Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
Chương 265: Có tên trong danh sách không?
Thấy vậy, Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ cũng không có tâm tư cười cợt Mục Hàn nữa.
Họ nhanh chân cõng Thôi Hiếu – người vừa tỉnh lại đã ngất xỉu về nhà.
Nhưng hai người cũng không dám nói sự thật cho Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, chỉ nói dối là Thôi Hiếu được nghỉ phép.
Tiếp tục tận hưởng mấy lời tâng bốc của đám người nhà họ Tần.
Dù sao cả nhà Tần Lượng và Lưu Minh có được một cậu con rể quý giá Diệp Chí Văn. Trong mắt nhà họ Tần, hắn là binh lính thân cận của Mục Hàn, con trai của họ vừa được tuyển chọn vào trại huấn luyện đặc biệt, không thể bị so sánh với Diệp Chí Văn được.
Vài ngày sau, vừa lúc Diệp Chí Văn được nghỉ phép muốn về nhà họ Tần ở mấy ngày.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cực kỳ vui mừng, bảo cả nhà họ Tần hội họp một phen.
Hai người xuất sắc của nhà họ Tần là Thôi Hiếu và Diệp Chí Văn được nghỉ phép cùng lúc, cảnh tượng này rất hiếm thấy.
Tâm tư của đám người Trương Hạo, Vương Binh xoay chuyển đang nghĩ làm sao để nịnh nọt hai người này.
Cả nhà Mục Hàn vẫn chưa đến.
“Thôi Hiếu, tôi rất ngưỡng mộ cậu có thể được chọn vào trại huấn luyện đặc biệt, mỗi ngày đều có thể gặp đại thống soái!”, Diệp Chí Văn và Thôi Hiếu như gặp lại người quen cũ, vừa gặp đã nói chuyện không dứt.
“Chí Văn, tôi càng ngưỡng mộ anh hơn mới phải!”, Thôi Hiếu vô cùng ngưỡng mộ nói: “Anh là binh lính thân cận của đại thống soái!”
Vừa nghĩ đến thân phận thật của đại thống soái, còn mình lại bị tước đoạt tư cách huấn luyện đặc biệt, Thôi Hiếu thấy rất mất mát.
“Chuyện này…”, Diệp Chí Văn hơi lúng túng.
Dù sao cái danh binh lính thân cận của đại thống soái này là do nhà họ Tần tự suy diễn, không phải là thật.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Tần, không thể để bố mẹ vợ mất mặt được nên Diệp Chí Văn đành nói: “Mấu chốt là đại thống soái làm người rất khiêm tốn, binh lính thân cận như tôi cũng rất ít khi được kề cận bảo vệ anh ấy!”
“Đúng là rất khiêm tốn”, Thôi Hiếu không khỏi cười gượng.
Khiêm tốn đến mức ở trước mặt người ngoài, Mục Hàn chỉ là một thằng ăn nhờ ở đậu nhà vợ bị người ta chê cười.
“Đúng rồi, chính quyền thành phố đã đưa ra danh sách khách mời đến bữa tiệc đón mừng đại thống soái nhậm chức vụ phó ở Sở Bắc rồi”, lúc này Trương Hạo lại nhắc đến một vấn đề trọng đại.
“Vậy à?”, Vương Binh tiếp lời, cao giọng nói: “Với thực lực của Thôi Hiếu, xin đại thống soái cho cả nhà họ Tần chúng ta có tên trong danh sách chẳng phải là việc khó nhằn gì”.
Vương Binh nói xong còn cố ý nịnh nọt nhìn Thôi Sĩ Kỳ: “Chú nói có phải không, chú tư?”
“Ừ!”, Thôi Sĩ Kỳ thấy rất khó xử, lại không thể nói ra sự thật, suy cho cùng cũng quá mất mặt, chỉ đành ngây ngốc gật đầu: “Phải, phải!”
“Đúng vậy”, Tần Nam cũng kích động nói với Trương Hạo: “Hạo à, con là người trong bộ máy nhà nước, có thể lấy được danh sách, mau lấy ra cho mọi người xem đi, xem nhà họ Tần chúng ta có tên trong danh sách hay không!”
“Bố à, danh sách được công khai mà, có thể tra trên mạng đấy!”, Trương Hạo cười nói.
Mọi người mở điện thoại ra, vào trang web chính thức của chính quyền thành phố.
Bắt đầu dò tên.
“Anh rể cả, tôi thấy đừng tra nữa!”, thấy sắp bị lộ, Tần Mỹ hoảng hốt vội vã ngăn lại: “Nhà họ Tần chúng ta đã có tên trong danh sách nên không cần phải kiểm tra lại đâu!”
“Phải kiểm tra chứ!”, Trương Hạo kiên trì nói: “Nhìn thấy tên nhà họ Tần chúng ta trong danh sách này thì vinh dự biết bao!”
“Hay là thôi…”, Tần Mỹ suýt bật khóc.
“Tôi nói này cô tư, cô rất lạ nhé. Hình như cô không muốn để chúng tôi biết chuyện tốt như vậy à?”, Trương Hạo bực mình nói.
“Tất nhiên chị ta không muốn mọi người biết rồi!”, lúc này giọng của Lâm Lợi Cương vang lên từ cổng khu nhà họ Tần: “Vì con trai Thôi Hiếu của họ đã say nắng ngất xỉu trong lễ khai mạc huấn luyện đặc biệt, sau đó bị người ta đuổi khỏi chiến khu Sở Bắc, bây giờ đã không còn là binh sĩ nữa rồi!”
Bốn người Lâm Lợi Cương, Tần Lệ, Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn là nỗi lo lớn nhất của Tần Mỹ.
Không ngờ cái gì nên đến cũng phải đến.
“Cái gì?”, Lâm Lợi Cương vừa dứt lời, cả nhà họ Tần đều bùng nổ
“Tần Mỹ, chuyện này là thật sao?”, Ngô Tâm Ưu đanh mặt lại không vui nói.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn đáng xấu hổ!
“Chú nói vớ vẩn gì vậy!”, Tần Mỹ bình tĩnh cắn răng nói: “Rõ ràng Thôi Hiếu nhà chúng tôi đang yên đang lành, sao có thể bị trả về lại từ chiến khu Sở Bắc được chứ?”
“Phải đấy, chú nói dối!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng nói hùa theo vợ.
Ông ta quyết định trước tiên cứ vượt qua ải trước mắt này trước rồi tính sau.
“Tôi có nói dối hay không, các người cứ xem danh sách là biết”, Lâm Lợi Cương bĩu môi nói.
Lâm Lợi Cương cực kỳ vui sướng.
Ông ta có cảm giác từ sau khi bước vào nhà họ Tần, đây là lần vui sướng nhất.
“Phải, xem danh sách đi!”, Tần Nam gật đầu nói.
Nghe Tần Nam nói vậy, trái tim Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ lập tức đập thình thịch.
Nhất là Thôi Hiếu, sau khi nhìn thấy Mục Hàn, hắn lại ngất xỉu.
Nhưng cả nhà họ Tần đã không còn để tâm đến Thôi Hiếu đã ngất đó nữa.
Họ chỉ quan tâm đến rốt cuộc nhà họ Tần có tên trong danh sách hay không mà thôi.
Dù sao Thôi Hiếu ngất đi dường như cũng đã chứng minh Lâm Lợi Cương nói thật.
Trương Hạo cầm điện thoại nghiêm túc dò tên.
“Danh sách người xã hội có Đường Bắc Sơn, tổng giám đốc tập đoàn Phóng Mục – Mục Hạo Thần, ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc…”, Trương Hạo cẩn thận lướt xem, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào: “Tần Nam, Ngô Tâm Ưu của nhà họ Tần…”
Thấy nhà họ Tần cũng có tên trong danh sách, Trương Hạo mừng rỡ không thôi.
“Cái gì?”, ngay cả Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ cũng thấy bất ngờ.
Thôi Sĩ Kỳ giật lấy điện thoại của Trương Hạo nhìn thấy quả là có tên nhà họ Tần trong danh sách, ông ta vui mừng bật khóc: “Đại thống soái vẫn rất xem trọng Thôi Hiếu nhà chúng ta!”
“Đúng vậy”, Tần Mỹ cũng vội gật đầu.
Ngay cả Thôi Hiếu vừa ngất đi cũng tự động tỉnh lại.
Hắn vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm bất an.
“Ha ha ha!”, nỗi buồn bực trong lòng Thôi Sĩ Kỳ lập tức tan biến, giơ tay chỉ vào Lâm Lợi Cương nói: “Chú năm, chú nghe rồi chứ? Nhà họ Tần có tên trong danh sách đều là công lao của Thôi Hiếu nhà chúng tôi!”
“Sao có thể chứ?”, Lâm Lợi Cương há hốc mồm.
Rõ ràng hai ngày trước, ông ta tận mắt chứng kiến hai binh sĩ đưa Thôi Hiếu đã ngất về mà.
“Có gì mà không thể chứ!”, Thôi Sĩ Kỳ hừ một tiếng, tức giận nói: “Tôi thấy là cả nhà chú không yên lòng, không muốn thấy Thôi Hiếu nhà chúng tôi được yên ổn thì có!”
Vừa nghe Thôi Sĩ Kỳ quát Lâm Lợi Cương, Thôi Hiếu sợ hãi mặt biến sắc.
Đang định khuyên can Thôi Sĩ Kỳ thì bị ánh mắt nghiêm nghị của Mục Hàn ngăn lại.
Lúc này Thôi Hiếu nhớ đến quy định bảo mật, thầm mừng rỡ vào lúc quan trọng, mình không để lộ thân phận của đại thống soái.
Còn Diệp Chí Văn hiểu ra ngay, binh sĩ ngất trước mặt đại thống soái trong lễ khai mạc huấn luyện đặc biệt mà chiến khu Sở Bắc lan truyền chính là Thôi Hiếu!
Chắc chắn là vì Thôi Hiếu biết được thân phận thật của Mục Hàn, quá kích động nên bị dọa ngất.
Về phần tại sao nhà họ Tần lại có thể trong danh sách, Diệp Chí Văn không cần nghĩ cũng biết hẳn là do Mục Hàn.
Thấy vậy, Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ cũng không có tâm tư cười cợt Mục Hàn nữa.
Họ nhanh chân cõng Thôi Hiếu – người vừa tỉnh lại đã ngất xỉu về nhà.
Nhưng hai người cũng không dám nói sự thật cho Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, chỉ nói dối là Thôi Hiếu được nghỉ phép.
Tiếp tục tận hưởng mấy lời tâng bốc của đám người nhà họ Tần.
Dù sao cả nhà Tần Lượng và Lưu Minh có được một cậu con rể quý giá Diệp Chí Văn. Trong mắt nhà họ Tần, hắn là binh lính thân cận của Mục Hàn, con trai của họ vừa được tuyển chọn vào trại huấn luyện đặc biệt, không thể bị so sánh với Diệp Chí Văn được.
Vài ngày sau, vừa lúc Diệp Chí Văn được nghỉ phép muốn về nhà họ Tần ở mấy ngày.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cực kỳ vui mừng, bảo cả nhà họ Tần hội họp một phen.
Hai người xuất sắc của nhà họ Tần là Thôi Hiếu và Diệp Chí Văn được nghỉ phép cùng lúc, cảnh tượng này rất hiếm thấy.
Tâm tư của đám người Trương Hạo, Vương Binh xoay chuyển đang nghĩ làm sao để nịnh nọt hai người này.
Cả nhà Mục Hàn vẫn chưa đến.
“Thôi Hiếu, tôi rất ngưỡng mộ cậu có thể được chọn vào trại huấn luyện đặc biệt, mỗi ngày đều có thể gặp đại thống soái!”, Diệp Chí Văn và Thôi Hiếu như gặp lại người quen cũ, vừa gặp đã nói chuyện không dứt.
“Chí Văn, tôi càng ngưỡng mộ anh hơn mới phải!”, Thôi Hiếu vô cùng ngưỡng mộ nói: “Anh là binh lính thân cận của đại thống soái!”
Vừa nghĩ đến thân phận thật của đại thống soái, còn mình lại bị tước đoạt tư cách huấn luyện đặc biệt, Thôi Hiếu thấy rất mất mát.
“Chuyện này…”, Diệp Chí Văn hơi lúng túng.
Dù sao cái danh binh lính thân cận của đại thống soái này là do nhà họ Tần tự suy diễn, không phải là thật.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Tần, không thể để bố mẹ vợ mất mặt được nên Diệp Chí Văn đành nói: “Mấu chốt là đại thống soái làm người rất khiêm tốn, binh lính thân cận như tôi cũng rất ít khi được kề cận bảo vệ anh ấy!”
“Đúng là rất khiêm tốn”, Thôi Hiếu không khỏi cười gượng.
Khiêm tốn đến mức ở trước mặt người ngoài, Mục Hàn chỉ là một thằng ăn nhờ ở đậu nhà vợ bị người ta chê cười.
“Đúng rồi, chính quyền thành phố đã đưa ra danh sách khách mời đến bữa tiệc đón mừng đại thống soái nhậm chức vụ phó ở Sở Bắc rồi”, lúc này Trương Hạo lại nhắc đến một vấn đề trọng đại.
“Vậy à?”, Vương Binh tiếp lời, cao giọng nói: “Với thực lực của Thôi Hiếu, xin đại thống soái cho cả nhà họ Tần chúng ta có tên trong danh sách chẳng phải là việc khó nhằn gì”.
Vương Binh nói xong còn cố ý nịnh nọt nhìn Thôi Sĩ Kỳ: “Chú nói có phải không, chú tư?”
“Ừ!”, Thôi Sĩ Kỳ thấy rất khó xử, lại không thể nói ra sự thật, suy cho cùng cũng quá mất mặt, chỉ đành ngây ngốc gật đầu: “Phải, phải!”
“Đúng vậy”, Tần Nam cũng kích động nói với Trương Hạo: “Hạo à, con là người trong bộ máy nhà nước, có thể lấy được danh sách, mau lấy ra cho mọi người xem đi, xem nhà họ Tần chúng ta có tên trong danh sách hay không!”
“Bố à, danh sách được công khai mà, có thể tra trên mạng đấy!”, Trương Hạo cười nói.
Mọi người mở điện thoại ra, vào trang web chính thức của chính quyền thành phố.
Bắt đầu dò tên.
“Anh rể cả, tôi thấy đừng tra nữa!”, thấy sắp bị lộ, Tần Mỹ hoảng hốt vội vã ngăn lại: “Nhà họ Tần chúng ta đã có tên trong danh sách nên không cần phải kiểm tra lại đâu!”
“Phải kiểm tra chứ!”, Trương Hạo kiên trì nói: “Nhìn thấy tên nhà họ Tần chúng ta trong danh sách này thì vinh dự biết bao!”
“Hay là thôi…”, Tần Mỹ suýt bật khóc.
“Tôi nói này cô tư, cô rất lạ nhé. Hình như cô không muốn để chúng tôi biết chuyện tốt như vậy à?”, Trương Hạo bực mình nói.
“Tất nhiên chị ta không muốn mọi người biết rồi!”, lúc này giọng của Lâm Lợi Cương vang lên từ cổng khu nhà họ Tần: “Vì con trai Thôi Hiếu của họ đã say nắng ngất xỉu trong lễ khai mạc huấn luyện đặc biệt, sau đó bị người ta đuổi khỏi chiến khu Sở Bắc, bây giờ đã không còn là binh sĩ nữa rồi!”
Bốn người Lâm Lợi Cương, Tần Lệ, Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn là nỗi lo lớn nhất của Tần Mỹ.
Không ngờ cái gì nên đến cũng phải đến.
“Cái gì?”, Lâm Lợi Cương vừa dứt lời, cả nhà họ Tần đều bùng nổ
“Tần Mỹ, chuyện này là thật sao?”, Ngô Tâm Ưu đanh mặt lại không vui nói.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn đáng xấu hổ!
“Chú nói vớ vẩn gì vậy!”, Tần Mỹ bình tĩnh cắn răng nói: “Rõ ràng Thôi Hiếu nhà chúng tôi đang yên đang lành, sao có thể bị trả về lại từ chiến khu Sở Bắc được chứ?”
“Phải đấy, chú nói dối!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng nói hùa theo vợ.
Ông ta quyết định trước tiên cứ vượt qua ải trước mắt này trước rồi tính sau.
“Tôi có nói dối hay không, các người cứ xem danh sách là biết”, Lâm Lợi Cương bĩu môi nói.
Lâm Lợi Cương cực kỳ vui sướng.
Ông ta có cảm giác từ sau khi bước vào nhà họ Tần, đây là lần vui sướng nhất.
“Phải, xem danh sách đi!”, Tần Nam gật đầu nói.
Nghe Tần Nam nói vậy, trái tim Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ lập tức đập thình thịch.
Nhất là Thôi Hiếu, sau khi nhìn thấy Mục Hàn, hắn lại ngất xỉu.
Nhưng cả nhà họ Tần đã không còn để tâm đến Thôi Hiếu đã ngất đó nữa.
Họ chỉ quan tâm đến rốt cuộc nhà họ Tần có tên trong danh sách hay không mà thôi.
Dù sao Thôi Hiếu ngất đi dường như cũng đã chứng minh Lâm Lợi Cương nói thật.
Trương Hạo cầm điện thoại nghiêm túc dò tên.
“Danh sách người xã hội có Đường Bắc Sơn, tổng giám đốc tập đoàn Phóng Mục – Mục Hạo Thần, ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc…”, Trương Hạo cẩn thận lướt xem, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào: “Tần Nam, Ngô Tâm Ưu của nhà họ Tần…”
Thấy nhà họ Tần cũng có tên trong danh sách, Trương Hạo mừng rỡ không thôi.
“Cái gì?”, ngay cả Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ cũng thấy bất ngờ.
Thôi Sĩ Kỳ giật lấy điện thoại của Trương Hạo nhìn thấy quả là có tên nhà họ Tần trong danh sách, ông ta vui mừng bật khóc: “Đại thống soái vẫn rất xem trọng Thôi Hiếu nhà chúng ta!”
“Đúng vậy”, Tần Mỹ cũng vội gật đầu.
Ngay cả Thôi Hiếu vừa ngất đi cũng tự động tỉnh lại.
Hắn vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm bất an.
“Ha ha ha!”, nỗi buồn bực trong lòng Thôi Sĩ Kỳ lập tức tan biến, giơ tay chỉ vào Lâm Lợi Cương nói: “Chú năm, chú nghe rồi chứ? Nhà họ Tần có tên trong danh sách đều là công lao của Thôi Hiếu nhà chúng tôi!”
“Sao có thể chứ?”, Lâm Lợi Cương há hốc mồm.
Rõ ràng hai ngày trước, ông ta tận mắt chứng kiến hai binh sĩ đưa Thôi Hiếu đã ngất về mà.
“Có gì mà không thể chứ!”, Thôi Sĩ Kỳ hừ một tiếng, tức giận nói: “Tôi thấy là cả nhà chú không yên lòng, không muốn thấy Thôi Hiếu nhà chúng tôi được yên ổn thì có!”
Vừa nghe Thôi Sĩ Kỳ quát Lâm Lợi Cương, Thôi Hiếu sợ hãi mặt biến sắc.
Đang định khuyên can Thôi Sĩ Kỳ thì bị ánh mắt nghiêm nghị của Mục Hàn ngăn lại.
Lúc này Thôi Hiếu nhớ đến quy định bảo mật, thầm mừng rỡ vào lúc quan trọng, mình không để lộ thân phận của đại thống soái.
Còn Diệp Chí Văn hiểu ra ngay, binh sĩ ngất trước mặt đại thống soái trong lễ khai mạc huấn luyện đặc biệt mà chiến khu Sở Bắc lan truyền chính là Thôi Hiếu!
Chắc chắn là vì Thôi Hiếu biết được thân phận thật của Mục Hàn, quá kích động nên bị dọa ngất.
Về phần tại sao nhà họ Tần lại có thể trong danh sách, Diệp Chí Văn không cần nghĩ cũng biết hẳn là do Mục Hàn.