Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
A!
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, mọi người nhìn lại tìm tiếng hét vừa truyền đến, chỉ thấy Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng cách đó không xa, mắt nhìn thẳng tắp hai người vừa mới xuất hiện.
“Ơ ~ nha đầu! Đã lâu không gặp!”
Người áo xanh xông đến bên cạnh Tiểu Vũ thân thiết chào hỏi, hoàn toàn không để ý đến biểu tình đã hóa đá trên mặt của nàng.
Người áo tím cười cười, đi lên trước mặt của Tiểu Vũ quơ quơ tay. “Này! Không cần thiết phải kinh ngạc như vậy chứ? Trước kia không phải ta đã từng nói với ngươi, chúng ta nhất định còn có thể gặp lại.”
Trong nháy mắt Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, một phát bắt được cánh tay của người áo tím. “Tiểu! Tiểu Cẩn!?”
Tiểu Cẩn đưa tay dùng sức bóp một cái vào gò má của Tiểu Vũ, bị đau khiến nàng kêu lên.
”Xem! Biết đau, chứng minh ngươi không phải là nằm mộng!”
Tiểu Vũ nhìn tiểu Cẩn một chút, ánh mắt lại dời đến trên người vị áo xanh. Nếu nói nhìn thấy tiểu Cẩn là vẻ mặt kinh ngạc, như vậy nhìn thấy vị áo xanh này, nàng chỉ có thể nói, thật sự gặp quỷ nha!
Rõ ràng nhìn thấy hắn đã hóa thành đốm sáng, tan thành mây khói. Sao hôm nay lại hoàn hảo đứng ở trước mặt nàng?
Người áo xanh giống như là đoán được trong lòng Tiểu Vũ đang suy nghĩ cái gì, liền chủ động mở miệng giải thích: “Mặc dù không nghĩ muốn chấp nhận, nhưng lại không thể không nói, Lão Đại nhà ngươi sử dụng pháp thuật trói buộc một hồn phách sau cùng của ta, sau đó mang ta về Địa phủ để cho ta ký thân ở bên trong Hoa Bỉ Ngạn, bản thân ta chính là Hoa Yêu, mặc dù hồn phách không đồng đều, nhưng tu luyện nhiều hơn, duy trì hình người là không có vấn đề.”
Nghe giải thích thế, Tiểu Vũ cuối cùng xác định mình không phải là nằm mơ.
“Dĩ Hàn! Thật sự là ngươi!”
Một Hoa Yêu nhún nhún vai, cười đến mức lười biếng nói: “Lại nói, thật muốn cám ơn ngươi! Nếu không phải là ngươi khổ sở như vậy, Lão Đại nhà ngươi sẽ không ra tay cứu ta.”
Lưu Quang từ trối cho ý kiến gật đầu, lời này nói ra quả thật không sai. Nếu không phải là không muốn thấy gương mặt khổ sở của Tiểu Miêu, hơn nữa hắn chính là rỗi rãnh, cũng sẽ không nhàm chán đi đến cứu một Hoa Yêu hồn phi phách tán.
Tiểu Vũ cao hứng nhảy dựng lên, lôi kéo tiểu Cẩn đi tới bên cạnh Lưu Quang cùng Dĩ Hàn. Ý vị hỏi bọn họ khi nào thì bắt đầu tu luyện, có phải là rất khổ hay không? Sớm biết bọn họ đang ở bên trong Hoa Bỉ Ngạn tu luyện, nàng đã ngày ngày đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm giải buồn rồi.
Dĩ Hàn cùng tiểu Cẩn kiên nhẫn cùng nàng trò chuyện, Lưu Quang ở một bên giống như nhàm chán, nhưng cũng yên lặng lắng nghe.
Dương Tiễn thấy một bộ vui vẻ hòa thuận, lúc này thu hồi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, xoay người nghĩ muốn lôi kéo Bạch Nhược rời đi. Lại không nghĩ rằng, trên mặt Bạch Nhược chưa bao giờ mỉm cười, nhưng khi nhìn đến những người đó, ánh mắt lóe lên.
Dương Tiễn nhất thời dừng bước, nhìn một chút những người đó, lại nhìn Bạch Nhược. Lặng lẽ nắm chặt tay của nàng. Muốn mở miệng nói những gì, há miệng, một chữ cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Ta sẽ luôn phụng bồi nàng. Nếu nàng ưa thích nơi này, chúng ta cũng không trở về thiên đình nữa, ta liền cùng nàng ở nơi này. Luôn canh giữ ở bên cạnh nàng.
…….
Tiểu Vũ cùng Dĩ Hàn, tiểu Cẩn hàn huyên một lát, liền bị Lưu Quang lôi đi.
Hai người bọn họ vừa vặn mới tu luyện thành, không thể duy trì hình người được lâu, cũng không thể rời ký thân Hoa Bỉ Ngạn quá lâu. Hôm nay nếu không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, bọn họ căn bản cũng không xuất hiện.
Tiểu Vũ lưu luyến không muốn rời đi, lúc gần đi vẫn không quên cam kết, về sau sẽ ngày ngày đến nói chuyện phiếm với bọn họ.
Lưu Quang nghe lời nói này thì thiếu chút nữa có dũng khí phóng hỏa đem nơi này thiêu hủy. Vốn là Vũ Tiểu Miêu thích đến nơi này chạy loạn, có thể bắt nàng sống chung cơ hội ít lại càng ít, hiện tại càng tệ hơn, lại thêm hai người muốn cùng hắn cướp người, thật là buồn bực!
Dắt Tiểu Vũ đi vào thư phòng, Lưu Quang liền hướng trên ghế sa lon mà tới, trong lòng tính toán, rốt cuộc như thế nào mới có thể khiến con mèo nhỏ chạy tán loạn này có thể thời thời khắc khắc bồi ở bên mình? Chẳng lẽ cần phải lấy sợi dây buộc nàng lại sao? Đang lúc trong lòng rối rắm thì chỉ thấy một con mèo nhỏ đứng ở bên sofa, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn.
“Sao vậy? Nhà ngươi thấy lão Đại ta lại đẹp trai hơn sao?”
Chẳng qua là Lưu Quang tùy ý bịa chuyện, không nghĩ tới Tiểu Vũ lại nghiêm túc gật đầu một cái.
”Lão Đại! Ta chưa từng nói ta thích ngươi?”
Lưu Quang ngẩn ra, đối với lời nói này của Tiểu Vũ mạc danh kì diệu không mừng rỡ, mà là có chút đổ mồ hôi lạnh. Mẹ ơi? Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Vũ nha đầu trách hắn không nói trước cho nàng biết sự tồn tại của Dĩ Hàn cùng tiểu Cẩn?
”Á.... Đã nói! Lúc ở vách núi, nàng đã nói với ta.”
Thành thực đáp, hy vọng có thể vượt qua kiểm tra, chớ chọc giận mỗ mèo nhỏ tiểu Vũ.
Đã nói? Tiểu Vũ cau mày suy nghĩ một chút, thật giống như đã nói. Nhưng như vậy nàng nói thích không phải cái loại thích đó!
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, mọi người nhìn lại tìm tiếng hét vừa truyền đến, chỉ thấy Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng cách đó không xa, mắt nhìn thẳng tắp hai người vừa mới xuất hiện.
“Ơ ~ nha đầu! Đã lâu không gặp!”
Người áo xanh xông đến bên cạnh Tiểu Vũ thân thiết chào hỏi, hoàn toàn không để ý đến biểu tình đã hóa đá trên mặt của nàng.
Người áo tím cười cười, đi lên trước mặt của Tiểu Vũ quơ quơ tay. “Này! Không cần thiết phải kinh ngạc như vậy chứ? Trước kia không phải ta đã từng nói với ngươi, chúng ta nhất định còn có thể gặp lại.”
Trong nháy mắt Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, một phát bắt được cánh tay của người áo tím. “Tiểu! Tiểu Cẩn!?”
Tiểu Cẩn đưa tay dùng sức bóp một cái vào gò má của Tiểu Vũ, bị đau khiến nàng kêu lên.
”Xem! Biết đau, chứng minh ngươi không phải là nằm mộng!”
Tiểu Vũ nhìn tiểu Cẩn một chút, ánh mắt lại dời đến trên người vị áo xanh. Nếu nói nhìn thấy tiểu Cẩn là vẻ mặt kinh ngạc, như vậy nhìn thấy vị áo xanh này, nàng chỉ có thể nói, thật sự gặp quỷ nha!
Rõ ràng nhìn thấy hắn đã hóa thành đốm sáng, tan thành mây khói. Sao hôm nay lại hoàn hảo đứng ở trước mặt nàng?
Người áo xanh giống như là đoán được trong lòng Tiểu Vũ đang suy nghĩ cái gì, liền chủ động mở miệng giải thích: “Mặc dù không nghĩ muốn chấp nhận, nhưng lại không thể không nói, Lão Đại nhà ngươi sử dụng pháp thuật trói buộc một hồn phách sau cùng của ta, sau đó mang ta về Địa phủ để cho ta ký thân ở bên trong Hoa Bỉ Ngạn, bản thân ta chính là Hoa Yêu, mặc dù hồn phách không đồng đều, nhưng tu luyện nhiều hơn, duy trì hình người là không có vấn đề.”
Nghe giải thích thế, Tiểu Vũ cuối cùng xác định mình không phải là nằm mơ.
“Dĩ Hàn! Thật sự là ngươi!”
Một Hoa Yêu nhún nhún vai, cười đến mức lười biếng nói: “Lại nói, thật muốn cám ơn ngươi! Nếu không phải là ngươi khổ sở như vậy, Lão Đại nhà ngươi sẽ không ra tay cứu ta.”
Lưu Quang từ trối cho ý kiến gật đầu, lời này nói ra quả thật không sai. Nếu không phải là không muốn thấy gương mặt khổ sở của Tiểu Miêu, hơn nữa hắn chính là rỗi rãnh, cũng sẽ không nhàm chán đi đến cứu một Hoa Yêu hồn phi phách tán.
Tiểu Vũ cao hứng nhảy dựng lên, lôi kéo tiểu Cẩn đi tới bên cạnh Lưu Quang cùng Dĩ Hàn. Ý vị hỏi bọn họ khi nào thì bắt đầu tu luyện, có phải là rất khổ hay không? Sớm biết bọn họ đang ở bên trong Hoa Bỉ Ngạn tu luyện, nàng đã ngày ngày đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm giải buồn rồi.
Dĩ Hàn cùng tiểu Cẩn kiên nhẫn cùng nàng trò chuyện, Lưu Quang ở một bên giống như nhàm chán, nhưng cũng yên lặng lắng nghe.
Dương Tiễn thấy một bộ vui vẻ hòa thuận, lúc này thu hồi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, xoay người nghĩ muốn lôi kéo Bạch Nhược rời đi. Lại không nghĩ rằng, trên mặt Bạch Nhược chưa bao giờ mỉm cười, nhưng khi nhìn đến những người đó, ánh mắt lóe lên.
Dương Tiễn nhất thời dừng bước, nhìn một chút những người đó, lại nhìn Bạch Nhược. Lặng lẽ nắm chặt tay của nàng. Muốn mở miệng nói những gì, há miệng, một chữ cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Ta sẽ luôn phụng bồi nàng. Nếu nàng ưa thích nơi này, chúng ta cũng không trở về thiên đình nữa, ta liền cùng nàng ở nơi này. Luôn canh giữ ở bên cạnh nàng.
…….
Tiểu Vũ cùng Dĩ Hàn, tiểu Cẩn hàn huyên một lát, liền bị Lưu Quang lôi đi.
Hai người bọn họ vừa vặn mới tu luyện thành, không thể duy trì hình người được lâu, cũng không thể rời ký thân Hoa Bỉ Ngạn quá lâu. Hôm nay nếu không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, bọn họ căn bản cũng không xuất hiện.
Tiểu Vũ lưu luyến không muốn rời đi, lúc gần đi vẫn không quên cam kết, về sau sẽ ngày ngày đến nói chuyện phiếm với bọn họ.
Lưu Quang nghe lời nói này thì thiếu chút nữa có dũng khí phóng hỏa đem nơi này thiêu hủy. Vốn là Vũ Tiểu Miêu thích đến nơi này chạy loạn, có thể bắt nàng sống chung cơ hội ít lại càng ít, hiện tại càng tệ hơn, lại thêm hai người muốn cùng hắn cướp người, thật là buồn bực!
Dắt Tiểu Vũ đi vào thư phòng, Lưu Quang liền hướng trên ghế sa lon mà tới, trong lòng tính toán, rốt cuộc như thế nào mới có thể khiến con mèo nhỏ chạy tán loạn này có thể thời thời khắc khắc bồi ở bên mình? Chẳng lẽ cần phải lấy sợi dây buộc nàng lại sao? Đang lúc trong lòng rối rắm thì chỉ thấy một con mèo nhỏ đứng ở bên sofa, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn.
“Sao vậy? Nhà ngươi thấy lão Đại ta lại đẹp trai hơn sao?”
Chẳng qua là Lưu Quang tùy ý bịa chuyện, không nghĩ tới Tiểu Vũ lại nghiêm túc gật đầu một cái.
”Lão Đại! Ta chưa từng nói ta thích ngươi?”
Lưu Quang ngẩn ra, đối với lời nói này của Tiểu Vũ mạc danh kì diệu không mừng rỡ, mà là có chút đổ mồ hôi lạnh. Mẹ ơi? Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Vũ nha đầu trách hắn không nói trước cho nàng biết sự tồn tại của Dĩ Hàn cùng tiểu Cẩn?
”Á.... Đã nói! Lúc ở vách núi, nàng đã nói với ta.”
Thành thực đáp, hy vọng có thể vượt qua kiểm tra, chớ chọc giận mỗ mèo nhỏ tiểu Vũ.
Đã nói? Tiểu Vũ cau mày suy nghĩ một chút, thật giống như đã nói. Nhưng như vậy nàng nói thích không phải cái loại thích đó!
Bình luận facebook