Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Chương 119
Ý của Đặng Diễm Bình là muốn kêu con gái đến mở mang tầm mắt, biết cái gì gọi là khách sạn tám sao, để Dương Lâm Lâm có cảm tình với Võ Thiên Tứ, nhận ra sự đối lập rõ ràng với Lục Thần.
“Cô à, sao cô đến mà không báo trước cho cháu một tiếng, cháu sẽ kêu người đến đón cô”, lúc này, Võ Thiên Tứ bước tới.
Khi nhìn thấy Lục Thần, nụ cười của anh ta chợt tắt ngúm.
Làm cái trò gì vậy? Dẫn theo cả tên nghèo kiết xác này?
Đặng Diễm Bình nhìn ra ý tứ của Võ Thiên Tứ, bà ta vội vàng giải thích: “Cậu ta không cùng đường với bọn cô, bọn cô tình cờ gặp cậu ta ở đây mà thôi”.
“Vậy sao?”, Võ Thiên Tứ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên rồi!”, Đặng Diễm Bình vội vàng vỗ ngực cam đoan: “Cô ghét cậu ta nhất, sao lại dẫn cậu ta đến đây chứ?”
Nghĩ cũng đúng, hôm qua quả thật Đặng Diễm Bình không coi tên nghèo hèn này ra gì, lúc này Võ Thiên Tứ mới nhoẻn miệng cười: “Cô à, vậy mọi người vào phòng làm việc của cháu nghỉ ngơi trước nhé, đến trưa, cháu dẫn hai người đến nhà hàng khách sạn dùng bữa”.
Sau đó, Võ Thiên Tứ lại nhìn Lục Thần: “Anh Lục, đây không phải là nơi anh nên đến, mong anh hãy rời khỏi đây!”
Lục Thần mỉm cười, sau đó anh đi tới ghế sô pha trong khu vực nghỉ chân, cầm bánh kẹo trên bàn trà lên ăn.
“Quản lý Võ, tại sao đây không phải là nơi tôi nên đến?”
“Ha ha!”, Võ Thiên Tứ chế nhạo: “Tôi nói toạc ra nhé! Đây là khách sạn tám sao, một chiếc cốc ở đây thôi cũng đã đáng giá hàng chục ngàn tệ, nếu anh lỡ tay làm vỡ, cho dù có lột sạch quần áo cũng không đền nổi”.
“Vậy sao?”, Lục Thần cười nhạt, anh không có ý rời đi, anh vẫn ngồi đó ung dung ăn bánh kẹo uống cà phê.
Thấy Lục Thần không có ý rời đi, Võ Thiên Tứ bắt đầu nổi giận.
“Bảo vệ, mau vào đây đuổi tên này ra ngoài”.
Sau đó, hai nhân viên bảo vệ nổi giận đùng đùng xông vào, lao về phía Lục Thần: “Tên kia, mau cút ra ngoài!”
Nhưng khi nhìn rõ mặt Lục Thần, bọn họ đột nhiên dừng lại.
“Anh Lục, xin lỗi, chúng tôi không biết đó là anh, anh cứ tự nhiên!”
“Hừ?”
Chuyện này là thế nào?
Võ Thiên Tứ cả giận nói: “Hai người các anh sao vậy?”
Một tên bảo vệ bước tới trầm giọng nói: “Quản lý Võ, anh không thể chọc vào người này đâu”.
“Tôi không thể chọc vào?”, Võ Thiên Tứ cười lạnh: “Lão Lý, não anh bị úng nước à? Tôi mà không thể chọc vào anh ta?”
Nói thêm cũng vô ích, bảo vệ Lý Kiến Quốc lắc lắc đầu rồi rời đi.
“Anh, Lý Kiến Quốc, đợi tôi xử lý xong tên này, tôi sẽ xa thải anh!”, Võ Thiên Tứ đường đường là quản lý khách sạn, trước mắt bao người anh ta lại bị một nhân viên bảo vệ từ chối thực hiện nhiệm vụ, lúc này anh ta tức giận gầm lên.
Mặc dù Lý Kiến Quốc sợ mất việc, nhưng anh ta lại càng sợ Lục Thần hơn, anh ta đã được thấy Lục Thần lợi hại đến mức nào, hơn nữa, Lục Thần còn là khách quý của chủ tịch An.
Tiếng gầm rú của Võ Thiên Tứ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều vị khách.
Ý của Đặng Diễm Bình là muốn kêu con gái đến mở mang tầm mắt, biết cái gì gọi là khách sạn tám sao, để Dương Lâm Lâm có cảm tình với Võ Thiên Tứ, nhận ra sự đối lập rõ ràng với Lục Thần.
“Cô à, sao cô đến mà không báo trước cho cháu một tiếng, cháu sẽ kêu người đến đón cô”, lúc này, Võ Thiên Tứ bước tới.
Khi nhìn thấy Lục Thần, nụ cười của anh ta chợt tắt ngúm.
Làm cái trò gì vậy? Dẫn theo cả tên nghèo kiết xác này?
Đặng Diễm Bình nhìn ra ý tứ của Võ Thiên Tứ, bà ta vội vàng giải thích: “Cậu ta không cùng đường với bọn cô, bọn cô tình cờ gặp cậu ta ở đây mà thôi”.
“Vậy sao?”, Võ Thiên Tứ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên rồi!”, Đặng Diễm Bình vội vàng vỗ ngực cam đoan: “Cô ghét cậu ta nhất, sao lại dẫn cậu ta đến đây chứ?”
Nghĩ cũng đúng, hôm qua quả thật Đặng Diễm Bình không coi tên nghèo hèn này ra gì, lúc này Võ Thiên Tứ mới nhoẻn miệng cười: “Cô à, vậy mọi người vào phòng làm việc của cháu nghỉ ngơi trước nhé, đến trưa, cháu dẫn hai người đến nhà hàng khách sạn dùng bữa”.
Sau đó, Võ Thiên Tứ lại nhìn Lục Thần: “Anh Lục, đây không phải là nơi anh nên đến, mong anh hãy rời khỏi đây!”
Lục Thần mỉm cười, sau đó anh đi tới ghế sô pha trong khu vực nghỉ chân, cầm bánh kẹo trên bàn trà lên ăn.
“Quản lý Võ, tại sao đây không phải là nơi tôi nên đến?”
“Ha ha!”, Võ Thiên Tứ chế nhạo: “Tôi nói toạc ra nhé! Đây là khách sạn tám sao, một chiếc cốc ở đây thôi cũng đã đáng giá hàng chục ngàn tệ, nếu anh lỡ tay làm vỡ, cho dù có lột sạch quần áo cũng không đền nổi”.
“Vậy sao?”, Lục Thần cười nhạt, anh không có ý rời đi, anh vẫn ngồi đó ung dung ăn bánh kẹo uống cà phê.
Thấy Lục Thần không có ý rời đi, Võ Thiên Tứ bắt đầu nổi giận.
“Bảo vệ, mau vào đây đuổi tên này ra ngoài”.
Sau đó, hai nhân viên bảo vệ nổi giận đùng đùng xông vào, lao về phía Lục Thần: “Tên kia, mau cút ra ngoài!”
Nhưng khi nhìn rõ mặt Lục Thần, bọn họ đột nhiên dừng lại.
“Anh Lục, xin lỗi, chúng tôi không biết đó là anh, anh cứ tự nhiên!”
“Hừ?”
Chuyện này là thế nào?
Võ Thiên Tứ cả giận nói: “Hai người các anh sao vậy?”
Một tên bảo vệ bước tới trầm giọng nói: “Quản lý Võ, anh không thể chọc vào người này đâu”.
“Tôi không thể chọc vào?”, Võ Thiên Tứ cười lạnh: “Lão Lý, não anh bị úng nước à? Tôi mà không thể chọc vào anh ta?”
Nói thêm cũng vô ích, bảo vệ Lý Kiến Quốc lắc lắc đầu rồi rời đi.
“Anh, Lý Kiến Quốc, đợi tôi xử lý xong tên này, tôi sẽ xa thải anh!”, Võ Thiên Tứ đường đường là quản lý khách sạn, trước mắt bao người anh ta lại bị một nhân viên bảo vệ từ chối thực hiện nhiệm vụ, lúc này anh ta tức giận gầm lên.
Mặc dù Lý Kiến Quốc sợ mất việc, nhưng anh ta lại càng sợ Lục Thần hơn, anh ta đã được thấy Lục Thần lợi hại đến mức nào, hơn nữa, Lục Thần còn là khách quý của chủ tịch An.
Tiếng gầm rú của Võ Thiên Tứ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều vị khách.