thuyền hoa, cả năm nay đã kiềm chế bản thân một chút, nhưng nói hắn không gần nữ sắc là tuyệt đối không phải sự thật.
Lưu phủ doãn nghĩ thầm, tám phần là do Du tỷ nhi làm mất lòng Tam công tử nên mới bị hắn kêu đi ra khỏi phòng.
Tam công tử mất tích đã lâu, thật vất vả mới tìm thấy.
Việc hộ tống Tam công tử về kinh là một công lao to lớn, nếu mình không cẩn thận, không làm tốt việc này, làm mất lòng Tam công tử, chuyện tốt trở thành chuyện xấu, thì đó là tội lỗi thật sự.
Nghĩ vậy, Lưu phủ doãn cắn răng, chắp tay vái chào Trương Đại Hổ thật sâu và nói: “Xin Trương hiền đệ gợi ý cho tiểu quan một chút.”
Trương Đại Hổ hoảng sợ, cho dù hắn có chút ương ngạnh, nhưng hiểu rõ sự khác biệt tôn ti.
Vừa rồi Lưu phủ doãn gọi hắn là “hiền đệ”, hắn đã cảm thấy không ổn, bây giờ một người quan ngũ phẩm cúi người trước một gã sai vặt như mình, bình thường là sẽ giảm thọ.
Trương Đại Hổ vội la lên: “Là thật đó, tiểu vương gia đã bỏ nữ sắc lâu rồi.
Mới trước đây, Vương phi điện hạ muốn nhét thông phòng cho tiểu vương gia, chọn vài nha đầu xinh xắn tới hầu hạ, kết quả tiểu vương gia nhìn thấy, tống cổ toàn bộ đến biệt viện.”
Lưu phủ doãn nghe thế, ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.
Ông cân nhắc một hồi, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sự?”
Trương Đại Hổ cảm thấy không có gì cần giấu những việc này, cho dù sau này truyền ra ngoài, tiểu vương gia nhà hắn sẽ có tiếng hối lỗi làm một người mới, giữ mình trong sạch, vì thế nói, “Thật.
Tiểu vương gia còn nói, những nha hoàn đó vừa mới cập kê, còn quá nhỏ, hắn không thích.
Vả lại trước đây tiểu vương gia thích tư thế thướt tha chút, dáng vẻ động lòng người chút, quyến rũ yểu điệu mới được.
Quá thuần khiết, không trang điểm giống tiểu nữ nhà ngài, thông thường không lọt vào mắt ngài ấy.”
Nữ tử ở Đại Tuy thường cập kê, làm mai, chờ xuất giá, đa số 16-17 tuổi.
Nếu nói các cô nương cập kê còn nhỏ tuổi, coi như cũng miễn cưỡng được.
Du tỷ nhi nhà Lưu phủ doãn vừa tròn mười bốn, tư thái chưa được ưu nhã, lại ở độ tuổi không được Tam công tử tiếp đón, thảo nào tối nay bị hắn kêu đi ra khỏi phòng.
Vì thế Lưu phủ doãn yên tâm: “Đa tạ Trương hiền đệ hướng dẫn.” Dặn dò nghỉ ngơi sớm một chút để sáng mai lên đường, rồi dẫn Du tỷ nhi trở về.
Vân Hy bôn ba cả ngày, đã rất mệt, vốn định trở lại nhà Tứ nha sẽ đi ngủ liền, lấy nước rửa mặt, bất ngờ nhìn thấy phản chiếu của mình trong nước.
Tóc đen được buộc thành đuôi ngựa đơn giản sau đầu, tóc mai được bện lại và nhét vào đuôi ngựa, không có trâm cài, không trang điểm, bởi vì tìm người mệt mỏi nhiều ngày nên quầng thâm mắt rất đậm, môi không có huyết sắc.
Nàng như vậy, đâu chỉ là thuần khiết, có thể nói là nhạt nhẽo.
Nàng lại cụp mắt nhìn xuống người mình, bộ đồng phục giáo úy màu đỏ sẫm được thắt lưng bó lại, phần eo được quấn vừa vặn và tinh tế, nhưng thắt lưng làm bằng da thú, chẳng có dáng vẻ nữ tính nào.
Trương Đại Hổ nói, Tam công tử không thích thuần khiết, không thích mặt mộc, hắn còn nói, Tam công tử thích dáng vẻ thướt tha một chút.
Nghĩ cũng đúng, một công tử cao quý như vậy, nên có ôn hương nhuyễn ngọc làm bạn.
Vân Hy nghĩ đến đây, bất giác có chút uể oải.
Nàng rửa mặt sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch, dùng tay làm gối, nằm trên giường, không khỏi suy nghĩ dù gì mình cũng là một cô nương, không sửa soạn, không trang điểm có phải là điều không tốt chăng.
Nhưng ý nghĩ này thoáng qua trong đầu nàng chỉ vỏn vẹn một cái chớp mắt đã bị nàng đè xuống.
Tuy quần áo đỏ giản dị không đẹp, nhưng nàng làm được gì?
Nàng đã là người như vậy, không thể vì người khác, ngày ngày đánh phấn bôi son, cài trâm, mặc áo gấm.
Công việc ở nha môn thì sao? Ăn mặc như thế, không gánh nổi, vác cũng không xong, ai sẽ đảm đương biết bao việc trong Trung Dũng Hầu phủ?
Hơn nữa như vậy không phải là nàng.
Tuy có thể được Tam công tử thích, có thể lọt vào mắt hắn một chút, nhưng chỉ là người khác mà thôi.
Trương Đại Hổ nói, Tam công tử thích quyến rũ yểu điệu.
Nhưng nàng không phải là đóa hoa yểu điệu.
Nàng là tùng, là trúc, cứng cáp mạnh mẽ, không khô héo qua mùa đông.
Nàng là một cây lau mọc ở Tái Bắc hoang vắng, là cành hương bồ bén rễ nơi vùng hoang vu và ngẩng đầu lên bầu trời.Ôn hương nhuyễn ngọc: tả người con gái trẻ tuổi, trắng trẻo mềm mại, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Bình luận facebook