• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối (2 Viewers)

  • Chương 34

Tiểu Vũ nghe Dĩ Hàn nói như thế, không khỏi có chút xấu hổ. Nàng cũng không biết tại sao chuyện lại phát triển thành thế này. Ban đầu nàng nghe Mạnh Bà nói Diêm Vương tới đây, nàng liền lập tức chạy đến. Nhưng vẫn không có kịp. Tư Huyền đẩy Dĩ Hàn một cái, ngăn cản hắn nói tiếp. Không có bất kỳ oán trách nào nắm hai tay Tiểu Vũ, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, thật ra như vậy cũng tốt. Là ta quá cố chấp, thủy chung không chịu buông tay. Kỳ thực Quân Thập còn phải sống tiếp, nếu có thể tìm được người tri kỷ đi cùng, ta cũng yên tâm mà rời đi. Vốn muốn lưu lại những kí ức này, cho đến khi hồn phi phách tán. Bây giờ nghĩ lại cũng không cần nữa rồi.” Tư Huyền trong mắt khó nén vẻ thương tâm, lại kiên cường cố ý xóa đi. Ngẩng đầu nhìn về Tiểu Vũ, làm như không có chuyện gì mở miệng nói: “Tiểu Vũ, ngươi dẫn ta trở về Địa phủ thôi.”


Cái gì? Tiểu Vũ cùng Dĩ Hàn đều là cả kinh, không rõ Tư Huyền cư nhiên thông suốt. Tiểu Vũ còn chưa mở miệng hỏi, đã thấy Dĩ Hàn không nhịn được nói:


“Ngươi phải trở về Địa phủ? Ngươi không phải muốn chờ hắn? Ngươi canh giữ ở bên cạnh hắn lâu như vậy, chẳng lẽ liền cam tâm ra đi như vậy? Ta nói rồi ta sẽ giúp ngươi tìm thuật chuyển kiếp, ngươi một mực chờ, hôm nay lại muốn buông tay sao?”


Cái gì cái gì? Tiểu Vũ một hồi choáng váng, vẫn không rõ lý do Tư Huyền đột nhiên nguyện ý trở về Địa Phủ, lại nghe trong miệng Dĩ Hàn nói cái gì thuật chuyển kiếp. Tư Huyền trước mắt một màn sương mù, nước mắt tràn mi.


“Không thể nào, thế gian này căn bản là không có thuật chuyển kiếp. Dĩ Hàn, hảo ý của ngươi ta hiểu rõ, nhưng là, nhưng là ta biết điều đó là không thể. Vừa bắt đầu ta liền mong mỏi, mong mỏi thật có thể ngày nào đó được sống lại, mặc dù ta ngay cả thân thể cũng không có, nhưng ta vẫn luôn hy vọng xa vời. Chỉ là biết rõ tất cả đều không thể trở thành hiện thực, nhưng chỉ cần ngày ngày có thể nhìn thấy hắn, ta cũng cam tâm tình nguyện. Sau lại không thấy hắn, ta liền một mực ở tại nơi này chờ hắn. Bởi vì nơi này chúng ta có quá nhiều kỷ niệm, nơi này còn có hoa cỏ chúng ta tự trồng, ta tin chắc hắn nhất định sẽ trở lại. Nhưng là, nhưng là không ngờ hắn thủy chung chưa trở về lần nào.”


Tư Huyền cảm xúc không thể kìm chế, tựa hồ đã ẩn nhẫn lâu rồi, rốt cuộc vào giờ khắc này bộc phát.


“Ta vẫn luôn lừa gạt chính mình, ta không nên nghĩ hết thảy mọi thứ đều tốt như vậy. Từ lúc bắt đầu ta liền hy vọng hão huyền. Hôm nay ngay trí nhớ cũng bị đốt sạch sẽ, ta lại cũng không rõ nguyên nhân. Đi luân hồi cũng tốt, uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà, hết thảy kiếp trước liền tan thành mây khói. Ta cùng hắn cuối cùng hữu duyên vô phận, nhưng kiếp này có thể cùng hắn làm một đời vợ chồng, ta đã thỏa mãn.”


Dĩ Hàn ánh mắt phức tạp nhìn Tư Huyền, thấy nàng ngồi xuống ôm đầu gối khóc rống, mở miệng muốn nói những gì nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.


“Ta đi tìm hắn về cho ngươi!”


Tư Huyền cùng Dĩ Hàn nghe thấy thế quay lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Vũ nắm chặt quả đấm, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn nói.”Tin tưởng ta lần nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được hắn. Vô luận hắn đang ở địa phương nào, là núp ở lòng đất hay là ẩn thân ở giang hồ. Ta đều sẽ thay ngươi đem hắn mang về, mang tới bên cạnh ngươi. Như vậy, nếu ngươi phải đi luân hồi, cũng sẽ không có gì tiếc nuối.”


Tư Huyền nghe Tiểu Vũ nói thế, hai mắt lóe lên tia chờ đợi.


“Thật, có thật không? Ngươi thật có thể tìm được hắn? Mang hắn trở lại sao?”


Tiểu Vũ khẽ mỉm cười, “Ân! Ta dùng hồn phách của ta bảo đảm!”


Lời thề son sắt hướng Tư Huyền bảo đảm, Tiểu Vũ liền lén lén lút lút trở lại Địa Phủ. Chạy về phòng, ngồi ở trên giường bắt đầu suy tư. Căn cứ những gì nàng thăm dò được từ miệng Tư Huyền, trước mắt chỉ biết là, nam tử kia gọi Quân Thập, đã từng ở tại Nguyệt quốc trong thành Nguyệt Tố, nhà ở Lạc phường. Nhưng về sau cùng Tư Huyền cảm mến nhau, vì tránh né những phiền toái không đáng có, nên âm thầm lặng lẽ lưu lại một phong thư, liền cùng Tư Huyền rời đi. Cho đến khi hai người tới Vô Vọng sơn định cư, từ đó cũng chưa rời khỏi nơi này nửa bước. Lúc ấy hắn và một vị nữ tử nhảy xuống vách đá, liền dẫn cô nương kia rời khỏi Vô Vọng sơn. Như vậy, hắn sẽ đi đâu? Tiểu Vũ vừa suy tư, trong lòng không nhịn được mà lo lắng. Con mẹ nó, ngàn vạn lần nàng kia đừng là người tốt. Nếu không cứ cái đà này, nàng bị kẹp ở giữa như vậy, cũng không tốt.


Ngực một hồi phiền muộn, Tiểu Vũ lắc đầu. Ai da, bất kể! Coi như cái tên Quân Thập đó quả thật yêu thương cô nương đó, thậm chí đã kết hôn. Tư Huyền đáng thương như vậy, tình nguyện bị Hồn Phi Phách Tán cũng cố ý ở lại nơi kia chờ hắn. Nói thế nào nàng cũng sẽ giúp Tư Huyền đem Quân Thập kia mang về cho nàng. Trong lòng chủ ý đã định, Tiểu Vũ cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực. Không biết mệt mỏi, lòng bàn chân như bôi dầu, trong nháy mắt biến mất trong phòng. Đầu Trâu Mặt Ngựa lạnh lùng tàn khốc mắt đeo kính đứng ở bên cửa, làm ra vẻ giống như bức tượng, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Bành bạch hai tiếng vang lên, đỉnh đầu hai người hung hăng bị gõ. Bị đánh, đầu óc hai người có chút choáng váng, lấy mắt kính xuống vừa định mắng là ai to gan như vậy ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy gương mặt của Chung Quỳ, khí thế như muốn nổi lên giông bảo. Hắc Bạch Vô Thường đi theo phía sau, rất là đồng tình nhìn hai bọn hắn. Khóe miệng hai người đầy những lời định chửi cứ như vậy cứng rắn nuốt xuống. Rối rít cúi đầu lắp bắp nói: “Chung, Chung Lão Đại!”


Chung Quỳ mấy ngày nay biểu tình không tốt, đang lo không có địa phương phát tiết ra. Lại túm được Đầu Trâu Măt Ngựa bắt đầu chửi mắng một trận.


“Trong mắt các ngươi còn coi ta là Lão Đại hả? Hả? Bộ dạng mang theo mắt kính nhìn thật ngầu nha. Ta xem, Diêm La điện này cũng đừng treo biển nữa. Trực tiếp đem hai người các ngươi treo lên là tốt rồi. Lại lóe sáng gây chú ý. Thuận tiện còn có thể trấn trạch thú, còn thêm cái công hiệu là làm chuông cửa. Thật là một lần đếm không hết.”


Đầu Trâu Mặt Ngựa cúi đầu, không dám nói tiếp cũng không dám phản bác cái gì.


Hừ! Chung Quỳ hừ lạnh một tiếng, việc cấp bách là theo chân Tiểu Vũ, đừng cho nàng gặp phải chuyện gì, càng không thể để nàng bị thương. Về phần hai người này, sau này sẽ hảo hảo giáo dục tốt. Hung hăng trừng mắt nhìn Đầu Trâu Mặt Ngựa, Chung Quỳ đi ra đại môn, đuổi theo Tiểu Vũ. Hắc Bạch Vô Thường, theo sát Thần Chung Quỳ đi.


Nguyệt Tố thành? Tiểu Vũ đứng ở cửa thành, thấy cảnh tượng phồn hoa trên đường lòng rất là cao hứng. Dù sao một chút đầu mối cũng không có, không bằng trước hết đến Nguyệt Tố thành này tìm. Nói không chừng không khéo thành sách ấy chứ, cứ như vậy cho nàng tìm được người. Ung dung đi vào cửa thành, hôm nay nàng chỉ là một luồng hồn phách, người khác cũng không nhìn thấy nàng, cũng cao hứng phiêu diêu tự tại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom