Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Chương 138
Nghe vậy, sắc mặt Mã Thành Long đại biến, vội vàng quan sát kĩ Lục Thần.
Đột nhiên ông ta phát hiện ánh mắt anh giống hệt như người che mặt ở tòa nhà Ngân Thiên hôm đó.
“Mày…mày là?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng ông không quên chuyện ở Ngân Thiên ngày đó là được rồi”, Lục Thần hờ hững nói.
Vừa nghe câu này, Mã Thành Long liền chắc chắn Lục Thần chính là người che mặt.
Sức mạnh tuyệt đối của anh ông ta đã được chứng kiến, tuyệt đối ông ta sẽ không đụng vào cái nồi sắt này.
“Chúng ta đi thôi!”
Mã Thành Long phất tay với Triệu Kim và Vương Song Minh.
“Hả? Sao lại thế?”
Triệu Kim và Vương Song Minh khó hiểu nhìn Mã Thành Long.
Bọn chúng căn bản không nghe thấy Mã Thành Long và Lục Thần vừa nói gì.
“Không cần hỏi, tóm lại đi thôi”.
Mã Thành Long không đợi bọn chúng phản ứng lại đã tự rời đi trước.
Triệu Kim và Vương Song Minh ngẩn người, vụ này không làm nữa à?
Bọn chúng vốn tưởng giúp Lưu Khải đánh người, ít nhất cũng sẽ kiếm được trăm ngàn.
Bởi vì bọn chúng trước giờ vốn thường vậy, đây cũng coi như là nghề làm ăn.
Mã Thành Long luôn là người cẩn trọng, ông ta đã đi mất, chứng tỏ sự tình không đơn giản như chúng nghĩ.
Triệu Kim và Vương Song Minh nhìn Lưu Khải một cái, sau đó luyến tiếc rời đi.
“Ê! Ông Triệu Kim, sao đã đi rồi?”
Thấy bọn chúng đột nhiên bỏ đi, Lưu Khải khó hiểu cùng cực, thế là buột miệng hỏi.
Nhưng Triệu Kim không thèm trả lời hắn.
Còn mọi người nhất loạt dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Lưu Khải.
Giờ Lục Thần đã hiểu chuyện là thế nào.
Lúc này Lưu Khải mới nhận ra mình lỡ mồm, hắn sợ sệt lùi về sau, vội vã giải thích.
“Tôi biết ông Triệu đó, tôi mời bọn họ tới ăn cơm, không hiểu sao bọn họ tự nhiên đi mất rồi?”
Lý do này quá khiên cưỡng, không ai tin hắn cả.
Giờ mọi người rất tò mò không biết Lục Thần đã nói gì với đám người kia?
Chỉ một câu nói đã đuổi được bọn chúng đi?
“Lưu Khải, mọi người đều là bạn học, cậu làm vậy thật quá quắt!”
Lí Bác vô cùng bất mãn với hành động này, lập tức tiến lên chỉ trích.
“Cậu là cái thá gì? Dám nói vậy với tôi?”
Lưu Khải trước giờ đều coi thường những bạn học không giàu có.
“Cậu…”, Lí Bác nghẹn lời.
“Vậy cậu là cái thá gì chứ?”
Tiêu Nam lạnh lùng nói.
Lưu Khải cúi đầu, hắn chỉ là một giám đốc nhà hàng nhỏ bé, nào dám đắc tội tới con rể tương lai của nhà họ Mã.
Lục Thần nãy giờ vẫn im lặng, giờ đã đứng dậy.
Vốn anh định nể mặt bạn học cũ, dù Lưu Khải coi thường mình thì cũng mặc, cứ để cho hắn ngồi cái ghế giám đốc nhà hàng đi.
Nghe vậy, sắc mặt Mã Thành Long đại biến, vội vàng quan sát kĩ Lục Thần.
Đột nhiên ông ta phát hiện ánh mắt anh giống hệt như người che mặt ở tòa nhà Ngân Thiên hôm đó.
“Mày…mày là?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng ông không quên chuyện ở Ngân Thiên ngày đó là được rồi”, Lục Thần hờ hững nói.
Vừa nghe câu này, Mã Thành Long liền chắc chắn Lục Thần chính là người che mặt.
Sức mạnh tuyệt đối của anh ông ta đã được chứng kiến, tuyệt đối ông ta sẽ không đụng vào cái nồi sắt này.
“Chúng ta đi thôi!”
Mã Thành Long phất tay với Triệu Kim và Vương Song Minh.
“Hả? Sao lại thế?”
Triệu Kim và Vương Song Minh khó hiểu nhìn Mã Thành Long.
Bọn chúng căn bản không nghe thấy Mã Thành Long và Lục Thần vừa nói gì.
“Không cần hỏi, tóm lại đi thôi”.
Mã Thành Long không đợi bọn chúng phản ứng lại đã tự rời đi trước.
Triệu Kim và Vương Song Minh ngẩn người, vụ này không làm nữa à?
Bọn chúng vốn tưởng giúp Lưu Khải đánh người, ít nhất cũng sẽ kiếm được trăm ngàn.
Bởi vì bọn chúng trước giờ vốn thường vậy, đây cũng coi như là nghề làm ăn.
Mã Thành Long luôn là người cẩn trọng, ông ta đã đi mất, chứng tỏ sự tình không đơn giản như chúng nghĩ.
Triệu Kim và Vương Song Minh nhìn Lưu Khải một cái, sau đó luyến tiếc rời đi.
“Ê! Ông Triệu Kim, sao đã đi rồi?”
Thấy bọn chúng đột nhiên bỏ đi, Lưu Khải khó hiểu cùng cực, thế là buột miệng hỏi.
Nhưng Triệu Kim không thèm trả lời hắn.
Còn mọi người nhất loạt dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Lưu Khải.
Giờ Lục Thần đã hiểu chuyện là thế nào.
Lúc này Lưu Khải mới nhận ra mình lỡ mồm, hắn sợ sệt lùi về sau, vội vã giải thích.
“Tôi biết ông Triệu đó, tôi mời bọn họ tới ăn cơm, không hiểu sao bọn họ tự nhiên đi mất rồi?”
Lý do này quá khiên cưỡng, không ai tin hắn cả.
Giờ mọi người rất tò mò không biết Lục Thần đã nói gì với đám người kia?
Chỉ một câu nói đã đuổi được bọn chúng đi?
“Lưu Khải, mọi người đều là bạn học, cậu làm vậy thật quá quắt!”
Lí Bác vô cùng bất mãn với hành động này, lập tức tiến lên chỉ trích.
“Cậu là cái thá gì? Dám nói vậy với tôi?”
Lưu Khải trước giờ đều coi thường những bạn học không giàu có.
“Cậu…”, Lí Bác nghẹn lời.
“Vậy cậu là cái thá gì chứ?”
Tiêu Nam lạnh lùng nói.
Lưu Khải cúi đầu, hắn chỉ là một giám đốc nhà hàng nhỏ bé, nào dám đắc tội tới con rể tương lai của nhà họ Mã.
Lục Thần nãy giờ vẫn im lặng, giờ đã đứng dậy.
Vốn anh định nể mặt bạn học cũ, dù Lưu Khải coi thường mình thì cũng mặc, cứ để cho hắn ngồi cái ghế giám đốc nhà hàng đi.
Bình luận facebook