-
Chương 7: Chương 7
Trung Dũng Hầu phủ nằm ở ngõ Quân Tử bên phía đông của Kim Lăng thành.
Bên ngoài phủ có hai con sư tử oai hùng, và một cây phượng vĩ có tuổi thọ 180 năm.
Đầu tháng tư, cây phượng vĩ không hề có động tĩnh hơn mười năm bỗng nhiên nở hoa.
Người trong hầu phủ cho rằng đây là điềm lành, mỗi ngày thay phiên nhau canh gác bên ngoài.
Khi Vân Hy đi tuần trên phố ngang qua trước cửa nhà mình, lấy chuôi kiếm gõ Triệu Ngũ đang dựa vào cây phượng vĩ ngủ gật và hỏi: “A tẩu đã trở lại à?”
Triệu Ngũ đột nhiên tỉnh lại, chào “Đại tiểu thư” trước, sau đó mới nhớ hôm nay là ngày Phương thị vào cung nên đáp: “Thiếu phu nhân trở về lúc sáng.”
Vân Hy gật đầu, nói với Điền Tứ đi cùng: “Ngươi ra đầu phố chờ ta.” Nàng thu kiếm lại, bước nhanh vào phủ.
Mấy năm trước, khi Vân Lạc còn sống, hầu phủ có thời kỳ khó khăn nên đã chôn vùi hai biệt viện gần đó, phân tán hơn phân nửa tôi tớ, chỉ còn lại tam tiến viện và mười mấy người, tất cả đều đã đi theo lão Trung Dũng Hầu từ Tái Bắc về đây, tình nghĩa không tầm thường, quản gia là Bạch thúc.
Vân Hy đi xuyên qua tiền đường, vòng tới nhà chính, nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu trong phòng qua khung cửa sổ, cất tiếng gọi: “A tẩu!”
Phương Phù Lan đang soi gương để tháo khuyên tai, nhìn thấy Vân Hy đẩy cửa bước vào, khẽ cười: “Sao về giờ này?”
“Hôm nay được phát bổng lộc.” Vân Hy lấy túi tiền ra, đổ toàn bộ tiền bạc lên bàn, “Hai ngày trước bệnh ở chân Bạch thúc tái phát phải không? Đêm nay ta phải trực nên đem tiền về sớm, mời một đại phu giỏi chút để khám cho Bạch thúc.”
Lại chỉ tiền bạc trên bàn, “Ta đã tính, trừ tiền mời đại phu cho Bạch thúc, tiền tiêu xài cho tháng này và tiền thuốc cho a tẩu, còn thừa hai lượng.
A tẩu nhớ cất kỹ, tháng sau nhận bổng lộc thì mua son phấn tốt hơn, để khi các thần phụ vào cung, quý nữ và phu nhân khác khỏi cười nhạo tẩu.”
Phương Phù Lan từng là đệ nhất mỹ nhân của Kim Lăng, ngoại hình khuynh quốc khuynh thành.
Mấy năm trước, phụ thân của nàng bị hạch tội, nàng vốn phải theo phụ thân đi lưu đày, nhưng Vân Lạc đối với nàng rất thâm tình, lấy quân công để cầu xin thánh thượng tha tội liên lụy cho nàng, cưới nàng vào hầu phủ.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Phương Phù Lan sống với Vân Lạc mới vài năm, hầu phủ bị suy tàn, Vân Lạc chết trong trận chiến, nhan sắc xinh đẹp không còn vui vẻ, còn trẻ đã trở thành quả phụ, đau buồn sinh bệnh.
Phương Phù Lan sờ bạc trên bàn, phát hiện ngoài phần của Trung Dũng Hầu, còn thêm ba lượng.
Nàng hỏi: “Muội đưa phần của mình cho ta, còn muội thì sao?”
Vân Hy lấy ra một xâu tiền đồng từ trong túi bên hông, cười nói: “Tháng trước a tẩu đưa cho ta vẫn còn dư, nha môn cung cấp đồ ăn mỗi ngày, không bị đói, mỗi ngày mười văn tiền là đủ.”
Phương Phù Lan nắm tay Vân Hy, dịu dàng nói: “Muội tới đây với ta.”
Nàng lấy một vòng tay bằng ngọc rất tinh xảo trong bàn trang điểm đưa cho Vân Hy, “Tháng trước ta thêu bức gấm trăm hoa.
Hôm nay vào cung dâng lên Hoàng quý phi nương nương, nàng rất thích nên thưởng vòng tay này cho ta.
Muội đi cầm đồ, nó đáng giá khoảng hai ba mươi lượng bạc, muội đặt mua chút xiêm y và trang sức.”
Vân Hy sửng sốt: “Ta cần mấy thứ đó làm gì?”
Phương Phù Lan liếc nhìn nàng.
Dáng người Vân Hy mảnh khảnh nhưng không gầy yếu, mặc trang phục nha môn màu đỏ rất tươi tắn và xinh đẹp.
Mái tóc đen dày được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, tóc mai bím lại nhét vào đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn bóng.
Nàng giống Vân Lạc, mũi rất cao, lông mày gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, con ngươi sạch sẽ, như thể một tia sáng ngẫu nhiên rọi vào bên trong đều có thể chiếu sáng khắp thế gian.
“Ta ở trong phủ cả ngày, muội lại không nói với ta mọi chuyện.
Nếu hôm nay không vào cung và nghe Xu muội muội nhắc, ta không biết nhị thiếu gia của Bùi phủ đã về kinh.
Hôn sự của muội và hắn được quyết định từ nhỏ, hắn đã trở lại, đương nhiên phải bàn tính.”
Vân Hy nghe vậy, vội nói: “Điền Tứ còn chờ ta ở đầu phố, ta không thể ở nhà quá lâu.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi mà không lấy chiếc vòng ngọc.
“A Đinh.” Phương Phù Lan gọi.
Nàng không biết Vân Hy nghĩ gì trong lòng.
Ba năm trước, Vân Hy trở về từ Tái Bắc một mình, sau đó không chủ động nhắc tới Bùi Lan, thỉnh thoảng hỏi thăm thì nàng chỉ nói gần nói xa đôi ba câu.
Phương Phù Lan mỉm cười: “Mấy ngày nay nếu muội rảnh thì đến Xu Mật Viện, thay mặt a tẩu hỏi chuyện tước vị của đại ca muội được không?”
“Được!” Vân Hy vui vẻ trả lời.
Phương Phù Lan đứng trước cửa sổ, nhìn Vân Hy đi xa, nhàn nhạt thở dài.
Nha hoàn đứng hầu ở ngoài phòng bước tới hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài kêu đại tiểu thư đến Xu Mật Viện, sao không nói cho nàng biết hôm nay nhị thiếu gia của Bùi phủ đến nhậm chức ở Xu Mật Viện? Bùi phủ và hầu phủ chúng ta có giao tình, ngài muốn đại tiểu thư đi tìm Bùi nhị thiếu gia vì chuyện tước vị của thiếu gia, chẳng phải không dễ hay sao?”
Phương Phù Lan nói: “Ta nào vì tước vị của phu quân, thực ra ta đã thấy rõ, ta không quan tâm đến tước vị này.”
Hôm nay vào cung, nếu như La Xu không nói với nàng, làm sao nàng biết được sau khi về kinh, Bùi Lan nghỉ ngơi vài ngày rồi đến Thẩm Tra Ty của Xu Mật Viện nhậm chức.
Thẩm Tra Ty kiểm tra quan võ từ lục phẩm đến tam phẩm, Vân Lạc trước đây được phong là tướng quân Tuyên Uy, tòng tứ phẩm.
Để xin được phong tước cho hắn, đương nhiên nên đến chỗ Bùi Lan trước.
“A Đinh hiện tại đã mười chín, nên bàn chuyện cưới hỏi.
Chuyện của nàng và Bùi nhị thiếu gia không thể cứ treo lơ lửng như vậy.
Bùi Lan về kinh đã mấy ngày nhưng Bùi phủ vẫn không có động tĩnh.
Chúng ta là gia đình nhà gái, không thể tới cửa hỏi, cho dù ta muốn đi, A Đinh nhất định sẽ ngăn cản.”
“Nàng luôn là người có chủ kiến riêng, nếu như thế, cứ để nàng tự mình đi gặp Bùi Lan.
Biết đâu vừa gặp nhau, hai người kéo lại tình bạn thuở nhỏ, mọi việc sẽ thành một cách tự nhiên.”
Nói tới đây, trong mắt Phương Phù Lan lộ vẻ lo lắng: “Bùi phủ ngày càng nổi bật, lão gia là thượng thư ở Công Bộ, năm ngoái đại thiếu gia đảm nhiệm chức thiếu khanh của Hồng Lư Tự, nay Bùi Lan còn trẻ đã được phong là đại tướng quân, lại nhậm chức ở Xu Mật Viện hai năm, cộng thêm hai phần quân công, e là sẽ được phong là thượng tướng quân.
Có bao nhiêu nữ tử ở Kim Lăng thành muốn gả cho hắn? Hôm nay vào cung, Xu muội muội nói rằng ngày Bùi Lan về Kim Lăng, Diêu Tố Tố của Diêu phủ cũng đi đón.”
“Diêu Tố Tố? Là tiểu thư con vợ cả, ở chung chỗ với Xu Nhi tiểu thư khi nô tỳ tháp tùng thiếu phu nhân vào cung hôm nay phải không?” Nha hoàn ngạc nhiên, “Nhưng chẳng phải Xu Nhi tiểu thư nói rằng, tiểu thư của Diêu gia rất xinh đẹp, tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ thích vô cùng, còn nói tiểu vương gia cứ liên tục đến Xu Mật Viện tìm việc làm vì nàng à.
Nô tỳ còn tưởng nàng muốn gả vào vương phủ làm Vương phi chứ, hóa ra không phải ư?”
Phương Phù Lan không bày tỏ ý kiến.
“Nô tỳ đã biết.” Nha hoàn nói, “Thảo nào thiếu phu nhân bảo tiểu thư đi cầm vòng tay mà Hoàng quý phi nương nương ban thưởng, thúc giục nàng đi mua xiêm y và trang sức.
Tiểu thư của chúng ta xinh xắn, nếu trang điểm cẩn thận, e rằng ít người sánh kịp ở Kim Lăng thành.
Nhị thiếu gia nhị thiếu gia Bùi phủ mà thấy tiểu thư như vậy sẽ lập tức muốn cưới nàng vào cửa.”
Đêm đó Vân Hy trực ở Kinh Triệu phủ, không có thời gian rảnh.
Sáng sớm hôm sau, nàng dặn dò công việc trong nha môn cho Điền Tứ, chào Trương Hoài Lỗ rồi đi đến Xu Mật Viện.
Vừa qua khỏi giờ Tỵ, bên ngoài Xu Mật Viện có một chiếc xe ngựa treo đèn lồng viết chữ “Diêu”, Vân Hy nhìn thoáng qua từ xa, không để ý nhiều.
Nàng đưa thẻ bài, giải thích ý định của mình cho võ vệ bên ngoài viện.
Không hiểu sao võ vệ nhìn nàng một cách kỳ lạ rồi nói: “Được rồi, mời Vân bộ khoái đi theo tiểu nhân.”
Đưa Vân Hy đến một tiểu viện của Thẩm Tra Ty, bước tới gõ cửa, thông báo: “Bùi đại nhân, Vân bộ khoái của Kinh Triệu phủ xin gặp.”
Vân Hy sửng sốt khi nghe ba chữ “Bùi đại nhân”.
Nàng nhìn lên, chỉ thấy cửa trước mắt đóng chặt, một lúc sau, cửa mới từ bên trong mở ra.
Bùi Lan mặc bào phục màu đen, mặt mày ấm áp, nói với võ vệ: “Ngươi đi xuống đi.”
Sau đó cười với Vân Hy, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay bận rộn công vụ, vốn nói rằng bớt bận sẽ tới hầu phủ thăm, nào ngờ nàng lại tới đây trước.”
Ánh nắng xuân rất nhẹ, rắc lên đuôi lông mày và bờ vai ấm áp.
Vân Hy đứng giữa viện, hơi khốn quẫn khi nghe Bùi Lan nói vậy.
Ngày thường, nàng chỉ tiếp xúc với nha sai và bộ khoái trong nha môn.
Nếu không cố tình hỏi thăm, ai có thể biết hiện tại đại tướng quân lên chức ở đâu? Cho dù biết, e ngại mối quan hệ giữa nàng và Bùi Lan, ai sẽ chủ động nói cho nàng hay?
Nàng thật sự không đoán được hôm nay sẽ gặp Bùi Lan, nhưng theo ý Bùi Lan, có vẻ như nàng cố tình tới tìm hắn.
Vân Hy chắp tay hành lễ, thản nhiên nói: “Xin chào đại tướng quân.
Hôm nay ti chức đến đây không phải vì việc riêng, mà muốn hỏi về chuyện tước vị của huynh trưởng Vân Lạc, tức là tướng quân Tuyên Uy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tam công tử đang trên đường tới.
Tam công tử: Diêu Tố Tố? Không rõ lắm, không biết, không quen..
Bên ngoài phủ có hai con sư tử oai hùng, và một cây phượng vĩ có tuổi thọ 180 năm.
Đầu tháng tư, cây phượng vĩ không hề có động tĩnh hơn mười năm bỗng nhiên nở hoa.
Người trong hầu phủ cho rằng đây là điềm lành, mỗi ngày thay phiên nhau canh gác bên ngoài.
Khi Vân Hy đi tuần trên phố ngang qua trước cửa nhà mình, lấy chuôi kiếm gõ Triệu Ngũ đang dựa vào cây phượng vĩ ngủ gật và hỏi: “A tẩu đã trở lại à?”
Triệu Ngũ đột nhiên tỉnh lại, chào “Đại tiểu thư” trước, sau đó mới nhớ hôm nay là ngày Phương thị vào cung nên đáp: “Thiếu phu nhân trở về lúc sáng.”
Vân Hy gật đầu, nói với Điền Tứ đi cùng: “Ngươi ra đầu phố chờ ta.” Nàng thu kiếm lại, bước nhanh vào phủ.
Mấy năm trước, khi Vân Lạc còn sống, hầu phủ có thời kỳ khó khăn nên đã chôn vùi hai biệt viện gần đó, phân tán hơn phân nửa tôi tớ, chỉ còn lại tam tiến viện và mười mấy người, tất cả đều đã đi theo lão Trung Dũng Hầu từ Tái Bắc về đây, tình nghĩa không tầm thường, quản gia là Bạch thúc.
Vân Hy đi xuyên qua tiền đường, vòng tới nhà chính, nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu trong phòng qua khung cửa sổ, cất tiếng gọi: “A tẩu!”
Phương Phù Lan đang soi gương để tháo khuyên tai, nhìn thấy Vân Hy đẩy cửa bước vào, khẽ cười: “Sao về giờ này?”
“Hôm nay được phát bổng lộc.” Vân Hy lấy túi tiền ra, đổ toàn bộ tiền bạc lên bàn, “Hai ngày trước bệnh ở chân Bạch thúc tái phát phải không? Đêm nay ta phải trực nên đem tiền về sớm, mời một đại phu giỏi chút để khám cho Bạch thúc.”
Lại chỉ tiền bạc trên bàn, “Ta đã tính, trừ tiền mời đại phu cho Bạch thúc, tiền tiêu xài cho tháng này và tiền thuốc cho a tẩu, còn thừa hai lượng.
A tẩu nhớ cất kỹ, tháng sau nhận bổng lộc thì mua son phấn tốt hơn, để khi các thần phụ vào cung, quý nữ và phu nhân khác khỏi cười nhạo tẩu.”
Phương Phù Lan từng là đệ nhất mỹ nhân của Kim Lăng, ngoại hình khuynh quốc khuynh thành.
Mấy năm trước, phụ thân của nàng bị hạch tội, nàng vốn phải theo phụ thân đi lưu đày, nhưng Vân Lạc đối với nàng rất thâm tình, lấy quân công để cầu xin thánh thượng tha tội liên lụy cho nàng, cưới nàng vào hầu phủ.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Phương Phù Lan sống với Vân Lạc mới vài năm, hầu phủ bị suy tàn, Vân Lạc chết trong trận chiến, nhan sắc xinh đẹp không còn vui vẻ, còn trẻ đã trở thành quả phụ, đau buồn sinh bệnh.
Phương Phù Lan sờ bạc trên bàn, phát hiện ngoài phần của Trung Dũng Hầu, còn thêm ba lượng.
Nàng hỏi: “Muội đưa phần của mình cho ta, còn muội thì sao?”
Vân Hy lấy ra một xâu tiền đồng từ trong túi bên hông, cười nói: “Tháng trước a tẩu đưa cho ta vẫn còn dư, nha môn cung cấp đồ ăn mỗi ngày, không bị đói, mỗi ngày mười văn tiền là đủ.”
Phương Phù Lan nắm tay Vân Hy, dịu dàng nói: “Muội tới đây với ta.”
Nàng lấy một vòng tay bằng ngọc rất tinh xảo trong bàn trang điểm đưa cho Vân Hy, “Tháng trước ta thêu bức gấm trăm hoa.
Hôm nay vào cung dâng lên Hoàng quý phi nương nương, nàng rất thích nên thưởng vòng tay này cho ta.
Muội đi cầm đồ, nó đáng giá khoảng hai ba mươi lượng bạc, muội đặt mua chút xiêm y và trang sức.”
Vân Hy sửng sốt: “Ta cần mấy thứ đó làm gì?”
Phương Phù Lan liếc nhìn nàng.
Dáng người Vân Hy mảnh khảnh nhưng không gầy yếu, mặc trang phục nha môn màu đỏ rất tươi tắn và xinh đẹp.
Mái tóc đen dày được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, tóc mai bím lại nhét vào đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn bóng.
Nàng giống Vân Lạc, mũi rất cao, lông mày gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, con ngươi sạch sẽ, như thể một tia sáng ngẫu nhiên rọi vào bên trong đều có thể chiếu sáng khắp thế gian.
“Ta ở trong phủ cả ngày, muội lại không nói với ta mọi chuyện.
Nếu hôm nay không vào cung và nghe Xu muội muội nhắc, ta không biết nhị thiếu gia của Bùi phủ đã về kinh.
Hôn sự của muội và hắn được quyết định từ nhỏ, hắn đã trở lại, đương nhiên phải bàn tính.”
Vân Hy nghe vậy, vội nói: “Điền Tứ còn chờ ta ở đầu phố, ta không thể ở nhà quá lâu.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi mà không lấy chiếc vòng ngọc.
“A Đinh.” Phương Phù Lan gọi.
Nàng không biết Vân Hy nghĩ gì trong lòng.
Ba năm trước, Vân Hy trở về từ Tái Bắc một mình, sau đó không chủ động nhắc tới Bùi Lan, thỉnh thoảng hỏi thăm thì nàng chỉ nói gần nói xa đôi ba câu.
Phương Phù Lan mỉm cười: “Mấy ngày nay nếu muội rảnh thì đến Xu Mật Viện, thay mặt a tẩu hỏi chuyện tước vị của đại ca muội được không?”
“Được!” Vân Hy vui vẻ trả lời.
Phương Phù Lan đứng trước cửa sổ, nhìn Vân Hy đi xa, nhàn nhạt thở dài.
Nha hoàn đứng hầu ở ngoài phòng bước tới hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài kêu đại tiểu thư đến Xu Mật Viện, sao không nói cho nàng biết hôm nay nhị thiếu gia của Bùi phủ đến nhậm chức ở Xu Mật Viện? Bùi phủ và hầu phủ chúng ta có giao tình, ngài muốn đại tiểu thư đi tìm Bùi nhị thiếu gia vì chuyện tước vị của thiếu gia, chẳng phải không dễ hay sao?”
Phương Phù Lan nói: “Ta nào vì tước vị của phu quân, thực ra ta đã thấy rõ, ta không quan tâm đến tước vị này.”
Hôm nay vào cung, nếu như La Xu không nói với nàng, làm sao nàng biết được sau khi về kinh, Bùi Lan nghỉ ngơi vài ngày rồi đến Thẩm Tra Ty của Xu Mật Viện nhậm chức.
Thẩm Tra Ty kiểm tra quan võ từ lục phẩm đến tam phẩm, Vân Lạc trước đây được phong là tướng quân Tuyên Uy, tòng tứ phẩm.
Để xin được phong tước cho hắn, đương nhiên nên đến chỗ Bùi Lan trước.
“A Đinh hiện tại đã mười chín, nên bàn chuyện cưới hỏi.
Chuyện của nàng và Bùi nhị thiếu gia không thể cứ treo lơ lửng như vậy.
Bùi Lan về kinh đã mấy ngày nhưng Bùi phủ vẫn không có động tĩnh.
Chúng ta là gia đình nhà gái, không thể tới cửa hỏi, cho dù ta muốn đi, A Đinh nhất định sẽ ngăn cản.”
“Nàng luôn là người có chủ kiến riêng, nếu như thế, cứ để nàng tự mình đi gặp Bùi Lan.
Biết đâu vừa gặp nhau, hai người kéo lại tình bạn thuở nhỏ, mọi việc sẽ thành một cách tự nhiên.”
Nói tới đây, trong mắt Phương Phù Lan lộ vẻ lo lắng: “Bùi phủ ngày càng nổi bật, lão gia là thượng thư ở Công Bộ, năm ngoái đại thiếu gia đảm nhiệm chức thiếu khanh của Hồng Lư Tự, nay Bùi Lan còn trẻ đã được phong là đại tướng quân, lại nhậm chức ở Xu Mật Viện hai năm, cộng thêm hai phần quân công, e là sẽ được phong là thượng tướng quân.
Có bao nhiêu nữ tử ở Kim Lăng thành muốn gả cho hắn? Hôm nay vào cung, Xu muội muội nói rằng ngày Bùi Lan về Kim Lăng, Diêu Tố Tố của Diêu phủ cũng đi đón.”
“Diêu Tố Tố? Là tiểu thư con vợ cả, ở chung chỗ với Xu Nhi tiểu thư khi nô tỳ tháp tùng thiếu phu nhân vào cung hôm nay phải không?” Nha hoàn ngạc nhiên, “Nhưng chẳng phải Xu Nhi tiểu thư nói rằng, tiểu thư của Diêu gia rất xinh đẹp, tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ thích vô cùng, còn nói tiểu vương gia cứ liên tục đến Xu Mật Viện tìm việc làm vì nàng à.
Nô tỳ còn tưởng nàng muốn gả vào vương phủ làm Vương phi chứ, hóa ra không phải ư?”
Phương Phù Lan không bày tỏ ý kiến.
“Nô tỳ đã biết.” Nha hoàn nói, “Thảo nào thiếu phu nhân bảo tiểu thư đi cầm vòng tay mà Hoàng quý phi nương nương ban thưởng, thúc giục nàng đi mua xiêm y và trang sức.
Tiểu thư của chúng ta xinh xắn, nếu trang điểm cẩn thận, e rằng ít người sánh kịp ở Kim Lăng thành.
Nhị thiếu gia nhị thiếu gia Bùi phủ mà thấy tiểu thư như vậy sẽ lập tức muốn cưới nàng vào cửa.”
Đêm đó Vân Hy trực ở Kinh Triệu phủ, không có thời gian rảnh.
Sáng sớm hôm sau, nàng dặn dò công việc trong nha môn cho Điền Tứ, chào Trương Hoài Lỗ rồi đi đến Xu Mật Viện.
Vừa qua khỏi giờ Tỵ, bên ngoài Xu Mật Viện có một chiếc xe ngựa treo đèn lồng viết chữ “Diêu”, Vân Hy nhìn thoáng qua từ xa, không để ý nhiều.
Nàng đưa thẻ bài, giải thích ý định của mình cho võ vệ bên ngoài viện.
Không hiểu sao võ vệ nhìn nàng một cách kỳ lạ rồi nói: “Được rồi, mời Vân bộ khoái đi theo tiểu nhân.”
Đưa Vân Hy đến một tiểu viện của Thẩm Tra Ty, bước tới gõ cửa, thông báo: “Bùi đại nhân, Vân bộ khoái của Kinh Triệu phủ xin gặp.”
Vân Hy sửng sốt khi nghe ba chữ “Bùi đại nhân”.
Nàng nhìn lên, chỉ thấy cửa trước mắt đóng chặt, một lúc sau, cửa mới từ bên trong mở ra.
Bùi Lan mặc bào phục màu đen, mặt mày ấm áp, nói với võ vệ: “Ngươi đi xuống đi.”
Sau đó cười với Vân Hy, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay bận rộn công vụ, vốn nói rằng bớt bận sẽ tới hầu phủ thăm, nào ngờ nàng lại tới đây trước.”
Ánh nắng xuân rất nhẹ, rắc lên đuôi lông mày và bờ vai ấm áp.
Vân Hy đứng giữa viện, hơi khốn quẫn khi nghe Bùi Lan nói vậy.
Ngày thường, nàng chỉ tiếp xúc với nha sai và bộ khoái trong nha môn.
Nếu không cố tình hỏi thăm, ai có thể biết hiện tại đại tướng quân lên chức ở đâu? Cho dù biết, e ngại mối quan hệ giữa nàng và Bùi Lan, ai sẽ chủ động nói cho nàng hay?
Nàng thật sự không đoán được hôm nay sẽ gặp Bùi Lan, nhưng theo ý Bùi Lan, có vẻ như nàng cố tình tới tìm hắn.
Vân Hy chắp tay hành lễ, thản nhiên nói: “Xin chào đại tướng quân.
Hôm nay ti chức đến đây không phải vì việc riêng, mà muốn hỏi về chuyện tước vị của huynh trưởng Vân Lạc, tức là tướng quân Tuyên Uy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tam công tử đang trên đường tới.
Tam công tử: Diêu Tố Tố? Không rõ lắm, không biết, không quen..
Bình luận facebook