Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266-268
"Chắc chắn là các người làm giả!", Lâm Lợi Cương nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
"Đủ rồi!", Ngô Tâm Ưu đập bàn đứng dậy, quát: "Bản thân mấy đứa không tốt, nên không chấp nhận được chuyện người khác tốt hơn mấy đứa sao?"
"Đúng rồi!", Tần Mỹ vội vàng hùa theo: "Một kẻ ham mê cờ bạc, một kẻ lại là thằng ở rể vô dụng, bọn họ là chó sao sủa ra được tiếng người!"
Vậy mà lại mắng đại thống soái là chó?
Thôi Hiếu cực kỳ tức giận, nhưng chỉ đành kìm chế lại, không dám nói ra.
Dưới áp lực tinh thần như vậy, hắn lại xỉu lần nữa.
Lần này, Thôi Hiếu xỉu gần như khiến cho cả khu nhà họ Tần đều trở nên căng thẳng.
Dù sao, trong mắt bọn họ, nhà họ Tần có thể lọt được vào danh sách tham dự buổi tiệc chào đón đại thống soái, hoàn toàn nhờ công lao của Thôi Hiếu.
Vốn dĩ đây là một dịp hội họp náo nhiệt, vậy mà bởi vì chuyện này, lại khiến cả khu nhà họ Tần không vui.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thẳng thừng cho tên cả nhà Tần Lệ vào danh sách đen, không cho phép bọn họ tới khu nhà của nhà họ Tần trong vòng một tháng.
Tuy rằng kết quả không mấy vui vẻ, nhưng nhân cơ hội này, Lâm Nhã Hiên có thể tập trung tinh thần, chuyên tâm vào chuyện thành lập công ty. Ngoại trừ tiền vốn năm trăm triệu vay ngân hàng, tập đoàn Phi Long đã đầu tư một tỷ nên trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty mới của Lâm Nhã Hiên.
Vốn khởi động một tỷ rưỡi này đủ để Lâm Nhã Hiên thành lập một công ty cỡ lớn.
Bởi vì tập đoàn Phi Long chiếm tỉ lệ cổ phần lớn nhất, Phương Viên cũng giúp Lâm Nhã Hiên không ít, thậm chí trêu chọc Lâm Nhã Hiên rằng tập đoàn Nhã Hiên là công ty con của tập đoàn Phi Long.
Tập đoàn Nhã Hiên ngay từ đầu đã phát triển rất mạnh, điều này khiến cho Tần Lệ và Lâm Lợi Cương cũng vô cùng hào hứng vui vẻ.
Thường xuyên chạy tới giúp đỡ Lâm Nhã Hiên.
Loading...
"Mẹ à, mẹ đừng làm gì cho vất vả nữa", thấy Tần Lệ lại bận bịu quét dọn văn phòng, mua thêm văn phòng phẩm, Lâm Nhã Hiên rất đau lòng: "Những chuyện như thế này, con đã thuê người tới làm rồi".
"Không được!", Tần Lệ lắc đầu nói: "Tập đoàn Nhã Hiên của con mới khởi đầu, cần chi tiêu rất nhiều, khoản nào không cần thiết, có thể giảm được thì cứ giảm".
"Mà cái thằng Mục Hàn đi đâu rồi?"
"Từ lúc tập đoàn Nhã Hiên của con thành lập tới nay, chưa thấy nó tới đây lần nào!"
"Anh ấy cũng có việc bận mà", Lâm Nhã Hiên suy nghĩ, lại nói: "Mẹ, con có một tài liệu cần tới cửa sổ Cục Công vụ đóng dấu, hay là mẹ đi giúp con nhé".
Nói xong, Lâm Nhã Hiên liền lấy một xấp tài liệu ra, đưa cho Tần Lệ.
"Được!", Tần Lệ đồng ý ngay.
Tần Lệ cầm tài liệu, vui vẻ đi đến Cục Công vụ, tìm ra cửa cần đến thì nhìn thấy người ta xếp thành một hàng dài như rồng rắn phía trước nên đành đứng vào cuối hàng.
Đứng chờ khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Tần Lệ.
Tần Lệ giơ tài liệu lên, đang định đưa vào trong cửa sổ, đột nhiên một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh chen ngang, chen thẳng lên trước Tần Lệ, hét lên với nhân viên bên trong: "Here, làm cho chúng tôi trước!"
"Này, mấy người sao lại chen ngang vậy!", Tần Lệ tức giận nói: "Tôi đã chờ cả một tiếng đồng hồ, chẳng lẽ đứng chờ giùm mấy người sao?"
"Chúng tôi là người nước ngoài, có quyền ưu tiên!", người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nói bằng giọng Hoa Hạ không lưu loát lắm.
"Người nước ngoài? Người nước ngoài thì sao? Người nước ngoài đến làm thì không cần phải xếp hàng à?", Tần Lệ nghe vậy, càng tức giận.
Hơn nữa, điều khiến Tần Lệ càng thêm căm tức là nhân viên kia còn đặt tài liệu của bà ta sang một bên và làm thủ tục cho người nước ngoài trước.
"Này, tôi tới trước mà!", Tần Lệ nói lý: "Không thể theo trình tự trước sau được sao?"
"Xin lỗi cô!", nhân viên bên trong cửa sổ vẫn giữ nguyên thái độ như cũ: "Người ta là khách nước ngoài!"
"Khách nước ngoài là hơn người khác một bậc sao?", cơn giận Tần Lệ bỗng bùng cháy.
"Được rồi, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện".
"Coi như mình xui thôi!"
"Giành giật với người nước ngoài cũng không được lợi lộc gì đâu!"
Hàng người gần cửa sổ nhao nhao khuyên nhủ.
Nhìn thấy phần lớn người ta đều nghiêng về phía mình, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đắc ý ra mặt.
"Không được!", Tần Lệ nuốt không trôi cục tức này: "Tôi tới trước, thì phải làm trước cho tôi!"
"Cút mẹ bà đi!", người nước ngoài tóc vàng mắt xanh thẳng thừng đẩy Tần Lệ sang một bên.
Bởi vì sức lực chênh lệch quá lớn, Tần Lệ bị người nước ngoài này đẩy ngã phịch xuống đất.
Cả cánh tay và chân đều đau muốn chết.
"Đánh người rồi, đánh người rồi!", Tần Lệ gào thét, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Tôi muốn báo cảnh sát!"
"Tôi không tin, người nước ngoài ở nước Hoa Hạ này có thể coi trời bằng vung!"
"Bà báo đi!", người nước ngoài này thẳng thừng giẫm một cái lên người Tần Lệ, cười khẩy nói: "Tôi cũng muốn xem thử, lát nữa cảnh sát đến sẽ giúp tôi hay giúp bà?"
"Quá đáng lắm rồi!"
Người nước ngoài này hống hách như vậy, khiến mấy người hóng chuyện xung quanh cũng chướng mắt.
Mặc dù không ai dám đứng ra nói giúp Tần Lệ, nhưng lại có người len lén quay video lại, đăng lên mạng.
"Đại ca, anh xem này!"
Lúc này, tập đoàn Phi Long.
Chúc Long đang vô cùng buồn chán lướt đọc tin tức thì vừa hay nhìn thấy video Tần Lệ bị người nước ngoài ức hiếp.
Anh ta đưa ngay cho Mục Hàn xem.
"Đâu có lý này chứ!", Mục Hàn giận tím mặt.
Lập tức chạy tới Cục Công vụ.
Nhìn thấy Tần Lệ bị thương ngã dưới đất, Mục Hàn vội vàng bước tới đỡ bà ta dậy.
Tuy rằng trước đây Tần Lệ từng khó chịu với Mục Hàn không ít lần, nhưng dù sao bà ta vẫn là mẹ vợ của anh.
Sau đó anh đi đến trước mặt người nước ngoài kiêu căng kia, tát cho hắn một bạt tai.
Trong nháy mắt, bầu không khí hết sức ngột ngạt bí bách.
Đám người hóng hớt kinh ngạc há hốc mồm.
Không ai ngờ được rằng, Mục Hàn vậy mà lại ra tay đánh người nước ngoài kia.
Mấu chốt là người nước ngoài kia còn sững sờ, không hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lần đầu tiên cảm thấy Mục Hàn ra mặt giúp mình, Tần Lệ hãnh diện, vỗ tay nói: "Đánh hay lắm!"
Mục Hàn cầm tài liệu trong tay Tần Lệ qua, đưa vào ô cửa sổ và nói với nhân viên kia: "Xếp hàng làm việc, đây là lẽ đương nhiên!"
"Nếu đã đến lượt rồi, vậy thì làm đi!"
"Xin lỗi!", nhân viên dường như không hề e ngại hành động thô bạo vừa rồi của Mục Hàn, chỉ lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã tan làm rồi!"
Thấy nhân viên kia miệng thì nói đã tan làm, tay lại xử lý tài liệu cho người nước ngoài kia, Mục Hàn nổi giận: "Không phải anh nói đã tan làm rồi ư? Sao lại còn xử lý cho người nước ngoài kia?"
"Theo thông lệ, chúng tôi phải giúp đỡ khách nước ngoài", nhân viên nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt thương hại: "Vả lại, anh vừa đánh khách nước ngoài, e rằng sẽ bị kiện cáo đó!"
"Thật sao?", Mục Hàn cười khẩy nói: "Tôi lười nói với anh, lát nữa tôi sẽ để lãnh đạo của các anh nói cho anh biết".
Những năm gần đây, bởi vì tư tưởng sính ngoại, không ít người vô cùng nịnh nọt người nước ngoài, thậm chí ngay cả nhân viên công vụ cũng coi trọng người nước ngoài hơn, khiến không ít người nước ngoài ngông nghênh muốn làm gì thì làm ở Hoa Hạ.
Mục Hàn đã chướng mắt từ lâu.
"Lại còn lãnh đạo của chúng tôi?", nhân viên tỏ vẻ xem thường, nói với giọng đầy khinh miệt: "Anh nghĩ anh là ai?"
Anh đối xử với người dân như vậy à?”, thái độ hung hăng của nhân viên càng khiến Mục Hàn phát cáu: “Anh không cần biết tôi là ai, dù sao chuyện ngày hôm nay tôi cũng phải truy cứu tới cùng!”
“Tôi muốn xem thử, trên mảnh đất Hoa Hạ này, trong mắt những nhân viên phục vụ nhân dân như mấy người thì địa vị của những người dân vốn có quyền làm chủ rốt cuộc có phải không bằng một người nước ngoài hay không?”
“Con rể, nói hay lắm!”, ngay cả Tần Lệ vẫn chẳng ưa gì Mục Hàn cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
“Ô, nghe khẩu khí của anh cứ như là lãnh đạo của chúng tôi nhỉ”, nhân viên cười khẩy, nói với vẻ dè bỉu: “Anh bớt cái trò phô trương thanh thế, tỏ vẻ uy quyền ở đây đi!”
“Nếu như anh thật sự là lãnh đạo thì mẹ vợ anh còn cần phải xếp hàng làm việc à?”
“Người nhà lãnh đạo thì có thể được hưởng đặc quyền ư? Người nước ngoài thì có thể được hưởng đặc quyền à? Ai truyền bá cho mấy người tư tưởng làm việc sính ngoại như thế?”
Mục Hàn rút điện thoại ra, nói: “Tôi không nói chuyện với anh, lát nữa tôi bảo lãnh đạo của anh nói chuyện với anh”.
“Trò đùa gì thế?”, nhân viên thấy vậy liền cười cợt: “Anh đang định gọi điện thoại cho lãnh đạo của chúng tôi đấy à?”
“Cục trưởng của chúng tôi rất bận, không rảnh quan tâm tới mấy người dân nhỏ bé như các người đâu!”
Mục Hàn không buồn để ý tới nhân viên kia, mà gọi điện cho Mộ Dung Phong.
“Lập tức liên hệ cho tôi cục trưởng của Cục Công vụ, bảo ông ta đến nơi làm việc!”
Mục Hàn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, không hề nói rõ nguyên nhân.
Nhưng Mộ Dung Phong lập tức hành động, chưa tới một phút đã tra ra nguyên nhân Mục Hàn muốn gặp cục trưởng Cục Công vụ.
Mẹ vợ của Điện Chủ Điện Long Vương bị người ta đánh, chuyện này sao có thể bỏ qua được chứ?
Loading...
Mộ Dung Phong cũng nghiêm túc, lập tức gọi điện thoại gấp cho lãnh đạo trực thuộc của cục trưởng Cục Công vụ.
“Cái gì?”, nhận được cuộc gọi của lãnh đạo trực thuộc, lúc này cục trưởng Cục Công vụ - Đổng Thiên Phong đang ở bên ngoài khảo sát sợ tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh: “Mẹ vợ của vị lãnh đạo đó bị người nước ngoài đánh sao?”
“Còn bị nhân viên gây khó dễ?”
Vị lãnh đạo mà Đổng Thiên Phong nhắc tới chính là Mục Hàn.
Đổng Thiên Phong cũng không còn tâm trạng để khảo sát nữa, lập tức tuyên bố phải trở về ngay để xử lý chuyện gấp, để trợ lý thay ông ta khảo sát điều tra, còn ông ta vội vàng trở về Cục Công vụ.
“Cục trưởng Đổng tới thật sao?”, nhìn thấy Đổng Thiên Phong tới, nhân viên hơi ngạc nhiên.
Anh ta vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
“Có chuyện gì thế?”, mặc dù Mục Hàn đang ở trước mặt nhưng nghĩ tới quy định bảo mật mà lãnh đạo trực thuộc đã dặn dò, Đổng Thiên Phong cũng không dám nịnh bợ Mục Hàn công khai, chỉ có thể giả vờ dùng thái độ xử lý việc công, nói với nhân viên: “Tôi nghe nói chỗ này vừa xảy ra chuyện nên vội vàng qua đây!”
“Người nước ngoài này đánh mẹ vợ tôi!”, Mục Hàn giơ tay chỉ vào người nước ngoài kia.
Nếu đổi lại là người khác, Đổng Thiên Phong cũng chỉ khuyên bảo vài câu cho yên chuyện rồi rời đi.
Nhưng người trước mắt này là ai chứ?
Là sự tồn tại chỉ dưới một người nhưng trên mười nghìn người ở Hoa Hạ.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Đổng Thiên Phong càng thêm căng thẳng, trách mắng: “Quá là ngang ngược rồi, một người nước ngoài mà cũng dám hung hăng phách lối, đánh người dân nước ta trên mảnh đất Hoa Hạ này, đâu có cái lý đó chứ!”
“Cục trưởng Đổng, không phải như vậy ạ”, nhân viên vẫn không nhận ra được tình hình trước mắt, chỉ muốn nịnh nọt người nước ngoài kia: “Là cô này có thái độ hung hăng, đánh vị khách nước ngoài này, khiến cho tâm trạng anh ta trở nên kích động nên mới phòng vệ chính đáng!”
“Phòng vệ chính đáng?”, Mục Hàn cười nói: “Ha ha! Anh vẫn còn dám nói thế cơ đấy!”
“Mọi người nói xem, chân tướng của sự việc đúng như lời anh ta nói sao?”
Mục Hàn nói với mọi người đang đứng hóng hớt xung quanh.
Nhưng không có ai lên tiếng.
Dù sao, vì một người không quen biết mà đắc tội với nhân viên làm việc cho bọn họ thì đúng là lợi bất cập hại.
Nhìn thấy mọi người lựa chọn làm ngơ, nhân viên càng thêm đắc ý.
“Cục trưởng Đổng, ông xem, những gì tôi nói đều là sự thật”, nhân viên nói.
Mà người nước ngoài kia thì càng trắng trợn hơn, giơ ngón tay cái về phía nhân viên.
“Những gì anh nói có phải sự thật hay không thì kiểm tra camera giám sát là rõ ngay thôi”, Mục Hàn nhìn Đổng Thiên Phong, bình tĩnh nói: “Đại sảnh làm việc của Cục Công vụ mấy người có camera giám sát chứ?”
Nhân viên không biết điều như vậy càng khiến Đổng Thiên Phong thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Đổng Thiên Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu nói: “Có chứ, có chứ”.
Ông ta lập tức ra lệnh cho bảo vệ phòng giám sát trích xuất đoạn video giám sát trong khoảng thời gian đó.
Thấy Đổng Thiên Phong làm thật, nhân viên kia bỗng sững sờ.
Suy cho cùng, chỉ cần có đoạn video giám sát là có thể hoàn toàn vạch trần những lời anh ta vừa nói.
Nhưng nhân viên đó không tin Đổng Thiên Phong sẽ truy cứu mình thật.
Chẳng mấy chốc, video giám sát đã được đưa tới.
Chân tướng sự việc cũng được làm sáng tỏ, bởi vì người nước ngoài kia tự ý chen hàng nên mới khiến cho Tần Lệ bất mãn.
Chưa nói tới chuyện người nước ngoài kia chen hàng, hơn nữa thái độ còn hung hãn, đẩy ngã Tần Lệ.
“Khốn nạn!”, Đổng Thiên Phong xem xong video giám sát thì lập tức nổi giận, giơ tay chỉ vào nhân viên kia và nói với ngữ khí lạnh lùng: “Cái loại phần tử mục nát nhà cậu, chỉ biết sính ngoại, cấu kết với người nước ngoài ức hiếp người dân. Tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, cậu bị đuổi việc!”
“A?”, nhân viên hoàn toàn mơ hồ.
Phải biết rằng, công việc này vô cùng tốt.
Anh ta phải tốn không ít tâm tư, nhờ vả nhiều mối quan hệ, tặng rất nhiều quà mới có được nó.
Bây giờ lại mất việc như thế.
Nhân viên đó cảm thấy trời sắp sập xuống tới nơi.
“Còn người nước ngoài này, toàn bộ tư liệu đã làm xong đều hủy bỏ hết cho tôi, bắt anh ta xếp hàng lại từ đầu, bao giờ đến lượt thì mới giải quyết cho anh ta!”, Đổng Thiên Phong tuyên bố với tất cả nhân viên trong đại sảnh làm việc.
“Ngoài ra, việc người nước ngoài này đánh người dân bị thương cũng không thể bỏ qua như thế”.
Đổng Thiên Phong lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến nơi.
Sau một hồi điều tra đã phát hiện người nước ngoài này có vấn đề rất lớn.
Vốn dĩ hắn vượt biên trái phép, ở đất nước của mình, hắn thuộc vào loại người ba không: không có nguồn sống, không có năng lực lao động và không có người cần nuôi dưỡng, sau khi tới Hoa Hạ, dựa vào thân phận người nước ngoài đã làm ra không ít chuyện xấu gây hại cho người dân.
“Bắt giam Davids ba ngày, phạt một trăm nghìn tệ và trong vòng bảy ngày sẽ trục xuất khỏi Hoa Hạ”.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Mục Hàn nên cảnh sát không dám thờ ơ.
Chẳng mấy chốc, đã xử lý xong người nước ngoài tên Davids này.
“Đáng ghét!”
Trong một căn phòng cho thuê.
Nhìn thấy kỳ hạn quy định trục xuất ngày càng tới gần, Davids tức giận đập bàn.
“Lewis, giúp tôi với”, Davids nói với một người nước ngoài khác ở cùng phòng: “Tôi phải báo thù!”
“OK!”, Lewis ra hiệu bằng động tác tay, cười híp mắt nói: “Không thành vấn đề”.
“Điều kiện tiên quyết là tiền phải hậu hĩnh!”
“Yên tâm đi, Lewis!”, Davids nói một cách đầy tự tin: “Chỉ cần tôi còn có thể tiếp tục ở lại Hoa Hạ, với ngoại hình người nước ngoài của tôi thì có thể liên tục kiếm được tiền”.
“Dẫu sao, anh cũng biết trong mắt những người Hoa Hạ này, những người nước ngoài như chúng ta luôn thuộc đẳng cấp cao hơn”.
“Nói cũng đúng!”, Lewis gật đầu, nói: “Việc phải rời đi khi hết thời hạn, thật ra rất dễ giải quyết”.
“Tôi quen biết cháu trai của Đường Bắc Sơn giàu nhất Sở Bắc, chỉ cần cậu Đường này ra mặt thì sẽ giải quyết được chuyện hết hạn nhập cảnh của anh chỉ trong vài phút!”
“Lewis, đúng là quá tốt rồi!”, mặt Davids đầy vẻ hưng phấn.
Hắn tin vào năng lực của Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc.
“Có điều, tên khốn khiến tôi phải chịu thiệt thòi kia cũng không thể bỏ qua”, Davids nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đến Hoa Hạ lâu như vậy, vẫn chưa từng bị đối xử như thế!”
Dứt lời, Davids đi vào phòng.
Lúc đi ra, trong tay hắn cầm theo một xấp tiền giấy đỏ rực.
Hắn đưa đến trước mặt Lewis, nói: “Lewis này, anh biết tôi sẽ không để anh giúp không công mà!”
“Chuyện này dễ làm thôi!”, nhìn thấy những tờ tiền này, hai mắt Lewis lập tức phát sáng, vừa ôm đống tiền này vào lòng mình, vừa cười híp mắt nói: “Yên tâm đi, người anh em! Chuyện này giao cho tôi!”
Có động lực từ tiền, Lewis vô cùng hăng hái.
Hắn lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Chừng nửa tiếng sau.
Loading...
Lúc này Lewis mới cười híp mắt nói: “Hi, anh bạn, tôi đã giúp anh tra được tư liệu của tên khốn kia rồi”.
“Hắn là người thế nào?”, Davids thấy hứng thú.
“Chỉ là một thằng ở rể không được người ta yêu mến thôi, trước đây làm đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long, với chức vụ này mà nói, tên khốn này có thể sẽ biết võ thuật Hoa Hạ”, Lewis nói tiếp.
“Thảo nào lại ngang ngược như vậy, chắc chắn là hắn ỷ vào việc biết chút võ thuật Hoa Hạ!”, Davids gật đầu nói: “Vậy chúng ta đối phó hắn thế nào?”
“Nếu nhắm vào bản thân hắn thì chắc là độ khó hơi lớn”, Lewis buông lỏng tay, nói: “Suy cho cùng anh biết đấy, có lẽ võ thuật Hoa Hạ của tên khốn này không tệ”.
“Cần phải thêm tiền không?”, Davids vô thức hỏi.
“Nếu thêm tiền, có lẽ tôi có một ý kiến khá ổn”, vừa nghe Davids lại chủ động thêm tiền, trong lòng Lewis không khỏi vui mừng, cười nheo mắt nói: “Vừa nãy người của tôi còn tra được, vợ của hắn - Lâm Nhã Hiên, hiện nay đã tách khỏi nhà họ Tần, lập ra một công ty mới, thường ra ngoài bàn bạc công việc”.
“Anh thử nghĩ xem, nếu vào lúc này, Lâm Nhã Hiên xảy ra tai nạn xe, có phải sẽ không ai nghi ngờ chúng ta không?”
“Hay đấy!”, đôi mắt Davids lóe sáng, vỗ tay khen ngợi: “Lewis, anh bạn của tôi ơi, đầu óc của anh có gì trong đó vậy? Có khi tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc kiếp trước anh có phải người nước Hoa Hạ không, lại học được những âm mưu quỷ kế này thành thạo như vậy!”
“Hi hi! Tạo ra tai nạn bất ngờ, đúng là một ý kiến không tệ!”
…
“Nhã Hiên, mẹ nói con này, lần này thật sự may nhờ có Mục Hàn đấy!”
Tại căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Trên bàn ăn, mặt Tần Lệ đầy vẻ phấn khích, nói với Lâm Nhã Hiên: “Con không biết được đâu, sau khi Cục trưởng Đổng đến đã đuổi thẳng cổ tên nhân viên kia. Nhân viên khác thấy mẹ, mặt đều tươi cười niềm nở, chỉ sợ tiếp đón mẹ không chu đáo”.
“Lần đầu tiên mẹ hưởng thụ đãi ngộ cấp độ VIP ở cơ cấu làm việc của chính quyền thành phố đấy”.
Cho dù bị tên Davids người nước ngoài kia đẩy ngã, nhưng trong lòng Tần Lệ lúc này vô cùng dễ chịu.
“Đúng rồi, Mục Hàn”, Tần Lệ lại hỏi Mục Hàn: “Cục trưởng Đổng lại đích thân chạy đến xử lý chuyện của tao, mày làm thế nào vậy?”
“Mày nói thật cho tao biết, có phải mày là lãnh đạo của bọn họ không?”
Nghe Tần Lệ hỏi như vậy khiến Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi tò mò.
Dù sao từ sau buổi tiệc giỗ tổ nhà họ Lâm lần trước, hình như mỗi câu Mục Hàn từng nói, đều có thể thực hiện được nhờ cơ duyên trùng hợp.
Nếu chỉ một chuyện thì là trùng hợp, nhưng chuyện nào cũng trùng hợp như vậy thì lại không hiểu nổi.
“Đương nhiên không phải rồi!”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Vì chuyện này bị người ta quay phim lại, đăng lên mạng rồi, rất nhiều người nhìn thấy sẽ gây ra ảnh hưởng xã hội vô cùng xấu!”
“Cục trưởng Đổng sợ bị liên lụy, đương nhiên rất xem trọng chuyện này, cho nên con vừa điện thoại thì ông ta lập tức đến ngay!”
“Hóa ra là như vậy à!”, Tần Lệ không khỏi thất vọng.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng đúng.
Nếu Mục Hàn là lãnh đạo gì đó thì có thể ở nhà bà ta, làm một thằng ở rể cả ngày không được người khác chào đón vậy sao?
“Tao biết ngay mà, thằng này chỉ biết đầu cơ trục lợi”, Lâm Lợi Cương bĩu môi.
Lâm Lợi Cương vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện danh sách tham dự buổi tiệc của đại thống soái ở khu nhà họ Tần lần trước.
Nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy Mục Hàn không thuận mắt, ông ta cho rằng anh không có bản lĩnh bằng con rể nhà người ta.
Mục Hàn mỉm cười, cũng không phản bác.
“Đúng rồi, lát nữa em phải ra ngoài gặp khách hàng, có thể sẽ về nhà muộn một chút”, lúc này Lâm Nhã Hiên lên tiếng.
Vì đã có một chiếc Mercedes-Benz S-Class, nên bây giờ Lâm Nhã Hiên ra ngoài, cũng không cần Mục Hàn đưa đón.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhã Hiên liền lái xe Mercedes-Benz S-Class đến khu vực thành phố Sở Bắc.
Mục Hàn lái Emgrand đi làm ở tập đoàn Phi Long.
Vào lúc Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn mỗi người mỗi xe đang dừng đèn đỏ trên một con đường, trong một chiếc xe tải loại nhỏ, tài xế đeo khẩu trang màu đen, trong tai nghe còn truyền đến một âm thanh: “Chú ý, mục tiêu đã xuất hiện!”
“Mercedes-Benz S-Class màu đen, biển số xe A888S, lập tức thực hiện kế hoạch!”
“Đã nhận thông tin!”, tài xế xe tải trả lời.
Lúc này, đèn xanh hiện lên.
Lâm Nhã Hiên chạy theo xe trước, lần lượt đi qua ngã tư.
Mà vào lúc chiếc Mercedes-Benz S-Class của Lâm Nhã Hiên vừa chạy đến giữa ngã tư, chiếc xe tải loại nhỏ chậm rãi lái đến, cũng không dừng xe lại dù đang đèn đỏ, cứ như thể mất khống chế, đột nhiên tăng tốc, tông mạnh về phía Mercedes-Benz S-Class của Lâm Nhã Hiên đang lái.
Lâm Nhã Hiên bị cú va chạm mãnh liệt bất ngờ dọa giật nảy mình.
Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Căn bản không biết né tránh.
Cuối cùng, chiếc xe tải nhỏ cứ đâm vào đầu xe Mercedes-Benz S-Class, đẩy chiếc xe của cô ra rất xa.
Cho đến khi được mấy cây lớn trong bồn hoa ven đường ngăn chặn, lúc này mới dừng lại.
Tài xế xe tải vội xuống xe, chạy đến bên ngoài cửa sổ buồng lái của Mercedes-Benz S-Class lớn tiếng hỏi: “Này, cô không sao chứ?”
Xuyên qua kính cửa sổ, nhìn thấy hình như Lâm Nhã Hiên đã rơi vào trạng thái hôn mê, khóe môi tài xế xe tải lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.
Sau đó, hắn quan sát xung quanh một lượt.
Phát hiện không có bao nhiêu người để ý chỗ này.
Mới bỏ xe chạy trốn.
Mà điều tài xế xe tải không biết là, Lâm Nhã Hiên gục trên vô lăng, điện thoại trong tay đã bấm số.
Cô đã gọi điện cho Mục Hàn.
"Đủ rồi!", Ngô Tâm Ưu đập bàn đứng dậy, quát: "Bản thân mấy đứa không tốt, nên không chấp nhận được chuyện người khác tốt hơn mấy đứa sao?"
"Đúng rồi!", Tần Mỹ vội vàng hùa theo: "Một kẻ ham mê cờ bạc, một kẻ lại là thằng ở rể vô dụng, bọn họ là chó sao sủa ra được tiếng người!"
Vậy mà lại mắng đại thống soái là chó?
Thôi Hiếu cực kỳ tức giận, nhưng chỉ đành kìm chế lại, không dám nói ra.
Dưới áp lực tinh thần như vậy, hắn lại xỉu lần nữa.
Lần này, Thôi Hiếu xỉu gần như khiến cho cả khu nhà họ Tần đều trở nên căng thẳng.
Dù sao, trong mắt bọn họ, nhà họ Tần có thể lọt được vào danh sách tham dự buổi tiệc chào đón đại thống soái, hoàn toàn nhờ công lao của Thôi Hiếu.
Vốn dĩ đây là một dịp hội họp náo nhiệt, vậy mà bởi vì chuyện này, lại khiến cả khu nhà họ Tần không vui.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thẳng thừng cho tên cả nhà Tần Lệ vào danh sách đen, không cho phép bọn họ tới khu nhà của nhà họ Tần trong vòng một tháng.
Tuy rằng kết quả không mấy vui vẻ, nhưng nhân cơ hội này, Lâm Nhã Hiên có thể tập trung tinh thần, chuyên tâm vào chuyện thành lập công ty. Ngoại trừ tiền vốn năm trăm triệu vay ngân hàng, tập đoàn Phi Long đã đầu tư một tỷ nên trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty mới của Lâm Nhã Hiên.
Vốn khởi động một tỷ rưỡi này đủ để Lâm Nhã Hiên thành lập một công ty cỡ lớn.
Bởi vì tập đoàn Phi Long chiếm tỉ lệ cổ phần lớn nhất, Phương Viên cũng giúp Lâm Nhã Hiên không ít, thậm chí trêu chọc Lâm Nhã Hiên rằng tập đoàn Nhã Hiên là công ty con của tập đoàn Phi Long.
Tập đoàn Nhã Hiên ngay từ đầu đã phát triển rất mạnh, điều này khiến cho Tần Lệ và Lâm Lợi Cương cũng vô cùng hào hứng vui vẻ.
Thường xuyên chạy tới giúp đỡ Lâm Nhã Hiên.
Loading...
"Mẹ à, mẹ đừng làm gì cho vất vả nữa", thấy Tần Lệ lại bận bịu quét dọn văn phòng, mua thêm văn phòng phẩm, Lâm Nhã Hiên rất đau lòng: "Những chuyện như thế này, con đã thuê người tới làm rồi".
"Không được!", Tần Lệ lắc đầu nói: "Tập đoàn Nhã Hiên của con mới khởi đầu, cần chi tiêu rất nhiều, khoản nào không cần thiết, có thể giảm được thì cứ giảm".
"Mà cái thằng Mục Hàn đi đâu rồi?"
"Từ lúc tập đoàn Nhã Hiên của con thành lập tới nay, chưa thấy nó tới đây lần nào!"
"Anh ấy cũng có việc bận mà", Lâm Nhã Hiên suy nghĩ, lại nói: "Mẹ, con có một tài liệu cần tới cửa sổ Cục Công vụ đóng dấu, hay là mẹ đi giúp con nhé".
Nói xong, Lâm Nhã Hiên liền lấy một xấp tài liệu ra, đưa cho Tần Lệ.
"Được!", Tần Lệ đồng ý ngay.
Tần Lệ cầm tài liệu, vui vẻ đi đến Cục Công vụ, tìm ra cửa cần đến thì nhìn thấy người ta xếp thành một hàng dài như rồng rắn phía trước nên đành đứng vào cuối hàng.
Đứng chờ khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Tần Lệ.
Tần Lệ giơ tài liệu lên, đang định đưa vào trong cửa sổ, đột nhiên một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh chen ngang, chen thẳng lên trước Tần Lệ, hét lên với nhân viên bên trong: "Here, làm cho chúng tôi trước!"
"Này, mấy người sao lại chen ngang vậy!", Tần Lệ tức giận nói: "Tôi đã chờ cả một tiếng đồng hồ, chẳng lẽ đứng chờ giùm mấy người sao?"
"Chúng tôi là người nước ngoài, có quyền ưu tiên!", người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nói bằng giọng Hoa Hạ không lưu loát lắm.
"Người nước ngoài? Người nước ngoài thì sao? Người nước ngoài đến làm thì không cần phải xếp hàng à?", Tần Lệ nghe vậy, càng tức giận.
Hơn nữa, điều khiến Tần Lệ càng thêm căm tức là nhân viên kia còn đặt tài liệu của bà ta sang một bên và làm thủ tục cho người nước ngoài trước.
"Này, tôi tới trước mà!", Tần Lệ nói lý: "Không thể theo trình tự trước sau được sao?"
"Xin lỗi cô!", nhân viên bên trong cửa sổ vẫn giữ nguyên thái độ như cũ: "Người ta là khách nước ngoài!"
"Khách nước ngoài là hơn người khác một bậc sao?", cơn giận Tần Lệ bỗng bùng cháy.
"Được rồi, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện".
"Coi như mình xui thôi!"
"Giành giật với người nước ngoài cũng không được lợi lộc gì đâu!"
Hàng người gần cửa sổ nhao nhao khuyên nhủ.
Nhìn thấy phần lớn người ta đều nghiêng về phía mình, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đắc ý ra mặt.
"Không được!", Tần Lệ nuốt không trôi cục tức này: "Tôi tới trước, thì phải làm trước cho tôi!"
"Cút mẹ bà đi!", người nước ngoài tóc vàng mắt xanh thẳng thừng đẩy Tần Lệ sang một bên.
Bởi vì sức lực chênh lệch quá lớn, Tần Lệ bị người nước ngoài này đẩy ngã phịch xuống đất.
Cả cánh tay và chân đều đau muốn chết.
"Đánh người rồi, đánh người rồi!", Tần Lệ gào thét, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Tôi muốn báo cảnh sát!"
"Tôi không tin, người nước ngoài ở nước Hoa Hạ này có thể coi trời bằng vung!"
"Bà báo đi!", người nước ngoài này thẳng thừng giẫm một cái lên người Tần Lệ, cười khẩy nói: "Tôi cũng muốn xem thử, lát nữa cảnh sát đến sẽ giúp tôi hay giúp bà?"
"Quá đáng lắm rồi!"
Người nước ngoài này hống hách như vậy, khiến mấy người hóng chuyện xung quanh cũng chướng mắt.
Mặc dù không ai dám đứng ra nói giúp Tần Lệ, nhưng lại có người len lén quay video lại, đăng lên mạng.
"Đại ca, anh xem này!"
Lúc này, tập đoàn Phi Long.
Chúc Long đang vô cùng buồn chán lướt đọc tin tức thì vừa hay nhìn thấy video Tần Lệ bị người nước ngoài ức hiếp.
Anh ta đưa ngay cho Mục Hàn xem.
"Đâu có lý này chứ!", Mục Hàn giận tím mặt.
Lập tức chạy tới Cục Công vụ.
Nhìn thấy Tần Lệ bị thương ngã dưới đất, Mục Hàn vội vàng bước tới đỡ bà ta dậy.
Tuy rằng trước đây Tần Lệ từng khó chịu với Mục Hàn không ít lần, nhưng dù sao bà ta vẫn là mẹ vợ của anh.
Sau đó anh đi đến trước mặt người nước ngoài kiêu căng kia, tát cho hắn một bạt tai.
Trong nháy mắt, bầu không khí hết sức ngột ngạt bí bách.
Đám người hóng hớt kinh ngạc há hốc mồm.
Không ai ngờ được rằng, Mục Hàn vậy mà lại ra tay đánh người nước ngoài kia.
Mấu chốt là người nước ngoài kia còn sững sờ, không hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lần đầu tiên cảm thấy Mục Hàn ra mặt giúp mình, Tần Lệ hãnh diện, vỗ tay nói: "Đánh hay lắm!"
Mục Hàn cầm tài liệu trong tay Tần Lệ qua, đưa vào ô cửa sổ và nói với nhân viên kia: "Xếp hàng làm việc, đây là lẽ đương nhiên!"
"Nếu đã đến lượt rồi, vậy thì làm đi!"
"Xin lỗi!", nhân viên dường như không hề e ngại hành động thô bạo vừa rồi của Mục Hàn, chỉ lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã tan làm rồi!"
Thấy nhân viên kia miệng thì nói đã tan làm, tay lại xử lý tài liệu cho người nước ngoài kia, Mục Hàn nổi giận: "Không phải anh nói đã tan làm rồi ư? Sao lại còn xử lý cho người nước ngoài kia?"
"Theo thông lệ, chúng tôi phải giúp đỡ khách nước ngoài", nhân viên nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt thương hại: "Vả lại, anh vừa đánh khách nước ngoài, e rằng sẽ bị kiện cáo đó!"
"Thật sao?", Mục Hàn cười khẩy nói: "Tôi lười nói với anh, lát nữa tôi sẽ để lãnh đạo của các anh nói cho anh biết".
Những năm gần đây, bởi vì tư tưởng sính ngoại, không ít người vô cùng nịnh nọt người nước ngoài, thậm chí ngay cả nhân viên công vụ cũng coi trọng người nước ngoài hơn, khiến không ít người nước ngoài ngông nghênh muốn làm gì thì làm ở Hoa Hạ.
Mục Hàn đã chướng mắt từ lâu.
"Lại còn lãnh đạo của chúng tôi?", nhân viên tỏ vẻ xem thường, nói với giọng đầy khinh miệt: "Anh nghĩ anh là ai?"
Anh đối xử với người dân như vậy à?”, thái độ hung hăng của nhân viên càng khiến Mục Hàn phát cáu: “Anh không cần biết tôi là ai, dù sao chuyện ngày hôm nay tôi cũng phải truy cứu tới cùng!”
“Tôi muốn xem thử, trên mảnh đất Hoa Hạ này, trong mắt những nhân viên phục vụ nhân dân như mấy người thì địa vị của những người dân vốn có quyền làm chủ rốt cuộc có phải không bằng một người nước ngoài hay không?”
“Con rể, nói hay lắm!”, ngay cả Tần Lệ vẫn chẳng ưa gì Mục Hàn cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
“Ô, nghe khẩu khí của anh cứ như là lãnh đạo của chúng tôi nhỉ”, nhân viên cười khẩy, nói với vẻ dè bỉu: “Anh bớt cái trò phô trương thanh thế, tỏ vẻ uy quyền ở đây đi!”
“Nếu như anh thật sự là lãnh đạo thì mẹ vợ anh còn cần phải xếp hàng làm việc à?”
“Người nhà lãnh đạo thì có thể được hưởng đặc quyền ư? Người nước ngoài thì có thể được hưởng đặc quyền à? Ai truyền bá cho mấy người tư tưởng làm việc sính ngoại như thế?”
Mục Hàn rút điện thoại ra, nói: “Tôi không nói chuyện với anh, lát nữa tôi bảo lãnh đạo của anh nói chuyện với anh”.
“Trò đùa gì thế?”, nhân viên thấy vậy liền cười cợt: “Anh đang định gọi điện thoại cho lãnh đạo của chúng tôi đấy à?”
“Cục trưởng của chúng tôi rất bận, không rảnh quan tâm tới mấy người dân nhỏ bé như các người đâu!”
Mục Hàn không buồn để ý tới nhân viên kia, mà gọi điện cho Mộ Dung Phong.
“Lập tức liên hệ cho tôi cục trưởng của Cục Công vụ, bảo ông ta đến nơi làm việc!”
Mục Hàn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, không hề nói rõ nguyên nhân.
Nhưng Mộ Dung Phong lập tức hành động, chưa tới một phút đã tra ra nguyên nhân Mục Hàn muốn gặp cục trưởng Cục Công vụ.
Mẹ vợ của Điện Chủ Điện Long Vương bị người ta đánh, chuyện này sao có thể bỏ qua được chứ?
Loading...
Mộ Dung Phong cũng nghiêm túc, lập tức gọi điện thoại gấp cho lãnh đạo trực thuộc của cục trưởng Cục Công vụ.
“Cái gì?”, nhận được cuộc gọi của lãnh đạo trực thuộc, lúc này cục trưởng Cục Công vụ - Đổng Thiên Phong đang ở bên ngoài khảo sát sợ tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh: “Mẹ vợ của vị lãnh đạo đó bị người nước ngoài đánh sao?”
“Còn bị nhân viên gây khó dễ?”
Vị lãnh đạo mà Đổng Thiên Phong nhắc tới chính là Mục Hàn.
Đổng Thiên Phong cũng không còn tâm trạng để khảo sát nữa, lập tức tuyên bố phải trở về ngay để xử lý chuyện gấp, để trợ lý thay ông ta khảo sát điều tra, còn ông ta vội vàng trở về Cục Công vụ.
“Cục trưởng Đổng tới thật sao?”, nhìn thấy Đổng Thiên Phong tới, nhân viên hơi ngạc nhiên.
Anh ta vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
“Có chuyện gì thế?”, mặc dù Mục Hàn đang ở trước mặt nhưng nghĩ tới quy định bảo mật mà lãnh đạo trực thuộc đã dặn dò, Đổng Thiên Phong cũng không dám nịnh bợ Mục Hàn công khai, chỉ có thể giả vờ dùng thái độ xử lý việc công, nói với nhân viên: “Tôi nghe nói chỗ này vừa xảy ra chuyện nên vội vàng qua đây!”
“Người nước ngoài này đánh mẹ vợ tôi!”, Mục Hàn giơ tay chỉ vào người nước ngoài kia.
Nếu đổi lại là người khác, Đổng Thiên Phong cũng chỉ khuyên bảo vài câu cho yên chuyện rồi rời đi.
Nhưng người trước mắt này là ai chứ?
Là sự tồn tại chỉ dưới một người nhưng trên mười nghìn người ở Hoa Hạ.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Đổng Thiên Phong càng thêm căng thẳng, trách mắng: “Quá là ngang ngược rồi, một người nước ngoài mà cũng dám hung hăng phách lối, đánh người dân nước ta trên mảnh đất Hoa Hạ này, đâu có cái lý đó chứ!”
“Cục trưởng Đổng, không phải như vậy ạ”, nhân viên vẫn không nhận ra được tình hình trước mắt, chỉ muốn nịnh nọt người nước ngoài kia: “Là cô này có thái độ hung hăng, đánh vị khách nước ngoài này, khiến cho tâm trạng anh ta trở nên kích động nên mới phòng vệ chính đáng!”
“Phòng vệ chính đáng?”, Mục Hàn cười nói: “Ha ha! Anh vẫn còn dám nói thế cơ đấy!”
“Mọi người nói xem, chân tướng của sự việc đúng như lời anh ta nói sao?”
Mục Hàn nói với mọi người đang đứng hóng hớt xung quanh.
Nhưng không có ai lên tiếng.
Dù sao, vì một người không quen biết mà đắc tội với nhân viên làm việc cho bọn họ thì đúng là lợi bất cập hại.
Nhìn thấy mọi người lựa chọn làm ngơ, nhân viên càng thêm đắc ý.
“Cục trưởng Đổng, ông xem, những gì tôi nói đều là sự thật”, nhân viên nói.
Mà người nước ngoài kia thì càng trắng trợn hơn, giơ ngón tay cái về phía nhân viên.
“Những gì anh nói có phải sự thật hay không thì kiểm tra camera giám sát là rõ ngay thôi”, Mục Hàn nhìn Đổng Thiên Phong, bình tĩnh nói: “Đại sảnh làm việc của Cục Công vụ mấy người có camera giám sát chứ?”
Nhân viên không biết điều như vậy càng khiến Đổng Thiên Phong thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Đổng Thiên Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu nói: “Có chứ, có chứ”.
Ông ta lập tức ra lệnh cho bảo vệ phòng giám sát trích xuất đoạn video giám sát trong khoảng thời gian đó.
Thấy Đổng Thiên Phong làm thật, nhân viên kia bỗng sững sờ.
Suy cho cùng, chỉ cần có đoạn video giám sát là có thể hoàn toàn vạch trần những lời anh ta vừa nói.
Nhưng nhân viên đó không tin Đổng Thiên Phong sẽ truy cứu mình thật.
Chẳng mấy chốc, video giám sát đã được đưa tới.
Chân tướng sự việc cũng được làm sáng tỏ, bởi vì người nước ngoài kia tự ý chen hàng nên mới khiến cho Tần Lệ bất mãn.
Chưa nói tới chuyện người nước ngoài kia chen hàng, hơn nữa thái độ còn hung hãn, đẩy ngã Tần Lệ.
“Khốn nạn!”, Đổng Thiên Phong xem xong video giám sát thì lập tức nổi giận, giơ tay chỉ vào nhân viên kia và nói với ngữ khí lạnh lùng: “Cái loại phần tử mục nát nhà cậu, chỉ biết sính ngoại, cấu kết với người nước ngoài ức hiếp người dân. Tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, cậu bị đuổi việc!”
“A?”, nhân viên hoàn toàn mơ hồ.
Phải biết rằng, công việc này vô cùng tốt.
Anh ta phải tốn không ít tâm tư, nhờ vả nhiều mối quan hệ, tặng rất nhiều quà mới có được nó.
Bây giờ lại mất việc như thế.
Nhân viên đó cảm thấy trời sắp sập xuống tới nơi.
“Còn người nước ngoài này, toàn bộ tư liệu đã làm xong đều hủy bỏ hết cho tôi, bắt anh ta xếp hàng lại từ đầu, bao giờ đến lượt thì mới giải quyết cho anh ta!”, Đổng Thiên Phong tuyên bố với tất cả nhân viên trong đại sảnh làm việc.
“Ngoài ra, việc người nước ngoài này đánh người dân bị thương cũng không thể bỏ qua như thế”.
Đổng Thiên Phong lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến nơi.
Sau một hồi điều tra đã phát hiện người nước ngoài này có vấn đề rất lớn.
Vốn dĩ hắn vượt biên trái phép, ở đất nước của mình, hắn thuộc vào loại người ba không: không có nguồn sống, không có năng lực lao động và không có người cần nuôi dưỡng, sau khi tới Hoa Hạ, dựa vào thân phận người nước ngoài đã làm ra không ít chuyện xấu gây hại cho người dân.
“Bắt giam Davids ba ngày, phạt một trăm nghìn tệ và trong vòng bảy ngày sẽ trục xuất khỏi Hoa Hạ”.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Mục Hàn nên cảnh sát không dám thờ ơ.
Chẳng mấy chốc, đã xử lý xong người nước ngoài tên Davids này.
“Đáng ghét!”
Trong một căn phòng cho thuê.
Nhìn thấy kỳ hạn quy định trục xuất ngày càng tới gần, Davids tức giận đập bàn.
“Lewis, giúp tôi với”, Davids nói với một người nước ngoài khác ở cùng phòng: “Tôi phải báo thù!”
“OK!”, Lewis ra hiệu bằng động tác tay, cười híp mắt nói: “Không thành vấn đề”.
“Điều kiện tiên quyết là tiền phải hậu hĩnh!”
“Yên tâm đi, Lewis!”, Davids nói một cách đầy tự tin: “Chỉ cần tôi còn có thể tiếp tục ở lại Hoa Hạ, với ngoại hình người nước ngoài của tôi thì có thể liên tục kiếm được tiền”.
“Dẫu sao, anh cũng biết trong mắt những người Hoa Hạ này, những người nước ngoài như chúng ta luôn thuộc đẳng cấp cao hơn”.
“Nói cũng đúng!”, Lewis gật đầu, nói: “Việc phải rời đi khi hết thời hạn, thật ra rất dễ giải quyết”.
“Tôi quen biết cháu trai của Đường Bắc Sơn giàu nhất Sở Bắc, chỉ cần cậu Đường này ra mặt thì sẽ giải quyết được chuyện hết hạn nhập cảnh của anh chỉ trong vài phút!”
“Lewis, đúng là quá tốt rồi!”, mặt Davids đầy vẻ hưng phấn.
Hắn tin vào năng lực của Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc.
“Có điều, tên khốn khiến tôi phải chịu thiệt thòi kia cũng không thể bỏ qua”, Davids nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đến Hoa Hạ lâu như vậy, vẫn chưa từng bị đối xử như thế!”
Dứt lời, Davids đi vào phòng.
Lúc đi ra, trong tay hắn cầm theo một xấp tiền giấy đỏ rực.
Hắn đưa đến trước mặt Lewis, nói: “Lewis này, anh biết tôi sẽ không để anh giúp không công mà!”
“Chuyện này dễ làm thôi!”, nhìn thấy những tờ tiền này, hai mắt Lewis lập tức phát sáng, vừa ôm đống tiền này vào lòng mình, vừa cười híp mắt nói: “Yên tâm đi, người anh em! Chuyện này giao cho tôi!”
Có động lực từ tiền, Lewis vô cùng hăng hái.
Hắn lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Chừng nửa tiếng sau.
Loading...
Lúc này Lewis mới cười híp mắt nói: “Hi, anh bạn, tôi đã giúp anh tra được tư liệu của tên khốn kia rồi”.
“Hắn là người thế nào?”, Davids thấy hứng thú.
“Chỉ là một thằng ở rể không được người ta yêu mến thôi, trước đây làm đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long, với chức vụ này mà nói, tên khốn này có thể sẽ biết võ thuật Hoa Hạ”, Lewis nói tiếp.
“Thảo nào lại ngang ngược như vậy, chắc chắn là hắn ỷ vào việc biết chút võ thuật Hoa Hạ!”, Davids gật đầu nói: “Vậy chúng ta đối phó hắn thế nào?”
“Nếu nhắm vào bản thân hắn thì chắc là độ khó hơi lớn”, Lewis buông lỏng tay, nói: “Suy cho cùng anh biết đấy, có lẽ võ thuật Hoa Hạ của tên khốn này không tệ”.
“Cần phải thêm tiền không?”, Davids vô thức hỏi.
“Nếu thêm tiền, có lẽ tôi có một ý kiến khá ổn”, vừa nghe Davids lại chủ động thêm tiền, trong lòng Lewis không khỏi vui mừng, cười nheo mắt nói: “Vừa nãy người của tôi còn tra được, vợ của hắn - Lâm Nhã Hiên, hiện nay đã tách khỏi nhà họ Tần, lập ra một công ty mới, thường ra ngoài bàn bạc công việc”.
“Anh thử nghĩ xem, nếu vào lúc này, Lâm Nhã Hiên xảy ra tai nạn xe, có phải sẽ không ai nghi ngờ chúng ta không?”
“Hay đấy!”, đôi mắt Davids lóe sáng, vỗ tay khen ngợi: “Lewis, anh bạn của tôi ơi, đầu óc của anh có gì trong đó vậy? Có khi tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc kiếp trước anh có phải người nước Hoa Hạ không, lại học được những âm mưu quỷ kế này thành thạo như vậy!”
“Hi hi! Tạo ra tai nạn bất ngờ, đúng là một ý kiến không tệ!”
…
“Nhã Hiên, mẹ nói con này, lần này thật sự may nhờ có Mục Hàn đấy!”
Tại căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Trên bàn ăn, mặt Tần Lệ đầy vẻ phấn khích, nói với Lâm Nhã Hiên: “Con không biết được đâu, sau khi Cục trưởng Đổng đến đã đuổi thẳng cổ tên nhân viên kia. Nhân viên khác thấy mẹ, mặt đều tươi cười niềm nở, chỉ sợ tiếp đón mẹ không chu đáo”.
“Lần đầu tiên mẹ hưởng thụ đãi ngộ cấp độ VIP ở cơ cấu làm việc của chính quyền thành phố đấy”.
Cho dù bị tên Davids người nước ngoài kia đẩy ngã, nhưng trong lòng Tần Lệ lúc này vô cùng dễ chịu.
“Đúng rồi, Mục Hàn”, Tần Lệ lại hỏi Mục Hàn: “Cục trưởng Đổng lại đích thân chạy đến xử lý chuyện của tao, mày làm thế nào vậy?”
“Mày nói thật cho tao biết, có phải mày là lãnh đạo của bọn họ không?”
Nghe Tần Lệ hỏi như vậy khiến Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi tò mò.
Dù sao từ sau buổi tiệc giỗ tổ nhà họ Lâm lần trước, hình như mỗi câu Mục Hàn từng nói, đều có thể thực hiện được nhờ cơ duyên trùng hợp.
Nếu chỉ một chuyện thì là trùng hợp, nhưng chuyện nào cũng trùng hợp như vậy thì lại không hiểu nổi.
“Đương nhiên không phải rồi!”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Vì chuyện này bị người ta quay phim lại, đăng lên mạng rồi, rất nhiều người nhìn thấy sẽ gây ra ảnh hưởng xã hội vô cùng xấu!”
“Cục trưởng Đổng sợ bị liên lụy, đương nhiên rất xem trọng chuyện này, cho nên con vừa điện thoại thì ông ta lập tức đến ngay!”
“Hóa ra là như vậy à!”, Tần Lệ không khỏi thất vọng.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng đúng.
Nếu Mục Hàn là lãnh đạo gì đó thì có thể ở nhà bà ta, làm một thằng ở rể cả ngày không được người khác chào đón vậy sao?
“Tao biết ngay mà, thằng này chỉ biết đầu cơ trục lợi”, Lâm Lợi Cương bĩu môi.
Lâm Lợi Cương vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện danh sách tham dự buổi tiệc của đại thống soái ở khu nhà họ Tần lần trước.
Nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy Mục Hàn không thuận mắt, ông ta cho rằng anh không có bản lĩnh bằng con rể nhà người ta.
Mục Hàn mỉm cười, cũng không phản bác.
“Đúng rồi, lát nữa em phải ra ngoài gặp khách hàng, có thể sẽ về nhà muộn một chút”, lúc này Lâm Nhã Hiên lên tiếng.
Vì đã có một chiếc Mercedes-Benz S-Class, nên bây giờ Lâm Nhã Hiên ra ngoài, cũng không cần Mục Hàn đưa đón.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhã Hiên liền lái xe Mercedes-Benz S-Class đến khu vực thành phố Sở Bắc.
Mục Hàn lái Emgrand đi làm ở tập đoàn Phi Long.
Vào lúc Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn mỗi người mỗi xe đang dừng đèn đỏ trên một con đường, trong một chiếc xe tải loại nhỏ, tài xế đeo khẩu trang màu đen, trong tai nghe còn truyền đến một âm thanh: “Chú ý, mục tiêu đã xuất hiện!”
“Mercedes-Benz S-Class màu đen, biển số xe A888S, lập tức thực hiện kế hoạch!”
“Đã nhận thông tin!”, tài xế xe tải trả lời.
Lúc này, đèn xanh hiện lên.
Lâm Nhã Hiên chạy theo xe trước, lần lượt đi qua ngã tư.
Mà vào lúc chiếc Mercedes-Benz S-Class của Lâm Nhã Hiên vừa chạy đến giữa ngã tư, chiếc xe tải loại nhỏ chậm rãi lái đến, cũng không dừng xe lại dù đang đèn đỏ, cứ như thể mất khống chế, đột nhiên tăng tốc, tông mạnh về phía Mercedes-Benz S-Class của Lâm Nhã Hiên đang lái.
Lâm Nhã Hiên bị cú va chạm mãnh liệt bất ngờ dọa giật nảy mình.
Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Căn bản không biết né tránh.
Cuối cùng, chiếc xe tải nhỏ cứ đâm vào đầu xe Mercedes-Benz S-Class, đẩy chiếc xe của cô ra rất xa.
Cho đến khi được mấy cây lớn trong bồn hoa ven đường ngăn chặn, lúc này mới dừng lại.
Tài xế xe tải vội xuống xe, chạy đến bên ngoài cửa sổ buồng lái của Mercedes-Benz S-Class lớn tiếng hỏi: “Này, cô không sao chứ?”
Xuyên qua kính cửa sổ, nhìn thấy hình như Lâm Nhã Hiên đã rơi vào trạng thái hôn mê, khóe môi tài xế xe tải lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.
Sau đó, hắn quan sát xung quanh một lượt.
Phát hiện không có bao nhiêu người để ý chỗ này.
Mới bỏ xe chạy trốn.
Mà điều tài xế xe tải không biết là, Lâm Nhã Hiên gục trên vô lăng, điện thoại trong tay đã bấm số.
Cô đã gọi điện cho Mục Hàn.
Bình luận facebook