• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (2 Viewers)

  • Chương 5

Tiểu Tuyền sốt ruột, hỏi tiếp: “Thế tóm lại cậu có đi dự buổi biểu diễn của Giản Triệt không?”. Hiểu Khê luyến tiếc đáp: “Tiếc quá. Mình không thể đi được”. Tiểu Tuyền thất vọng ra mặt, vì cô ấy muốn lợi dụng mối quan hệ thân tình giữa Hiểu Khê và đám công tử Quang Du để kiếm thêm một hai tấm vé. “Sao lại như vậy? Cậu bận gì sao?”, Tiểu Tuyền gắng moi thông tin. Hiểu Khê thở dài, chưa biết ăn nói sao thì Hạo Tuyết hớt hải chạy tới, người đẫm mồ hôi, kêu í ới: “Chị Hiểu Khê, chị Hiểu Khê ơi”.
Minh Hiểu Khê vội lấy quạt cho cô bé, hỏi: “Em từ khoa dữ liệu chạy đến đây à? Làm gì mà gấp gáp thế?”. Hạo Tuyết đang ra sức thở hổn hển nên chỉ gật đầu. Một lúc sau đã lấy lại được hơi, cô bé lập tức cất tiếng vòi vĩnh: “Chị nhất định đưa em tới buổi biểu diễn của anh Triệt đấy nhé!” Hạo Tuyết hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại nhất định? Em không đi được một mình sao?”. Hạo Tuyết xị mặt xuống, yếu xìu như cái bánh đá nhúng nước: “Vì anh Lưu Băng đi, nhất định con ma nữ Đồng kia cũng đi theo. Hừ chỉ cần cô ta tiếp cận anh Triệt, nhất định không hay rồi. Em không muốn thế tẹo nào, nhưng em không phải là đối thủ của cô ta. Hơn nữa, anh Triệt lúc nào cũng bênh cô ta chằm chặp. Nhưng…”. Hạo Tuyết chợt cười tươi roi rói: “Có chị đi cùng, chẳng ai dám bắt nạt em nữa”.
Hiểu Khê cười phá lên: “Gớm. Có em bắt nạt người khác ấy chứ!”. Tiểu Tuyền kéo tay cô, nằm nì: “Đi đi chị, em xin chị đấy!”. Tiểu Tuyền cũng không bỏ lỡ dịp tốt này, càng ra sức giục giã: “Đi thôi. Vả lại Lưu Băng bạn trai cậu cũng đi nữa mà. Các cậu nhân dịp này hẹn hò luôn!”. Hạo Tuyết hớn hở: “Đúng vậy”. Nhưng càng nhắc đến Lưu Băng, Hiểu Khê càng không muốn đi. Từ sau bữa tiệc mừng thọ, cả Học viện Quang Du lại càng khẳng định rằng anh ta đích thị là bạn trai cô.
Thấy Hiểu Khê ngần ngừ không quyết, Hạo Tuyết bắt đầu rơm rớm nước mắt. Cô bé quyết định dùng thứ vũ khí này để đánh bại ý định của Hiểu Khê. Do không muốn gặp lại Lưu Băng, tránh những chuyện không hay, Hiểu Khê thoái thác với lý do: “Thực lòng chị không còn tâm trí đi nghe nhạc đâu, sắp kiểm tra môn hình học rồi, phải tranh thủ ôn tập. Môn này chị học kém lắm”. Hạo Tuyết lập tức nín khóc, mắt sáng rực: “Thế này nhé, chỉ cần chị đi với em, nhất định em sẽ giúp chị thi môn hình học thật tốt!”. Hiểu Khê ngạc nhiên, chả lẽ Hạo Tuyết giỏi hình học đến vậy? Thấy cô băn khoăn, Hạo Tuyết càng được thể bồi thêm: “Chị tin em đi mà, nhận lời với em đi. Nếu nói xạo, sau này chị không cần quan tâm em nữa!”. Hiểu Khê động lòng.
Buổi biểu diễn của Phong Giản Triệt được tổ chức tại sân khấu Hoàng Quán. Giá vé đắt kinh khủng tớ mức Hiểu Khê không ngờ. Hiểu Khê và Hạo Tuyết may mắn được ngồi ở chỗ tốt. Tiếng đàn của Giản Triệt khiến tất thảy khán giả phải ngây ngất. Buổi biểu diễn dã diễn ra hết sức thành công.
Buổi biểu diễn này được tổ chức để chào mừng một ngài đại sứ nước nọ. Trước đây khi tình cờ nghe thấy tiếng đàn của Phong Giản Triệt, ông rất mê thích, nhưng lúc đó chưa được thưởng thức trọn buổi. Chỉ đợi đến hôm nay, dưới sự sắp xếp của ba mẹ Phong Giản Triệt mới có buổi biểu diễn đặc biệt này. Giản Triệt cùng ba mẹ cung kính tiễn ngài đại sứ ra về. Đông Hạo Tuyết cuống cả lên, ôm một bó hoa lớn đã tự tay chọn chạy theo Giản Triệt, chỉ sợ không được là người đầu tiên tặng hoa cho anh.
Minh Hiểu Khê lững thững theo sau. Cô nhìn thấy Đông Hạo Tuyết luôn miệng tán dương với một phụ nữ quyền quý rất đẹp: “Anh Triệt đàn hay tuyệt, con nghe mà mê mẩn cả người. Bác thật hạnh phúc vì có người con thiên tài như thế!”. Đó chính là Phong phu nhân, bà mỉm cười đáp lễ. Đột nhiên Minh Hiểu Khê thấy mắt phu nhân hơi nheo lại, vẻ tươi tỉnh trên mặt đã hết. Mục Lưu Băng đến trước mặt Phong Giản Triệt, cất tiếng: “Chúc mừng buổi biểu diễn thành công”. Giản Triệt vỗ vai bạn cám ơn, rồi nhìn thấy Đồng đứng phía sau Lưu Băng, anh vui vẻ chào: “Đồng cũng đến ủng hộ sao? Cảm ơn em nhé!”.
Gương mặt quý phái của Phong phu nhân càng ngày càng cau có. Cuối cùng, không nhịn nổi, bà lớn tiếng mắng Đồng: “Kẻ tiện nhân như cô cũng đến nơi sang trọng này làm gì? Lại định ám sát ai sao?”. Nụ cười trên gương mặt Đồng chợt vụt tắt, cô lạnh lùng đáp: “Xin phu nhân giữ ý cho”. Phong phu nhân càng điên tiết: “Tiện nhân như ngươi mà cũng dám lên giọng với ta sao?”, rồi vung tay định tát vào mặt Đồng. Hạo Tuyết kêu lên thất thanh. Giản Triệt, Lưu Băng và Hạo Nam mới đến đều đứng khá xa không kịp phản ứng, Đồng đứng yên bất động như sẵn sàng đón chờ cơn thịnh nộ của Phong phu nhân.
Bỗng một bàn tay thanh tú chợt nắm lấy tay Phong phu nhân đang giáng xuống, tránh cho Đồng một cái tát như trời giáng. Mọi người ngẩn ra nhìn. Đó chính là Hiểu Khê. Cô đang đứng ngay cạnh Đồng và Hạo Tuyết. Phong phu nhân ngạc nhiên, tròn mắt nhìn kẻ phá đám, bà giằng tay ra, chỉnh sửa trang phục rồi hỏi: “Cô là ai?”. Hiểu Khê trong bụng rủa thầm mình đúng là xui xẻo, chuyên dính phải chuyện rắc rối, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như hoa: “Bác ơi, cháu chỉ là người qua đường thôi. Bác đừng bận tâm”.
Hạo Nam vội vã lao tới giải thoát cho Hiểu Khê, “Bác à, chắc bác mệt lắm rồi, để cháu dìu bác lên xe về nghỉ ngơi nha”. Giản Triệt áy náy nhìn Đồng, liền miệng nói: “Xin lỗi em, anh thay mẹ thành thật xin lỗi em”. Đồng im lặng, không nói gì, chỉ nhìn anh không chớp. Mắt cô loang loáng nước, nom càng quyến rũ hơn. Lưu Băng vẫn lạnh lùng như vậy, anh chào Giản Triệt: “Mình về đây”, rồi quay về phía Hiểu Khê gật đầu một cái: “Tạm biệt!”. Mục Lưu Băng và Đồng đã đi khuất. Chỉ còn lại Hạo Tuyết, Hiểu Khê và Giản Triệt thẫn thờ đứng nhìn theo. Không ai dám nhắc tới thái độ kỳ quặc của Phong phu nhân đối xử với Đồng.
Minh Hiểu Khê quan sát phòng của Phong Giản Triệt. So với nhà cô, quả thật khác xa một trời một vực. Nó ngăn nắp, sáng sủa, đẹp đẽ như con người của Giản Triệt vậy. Thì ra, lời bảo đảm về thi cử mà Hạo Tuyết nói, chính là nhờ Phong Giản Triệt phụ đạo cho Hiểu Khê môn hình học. Và tất nhiên cô bé đã sắp xếp kế hoạch này cốt để có cơ hội gặp riêng Giản Triệt. Thế nhưng, đến phút cuối Hạo Tuyết lại bị mẹ bắt đi dự tiệc. Học trò đến xin phụ đạo hôm nay chỉ có một mình Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê vùi đầu khổ luyện, cô chăm chỉ ghi nhớ lời giảng của Phong Giản Triệt, biến kiến thức của “thầy” thành của mình. Cô phát hiện thấy cách giảng bài của Giản Triệt thật mạch lạc, sống động, dễ hiểu. Nếu đi theo nghề giáo, Giản Triệt chắc chắn sẽ là một ông thầy giỏi. Nhìn Hiểu Khê cắn bút chì, đăm chiêu trước cuốn vở, miệt mài suy nghĩ, Giản Triệt cười nói: “Em học tốt lắm, nghỉ giải lao đi nào!”. Cô lắc đầu: “Không được, em phải giải xong bài này đã!”. Giản Triệt đặt một ly nước giải khát trước mặt cô. Đang khát nước, cô uống cạn một hơi. Ngon tuyệt! Lành lạnh, chua chua, ngọt ngọt, đúng là nước ô mai Cửu Vĩ! Hiểu Khê thích thú hỏi: “Anh mua loại ô mai này ở đâu thế?”
Phong Giản Triệt lắc đầu, cười đáp: “Hàng độc đấy, không nơi nào bán đâu. Anh tự làm đó!”. Hiểu Khê trầm trồ thán phục: “Tuyệt quá, đến cả nước giải khát, anh cũng làm được”. Giản Triệt ngồi xuống trước mặt cô, giọng khá cảm động: “Hiểu Khê, hôm qua rất cám ơn em”. Biết Giản Triệt cám ơn mình việc cứu Đồng, cô cười nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi. Cứu người lúc lâm nguy là trách nhiệm của em mà”. Đây là câu nói mà cha cô đã dạy từ nhỏ, khiến cô luôn tâm niệm. Giản Triệt vẫn băn khoan: “Sao hôm nay anh thấy em không vui? Em có chuyện gì sao”. “Hả?”, Hiểu Khê hơi sững người, chả lẽ anh ấy cũng nhận ra? Cô cười gượng, đáp qua loa: “Ha ha, em đâu có gì không vui”. Giản Triệt không tin, anh nâng cằm cô lên ngang tầm mặt, nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi: “Có phải vì buổi biểu diễn hôm qua khiến em mất vui không?”
Một chút ấm ức khiến ũi cô cay sè. Nỗi lòng của Hiểu Khê bắt đầu tuôn chảy, không ngừng nghỉ: “Tiếng đàn của anh rất hay, nhưng hôm qua em nghe anh đàn mà vẫn không thấy vui. Em thấy chính anh không hề thích buổi biểu diễn hôm qua. Nếu anh không muốn diễn thì đừng diễn! Tại sao phải tổ chức biểu diễn vì ngài đại sứ kia? Bố mẹ anh muốn lấy lòng ông ta sao?”. Giọng Hiểu Khê nghẹn ngào: “Anh biết em nghĩ gì không? Anh khiến em nghĩ tới người đàn hát xưa được thuê tới các bữa tiệc của tụi giàu có để mua vui”. Một lúc sau, Hiểu Khê đã dần bình tĩnh lại. Cô vội im bặt. Lúc nãy mình đã ba hoa những gì thế nhỉ? Tại sao mình nói gì mà trông anh Triệt đau đớn thế? Cô thầm hỏi.
Giản Triệt cứ ngồi thần ra đó sau khi nghe những lời của Hiểu Khê. Nom anh tĩnh lặng như một màn đêm. Hiểu Khê sợ hãi trước vẻ trầm ngâm của anh ta lúc này, và hối hận vì những gì đã nói: “Anh Triệt… em… nói sai rồi… Anh đừng giận nhé!... Em không hề có ý gì đâu… anh đừng vậy nữa mà…”. “Anh Triệt… em là con ngốc… lẽ ra em không nên nói”.
Cuối cùng Phong Giản Triệt cũng dứt khỏi cơn trầm ngâm tự dằn vặt mình. Anh nhìn cô, mỉm cười, nói với giọng không vui: “Em nhận ra rồi sao?”. Hiểu Khê hơi hoang mang, không biết phải trả lời sao mới phải. “Anh biết lẽ ra phải cẩn trọng hơn khi tổ chức biểu diễn”, giọng Giản Triệt khẽ khàng. “Không phải thế đâu!”, Minh Hiểu Khê không nhịn nổi nữa, lại la lên, “Vì anh là người anh em tôn sùng nhất, do vậy em mới chịu không nổi! Em muốn anh luôn vui vẻ! Em muốn anh chỉ chơi đàn những khi anh thích”. Hiểu Khê luống cuống, không biết diễn tả ra sao mới hết ý. Giản Triệt ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ lên vai: “Được rồi, anh hiểu mà. Em đừng lo”.
Ngày thi cuối cùng đã kết thúc, Hiểu Khê vui vẻ bước ra khỏi phòng thi. Có thầy Phong Giản Triệt phụ đạo thật công hiệu, cô chắc mẩm mình có thể đạt điểm tối đa. Chợt có ai đó đứng trước mặt chặn đường cô. Hiểu Khê nhìn lên, giật mình. Thì ra là Đông Hạo Nam. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô quay người định tìm đường khác. “Minh – Hiểu – Khê”, anh ta sẵng giọng gọi. Hiểu Khê đứng sững người, ngần ngừ nghĩ. Trời ạ, có chuyện gì thế nhỉ? Cô từ từ quay đầu lại, cười rất cầu tài: “Anh Hạo Nam gọi em à? Có chuyện gì không ạ?”. Thật trái với dự kiến, mặt Hạo Nam hôm nay lại rất thân thiện, giọng trìu mến hỏi: “Em thi tốt không?”. Hiểu Khê loạng choạng suýt ngã, trời ạ, anh ta lại quan tâm tới mình sao? Hôm nay thời tiết thay đổi đột ngột thế nhỉ?
Cô ấp úng, mãi mới nói ra nổi: “Cũng tạm ạ. Sao anh biết hôm nay em thi?”. Hạo Nam đáp: “Tiểu Tuyền nói cho anh biết. Hừm, cô bé này thật là lẻo mép. Lúc này Hiểu Khê mới bình tâm lại. Chắc anh ta nhân tiện hỏi thăm thôi. “Cám ơn anh”, cô nói và đứng quan sát Hạo Nam hồi lâu. Sao anh ta không chịu đi nhỉ? Đứng ì ra đó làm gì thế không biết? “Còn gì nữa không anh?:, Hiểu Khê không nhịn nổi, hỏi tiếp. Hạo Nam đỏ bừng mặt: “Không… tôi…”.
Đột nhiên Đồng xuất hiện, khom lưng chào và cất giọng trong trẻo: “Lão gia mời cô đến phủ”. “Hả?”, Hiểu Khê tròn mắt. Trong trí nhớ của cô hình như không quen ai là lão gia cả. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Đồng giải thích: “Cha của Lưu Băng mời cô tới Liệt Viêm Đường”. Hiểu Khê hoảng hốt: “Sao lại mời tôi? Ong ấy cần gặp tôi có việc gì?”. Đồng vẫn lịch sự nói: “Mời cô theo tôi”. Hiểu Khê đau khổ, trời ạ, tự nhiên dính vào Mục Lưu Băng thật xui xẻo. Từ chối cũng không được mà nhận lời thì chả ra sao. Cô đành chào Hạo Nam rồi quay đi. Mắt Hạo Nam vụt tối sầm.
Thế là Minh Hiểu Khê lại có dịp xuất hiện ở nhà Mục gia lần nữa. Lần này tới vào ban ngày nên cô ra sức ngắm nghía khu biệt thự này, thật là khác hẳn nhà của Đông Hạo Nam. Biệt thự nhà họ Đông là sự kết hợp giữa văn hóa phương Đông và phương Tây, còn nhà Mục gia lại hoàn toàn theo văn hóa truyền thống, mang nét đặc trưng cổ điển.
Hiểu Khê được mời vào phòng khách được bày trí theo kiểu Nhật, tinh tế và tuyệt đẹp. Cô ngồi khoanh tròn trước bàn trà, tiếc nuối nghĩ rằng, giá không có người đàn ông với khuôn mặt u ám trong phòng này, không khí trong phòng hẳn thật tuyệt.
Mục lão gia lạnh lùng cất tiếng: “Cô có biết Mục Lưu Băng đã có vị hôn thê không?”. Hiểu Khê hỏi lại: “Dạ, cháu biết, có phải là Thiết Sa Hạnh không ạ?”. “Đúng thế!”, ông ta đáp dõng dạc, mắt long lên sòng sọc như muốn dằn mặt với Hiểu Khê, nhưng chợt ông ngưng lại vì tấm mành cửa chợt lay động. Mục Lưu Băng bước vào, câm lặng. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta trơ lỳ không chút cảm xúc. Cả căn phòng phủ một bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Chẳng để ý gì đến bố mình, Lưu Băng bước đến bên Minh Hiểu Khê, cầm tay cô kéo ra khỏi phòng.
“Lưu Băng. Đứng lại!”, Mục lão gia gằn giọng quát. Lưu Băng cứ trơ ra, im lìm như không nghe thấy gì. Mục lão gia tức giận, chộp ngay bình hoa cổ trên bàn ném thẳng về phía con trai. Minh Hiểu Khê vội vàng kéo mạnh Lưu Băng dạt về một phía. Chiếc bình hoa bay sạt qua trán anh, rơi xuống sàn “choang” một tiếng, vỡ tan. Hiểu Khê tức giận, la lớn: “Ông làm gì vậy? Lỡ anh ấy bị thương thì sao? Anh ấy là con trai ông cơ mà”. Mục lão gia vẫn trong cơn tức giận, gầm gừ: “Ta thà bóp chết nó từ lâu!”.
Mục Lưu Băng vẫn không nói năng gì, cứ tiếp tục kéo tay Hiểu Khê bỏ đi. Hiểu Khê vừa đi vừa ngoái lại phẫn nộ nói tiếp: “Ông làm cha kiểu gì vậy? Sao nói với con ruột của mình như vậy chứ?”. Mục lão gia quát lớn: “Hãy tránh xa Lưu Băng ra… nếu không, đừng trách. Không ai có thể phá được cuộc hôn nhân giữa Lưu Băng và Thiết Sa Hạnh đâu”. Phải đi bộ rất lâu mới ra khỏi khuôn viên nhà họ Mục. Hiểu Khê giật mình nhìn xuống tay. Thì ra tay Lưu Băng vẫn nắm chặt tay cô, lạnh toát.
Ngại ngùng, Hiểu Khê lén lén định rút tay mình ra khỏi bàn tay của anh ta. Nhưng mọi gắng sức đều không ăn thua. Tay của Lưu Băng vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kiên định và vững chắc, nhất định không để cho cô thoát. Minh Hiểu Khê dừng lại, nhìn thẳng vào Mục Lưu Băng, băn khoăn không biết nên nói sao. Bỗng, Lưu Băng cất tiếng: “Minh Hiểu Khê, em có sợ không?”. Hừm, sợ à, cô nghĩ thầm, hình như mình chưa hề sợ hãi. Lưu Băng lại nói tiếp: “Nếu em sợ bị Mục Anh Hùng hãm hại thì…”. Hiểu Khê bất bình nói: “Mục Anh Hùng? Sao anh dám gọi thẳng tên bố như vậy?”. Lưu Băng vẫn rất kiên nhẫn nói hết: “Nếu em sợ, anh sẽ không để em bị liên lụy đâu”.
Minh Hiểu Khê mỉm cười đầy kiêu hãnh: “Mục Lưu Băng, đây có phải ngày đầu tiên anh quen em không? Em đã từng bao giờ sợ hãi chưa? Dọa dẫm có tác dụng gì với em không? Em là Minh Hiểu Khê không sợ trời không sợ đất mà, đừng quên rằng em đã từng hai lần “tay không xuất chiêu” cứu anh”. Bàn tay của Lưu Băng từ từ ấm lại, nhưng vẫn không chịu buông tay Hiểu Khê ra. Hiểu Khê đột nhiên nhận ra có điều thật phi lý: “Ơ, tại sao bố anh dọa em nhỉ? Em có phải là bạn gái của anh đâu? Em có định phá hôn nhân định ước giữa anh và Thiết Sa Hạnh đâu? Thật oan cho em quá…”. Lưu Băng ngáp dài một cái, cắt ngang: “Anh đói rồi”.
Minh Hiểu Khê gật gù: “Anh đói à? Ừ, trời tối rồi mà, vậy tạm biệt nhé!”, và gắng rút tay khỏi tay anh, nhưng vô ích. Lưu Băng thật ngang bướng, nói tiếp: “Chúng ta đến nhà em ăn cơm thôi”. Hiểu Khê ngơ ngác, ra sức thoái thác: “Ơ, ơ, sao lại nhà em? Không có đồ ăn đâu…”. Nhưng Lưu Băng không thèm nghe nữa, anh lôi tuột cô đi.
Ở nhà Minh Hiểu Khê, cô vừa bưng món ăn cuối cùng lên, cởi tạp dề, ngồi xuống bàn và giục Lưu Băng: “Ăn đi anh. Em nấu đấy… Anh cứ yên tâm, các món này đều không cay”. Lưu Băng ngạc nhiên nhìn cô đầy thán phục. Chà chà, chỉ trong nửa giờ đồng hồ mà làm được nhiều món như vậy, quả không đơn giản. Lưu Băng ấp úng khen: “Em… hình như rất đảm đang”. Hiểu Khê cười rộn ràng: “Trời ơi, có gì đâu mà anh khen em quá vậy. Con cái mọi nhà đều phải biết làm những việc đó mà, để đỡ đần bố mẹ chứ. Các anh là công tử nhà giàu, từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ, tất nhiên là không phải làm rồi”.
Mục Lưu Băng ngồi ngẩn cả ra, trầm tư quên cả gắp thức ăn. Hiểu Khê giật mình, giằng lấy bát cơm của Lưu Băng, ra sức nhồi nhét đồ ăn và dặn liên tục: “Thôi anh ăn nhanh lên. Bụng anh không tốt càng phải chú ý ăn uống, ăn đúng giờ cũng rất quan trọng… Nể mặt em một chút được không, các món em làm toàn những món nổi tiếng, tuy không bì được với anh Giản Triệt nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt đâu”. Trước khi ăn, Lưu Băng chợt bật ra hai tiếng “cám ơn” khiến Hiểu Khê ngẩn cả người. Quái lạ, anh ta đã bắt đầu học được thói quen quan tâm tới người khác từ lúc nào nhỉ?
Đã mười giờ rồi, Hiểu Khê bắt đầu buồn ngủ rũ rượi nhưng cô phát hiện ra một điều là Mục Lưu Băng không có ý định về. Anh ta cứ ngồi yên lặng ở góc nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm màn đêm. Anh ta ngồi mãi như vậy, phăng phắc như một pho tượng. Hiểu Khê ngáp dài, không đành được, phải hỏi: “Anh không về nhà sao?”. Lưu Băng vẫn không quay người lại, đáp trả: “Anh không có nhà”. Hiểu Khê than thầm, không hiểu ăn xong, người anh ta bị sao thế không biết. Cô gượng chống trả cơn buồn ngủ, tìm hiểu nguyên nhân: “Anh không muốn về sao? Chỉ vì chuyện bố anh sao?”. Lưu Băng lần này xoay hẳn người lại, đáp rành rọt: “Anh không có nhà”.
-----o0o------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom