-
Chương 11
CHƯƠNG 7
Trên đường tới nhà hàng làm việc, Hiểu Khê buồn rầu suy nghĩ. Làm thế nào để xin lỗi giám đốc nhà hàng nhỉ? Hôm qua cô đã tự ý nghỉ không xin phép. Không biết có bị trừ lương hoặc đuổi việc không đây? Nhưng dẫu thoát được nạn này, cô cũng không nghĩ ra được cách gì nói dối Lưu Băng lâu dài. Khổ ghê, không đi làm thì không có tiền. Mà đi làm thì… Hiểu Khê cố gắng động não suy nghĩ, hy vọng trời không phụ lòng người. Đang miên man suy nghĩ, cô thấy phía trước có hai người quen quen. Hình như họ đang cãi nhau. Hiểu Khê chạy như bay về phía đó. Tính cô vốn nhiều chuyện, ưa giải quyết những việc không phải của mình. Trời, thì ra lại là Đồng và Phong phu nhân.
Phong phu nhân đang giận dữ quắc mắt quát Đồng: “Con tiện nhân kia! Mày dám xuất hiện trước mặt ta sao?”. Giọng Đồng yếu ớt: “Chỉ là tình cờ thôi”. Phong phu nhân vẫn tru tréo: “Mày còn dám cãi hả? Mày tưởng ta không biết mày là dạng người thế nào sao. Qua mặt được con trai ta nhưng không qua mặt được ta đâu”. Đồng không chút phản ứng, chỉ cung kính cúi chào: “Phong phu nhân, xin thất lễ” rồi quay người định bỏ đi. Nhưng Phong phu nhân đâu có dễ dàng buông tha kẻ thù mình. Bà túm lấy cổ áo Đồng, ầm ĩ: “Định chạy hả? Đâu có dễ vậy! Ta phải đem mày giao cho cảnh sát, tố cáo mày về tội dụ dỗ đàn ông!”. Người qua đường thấy ầm ĩ liền xúm lại xem ngày càng đông. Thấy nhiều người chứng kiến, Phong phu nhân càng hả dạ, càng ra sức chửi mắng, hạ nhục Đồng. Đồng gắng nhẫn nhịn, hai giọt nước mắt đau khổ lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt…
Hiểu Khê lao ra từ trong đám đông, bất bình la lớn: “Bác thật quá đáng! Mau buông cô ấy ra!”. Cô chụp lấy cổ tay Phong phu nhân không chút khách sáo, vặn khẽ một cái khiến bà kêu “ối” một tiếng đau đớn rồi vội buông cổ áo Đồng ra. Hiểu Khê nhìn bà, trách móc: “Sao bác lại đối xử với Đồng như vậy, nhất là ở ngoài đường nữa. Cô ấy có lỗi gì đâu”. Giọng Đồng bình thản: “Không sao đâu Hiểu Khê, thôi bỏ đi. Mình có việc đi trước, cám ơn cậu”. Nói rồi, Đồng quay người bỏ đi, nhanh chóng lẫn vào đám đông. Thấy kẻ thù được tha chóng vánh, Phong phu nhân điên tiết, định đuổi theo: “Đứng lại, con tiện nhân kia. Không được đi”. Hiểu Khê phải giữ chặt bà lại: “Bác thật quá đáng. Đánh người vô lối trên đường phố, giờ còn định đuổi theo đánh tiếp sao?”. Phong phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Khê và ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được vòng tay của Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê kéo Phong phu nhân vào một tiệm cà phê vô cùng sang trọng gần đó. Dù đau lòng cho số tiền sắp phải trả nhưng cô nghĩ bụng ở nơi đẹp đẽ và thanh lịch này, Phong phu nhân có muốn lên cơn cũng không được. Lúc này Phong phu nhân đã bình tĩnh lại. Tuy nét mặt bà vẫn u sầu và nhợt nhạt, song không giấu được nét đẹp quý phái. Hiểu Khê tấm tắc khen: “Hẳn là thời trẻ bác đẹp lắm. Chả trách anh Giản Triệt đẹp trai đến vậy. Hóa ra được thừa hưởng từ bác”. Phong phu nhân chợt ngẩn người, sờ lên mặt mình rồi cười chua xót: “Ừ… có lẽ vậy… Nhưng ích gì đâu”. Hiểu Khê nhìn bà, xót xa: “Bác đừng buồn. Lúc nãy cháu thất lễ với bác quá. Cháu xin lỗi bác”. Phong phu nhân cũng gượng gạo nói: “Thật mất mặt với cháu quá!”
“Không đâu ạ!”, Minh Hiểu Khê lắc đầu, “Ai cũng có điểm yếu. Như cháu tuyệt nhiên không sợ gì cả, trừ mèo. Có lần, cháu đến nhà thầy chơi, bỗng con mèo nhảy ra, cháu hét ầm lên rồi nhảy phắt lên giường, không kịp tháo giày nữa”. Phong phu nhân bật cười, nét mặt tươi tắn trở lại. Bà nói: “Cháu thật vui, thảo nào Triệt quý cháu như vậy.” Minh Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao… sao bác biết ạ?”. Phong phu nhân cười đáp: “Bác là mẹ nó, tất nhiên phải hiểu con chứ. Mặc dù Triệt có quan hệ rất tốt với bạn bè nhưng nó chưa bao giờ mời bạn gái nào về nhà cả. Cháu là người đầu tiên đấy”. Một hơi ấm như dâng lên trong người Hiểu Khê, cô thấy người lâng lâng trong hạnh phúc: “Thật thế ạ?”. Phong phu nhân gật đầu, rồi lúng túng nói tiếp: “Nhưng bác đã đánh mất thể diện trước mặt bạn của con rồi. Nếu Triệt biết, hẳn sẽ buồn lắm”.
Hiểu Khê nắm tay bà an ủi: “Anh Triệt là người cháu thích nhất, tôn trọng nhất. Cháu cũng rất kính trọng bác. Dù rất không tán đồng cách cư xử của bác với Đồng nhưng cháu tin rằng bác có lý do đặc biệt. Mặc dù lý do đó có thể không đúng nhưng cháu và anh Triệt đều nhận thấy, khi bác làm tổn thương tới Đồng cũng là lúc bác tự làm tổn thương mình. Bỏ qua đi bác. Anh Triệt rất lo lắng”. Giọng Phong phu nhân trở nên yếu xìu: “Nó rất lo sao? Nó là một đứa con rất tốt… Nhưng lòng tốt sẽ đem lại gì nào?”. Bà dần trở nên kích động, uất ức kể: “Lòng tốt… cháu có biết kết cục của lòng tốt là gì không? Trước kia có một cô gái trẻ, đẹp, giàu có, rất yêu đời. Sai lầm duy nhất của cô ta là đã phải lòng một chàng trai không xứng đáng. Mọi người xung quanh đều nói rằng động cơ chính hắn ta tìm đến cô chỉ vì tiền và địa vị của cha cô mà thôi… Nhưng cô gái không tin, cứ tưởng rằng trên thế gian này có cái gọi là tình yêu… Cô kiên quyết lấy chàng trai đó…”. Hiểu Khê xót xa nhìn Phong phu nhân. Cô hiểu bà đang kể về chính cuộc đời mình.
“Sau khi cưới, cô gái phát hiện ra mình thật sai lầm… Anh ta đối xử với cô lạnh lùng như băng giá… Anh chỉ nghĩ tới quyền lực và địa vị… Cô gái đã làm mọi cách với hy vọng tình yêu sẽ đến, cho đến khi con đàn bà khốn nạn đó xuất hiện, phá tan những ảo tưởng hão huyền. Oan nghiệt thay, đó lại chính là kẻ ăn mày, xấu xí, được cô gái tốt bụng kia mang về nuôi”. Những móng tay của Phong phu nhân bấm lên tay Hiểu Khê đau nhói, bà vẫn kể, toàn thân run lẩy bẩy: “Cô gái đã quá tốt, cưu mang, chăm sóc cô ta, giữ lại trong nhà, đối xử như em gái, tâm sự, tin tưởng như một người bạn tốt. Thế mà… cô ta dám lừa lúc cô gái không để ý, đã quyến rũ chồng cô gái. Đến lúc cô phát hiện được, tất cả đã quá muộn, cô ta đã có bầu. Con đàn bà đáng sợ đó còn không biết liêm sỉ, dám ngạo mạn nói sắp chiếm chỗ của cô gái, giật chồng cô gái, cười chế nhạo cô”. Hiểu Khê kinh ngạc: “Vậy sao? Tiếp sau như thế nào, bác mau kể đi”.
Phong phu nhân cười phá lên: “Con đàn bà khốn nạn đó làm sao đạt được ý nguyện. Một gã đàn ông chỉ coi trọng địa vị làm sao có thể để lý lịch bị vết nhơ? Hắn không chịu những đòi hỏi vô lý đó. Thế là cô ta đi khắp nơi kiện cáo ầm lên. Kết cục gã đàn ông nọ vì một phút hoan lạc đã mất luôn cái ghế hắn hằng mơ ước. Hắn rất uất ức nên kiên quyết bỏ mặc con đàn bà phản trắc nọ. Thế là vừa không được tình vừa không được tiền, cô ta chán nản bỏ đi, vứt lại đứa con mới sinh”.
Minh Hiểu Khê trầm ngâm hồi lâu, chợt cô ngẩng lên, thấy mặt Phong phu nhân đỏ rực như sắp ngất.
Cổng nhà họ Phong.
Trước khi ra khỏi cổng, bác sĩ dặn dò: “Thần kinh Phong phu nhân rất yếu, đang bị suy nhược trầm trọng. Sau này anh cố gắng đừng để bà bị kích động”. Giản Triệt cung kính đáp: “Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả quá!”. Hiểu Khê rón rén theo Giản Triệt lên lầu thăm Phong phu nhân. Khi vào phòng ngủ, họ thấy bà đang nằm trên giường, đã bình tĩnh lại. Phong phu nhân mỉm cười, vẫy Hiểu Khê lại. Cô rón rén đến bên giường, hỏi: “Bác thấy đỡ chưa ạ?”. Phong phu nhân nhìn cô, thăm dò: “Bác có làm cháu sợ không?... Câu chuyện ban nãy…”. Hiểu Khê tinh ý, gạt đi: “Dạ không! Là cháu làm bác mệt, cháu xin lỗi bác! Bác yên tâm, trí nhớ cháu kém lắm, từ nhỏ đến lớn, cháu chẳng thuộc được một bài thơ nào cả”. Phong phu nhân mỉm cười, thầm nghĩ con bé này đến là thông minh. Bà cất tiếng: “Triệt, con giữ Hiểu Khê ở lại ăn cơm.”
Ăn tối xong, Hiểu Khê và Giản Triệt sang phòng anh. Phòng rất rộng, chính giữa kê một chiếc đàn dương cầm trắng. Hiểu Khê thích thú ngồi xuống, thử gõ lên phím đàn và thắc mắc: “Anh Triệt này, sao cả anh và Lưu Băng đều thích gọi em là nha đầu ngốc vậy? Chả lẽ em ngốc lắm sao?”. Giản Triệt tủm tỉm cười, Hiểu Khê than vãn: “Hôm nay nom anh vui thế, em đang chán đây”. Giản Triệt ngạc nhiên: “Em có chuyện gì không vui sao?”. Minh Hiểu Khê thẫn thờ nói: “Tại sao trên thế gian lại có lắm điều phiền muộn? Tại sao người nào cũng có những chuyện không vui? Chiều nay mẹ anh đã kể rất nhiều”. Giản Triệt gật đầu thông cảm: “Mẹ anh chịu nói sẽ tốt hơn cho bà, sẽ nhẹ bớt những uất ức trong lòng. Cám ơn em nhiều nhé!”. Hiểu Khê vẫn thủ thỉ: “Trước đây, em nhìn bác gái khác cơ. Nhưng hôm nay sau khi nghe chuyện bác kể, em mới thấy rõ không thể đánh giá bề ngoài”. Giản Triệt âu yếm nhận xét: “Em lớn rồi đấy, ngốc ạ!”. Hiểu Khê thở dài, nhớ lại những lời giáo huấn của Tiểu Tuyền, liền than thở: “Sự trưởng thành là cái giá cho nỗi đau khổ. Anh Triệt mau an ủi em đi…”
Giản Triệt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh đàn cho em nghe”. Tiếng đàn du dương như dòng suối trong lành, mát dịu, thanh khiết, rót vào lòng Hiểu Khê từng giọt, từng giọt. Cô chỉ im lặng nhìn mười ngón tay linh động điêu luyện của anh nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, phát ra những âm thanh huyền hoặc êm ả. Thật lạ, tiếng đàn đã dần giải tỏa tâm trạng lo lắng của cô… Hiểu Khê bật nói: “Anh cũng muốn biết hôm trước tại sao em về muộn phải không? Em biết cả anh và Lưu Băng đều rất lo lắng… Em rất muốn nói thật, nhưng lại không thể. Không phải em đi chơi, cũng không phải không muốn về nhà… Em không muốn nói dối anh. Em đã đi làm thuê… vì hết tiền rồi… Em không thể để Lưu Băng biết… Anh ấy sẽ buồn lắm… Nhưng không có tiền thì sống thế nào… cũng không thể xin gia đình… Lưu Băng không thể về nhà, cũng không thể vay mượn ai… Chỉ có cách đi làm… Nhưng nếu cứ kéo dài thế này… Lưu Băng sẽ biết… Em chết mất… Làm sao bây giờ?”. Tiếng nhạc ngừng hắn.
Giản Triệt nhìn cô rất thông cảm rồi kéo bàn tay cô lại, hỏi: “Em có biết anh còn là thầy bói không? Anh xem tay rất chính xác đấy, để anh xem thử chuyện của em sẽ ra sao”. Hiểu Khê ngạc nhiên reo lên: “Anh lắm tài quá nhỉ? Nào, xem cho em đi”. Giản Triệt chăm chú ngắm bàn tay của Hiểu Khê hồi lâu rồi phán luôn một câu xanh rời: “ Đừng lo, số em may lắm, hai ngày nữa, nỗi lo của em sẽ tự khắc hóa giải”. Hiểu Khê sung sướng nhảy cẫng lên: “May quá! Hay quá!”, chợt cô ngừng lại, ngờ vực: “Anh có lừa em không đấy? Anh nói thật chứ?”. Giản Triệt cười nói: “Sao? Không tin phải không? Vậy lần sau đừng hỏi nhé”. Hiểu Khê gật đầu lia lịa, “Tin, em tin mà”, rồi ra sức bắt tay anh, “Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều”.
Đông Hạo Nam chau mày hỏi Hiểu Khê: “Giám đốc nhà hàng báo cáo lại, em không chịu đến làm ba ngày nay. Có chuyện gì rồi?”. Hiểu Khê hơi ngạc nhiên trước thái độ quan tâm đột ngột này của Hạo Nam, song vẫn đáp: “Tại… em thấy về nhà muộn quá, toàn hai giờ sáng… Lưu Băng nghi ngờ… nên”. Hạo Nam hừm một tiếng: “Vậy là không cần tiền nữa chứ gì? Đã kiếm được việc khác chưa?” Hiểu Khê ngán ngẩm than: “Vẫn chưa, nhưng em sẽ cố gắng”. Hạo Nam bực tức véo tai cô, cáu kỉnh nói: “Tại sao em chỉ nói chuyện với Triệt? Thật bực quá đi mất”. Hiểu Khê vẫn đang ngơ ngác, chưa hiểu ý anh nói gì thì Hạo Nam nói tiếp: “Công ty ba anh đang thiếu một chân tạp vụ, ngày làm việc hai tiếng, từ năm đến bảy giờ chiều hằng ngày. Nhiệm vụ chính là dọn vệ sinh, pha trà”.
Hiểu Khê mừng quá, không ngờ những lời tiên đoán của anh Triệt đều linh như vậy. Cô nhẩm tính, thời gian rất thích hợp, công việc lại nhẹ nhàng… nhưng… không biết có phải anh Triệt nhờ giúp không nhỉ? Cô bật hỏi: “Có phải anh Triệt nói chuyện với anh, nhờ giúp em không?”. Hạo Nam quay mặt đi, không thèm đáp, nói tiếp: “Hôm nay em có thể đi làm luôn. Lương cũng bằng với lương làm ở nhà hàng”. Hiểu Khê lắc đầu, từ chối: “Như vậy không công bằng đâu. Em làm ở nhà hàng làm năm – sáu tiếng, nay làm tạp vụ chỉ hai tiếng, tại sao lương lại bằng nhau? Em không dám nhận đâu”. Cô nhìn Hạo Nam, cương quyết nói: “Cám ơn anh đã giúp em, nhưng em chỉ nhận lương đúng với công sức đã bỏ, không cần cao hơn”. Hạo Nam nhìn Hiểu Khê hồi lâu, miễn cưỡng gật đầu. Hiểu Khê sung sướng reo vang, ôm chầm lấy Hạo Nam, rối rít nói: “ Cám ơn anh Hạo Nam. Anh thật tốt quá!”. Hạo Nam ngượng ngùng đứng im như pho tượng.
Buổi tối Hiểu Khê ngần ngừ nhìn Lưu Băng đang đọc báo. Từ nãy tới giờ cô cứ đi ra đi vào, do dự không biết có nên khoe tin vui đi làm với anh không? Cô ôm tách trà, lo lắng Lưu Băng phản đối. Lúc đó sẽ ra sao nhỉ? Chợt Lưu Băng cất tiếng gọi, khiến cô giật mình, chao nghiêng tách trà, sánh nước nóng ra tay. “Ối!”, Hiểu Khê thốt lên. Lưu Băng lập tức đứng trước mặt, quát tháo: “Hậu đậu, làm ăn kiểu gì mà cầm tách trà cũng không xong. Đưa tay ra xem nào”. Hiểu Khê im thin thít, vội chìa tay ra, rồi gượng cười: “Không sao đâu, da em dày lắm”. Lưu Băng nạt: “Còn dám ba hoa nữa sao. Em không thấy chỗ da bị phỏng đỏ lên đó sao? Đau lắm không?”. Hiểu Khế cười lắc đầu, rồi chợt nhận ra: “Ơ, anh đang quan tâm em sao?”. Lưu Băng vừa bôi thuốc mỡ lên tay cô vừa nói: “Ừ, anh đang quan tâm em đó, hài lòng chưa? Thắc mắc suốt ngày”. Hiểu Khê cười sung sướng, đúng là càng ngày càng thấy Lưu Băng quan tâm và chăm sóc cô.
Lưu Băng cười, cốc vào đầu cô, nói: “Hừm, chắc em cố tình để anh phải chăm sóc phải không?”. Hiểu Khê kêu la oai oái: “Làm gì có chuyện đó, anh thật khéo tưởng tượng”. Lưu Băng cười cười: “Thế sao em cứ rình rập nhìn trộm anh thế? Thật mờ ám”. Hiểu Khê cười đau khổ: “Trời ạ, nhìn mà cũng bị nghĩ là mờ ám. Thôi, có nghe em kể không đây. Cha em kinh doanh trong võ quán Trường Thắng. Mục tiêu của em là giúp cho phát triển võ quán hùng mạnh, mở khắp các chi nhánh trên thế giới để truyền bá tinh hoa của võ thuật Trung Hoa. Vì thế em quyết định học ngành quản trị doanh nghiệp”. Lưu Băng gật gù: “Em nghĩ được như vậy thì rất hay”.
Hiểu Khê liếc nhìn Lưu Băng, thấy mặt anh vui vẻ thì rất mừng: “Hôm nay em nói chuyện với anh Hạo Nam, được biết tập đoàn Đông Thị đang thiếu một cô tạp vụ. Em quyết định nhân cơ hội này thâm nhập vào tìm hiểu về thương trường”. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em nói loanh quanh nãy giờ chỉ vì muốn đi làm phải không?”. Hiểu Khê lắc đầu: “Không phải, em chỉ muốn tranh thủ để học hỏi kinh nghiệm thôi”. Lưu Băng giọng đã hơi bực bực: “Làm tạp vụ thì học được kinh nghiệm gì? Vớ vẩn”. Hiểu Khê cãi: “Không đúng, trong quá trình làm việc thì tất có kinh nghiệm”. Cô kéo tay anh nằn nì: “Đi mà anh, anh đồng ý nhé. Em thật sự rất muốn làm. Băng ơi, anh gật đầu đi mà”.
Lưu Băng xúc động, mặt đỏ ửng, ôm chầm lấy Hiểu Khê, nói: “Băng… em gọi như vậy, nghe rất hay”. Hiểu Khê toét miệng ra cười, cảm giác thật hạnh phúc. Đôi môi ngọt ngào của Lưu Băng lại cúi xuống tìm môi cô.
-----o0o------
Trên đường tới nhà hàng làm việc, Hiểu Khê buồn rầu suy nghĩ. Làm thế nào để xin lỗi giám đốc nhà hàng nhỉ? Hôm qua cô đã tự ý nghỉ không xin phép. Không biết có bị trừ lương hoặc đuổi việc không đây? Nhưng dẫu thoát được nạn này, cô cũng không nghĩ ra được cách gì nói dối Lưu Băng lâu dài. Khổ ghê, không đi làm thì không có tiền. Mà đi làm thì… Hiểu Khê cố gắng động não suy nghĩ, hy vọng trời không phụ lòng người. Đang miên man suy nghĩ, cô thấy phía trước có hai người quen quen. Hình như họ đang cãi nhau. Hiểu Khê chạy như bay về phía đó. Tính cô vốn nhiều chuyện, ưa giải quyết những việc không phải của mình. Trời, thì ra lại là Đồng và Phong phu nhân.
Phong phu nhân đang giận dữ quắc mắt quát Đồng: “Con tiện nhân kia! Mày dám xuất hiện trước mặt ta sao?”. Giọng Đồng yếu ớt: “Chỉ là tình cờ thôi”. Phong phu nhân vẫn tru tréo: “Mày còn dám cãi hả? Mày tưởng ta không biết mày là dạng người thế nào sao. Qua mặt được con trai ta nhưng không qua mặt được ta đâu”. Đồng không chút phản ứng, chỉ cung kính cúi chào: “Phong phu nhân, xin thất lễ” rồi quay người định bỏ đi. Nhưng Phong phu nhân đâu có dễ dàng buông tha kẻ thù mình. Bà túm lấy cổ áo Đồng, ầm ĩ: “Định chạy hả? Đâu có dễ vậy! Ta phải đem mày giao cho cảnh sát, tố cáo mày về tội dụ dỗ đàn ông!”. Người qua đường thấy ầm ĩ liền xúm lại xem ngày càng đông. Thấy nhiều người chứng kiến, Phong phu nhân càng hả dạ, càng ra sức chửi mắng, hạ nhục Đồng. Đồng gắng nhẫn nhịn, hai giọt nước mắt đau khổ lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt…
Hiểu Khê lao ra từ trong đám đông, bất bình la lớn: “Bác thật quá đáng! Mau buông cô ấy ra!”. Cô chụp lấy cổ tay Phong phu nhân không chút khách sáo, vặn khẽ một cái khiến bà kêu “ối” một tiếng đau đớn rồi vội buông cổ áo Đồng ra. Hiểu Khê nhìn bà, trách móc: “Sao bác lại đối xử với Đồng như vậy, nhất là ở ngoài đường nữa. Cô ấy có lỗi gì đâu”. Giọng Đồng bình thản: “Không sao đâu Hiểu Khê, thôi bỏ đi. Mình có việc đi trước, cám ơn cậu”. Nói rồi, Đồng quay người bỏ đi, nhanh chóng lẫn vào đám đông. Thấy kẻ thù được tha chóng vánh, Phong phu nhân điên tiết, định đuổi theo: “Đứng lại, con tiện nhân kia. Không được đi”. Hiểu Khê phải giữ chặt bà lại: “Bác thật quá đáng. Đánh người vô lối trên đường phố, giờ còn định đuổi theo đánh tiếp sao?”. Phong phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Khê và ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được vòng tay của Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê kéo Phong phu nhân vào một tiệm cà phê vô cùng sang trọng gần đó. Dù đau lòng cho số tiền sắp phải trả nhưng cô nghĩ bụng ở nơi đẹp đẽ và thanh lịch này, Phong phu nhân có muốn lên cơn cũng không được. Lúc này Phong phu nhân đã bình tĩnh lại. Tuy nét mặt bà vẫn u sầu và nhợt nhạt, song không giấu được nét đẹp quý phái. Hiểu Khê tấm tắc khen: “Hẳn là thời trẻ bác đẹp lắm. Chả trách anh Giản Triệt đẹp trai đến vậy. Hóa ra được thừa hưởng từ bác”. Phong phu nhân chợt ngẩn người, sờ lên mặt mình rồi cười chua xót: “Ừ… có lẽ vậy… Nhưng ích gì đâu”. Hiểu Khê nhìn bà, xót xa: “Bác đừng buồn. Lúc nãy cháu thất lễ với bác quá. Cháu xin lỗi bác”. Phong phu nhân cũng gượng gạo nói: “Thật mất mặt với cháu quá!”
“Không đâu ạ!”, Minh Hiểu Khê lắc đầu, “Ai cũng có điểm yếu. Như cháu tuyệt nhiên không sợ gì cả, trừ mèo. Có lần, cháu đến nhà thầy chơi, bỗng con mèo nhảy ra, cháu hét ầm lên rồi nhảy phắt lên giường, không kịp tháo giày nữa”. Phong phu nhân bật cười, nét mặt tươi tắn trở lại. Bà nói: “Cháu thật vui, thảo nào Triệt quý cháu như vậy.” Minh Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao… sao bác biết ạ?”. Phong phu nhân cười đáp: “Bác là mẹ nó, tất nhiên phải hiểu con chứ. Mặc dù Triệt có quan hệ rất tốt với bạn bè nhưng nó chưa bao giờ mời bạn gái nào về nhà cả. Cháu là người đầu tiên đấy”. Một hơi ấm như dâng lên trong người Hiểu Khê, cô thấy người lâng lâng trong hạnh phúc: “Thật thế ạ?”. Phong phu nhân gật đầu, rồi lúng túng nói tiếp: “Nhưng bác đã đánh mất thể diện trước mặt bạn của con rồi. Nếu Triệt biết, hẳn sẽ buồn lắm”.
Hiểu Khê nắm tay bà an ủi: “Anh Triệt là người cháu thích nhất, tôn trọng nhất. Cháu cũng rất kính trọng bác. Dù rất không tán đồng cách cư xử của bác với Đồng nhưng cháu tin rằng bác có lý do đặc biệt. Mặc dù lý do đó có thể không đúng nhưng cháu và anh Triệt đều nhận thấy, khi bác làm tổn thương tới Đồng cũng là lúc bác tự làm tổn thương mình. Bỏ qua đi bác. Anh Triệt rất lo lắng”. Giọng Phong phu nhân trở nên yếu xìu: “Nó rất lo sao? Nó là một đứa con rất tốt… Nhưng lòng tốt sẽ đem lại gì nào?”. Bà dần trở nên kích động, uất ức kể: “Lòng tốt… cháu có biết kết cục của lòng tốt là gì không? Trước kia có một cô gái trẻ, đẹp, giàu có, rất yêu đời. Sai lầm duy nhất của cô ta là đã phải lòng một chàng trai không xứng đáng. Mọi người xung quanh đều nói rằng động cơ chính hắn ta tìm đến cô chỉ vì tiền và địa vị của cha cô mà thôi… Nhưng cô gái không tin, cứ tưởng rằng trên thế gian này có cái gọi là tình yêu… Cô kiên quyết lấy chàng trai đó…”. Hiểu Khê xót xa nhìn Phong phu nhân. Cô hiểu bà đang kể về chính cuộc đời mình.
“Sau khi cưới, cô gái phát hiện ra mình thật sai lầm… Anh ta đối xử với cô lạnh lùng như băng giá… Anh chỉ nghĩ tới quyền lực và địa vị… Cô gái đã làm mọi cách với hy vọng tình yêu sẽ đến, cho đến khi con đàn bà khốn nạn đó xuất hiện, phá tan những ảo tưởng hão huyền. Oan nghiệt thay, đó lại chính là kẻ ăn mày, xấu xí, được cô gái tốt bụng kia mang về nuôi”. Những móng tay của Phong phu nhân bấm lên tay Hiểu Khê đau nhói, bà vẫn kể, toàn thân run lẩy bẩy: “Cô gái đã quá tốt, cưu mang, chăm sóc cô ta, giữ lại trong nhà, đối xử như em gái, tâm sự, tin tưởng như một người bạn tốt. Thế mà… cô ta dám lừa lúc cô gái không để ý, đã quyến rũ chồng cô gái. Đến lúc cô phát hiện được, tất cả đã quá muộn, cô ta đã có bầu. Con đàn bà đáng sợ đó còn không biết liêm sỉ, dám ngạo mạn nói sắp chiếm chỗ của cô gái, giật chồng cô gái, cười chế nhạo cô”. Hiểu Khê kinh ngạc: “Vậy sao? Tiếp sau như thế nào, bác mau kể đi”.
Phong phu nhân cười phá lên: “Con đàn bà khốn nạn đó làm sao đạt được ý nguyện. Một gã đàn ông chỉ coi trọng địa vị làm sao có thể để lý lịch bị vết nhơ? Hắn không chịu những đòi hỏi vô lý đó. Thế là cô ta đi khắp nơi kiện cáo ầm lên. Kết cục gã đàn ông nọ vì một phút hoan lạc đã mất luôn cái ghế hắn hằng mơ ước. Hắn rất uất ức nên kiên quyết bỏ mặc con đàn bà phản trắc nọ. Thế là vừa không được tình vừa không được tiền, cô ta chán nản bỏ đi, vứt lại đứa con mới sinh”.
Minh Hiểu Khê trầm ngâm hồi lâu, chợt cô ngẩng lên, thấy mặt Phong phu nhân đỏ rực như sắp ngất.
Cổng nhà họ Phong.
Trước khi ra khỏi cổng, bác sĩ dặn dò: “Thần kinh Phong phu nhân rất yếu, đang bị suy nhược trầm trọng. Sau này anh cố gắng đừng để bà bị kích động”. Giản Triệt cung kính đáp: “Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả quá!”. Hiểu Khê rón rén theo Giản Triệt lên lầu thăm Phong phu nhân. Khi vào phòng ngủ, họ thấy bà đang nằm trên giường, đã bình tĩnh lại. Phong phu nhân mỉm cười, vẫy Hiểu Khê lại. Cô rón rén đến bên giường, hỏi: “Bác thấy đỡ chưa ạ?”. Phong phu nhân nhìn cô, thăm dò: “Bác có làm cháu sợ không?... Câu chuyện ban nãy…”. Hiểu Khê tinh ý, gạt đi: “Dạ không! Là cháu làm bác mệt, cháu xin lỗi bác! Bác yên tâm, trí nhớ cháu kém lắm, từ nhỏ đến lớn, cháu chẳng thuộc được một bài thơ nào cả”. Phong phu nhân mỉm cười, thầm nghĩ con bé này đến là thông minh. Bà cất tiếng: “Triệt, con giữ Hiểu Khê ở lại ăn cơm.”
Ăn tối xong, Hiểu Khê và Giản Triệt sang phòng anh. Phòng rất rộng, chính giữa kê một chiếc đàn dương cầm trắng. Hiểu Khê thích thú ngồi xuống, thử gõ lên phím đàn và thắc mắc: “Anh Triệt này, sao cả anh và Lưu Băng đều thích gọi em là nha đầu ngốc vậy? Chả lẽ em ngốc lắm sao?”. Giản Triệt tủm tỉm cười, Hiểu Khê than vãn: “Hôm nay nom anh vui thế, em đang chán đây”. Giản Triệt ngạc nhiên: “Em có chuyện gì không vui sao?”. Minh Hiểu Khê thẫn thờ nói: “Tại sao trên thế gian lại có lắm điều phiền muộn? Tại sao người nào cũng có những chuyện không vui? Chiều nay mẹ anh đã kể rất nhiều”. Giản Triệt gật đầu thông cảm: “Mẹ anh chịu nói sẽ tốt hơn cho bà, sẽ nhẹ bớt những uất ức trong lòng. Cám ơn em nhiều nhé!”. Hiểu Khê vẫn thủ thỉ: “Trước đây, em nhìn bác gái khác cơ. Nhưng hôm nay sau khi nghe chuyện bác kể, em mới thấy rõ không thể đánh giá bề ngoài”. Giản Triệt âu yếm nhận xét: “Em lớn rồi đấy, ngốc ạ!”. Hiểu Khê thở dài, nhớ lại những lời giáo huấn của Tiểu Tuyền, liền than thở: “Sự trưởng thành là cái giá cho nỗi đau khổ. Anh Triệt mau an ủi em đi…”
Giản Triệt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh đàn cho em nghe”. Tiếng đàn du dương như dòng suối trong lành, mát dịu, thanh khiết, rót vào lòng Hiểu Khê từng giọt, từng giọt. Cô chỉ im lặng nhìn mười ngón tay linh động điêu luyện của anh nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, phát ra những âm thanh huyền hoặc êm ả. Thật lạ, tiếng đàn đã dần giải tỏa tâm trạng lo lắng của cô… Hiểu Khê bật nói: “Anh cũng muốn biết hôm trước tại sao em về muộn phải không? Em biết cả anh và Lưu Băng đều rất lo lắng… Em rất muốn nói thật, nhưng lại không thể. Không phải em đi chơi, cũng không phải không muốn về nhà… Em không muốn nói dối anh. Em đã đi làm thuê… vì hết tiền rồi… Em không thể để Lưu Băng biết… Anh ấy sẽ buồn lắm… Nhưng không có tiền thì sống thế nào… cũng không thể xin gia đình… Lưu Băng không thể về nhà, cũng không thể vay mượn ai… Chỉ có cách đi làm… Nhưng nếu cứ kéo dài thế này… Lưu Băng sẽ biết… Em chết mất… Làm sao bây giờ?”. Tiếng nhạc ngừng hắn.
Giản Triệt nhìn cô rất thông cảm rồi kéo bàn tay cô lại, hỏi: “Em có biết anh còn là thầy bói không? Anh xem tay rất chính xác đấy, để anh xem thử chuyện của em sẽ ra sao”. Hiểu Khê ngạc nhiên reo lên: “Anh lắm tài quá nhỉ? Nào, xem cho em đi”. Giản Triệt chăm chú ngắm bàn tay của Hiểu Khê hồi lâu rồi phán luôn một câu xanh rời: “ Đừng lo, số em may lắm, hai ngày nữa, nỗi lo của em sẽ tự khắc hóa giải”. Hiểu Khê sung sướng nhảy cẫng lên: “May quá! Hay quá!”, chợt cô ngừng lại, ngờ vực: “Anh có lừa em không đấy? Anh nói thật chứ?”. Giản Triệt cười nói: “Sao? Không tin phải không? Vậy lần sau đừng hỏi nhé”. Hiểu Khê gật đầu lia lịa, “Tin, em tin mà”, rồi ra sức bắt tay anh, “Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều”.
Đông Hạo Nam chau mày hỏi Hiểu Khê: “Giám đốc nhà hàng báo cáo lại, em không chịu đến làm ba ngày nay. Có chuyện gì rồi?”. Hiểu Khê hơi ngạc nhiên trước thái độ quan tâm đột ngột này của Hạo Nam, song vẫn đáp: “Tại… em thấy về nhà muộn quá, toàn hai giờ sáng… Lưu Băng nghi ngờ… nên”. Hạo Nam hừm một tiếng: “Vậy là không cần tiền nữa chứ gì? Đã kiếm được việc khác chưa?” Hiểu Khê ngán ngẩm than: “Vẫn chưa, nhưng em sẽ cố gắng”. Hạo Nam bực tức véo tai cô, cáu kỉnh nói: “Tại sao em chỉ nói chuyện với Triệt? Thật bực quá đi mất”. Hiểu Khê vẫn đang ngơ ngác, chưa hiểu ý anh nói gì thì Hạo Nam nói tiếp: “Công ty ba anh đang thiếu một chân tạp vụ, ngày làm việc hai tiếng, từ năm đến bảy giờ chiều hằng ngày. Nhiệm vụ chính là dọn vệ sinh, pha trà”.
Hiểu Khê mừng quá, không ngờ những lời tiên đoán của anh Triệt đều linh như vậy. Cô nhẩm tính, thời gian rất thích hợp, công việc lại nhẹ nhàng… nhưng… không biết có phải anh Triệt nhờ giúp không nhỉ? Cô bật hỏi: “Có phải anh Triệt nói chuyện với anh, nhờ giúp em không?”. Hạo Nam quay mặt đi, không thèm đáp, nói tiếp: “Hôm nay em có thể đi làm luôn. Lương cũng bằng với lương làm ở nhà hàng”. Hiểu Khê lắc đầu, từ chối: “Như vậy không công bằng đâu. Em làm ở nhà hàng làm năm – sáu tiếng, nay làm tạp vụ chỉ hai tiếng, tại sao lương lại bằng nhau? Em không dám nhận đâu”. Cô nhìn Hạo Nam, cương quyết nói: “Cám ơn anh đã giúp em, nhưng em chỉ nhận lương đúng với công sức đã bỏ, không cần cao hơn”. Hạo Nam nhìn Hiểu Khê hồi lâu, miễn cưỡng gật đầu. Hiểu Khê sung sướng reo vang, ôm chầm lấy Hạo Nam, rối rít nói: “ Cám ơn anh Hạo Nam. Anh thật tốt quá!”. Hạo Nam ngượng ngùng đứng im như pho tượng.
Buổi tối Hiểu Khê ngần ngừ nhìn Lưu Băng đang đọc báo. Từ nãy tới giờ cô cứ đi ra đi vào, do dự không biết có nên khoe tin vui đi làm với anh không? Cô ôm tách trà, lo lắng Lưu Băng phản đối. Lúc đó sẽ ra sao nhỉ? Chợt Lưu Băng cất tiếng gọi, khiến cô giật mình, chao nghiêng tách trà, sánh nước nóng ra tay. “Ối!”, Hiểu Khê thốt lên. Lưu Băng lập tức đứng trước mặt, quát tháo: “Hậu đậu, làm ăn kiểu gì mà cầm tách trà cũng không xong. Đưa tay ra xem nào”. Hiểu Khê im thin thít, vội chìa tay ra, rồi gượng cười: “Không sao đâu, da em dày lắm”. Lưu Băng nạt: “Còn dám ba hoa nữa sao. Em không thấy chỗ da bị phỏng đỏ lên đó sao? Đau lắm không?”. Hiểu Khế cười lắc đầu, rồi chợt nhận ra: “Ơ, anh đang quan tâm em sao?”. Lưu Băng vừa bôi thuốc mỡ lên tay cô vừa nói: “Ừ, anh đang quan tâm em đó, hài lòng chưa? Thắc mắc suốt ngày”. Hiểu Khê cười sung sướng, đúng là càng ngày càng thấy Lưu Băng quan tâm và chăm sóc cô.
Lưu Băng cười, cốc vào đầu cô, nói: “Hừm, chắc em cố tình để anh phải chăm sóc phải không?”. Hiểu Khê kêu la oai oái: “Làm gì có chuyện đó, anh thật khéo tưởng tượng”. Lưu Băng cười cười: “Thế sao em cứ rình rập nhìn trộm anh thế? Thật mờ ám”. Hiểu Khê cười đau khổ: “Trời ạ, nhìn mà cũng bị nghĩ là mờ ám. Thôi, có nghe em kể không đây. Cha em kinh doanh trong võ quán Trường Thắng. Mục tiêu của em là giúp cho phát triển võ quán hùng mạnh, mở khắp các chi nhánh trên thế giới để truyền bá tinh hoa của võ thuật Trung Hoa. Vì thế em quyết định học ngành quản trị doanh nghiệp”. Lưu Băng gật gù: “Em nghĩ được như vậy thì rất hay”.
Hiểu Khê liếc nhìn Lưu Băng, thấy mặt anh vui vẻ thì rất mừng: “Hôm nay em nói chuyện với anh Hạo Nam, được biết tập đoàn Đông Thị đang thiếu một cô tạp vụ. Em quyết định nhân cơ hội này thâm nhập vào tìm hiểu về thương trường”. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em nói loanh quanh nãy giờ chỉ vì muốn đi làm phải không?”. Hiểu Khê lắc đầu: “Không phải, em chỉ muốn tranh thủ để học hỏi kinh nghiệm thôi”. Lưu Băng giọng đã hơi bực bực: “Làm tạp vụ thì học được kinh nghiệm gì? Vớ vẩn”. Hiểu Khê cãi: “Không đúng, trong quá trình làm việc thì tất có kinh nghiệm”. Cô kéo tay anh nằn nì: “Đi mà anh, anh đồng ý nhé. Em thật sự rất muốn làm. Băng ơi, anh gật đầu đi mà”.
Lưu Băng xúc động, mặt đỏ ửng, ôm chầm lấy Hiểu Khê, nói: “Băng… em gọi như vậy, nghe rất hay”. Hiểu Khê toét miệng ra cười, cảm giác thật hạnh phúc. Đôi môi ngọt ngào của Lưu Băng lại cúi xuống tìm môi cô.
-----o0o------
Bình luận facebook