Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Con mắt đỏ yêu dị, chỉ còn tàn sát.
Lưu Quang như ma thần địa ngục đi đến, rốt cuộc đã mất hết lí trí.
Giết hắn! Giết hắn!
Trong đầu hiện giờ tràn ngập đều là ý niệm này. Hắn muốn giết Dương Tiển cho dù đối phương là thần hắn cũng không ngại.
………
Lưu Quang xuất chiêu ngoan độc, ra tay không lưu tình. Thanh lợi kiếm sắc bén đến nơi nào toàn bộ nơi đó hóa thành tro bụi.
Nam Thiên môn hỗn loạn một trận, cột đá trang nghiêm bị phá hủy, tượng đắp canh giữ môn thần cũng bị lật đổ. Nhị Lang thần Dương Tiển dần dần yếu thế, chúng thiên binh nhao nhao lui về phía sau cũng không dám tiến lên hỗ trợ.
Choang một tiếng! Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đỡ thanh lợi kiếm sắc bén, Dương Tiển bị trúng lực đạo kia dao động một chỗ rồi ngã ngửa trên mặt đất, nắm chặt binh khí trong tay gắt gao chống đỡ Lưu Quang.
Tay phải của Lưu Quang cầm kiếm, mắt thấy chiêu thức của mình bị ngăn cản, tay trái rất nhanh đưa ra, giây tiếp theo ánh lửa tung bay thẳng hướng Dương Tiển đánh tới.
Dương Tiển lập tức vứt bỏ binh khí trong tay, hai chưởng đánh về phía mặt đất rất nhanh lui về phía sau tránh thoát một chưởng mạnh mẽ của Lưu Quang, còn chưa ổn định, vẻ lo lắng liền hiện lên, trong lòng Dương Tiển biết, lần này sợ là tránh không khỏi cũng không có động tác gì nữa liền như vậy nằm ngửa trên mặt đất.
Lưu Quang cầm trong tay lợi kiếm hướng Dương Tiển đánh tới. Thiên binh chung quanh không khỏi hít một ngụm khí trừng lớn hai mắt, ngay cả hô hấp cũng ngưng nửa nhịp.
Trong nháy mắt sát khí ngút trời kia đột nhiên thối lui, đem thanh lợi kiếm sắc bén kia chỉ còn cách đôi mắt của Nhị Lang thần một khoảng, đôi mắt Lưu Quang thẳng tắp nhìn chằm chằm thứ từ bên tai Dương Tiển rơi xuống.
Đó là một bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một giọt lệ màu lam, do lúc mới đánh nhau Dương Tiển vô ý làm rơi từ trên người xuống.
Ma Yểm chi nhãn đỏ thẫm của Lưu Quang gắt gao nhìn chằm chằm bình thủy tinh, đôi mắt đỏ thẫm kia từ từ chậm rãi tán đi, khoảng khắc cuối cùng hồi phục thành con ngươi vốn dĩ bình thường.
Biến cố này khiến cho mọi người ở đây đều thở hổn hển một hơi thật lớn. Dương Tiển có chút khó hiểu theo tầm mắt Lưu Quang hơi quay đầu nhìn lại, lúc này mới hiểu rõ vì sao. Cái chai kia là ở trên cầu chẳng biết tại sao nha đầu đó lại đưa cho hắn, nói đây là thứ gì đó thuộc về hắn.
Hắn mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng đối với cái chai này có cảm giác khác thường. Vì vậy hắn liền thuận tay nhét vào trong túi.
Sát khí đầy người đã thối lui một nửa, Lưu Quang có chút giật mình nhìn cái chai kia.
“Đây là ….”
Hơi mở miệng, Lưu Quang nhìn thấy bình thủy tinh Tiểu Vũ mang trên cổ, tâm thần nhất thời thanh tỉnh một ít.
“Chính là nha đầu mà ngươi thích, lúc đem nàng đẩy vào Vong Xuyên hà chẳng biết tại sao lại đưa cho ta.”
Dương Tiển không biết tại sao lại trả lời câu hỏi của Lưu Quang, còn cố ý giữa mấy chữ ‘Ta đem nàng đẩy vào Vong Xuyên hà’ thêm ngữ điệu.
“A ha ha!”
Lưu Quang chợt mở miệng cười lớn tiếng thu hồi thanh lợi kiếm sắc bén, chậm rãi đứng lên.
Dương Tiển thấy Lưu Quang không giết hắn cũng vội vàng đứng lên theo, hơn nữa bộ dáng cười như vậy trong lòng không khỏi khó hiểu.
“Ha ha ha ha… Tiểu vũ dĩ nhiên còn đem cho ngươi… Ha ha ha ha… Nàng thật sự là ngu ngốc. Uổng phí nàng lúc trước một lòng muốn giúp ngươi cùng Quỳnh Hoa tiên tử, cho dù thiếu chút nữa bị ngươi phát điên đẩy xuống Trọng Quang nhai, nàng cũng không chút ghi hận trong lòng vẫn thiện lương như cũ. Sau đó ta thấy trong lòng nàng khổ sở mới âm thầm lén lút hỗ trợ muốn lừa nàng vui vẻ, cho dù đi làm chuyện không cam lòng …Chính là đáng tiếc!”
Giúp hắn cùng Quỳnh Hoa tiên tử… Quỳnh Hoa!
Dương Tiển nhíu mày khó hiểu nói ra cái tên này, tựa hồ trong đầu hiện lên một ít cái gì, nhưng thời điểm muốn suy nghĩ kỹ càng tại sao quen thuộc như vậy thì lại trống rỗng.
Quỳnh Hoa tiên tử? Thiên đình hình như không có thần tiên này? Hắn sao lại chưa bao giờ gặp qua Quỳnh Hoa tiên tử? Nhưng mà cái tên này vì sao lại quen thuộc đến vậy.
“Ha ha ha ha”
Lưu Quang che mắt phải tiếp tục cười, cười đến đến cùng cực, nhưng cũng lộ ra bi thương rõ rệt.
“Chính là đáng tiếc! Đáng tiếc nàng không biết ngươi là hạng người không tim không phổi! Lãnh huyết vô tình ra sao! Nếu không phải chính mắt thấy, ta còn thật sự nghi ngờ việc lúc trước trên vách đá, người tê tâm liệt phế suy cho cùng có phải là Nhị Lang thần Dương Tiễn ngươi hay không! Lúc trước ngươi cười ta không hiểu sự tình như thế nào, hiện tại lại đến lượt ta cười ngươi. Người như thế căn bản không xứng u mê tình cảm đáng đời ngươi bị xóa đi ký ức nên mất đi người ngươi yêu trong lòng.”
Lưu Quang tuy là cười nhưng tràn đầy bi thương. Dương Tiển nghe Lưu Quang nói vậy trong lòng có chút bối rối cố gắng hồi tưởng lại nhưng lại bất đắc dĩ chỉ có trống rỗng.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Quỳnh Hoa tiên tử nào? Trọng Quang nhai gì? Ta bị xóa đi ký ức? Người trong lòng ta yêu? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Dương Tiển không ngừng hỏi, căn cứ vào tính nết của Lưu Quang ngày xưa, không hiểu sao hắn nói với mình như vậy, hắn dám chắc rằng đây là Lưu Quang nói xằng bậy hoặc là lừa hắn linh tinh. Nhưng hôm nay khác biệt. Thứ nhất Lưu Quang không có dụng ý gì, dù sao không ai đau buồn còn có tâm tư lừa gạt người khác. Thứ hai khi Lưu Quang nhắc tới việc này tuy rằng hắn cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không hiểu được. Nhưng trong mơ hồ chung quy cảm thấy được hình như là có việc này, là có một đoạn chỗ trống ký ức như vậy trong óc hắn, nhưng rốt cuộc là cái gì hắn lại không thể nào biết được.
Lưu Quang không trả lời thắc mắc của Dương Tiển, chỉ lạnh lùng cười nói: “Dương Tiển, ngươi không bằng ta, cho dù ngươi đem Tiểu Vũ đẩy vào Vong Xuyên hà, cho dù nàng quên ta là ai. Đối với người trong lòng có nàng, khắc vào trong óc, khảm vào tuỷ xương, nếu ai dám lấy đi đoạn hồi ức này, phá hoại sự tốt đẹp trong lòng ta, ta sẽ lấy mạng của hắn. Cho dù là Thiên đế cũng không tha.”
Mọi người xung quanh vừa nghe lời này đều hết sức kinh hãi không thôi.
Đám người một trận hỗn loạn, có thiên binh ném vũ khí rảnh tay vội vàng hướng Lăng Tiêu bảo điện chạy nhanh đi thông báo với Ngọc Hoàng. Diêm vương đại nhân điên rồi, Diêm vương đại nhân nhập ma thật sự điên rồi.
Lưu Quang vừa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn dĩ, mắt lạnh đảo qua Dương Tiển thản nhiên nói: “Dương Tiển, ngươi thật sự là một người đáng thương, chính là đáng thương khiến người một chút cũng không đồng tình. Hôm nay ta không giết ngươi, ngày sau sổ sách ta lại chậm rãi cùng ngươi tính cẩn thận. Ngươi nhớ kỹ lời nói của ta, về sau ngươi nhất định phải quỳ gối van xin ta.
Lưu Quang lạnh giọng nói xong, liền không hề để ý tới Dương Tiển có chút giật mình kia. Xoay người hướng Lăng Tiêu điện mà đi.
Dương Tiển nhặt bình thủy tinh rơi trên mặt đất lên, nhìn bóng lưng Lưu Quang có chút lo lắng nói: “Đợi một chút, nói cho ta biết cái chai này rốt cuộc cùng ta có quan hệ gì?”
Lưu Quang không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Trong cái chai đó chính là nước mắt đóng kín để bảo tồn đoạn trống ký ức của ngươi. Nếu như ngươi có lòng can đảm mở nó ra có thể hiểu được đau khổ của ta giờ phút này.”
Lưu Quang như ma thần địa ngục đi đến, rốt cuộc đã mất hết lí trí.
Giết hắn! Giết hắn!
Trong đầu hiện giờ tràn ngập đều là ý niệm này. Hắn muốn giết Dương Tiển cho dù đối phương là thần hắn cũng không ngại.
………
Lưu Quang xuất chiêu ngoan độc, ra tay không lưu tình. Thanh lợi kiếm sắc bén đến nơi nào toàn bộ nơi đó hóa thành tro bụi.
Nam Thiên môn hỗn loạn một trận, cột đá trang nghiêm bị phá hủy, tượng đắp canh giữ môn thần cũng bị lật đổ. Nhị Lang thần Dương Tiển dần dần yếu thế, chúng thiên binh nhao nhao lui về phía sau cũng không dám tiến lên hỗ trợ.
Choang một tiếng! Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đỡ thanh lợi kiếm sắc bén, Dương Tiển bị trúng lực đạo kia dao động một chỗ rồi ngã ngửa trên mặt đất, nắm chặt binh khí trong tay gắt gao chống đỡ Lưu Quang.
Tay phải của Lưu Quang cầm kiếm, mắt thấy chiêu thức của mình bị ngăn cản, tay trái rất nhanh đưa ra, giây tiếp theo ánh lửa tung bay thẳng hướng Dương Tiển đánh tới.
Dương Tiển lập tức vứt bỏ binh khí trong tay, hai chưởng đánh về phía mặt đất rất nhanh lui về phía sau tránh thoát một chưởng mạnh mẽ của Lưu Quang, còn chưa ổn định, vẻ lo lắng liền hiện lên, trong lòng Dương Tiển biết, lần này sợ là tránh không khỏi cũng không có động tác gì nữa liền như vậy nằm ngửa trên mặt đất.
Lưu Quang cầm trong tay lợi kiếm hướng Dương Tiển đánh tới. Thiên binh chung quanh không khỏi hít một ngụm khí trừng lớn hai mắt, ngay cả hô hấp cũng ngưng nửa nhịp.
Trong nháy mắt sát khí ngút trời kia đột nhiên thối lui, đem thanh lợi kiếm sắc bén kia chỉ còn cách đôi mắt của Nhị Lang thần một khoảng, đôi mắt Lưu Quang thẳng tắp nhìn chằm chằm thứ từ bên tai Dương Tiển rơi xuống.
Đó là một bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một giọt lệ màu lam, do lúc mới đánh nhau Dương Tiển vô ý làm rơi từ trên người xuống.
Ma Yểm chi nhãn đỏ thẫm của Lưu Quang gắt gao nhìn chằm chằm bình thủy tinh, đôi mắt đỏ thẫm kia từ từ chậm rãi tán đi, khoảng khắc cuối cùng hồi phục thành con ngươi vốn dĩ bình thường.
Biến cố này khiến cho mọi người ở đây đều thở hổn hển một hơi thật lớn. Dương Tiển có chút khó hiểu theo tầm mắt Lưu Quang hơi quay đầu nhìn lại, lúc này mới hiểu rõ vì sao. Cái chai kia là ở trên cầu chẳng biết tại sao nha đầu đó lại đưa cho hắn, nói đây là thứ gì đó thuộc về hắn.
Hắn mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng đối với cái chai này có cảm giác khác thường. Vì vậy hắn liền thuận tay nhét vào trong túi.
Sát khí đầy người đã thối lui một nửa, Lưu Quang có chút giật mình nhìn cái chai kia.
“Đây là ….”
Hơi mở miệng, Lưu Quang nhìn thấy bình thủy tinh Tiểu Vũ mang trên cổ, tâm thần nhất thời thanh tỉnh một ít.
“Chính là nha đầu mà ngươi thích, lúc đem nàng đẩy vào Vong Xuyên hà chẳng biết tại sao lại đưa cho ta.”
Dương Tiển không biết tại sao lại trả lời câu hỏi của Lưu Quang, còn cố ý giữa mấy chữ ‘Ta đem nàng đẩy vào Vong Xuyên hà’ thêm ngữ điệu.
“A ha ha!”
Lưu Quang chợt mở miệng cười lớn tiếng thu hồi thanh lợi kiếm sắc bén, chậm rãi đứng lên.
Dương Tiển thấy Lưu Quang không giết hắn cũng vội vàng đứng lên theo, hơn nữa bộ dáng cười như vậy trong lòng không khỏi khó hiểu.
“Ha ha ha ha… Tiểu vũ dĩ nhiên còn đem cho ngươi… Ha ha ha ha… Nàng thật sự là ngu ngốc. Uổng phí nàng lúc trước một lòng muốn giúp ngươi cùng Quỳnh Hoa tiên tử, cho dù thiếu chút nữa bị ngươi phát điên đẩy xuống Trọng Quang nhai, nàng cũng không chút ghi hận trong lòng vẫn thiện lương như cũ. Sau đó ta thấy trong lòng nàng khổ sở mới âm thầm lén lút hỗ trợ muốn lừa nàng vui vẻ, cho dù đi làm chuyện không cam lòng …Chính là đáng tiếc!”
Giúp hắn cùng Quỳnh Hoa tiên tử… Quỳnh Hoa!
Dương Tiển nhíu mày khó hiểu nói ra cái tên này, tựa hồ trong đầu hiện lên một ít cái gì, nhưng thời điểm muốn suy nghĩ kỹ càng tại sao quen thuộc như vậy thì lại trống rỗng.
Quỳnh Hoa tiên tử? Thiên đình hình như không có thần tiên này? Hắn sao lại chưa bao giờ gặp qua Quỳnh Hoa tiên tử? Nhưng mà cái tên này vì sao lại quen thuộc đến vậy.
“Ha ha ha ha”
Lưu Quang che mắt phải tiếp tục cười, cười đến đến cùng cực, nhưng cũng lộ ra bi thương rõ rệt.
“Chính là đáng tiếc! Đáng tiếc nàng không biết ngươi là hạng người không tim không phổi! Lãnh huyết vô tình ra sao! Nếu không phải chính mắt thấy, ta còn thật sự nghi ngờ việc lúc trước trên vách đá, người tê tâm liệt phế suy cho cùng có phải là Nhị Lang thần Dương Tiễn ngươi hay không! Lúc trước ngươi cười ta không hiểu sự tình như thế nào, hiện tại lại đến lượt ta cười ngươi. Người như thế căn bản không xứng u mê tình cảm đáng đời ngươi bị xóa đi ký ức nên mất đi người ngươi yêu trong lòng.”
Lưu Quang tuy là cười nhưng tràn đầy bi thương. Dương Tiển nghe Lưu Quang nói vậy trong lòng có chút bối rối cố gắng hồi tưởng lại nhưng lại bất đắc dĩ chỉ có trống rỗng.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Quỳnh Hoa tiên tử nào? Trọng Quang nhai gì? Ta bị xóa đi ký ức? Người trong lòng ta yêu? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Dương Tiển không ngừng hỏi, căn cứ vào tính nết của Lưu Quang ngày xưa, không hiểu sao hắn nói với mình như vậy, hắn dám chắc rằng đây là Lưu Quang nói xằng bậy hoặc là lừa hắn linh tinh. Nhưng hôm nay khác biệt. Thứ nhất Lưu Quang không có dụng ý gì, dù sao không ai đau buồn còn có tâm tư lừa gạt người khác. Thứ hai khi Lưu Quang nhắc tới việc này tuy rằng hắn cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không hiểu được. Nhưng trong mơ hồ chung quy cảm thấy được hình như là có việc này, là có một đoạn chỗ trống ký ức như vậy trong óc hắn, nhưng rốt cuộc là cái gì hắn lại không thể nào biết được.
Lưu Quang không trả lời thắc mắc của Dương Tiển, chỉ lạnh lùng cười nói: “Dương Tiển, ngươi không bằng ta, cho dù ngươi đem Tiểu Vũ đẩy vào Vong Xuyên hà, cho dù nàng quên ta là ai. Đối với người trong lòng có nàng, khắc vào trong óc, khảm vào tuỷ xương, nếu ai dám lấy đi đoạn hồi ức này, phá hoại sự tốt đẹp trong lòng ta, ta sẽ lấy mạng của hắn. Cho dù là Thiên đế cũng không tha.”
Mọi người xung quanh vừa nghe lời này đều hết sức kinh hãi không thôi.
Đám người một trận hỗn loạn, có thiên binh ném vũ khí rảnh tay vội vàng hướng Lăng Tiêu bảo điện chạy nhanh đi thông báo với Ngọc Hoàng. Diêm vương đại nhân điên rồi, Diêm vương đại nhân nhập ma thật sự điên rồi.
Lưu Quang vừa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn dĩ, mắt lạnh đảo qua Dương Tiển thản nhiên nói: “Dương Tiển, ngươi thật sự là một người đáng thương, chính là đáng thương khiến người một chút cũng không đồng tình. Hôm nay ta không giết ngươi, ngày sau sổ sách ta lại chậm rãi cùng ngươi tính cẩn thận. Ngươi nhớ kỹ lời nói của ta, về sau ngươi nhất định phải quỳ gối van xin ta.
Lưu Quang lạnh giọng nói xong, liền không hề để ý tới Dương Tiển có chút giật mình kia. Xoay người hướng Lăng Tiêu điện mà đi.
Dương Tiển nhặt bình thủy tinh rơi trên mặt đất lên, nhìn bóng lưng Lưu Quang có chút lo lắng nói: “Đợi một chút, nói cho ta biết cái chai này rốt cuộc cùng ta có quan hệ gì?”
Lưu Quang không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Trong cái chai đó chính là nước mắt đóng kín để bảo tồn đoạn trống ký ức của ngươi. Nếu như ngươi có lòng can đảm mở nó ra có thể hiểu được đau khổ của ta giờ phút này.”
Bình luận facebook