Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Sau khi bị thuyết giáo, tiểu thiên binh như bị rơi vào trong sương mù. Bất quá cuối cùng hắn cũng minh bạch một chuyện, chính là mấy ngày trước đây Văn Khúc đại nhân vì sao bị ngã xuống đất không dậy nổi, hộc máu không ngừng. Có chút cầu cứu nhìn về người đang chạy tới phía sau, tiểu thiên binh vô tội hành lễ nói: “Diêm, Diêm Vương đại nhân.”
Lưu Quang gật đầu một cái, liếc qua vẻ mặt kích động của Tiểu Vũ, mở miệng hỏi: “Quỳnh hoa tiên tử bây giờ đang ở đâu?”
A! Tiểu thiên binh lúc này mới lĩnh ngộ, thì ra là tìm Quỳnh Hoa tiên tử.
“Diêm Vương đại nhân không nghe nói sao? Quỳnh Hoa tiên tử bởi vì phạm Thiên Quy, đã bị đưa đến Trọng Quang Nhai rồi.”
Cái gì? Tiểu Vũ thét lên kinh hãi, xoay người liền hướng Trọng Quang Nhai chạy đi. Lưu Quang than nhẹ một tiếng, có thể hắn đối với Tiểu Vũ còn chưa hoàn toàn hiểu, nhưng hắn lại tuyệt đối hiểu rõ tác phong làm việc của Tiểu Vũ, tốc độ động thủ vĩnh viễn nhanh hơn so với tốc độ động não. Nàng cũng không chịu suy nghĩ một chút, Trọng Quang Nhai kia là nơi nào? Đã nói với nàng nơi đó là cấm địa, cấm địa a. Nàng lại còn trắng trợn chạy đi như vậy.
Trọng Quang Nhai, Quỳnh Hoa tiên tử một thân áo trắng còn trắng hơn tuyết, trắng noãn không tỳ vết, thuần khiết diệu thế. Chẳng qua là giờ phút này trên mặt của nàng, lại tràn đầy đau thương. Đây là do nàng quyết định, nếu đã hạ quyết tâm, cần gì phải lưu luyến? A, Quỳnh Hoa tự giễu cười một tiếng. Người đời chỉ nói làm thần tiên thật tốt, không biết thần tiên ngược lại hâm mộ cuộc sống ở nhân giới. Nếu còn có kiếp sau, nàng tình nguyện làm người, thề không làm thần tiên! Khẽ niệm một câu tựa như lời thề, Quỳnh Hoa tiên tử không còn do dự, nhắm mắt cúi người nhảy xuống phía dưới.
“Này! Ngươi chờ một chút, đợi đã nào…! Chớ có nhảy a!”
Nghe tiếng gọi truyền đến, hai thiên binh áp giải Quỳnh hoa tiên tử lập tức xoay người đề phòng, “Người nào!”
Tiểu Vũ mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp xông về phía nữ tử áo trắng chuẩn bị nhảy xuống vực, lớn tiếng kêu lên.”Lão Đại, giao cho ngươi!”
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy hai gã thiên binh muốn tiến lên bắt nàng kia, nhất thời đứng yên bất động. Tiểu Vũ một phát bắt được cánh tay Quỳnh Hoa tiên tử, thở dốc nói: “Ta nói này tiên nữ tỷ tỷ, ta lần đầu tiên gặp được người có bộ dạng đáng yêu như ngươi, như thế nào không có việc gì làm liền thích nhảy núi chơi vậy? Trò chơi này mặc dù rất kích thích, nhưng một chút cũng không dễ chơi. Hơn nữa chơi không vui còn có thể xảy ra án mạng nha!”
Quỳnh Hoa kinh ngạc nhìn nữ tử váy hồng đang nắm chặt lấy cánh tay mình, mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Là ngươi?”
Tiểu Vũ cao hứng cười một tiếng, “Đúng đúng, là ta là ta! Tiên nữ tỷ tỷ trí nhớ thật tốt, còn nhớ rõ ta nha!”
Quỳnh Hoa liếc nhìn Tiểu Vũ, quay đầu nhìn lại, nàng suy nghĩ, nữ tử váy hồng này nếu có thể xuất hiện ở đây, như vậy hắn cũng nhất định sẽ theo tới. Hướng nam tử áo đen kia đang khẽ vuốt cằm, Quỳnh Hoa thần sắc lạnh nhạt, muốn đẩy Tiểu Vũ đang nắm chặt tay của mình ra, nhưng thấy Tiểu Vũ quyết tâm giữ chặt, không khỏi mỉm cười nói: “Vị cô nương này, Quỳnh Hoa cùng ngươi giao tình không sâu, cho tới bây giờ cũng chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi. Quỳnh Hoa hôm nay thân mang trọng tội, cô nương ngươi tuy hảo tâm, nhưng Quỳnh Hoa không muốn mang phiền toái không cần thiết đến cho ngươi. Thừa dịp những người khác còn chưa phát hiện, nên theo Diêm Vương đại nhân rời đi thôi.”
Tiểu Vũ lắc đầu một cái, ngay sau đó lại gật đầu một cái. “Đúng đúng, rời đi rời đi. Ngươi theo chúng ta cùng đi thôi. Chúng ta dẫn ngươi đi Địa Phủ. Nơi đó trời cao Ngọc Hoàng ở xa, chúng ta giấu ngươi, không để cho những người khác tìm được. Lâu ngày rồi sẽ không sao, ngươi đừng nhảy núi, một người xinh đẹp như ngươi, biến thành ngôi sao là không tốt. Hơn nữa còn có người kia! Người kia biết ngươi vì hắn mà hy sinh như vậy, hắn nhất định sẽ khổ sở!”
A, Quỳnh Hoa lắc đầu cười khổ.
“Sẽ không, ta đã xin Thiên Đế giúp một tay, sau khi ta nhảy xuống Trọng Quang Nhai này, Thiên Đế sẽ thay ta giúp hắn tiêu trừ đoạn ký ức kia. Từ đó về sau, Thiên Đình sẽ không có người nào tên Quỳnh Hoa, trước kia không có, về sau, cũng sẽ không có! Hắn, sẽ đem ta quên sạch sẽ. Như vậy, cũng coi là kết quả tốt nhất rồi.”
Sao? Tiểu Vũ ngạc nhiên, nàng, Quỳnh Hoa tiên tử này thế nhưng tại sao lại quyết định như vậy? Lúc này không chỉ có Tiểu Vũ kinh ngạc không dứt, ngay cả Lưu Quang ở một bên yên lặng không nói, sau khi nghe những lời này, cũng không nhịn được mà có chút động dung. Đây gọi là thâm tình sao? Quả thật, hai người rất nặng tình.
Ban ngày ở Trọng Quang Nhai, không giống như buổi tối lóa mắt như vậy. Bởi vì không có sao chiếu rọi, nơi này liền có vẻ hoang vu. Chỉ có tầng tầng mây mù vòng quanh, mới phát giác nơi này cũng là thiên giới. Thừa dịp Tiểu Vũ kinh ngạc, Quỳnh Hoa thoát khỏi Tiểu Vũ đang nắm chặt tay, mặt mỉm cười, ánh mắt mang theo quyết tuyệt.
“Tạ ơn cô nương có ý tốt, Quỳnh Hoa coi như hóa thành ngôi sao trong đêm, cũng sẽ nhớ đến sự tốt bụng của cô nương.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy nữ tử áo trắng giống như Hồ Điệp bị gãy cánh, rơi xuống vực sâu vô vọng kia. Tất cả xảy ra quá nhanh, Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng liền nghe một tiếng gọi thê lương.
“Quỳnh nhi!”
Một tiếng này, so với đêm đó càng thêm bi triệt. Giống như sâu tận xương tủy, khiến tất cả mọi người nghe được chấn động. Lưu Quang lập tức trở lại bình thường, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người mặc giáp bạc khoát áo bào trắng nhanh chóng chạy tới.
Nhị Lang thần? Hắn sao lại tới đây?
Dương Tiễn không để ý đến những người khác, thẳng tắp chạy vội tới bên vách núi, tràn ngập mây mù dưới Trọng Quang Nhai, nhìn không thấy bất luận cái gì. Dưới chân mềm nhũn, cứ như vậy quỳ bên vách núi. Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Nhị Lang thần, Tiểu Vũ cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Vốn cho là Quỳnh Hoa đã chết, lại biết được nàng vẫn còn sống, hôm nay lại tận mắt chứng kiến nàng chết đi, loại cảm giác này, chắc chắn không hề dễ chịu.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?? nàng (Tiểu Vũ) không phải nên hảo hảo nắm chặt cánh tay của nàng (Quỳnh Hoa) sao, làm sao lại để cho nàng nhảy xuống? Chợt, cổ họng căng thẳng, một bàn tay đặt ở cổ họng của nàng, Tiểu Vũ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cách đó không xa ánh mắt Lưu Quang hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi làm gì đấy!”
Tựa hồ muốn tiến lên, nhưng lại không dám tiến lên, chỉ sợ tiến lên mấy bước, sẽ khiến cô gái áo hồng kia bị thương tổn.
“Ha ha! Ta làm sao? Ngươi nói ta muốn làm gì? Thực sự là hiếm thấy, thật muốn khiến Thiên giới chúng tiên đều nhìn thấy, Diêm Vương đại nhân không ai bì nổi thế nhưng cũng có loại biểu tình sợ hãi này?”
Tiểu Vũ đã hiểu, thanh âm này là của Nhị Lang thần! Bây giờ là tình huống gì? Nhị Lang thần tại sao muốn bóp cổ nàng? Ánh mắt Lưu Quang trở nên lạnh lẽo, quanh thân hiện lên sát khí.
“Ngươi điên rồi sao? Bắt nàng làm cái gì! Nếu muốn phát tiết, thì nhắm vào ta đây này!”
Ha ha, ha ha ha! Từng trận cuồng tiếu vang lên, vách đá cũng có thể nghe được tiếng vang. Tiểu Vũ kinh hãi không thôi, chẳng lẽ vị Nhị Lang thần này không chịu nổi đả kích nên bị điên rồi? Sẽ không yếu ớt như vậy chứ?
Lưu Quang gật đầu một cái, liếc qua vẻ mặt kích động của Tiểu Vũ, mở miệng hỏi: “Quỳnh hoa tiên tử bây giờ đang ở đâu?”
A! Tiểu thiên binh lúc này mới lĩnh ngộ, thì ra là tìm Quỳnh Hoa tiên tử.
“Diêm Vương đại nhân không nghe nói sao? Quỳnh Hoa tiên tử bởi vì phạm Thiên Quy, đã bị đưa đến Trọng Quang Nhai rồi.”
Cái gì? Tiểu Vũ thét lên kinh hãi, xoay người liền hướng Trọng Quang Nhai chạy đi. Lưu Quang than nhẹ một tiếng, có thể hắn đối với Tiểu Vũ còn chưa hoàn toàn hiểu, nhưng hắn lại tuyệt đối hiểu rõ tác phong làm việc của Tiểu Vũ, tốc độ động thủ vĩnh viễn nhanh hơn so với tốc độ động não. Nàng cũng không chịu suy nghĩ một chút, Trọng Quang Nhai kia là nơi nào? Đã nói với nàng nơi đó là cấm địa, cấm địa a. Nàng lại còn trắng trợn chạy đi như vậy.
Trọng Quang Nhai, Quỳnh Hoa tiên tử một thân áo trắng còn trắng hơn tuyết, trắng noãn không tỳ vết, thuần khiết diệu thế. Chẳng qua là giờ phút này trên mặt của nàng, lại tràn đầy đau thương. Đây là do nàng quyết định, nếu đã hạ quyết tâm, cần gì phải lưu luyến? A, Quỳnh Hoa tự giễu cười một tiếng. Người đời chỉ nói làm thần tiên thật tốt, không biết thần tiên ngược lại hâm mộ cuộc sống ở nhân giới. Nếu còn có kiếp sau, nàng tình nguyện làm người, thề không làm thần tiên! Khẽ niệm một câu tựa như lời thề, Quỳnh Hoa tiên tử không còn do dự, nhắm mắt cúi người nhảy xuống phía dưới.
“Này! Ngươi chờ một chút, đợi đã nào…! Chớ có nhảy a!”
Nghe tiếng gọi truyền đến, hai thiên binh áp giải Quỳnh hoa tiên tử lập tức xoay người đề phòng, “Người nào!”
Tiểu Vũ mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp xông về phía nữ tử áo trắng chuẩn bị nhảy xuống vực, lớn tiếng kêu lên.”Lão Đại, giao cho ngươi!”
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy hai gã thiên binh muốn tiến lên bắt nàng kia, nhất thời đứng yên bất động. Tiểu Vũ một phát bắt được cánh tay Quỳnh Hoa tiên tử, thở dốc nói: “Ta nói này tiên nữ tỷ tỷ, ta lần đầu tiên gặp được người có bộ dạng đáng yêu như ngươi, như thế nào không có việc gì làm liền thích nhảy núi chơi vậy? Trò chơi này mặc dù rất kích thích, nhưng một chút cũng không dễ chơi. Hơn nữa chơi không vui còn có thể xảy ra án mạng nha!”
Quỳnh Hoa kinh ngạc nhìn nữ tử váy hồng đang nắm chặt lấy cánh tay mình, mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Là ngươi?”
Tiểu Vũ cao hứng cười một tiếng, “Đúng đúng, là ta là ta! Tiên nữ tỷ tỷ trí nhớ thật tốt, còn nhớ rõ ta nha!”
Quỳnh Hoa liếc nhìn Tiểu Vũ, quay đầu nhìn lại, nàng suy nghĩ, nữ tử váy hồng này nếu có thể xuất hiện ở đây, như vậy hắn cũng nhất định sẽ theo tới. Hướng nam tử áo đen kia đang khẽ vuốt cằm, Quỳnh Hoa thần sắc lạnh nhạt, muốn đẩy Tiểu Vũ đang nắm chặt tay của mình ra, nhưng thấy Tiểu Vũ quyết tâm giữ chặt, không khỏi mỉm cười nói: “Vị cô nương này, Quỳnh Hoa cùng ngươi giao tình không sâu, cho tới bây giờ cũng chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi. Quỳnh Hoa hôm nay thân mang trọng tội, cô nương ngươi tuy hảo tâm, nhưng Quỳnh Hoa không muốn mang phiền toái không cần thiết đến cho ngươi. Thừa dịp những người khác còn chưa phát hiện, nên theo Diêm Vương đại nhân rời đi thôi.”
Tiểu Vũ lắc đầu một cái, ngay sau đó lại gật đầu một cái. “Đúng đúng, rời đi rời đi. Ngươi theo chúng ta cùng đi thôi. Chúng ta dẫn ngươi đi Địa Phủ. Nơi đó trời cao Ngọc Hoàng ở xa, chúng ta giấu ngươi, không để cho những người khác tìm được. Lâu ngày rồi sẽ không sao, ngươi đừng nhảy núi, một người xinh đẹp như ngươi, biến thành ngôi sao là không tốt. Hơn nữa còn có người kia! Người kia biết ngươi vì hắn mà hy sinh như vậy, hắn nhất định sẽ khổ sở!”
A, Quỳnh Hoa lắc đầu cười khổ.
“Sẽ không, ta đã xin Thiên Đế giúp một tay, sau khi ta nhảy xuống Trọng Quang Nhai này, Thiên Đế sẽ thay ta giúp hắn tiêu trừ đoạn ký ức kia. Từ đó về sau, Thiên Đình sẽ không có người nào tên Quỳnh Hoa, trước kia không có, về sau, cũng sẽ không có! Hắn, sẽ đem ta quên sạch sẽ. Như vậy, cũng coi là kết quả tốt nhất rồi.”
Sao? Tiểu Vũ ngạc nhiên, nàng, Quỳnh Hoa tiên tử này thế nhưng tại sao lại quyết định như vậy? Lúc này không chỉ có Tiểu Vũ kinh ngạc không dứt, ngay cả Lưu Quang ở một bên yên lặng không nói, sau khi nghe những lời này, cũng không nhịn được mà có chút động dung. Đây gọi là thâm tình sao? Quả thật, hai người rất nặng tình.
Ban ngày ở Trọng Quang Nhai, không giống như buổi tối lóa mắt như vậy. Bởi vì không có sao chiếu rọi, nơi này liền có vẻ hoang vu. Chỉ có tầng tầng mây mù vòng quanh, mới phát giác nơi này cũng là thiên giới. Thừa dịp Tiểu Vũ kinh ngạc, Quỳnh Hoa thoát khỏi Tiểu Vũ đang nắm chặt tay, mặt mỉm cười, ánh mắt mang theo quyết tuyệt.
“Tạ ơn cô nương có ý tốt, Quỳnh Hoa coi như hóa thành ngôi sao trong đêm, cũng sẽ nhớ đến sự tốt bụng của cô nương.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy nữ tử áo trắng giống như Hồ Điệp bị gãy cánh, rơi xuống vực sâu vô vọng kia. Tất cả xảy ra quá nhanh, Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng liền nghe một tiếng gọi thê lương.
“Quỳnh nhi!”
Một tiếng này, so với đêm đó càng thêm bi triệt. Giống như sâu tận xương tủy, khiến tất cả mọi người nghe được chấn động. Lưu Quang lập tức trở lại bình thường, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người mặc giáp bạc khoát áo bào trắng nhanh chóng chạy tới.
Nhị Lang thần? Hắn sao lại tới đây?
Dương Tiễn không để ý đến những người khác, thẳng tắp chạy vội tới bên vách núi, tràn ngập mây mù dưới Trọng Quang Nhai, nhìn không thấy bất luận cái gì. Dưới chân mềm nhũn, cứ như vậy quỳ bên vách núi. Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Nhị Lang thần, Tiểu Vũ cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Vốn cho là Quỳnh Hoa đã chết, lại biết được nàng vẫn còn sống, hôm nay lại tận mắt chứng kiến nàng chết đi, loại cảm giác này, chắc chắn không hề dễ chịu.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?? nàng (Tiểu Vũ) không phải nên hảo hảo nắm chặt cánh tay của nàng (Quỳnh Hoa) sao, làm sao lại để cho nàng nhảy xuống? Chợt, cổ họng căng thẳng, một bàn tay đặt ở cổ họng của nàng, Tiểu Vũ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cách đó không xa ánh mắt Lưu Quang hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi làm gì đấy!”
Tựa hồ muốn tiến lên, nhưng lại không dám tiến lên, chỉ sợ tiến lên mấy bước, sẽ khiến cô gái áo hồng kia bị thương tổn.
“Ha ha! Ta làm sao? Ngươi nói ta muốn làm gì? Thực sự là hiếm thấy, thật muốn khiến Thiên giới chúng tiên đều nhìn thấy, Diêm Vương đại nhân không ai bì nổi thế nhưng cũng có loại biểu tình sợ hãi này?”
Tiểu Vũ đã hiểu, thanh âm này là của Nhị Lang thần! Bây giờ là tình huống gì? Nhị Lang thần tại sao muốn bóp cổ nàng? Ánh mắt Lưu Quang trở nên lạnh lẽo, quanh thân hiện lên sát khí.
“Ngươi điên rồi sao? Bắt nàng làm cái gì! Nếu muốn phát tiết, thì nhắm vào ta đây này!”
Ha ha, ha ha ha! Từng trận cuồng tiếu vang lên, vách đá cũng có thể nghe được tiếng vang. Tiểu Vũ kinh hãi không thôi, chẳng lẽ vị Nhị Lang thần này không chịu nổi đả kích nên bị điên rồi? Sẽ không yếu ớt như vậy chứ?
Bình luận facebook