Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271-280
Trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc.
Nhận điện thoại của người giàu nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn, tổng giám đốc chi nhánh là Dương Tông Hoàn không ngừng cúi đầu khom lưng vâng dạ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Tông Hoàn vô cùng phấn khởi, nói với Phác Thành Kim đang ngồi vắt chéo hai chân trên sô pha ở đối diện: “Ông Phác, chuyện vô cùng tốt!”
“Nói ra nghe xem!”, Phác Thành Kim lười nhác nói.
Phác Thành Kim là con trai út của tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng không có tài cán gì, hắn được bố điều đến Sở Bắc, tạm giữ chức vụ ở trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc. Vốn dĩ là muốn rèn luyện hắn, nhưng Phác Thành Kim lại ỷ vào thân phận của mình, không có chút dáng vẻ nào của một người cấp dưới trước mặt Dương Tông Hoàn.
Trong lòng Dương Tông Hoàn hiểu rõ, cậu chủ này chẳng qua chỉ đến trụ sở chi nhánh Sở Bắc để làm cảnh mà thôi.
Cho nên hắn luôn thể hiện thái độ xem Phác Thành Kim là chủ.
Từ đó lấy lòng người có thể nối nghiệp tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng trong tương lai.
“Ông Đường đã nói chỉ cần chúng ta hủy bỏ mọi sự hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên thì ông ấy sẽ giúp đỡ chúng ta!”, Dương Tông Hoàn nói: “Có chỗ dựa là Đường Bắc Sơn, cục diện của tập đoàn Tam Hưng chúng ta ở khu vực Sở Bắc sẽ được mở rộng hoàn toàn!”
“Không tồi!”, Phác Thành Kim gật đầu.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Dương Tông Hoàn vang lên.
Dương Tông Hoàn xem qua màn hình điện thoại rồi nhìn về phía Phác Thành Kim: “Là Lâm Nhã Hiên gọi đến!”
“Tôi sẽ nói với Lâm Nhã Hiên, tập đoàn Tam Hưng chúng ta sẽ hủy mọi hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên!”
Loading...
“Khoan đã!”, Phác Thành Kim như đột nhiên nghĩ tới điều gì mà bật dậy từ ghế sô pha, sau đó đi đến trước mặt Dương Tông Hoàn, lấy điện thoại bấm nút nghe: “Alo, xin chào cô Lâm, tôi là Phác Thành Kim, phó tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc!”
“Cô muốn gặp chúng tôi để bàn chuyện hợp tác sao? Được thôi, không thành vấn đề, rất OK!”
“Có thể hợp tác cùng tập đoàn mới thành lập mà lại có thực lực như của cô Lâm đây, chúng tôi vô cùng vui mừng!”
“Được, cứ quyết định vậy đi!”
Nhìn hành động của Phác Thành Kim, Dương Tông Hoàn tỏ ra bối rối.
“Tôi nghe nói, cô Lâm này có vóc dáng vô cùng xinh đẹp, nếu ngừng hợp tác với cô ta như vậy thì không phải đáng tiếc quá sao?”, Phác Thành Kim cười khà khà, trong mắt lộ ra vẻ dâm đãng.
Hắn ghé đầu thì thầm bên tai Dương Tông Hoàn.
Dương Tông Hoàn nghe xong, lập tức vỗ tay khen hay: “Ông Phác quả nhiên có rất nhiều kế hay, kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim này khiến Tông Hoàn thật sự bái phục sát đất!”
“Ha ha ha!”
Phác Thành Kim và Dương Tông Hoàn nhìn nhau, đồng thời cười ha ha.
Ở nơi khác.
Sau khi gọi điện thoại cho Phác Thành Kim xong, Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn ở bên cạnh: “Tối nay em sẽ đi gặp khách hàng đến từ tập đoàn Tam Hưng bàn chuyện hợp tác, buổi chiều sẽ tranh thủ thời gian chỉnh lý tài liệu”.
“Con bé Thù Nhi gọi điện cho em nói là sắp phải thực tập, nhờ em chuẩn bị một ít tài liệu cho con bé, mà em lại không có thời gian, anh giúp em chuyển nó cho Thù Nhi nhé!”
“Không thành vấn đề!”, Mục Hàn gật đầu đáp.
Mục Hàn nhận tài liệu thực tập từ Lâm Nhã Hiên, sau đó đi đến đại học Sở Dương.
“A!”, nhìn thấy là Mục Hàn tới, Lâm Thù Nhi bĩu môi, không khỏi có chút thất vọng.
Dù sao, ở trong lòng Lâm Thù Nhi, người anh rể Mục Hàn vô dụng này sao so được với người giàu có Mạch Thiên Hàn chứ?
Ngược lại, Tư Đồ Doãn Nhi bạn thân của Lâm Thù Nhi lại vô cùng thân thiết níu lấy Mục Hàn, gọi anh rể anh rể, líu ríu không ngừng, giống như chim hoàng yến vậy.
Khiến cho Lâm Thù Nhi ngẩn người ra, hai tay chống nạnh, không vui mà nghĩ: rốt cuộc là anh rể của ai chứ?
Tư Đồ Doãn Nhi kéo Mục Hàn đi vào trong sân trường, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Tư Đồ Doãn Nhi là một trong mười hoa khôi của trường đại học Sở Dương, độ nổi tiếng của cô ta rất cao. Các bạn nam theo đuổi cô ta có thể xếp hàng từ ký túc xá ra đến khu dạy học, nhưng Tư Đồ Doãn Nhi từ chối hết thảy những người theo đuổi. Nhập học được bốn năm, cô ta chưa bao giờ có hành động thân mật với người con trai nào.
Cho nên, cử chỉ thân mật của Tư Đồ Doãn Nhi và Mục Hàn lập tức khiến cho các bạn học chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Không gì khác ngoài ngạc nhiên vì Tư Đồ Doãn Nhi lại có bạn trai.
Tư Đồ Doãn Nhi mừng thầm trong lòng, cái cô ta muốn tạo ra chính là hiệu quả này.
Gần đây có một lưu học sinh từ nước Bổng để ý cô ta, thường xuyên mặt dày đến quấy rầy cô ta, lại còn tuyên bố một cách bá đạo rằng Tư Đồ Doãn Nhi là người con gái của hắn.
Điều này khiến Tư Đồ Doãn Nhi hết sức bực dọc.
Mục Hàn đến đây vừa khéo để Tư Đồ Doãn Nhi lấy làm bia đỡ đạn.
Vì thân phận bí mật của Mục Hàn, thật ra trong lòng Tư Đồ Doãn Nhi cũng rất yêu thích Mục Hàn.
Chỉ có Lâm Thù Nhi tụt lại phía sau Mục Hàn và Tư Đồ Doãn Nhi, ôm một chồng tài liệu thực tập, đi lẻ loi một mình.
Miệng nhếch lên, không biết đang lầm bầm cái gì.
“Tư Đồ Doãn Nhi, em đứng lại cho anh!”
Lúc này, Mục Hàn nghe thấy đằng sau vang lên một giọng Hoa Hạ vô cùng dồn nén.
Mục Hàn quay đầu lại, nhìn thấy là một sinh viên mặc đồng phục Taekwondo, vẻ mặt tức giận.
“Này, Phác Ân Thái, cậu định làm gì?”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi nói.
Phác Ân Thái đưa tay chỉ vào Mục Hàn, vẻ mặt không vui nói: “Anh ta là ai?”
“Không nhìn ra sao?”, dường như Tư Đồ Doãn Nhi có ý chọc tức Phác Ân Thái, cố tình dựa sát vào Mục Hàn, cười híp mắt nói: “Đây là bạn trai tôi!”
Trên người Tư Đồ Doãn Nhi tỏa ra một mùi hương, khiến Mục Hàn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vô thức làm động tác hít vào.
Phác Ân Thái nhìn thấy lập tức nổi giận: “Khốn nạn, Tư Đồ Doãn Nhi em là người con gái của Phác Ân Thái anh!”
“Không ai được tranh giành!”
“Phác Ân Thái, cậu đừng nói linh tinh!”, Tư Đồ Doãn Nhi nghe hắn nói vậy cũng vô cùng tức giận.
Mục Hàn thông minh đến thế nào, lập tức nhìn ra nguyên do trong đó, bèn ghé vào bên tai Tư Đồ Doãn Nhi, nhỏ giọng nói: “Bạn học Doãn Nhi, bạn hư lắm nhé, dám lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho bạn!”
“Không phải bia đỡ đạn đâu”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi: “Bây giờ anh chính là bạn trai em!”
Bị thứ mềm mại cao thẳng của Tư Đồ Doãn Nhi đè ép vô cùng thoải mái, Mục Hàn bất lực gật đầu: “Đúng, anh chính là bạn trai của em!”
“Khốn nạn!”, Mục Hàn tỏ thái độ làm Phác Ân Thái nổi giận: “Tao muốn đấu tay đôi với mày!”
“Này!”, lúc này một bạn nam đi tới, nói với Phác Ân Thái: “Phác Ân Thái, cậu đừng quá đáng, cậu xem người ta cơ thể yếu ớt, không hứng nổi gió, sao có thể là đối thủ của cậu được!”
“Nể mặt tôi, đừng gây sự ở trường học nữa!”
“Được!”, Phác Ân Thái chỉ tay vào người bạn đó, nói: “Vậy mày thế hắn đấu một trận với tao đi!”
“Vừa hay để đám phế vật nước Hoa Hạ chúng mày biết sự lợi hại của Taekwondo ở nước Bổng bọn tao!”
Nhìn bộ dạng của Phác Ân Thái, bạn học đó bỗng nghiêm mặt lại.
Xem ra Phác Ân Thái định làm thật!
Nhưng bạn học Chu không hề lo lắng.
Dù sao thì bố hắn cũng làm việc trong cơ quan nhà nước ở Sở Dương, mặc dù chỉ là công chức, nhưng trước kia Phác Ân Thái gặp hắn cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Bạn học Chu tin rằng lần này cũng như vậy.
Vừa khéo những bạn học đến xem trò vui cũng đã vây lại, bạn học Chu dự định nhân cơ hội thể hiện quyền uy của cán bộ hội sinh viên là mình, nhân tiện tranh chút thiện cảm của Tư Đồ Doãn Nhi và Lâm Thù Nhi.
“Được, tôi đồng ý với cậu!”, bạn học Chu gật đầu đáp: “Nếu cậu thua thì chuyện này dừng ở đây”.
Bạn học Chu vừa nói vừa âm thầm nháy mắt với Phác Ân Thái.
Bạn học Chu nghĩ rằng mình đang giúp Phác Ân Thái hóa giải chuyện này, chắc chắn hắn có thể hiểu được ý mình.
“Nhưng nếu như tao thắng, Tư Đồ Doãn Nhi sẽ thuộc về tao!”, Phác Ân Thái bá đạo nói.
“Chuyện này…”, bạn học Chu không ngờ Phác Ân Thái lại nói như vậy, hắn hơi lúng túng, vội vàng đổi chủ đề: “Cậu cứ thắng được tôi rồi hẵng nói!”
Bạn học Chu cởi áo ra, để Lâm Thù Nhi cầm giúp.
Bạn học Chu bày ra tư thế thức mở đầu của Tán thủ*.
Phác Ân Thái thì bày ra tư thế thực chiến của Taekwondo.
Nơi thắt lưng hắn buộc đai lưng màu đen vô cùng bắt mắt.
“A!”
“A!”
Hai người bùng nổ, gần như đồng thời hét lên, lao về phía đối phương.
Giao đấu qua ba chiêu, thực lực của bạn học Chu rõ ràng hơi thua kém Phác Ân Thái.
Loading...
Sau nhiều lần thất bại lùi lại, bạn học Chu cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, sao tên khốn này lại không theo thường lệ thế kia?
Ngay khi bạn học Chu đang suy nghĩ rối bời, Phác Ân Thái lại đá mạnh tới như lốc xoáy, khiến cho bạn học Chu lùi về sau liên tục.
Thế tiến công của Phác Ân Thái vẫn không giảm mà tiếp tục thừa thắng xông lên.
Đánh bại bạn học Chu sau mấy chiêu.
Dường như Phác Ân Thái không định tha cho bạn học Chu, hắn xông tới, ghì chân lên người bạn học Chu, tay đấm túi bụi.
“Tôi thua rồi, đừng đánh nữa!”, bạn học Chu dùng hai tay ôm đầu, miệng kêu la không rõ tiếng.
Lúc này Phác Ân Thái mới dừng tay, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Mày hãy nói với tất cả mọi người ở đây, võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi, Taekwondo mới là môn võ mạnh nhất thế giới!”
Bạn học Chu chợt sững người.
Bắt hắn phải thừa nhận võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi, hắn không bao giờ muốn như vậy.
“Nếu mày không nói, tao sẽ tiếp tục đánh cho đến khi mặt mày sưng vù!”, Phác Ân Thái nhếch khóe miệng, nói: “Bị sỉ nhục trước bao nhiêu người thế này, không dễ chịu đúng không?”
“Được, tôi nói!”, bạn học Chu thỏa hiệp: “Taekwondo là môn võ mạnh nhất thế giới!”
“Không sai!”, Phác Ân Thái cười hì hì, lại càng đắc ý: “Nhưng mày nói thiếu một câu”.
“Nói, võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi!”
Bạn học Chu im miệng không nói.
Hắn thật sự không thốt ra được câu này.
“Không nói đúng không?”, Phác Ân Thái vung nắm đấm, lại muốn đánh bạn học Chu một trận tơi bời.
“Ai nói võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi?”, lúc này, một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cánh tay của Phác Ân Thái, lạnh lùng nói: “Còn nữa, Taekwondo là môn võ mạnh nhất thế giới sao? Ai cho mày dũng khí đấy? Lương Tịnh Như sao?”
Vừa thấy người đó là Mục Hàn, Phác Ân Thái hơi kinh ngạc.
Không ngờ Mục Hàn trông yếu ớt không hứng nổi gió mà lực tay lại lớn như vậy.
“Trong mắt tôi, Taekwondo mới là rác rưởi!”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Mày dám sỉ nhục môn võ mạnh nhất nước Bổng bọn tao?”, Phác Ân Thái nói: “Mày có ngon thì buông tao ra, đấu tay đôi với tao một trận!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là võ thuật Hoa Hạ!”
“Anh rể, đừng!”, Lâm Thù Nhi vội khuyên nhủ: “Anh không đánh lại cậu ta đâu!”
“Phác Ân Thái là đai đen tứ đẳng Taekwondo, trong câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng tôi, không có mấy ai là đối thủ của cậu ta đâu!”
Tuy cô ta luôn thấy chướng mắt Mục Hàn, nhưng dù sao Mục Hàn cũng là người nhà.
Nếu Mục Hàn bị đánh giống như bạn học Chu thì sau này Lâm Thù Nhi cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Còn Tư Đồ Doãn Nhi thì lại vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên hoan hô, vỗ tay nói: “Anh rể cố lên!”
Dù sao, Tư Đồ Doãn Nhi cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực thật sự của Mục Hàn.
Mục Hàn mỉm cười, vỗ vai Lâm Thù Nhi, nói: “Không sao, nhìn anh đây!”
Mục Hàn ngoắc tay với Phác Ân Thái, nói: “Đến đây nào!”
“Mày muốn chết đúng không!”, Phác Ân Thái thấy Mục Hàn không xem mình ra gì, lập tức hét lên một tiếng, xông thẳng về phía Mục Hàn.
Hắn sử dụng toàn những đòn đánh chí mạng của Taekwondo.
Thế nhưng, điều khiến Phác Ân Thái kinh ngạc là những đòn đánh chí mạng luôn luôn thuận lợi trong quá khứ thì lần này lại không có hiệu quả.
Hắn không những không làm Mục Hàn bị thương một chút nào, mà bản thân hắn còn bị Mục Hàn hạ gục một cách dễ dàng.
Thậm chí Phác Ân Thái còn không nhìn rõ Mục Hàn đã ra tay như thế nào.
“Khốn kiếp!”, Phác Ân Thái bò dậy từ mặt đất, lại tiếp tục lao về phía Mục Hàn.
Kết quả giống như lần trước, Phác Ân Thái lại bị hạ gục.
“Nhìn thấy rồi chứ?”, Mục Hàn khinh thường nói: “Đây chính là Taekwondo, môn võ quốc gia của nước Bổng, thế mà cũng dám tự xưng là môn võ mạnh nhất thế giới sao?”
“Tôi đã nói rồi, Taekwondo mới là rác rưởi!”
Câu nói của Mục Hàn khiến những thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đang đứng vây xem đều đỏ mặt tía tai.
Mà chỉ mới đây thôi, bọn họ còn đang nhảy cẫng hoan hô vì Phác Ân Thái đánh bại bạn học Chu.
“A!”
Lần nữa bị sỉ nhục, Phác Ân Thái nghiến răng mà tiếp tục đứng dậy, xông về phía Mục Hàn.
Nhưng mà lần này.
Trong tay Phác Ân Thái có thêm một con dao găm.
Trong lúc xông về phía Mục Hàn, hắn ném con dao găm ra, mục tiêu nhằm thẳng vào tim Mục Hàn.
“Ồ?”, Mục Hàn cười khẩy, dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao đang bay tới, trở tay ném ngược lại.
Con dao lại lao về phía Phác Ân Thái.
“Á!”, một tiếng kêu đau đớn xé ruột xé gan vang lên.
Dao găm đã cắm vào bắp đùi Phác Ân Thái.
Còn chảy cả máu.
“Là cậu tự chuốc lấy đấy!”, trên mặt Mục Hàn lộ vẻ khinh thường, nói: “Mưu toan việc xấu, ắt gặp quả báo!”
Tiếp đó, Mục Hàn nói với những thành viên câu lạc bộ Taekwondo đang sững sờ: “Các cậu còn ngây ra đấy làm gì, không muốn cậu ta chết thì mau đưa cậu ta đến phòng y tế đi chứ!”
Các thành viên câu lạc bộ Taekwondo phản ứng lại, đồng loạt tiến đến dìu Phác Ân Thái.
Dù gì cũng là lưu học sinh, lại còn là chủ nhiệm câu lạc bộ Taekwondo, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ sẽ gặp rắc rối to.
…
Lúc này.
Tại Sở Bắc.
Trong một câu lạc bộ kinh doanh.
Phác Thành Kim mặc Âu phục mang giày da, ăn mặc chẳng ra gì, đang bàn việc hợp tác với Lâm Nhã Hiên cùng với Dương Tông Hoàn trên một dãy ghế bành thanh lịch ở đại sảnh.
Lúc này, chuông điện thoại của Phác Thành Kim vang lên.
“Cái gì?”
“Phác Ân Thái bị người ta đánh ở trường học sao?”
Phác Thành Kim bắt máy, nghe bên kia báo cáo mà kinh hoảng: “Rốt cuộc là ai lại to gan như vậy, dám đánh con trai tôi bị thương ngay trong trường?”
“Là một người tên Mục Hàn làm ạ”, bên kia điện thoại trả lời.
“Mục Hàn?”, Lâm Nhã Hiên nghe thấy, không khỏi sửng sốt: “Anh ấy là chồng tôi!”
*Chú thích: Tán thủ là môn võ đối kháng tay không.
“Chồng cô?”
Phác Thành Kim vốn có ý quấy rối Lâm Nhã Hiên, định lợi dụng lần đàm phán thương mại này để gài bẫy cô. Hắn đang lo không tìm được cớ thì đúng lúc lại xảy ra chuyện trong giờ phút quan trọng, khiến hắn bỗng nghĩ ra cách.
“Cô Lâm, vô cùng xin lỗi cô!”, thái độ Phác Thành Kim rất thành khẩn: “Tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta phải dừng lại giữa chừng rồi”.
“Tại sao vậy ông Phác?”, Lâm Nhã Hiên bỗng cuống cả lên.
Tập đoàn Tam Hưng là khách hàng lớn đầu tiên ngay sau khi tập đoàn Nhã Hiên mới thành lập, nên đương nhiên Lâm Nhã Hiên rất muốn duy trì mối quan hệ giữa hai bên.
“Còn cần tôi phải nói rõ hơn sao?”, Phác Thành Kim lắc đầu, nói: “Chồng cô ở trường đại học Sở Dương đã đánh con trai tôi bị thương, dù tôi rất yêu thích cô Lâm, nhưng tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta e là khó duy trì rồi!”
“Ông Phác, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi!”, Lâm Nhã Hiên vội vàng xin lỗi: “Chồng tôi không phải loại người đó!”
“Cô Lâm, lẽ nào ý của cô là con trai tôi bị chồng cô đánh là do tự chuốc lấy sao?”, Phác Thành Kim tức giận nói.
“Ông Phác, tôi không có ý đó!”, Lâm Nhã Hiên vội vàng xua tay.
“Được rồi, được rồi!”, Phác Thành Kim đứng dậy, hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi phải tới bệnh viện thăm con trai tôi rồi!”
“Ông Phác, để tôi đi chung với ông!”, Lâm Nhã Hiên nghĩ một lúc rồi cũng đuổi theo.
Phác Thành Kim cũng chẳng từ chối.
Bởi điều ông ta muốn là kết quả này.
Từng bước từng bước khiến Lâm Nhã Hiên rơi vào bẫy.
Loading...
Sau khi tới bệnh viện, Lâm Nhã Hiên đi cùng Phác Thành Kim thì thấy Phác Ân Thái đang nằm trên giường bệnh.
Khắp người từ trên xuống dưới đều cuốn băng gạc dày, trông vô cùng thê thảm.
“Bố, bố phải làm chủ cho con!”, vừa nhìn thấy Phác Thành Kim, Phác Ân Thái liền gào khóc: “Con bị người ta đánh ở trong trường!”
“Khốn khiếp!”, nhìn thấy Phác Ân Thái như vậy, Phác Thành Kim bỗng nổi điên lên: “Đáng ghét quá đi! Rốt cuộc là thù hằn nhau như nào mà lại đánh con ra nông nỗi này?”
“Kẻ đó tên là Mục Hàn, sau khi anh ta tới trường bọn con, thấy bạn gái con xinh đẹp thì liền trêu ghẹo cô ấy ngay trước mặt con, con trông thấy ngứa mắt nên đã nảy sinh tranh chấp với anh ta. Thế là anh ta ra tay đánh con thành như này, hu hu!”
“Hơn nữa, anh ta còn bắt con quỳ xuống, nói Taekwondo là rác rưởi!”
Phác Ân Thái thêm mắm thêm muối, xuyên tạc sự thật.
Nói cứ như thật.
Phác Thành Kim nghe xong bỗng đầy tức giận: “Hung hăng quá rồi!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn Lâm Nhã Hiên, vác mặt lên nói: “Cô Lâm, cô nghe thấy chưa?”
“Chồng cô không những đánh con trai tôi bị thương nặng, mà còn sỉ nhục môn võ Taekwondo của nước Bổng chúng tôi!”
“Tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng có khả năng để hợp tác nữa rồi!”
“Hơn nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để chồng cô chịu trách nhiệm tương ứng trước pháp luật. Tôi phải cho các người biết rằng không thể vì chúng tôi có thân phận nước ngoài thì sẽ bị đối xử bất công ở nước Hoa Hạ!”
“Ông Phác, đừng mà!”, hiện giờ Lâm Nhã Hiên đang nghĩ tới chuyện hợp tác nên cô không muốn làm lớn chuyện.
“Ông Phác, ông xem như này có được không?”, Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi gọi chồng tôi tới đây xin lỗi và nhận sai với ông, đồng thời sẽ bồi thường tổn thất cho các ông, ông xem như vậy được không?”
Phác Thành Kim cười nói: “Cô Lâm, cô nghĩ chúng tôi là người thiếu tiền chắc?”
“Vậy…”, Lâm Nhã Hiên bỗng sững sờ, nói: “Vậy ông Phác à, ông nói xem phải làm sao?”
“Chuyện này cũng dễ xử lý thôi”, đôi mắt gian xảo của Phác Thành Kim quan sát Lâm Nhã Hiên từ trên xuống dưới, giờ hắn mới lộ ra bộ mặt thật: “Tôi thấy cô Lâm trông cũng duyên, dáng người cũng đẹp, đúng là người phụ nữ xinh xắn! Nếu cô Lâm dâng mình ngủ với tôi một đêm thì chuyện này coi như xong!”
“Vả lại tôi đảm bảo với cô, chuyện hợp tác giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp tục”.
“Cái gì?”, những lời nói của Phác Thành Kim làm Lâm Nhã Hiên khiếp sợ.
Theo bản năng cô tránh xa Phác Thành Kim ra.
Cô cảm thấy như bản thân bị sỉ nhục vô cùng, cô mắng: “Đồ vô liêm sỉ!”
“Bố, con cũng muốn cô ta ngủ với con một đêm!”, lúc này, Phác Ân Thái đứng bên cũng lên tiếng.
“Ok, không thành vấn đề!”, Phác Thành Kim cười hi hi.
“Đừng mơ!”, Lâm Nhã Hiên hoàn toàn tức giận: “Bố con các người đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Từ giờ trở đi, tập đoàn Nhã Hiên sẽ không hợp tác với tập đoàn Tam Hưng các người nữa!”
“Cô Lâm, tôi mong cô suy nghĩ cho kỹ”, Phác Thành Kim cười híp mắt nói: “Nếu cô không đồng ý yêu cầu của chúng tôi, vậy thì chúng tôi đành phải báo cảnh sát, để bọn họ tới xử lý chồng cô”.
“Cô coi con trai tôi đã bị thương như vậy, chồng cô bị phạt tù tám năm mười năm cũng nên!”
“Ông!”, Lâm Nhã Hiên tức đến run người: “Tôi tin chồng tôi, anh ấy không phải người như thế!”
“Chuyện này nhất định có uẩn khúc, tôi sẽ điều tra rõ chân tướng!”
Nói xong, Lâm Nhã Hiên liền rời đi.
Lâm Nhã Hiên đã tìm tới Mục Hàn.
Và nói hết những chuyện mà Phác Thành Kim nói với cô cho Mục Hàn.
“Tên Phác Thành Kim này, dám gài bẫy hãm hại vợ mình ư?”, ánh mắt Mục Hàn chợt lóe lên tia sát khí: “Xem ra tập đoàn Tam Hưng không cần thiết phải tồn tại ở Sở Bắc rồi!”
“Anh nói gì cơ?”, Lâm Nhã Hiên đầy ngờ vực.
“À, không có gì”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Em yên tâm đi, vợ à, chuyện này vốn không phải như Phác Ân Thái nói đâu!”
Mục Hàn nói rõ đầu đuôi ngọn ngành về những chuyện xảy ra cho Lâm Nhã Hiên nghe.
“Thì ra chân tướng sự việc là như vậy!”, Lâm Nhã hiên nghe xong thì càng tức giận hơn: “Không ngờ người nước Bổng lại bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, lại chơi đòn trả đũa!”
“Đúng rồi, chồng à, hay là chúng ta tới trường học tìm mấy em học sinh làm chứng cho chúng ta trước đi!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói.
Sau khi tới trường đại học Sở Dương, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên tới tìm Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi trước.
Vì đương nhiên hai đứa nhóc này sẽ làm chứng giúp Mục Hàn.
Có điều, hai người họ và Mục Hàn là người quen, bằng chứng không đanh thép cho lắm.
Thế là Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi liền tìm bạn học Chu.
“Không!”, điều khiến mấy người Mục Hàn không ngờ tới đó là một người trước nay luôn tỏ vẻ chính nghĩa như bạn học Chu lại lắc đầu nói: “Ở trường ta, Phác Ân Thái luôn là sinh viên xuất sắc cả về học lực lẫn tính cách, cậu ta sẽ không làm loại chuyện đó đâu”.
Bạn học Chu giơ tay chỉ vào Mục Hàn: “Rõ ràng là anh trêu ghẹo bạn gái của Phác Ân Thái, còn đánh Phác Ân Thái nữa!”
“Bạn học Chu, sao cậu lại đổi trắng thay đen chứ?”, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
“Tôi không có đổi trắng thay đen, điều tôi nói đều là sự thật”, bạn học Chu nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Tiếp sau đó, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi lại tìm mấy người bạn ở xung quanh hiện trường khi ấy.
Nhưng chuyện khiến họ thất vọng đó là mấy bạn học này lại lấy lí do thoái thác giống hệt bạn học Chu.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi vô cùng khó hiểu.
“Mọi thứ đã thu xếp xong chưa?”
Trụ sở chi nhánh của tập đoàn Tam Hưng ở Sở Bắc.
Phác Thành Kim hỏi Dương Tông Hoàn.
“Ông Phác, yên tâm đi!”, Dương Tông Hoàn nheo mắt cười nói: “Lúc đó có khoảng mười mấy sinh viên, bao gồm bạn học Chu trong đó, tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, dưới uy quyền của chúng ta, bọn họ sẽ không nói năng lung tung đâu, tất cả những gì bất lợi đều chĩa vào chồng của Lâm Nhã Hiên!”
“Tốt lắm!”, Phác Thành Kim gật đầu nói: “Tôi muốn vụ án này trở thành vụ án đầy đủ chứng cứ, khiến chồng của Lâm Nhã Hiên không có cách nào trở mình!”
“Người phụ nữ ngu xuẩn chết tiệt này, lại dám từ chối tôi ngay trước mặt, tôi phải cho cô ta biết hậu quả!”
“Đúng rồi, Sở Cảnh sát đã hành động chưa?”
“Đã hành động rồi”, Dương Tông Hoàn nói: “Tin rằng không bao lâu nữa, Lâm Nhã Hiên sẽ chủ động đến cầu xin ông Phác!”
...
“Rõ ràng đám bạn học này đã bị người khác đánh tiếng trước”, lúc Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đang nghi hoặc, Mục Hàn lên tiếng: “Xem ra, tốc độ của đối phương rất nhanh!”
“Vậy phải làm sao đây?”, khuôn mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ lo lắng: “Nếu như người của Sở Cảnh sát đến, bọn họ lại đưa ra lời khai giả thì anh phải ngồi tù sao?”
“Vừa hay!” Lâm Thù Nhi cười khúc khích: “Mục Hàn ngồi tù rồi, chị có thể gả cho người khác”.
“Tìm một người đàn ông tốt gấp trăm lần Mục Hàn!”
“Em ủng hộ!”, Tư Đồ Doãn Nhi lập tức vỗ tay: “Đợi anh rể ra tù rồi, em lại gả cho anh rể!”
Loading...
“Đi ra ngoài đi!”, thấy phản ứng của hai cô nhóc này, Lâm Nhã Hiên không khách khí nói: “Nói lung tung cái gì vậy, chị và Mục Hàn sẽ không ly hôn đâu!”
“Vợ à, em không cần lo lắng, anh sẽ không sao”, Mục Hàn an ủi.
Khi mấy người họ đang nói chuyện, một chiếc xe cảnh sát đã chạy đến.
Vài người mặc trang phục cảnh sát bước xuống, đi đến bên cạnh Mục Hàn.
Viên cảnh sát dẫn đầu bước tới bên cạnh Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích, bây giờ chúng tôi tiến hành bắt giữ anh, đây là lệnh bắt giữ!”
Cảnh sát nói xong liền ra lệnh cho cấp dưới tiến lên áp giải Mục Hàn.
Vẻ mặt Mục Hàn vẫn bình tĩnh: “Tôi đi cùng các anh!”
Mục Hàn đi với những viên cảnh sát này đến Sở Cảnh sát, vào phòng thẩm vấn.
Điều khiến Mục Hàn bất ngờ là những viên cảnh sát này không tiến hành thẩm vấn bình thường, mà có vài người vây quanh, trên tay đều cầm gậy, trong tư thế chuẩn bị đánh Mục Hàn.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người bước vào.
Không ngờ lại là Phác Ân Thái.
Lúc này ngoại trừ tấm băng quấn chặt trên đùi, Phác Ân Thái đâu còn dáng vẻ yếu đuối trong bệnh viện.
Phác Ân Thái lê cái chân bị thương, tập tễnh bước tới.
“Không ngờ đúng không?”, khuôn mặt Phác Ân Thái tỏ vẻ tự đắc: “Ranh con, cuối cùng hôm nay mày cũng rơi vào tay tao”.
Nhìn thấy những viên cảnh sát vô cùng bình tĩnh khi thấy Phác Ân Thái đến, rõ ràng bọn họ đều cùng một giuộc.
“Cậu là người nước Bổng mà có thể thuận lợi bước vào Sở Cảnh sát vậy sao?”, Mục Hàn cũng hết sức bất ngờ.
“Dù sao mày cũng đã là thức ăn trên đĩa, là thịt trong bát của tao rồi, tao không ngại nói cho mày biết, phía sau tập đoàn Tam Hưng của bọn tao có nhà họ Đường ở Sở Bắc chống lưng, dù có là tập đoàn Phi Long thì bọn tao cũng chẳng xem ra gì”, Phác Ân Thái nói.
“Thì ra nhà họ Đường đứng đằng sau!”, cuối cùng Mục Hàn cũng hiểu ra.
“Không chỉ có mày mà cả vợ của mày, chắc chắn cũng sẽ vì việc mày bị bắt mà đến cầu xin bố tao”, Phác Ân Thái cao ngạo liếc xéo Mục Hàn: “Nói không chừng lúc này, vợ của mày đang ở trên giường của bố tao rồi đấy!”
Phác Ân Thái nói không sai.
Sau khi Mục Hàn bị bắt, Lâm Nhã Hiên sốt ruột xoay vòng vòng.
Cuối cùng cô vẫn gọi điện cho Phác Thành Kim.
Phác Thành Kim thầm đắc ý đưa ra điều kiện cũ.
Lâm Nhã Hiên vì muốn cứu Mục Hàn, nên đành cắn răng đồng ý.
Bây giờ cô đang trên đường đến tập đoàn Tam Hưng.
“Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Tam Hưng sẽ bị gạch tên khỏi Sở Bắc!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Mày vẫn nên thức tỉnh đi! Nghĩ tới tình cảnh của bản thân mình trước đi đã!”, Phác Ân Thái không thèm quan tâm, dặn dò mấy viên cảnh sát: “Các anh cảnh sát, còn đợi gì nữa, ra tay đi!”
Mấy viên cảnh sát bước lên trước, vung cây gậy trong tay tấn công Mục Hàn.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Gần như trong chốc lát, mấy viên cảnh sát đã bị Mục Hàn quật ngã xuống đất.
“Mày!”, Phác Ân Thái bỗng sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng lấy điện thoại ra, tay run rẩy bấm số: “Alo, Cục... Cục trưởng Tào, trong phòng thẩm vấn có phạm nhân tấn công cảnh sát!”
Kết thúc cuộc gọi, Phác Ân Thái liếc nhìn Mục Hàn: “Mày có gan thì đừng đi, đợi Cục trưởng Tào đến!”
“Được, tôi đợi Cục trưởng Tào đến!”, khuôn mặt Mục Hàn vẫn bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Cục trưởng Tào đã dẫn theo một nhóm cảnh sát chạy đến.
“Cục trưởng Tào, là hắn!”, Phác Ân Thái lập tức chỉ tay vào Mục Hàn: “Hắn tấn công cảnh sát, mau chóng bắt hắn lại!”
“Hả?”, Cục trưởng Tào vô thức liếc nhìn Mục Hàn, đột nhiên rùng mình kinh sợ.
Trong lòng ông ta không khỏi ngạc nhiên, trời ơi, lũ khốn này gây ra chuyện gì thế này, sao lại bắt vị này đến đây chứ?
Bởi vì tiệc chào mừng đại thống soái sắp diễn ra, nên tất cả các quan chức cấp cục trưởng đều đã nhìn thấy bức ảnh của đại thống soái.
Hơn nữa, Thống đốc Sở Bắc còn đặc biệt dặn dò, hiện giờ đại thống soái đang cải trang vi hành.
“Bắt người!”, Cục trưởng Tào vẫy tay.
Cảnh sát phía sau lập tức hành động, nhưng lại bắt giữ Phác Ân Thái.
“Này, Cục trưởng Tào, ông bắt nhầm người rồi!”, Phác Ân Thái lập tức kêu gào.
“Người bị bắt là cậu!”, Cục trưởng Tào khịt mũi, nhìn chằm chằm Phác Ân Thái, lạnh lùng nói: “Phác Ân Thái, cậu đúng là một con chó mắt mù, cậu có biết rằng cậu đã đắc tội với ai không?”
“Dù hắn có người chống lưng thì liệu có thể lớn hơn Đường Bắc Sơn không?”, Phác Ân Thái không thèm quan tâm: “Cục trưởng Tào, ông phải hiểu rằng, sau lưng tập đoàn Tam Hưng chúng tôi là người giàu có nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn!”
“Đường Bắc Sơn?”, Cục trưởng Tào cười khẩy chế nhạo: “Người giàu có nhất Sở Bắc đứng trước mặt người này, thậm chí còn không bằng một con kiến”.
“Nghe tôi nói đây, vị này là đại thống soái của nước Hoa Hạ chúng ta, người đứng dưới một người nhưng đứng trên mười nghìn người!”
“Cậu ức hiếp bạn gái của đại thống soái trong khuôn viên trường học, còn trả đũa, vu cáo cho đại thống soái, cuộc đời của cậu coi như kết thúc rồi!”
“Hắn là đại thống soái ư?”, khuôn mặt Phác Ân Thái đầy vẻ kinh ngạc: “Sao có thể chứ?”
“Báo cáo Cục trưởng Tào!”, lúc này, một viên cảnh sát vội vàng chạy tới, không quan tâm đến việc lau mồ hôi trên trán: “Thống đốc và phó thống đốc đều đến rồi!”
“Chắc chắn bọn họ đến đây vì chuyện của đại thống soái!”, Cục trưởng Tào trở nên căng thẳng.
Xét cho cùng, để một người đường đường là đại thống soái trở thành tội phạm tình nghi, xuất hiện trong phòng thẩm vấn, đối với Cục trưởng Tào mà nói là một sơ suất cực lớn.
“Tôi xin kính chào đại thống soái!”, Thống đốc tòa thị chính và những người khác lần lượt bước vào, đồng loạt chào hỏi Mục Hàn.
“Hắn là đại thống soái thật sao?”, nhìn thấy nhiều vị lãnh đạo thành phố trên ti vi đang bày tỏ sự kính trọng với Mục Hàn như vậy, trong đầu Phác Ân Thái chỉ còn một ý nghĩ: “Xong rồi, xong rồi, tất cả kết thúc rồi!”
Trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc.
Phác Thành Kim đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, nhìn xuống bên dưới lầu.
Lâm Nhã Hiên đã đến trước cửa tòa nhà.
“Ông Phác, Lâm Nhã Hiên đã đến”, Dương Tông Hoàn đứng sau lưng Phác Thành Kim cười híp mắt nói: “Đợi lát nữa là ông có thể hái được đóa hoa hồng xinh đẹp này rồi”.
Chẳng lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Là Lâm Nhã Hiên tới.
Sau khi đón Lâm Nhã Hiên vào, Dương Tông Hoàn vô cùng chu đáo đóng cửa rời đi: “Ông Phác, cô Lâm, hai người từ từ nói chuyện nhé!”
“Cô Lâm, nếu giữa hai chúng ta đã là giao dịch, vậy thì trực tiếp một chút”, Phác Thành Kim nheo mắt lại, bộ dạng lười biếng nói: “Tôi thích phụ nữ chủ động, cô càng chủ động thì chồng cô sẽ càng an toàn!”
“Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi biết rồi”, dù rằng Lâm Nhã Hiên không muốn làm vậy.
Thế nhưng vì Mục Hàn, cô thà hi sinh chính mình.
“Không hay rồi!”, ngay lúc này, Dương Tông Hoàn tông cửa vào: “Ông Phác, có chuyện lớn không hay!”
“Chuyện gì, có quan trọng hơn chuyện bây giờ của tôi không?”, đột nhiên lại bị Dương Tông Hoàn làm phiền, Phác Thành Kim vô cùng tức giận.
Nhưng sự việc cấp bách, dù Phác Thành Kim có tức giận, Dương Tông Hoàn cũng không còn cách nào khác.
Loading...
“Vừa rồi Cục Kinh tế thành phố gửi văn kiện đến, nói rằng tập đoàn Tam Hưng của chúng ta có liên quan đến việc đưa hối lộ, số tiền lên đến hơn mười triệu!”
“Hơn nữa, Cục Thuế cũng gửi thông báo đến, nói rằng chúng ta trốn thuế hơn mười triệu tệ, họ cũng chuẩn bị điều tra chúng ta!”
“Cục Lao động cũng thông báo rằng chúng ta dính líu tới việc sử dụng lao động trẻ em trái pháp luật!”
“Sở Cảnh sát đã điều mấy chiếc xe cảnh sát đến, muốn lập hồ sơ điều tra chúng ta vì tình nghi liên quan tới nhiều vụ án lừa đảo kinh tế!”
Dương Tông Hoàn một hơi nói hết toàn bộ.
“Cái gì?”, Phác Thành Kim kinh ngạc.
Hắn vô thức đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến.
Tất cả dừng ở dưới lầu, còi cảnh sát kêu liên tục.
“Rầm, rầm, rầm!”
Chẳng mấy chốc, ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.
Mấy người cảnh sát phá cửa vào, đưa lệnh bắt giữ ra, nói với Phác Thành Kim: “Phác Thành Kim, ông bị tình nghi liên quan tới nhiều vụ án lừa đảo kinh tế và làm ảnh hưởng tới sự công bằng trong xét xử, chúng tôi quyết định bắt giữ ông!”
Sau khi cảnh sát còng tay Phác Thành Kim, người của tòa nhà thị chính cũng tới.
Tổng bí thư của tòa nhà thị chính đưa một tờ thông báo cho Phác Thành Kim: “Kể từ bây giờ, tập đoàn Tam Hưng sẽ bị niêm phong điều tra!”
“Hả?”, Phác Thành Kim lập tức hoảng loạn, vội vàng giãy giụa: “Tôi phải gọi điện cho bố tôi!”
Người của tòa nhà thị chính đồng ý với yêu cầu của Phác Thành Kim.
Điều ngoài dự liệu của Phác Thành Kim là khi nối máy với bố hắn, bố hắn lại không hỏi nguyên do sự việc mà mắng hắn một trận tới tấp: “Tên khốn nhà mày, mày có biết mày đã đắc tội với ai không?”
“Đường đường Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay một nửa số tài sản và quyền lực trên thế giới đấy, vợ của Điện Chủ mà mày cũng dám dòm ngó?”
“Cái gì mà vợ của Điện Chủ chứ?”, Phác Thành Kim hoang mang.
Vô thức liếc nhìn Lâm Nhã Hiên, tim Phác Thành Kim đập thình thịch: “Lẽ nào cô ta chính là vợ của Điện Chủ?”
“Từ bây giờ trở đi, mày và đứa con ngu ngốc Phác Ân Thái của mày không còn quan hệ gì với tập đoàn Tam Hưng tao nữa!”, bố hắn nói xong thì vội vàng cúp máy.
Câu này của bố hắn có nghĩa là vứt bỏ luôn hai bố con Phác Thành Kim.
Phác Thành Kim bỗng chốc ngồi liệt dưới đất.
Tin tức tập đoàn Tam Hưng rút khỏi Sở Bắc nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
“Sao tập đoàn Tam Hưng lại biến mất khỏi Sở Bắc chỉ trong một đêm thế chứ?”
Ở biệt thự nhà họ Đường.
Đường Bắc Sơn cảm thấy cực kì khó hiểu: “Hơn nữa, ngay cả bố con Phác Thành Kim cũng không có tin tức gì, đúng là quá kì lạ!”
“Lẽ nào là tên Mục Hàn đó làm?”, Đường Yên Nhiên nói: “Chúng ta vừa định lợi dụng Phác Thành Kim để đối phó với công ty mà vợ anh ta mới lập, thế là tập đoàn Tam Hưng xảy ra chuyện ngay, quá trùng hợp”.
“Ông còn không có năng lực đó mà cậu ta làm được sao?”, Đường Bắc Sơn trợn mắt, trầm ngâm nói: “Ông cảm thấy không phải là trùng hợp, mà là có một sức mạnh vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ đang thao túng đằng sau!”
“Ông nội, ông đang nói tới tập đoàn Phi Long sao?”, Đường Yên Nhiên hỏi.
“Rất có khả năng”, Đường Bắc Sơn gật đầu: “Nhưng mà bất kể thế nào, bố con Phác Thành Kim cũng là do nhà họ Đường chúng ta bảo vệ, Mục Hàn ỷ vào mình được tổng giám đốc tập đoàn Phi Long tán thưởng mà dám gây hấn, hoàn toàn không xem nhà họ Đường chúng ta ra gì”.
“Ông nội, lần trước ở quán karaoke, Mục Hàn còn giết bạn cháu ngay trước mặt cháu!”, cậu Đường nghiến răng nghiến lợi.
“Không sai”, Đường Bắc Sơn nói: “Chúng ta phải cảnh cáo cậu ta, tránh cậu ta tưởng mình có tập đoàn Phi Long đứng sau là muốn làm gì thì làm, không xem nhà họ Đường chúng ta ra gì”.
“Ông nội, cháu sẽ dẫn người tới chỗ anh ta ở!”, Đường Yên Nhiên nói.
“Cũng được”, Đường Bắc Sơn đồng ý.
Đường Bắc Sơn vẫn rất yên tâm về năng lực làm việc của cháu gái mình.
“Tục ngữ có câu nuôi con không dạy lỗi người bố”, cậu Đường đề nghị: “Còn nhà họ Tần ở Sở Bắc nữa, chúng ta cũng phải gây áp lực cho bọn họ một chút, để bọn họ quản lý thằng khốn đó cho tốt!”
“Ông đi cùng cháu!”, Đường Bắc Sơn nói.
Khi ba người chuẩn bị xuất phát, Đường Bắc Sơn nghe được tin tức từ tòa nhà thị chính, nói rằng Quỳ Ngưu - một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái vừa trở về từ biên giới, hiện giờ đã đi máy bay dân dụng đến Sở Bắc, lấy danh nghĩa cá nhân tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức.
“Cháu à, cháu đến nhà họ Tần một mình vậy”, Đường Bắc Sơn cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, cụ ta nói ngay: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu - một trong tứ đại chiến thần đã đến sân bay Sở Bắc, cậu ấy lấy thân phận cá nhân đến đây. Ông sẽ nhân dịp này đến sân bay đón cậu ấy, có thể thông qua vị này để kéo gần quan hệ với đại thống soái một cách nhanh chóng”.
“Việc không thể chậm trễ, ông phải đến sân bay Sở Bắc ngay đây!”
Nhà họ Đường chia ra ba đường.
Đường Yên Nhiên dẫn theo hơn một trăm người đi đến biệt thự Hoàng Đình số 1, nơi Mục Hàn ở.
Cậu Đường đi đến khu nhà họ Tần.
Còn Đường Bắc Sơn thì đi trên chiếc Patterson vô cùng bình thường.
Sở dĩ không đi xe xa hoa là vì quá khoa trương.
Dù sao Thiếu tướng Quỳ Ngưu đã lấy thân phận cá nhân đến đây thì chắc chắn là không thích làm rầm rộ.
Vội vàng đến được sân bay Sở Bắc, Đường Bắc Sơn nhờ vào quan hệ với chính quyền thành phố đã thấy được ảnh của Thiếu tướng Quỳ Ngưu. Cụ ta nhìn qua là nhận ra một người đàn ông đeo kính đen kéo theo một chiếc vali du lịch đi ra, chính là Thiếu tướng Quỳ Ngưu.
“Xin chào, Thiếu tướng Quỳ Ngưu!”, Đường Bắc Sơn lập tức lên đón: “Tôi là Đường Bắc Sơn, người giàu nhất Sở Bắc này!”
“Ông biết tôi à?”, Quỳ Ngưu vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi biết lần này cậu đến đây là lấy thân phận cá nhân tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức. Cậu đến Sở Bắc lần đầu tiên, còn nhiều bỡ ngỡ, mà tôi là người giàu nhất Sở Bắc, nếu để tôi dẫn đường cho cậu thì cậu chắc chắn có thể làm quen với Sở Bắc nhanh chóng”.
Đường Bắc Sơn đề nghị.
“Hình như đúng là vậy thật”, Quỳ Ngưu gật đầu nói.
Thấy Quỳ Ngưu đồng ý, trong lòng Đường Bắc Sơn vô cùng vui mừng.
Suy cho cùng, nếu móc nối được mối quan hệ với Quỳ Ngưu - một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái, đến lúc đó lại nhờ Quỳ Ngưu nói tốt mấy câu, vậy thì Đường Bắc Sơn ắt sẽ lọt được vào tầm mắt của đại thống soái.
Sau đó thường xuyên qua lại, Đường Bắc Sơn thuận thế đẩy thuyền, để Đường Yên làm quen với đại thống soái.
Một khi Đường Yên Nhiên kết hôn với đại thống soái thì địa vị của cụ ta đương nhiên cũng vô cùng được tôn trọng.
Nghĩ đến đây, Đường Bắc Sơn nở nụ cười, vui vẻ nói: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, cậu vừa xuống máy bay, chắc chắn cần nghỉ ngơi, nếu cậu đã đặt khách sạn rồi thì để tôi đưa cậu qua đó. Còn nếu cậu vẫn chưa kịp đặt khách sạn thì tôi cũng có thể sắp xếp chỗ cho cậu ngủ lại!”
“Tôi vẫn chưa đặt khách sạn”, Quỳ Ngưu lắc đầu.
Lần này Quỳ Ngưu đến Sở Bắc là muốn đến ở chỗ Mục Hàn.
Cho nên căn bản không nghĩ đến việc ở khách sạn.
“Nếu Thiếu tướng Quỳ Ngưu không chê thì đến ở khách sạn dưới trướng nhà họ Đường chúng tôi nhé, tuyệt đối sẽ khiến cậu hài lòng!”, Đường Bắc Sơn vội vàng đề cử.
“Được, ông sắp xếp đi”, Quỳ Ngưu gật đầu.
Với những quân nhân như Quỳ Ngưu mà nói thì ở đâu cũng được.
Không cần chú trọng nhiều như vậy.
“Đợi sau khi cậu nghỉ ngơi xong, tôi sẽ mở tiệc chào đón cậu, sau đó đưa cậu đi thưởng thức cảnh đêm Sở Bắc”.
Đường Bắc Sơn lại nói: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, tôi nói cậu biết nhé, phong cảnh Sở Bắc không tệ đâu, nhất là cảnh đêm, rất đáng để ngắm nhìn”.
“Ha ha! Ông Đường, phiền ông quá rồi”, Quỳ Ngưu mỉm cười, lắc đầu: “Lần này tôi đến Sở Bắc, một là để tham gia tiệc chúc mừng đại thống soái nhậm chức, hai là thăm người thân”.
Loading...
“Lát nữa tôi sẽ đi thăm họ hàng thân thích của tôi”.
“Hả?”, Đường Bắc Sơn không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu có họ hàng ở Sở Bắc à?”
“Không biết họ hàng của cậu tên họ là gì, tôi nghĩ chắc là tôi cũng có quen biết”.
“Khụ khụ!”, Quỳ Ngưu giả vờ ho khan một tiếng, ngắt lời Đường Bắc Sơn: “Ông Đường, thăm dò đời tư của người khác thì không hay lắm đâu nhỉ?”
“Là tôi đường đột rồi!”, Đường Bắc Sơn lập tức phản ứng lại, vội xin lỗi Quỳ Ngưu.
Ở Hoa Hạ, người thân của quân nhân là chuyện cơ mật.
Nhất là cấp bậc quân nhân như Quỳ Ngưu, thông tin thân phận của người thân lại càng bí mật hơn.
Trán Đường Bắc Sơn không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mà mình không đi quá đà.
Nếu không thì cụ ta mà bị định một tội danh là theo dõi bí mật quốc gia, vậy cũng đủ làm khó cụ ta rồi.
“Có điều, ông có thể đưa tôi đến khu dân cư mà họ hàng tôi ở”, Quỳ Ngưu nói.
“Rất vui được làm việc cho cậu!”, đôi mắt Đường Bắc Sơn lóe sáng rực rỡ, vội gật đầu đồng ý.
Chỉ cần có thể chắc chắn khu vực mà họ hàng của Thiếu tướng Quỳ Ngưu sinh sống, Đường Bắc Sơn tin rằng, với năng lực của cụ ta, chắc chắn có thể tra ra được họ hàng mà Thiếu tướng Quỳ Ngưu nói đến là ai.
Để tránh hiềm nghi, Đường Bắc Sơn không đi cùng.
Mà để tài xế đưa Quỳ Ngưu đi.
Sau khi tài xế đến nơi, lập tức báo tin cho Đường Bắc Sơn: “Ông Đường, Thiếu tướng Quỳ Ngưu xuống xe ở khu biệt thự cao cấp Hoàng Đình.
“Biệt thự Hoàng Đình?”, Đường Bắc Sơn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Dẫu sao, gia đình Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên cũng ở căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
“Chết tiệt!”, đột nhiên Đường Bắc Sơn nghĩ ra điều gì đó: “Yên Nhiên đi tìm Mục Hàn rồi, nếu cảnh tượng con nhóc này thách thức Mục Hàn bị Thiếu tướng Quỳ Ngưu nhìn thấy thì sẽ để lại ấn tướng không tốt!”
“Càng đừng nói đến việc gả cho đại thống soái!”
“Mình phải mau qua ngăn con nhóc đó lại!”
Cái gọi là họ hàng mà Quỳ Ngưu nhắc đến thật ra chính là Mục Hàn.
Lúc Quỳ Ngưu đến biệt thự Hoàng Đình số 1, Đường Yên Nhiên vẫn chưa đến.
Thấy Quỳ Ngưu đến nhà mình, Mục Hàn vô cùng bất ngờ.
“Đại ca, lại gặp mặt rồi”, Quỳ Ngưu vòng tay ôm lấy Mục Hàn, tỏ ra vô cùng vui mừng.
“Tên nhóc này, sao đột nhiên chạy đến Sở Bắc vậy?”, Mục Hàn đánh một phát vào ngực Quỳ Ngưu, cười ha ha nói: “Mấy tháng không gặp, lại cường tráng thêm rồi đấy!”
“Đại ca, lần này tôi đột ngột đến Sở Bắc, ngoài tham gia tiệc chào mừng anh nhậm chức, còn có một mục đích nữa, đó là khiến kẻ địch ở biên giới lơ là cảnh giác, để bọn chúng cho rằng, thật ra chúng ta phòng bị lỏng lẻo”.
“Đợi sau khi bọn chúng đi sâu vào ranh giới nước ta, tôi lại chĩa ngược súng giết chúng, một mẻ tóm gọn đối phương!”
Quỳ Ngưu nói ra mục đích của mình.
“Tên nhóc này giỏi lắm, bây giờ gan dạ biết bày mưu tính kế rồi đấy!”, Mục Hàn gật đầu khen ngợi.
“Đều nhờ đại ca chỉ dạy!”, Quỳ Ngưu vui vẻ nói.
Đúng vào lúc này, Đường Yên Nhiên dẫn theo hơn một trăm người khí thế hùng hổ xông vào.
Vây quanh hai người Mục Hàn và Quỳ Ngưu.
“Là cô?”, Mục Hàn liếc nhìn Đường Yên Nhiên, lạnh lùng nói: “Cô Đường, cô dẫn nhiều người bao vây tôi như vậy là có ý gì?”
“Mục Hàn, anh năm lần bảy lượt khiến nhà họ Đường chúng tôi mất hết thể diện, anh đừng cho rằng ỷ có tập đoàn Phi Long chống lưng muốn làm gì thì làm, tôi nói anh biết, nếu hôm nay anh không cho tôi một câu trả lời, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Đường Yên Nhiên nói.
“Người nhà họ Đường?”, Quỳ Ngưu hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô là người của nhà Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc à?”
“Không sai”, Đường Yên Nhiên nói với vẻ mặt đầy cao ngạo.
“Nếu đã như vậy thì nể mặt tôi, cho dù giữa hai người có ân oán gì, bắt đầu từ hôm nay cứ xóa bỏ toàn bộ đi!”, Quỳ Ngưu nghĩ con người Đường Bắc Sơn không tệ lắm, chắc chắn sẽ nghe theo mình.
Dẫu sao thì thân phận của Mục Hàn cũng không thể tiết lộ.
Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện Đường Yên Nhiên đến tận cửa khiêu khích như này.
“Nể mặt anh?”, Đường Yên Nhiên cười khẩy, đánh giá Quỳ Ngưu trên dưới một lượt, tầm tuổi với Mục Hàn, mặc dù trong ánh mắt có sát khí, nhưng ăn mặc quả thật bình thường, thậm chí còn hơi quê mùa, càng khiến cho Đường Yên Nhiên nhìn không thuận mắt, cô ta khinh thường nói: “Anh là cái thá gì, dám bảo nhà họ Đường chúng tôi nể mặt anh ư?”
“Bốp!”
Đường Yên Nhiên vừa dứt lời, không kịp đề phòng nên bị tát một bạt tai vào mặt.
Người ra tay hiển nhiên là Mục Hàn!
“Đường Yên Nhiên, cô nhớ rõ cho tôi, anh em của Mục Hàn này, tuyệt đối không cho phép cô sỉ nhục như thế!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
Trong quân đội, Mục Hàn vẫn luôn bảo vệ che chở cho những người anh em của mình.
Quỳ Ngưu cũng không bất ngờ với hành động của Mục Hàn.
“Tên khốn nhà anh, anh lại dám đánh tôi?”, Đường Yên Nhiên giận dữ, lập tức vung tay nói: “Các anh em, lên hết cho tôi!”
Đường Bắc Sơn vừa đuổi đến, đúng lúc ở trong xe thấy cảnh tượng này.
Nhìn thấy Đường Yên Nhiên lại xung đột với Thiếu tướng Quỳ Ngưu, ông ta bị dọa sợ chết khiếp.
Đường Bắc Sơn vội vàng xuống xe, nhanh chóng chạy đến, vội tới mức ngay cả giày bị rớt một chiếc cũng không kịp nhặt.
“Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”, Đường Bắc Sơn hét lên.
Đám người nhà họ Đường lập tức dừng lại.
“Ông nội, ông đến đúng lúc lắm!”, Đường Yên Nhiên đưa tay chỉ vào Mục Hàn, thở phì phò nói: “Anh ta lại dám đánh cháu!”
Ngay sau đó, cô ta lại chỉ vào Quỳ Ngưu: “Còn người này nữa, anh ta là cái thá gì chứ, lại bảo nhà họ Đường chúng ta nể mặt anh ta, ông nói xem có buồn cười không?”
“Bốp!”
Điều khiến Đường Yên Nhiên kinh ngạc là lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô ta.
Mà lần này người đánh cô ta lại là Đường Bắc Sơn.
“Ông nội, sao ông lại đánh cháu?”, Đường Yên Nhiên đưa tay lên che mặt, cảm thấy khó hiểu, vô cùng ấm ức tủi thân.
Đường Bắc Sơn nổi giận.
Con bé ngốc này, vậy mà lại sỉ nhục thiếu tướng Quỳ Ngưu trước mặt mọi người, nói anh ta chẳng là cái thá gì cả.
Đúng là tự đào hố chôn mình.
Không dễ dàng gì mới có thể tạo thiện cảm tốt với thiếu tướng Quỳ Ngưu, vậy mà đều tan thành mây khói trong chốc lát.
“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, thật xin lỗi!”, Đường Bắc Sơn vội cúi người xin lỗi: “Cháu gái của tôi không biết thân phận của cậu, nên đã mạo phạm cậu, hi vọng cậu rộng lượng bỏ qua!”
“Ông Đường, tôi thấy cháu gái của ông vô cùng ngang ngược!”, Quỳ Ngưu liếc mắt, ung dung nói: “Nếu ông không đến kịp thì e rằng hai người chúng tôi đã bị người của cô ta ta đánh nát xương nát thịt rồi nhỉ?”
“A, cái này?”, Đường Bắc Sơn vừa nghe đến đây thì bị dọa đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, cậu nói đùa rồi, nói đùa rồi”.
Tiếp đó, Đường Bắc Sơn lại trách mắng Đường Yên Nhiên: “Còn ngây người ra đó làm gì, mau ra xin lỗi nhận sai với thiếu tướng Quỳ Ngưu đi!”
Lúc này, Đường Yên Nhiên cũng hết sức kinh hãi.
Cô ta không ngờ được rằng, người đàn ông với vẻ ngoài không thuận mắt lắm trước mặt cô ta lại chính là thiếu tướng Quỳ Ngưu.
Loading...
“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, xin lỗi anh!”, đột nhiên Đường Yên Nhiên cúi đầu như con gà trống bị đánh bại: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh!”
“Người cô phải xin lỗi không phải tôi, mà là người này!”, Quỳ Ngưu chỉ tay vào Mục Hàn.
“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, xin hỏi cậu với cậu đây là…”, nhìn thấy Quỳ Ngưu ra mặt cho Mục Hàn, Đường Bắc Sơn thầm lo âu thấp thỏm.
Nếu như Mục Hàn là họ hàng thân thích của thiếu tướng Quỳ Ngưu vậy thì tiêu đời rồi.
“Ha ha! Tôi và anh ấy tình cờ gặp nhau, vì vừa mới tới đây, chưa thông thuộc tình hình giao thông, vừa hay anh ấy lại ra ngoài nên tôi nhân tiện hỏi đường thôi”, câu trả lời của Quỳ Ngưu khiến Đường Bắc Sơn yên tâm hơn.
Không phải họ hàng thân thích thì tốt rồi! Viên đá trong lòng Đường Bắc Sơn được gỡ bỏ.
“Tôi không quan tâm trước đây nhà họ Đường các người và anh ấy có thù sâu oán nặng gì, hôm nay nể mặt tôi cứ bỏ qua như vậy đi”, khóe miệng Quỳ Ngưu hơi nhếch lên: “Ông Đường, sẽ không đến mức ngay cả tôi cũng không nể mặt chứ?”
“Đương nhiên là phải nể mặt thiếu tướng Quỳ Ngưu rồi!”, Đường Bắc Sơn lập tức trả lời.
Đồng thời cụ ta cúi đầu thật sâu, nói: “Làm phiền các cậu rồi! Tôi xin tạm biệt ra về”.
Thế là Đường Bắc Sơn dẫn theo Đường Yên Nhiên và hơn một trăm người nhanh chóng rời đi.
“Chồng à, sao bên ngoài lại ồn ào vậy?”, lúc này, cánh cửa lớn của căn biệt thự Hoàng Đình số 1 mở toang, Lâm Nhã Hiên bước ra ngoài.
Là biệt thự hàng đầu Sở Bắc, hiệu quả cách âm của Hoàng Đình số 1 rất tốt.
Lâm Nhã Hiên và những người ở trong vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Bạn cũ của anh đến thăm!”, Mục Hàn lập tức giới thiệu Quỳ Ngưu với Lâm Nhã Hiên: “Cậu ấy là A Ngưu, ngày trước là đồng nghiệp của anh”.
“Mau vào đây, anh Ngưu!”, Lâm Nhã Hiên nói.
Mặc dù nói ngoại hình của Quỳ Ngưu xấu xí, trông cách ăn mặc cũng không giống người giàu có, nhưng Lâm Nhã Hiên không hề có ý nghĩ ghét người nghèo, thích người giàu.
Thậm chí cô còn muốn ra ngoài mua đồ ăn, để Mục Hàn và Quỳ Ngưu, hai “đồng nghiệp” lâu ngày không gặp nhâm nhi uống rượu.
Ở một nơi khác.
Sau khi trở về biệt thự nhà họ Đường.
Đường Yên Nhiên không cam tâm nói: “Ông nội, lẽ nào chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Đương nhiên là không”, Đường Bắc Sơn lắc đầu nói: “Yên Nhiên, cháu cũng nhìn thấy tình hình lúc đó rồi đấy, nếu chúng ta cố chấp muốn gây rắc rối với Mục Hàn thì e rằng sẽ xui xẻo đụng vào thiếu tướng Quỳ Ngưu, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta!”
“Dẫu sao, cháu cũng cần gả cho đại thống soái!”
Vừa nghe gả cho đại thống soái, mặt của Đường Yên Nhiên bỗng đỏ bừng.
Là đại thống soái duy nhất của Hoa Hạ kể từ khi lập quốc, đẩy lùi cuộc tiến công của hơn bốn mươi nước liên minh tấn công Hoa Hạ, vị anh hùng vĩ đại này nghiễm nhiên trở thành thần tượng trong lòng tất cả các cô gái, người phụ nữ nào cũng muốn lấy một người đàn ông như vậy.
“Nếu cháu gả cho đại thống soái thì ông chính là ông nội của đại thống soái, tới lúc đó chúng ta muốn đối phó với ai thì đối phó với người đó, ngay cả thiếu tướng Quỳ Ngưu cũng phải xem sắc mặt của chúng ta”, khuôn mặt Đường Bắc Sơn vô cùng đắc ý, sau đó lại hỏi trợ lý của cụ ta - Đường Thanh Vân: “Đúng rồi, đã điều tra ra họ hàng của thiếu tướng Quỳ Ngưu chưa?”
“Chưa ạ”, Đường Thanh Vân lắc đầu, nói: “Thưa ông, tất cả các mối quan hệ cá nhân của thiếu tướng Quỳ Ngưu đều là tuyệt mật, dựa vào mối quan hệ xã hội của chúng ta thì căn bản không điều tra ra được”.
“Không tra ra được thì thôi vậy”. Đường Bắc Sơn cười nói: “Mặc dù bên phía Mục Hàn, chúng ta tạm thời không thể động vào, nhưng bên phía nhà họ Tần thì vẫn có thể hành động”.
Lúc đó, cậu Đường dẫn theo rất nhiều người.
Đi đến khu nhà họ Tần với dáng vẻ khởi binh hỏi tội.
“Cái gì?”
“Mục Hàn đắc tội với Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc ư?”
“Tôi thấy cậu ta bị điên rồi, bây giờ cậu Đường đã tìm đến tận cửa!”
“Mục Hàn gây ra tai họa, tại sao lại liên lụy tới nhà họ Tần chúng ta chứ, mau gọi điện thoại, bảo Lâm Nhã Hiên đến đây xử lý!”
Bỗng chốc khu nhà họ Tần trở nên hỗn loạn như một nồi cháo.
Người giàu nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn là sự tồn tại mà bọn họ không thể đắc tội nổi.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Ngô Tâm Ưu, Lâm Nhã Hiên đang đi mua thức ăn liền vội vàng chạy đến nhà họ Tần.
“Nhà họ Đường muốn tìm Mục Hàn tính sổ sao?”, khi biết được thông tin này, Lâm Nhã Hiên bỗng hoảng sợ, lập tức cầu cứu Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà nhất định phải giúp Mục Hàn!”
“Giúp, chúng ta giúp thế nào đây?”, Ngô Tâm Ưu bĩu môi nói: “Cháu cho rằng nhà họ Tần chúng ta có thể đấu được với nhà họ Đường sao?”
Lâm Nhã Hiên bỗng im lặng không nói gì.
Cô hiểu rõ, ngay cả nhà họ Tần cũng không thể đấu lại nhà họ Đường, chứ đừng nói là Mục Hàn.
“Nhưng mà, nếu như ông bà không ra tay thì nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột xoay vòng vòng.
Lúc này, Trương Hạo ghé vào bên tai Tần Nam, nhỏ giọng thì thầm.
Tần Nam gật đầu, nói: “Nhã Hiên, chúng ta có thể giúp Mục Hàn một lần”.
“Ông nhớ cuộc họp thường niên của nhà họ Đường năm trước, Đường Bắc Sơn đã phát cho tất cả những gia tộc tham gia một lệnh đặc xá, khi ai xung đột với nhà họ Đường, có thể dùng lệnh đặc xá này thì có thể miễn được sự truy cứu của nhà họ Đường”.
“Nhưng mà, lệnh đặc xá này rất khó có được, không thể tùy tiện dùng bừa”.
“Suy cho cùng thương trường cũng như chiến trường, nếu một ngày nào đó chúng ta cạnh tranh với nhà họ Đường, đấu đến đầu rơi máu chảy thì dùng lệnh đặc xá này, vẫn có thể giữ được cơ nghiệp lớn nhà họ Tần!”
Lâm Nhã Hiên sao có thể không hiểu ý trong lời nói của Tần Nam, hỏi: “Ông ngoại, ông nói đi, phải làm thế nào thì ông mới đồng ý giúp Mục Hàn lần này?”
“Thật ra điều kiện của ông rất đơn giản, cháu hãy giao ra tập đoàn Nhã Hiên”, Tần Nam nói.
Mặc dù tập đoàn Nhã Hiên mới thành lập, nhưng đã giành được vài trăm triệu tệ tiền đầu tư từ ngân hàng, hơn nữa, còn có tập đoàn Phi Long đầu tư một tỷ tệ, có thể coi là một doanh nghiệp lớn.
Đặc biệt là trong cuộc xung đột với tập đoàn Tam Hưng, tập đoàn Nhã Hiên đã buộc tập đoàn này phải biến mất khỏi Sở Bắc chỉ sau một đêm.
Là một công ty rất có tiềm lực.
Nhà họ Tần đã thèm muốn từ lâu.
“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên giật mình khi nghe điều kiện này.
Tập đoàn Nhã Hiên là tâm huyết của Lâm Nhã Hiên.
Với sự nỗ lực của Lâm Nhã Hiên, không dễ dàng gì mới đạt được những thành tựu như bây giờ, hơn nữa tập đoàn còn đang trên đà phát triển, tiền đồ rộng mở.
“Nhã Hiên, nếu như cháu không nỡ thì thôi vậy”, Tần Nam nói: “Thế thì chuyện của Mục Hàn, chúng ta cũng lực bất tòng tâm, dù sao nhà họ Đường cũng không phải đối thủ có thể đối phó”.
“Ông ngoại!”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột lo lắng.
Đây chẳng phải là phải tự tay giao ra tập đoàn Nhã Hiên sao!
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên cắn răng, hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được! Cháu đồng ý!”
“Chính miệng cháu nói thì đừng nuốt lời đấy!”, thậm chí Ngô Tâm Ưu còn cầm giấy bút ra, đưa cho Lâm Nhã Hiên và nói: “Chúng ta phải có giấy trắng mực đen rõ ràng, sau khi cậu Đường đi, chúng ta sẽ lập tức đi làm thủ tục tiếp nhận cổ phần”.
Lâm Nhã Hiên không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ký tên.
Sau khi cầm giấy bảo đảm viết tay của Lâm Nhã Hiên, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu mới đến sân nhà họ Tần, nói với cậu Đường: “Cậu Đường, có lẽ cậu vẫn nhớ, ba năm trước nhà họ Đường đã cho chúng tôi một lệnh đặc xá, có thể miễn tội một lần khi có mâu thuẫn với nhà họ Đường”.
“Không biết cậu Đường còn nhớ chuyện này hay không?”
“Đúng là có chuyện như vậy”, cậu Đường gật đầu: “Sao vậy, bây giờ các người muốn dùng vào dịp này sao?”
“Đúng vậy!”, Tần Nam nói: “Chúng tôi muốn dùng cơ hội này để giúp Mục Hàn tránh khỏi sự truy cứu của nhà họ Đường”.
Loading...
“Tần Nam, lệnh đặc xá hiếm có này ông chắc chắn muốn dùng để cứu một thằng ở rể vô dụng như Mục Hàn sao?”, cậu Đường cảm thấy hơi khó giải quyết.
Tần Nam lấy lệnh đặc xá ra, đồng nghĩa với việc bây giờ cậu Đường không thể gây phiền phức cho Mục Hàn được nữa.
“Mục Hàn là chồng của cháu gái chúng tôi, cũng là người nhà họ Tần!”, Tần Nam nói.
“Được!”, cậu Đường cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức đồng ý: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ bỏ qua”.
“Nhưng các ông hãy nhớ, lệnh đặc xá đã hết rồi!”
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!”
Cậu Đường lập tức dẫn người của mình rời khỏi khu nhà họ Tần.
Lâm Nhã Hiên cũng giữ lời hứa, cô đi cùng đám người nhà họ Tần đến Cục Công thương để làm thủ tục thay đổi chủ sở hữu của tập đoàn Nhã Hiên.
Nhìn thấy giấy phép kinh doanh của tập đoàn Nhã Hiên, người đại diện theo pháp luật đã đổi từ Lâm Nhã Hiên thành Tần Nam, Tần Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc cứ như đang nằm mơ.
Sáp nhập tập đoàn Nhã Hiên, để công ty nhà họ Tần tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù không thể so với gia đình giàu hạng nhất, nhưng là gia đình giàu hạng hai thì vẫn đủ tư cách.
“Lâm Nhã Hiên à, rốt cuộc cháu bị thằng nhãi đó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, mà lại vì nó từ bỏ tập đoàn Nhã Hiên có giá trị hơn hai tỷ chứ!”
Ngô Tâm Ưu lại chế nhạo.
“Bố, mẹ!”, lúc này, Trương Hạo đề nghị: “Mất đi Tập đoàn Nhã Hiên, bây giờ Lâm Nhã Hiên không còn đồng nào dính túi. Hơn nữa, cả nhà họ bọn sống trong biệt thự Hoàng Đình số 1, loại biệt thự như này, nếu không có thu nhập, chỉ riêng tiền thuê hàng tháng thôi cũng đủ khiến họ choáng ngợp rồi”.
“Hơn nữa, Tần Lệ không có công việc, Lâm Lợi Cương còn là con bạc”.
“Một gia đình nghèo khó như vậy không xứng để thành một phần của nhà họ Tần chúng ta”.
“Vì vậy, con đề nghị loại bỏ cả nhà Lâm Nhã Hiên ra khỏi nhà họ Tần!”
“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy liền nổi giận: “Bác cả, bác dựa vào đâu mà làm như vậy?”
“Cháu làm gì có lỗi với nhà họ Tần sao?”
Bị đuổi khỏi gia đình là chuyện rất lớn.
Lâm Nhã Hiên giao ra tập đoàn Nhã Hiên, Trương Hạo liền làm như vậy, rõ ràng là qua cầu rút ván.
“Cô làm gì có lỗi với nhà họ Tần, trong lòng cô còn chưa biết sao?”, Trương Hạo chế nhạo: “Cô nghe lời xúi giục của Mục Hàn, rời khỏi nhà họ Tần, tự mở công ty riêng, còn trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tần, vậy cũng đủ hỗn láo rồi!”
“Bây giờ cô càng không đủ tư cách làm người nhà họ Tần!”
“Đúng, em đồng ý!”, Vương Binh nói ngay.
“Em cũng đồng ý!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng nhanh chóng ủng hộ.
Cả nhà Lâm Nhã Hiên bị gạch tên khỏi nhà họ Tần thì đám người kia sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh tài sản của nhà họ Tần.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu căn cứ vào ý kiến của đại đa số mọi người, gật đầu nói: “Nếu mọi người đã đồng ý thì quyết định vậy đi. Nhã Hiên, cháu về thông báo với bố mẹ, bảo bọn họ ba ngày sau đến nhà thờ tổ tiên nhà họ Tần, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ gạch tên ra khỏi gia phả chính thức!”
Lúc Lâm Nhã Hiên ra khỏi nhà họ Tần, cô hoàn toàn choáng váng.
Không chỉ mất tập đoàn Nhã Hiên, mà ngay cả tư cách người nhà họ Tần cũng mất luôn rồi.
“Thật quá đáng!”
Lâm Nhã Hiên trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lâm Lợi Cương đập bàn đứng dậy, nhưng lại quát Mục Hàn: “Đều tại thằng vô dụng như mày, Nhã Hiên vì cứu mày mà mất tập đoàn Nhã Hiên, còn bị đuổi khỏi nhà họ Tần nữa!”
“Cứu con?”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Con vốn không hề coi trọng tên Đường Bắc Sơn đó, đâu cần nhà họ Tần ra tay cứu giúp chứ? Nhã Hiên, em bị lừa rồi!”
“Mục Hàn, mày có ý gì?”, Tần Lệ không vui hỏi: “Lẽ nào việc Nhã Hiên mất tập đoàn Nhã Hiên và bọn tao còn bị đuổi khỏi nhà họ Tần là đáng đời sao?”
“Còn mày nữa, dẫn theo loại bạn gì đến đây vậy, đúng là sao chổi, vừa vào nhà đã hại bọn tao thê thảm vậy rồi!”
Tần Lệ nhìn Quỳ Ngưu cũng thấy chướng mắt.
Khiến Quỳ Ngưu vô cùng lúng túng.
“Mẹ, con không có ý đó”, Mục Hàn cười gượng, rồi lại nói: “Nhưng cho dù nhà họ Tần lấy được tập đoàn Nhã Hiên, thì bọn họ cũng không thể đụng đến tiền trong tài khoản đâu!”
“Hơn nữa, con có thể đảm bảo sau khi chúng ta bị bị gạch tên khỏi gia phả, bọn họ sẽ chạy đến cầu xin chúng ta quay lại gia tộc”.
“Tao nói cái bệnh khoác lác của mày sao mãi không sửa được vậy!”, Tần Lệ tức giận nói: “Người đại diện pháp lý của tập đoàn Nhã Hiên đã thay đổi rồi, bọn họ còn không thể động vào tài khoản sao?”
“Nhà họ Tần còn cầu xin chúng ta quay lại à? Tao phát hiện con người mày thật hài hước!”
“Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa!”, Lâm Lợi Cương không nhịn được nữa, nói: “Giờ nghĩ cách trước đã!”
Nếu thật sự bị nhà họ Tần gạch tên khỏi nhà họ Tần thì sẽ mất hết danh tiếng.
Nhưng Tần Lệ và Lâm Lợi Cương không nghĩ ra cách nào cả.
Quỳ Ngưu không thể giúp gì được cho Mục Hàn, dù sao đây cũng là chuyện nhà Mục Hàn, Quỳ Ngưu cũng không tiện xen vào nên chỉ tìm cớ rồi rời đi.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Đã đến ngày nhà họ Tần chính thức khai trừ cả nhà Tần Lệ.
Trong nhà thờ tổ tiên nhà họ Tần, tụ họp rất đông đủ.
Mười giờ sáng, Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương tới.
Vì Tần Nam và Ngô Tâm Ưu chỉ có năm đứa con gái, mỗi người chỉ sinh thêm một đứa con gái nên lúc xác định cô con gái nào thừa kế gia sản nhà họ Tần thì phải sinh thêm con. Nếu vẫn là con gái, cũng phải đổi thành họ Tần xem như trông coi hương khói cho cả nhà họ Tần.
Bây giờ Tần Nam và Ngô Tâm Ưu muốn gạch tên cả nhà Tần Lệ ra khỏi gia phả, Tần Lệ rất không đồng ý.
“Nếu đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu thôi!”, Ngô Tâm Ưu nói.
Tần Nam lấy gia phả nhà họ Tần ra.
“Khoan đã!”, Tần Lệ tức giận hỏi: “Bố mẹ, theo gia quy nhà họ Tần, chỉ khi phạm phải lỗi không thể tha thứ mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần. Con muốn hỏi hai người, cả nhà chúng con đã phạm phải tội tày trời gì mà hai người lại độc ác gạch tên cả nhà bọn con ra khỏi gia phả?”
“Còn cần phải hỏi nữa à?”, Trương Hạo cười khẩy nói: “Lâm Nhã Hiên nghe lời người ngoài tự ý rời khỏi nhà họ Tần để thành lập công ty riêng, còn trở thành đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực của công ty nhà họ Tần, rõ ràng là muốn từng bước xâm chiếm nhà họ Tần”.
“Hành động bất hiếu như vậy đủ để cả nhà các cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần rồi!”
“Chỉ có vậy thôi sao?”, Lâm Lợi Cương cũng không vui nói: “Rõ ràng các người ác ý chèn ép Nhã Hiên, Nhã Hiên bị ép đến đường cũng mới thành lập công ty của riêng nó”.
“Hơn nữa tập đoàn Nhã Hiên phát triển nhanh như vậy, thân là người nhà họ Tần thì các người nên thấy vui cho nó mới phải!”
“Nói năng vớ vẩn!”, Ngô Tâm Ưu trừng mắt nhìn Lâm Lợi Cương quát: “Nếu người nhà họ Tần ai cũng học theo Nhã Hiên, vậy chẳng phải nhà họ Tần đã xâu xé nhau nát bét rồi sao?”
“Muốn học theo Nhã Hiên cũng phải có bản lĩnh này”, Lâm Lợi Cương bĩu môi nói.
“Mày!”, Ngô Tâm Ưu nghẹn họng.
Loading...
Bà cụ tức giận giơ cây gậy đánh Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương vô thức trốn sau lưng Mục Hàn nói: “Lần trước lúc chị cả tham ô một tỷ của công ty, các người cũng chỉ bỏ đi chức vụ của chị ta, nhốt chị ta lại thôi. Tại sao đến lượt Nhã Hiên lại phải gạch tên ra khỏi gia phả?”
“Tôi nói này, nhà họ Tần các người đúng là đám chó hai mặt!”
“Tức chết tôi rồi!”, Lâm Lợi Cương vừa dứt lời, Ngô Tâm Ưu tức sôi máu: “Cái loại nghiện cờ bạc như mày câm miệng cho tao!”
“Bố mẹ, hai người đã thấy rồi chứ?”, lúc này Trương Hạo còn thêm dầu vào lửa: “Đã là lúc nào rồi mà cả nhà họ vẫn không chịu tỉnh ngộ, năm lần bảy lượt chọc giận hai người, quả thật xem thường nhà họ Tần chúng ta quá!”
“Đúng vậy!”, Tần Nam gật đầu nói: “Hôm nay phải gạch tên cả nhà chúng ra khỏi gia phả nhà họ Tần!”
“Lâm Lợi Cương, ông đừng nói nữa!”, Tần Lệ tức giận trợn mắt với Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương rụt cổ lại không dám nói thêm.
“Thế nào?”, thấy Mục Hàn nghiêng đầu nhìn mình, Trương Hạo cười khẩy nói: “Mục Hàn, cậu không phục sao?”
Vì chuyện của Tần Phiêu mà Trương Hạo hận Mục Hàn đến tận xương tủy.
“Quả thật cháu không phục”, Mục Hàn đáp: “Nhà họ Tần bố trí cục diện rất tốt!”
“Đầu tiên là giả vờ lấy lệnh đặc xá của nhà họ Đường để gạt Nhã Hiên giao ra tập đoàn Nhã Hiên. Các người cho rằng nhà cháu mất đi tập đoàn Nhã Hiên thì mất tất cả, rơi vào khủng hoảng kinh tế, vừa lúc lại nhân cơ hội này để đuổi bọn nghèo kiết xác nhà cháu ra khỏi nhà họ Tần”.
“Mấy người lại bớt đi một người tranh giành gia sản nhà họ Tần, đúng chứ bác cả?”
Thấy Mục Hàn thế mà lại đoán đúng ý nghĩ của mình, lòng Trương Hạo trở nên hỗn loạn, ông ta thấy hình như mình đã xem thường tên vô dụng Mục Hàn này rồi nhưng bề ngoài ông ta vẫn rất bình tĩnh.
Ông ta thản nhiên cười nói: “Cậu cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách”.
“Nhưng trên dưới nhà họ Tần đoàn kết một lòng, cậu đừng tưởng có thể khiêu khích, chia rẽ quan hệ hòa hợp của chúng tôi bằng vài lời vô căn cứ của cậu!”
“Nói hay lắm!”, Tần Nam vỗ tay.
Tiếp đó người nhà họ Tần lần lượt vỗ tay hưởng ứng.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Tần Nam lại nói: “Dù các cậu có phục hay không thì hôm nay cũng phải gạch tên cả nhà Tần Lệ ra khỏi gia phả!”
“Bây giờ tôi tuyên bố, kể từ hôm nay cả nhà Tần Lệ sẽ không còn tên trong gia phả, không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tần nữa”.
“Kể giờ phút này, chúng ta chỉ là người qua đường của nhau!”
“Cậu đi cầu độc mộc của cậu, tôi đi đường của tôi!”
Tần Nam vừa dứt lời, Trương Hạo chủ trì nghi thức lập tức gạch tên đám người Tần Lệ ra khỏi gia phả nhà họ Tần.
Mấy người Tần Lệ bị đuổi ra khỏi cửa, mất hồn mất vía đi trên đường hệt như chó hoang.
Nhất là Tần Lệ, tâm trạng bà ta bị mất không chế, bật khóc nức nở.
“Bố mẹ, hai người đừng buồn!”, lúc này, Mục Hàn nói: “Bị nhà họ Tần gạch tên cũng tốt, sau này sẽ là người xa lạ, lúc qua lại làm ăn cũng không cần lo lắng sắc mặt nhà họ Tần nữa!”
“Còn qua lại làm ăn nữa à?”, Tần Lệ cười đau khổ, tức giận nói: “Bây giờ Nhã Hiên chẳng còn công ty nữa rồi!”
“Tập đoàn Nhã Hiên có giá thị trường mấy tỷ đều đã rơi vào tay nhà họ Tần rồi!”
“Chúng ta lấy gì mà làm ăn đây?”
“Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương trợn mắt nhìn Mục Hàn quát: “Nếu không phải vì cứu mày, Nhã Hiên cũng sẽ không giao tập đoàn Nhã Hiên cho nhà họ Tần, cái tên vô dụng mày đúng là sao chổi!”
“Liên quan gì đến con chứ?”, Mục Hàn nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Con hoàn toàn không cần nhà họ Tần ra tay đối phó với nhà họ Đường mà!”
“Nói như vậy đều là lỗi của em à?”, Lâm Nhã Hiên cũng oan ức nói.
Rõ ràng bản thân cô hi sinh nhiều như vậy để cứu Mục Hàn mà cái tên này không cảm kích thì thôi, ngược lại nói năng tuyệt tình như vậy.
“Anh xin lỗi, Nhã Hiên! Ý anh không phải vậy!”, thấy Lâm Nhã Hiên tức giận, Mục Hàn vội nói: “Anh biết em nghĩ cho anh mới bị nhà họ Tần gạt nhưng em yên tâm, không bao lâu nữa, nhà họ Tần sẽ chủ động đến cầu xin em!”
“Nhà họ Tần chủ động đến cầu xin em ư?”, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên.
“Phải”, Mục Hàn gật đầu: “Nhà họ Tần sẽ chủ động đến xin em để khôi phục lại gia phả và để em trở về phụ trách tập đoàn Nhã Hiên!”
“Đúng là bệnh không hề nhẹ!”, Tần Lệ đứng bên cạnh cười nhạo lắc đầu nói: “Tao nói này, mày vẫn nên đến khoa thần kinh khám bệnh đi. Nên đi chữa cái bệnh thích nói khoác, láo xược của mày!”
“Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương nói theo.
Khu nhà của nhà họ Tần.
Sau khi cả nhà Tần Lệ bị gạch tên ra khỏi gia phả, người nhà họ Tần đều rất vui mừng.
“Cuối cùng cũng đuổi được cả nhà thần kinh này đi rồi!”, Trương Hạo vô cùng phấn khích đề nghị: “Để chúc mừng thời khắc mang tính lịch sử hôm nay, chi bằng chúng ta cùng đến trụ sở tập đoàn Nhã Hiên để thực hiện nghi thức thu nhận tập đoàn đi”.
“Ý hay đấy!”, Vương Binh lập tức đồng ý: “Tiện thể cũng để đám cấp dưới trước đây của Lâm Nhã Hiên làm quen với vài cổ đông mới chúng ta!”
“Cứ làm vậy đi”, Tần Nam gật đầu nói.
Thế là cả nhà họ Tần cùng đi đến tập đoàn Nhã Hiên.
Một đoàn mấy chục người nhà họ Tần lái bảy tám chiếc xe sang trọng hệt như đi diễu hành, đến tòa nhà trụ sở của tập đoàn Nhã Hiên.
Khi Tần Nam lôi ra văn bản thay đổi cổ phần ra, lễ tân liền gật đầu cúi người, thái độ vô cùng cung kính, đưa đoàn người nhà họ Tần vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, hơn nữa còn pha trà Long Tĩnh phục vụ hết sức chu đáo.
“Ồ, không ngờ rằng con ranh Lâm Nhã Hiên cũng bày trí khá sang trọng đấy chứ”, Trương Hạo ngồi trên ghế sô pha, uống trà Long Tĩnh, cực kỳ vui vẻ.
“Cho dù nó có sang trọng như thế nào đi chăng nữa, kể từ hôm nay trở đi, nơi này cũng thuộc về nhà họ Tần của chúng ta rồi!”, Vương Binh vui vẻ cười nói.
Tần Nam ngồi trên chiếc ghế làm việc của Lâm Nhã Hiên, cảm giác như một vị vua của cả thế giới.
“Bố, mẹ!”, Tần Yến phụ trách việc bàn giao công việc chủ yếu, gương mặt cùng tràn đầy sức sống: “Hiện nay tập đoàn Nhã Hiên đang khai thác dự án vườn sinh thái ở ngoại ô phía bắc Sở Bắc, đây là dự án trọng điểm được chính quyền thành phố hỗ trợ, hơn nữa còn có vốn đầu tư, bây giờ chúng ta tiếp nhận dự án này sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
“Tốt tốt tốt!”, Tần Nam hài lòng gật đầu nói: “Đi thông báo với lãnh đạo cấp cao, quản lý trưởng bộ phận, bảo họ đến phòng họp, nhà họ Tần chúng ta chính thức tổ chức lễ tiếp nhận tập đoàn!”
“Vâng, thưa bố!”, Tần Yến nói: “Con sẽ đi làm ngay!”
“Không hay rồi!”, đúng lúc Tần Yến chuẩn bị ra ngoài, Tần Mỹ vội vàng chạy vào trong, gương mặt nôn nóng: “Phòng Tài vụ mà vừa nãy bố phân cho con phụ trách, đột nhiên nghỉ việc tập thể, ngay cả lương cũng không lấy!”
Không chờ Tần Mỹ nói xong, Tần Lượng cũng lao vào: “Gặp ma rồi, vừa nãy con tuyên bố phụ trách phòng nhân sự nhưng đám nhân viên kia cứ như bốc hơi, từ chức tập thể, lương cũng không cần!”
“Bố, mẹ, không hay rồi!”, ngay sau đó, Tần Yến nghe điện thoại xong cũng sững sờ nói.
Loading...
“Không phải phòng quản lý chất lượng mà con tiếp quản cũng đã từ chức tập thể rồi chứ?”, tim Tần Nam cứ đập thình thịch.
“Bố, bố nói đúng ạ”, Tần Yến gật đầu bất lực nói.
“Thế này nghĩa là sao?”, Tần Nam tức giận nói: “Là bãi công tập thể à?”
Ngô Tâm Ưu nhíu mày nói: “Ông, nếu như từ chức tập thể quy mô lớn như vậy sẽ vô cùng bất lợi với việc chúng ta tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên đang vận hành bình thường!”
Khi tất cả mọi người trong nhà họ Tần đang đau đầu thì có một vị khách không mời mà tới.
“Mọi người là người của công ty Tần Thị sao?”, vị khách kia nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là chủ tòa nhà của trụ sở tập đoàn Nhã Hiên, trước kia tập đoàn Nhã Hiên đã thuê tòa nhà này của chúng tôi, tiền thuê mỗi năm là một trăm triệu, lần trước cô Lâm Nhã Hiên đã thanh toán trước ba mươi triệu rồi, theo như hợp đồng đã hẹn, hôm nay tôi đến thu bảy mươi triệu còn lại!”
“Cái gì?”, Tần Nam bị dọa sợ chết khiếp: “Tiền thuê bảy mươi triệu ư?”
Lợi nhuận hàng năm của công ty Tần Thị mới có hơn một trăm triệu!
Mà riêng tiền thuê tòa nhà trụ sở của tập đoàn Nhã Hiên đã lên đến một trăm triệu tệ!
Tần Nam không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Hợp đồng này là Lâm Nhã Hiên đã ký với các ông, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”, Ngô Tâm Ưu không biết xấu hổ nói: “Các ông muốn tiền thuê nhà thì đi mà đòi Lâm Nhã Hiên!”
“Ha ha!”, chủ nhà cười nói: “Tôi được biết, công ty Tần Thị đã thu mua tập đoàn Nhã Hiên, theo như pháp luật của Hoa Hạ chúng ta, chuyện này đã không còn liên quan đến cô Lâm Nhã Hiên nữa, đương nhiên là do công ty Tần Thị các người phụ trách rồi!”
“Đương nhiên, nếu như các ông định chơi xấu thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa!”
“Tôi tin dựa vào bản hợp đồng thuê nhà trong tay tôi này và giấy phép kinh doanh công ty Tần Thị các ông đã thu mua tập đoàn Nhã Hiên, đến lúc đó số tiền mà tòa tuyên bố các ông phải trả cho tôi không chỉ có bảy mươi triệu thôi đâu!”
“Được rồi! Ông đừng nói nữa!”, trán Tần Nam đổ mồ hôi hột.
Là lão làng đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, Tần Nam hiểu rất rõ những gì chủ nhà nói đều là thật.
“Tôi đồng ý trả tiền thuê cho ông”, Tần Nam nghiến răng nói: “Nhưng số tiền bảy mươi triệu thực sự quá lớn, chúng tôi không thể lấy ra ngay được, có thể thư thả cho chúng tôi, để chúng tôi trả góp được không?”
“Không được!”, chủ nhà lắc đầu nói: “Theo hợp đồng đã viết, nhất định phải thanh toán hết một lần”.
“Nếu không là vi phạm hợp đồng, các ông phải trả thêm một phần trăm tiền vi phạm hợp đồng”.
“Bịch!”, Tần Nam lập tức ngồi phịch xuống ghế.
“Xem ra hôm nay tôi đến không đúng lúc!”, nhìn thấy Tần Nam dường như không khỏe, chủ nhà nói: “Thế này đi, tôi sẽ nới thêm thời gian bảy ngày cho các ông, bảy ngày sau, các ông phải thanh toán hết cho tôi, nếu không chúng ta hẹn gặp lại nhau ở tòa!”
Chủ nhà vừa đi, lại có một tốp người nữa đến trụ sở tập đoàn Nhã Hiên.
“Những người này đến làm gì đây?”, Tần Nam cảm thấy huyết áp tăng vọt.
Điều sợ nhất bây giờ là nghe tin có người tới.
“Vì sự thay đổi chủ sở hữu của tập đoàn Nhã Hiên, ngân hàng Sở Bắc tạm thời quyết định hủy bỏ vốn đầu tư ba trăm triệu, cho người đến điều tra, muốn thu hồi khoản vay!”
“Người của tập đoàn tài chính Hoàn Vũ tới, bảo chúng ta trả bọn họ mười triệu chi phí tài vụ mà tập đoàn Nhã Hiên nợ!”
“Còn có công ty Trung Chính đã ký thỏa thuận với tập đoàn Nhã Hiên, vốn dĩ tối qua sẽ thanh toán nhưng vì thay đổi chủ sở hữu nên đã vi phạm hợp đồng, yêu cầu chúng ta bồi thường tiền vi phạm là năm triệu”.
“Tập đoàn Phi Long vừa gửi thư nói rằng muốn rút một tỷ tiền đầu tư”.
“…”
Tin tức thay nhau đưa tới khiến cho sắc mặt người nhà họ Tần đều trở nên xám xịt.
“Chuyện này là thế nào?”, Tần Nam tức giận hét lớn: “Ai có thể nói cho tôi biết không?”
Vốn tưởng rằng tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì cả nhà họ Tần đều sẽ được hưởng không ít lợi lộc.
Nhưng không ngờ rằng đây hoàn toàn là cục diện hỗn loạn.
Liên tiếp những món nợ kéo đến khiến tay Tần Nam run lẩy bẩy.
Lúc này, bên dưới tòa nhà trụ sở Nhã Hiên lại có một nhóm công nhân xây dựng khác kéo tới la hét.
“Những người kia lại tới làm gì thế?”, Tần Nam bị dọa sợ.
“Những người đó đều là công nhân xây dựng dự án vườn sinh thái ở vùng ngoại ô của tập đoàn Nhã Hiên, vì không xoay được vốn trong giai đoạn đầu nên Lâm Nhã Hiên đã đồng ý với họ, ba tháng sau sẽ thanh toán hết tiền giai đoạn đầu một lần, vốn dĩ là tối qua sẽ trả tiền cho họ, nhưng vì thay đổi chủ sở hữu nên chuyện này đã bị hoãn lại”.
Tần Yến lập tức điều tra rõ hết sự việc.
“Nếu là tiền công trình mà Lâm Nhã Hiên nợ, vậy thì để bọn họ tìm Lâm Nhã Hiên mà đòi chứ!”, Tần Nam nghĩ lại thấy rùng mình.
Đối mặt với những khoản nợ kia, Tần Nam lừa gạt một chút còn có thể chậm trễ được mấy ngày.
Nhưng những công nhân này đều không có tiền, nếu cụ ta không trả thì bọn họ sẽ liều mạng với cụ ta.
“Mọi người”, Tần Nam đưa người nhà họ Tần xuống dưới, nói với những công nhân kia: “Người nợ tiền công trình của các cậu là Lâm Nhã Hiên, không liên quan đến chúng tôi! Các cậu phải đi tìm Lâm Nhã Hiên chứ!”
“Nói bậy!”, người đại diện đám công nhân lập tức phản bác: “Chuyện này không liên quan đến cô Lâm Nhã Hiên!”
Nhận điện thoại của người giàu nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn, tổng giám đốc chi nhánh là Dương Tông Hoàn không ngừng cúi đầu khom lưng vâng dạ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Tông Hoàn vô cùng phấn khởi, nói với Phác Thành Kim đang ngồi vắt chéo hai chân trên sô pha ở đối diện: “Ông Phác, chuyện vô cùng tốt!”
“Nói ra nghe xem!”, Phác Thành Kim lười nhác nói.
Phác Thành Kim là con trai út của tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng không có tài cán gì, hắn được bố điều đến Sở Bắc, tạm giữ chức vụ ở trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc. Vốn dĩ là muốn rèn luyện hắn, nhưng Phác Thành Kim lại ỷ vào thân phận của mình, không có chút dáng vẻ nào của một người cấp dưới trước mặt Dương Tông Hoàn.
Trong lòng Dương Tông Hoàn hiểu rõ, cậu chủ này chẳng qua chỉ đến trụ sở chi nhánh Sở Bắc để làm cảnh mà thôi.
Cho nên hắn luôn thể hiện thái độ xem Phác Thành Kim là chủ.
Từ đó lấy lòng người có thể nối nghiệp tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng trong tương lai.
“Ông Đường đã nói chỉ cần chúng ta hủy bỏ mọi sự hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên thì ông ấy sẽ giúp đỡ chúng ta!”, Dương Tông Hoàn nói: “Có chỗ dựa là Đường Bắc Sơn, cục diện của tập đoàn Tam Hưng chúng ta ở khu vực Sở Bắc sẽ được mở rộng hoàn toàn!”
“Không tồi!”, Phác Thành Kim gật đầu.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Dương Tông Hoàn vang lên.
Dương Tông Hoàn xem qua màn hình điện thoại rồi nhìn về phía Phác Thành Kim: “Là Lâm Nhã Hiên gọi đến!”
“Tôi sẽ nói với Lâm Nhã Hiên, tập đoàn Tam Hưng chúng ta sẽ hủy mọi hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên!”
Loading...
“Khoan đã!”, Phác Thành Kim như đột nhiên nghĩ tới điều gì mà bật dậy từ ghế sô pha, sau đó đi đến trước mặt Dương Tông Hoàn, lấy điện thoại bấm nút nghe: “Alo, xin chào cô Lâm, tôi là Phác Thành Kim, phó tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc!”
“Cô muốn gặp chúng tôi để bàn chuyện hợp tác sao? Được thôi, không thành vấn đề, rất OK!”
“Có thể hợp tác cùng tập đoàn mới thành lập mà lại có thực lực như của cô Lâm đây, chúng tôi vô cùng vui mừng!”
“Được, cứ quyết định vậy đi!”
Nhìn hành động của Phác Thành Kim, Dương Tông Hoàn tỏ ra bối rối.
“Tôi nghe nói, cô Lâm này có vóc dáng vô cùng xinh đẹp, nếu ngừng hợp tác với cô ta như vậy thì không phải đáng tiếc quá sao?”, Phác Thành Kim cười khà khà, trong mắt lộ ra vẻ dâm đãng.
Hắn ghé đầu thì thầm bên tai Dương Tông Hoàn.
Dương Tông Hoàn nghe xong, lập tức vỗ tay khen hay: “Ông Phác quả nhiên có rất nhiều kế hay, kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim này khiến Tông Hoàn thật sự bái phục sát đất!”
“Ha ha ha!”
Phác Thành Kim và Dương Tông Hoàn nhìn nhau, đồng thời cười ha ha.
Ở nơi khác.
Sau khi gọi điện thoại cho Phác Thành Kim xong, Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn ở bên cạnh: “Tối nay em sẽ đi gặp khách hàng đến từ tập đoàn Tam Hưng bàn chuyện hợp tác, buổi chiều sẽ tranh thủ thời gian chỉnh lý tài liệu”.
“Con bé Thù Nhi gọi điện cho em nói là sắp phải thực tập, nhờ em chuẩn bị một ít tài liệu cho con bé, mà em lại không có thời gian, anh giúp em chuyển nó cho Thù Nhi nhé!”
“Không thành vấn đề!”, Mục Hàn gật đầu đáp.
Mục Hàn nhận tài liệu thực tập từ Lâm Nhã Hiên, sau đó đi đến đại học Sở Dương.
“A!”, nhìn thấy là Mục Hàn tới, Lâm Thù Nhi bĩu môi, không khỏi có chút thất vọng.
Dù sao, ở trong lòng Lâm Thù Nhi, người anh rể Mục Hàn vô dụng này sao so được với người giàu có Mạch Thiên Hàn chứ?
Ngược lại, Tư Đồ Doãn Nhi bạn thân của Lâm Thù Nhi lại vô cùng thân thiết níu lấy Mục Hàn, gọi anh rể anh rể, líu ríu không ngừng, giống như chim hoàng yến vậy.
Khiến cho Lâm Thù Nhi ngẩn người ra, hai tay chống nạnh, không vui mà nghĩ: rốt cuộc là anh rể của ai chứ?
Tư Đồ Doãn Nhi kéo Mục Hàn đi vào trong sân trường, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Tư Đồ Doãn Nhi là một trong mười hoa khôi của trường đại học Sở Dương, độ nổi tiếng của cô ta rất cao. Các bạn nam theo đuổi cô ta có thể xếp hàng từ ký túc xá ra đến khu dạy học, nhưng Tư Đồ Doãn Nhi từ chối hết thảy những người theo đuổi. Nhập học được bốn năm, cô ta chưa bao giờ có hành động thân mật với người con trai nào.
Cho nên, cử chỉ thân mật của Tư Đồ Doãn Nhi và Mục Hàn lập tức khiến cho các bạn học chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Không gì khác ngoài ngạc nhiên vì Tư Đồ Doãn Nhi lại có bạn trai.
Tư Đồ Doãn Nhi mừng thầm trong lòng, cái cô ta muốn tạo ra chính là hiệu quả này.
Gần đây có một lưu học sinh từ nước Bổng để ý cô ta, thường xuyên mặt dày đến quấy rầy cô ta, lại còn tuyên bố một cách bá đạo rằng Tư Đồ Doãn Nhi là người con gái của hắn.
Điều này khiến Tư Đồ Doãn Nhi hết sức bực dọc.
Mục Hàn đến đây vừa khéo để Tư Đồ Doãn Nhi lấy làm bia đỡ đạn.
Vì thân phận bí mật của Mục Hàn, thật ra trong lòng Tư Đồ Doãn Nhi cũng rất yêu thích Mục Hàn.
Chỉ có Lâm Thù Nhi tụt lại phía sau Mục Hàn và Tư Đồ Doãn Nhi, ôm một chồng tài liệu thực tập, đi lẻ loi một mình.
Miệng nhếch lên, không biết đang lầm bầm cái gì.
“Tư Đồ Doãn Nhi, em đứng lại cho anh!”
Lúc này, Mục Hàn nghe thấy đằng sau vang lên một giọng Hoa Hạ vô cùng dồn nén.
Mục Hàn quay đầu lại, nhìn thấy là một sinh viên mặc đồng phục Taekwondo, vẻ mặt tức giận.
“Này, Phác Ân Thái, cậu định làm gì?”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi nói.
Phác Ân Thái đưa tay chỉ vào Mục Hàn, vẻ mặt không vui nói: “Anh ta là ai?”
“Không nhìn ra sao?”, dường như Tư Đồ Doãn Nhi có ý chọc tức Phác Ân Thái, cố tình dựa sát vào Mục Hàn, cười híp mắt nói: “Đây là bạn trai tôi!”
Trên người Tư Đồ Doãn Nhi tỏa ra một mùi hương, khiến Mục Hàn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vô thức làm động tác hít vào.
Phác Ân Thái nhìn thấy lập tức nổi giận: “Khốn nạn, Tư Đồ Doãn Nhi em là người con gái của Phác Ân Thái anh!”
“Không ai được tranh giành!”
“Phác Ân Thái, cậu đừng nói linh tinh!”, Tư Đồ Doãn Nhi nghe hắn nói vậy cũng vô cùng tức giận.
Mục Hàn thông minh đến thế nào, lập tức nhìn ra nguyên do trong đó, bèn ghé vào bên tai Tư Đồ Doãn Nhi, nhỏ giọng nói: “Bạn học Doãn Nhi, bạn hư lắm nhé, dám lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho bạn!”
“Không phải bia đỡ đạn đâu”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi: “Bây giờ anh chính là bạn trai em!”
Bị thứ mềm mại cao thẳng của Tư Đồ Doãn Nhi đè ép vô cùng thoải mái, Mục Hàn bất lực gật đầu: “Đúng, anh chính là bạn trai của em!”
“Khốn nạn!”, Mục Hàn tỏ thái độ làm Phác Ân Thái nổi giận: “Tao muốn đấu tay đôi với mày!”
“Này!”, lúc này một bạn nam đi tới, nói với Phác Ân Thái: “Phác Ân Thái, cậu đừng quá đáng, cậu xem người ta cơ thể yếu ớt, không hứng nổi gió, sao có thể là đối thủ của cậu được!”
“Nể mặt tôi, đừng gây sự ở trường học nữa!”
“Được!”, Phác Ân Thái chỉ tay vào người bạn đó, nói: “Vậy mày thế hắn đấu một trận với tao đi!”
“Vừa hay để đám phế vật nước Hoa Hạ chúng mày biết sự lợi hại của Taekwondo ở nước Bổng bọn tao!”
Nhìn bộ dạng của Phác Ân Thái, bạn học đó bỗng nghiêm mặt lại.
Xem ra Phác Ân Thái định làm thật!
Nhưng bạn học Chu không hề lo lắng.
Dù sao thì bố hắn cũng làm việc trong cơ quan nhà nước ở Sở Dương, mặc dù chỉ là công chức, nhưng trước kia Phác Ân Thái gặp hắn cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Bạn học Chu tin rằng lần này cũng như vậy.
Vừa khéo những bạn học đến xem trò vui cũng đã vây lại, bạn học Chu dự định nhân cơ hội thể hiện quyền uy của cán bộ hội sinh viên là mình, nhân tiện tranh chút thiện cảm của Tư Đồ Doãn Nhi và Lâm Thù Nhi.
“Được, tôi đồng ý với cậu!”, bạn học Chu gật đầu đáp: “Nếu cậu thua thì chuyện này dừng ở đây”.
Bạn học Chu vừa nói vừa âm thầm nháy mắt với Phác Ân Thái.
Bạn học Chu nghĩ rằng mình đang giúp Phác Ân Thái hóa giải chuyện này, chắc chắn hắn có thể hiểu được ý mình.
“Nhưng nếu như tao thắng, Tư Đồ Doãn Nhi sẽ thuộc về tao!”, Phác Ân Thái bá đạo nói.
“Chuyện này…”, bạn học Chu không ngờ Phác Ân Thái lại nói như vậy, hắn hơi lúng túng, vội vàng đổi chủ đề: “Cậu cứ thắng được tôi rồi hẵng nói!”
Bạn học Chu cởi áo ra, để Lâm Thù Nhi cầm giúp.
Bạn học Chu bày ra tư thế thức mở đầu của Tán thủ*.
Phác Ân Thái thì bày ra tư thế thực chiến của Taekwondo.
Nơi thắt lưng hắn buộc đai lưng màu đen vô cùng bắt mắt.
“A!”
“A!”
Hai người bùng nổ, gần như đồng thời hét lên, lao về phía đối phương.
Giao đấu qua ba chiêu, thực lực của bạn học Chu rõ ràng hơi thua kém Phác Ân Thái.
Loading...
Sau nhiều lần thất bại lùi lại, bạn học Chu cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, sao tên khốn này lại không theo thường lệ thế kia?
Ngay khi bạn học Chu đang suy nghĩ rối bời, Phác Ân Thái lại đá mạnh tới như lốc xoáy, khiến cho bạn học Chu lùi về sau liên tục.
Thế tiến công của Phác Ân Thái vẫn không giảm mà tiếp tục thừa thắng xông lên.
Đánh bại bạn học Chu sau mấy chiêu.
Dường như Phác Ân Thái không định tha cho bạn học Chu, hắn xông tới, ghì chân lên người bạn học Chu, tay đấm túi bụi.
“Tôi thua rồi, đừng đánh nữa!”, bạn học Chu dùng hai tay ôm đầu, miệng kêu la không rõ tiếng.
Lúc này Phác Ân Thái mới dừng tay, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Mày hãy nói với tất cả mọi người ở đây, võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi, Taekwondo mới là môn võ mạnh nhất thế giới!”
Bạn học Chu chợt sững người.
Bắt hắn phải thừa nhận võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi, hắn không bao giờ muốn như vậy.
“Nếu mày không nói, tao sẽ tiếp tục đánh cho đến khi mặt mày sưng vù!”, Phác Ân Thái nhếch khóe miệng, nói: “Bị sỉ nhục trước bao nhiêu người thế này, không dễ chịu đúng không?”
“Được, tôi nói!”, bạn học Chu thỏa hiệp: “Taekwondo là môn võ mạnh nhất thế giới!”
“Không sai!”, Phác Ân Thái cười hì hì, lại càng đắc ý: “Nhưng mày nói thiếu một câu”.
“Nói, võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi!”
Bạn học Chu im miệng không nói.
Hắn thật sự không thốt ra được câu này.
“Không nói đúng không?”, Phác Ân Thái vung nắm đấm, lại muốn đánh bạn học Chu một trận tơi bời.
“Ai nói võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi?”, lúc này, một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cánh tay của Phác Ân Thái, lạnh lùng nói: “Còn nữa, Taekwondo là môn võ mạnh nhất thế giới sao? Ai cho mày dũng khí đấy? Lương Tịnh Như sao?”
Vừa thấy người đó là Mục Hàn, Phác Ân Thái hơi kinh ngạc.
Không ngờ Mục Hàn trông yếu ớt không hứng nổi gió mà lực tay lại lớn như vậy.
“Trong mắt tôi, Taekwondo mới là rác rưởi!”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Mày dám sỉ nhục môn võ mạnh nhất nước Bổng bọn tao?”, Phác Ân Thái nói: “Mày có ngon thì buông tao ra, đấu tay đôi với tao một trận!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là võ thuật Hoa Hạ!”
“Anh rể, đừng!”, Lâm Thù Nhi vội khuyên nhủ: “Anh không đánh lại cậu ta đâu!”
“Phác Ân Thái là đai đen tứ đẳng Taekwondo, trong câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng tôi, không có mấy ai là đối thủ của cậu ta đâu!”
Tuy cô ta luôn thấy chướng mắt Mục Hàn, nhưng dù sao Mục Hàn cũng là người nhà.
Nếu Mục Hàn bị đánh giống như bạn học Chu thì sau này Lâm Thù Nhi cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Còn Tư Đồ Doãn Nhi thì lại vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên hoan hô, vỗ tay nói: “Anh rể cố lên!”
Dù sao, Tư Đồ Doãn Nhi cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực thật sự của Mục Hàn.
Mục Hàn mỉm cười, vỗ vai Lâm Thù Nhi, nói: “Không sao, nhìn anh đây!”
Mục Hàn ngoắc tay với Phác Ân Thái, nói: “Đến đây nào!”
“Mày muốn chết đúng không!”, Phác Ân Thái thấy Mục Hàn không xem mình ra gì, lập tức hét lên một tiếng, xông thẳng về phía Mục Hàn.
Hắn sử dụng toàn những đòn đánh chí mạng của Taekwondo.
Thế nhưng, điều khiến Phác Ân Thái kinh ngạc là những đòn đánh chí mạng luôn luôn thuận lợi trong quá khứ thì lần này lại không có hiệu quả.
Hắn không những không làm Mục Hàn bị thương một chút nào, mà bản thân hắn còn bị Mục Hàn hạ gục một cách dễ dàng.
Thậm chí Phác Ân Thái còn không nhìn rõ Mục Hàn đã ra tay như thế nào.
“Khốn kiếp!”, Phác Ân Thái bò dậy từ mặt đất, lại tiếp tục lao về phía Mục Hàn.
Kết quả giống như lần trước, Phác Ân Thái lại bị hạ gục.
“Nhìn thấy rồi chứ?”, Mục Hàn khinh thường nói: “Đây chính là Taekwondo, môn võ quốc gia của nước Bổng, thế mà cũng dám tự xưng là môn võ mạnh nhất thế giới sao?”
“Tôi đã nói rồi, Taekwondo mới là rác rưởi!”
Câu nói của Mục Hàn khiến những thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đang đứng vây xem đều đỏ mặt tía tai.
Mà chỉ mới đây thôi, bọn họ còn đang nhảy cẫng hoan hô vì Phác Ân Thái đánh bại bạn học Chu.
“A!”
Lần nữa bị sỉ nhục, Phác Ân Thái nghiến răng mà tiếp tục đứng dậy, xông về phía Mục Hàn.
Nhưng mà lần này.
Trong tay Phác Ân Thái có thêm một con dao găm.
Trong lúc xông về phía Mục Hàn, hắn ném con dao găm ra, mục tiêu nhằm thẳng vào tim Mục Hàn.
“Ồ?”, Mục Hàn cười khẩy, dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao đang bay tới, trở tay ném ngược lại.
Con dao lại lao về phía Phác Ân Thái.
“Á!”, một tiếng kêu đau đớn xé ruột xé gan vang lên.
Dao găm đã cắm vào bắp đùi Phác Ân Thái.
Còn chảy cả máu.
“Là cậu tự chuốc lấy đấy!”, trên mặt Mục Hàn lộ vẻ khinh thường, nói: “Mưu toan việc xấu, ắt gặp quả báo!”
Tiếp đó, Mục Hàn nói với những thành viên câu lạc bộ Taekwondo đang sững sờ: “Các cậu còn ngây ra đấy làm gì, không muốn cậu ta chết thì mau đưa cậu ta đến phòng y tế đi chứ!”
Các thành viên câu lạc bộ Taekwondo phản ứng lại, đồng loạt tiến đến dìu Phác Ân Thái.
Dù gì cũng là lưu học sinh, lại còn là chủ nhiệm câu lạc bộ Taekwondo, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ sẽ gặp rắc rối to.
…
Lúc này.
Tại Sở Bắc.
Trong một câu lạc bộ kinh doanh.
Phác Thành Kim mặc Âu phục mang giày da, ăn mặc chẳng ra gì, đang bàn việc hợp tác với Lâm Nhã Hiên cùng với Dương Tông Hoàn trên một dãy ghế bành thanh lịch ở đại sảnh.
Lúc này, chuông điện thoại của Phác Thành Kim vang lên.
“Cái gì?”
“Phác Ân Thái bị người ta đánh ở trường học sao?”
Phác Thành Kim bắt máy, nghe bên kia báo cáo mà kinh hoảng: “Rốt cuộc là ai lại to gan như vậy, dám đánh con trai tôi bị thương ngay trong trường?”
“Là một người tên Mục Hàn làm ạ”, bên kia điện thoại trả lời.
“Mục Hàn?”, Lâm Nhã Hiên nghe thấy, không khỏi sửng sốt: “Anh ấy là chồng tôi!”
*Chú thích: Tán thủ là môn võ đối kháng tay không.
“Chồng cô?”
Phác Thành Kim vốn có ý quấy rối Lâm Nhã Hiên, định lợi dụng lần đàm phán thương mại này để gài bẫy cô. Hắn đang lo không tìm được cớ thì đúng lúc lại xảy ra chuyện trong giờ phút quan trọng, khiến hắn bỗng nghĩ ra cách.
“Cô Lâm, vô cùng xin lỗi cô!”, thái độ Phác Thành Kim rất thành khẩn: “Tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta phải dừng lại giữa chừng rồi”.
“Tại sao vậy ông Phác?”, Lâm Nhã Hiên bỗng cuống cả lên.
Tập đoàn Tam Hưng là khách hàng lớn đầu tiên ngay sau khi tập đoàn Nhã Hiên mới thành lập, nên đương nhiên Lâm Nhã Hiên rất muốn duy trì mối quan hệ giữa hai bên.
“Còn cần tôi phải nói rõ hơn sao?”, Phác Thành Kim lắc đầu, nói: “Chồng cô ở trường đại học Sở Dương đã đánh con trai tôi bị thương, dù tôi rất yêu thích cô Lâm, nhưng tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta e là khó duy trì rồi!”
“Ông Phác, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi!”, Lâm Nhã Hiên vội vàng xin lỗi: “Chồng tôi không phải loại người đó!”
“Cô Lâm, lẽ nào ý của cô là con trai tôi bị chồng cô đánh là do tự chuốc lấy sao?”, Phác Thành Kim tức giận nói.
“Ông Phác, tôi không có ý đó!”, Lâm Nhã Hiên vội vàng xua tay.
“Được rồi, được rồi!”, Phác Thành Kim đứng dậy, hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi phải tới bệnh viện thăm con trai tôi rồi!”
“Ông Phác, để tôi đi chung với ông!”, Lâm Nhã Hiên nghĩ một lúc rồi cũng đuổi theo.
Phác Thành Kim cũng chẳng từ chối.
Bởi điều ông ta muốn là kết quả này.
Từng bước từng bước khiến Lâm Nhã Hiên rơi vào bẫy.
Loading...
Sau khi tới bệnh viện, Lâm Nhã Hiên đi cùng Phác Thành Kim thì thấy Phác Ân Thái đang nằm trên giường bệnh.
Khắp người từ trên xuống dưới đều cuốn băng gạc dày, trông vô cùng thê thảm.
“Bố, bố phải làm chủ cho con!”, vừa nhìn thấy Phác Thành Kim, Phác Ân Thái liền gào khóc: “Con bị người ta đánh ở trong trường!”
“Khốn khiếp!”, nhìn thấy Phác Ân Thái như vậy, Phác Thành Kim bỗng nổi điên lên: “Đáng ghét quá đi! Rốt cuộc là thù hằn nhau như nào mà lại đánh con ra nông nỗi này?”
“Kẻ đó tên là Mục Hàn, sau khi anh ta tới trường bọn con, thấy bạn gái con xinh đẹp thì liền trêu ghẹo cô ấy ngay trước mặt con, con trông thấy ngứa mắt nên đã nảy sinh tranh chấp với anh ta. Thế là anh ta ra tay đánh con thành như này, hu hu!”
“Hơn nữa, anh ta còn bắt con quỳ xuống, nói Taekwondo là rác rưởi!”
Phác Ân Thái thêm mắm thêm muối, xuyên tạc sự thật.
Nói cứ như thật.
Phác Thành Kim nghe xong bỗng đầy tức giận: “Hung hăng quá rồi!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn Lâm Nhã Hiên, vác mặt lên nói: “Cô Lâm, cô nghe thấy chưa?”
“Chồng cô không những đánh con trai tôi bị thương nặng, mà còn sỉ nhục môn võ Taekwondo của nước Bổng chúng tôi!”
“Tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng có khả năng để hợp tác nữa rồi!”
“Hơn nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để chồng cô chịu trách nhiệm tương ứng trước pháp luật. Tôi phải cho các người biết rằng không thể vì chúng tôi có thân phận nước ngoài thì sẽ bị đối xử bất công ở nước Hoa Hạ!”
“Ông Phác, đừng mà!”, hiện giờ Lâm Nhã Hiên đang nghĩ tới chuyện hợp tác nên cô không muốn làm lớn chuyện.
“Ông Phác, ông xem như này có được không?”, Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi gọi chồng tôi tới đây xin lỗi và nhận sai với ông, đồng thời sẽ bồi thường tổn thất cho các ông, ông xem như vậy được không?”
Phác Thành Kim cười nói: “Cô Lâm, cô nghĩ chúng tôi là người thiếu tiền chắc?”
“Vậy…”, Lâm Nhã Hiên bỗng sững sờ, nói: “Vậy ông Phác à, ông nói xem phải làm sao?”
“Chuyện này cũng dễ xử lý thôi”, đôi mắt gian xảo của Phác Thành Kim quan sát Lâm Nhã Hiên từ trên xuống dưới, giờ hắn mới lộ ra bộ mặt thật: “Tôi thấy cô Lâm trông cũng duyên, dáng người cũng đẹp, đúng là người phụ nữ xinh xắn! Nếu cô Lâm dâng mình ngủ với tôi một đêm thì chuyện này coi như xong!”
“Vả lại tôi đảm bảo với cô, chuyện hợp tác giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp tục”.
“Cái gì?”, những lời nói của Phác Thành Kim làm Lâm Nhã Hiên khiếp sợ.
Theo bản năng cô tránh xa Phác Thành Kim ra.
Cô cảm thấy như bản thân bị sỉ nhục vô cùng, cô mắng: “Đồ vô liêm sỉ!”
“Bố, con cũng muốn cô ta ngủ với con một đêm!”, lúc này, Phác Ân Thái đứng bên cũng lên tiếng.
“Ok, không thành vấn đề!”, Phác Thành Kim cười hi hi.
“Đừng mơ!”, Lâm Nhã Hiên hoàn toàn tức giận: “Bố con các người đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Từ giờ trở đi, tập đoàn Nhã Hiên sẽ không hợp tác với tập đoàn Tam Hưng các người nữa!”
“Cô Lâm, tôi mong cô suy nghĩ cho kỹ”, Phác Thành Kim cười híp mắt nói: “Nếu cô không đồng ý yêu cầu của chúng tôi, vậy thì chúng tôi đành phải báo cảnh sát, để bọn họ tới xử lý chồng cô”.
“Cô coi con trai tôi đã bị thương như vậy, chồng cô bị phạt tù tám năm mười năm cũng nên!”
“Ông!”, Lâm Nhã Hiên tức đến run người: “Tôi tin chồng tôi, anh ấy không phải người như thế!”
“Chuyện này nhất định có uẩn khúc, tôi sẽ điều tra rõ chân tướng!”
Nói xong, Lâm Nhã Hiên liền rời đi.
Lâm Nhã Hiên đã tìm tới Mục Hàn.
Và nói hết những chuyện mà Phác Thành Kim nói với cô cho Mục Hàn.
“Tên Phác Thành Kim này, dám gài bẫy hãm hại vợ mình ư?”, ánh mắt Mục Hàn chợt lóe lên tia sát khí: “Xem ra tập đoàn Tam Hưng không cần thiết phải tồn tại ở Sở Bắc rồi!”
“Anh nói gì cơ?”, Lâm Nhã Hiên đầy ngờ vực.
“À, không có gì”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Em yên tâm đi, vợ à, chuyện này vốn không phải như Phác Ân Thái nói đâu!”
Mục Hàn nói rõ đầu đuôi ngọn ngành về những chuyện xảy ra cho Lâm Nhã Hiên nghe.
“Thì ra chân tướng sự việc là như vậy!”, Lâm Nhã hiên nghe xong thì càng tức giận hơn: “Không ngờ người nước Bổng lại bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, lại chơi đòn trả đũa!”
“Đúng rồi, chồng à, hay là chúng ta tới trường học tìm mấy em học sinh làm chứng cho chúng ta trước đi!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói.
Sau khi tới trường đại học Sở Dương, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên tới tìm Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi trước.
Vì đương nhiên hai đứa nhóc này sẽ làm chứng giúp Mục Hàn.
Có điều, hai người họ và Mục Hàn là người quen, bằng chứng không đanh thép cho lắm.
Thế là Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi liền tìm bạn học Chu.
“Không!”, điều khiến mấy người Mục Hàn không ngờ tới đó là một người trước nay luôn tỏ vẻ chính nghĩa như bạn học Chu lại lắc đầu nói: “Ở trường ta, Phác Ân Thái luôn là sinh viên xuất sắc cả về học lực lẫn tính cách, cậu ta sẽ không làm loại chuyện đó đâu”.
Bạn học Chu giơ tay chỉ vào Mục Hàn: “Rõ ràng là anh trêu ghẹo bạn gái của Phác Ân Thái, còn đánh Phác Ân Thái nữa!”
“Bạn học Chu, sao cậu lại đổi trắng thay đen chứ?”, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
“Tôi không có đổi trắng thay đen, điều tôi nói đều là sự thật”, bạn học Chu nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Tiếp sau đó, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi lại tìm mấy người bạn ở xung quanh hiện trường khi ấy.
Nhưng chuyện khiến họ thất vọng đó là mấy bạn học này lại lấy lí do thoái thác giống hệt bạn học Chu.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi vô cùng khó hiểu.
“Mọi thứ đã thu xếp xong chưa?”
Trụ sở chi nhánh của tập đoàn Tam Hưng ở Sở Bắc.
Phác Thành Kim hỏi Dương Tông Hoàn.
“Ông Phác, yên tâm đi!”, Dương Tông Hoàn nheo mắt cười nói: “Lúc đó có khoảng mười mấy sinh viên, bao gồm bạn học Chu trong đó, tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, dưới uy quyền của chúng ta, bọn họ sẽ không nói năng lung tung đâu, tất cả những gì bất lợi đều chĩa vào chồng của Lâm Nhã Hiên!”
“Tốt lắm!”, Phác Thành Kim gật đầu nói: “Tôi muốn vụ án này trở thành vụ án đầy đủ chứng cứ, khiến chồng của Lâm Nhã Hiên không có cách nào trở mình!”
“Người phụ nữ ngu xuẩn chết tiệt này, lại dám từ chối tôi ngay trước mặt, tôi phải cho cô ta biết hậu quả!”
“Đúng rồi, Sở Cảnh sát đã hành động chưa?”
“Đã hành động rồi”, Dương Tông Hoàn nói: “Tin rằng không bao lâu nữa, Lâm Nhã Hiên sẽ chủ động đến cầu xin ông Phác!”
...
“Rõ ràng đám bạn học này đã bị người khác đánh tiếng trước”, lúc Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đang nghi hoặc, Mục Hàn lên tiếng: “Xem ra, tốc độ của đối phương rất nhanh!”
“Vậy phải làm sao đây?”, khuôn mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ lo lắng: “Nếu như người của Sở Cảnh sát đến, bọn họ lại đưa ra lời khai giả thì anh phải ngồi tù sao?”
“Vừa hay!” Lâm Thù Nhi cười khúc khích: “Mục Hàn ngồi tù rồi, chị có thể gả cho người khác”.
“Tìm một người đàn ông tốt gấp trăm lần Mục Hàn!”
“Em ủng hộ!”, Tư Đồ Doãn Nhi lập tức vỗ tay: “Đợi anh rể ra tù rồi, em lại gả cho anh rể!”
Loading...
“Đi ra ngoài đi!”, thấy phản ứng của hai cô nhóc này, Lâm Nhã Hiên không khách khí nói: “Nói lung tung cái gì vậy, chị và Mục Hàn sẽ không ly hôn đâu!”
“Vợ à, em không cần lo lắng, anh sẽ không sao”, Mục Hàn an ủi.
Khi mấy người họ đang nói chuyện, một chiếc xe cảnh sát đã chạy đến.
Vài người mặc trang phục cảnh sát bước xuống, đi đến bên cạnh Mục Hàn.
Viên cảnh sát dẫn đầu bước tới bên cạnh Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích, bây giờ chúng tôi tiến hành bắt giữ anh, đây là lệnh bắt giữ!”
Cảnh sát nói xong liền ra lệnh cho cấp dưới tiến lên áp giải Mục Hàn.
Vẻ mặt Mục Hàn vẫn bình tĩnh: “Tôi đi cùng các anh!”
Mục Hàn đi với những viên cảnh sát này đến Sở Cảnh sát, vào phòng thẩm vấn.
Điều khiến Mục Hàn bất ngờ là những viên cảnh sát này không tiến hành thẩm vấn bình thường, mà có vài người vây quanh, trên tay đều cầm gậy, trong tư thế chuẩn bị đánh Mục Hàn.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người bước vào.
Không ngờ lại là Phác Ân Thái.
Lúc này ngoại trừ tấm băng quấn chặt trên đùi, Phác Ân Thái đâu còn dáng vẻ yếu đuối trong bệnh viện.
Phác Ân Thái lê cái chân bị thương, tập tễnh bước tới.
“Không ngờ đúng không?”, khuôn mặt Phác Ân Thái tỏ vẻ tự đắc: “Ranh con, cuối cùng hôm nay mày cũng rơi vào tay tao”.
Nhìn thấy những viên cảnh sát vô cùng bình tĩnh khi thấy Phác Ân Thái đến, rõ ràng bọn họ đều cùng một giuộc.
“Cậu là người nước Bổng mà có thể thuận lợi bước vào Sở Cảnh sát vậy sao?”, Mục Hàn cũng hết sức bất ngờ.
“Dù sao mày cũng đã là thức ăn trên đĩa, là thịt trong bát của tao rồi, tao không ngại nói cho mày biết, phía sau tập đoàn Tam Hưng của bọn tao có nhà họ Đường ở Sở Bắc chống lưng, dù có là tập đoàn Phi Long thì bọn tao cũng chẳng xem ra gì”, Phác Ân Thái nói.
“Thì ra nhà họ Đường đứng đằng sau!”, cuối cùng Mục Hàn cũng hiểu ra.
“Không chỉ có mày mà cả vợ của mày, chắc chắn cũng sẽ vì việc mày bị bắt mà đến cầu xin bố tao”, Phác Ân Thái cao ngạo liếc xéo Mục Hàn: “Nói không chừng lúc này, vợ của mày đang ở trên giường của bố tao rồi đấy!”
Phác Ân Thái nói không sai.
Sau khi Mục Hàn bị bắt, Lâm Nhã Hiên sốt ruột xoay vòng vòng.
Cuối cùng cô vẫn gọi điện cho Phác Thành Kim.
Phác Thành Kim thầm đắc ý đưa ra điều kiện cũ.
Lâm Nhã Hiên vì muốn cứu Mục Hàn, nên đành cắn răng đồng ý.
Bây giờ cô đang trên đường đến tập đoàn Tam Hưng.
“Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Tam Hưng sẽ bị gạch tên khỏi Sở Bắc!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Mày vẫn nên thức tỉnh đi! Nghĩ tới tình cảnh của bản thân mình trước đi đã!”, Phác Ân Thái không thèm quan tâm, dặn dò mấy viên cảnh sát: “Các anh cảnh sát, còn đợi gì nữa, ra tay đi!”
Mấy viên cảnh sát bước lên trước, vung cây gậy trong tay tấn công Mục Hàn.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Gần như trong chốc lát, mấy viên cảnh sát đã bị Mục Hàn quật ngã xuống đất.
“Mày!”, Phác Ân Thái bỗng sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng lấy điện thoại ra, tay run rẩy bấm số: “Alo, Cục... Cục trưởng Tào, trong phòng thẩm vấn có phạm nhân tấn công cảnh sát!”
Kết thúc cuộc gọi, Phác Ân Thái liếc nhìn Mục Hàn: “Mày có gan thì đừng đi, đợi Cục trưởng Tào đến!”
“Được, tôi đợi Cục trưởng Tào đến!”, khuôn mặt Mục Hàn vẫn bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Cục trưởng Tào đã dẫn theo một nhóm cảnh sát chạy đến.
“Cục trưởng Tào, là hắn!”, Phác Ân Thái lập tức chỉ tay vào Mục Hàn: “Hắn tấn công cảnh sát, mau chóng bắt hắn lại!”
“Hả?”, Cục trưởng Tào vô thức liếc nhìn Mục Hàn, đột nhiên rùng mình kinh sợ.
Trong lòng ông ta không khỏi ngạc nhiên, trời ơi, lũ khốn này gây ra chuyện gì thế này, sao lại bắt vị này đến đây chứ?
Bởi vì tiệc chào mừng đại thống soái sắp diễn ra, nên tất cả các quan chức cấp cục trưởng đều đã nhìn thấy bức ảnh của đại thống soái.
Hơn nữa, Thống đốc Sở Bắc còn đặc biệt dặn dò, hiện giờ đại thống soái đang cải trang vi hành.
“Bắt người!”, Cục trưởng Tào vẫy tay.
Cảnh sát phía sau lập tức hành động, nhưng lại bắt giữ Phác Ân Thái.
“Này, Cục trưởng Tào, ông bắt nhầm người rồi!”, Phác Ân Thái lập tức kêu gào.
“Người bị bắt là cậu!”, Cục trưởng Tào khịt mũi, nhìn chằm chằm Phác Ân Thái, lạnh lùng nói: “Phác Ân Thái, cậu đúng là một con chó mắt mù, cậu có biết rằng cậu đã đắc tội với ai không?”
“Dù hắn có người chống lưng thì liệu có thể lớn hơn Đường Bắc Sơn không?”, Phác Ân Thái không thèm quan tâm: “Cục trưởng Tào, ông phải hiểu rằng, sau lưng tập đoàn Tam Hưng chúng tôi là người giàu có nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn!”
“Đường Bắc Sơn?”, Cục trưởng Tào cười khẩy chế nhạo: “Người giàu có nhất Sở Bắc đứng trước mặt người này, thậm chí còn không bằng một con kiến”.
“Nghe tôi nói đây, vị này là đại thống soái của nước Hoa Hạ chúng ta, người đứng dưới một người nhưng đứng trên mười nghìn người!”
“Cậu ức hiếp bạn gái của đại thống soái trong khuôn viên trường học, còn trả đũa, vu cáo cho đại thống soái, cuộc đời của cậu coi như kết thúc rồi!”
“Hắn là đại thống soái ư?”, khuôn mặt Phác Ân Thái đầy vẻ kinh ngạc: “Sao có thể chứ?”
“Báo cáo Cục trưởng Tào!”, lúc này, một viên cảnh sát vội vàng chạy tới, không quan tâm đến việc lau mồ hôi trên trán: “Thống đốc và phó thống đốc đều đến rồi!”
“Chắc chắn bọn họ đến đây vì chuyện của đại thống soái!”, Cục trưởng Tào trở nên căng thẳng.
Xét cho cùng, để một người đường đường là đại thống soái trở thành tội phạm tình nghi, xuất hiện trong phòng thẩm vấn, đối với Cục trưởng Tào mà nói là một sơ suất cực lớn.
“Tôi xin kính chào đại thống soái!”, Thống đốc tòa thị chính và những người khác lần lượt bước vào, đồng loạt chào hỏi Mục Hàn.
“Hắn là đại thống soái thật sao?”, nhìn thấy nhiều vị lãnh đạo thành phố trên ti vi đang bày tỏ sự kính trọng với Mục Hàn như vậy, trong đầu Phác Ân Thái chỉ còn một ý nghĩ: “Xong rồi, xong rồi, tất cả kết thúc rồi!”
Trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc.
Phác Thành Kim đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, nhìn xuống bên dưới lầu.
Lâm Nhã Hiên đã đến trước cửa tòa nhà.
“Ông Phác, Lâm Nhã Hiên đã đến”, Dương Tông Hoàn đứng sau lưng Phác Thành Kim cười híp mắt nói: “Đợi lát nữa là ông có thể hái được đóa hoa hồng xinh đẹp này rồi”.
Chẳng lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Là Lâm Nhã Hiên tới.
Sau khi đón Lâm Nhã Hiên vào, Dương Tông Hoàn vô cùng chu đáo đóng cửa rời đi: “Ông Phác, cô Lâm, hai người từ từ nói chuyện nhé!”
“Cô Lâm, nếu giữa hai chúng ta đã là giao dịch, vậy thì trực tiếp một chút”, Phác Thành Kim nheo mắt lại, bộ dạng lười biếng nói: “Tôi thích phụ nữ chủ động, cô càng chủ động thì chồng cô sẽ càng an toàn!”
“Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi biết rồi”, dù rằng Lâm Nhã Hiên không muốn làm vậy.
Thế nhưng vì Mục Hàn, cô thà hi sinh chính mình.
“Không hay rồi!”, ngay lúc này, Dương Tông Hoàn tông cửa vào: “Ông Phác, có chuyện lớn không hay!”
“Chuyện gì, có quan trọng hơn chuyện bây giờ của tôi không?”, đột nhiên lại bị Dương Tông Hoàn làm phiền, Phác Thành Kim vô cùng tức giận.
Nhưng sự việc cấp bách, dù Phác Thành Kim có tức giận, Dương Tông Hoàn cũng không còn cách nào khác.
Loading...
“Vừa rồi Cục Kinh tế thành phố gửi văn kiện đến, nói rằng tập đoàn Tam Hưng của chúng ta có liên quan đến việc đưa hối lộ, số tiền lên đến hơn mười triệu!”
“Hơn nữa, Cục Thuế cũng gửi thông báo đến, nói rằng chúng ta trốn thuế hơn mười triệu tệ, họ cũng chuẩn bị điều tra chúng ta!”
“Cục Lao động cũng thông báo rằng chúng ta dính líu tới việc sử dụng lao động trẻ em trái pháp luật!”
“Sở Cảnh sát đã điều mấy chiếc xe cảnh sát đến, muốn lập hồ sơ điều tra chúng ta vì tình nghi liên quan tới nhiều vụ án lừa đảo kinh tế!”
Dương Tông Hoàn một hơi nói hết toàn bộ.
“Cái gì?”, Phác Thành Kim kinh ngạc.
Hắn vô thức đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến.
Tất cả dừng ở dưới lầu, còi cảnh sát kêu liên tục.
“Rầm, rầm, rầm!”
Chẳng mấy chốc, ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.
Mấy người cảnh sát phá cửa vào, đưa lệnh bắt giữ ra, nói với Phác Thành Kim: “Phác Thành Kim, ông bị tình nghi liên quan tới nhiều vụ án lừa đảo kinh tế và làm ảnh hưởng tới sự công bằng trong xét xử, chúng tôi quyết định bắt giữ ông!”
Sau khi cảnh sát còng tay Phác Thành Kim, người của tòa nhà thị chính cũng tới.
Tổng bí thư của tòa nhà thị chính đưa một tờ thông báo cho Phác Thành Kim: “Kể từ bây giờ, tập đoàn Tam Hưng sẽ bị niêm phong điều tra!”
“Hả?”, Phác Thành Kim lập tức hoảng loạn, vội vàng giãy giụa: “Tôi phải gọi điện cho bố tôi!”
Người của tòa nhà thị chính đồng ý với yêu cầu của Phác Thành Kim.
Điều ngoài dự liệu của Phác Thành Kim là khi nối máy với bố hắn, bố hắn lại không hỏi nguyên do sự việc mà mắng hắn một trận tới tấp: “Tên khốn nhà mày, mày có biết mày đã đắc tội với ai không?”
“Đường đường Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay một nửa số tài sản và quyền lực trên thế giới đấy, vợ của Điện Chủ mà mày cũng dám dòm ngó?”
“Cái gì mà vợ của Điện Chủ chứ?”, Phác Thành Kim hoang mang.
Vô thức liếc nhìn Lâm Nhã Hiên, tim Phác Thành Kim đập thình thịch: “Lẽ nào cô ta chính là vợ của Điện Chủ?”
“Từ bây giờ trở đi, mày và đứa con ngu ngốc Phác Ân Thái của mày không còn quan hệ gì với tập đoàn Tam Hưng tao nữa!”, bố hắn nói xong thì vội vàng cúp máy.
Câu này của bố hắn có nghĩa là vứt bỏ luôn hai bố con Phác Thành Kim.
Phác Thành Kim bỗng chốc ngồi liệt dưới đất.
Tin tức tập đoàn Tam Hưng rút khỏi Sở Bắc nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
“Sao tập đoàn Tam Hưng lại biến mất khỏi Sở Bắc chỉ trong một đêm thế chứ?”
Ở biệt thự nhà họ Đường.
Đường Bắc Sơn cảm thấy cực kì khó hiểu: “Hơn nữa, ngay cả bố con Phác Thành Kim cũng không có tin tức gì, đúng là quá kì lạ!”
“Lẽ nào là tên Mục Hàn đó làm?”, Đường Yên Nhiên nói: “Chúng ta vừa định lợi dụng Phác Thành Kim để đối phó với công ty mà vợ anh ta mới lập, thế là tập đoàn Tam Hưng xảy ra chuyện ngay, quá trùng hợp”.
“Ông còn không có năng lực đó mà cậu ta làm được sao?”, Đường Bắc Sơn trợn mắt, trầm ngâm nói: “Ông cảm thấy không phải là trùng hợp, mà là có một sức mạnh vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ đang thao túng đằng sau!”
“Ông nội, ông đang nói tới tập đoàn Phi Long sao?”, Đường Yên Nhiên hỏi.
“Rất có khả năng”, Đường Bắc Sơn gật đầu: “Nhưng mà bất kể thế nào, bố con Phác Thành Kim cũng là do nhà họ Đường chúng ta bảo vệ, Mục Hàn ỷ vào mình được tổng giám đốc tập đoàn Phi Long tán thưởng mà dám gây hấn, hoàn toàn không xem nhà họ Đường chúng ta ra gì”.
“Ông nội, lần trước ở quán karaoke, Mục Hàn còn giết bạn cháu ngay trước mặt cháu!”, cậu Đường nghiến răng nghiến lợi.
“Không sai”, Đường Bắc Sơn nói: “Chúng ta phải cảnh cáo cậu ta, tránh cậu ta tưởng mình có tập đoàn Phi Long đứng sau là muốn làm gì thì làm, không xem nhà họ Đường chúng ta ra gì”.
“Ông nội, cháu sẽ dẫn người tới chỗ anh ta ở!”, Đường Yên Nhiên nói.
“Cũng được”, Đường Bắc Sơn đồng ý.
Đường Bắc Sơn vẫn rất yên tâm về năng lực làm việc của cháu gái mình.
“Tục ngữ có câu nuôi con không dạy lỗi người bố”, cậu Đường đề nghị: “Còn nhà họ Tần ở Sở Bắc nữa, chúng ta cũng phải gây áp lực cho bọn họ một chút, để bọn họ quản lý thằng khốn đó cho tốt!”
“Ông đi cùng cháu!”, Đường Bắc Sơn nói.
Khi ba người chuẩn bị xuất phát, Đường Bắc Sơn nghe được tin tức từ tòa nhà thị chính, nói rằng Quỳ Ngưu - một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái vừa trở về từ biên giới, hiện giờ đã đi máy bay dân dụng đến Sở Bắc, lấy danh nghĩa cá nhân tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức.
“Cháu à, cháu đến nhà họ Tần một mình vậy”, Đường Bắc Sơn cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, cụ ta nói ngay: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu - một trong tứ đại chiến thần đã đến sân bay Sở Bắc, cậu ấy lấy thân phận cá nhân đến đây. Ông sẽ nhân dịp này đến sân bay đón cậu ấy, có thể thông qua vị này để kéo gần quan hệ với đại thống soái một cách nhanh chóng”.
“Việc không thể chậm trễ, ông phải đến sân bay Sở Bắc ngay đây!”
Nhà họ Đường chia ra ba đường.
Đường Yên Nhiên dẫn theo hơn một trăm người đi đến biệt thự Hoàng Đình số 1, nơi Mục Hàn ở.
Cậu Đường đi đến khu nhà họ Tần.
Còn Đường Bắc Sơn thì đi trên chiếc Patterson vô cùng bình thường.
Sở dĩ không đi xe xa hoa là vì quá khoa trương.
Dù sao Thiếu tướng Quỳ Ngưu đã lấy thân phận cá nhân đến đây thì chắc chắn là không thích làm rầm rộ.
Vội vàng đến được sân bay Sở Bắc, Đường Bắc Sơn nhờ vào quan hệ với chính quyền thành phố đã thấy được ảnh của Thiếu tướng Quỳ Ngưu. Cụ ta nhìn qua là nhận ra một người đàn ông đeo kính đen kéo theo một chiếc vali du lịch đi ra, chính là Thiếu tướng Quỳ Ngưu.
“Xin chào, Thiếu tướng Quỳ Ngưu!”, Đường Bắc Sơn lập tức lên đón: “Tôi là Đường Bắc Sơn, người giàu nhất Sở Bắc này!”
“Ông biết tôi à?”, Quỳ Ngưu vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi biết lần này cậu đến đây là lấy thân phận cá nhân tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức. Cậu đến Sở Bắc lần đầu tiên, còn nhiều bỡ ngỡ, mà tôi là người giàu nhất Sở Bắc, nếu để tôi dẫn đường cho cậu thì cậu chắc chắn có thể làm quen với Sở Bắc nhanh chóng”.
Đường Bắc Sơn đề nghị.
“Hình như đúng là vậy thật”, Quỳ Ngưu gật đầu nói.
Thấy Quỳ Ngưu đồng ý, trong lòng Đường Bắc Sơn vô cùng vui mừng.
Suy cho cùng, nếu móc nối được mối quan hệ với Quỳ Ngưu - một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái, đến lúc đó lại nhờ Quỳ Ngưu nói tốt mấy câu, vậy thì Đường Bắc Sơn ắt sẽ lọt được vào tầm mắt của đại thống soái.
Sau đó thường xuyên qua lại, Đường Bắc Sơn thuận thế đẩy thuyền, để Đường Yên làm quen với đại thống soái.
Một khi Đường Yên Nhiên kết hôn với đại thống soái thì địa vị của cụ ta đương nhiên cũng vô cùng được tôn trọng.
Nghĩ đến đây, Đường Bắc Sơn nở nụ cười, vui vẻ nói: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, cậu vừa xuống máy bay, chắc chắn cần nghỉ ngơi, nếu cậu đã đặt khách sạn rồi thì để tôi đưa cậu qua đó. Còn nếu cậu vẫn chưa kịp đặt khách sạn thì tôi cũng có thể sắp xếp chỗ cho cậu ngủ lại!”
“Tôi vẫn chưa đặt khách sạn”, Quỳ Ngưu lắc đầu.
Lần này Quỳ Ngưu đến Sở Bắc là muốn đến ở chỗ Mục Hàn.
Cho nên căn bản không nghĩ đến việc ở khách sạn.
“Nếu Thiếu tướng Quỳ Ngưu không chê thì đến ở khách sạn dưới trướng nhà họ Đường chúng tôi nhé, tuyệt đối sẽ khiến cậu hài lòng!”, Đường Bắc Sơn vội vàng đề cử.
“Được, ông sắp xếp đi”, Quỳ Ngưu gật đầu.
Với những quân nhân như Quỳ Ngưu mà nói thì ở đâu cũng được.
Không cần chú trọng nhiều như vậy.
“Đợi sau khi cậu nghỉ ngơi xong, tôi sẽ mở tiệc chào đón cậu, sau đó đưa cậu đi thưởng thức cảnh đêm Sở Bắc”.
Đường Bắc Sơn lại nói: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, tôi nói cậu biết nhé, phong cảnh Sở Bắc không tệ đâu, nhất là cảnh đêm, rất đáng để ngắm nhìn”.
“Ha ha! Ông Đường, phiền ông quá rồi”, Quỳ Ngưu mỉm cười, lắc đầu: “Lần này tôi đến Sở Bắc, một là để tham gia tiệc chúc mừng đại thống soái nhậm chức, hai là thăm người thân”.
Loading...
“Lát nữa tôi sẽ đi thăm họ hàng thân thích của tôi”.
“Hả?”, Đường Bắc Sơn không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu có họ hàng ở Sở Bắc à?”
“Không biết họ hàng của cậu tên họ là gì, tôi nghĩ chắc là tôi cũng có quen biết”.
“Khụ khụ!”, Quỳ Ngưu giả vờ ho khan một tiếng, ngắt lời Đường Bắc Sơn: “Ông Đường, thăm dò đời tư của người khác thì không hay lắm đâu nhỉ?”
“Là tôi đường đột rồi!”, Đường Bắc Sơn lập tức phản ứng lại, vội xin lỗi Quỳ Ngưu.
Ở Hoa Hạ, người thân của quân nhân là chuyện cơ mật.
Nhất là cấp bậc quân nhân như Quỳ Ngưu, thông tin thân phận của người thân lại càng bí mật hơn.
Trán Đường Bắc Sơn không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mà mình không đi quá đà.
Nếu không thì cụ ta mà bị định một tội danh là theo dõi bí mật quốc gia, vậy cũng đủ làm khó cụ ta rồi.
“Có điều, ông có thể đưa tôi đến khu dân cư mà họ hàng tôi ở”, Quỳ Ngưu nói.
“Rất vui được làm việc cho cậu!”, đôi mắt Đường Bắc Sơn lóe sáng rực rỡ, vội gật đầu đồng ý.
Chỉ cần có thể chắc chắn khu vực mà họ hàng của Thiếu tướng Quỳ Ngưu sinh sống, Đường Bắc Sơn tin rằng, với năng lực của cụ ta, chắc chắn có thể tra ra được họ hàng mà Thiếu tướng Quỳ Ngưu nói đến là ai.
Để tránh hiềm nghi, Đường Bắc Sơn không đi cùng.
Mà để tài xế đưa Quỳ Ngưu đi.
Sau khi tài xế đến nơi, lập tức báo tin cho Đường Bắc Sơn: “Ông Đường, Thiếu tướng Quỳ Ngưu xuống xe ở khu biệt thự cao cấp Hoàng Đình.
“Biệt thự Hoàng Đình?”, Đường Bắc Sơn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Dẫu sao, gia đình Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên cũng ở căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
“Chết tiệt!”, đột nhiên Đường Bắc Sơn nghĩ ra điều gì đó: “Yên Nhiên đi tìm Mục Hàn rồi, nếu cảnh tượng con nhóc này thách thức Mục Hàn bị Thiếu tướng Quỳ Ngưu nhìn thấy thì sẽ để lại ấn tướng không tốt!”
“Càng đừng nói đến việc gả cho đại thống soái!”
“Mình phải mau qua ngăn con nhóc đó lại!”
Cái gọi là họ hàng mà Quỳ Ngưu nhắc đến thật ra chính là Mục Hàn.
Lúc Quỳ Ngưu đến biệt thự Hoàng Đình số 1, Đường Yên Nhiên vẫn chưa đến.
Thấy Quỳ Ngưu đến nhà mình, Mục Hàn vô cùng bất ngờ.
“Đại ca, lại gặp mặt rồi”, Quỳ Ngưu vòng tay ôm lấy Mục Hàn, tỏ ra vô cùng vui mừng.
“Tên nhóc này, sao đột nhiên chạy đến Sở Bắc vậy?”, Mục Hàn đánh một phát vào ngực Quỳ Ngưu, cười ha ha nói: “Mấy tháng không gặp, lại cường tráng thêm rồi đấy!”
“Đại ca, lần này tôi đột ngột đến Sở Bắc, ngoài tham gia tiệc chào mừng anh nhậm chức, còn có một mục đích nữa, đó là khiến kẻ địch ở biên giới lơ là cảnh giác, để bọn chúng cho rằng, thật ra chúng ta phòng bị lỏng lẻo”.
“Đợi sau khi bọn chúng đi sâu vào ranh giới nước ta, tôi lại chĩa ngược súng giết chúng, một mẻ tóm gọn đối phương!”
Quỳ Ngưu nói ra mục đích của mình.
“Tên nhóc này giỏi lắm, bây giờ gan dạ biết bày mưu tính kế rồi đấy!”, Mục Hàn gật đầu khen ngợi.
“Đều nhờ đại ca chỉ dạy!”, Quỳ Ngưu vui vẻ nói.
Đúng vào lúc này, Đường Yên Nhiên dẫn theo hơn một trăm người khí thế hùng hổ xông vào.
Vây quanh hai người Mục Hàn và Quỳ Ngưu.
“Là cô?”, Mục Hàn liếc nhìn Đường Yên Nhiên, lạnh lùng nói: “Cô Đường, cô dẫn nhiều người bao vây tôi như vậy là có ý gì?”
“Mục Hàn, anh năm lần bảy lượt khiến nhà họ Đường chúng tôi mất hết thể diện, anh đừng cho rằng ỷ có tập đoàn Phi Long chống lưng muốn làm gì thì làm, tôi nói anh biết, nếu hôm nay anh không cho tôi một câu trả lời, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Đường Yên Nhiên nói.
“Người nhà họ Đường?”, Quỳ Ngưu hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô là người của nhà Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc à?”
“Không sai”, Đường Yên Nhiên nói với vẻ mặt đầy cao ngạo.
“Nếu đã như vậy thì nể mặt tôi, cho dù giữa hai người có ân oán gì, bắt đầu từ hôm nay cứ xóa bỏ toàn bộ đi!”, Quỳ Ngưu nghĩ con người Đường Bắc Sơn không tệ lắm, chắc chắn sẽ nghe theo mình.
Dẫu sao thì thân phận của Mục Hàn cũng không thể tiết lộ.
Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện Đường Yên Nhiên đến tận cửa khiêu khích như này.
“Nể mặt anh?”, Đường Yên Nhiên cười khẩy, đánh giá Quỳ Ngưu trên dưới một lượt, tầm tuổi với Mục Hàn, mặc dù trong ánh mắt có sát khí, nhưng ăn mặc quả thật bình thường, thậm chí còn hơi quê mùa, càng khiến cho Đường Yên Nhiên nhìn không thuận mắt, cô ta khinh thường nói: “Anh là cái thá gì, dám bảo nhà họ Đường chúng tôi nể mặt anh ư?”
“Bốp!”
Đường Yên Nhiên vừa dứt lời, không kịp đề phòng nên bị tát một bạt tai vào mặt.
Người ra tay hiển nhiên là Mục Hàn!
“Đường Yên Nhiên, cô nhớ rõ cho tôi, anh em của Mục Hàn này, tuyệt đối không cho phép cô sỉ nhục như thế!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
Trong quân đội, Mục Hàn vẫn luôn bảo vệ che chở cho những người anh em của mình.
Quỳ Ngưu cũng không bất ngờ với hành động của Mục Hàn.
“Tên khốn nhà anh, anh lại dám đánh tôi?”, Đường Yên Nhiên giận dữ, lập tức vung tay nói: “Các anh em, lên hết cho tôi!”
Đường Bắc Sơn vừa đuổi đến, đúng lúc ở trong xe thấy cảnh tượng này.
Nhìn thấy Đường Yên Nhiên lại xung đột với Thiếu tướng Quỳ Ngưu, ông ta bị dọa sợ chết khiếp.
Đường Bắc Sơn vội vàng xuống xe, nhanh chóng chạy đến, vội tới mức ngay cả giày bị rớt một chiếc cũng không kịp nhặt.
“Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”, Đường Bắc Sơn hét lên.
Đám người nhà họ Đường lập tức dừng lại.
“Ông nội, ông đến đúng lúc lắm!”, Đường Yên Nhiên đưa tay chỉ vào Mục Hàn, thở phì phò nói: “Anh ta lại dám đánh cháu!”
Ngay sau đó, cô ta lại chỉ vào Quỳ Ngưu: “Còn người này nữa, anh ta là cái thá gì chứ, lại bảo nhà họ Đường chúng ta nể mặt anh ta, ông nói xem có buồn cười không?”
“Bốp!”
Điều khiến Đường Yên Nhiên kinh ngạc là lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô ta.
Mà lần này người đánh cô ta lại là Đường Bắc Sơn.
“Ông nội, sao ông lại đánh cháu?”, Đường Yên Nhiên đưa tay lên che mặt, cảm thấy khó hiểu, vô cùng ấm ức tủi thân.
Đường Bắc Sơn nổi giận.
Con bé ngốc này, vậy mà lại sỉ nhục thiếu tướng Quỳ Ngưu trước mặt mọi người, nói anh ta chẳng là cái thá gì cả.
Đúng là tự đào hố chôn mình.
Không dễ dàng gì mới có thể tạo thiện cảm tốt với thiếu tướng Quỳ Ngưu, vậy mà đều tan thành mây khói trong chốc lát.
“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, thật xin lỗi!”, Đường Bắc Sơn vội cúi người xin lỗi: “Cháu gái của tôi không biết thân phận của cậu, nên đã mạo phạm cậu, hi vọng cậu rộng lượng bỏ qua!”
“Ông Đường, tôi thấy cháu gái của ông vô cùng ngang ngược!”, Quỳ Ngưu liếc mắt, ung dung nói: “Nếu ông không đến kịp thì e rằng hai người chúng tôi đã bị người của cô ta ta đánh nát xương nát thịt rồi nhỉ?”
“A, cái này?”, Đường Bắc Sơn vừa nghe đến đây thì bị dọa đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, cậu nói đùa rồi, nói đùa rồi”.
Tiếp đó, Đường Bắc Sơn lại trách mắng Đường Yên Nhiên: “Còn ngây người ra đó làm gì, mau ra xin lỗi nhận sai với thiếu tướng Quỳ Ngưu đi!”
Lúc này, Đường Yên Nhiên cũng hết sức kinh hãi.
Cô ta không ngờ được rằng, người đàn ông với vẻ ngoài không thuận mắt lắm trước mặt cô ta lại chính là thiếu tướng Quỳ Ngưu.
Loading...
“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, xin lỗi anh!”, đột nhiên Đường Yên Nhiên cúi đầu như con gà trống bị đánh bại: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh!”
“Người cô phải xin lỗi không phải tôi, mà là người này!”, Quỳ Ngưu chỉ tay vào Mục Hàn.
“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, xin hỏi cậu với cậu đây là…”, nhìn thấy Quỳ Ngưu ra mặt cho Mục Hàn, Đường Bắc Sơn thầm lo âu thấp thỏm.
Nếu như Mục Hàn là họ hàng thân thích của thiếu tướng Quỳ Ngưu vậy thì tiêu đời rồi.
“Ha ha! Tôi và anh ấy tình cờ gặp nhau, vì vừa mới tới đây, chưa thông thuộc tình hình giao thông, vừa hay anh ấy lại ra ngoài nên tôi nhân tiện hỏi đường thôi”, câu trả lời của Quỳ Ngưu khiến Đường Bắc Sơn yên tâm hơn.
Không phải họ hàng thân thích thì tốt rồi! Viên đá trong lòng Đường Bắc Sơn được gỡ bỏ.
“Tôi không quan tâm trước đây nhà họ Đường các người và anh ấy có thù sâu oán nặng gì, hôm nay nể mặt tôi cứ bỏ qua như vậy đi”, khóe miệng Quỳ Ngưu hơi nhếch lên: “Ông Đường, sẽ không đến mức ngay cả tôi cũng không nể mặt chứ?”
“Đương nhiên là phải nể mặt thiếu tướng Quỳ Ngưu rồi!”, Đường Bắc Sơn lập tức trả lời.
Đồng thời cụ ta cúi đầu thật sâu, nói: “Làm phiền các cậu rồi! Tôi xin tạm biệt ra về”.
Thế là Đường Bắc Sơn dẫn theo Đường Yên Nhiên và hơn một trăm người nhanh chóng rời đi.
“Chồng à, sao bên ngoài lại ồn ào vậy?”, lúc này, cánh cửa lớn của căn biệt thự Hoàng Đình số 1 mở toang, Lâm Nhã Hiên bước ra ngoài.
Là biệt thự hàng đầu Sở Bắc, hiệu quả cách âm của Hoàng Đình số 1 rất tốt.
Lâm Nhã Hiên và những người ở trong vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Bạn cũ của anh đến thăm!”, Mục Hàn lập tức giới thiệu Quỳ Ngưu với Lâm Nhã Hiên: “Cậu ấy là A Ngưu, ngày trước là đồng nghiệp của anh”.
“Mau vào đây, anh Ngưu!”, Lâm Nhã Hiên nói.
Mặc dù nói ngoại hình của Quỳ Ngưu xấu xí, trông cách ăn mặc cũng không giống người giàu có, nhưng Lâm Nhã Hiên không hề có ý nghĩ ghét người nghèo, thích người giàu.
Thậm chí cô còn muốn ra ngoài mua đồ ăn, để Mục Hàn và Quỳ Ngưu, hai “đồng nghiệp” lâu ngày không gặp nhâm nhi uống rượu.
Ở một nơi khác.
Sau khi trở về biệt thự nhà họ Đường.
Đường Yên Nhiên không cam tâm nói: “Ông nội, lẽ nào chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Đương nhiên là không”, Đường Bắc Sơn lắc đầu nói: “Yên Nhiên, cháu cũng nhìn thấy tình hình lúc đó rồi đấy, nếu chúng ta cố chấp muốn gây rắc rối với Mục Hàn thì e rằng sẽ xui xẻo đụng vào thiếu tướng Quỳ Ngưu, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta!”
“Dẫu sao, cháu cũng cần gả cho đại thống soái!”
Vừa nghe gả cho đại thống soái, mặt của Đường Yên Nhiên bỗng đỏ bừng.
Là đại thống soái duy nhất của Hoa Hạ kể từ khi lập quốc, đẩy lùi cuộc tiến công của hơn bốn mươi nước liên minh tấn công Hoa Hạ, vị anh hùng vĩ đại này nghiễm nhiên trở thành thần tượng trong lòng tất cả các cô gái, người phụ nữ nào cũng muốn lấy một người đàn ông như vậy.
“Nếu cháu gả cho đại thống soái thì ông chính là ông nội của đại thống soái, tới lúc đó chúng ta muốn đối phó với ai thì đối phó với người đó, ngay cả thiếu tướng Quỳ Ngưu cũng phải xem sắc mặt của chúng ta”, khuôn mặt Đường Bắc Sơn vô cùng đắc ý, sau đó lại hỏi trợ lý của cụ ta - Đường Thanh Vân: “Đúng rồi, đã điều tra ra họ hàng của thiếu tướng Quỳ Ngưu chưa?”
“Chưa ạ”, Đường Thanh Vân lắc đầu, nói: “Thưa ông, tất cả các mối quan hệ cá nhân của thiếu tướng Quỳ Ngưu đều là tuyệt mật, dựa vào mối quan hệ xã hội của chúng ta thì căn bản không điều tra ra được”.
“Không tra ra được thì thôi vậy”. Đường Bắc Sơn cười nói: “Mặc dù bên phía Mục Hàn, chúng ta tạm thời không thể động vào, nhưng bên phía nhà họ Tần thì vẫn có thể hành động”.
Lúc đó, cậu Đường dẫn theo rất nhiều người.
Đi đến khu nhà họ Tần với dáng vẻ khởi binh hỏi tội.
“Cái gì?”
“Mục Hàn đắc tội với Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc ư?”
“Tôi thấy cậu ta bị điên rồi, bây giờ cậu Đường đã tìm đến tận cửa!”
“Mục Hàn gây ra tai họa, tại sao lại liên lụy tới nhà họ Tần chúng ta chứ, mau gọi điện thoại, bảo Lâm Nhã Hiên đến đây xử lý!”
Bỗng chốc khu nhà họ Tần trở nên hỗn loạn như một nồi cháo.
Người giàu nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn là sự tồn tại mà bọn họ không thể đắc tội nổi.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Ngô Tâm Ưu, Lâm Nhã Hiên đang đi mua thức ăn liền vội vàng chạy đến nhà họ Tần.
“Nhà họ Đường muốn tìm Mục Hàn tính sổ sao?”, khi biết được thông tin này, Lâm Nhã Hiên bỗng hoảng sợ, lập tức cầu cứu Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà nhất định phải giúp Mục Hàn!”
“Giúp, chúng ta giúp thế nào đây?”, Ngô Tâm Ưu bĩu môi nói: “Cháu cho rằng nhà họ Tần chúng ta có thể đấu được với nhà họ Đường sao?”
Lâm Nhã Hiên bỗng im lặng không nói gì.
Cô hiểu rõ, ngay cả nhà họ Tần cũng không thể đấu lại nhà họ Đường, chứ đừng nói là Mục Hàn.
“Nhưng mà, nếu như ông bà không ra tay thì nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột xoay vòng vòng.
Lúc này, Trương Hạo ghé vào bên tai Tần Nam, nhỏ giọng thì thầm.
Tần Nam gật đầu, nói: “Nhã Hiên, chúng ta có thể giúp Mục Hàn một lần”.
“Ông nhớ cuộc họp thường niên của nhà họ Đường năm trước, Đường Bắc Sơn đã phát cho tất cả những gia tộc tham gia một lệnh đặc xá, khi ai xung đột với nhà họ Đường, có thể dùng lệnh đặc xá này thì có thể miễn được sự truy cứu của nhà họ Đường”.
“Nhưng mà, lệnh đặc xá này rất khó có được, không thể tùy tiện dùng bừa”.
“Suy cho cùng thương trường cũng như chiến trường, nếu một ngày nào đó chúng ta cạnh tranh với nhà họ Đường, đấu đến đầu rơi máu chảy thì dùng lệnh đặc xá này, vẫn có thể giữ được cơ nghiệp lớn nhà họ Tần!”
Lâm Nhã Hiên sao có thể không hiểu ý trong lời nói của Tần Nam, hỏi: “Ông ngoại, ông nói đi, phải làm thế nào thì ông mới đồng ý giúp Mục Hàn lần này?”
“Thật ra điều kiện của ông rất đơn giản, cháu hãy giao ra tập đoàn Nhã Hiên”, Tần Nam nói.
Mặc dù tập đoàn Nhã Hiên mới thành lập, nhưng đã giành được vài trăm triệu tệ tiền đầu tư từ ngân hàng, hơn nữa, còn có tập đoàn Phi Long đầu tư một tỷ tệ, có thể coi là một doanh nghiệp lớn.
Đặc biệt là trong cuộc xung đột với tập đoàn Tam Hưng, tập đoàn Nhã Hiên đã buộc tập đoàn này phải biến mất khỏi Sở Bắc chỉ sau một đêm.
Là một công ty rất có tiềm lực.
Nhà họ Tần đã thèm muốn từ lâu.
“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên giật mình khi nghe điều kiện này.
Tập đoàn Nhã Hiên là tâm huyết của Lâm Nhã Hiên.
Với sự nỗ lực của Lâm Nhã Hiên, không dễ dàng gì mới đạt được những thành tựu như bây giờ, hơn nữa tập đoàn còn đang trên đà phát triển, tiền đồ rộng mở.
“Nhã Hiên, nếu như cháu không nỡ thì thôi vậy”, Tần Nam nói: “Thế thì chuyện của Mục Hàn, chúng ta cũng lực bất tòng tâm, dù sao nhà họ Đường cũng không phải đối thủ có thể đối phó”.
“Ông ngoại!”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột lo lắng.
Đây chẳng phải là phải tự tay giao ra tập đoàn Nhã Hiên sao!
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên cắn răng, hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được! Cháu đồng ý!”
“Chính miệng cháu nói thì đừng nuốt lời đấy!”, thậm chí Ngô Tâm Ưu còn cầm giấy bút ra, đưa cho Lâm Nhã Hiên và nói: “Chúng ta phải có giấy trắng mực đen rõ ràng, sau khi cậu Đường đi, chúng ta sẽ lập tức đi làm thủ tục tiếp nhận cổ phần”.
Lâm Nhã Hiên không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ký tên.
Sau khi cầm giấy bảo đảm viết tay của Lâm Nhã Hiên, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu mới đến sân nhà họ Tần, nói với cậu Đường: “Cậu Đường, có lẽ cậu vẫn nhớ, ba năm trước nhà họ Đường đã cho chúng tôi một lệnh đặc xá, có thể miễn tội một lần khi có mâu thuẫn với nhà họ Đường”.
“Không biết cậu Đường còn nhớ chuyện này hay không?”
“Đúng là có chuyện như vậy”, cậu Đường gật đầu: “Sao vậy, bây giờ các người muốn dùng vào dịp này sao?”
“Đúng vậy!”, Tần Nam nói: “Chúng tôi muốn dùng cơ hội này để giúp Mục Hàn tránh khỏi sự truy cứu của nhà họ Đường”.
Loading...
“Tần Nam, lệnh đặc xá hiếm có này ông chắc chắn muốn dùng để cứu một thằng ở rể vô dụng như Mục Hàn sao?”, cậu Đường cảm thấy hơi khó giải quyết.
Tần Nam lấy lệnh đặc xá ra, đồng nghĩa với việc bây giờ cậu Đường không thể gây phiền phức cho Mục Hàn được nữa.
“Mục Hàn là chồng của cháu gái chúng tôi, cũng là người nhà họ Tần!”, Tần Nam nói.
“Được!”, cậu Đường cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức đồng ý: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ bỏ qua”.
“Nhưng các ông hãy nhớ, lệnh đặc xá đã hết rồi!”
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!”
Cậu Đường lập tức dẫn người của mình rời khỏi khu nhà họ Tần.
Lâm Nhã Hiên cũng giữ lời hứa, cô đi cùng đám người nhà họ Tần đến Cục Công thương để làm thủ tục thay đổi chủ sở hữu của tập đoàn Nhã Hiên.
Nhìn thấy giấy phép kinh doanh của tập đoàn Nhã Hiên, người đại diện theo pháp luật đã đổi từ Lâm Nhã Hiên thành Tần Nam, Tần Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc cứ như đang nằm mơ.
Sáp nhập tập đoàn Nhã Hiên, để công ty nhà họ Tần tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù không thể so với gia đình giàu hạng nhất, nhưng là gia đình giàu hạng hai thì vẫn đủ tư cách.
“Lâm Nhã Hiên à, rốt cuộc cháu bị thằng nhãi đó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, mà lại vì nó từ bỏ tập đoàn Nhã Hiên có giá trị hơn hai tỷ chứ!”
Ngô Tâm Ưu lại chế nhạo.
“Bố, mẹ!”, lúc này, Trương Hạo đề nghị: “Mất đi Tập đoàn Nhã Hiên, bây giờ Lâm Nhã Hiên không còn đồng nào dính túi. Hơn nữa, cả nhà họ bọn sống trong biệt thự Hoàng Đình số 1, loại biệt thự như này, nếu không có thu nhập, chỉ riêng tiền thuê hàng tháng thôi cũng đủ khiến họ choáng ngợp rồi”.
“Hơn nữa, Tần Lệ không có công việc, Lâm Lợi Cương còn là con bạc”.
“Một gia đình nghèo khó như vậy không xứng để thành một phần của nhà họ Tần chúng ta”.
“Vì vậy, con đề nghị loại bỏ cả nhà Lâm Nhã Hiên ra khỏi nhà họ Tần!”
“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy liền nổi giận: “Bác cả, bác dựa vào đâu mà làm như vậy?”
“Cháu làm gì có lỗi với nhà họ Tần sao?”
Bị đuổi khỏi gia đình là chuyện rất lớn.
Lâm Nhã Hiên giao ra tập đoàn Nhã Hiên, Trương Hạo liền làm như vậy, rõ ràng là qua cầu rút ván.
“Cô làm gì có lỗi với nhà họ Tần, trong lòng cô còn chưa biết sao?”, Trương Hạo chế nhạo: “Cô nghe lời xúi giục của Mục Hàn, rời khỏi nhà họ Tần, tự mở công ty riêng, còn trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tần, vậy cũng đủ hỗn láo rồi!”
“Bây giờ cô càng không đủ tư cách làm người nhà họ Tần!”
“Đúng, em đồng ý!”, Vương Binh nói ngay.
“Em cũng đồng ý!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng nhanh chóng ủng hộ.
Cả nhà Lâm Nhã Hiên bị gạch tên khỏi nhà họ Tần thì đám người kia sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh tài sản của nhà họ Tần.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu căn cứ vào ý kiến của đại đa số mọi người, gật đầu nói: “Nếu mọi người đã đồng ý thì quyết định vậy đi. Nhã Hiên, cháu về thông báo với bố mẹ, bảo bọn họ ba ngày sau đến nhà thờ tổ tiên nhà họ Tần, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ gạch tên ra khỏi gia phả chính thức!”
Lúc Lâm Nhã Hiên ra khỏi nhà họ Tần, cô hoàn toàn choáng váng.
Không chỉ mất tập đoàn Nhã Hiên, mà ngay cả tư cách người nhà họ Tần cũng mất luôn rồi.
“Thật quá đáng!”
Lâm Nhã Hiên trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lâm Lợi Cương đập bàn đứng dậy, nhưng lại quát Mục Hàn: “Đều tại thằng vô dụng như mày, Nhã Hiên vì cứu mày mà mất tập đoàn Nhã Hiên, còn bị đuổi khỏi nhà họ Tần nữa!”
“Cứu con?”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Con vốn không hề coi trọng tên Đường Bắc Sơn đó, đâu cần nhà họ Tần ra tay cứu giúp chứ? Nhã Hiên, em bị lừa rồi!”
“Mục Hàn, mày có ý gì?”, Tần Lệ không vui hỏi: “Lẽ nào việc Nhã Hiên mất tập đoàn Nhã Hiên và bọn tao còn bị đuổi khỏi nhà họ Tần là đáng đời sao?”
“Còn mày nữa, dẫn theo loại bạn gì đến đây vậy, đúng là sao chổi, vừa vào nhà đã hại bọn tao thê thảm vậy rồi!”
Tần Lệ nhìn Quỳ Ngưu cũng thấy chướng mắt.
Khiến Quỳ Ngưu vô cùng lúng túng.
“Mẹ, con không có ý đó”, Mục Hàn cười gượng, rồi lại nói: “Nhưng cho dù nhà họ Tần lấy được tập đoàn Nhã Hiên, thì bọn họ cũng không thể đụng đến tiền trong tài khoản đâu!”
“Hơn nữa, con có thể đảm bảo sau khi chúng ta bị bị gạch tên khỏi gia phả, bọn họ sẽ chạy đến cầu xin chúng ta quay lại gia tộc”.
“Tao nói cái bệnh khoác lác của mày sao mãi không sửa được vậy!”, Tần Lệ tức giận nói: “Người đại diện pháp lý của tập đoàn Nhã Hiên đã thay đổi rồi, bọn họ còn không thể động vào tài khoản sao?”
“Nhà họ Tần còn cầu xin chúng ta quay lại à? Tao phát hiện con người mày thật hài hước!”
“Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa!”, Lâm Lợi Cương không nhịn được nữa, nói: “Giờ nghĩ cách trước đã!”
Nếu thật sự bị nhà họ Tần gạch tên khỏi nhà họ Tần thì sẽ mất hết danh tiếng.
Nhưng Tần Lệ và Lâm Lợi Cương không nghĩ ra cách nào cả.
Quỳ Ngưu không thể giúp gì được cho Mục Hàn, dù sao đây cũng là chuyện nhà Mục Hàn, Quỳ Ngưu cũng không tiện xen vào nên chỉ tìm cớ rồi rời đi.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Đã đến ngày nhà họ Tần chính thức khai trừ cả nhà Tần Lệ.
Trong nhà thờ tổ tiên nhà họ Tần, tụ họp rất đông đủ.
Mười giờ sáng, Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương tới.
Vì Tần Nam và Ngô Tâm Ưu chỉ có năm đứa con gái, mỗi người chỉ sinh thêm một đứa con gái nên lúc xác định cô con gái nào thừa kế gia sản nhà họ Tần thì phải sinh thêm con. Nếu vẫn là con gái, cũng phải đổi thành họ Tần xem như trông coi hương khói cho cả nhà họ Tần.
Bây giờ Tần Nam và Ngô Tâm Ưu muốn gạch tên cả nhà Tần Lệ ra khỏi gia phả, Tần Lệ rất không đồng ý.
“Nếu đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu thôi!”, Ngô Tâm Ưu nói.
Tần Nam lấy gia phả nhà họ Tần ra.
“Khoan đã!”, Tần Lệ tức giận hỏi: “Bố mẹ, theo gia quy nhà họ Tần, chỉ khi phạm phải lỗi không thể tha thứ mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần. Con muốn hỏi hai người, cả nhà chúng con đã phạm phải tội tày trời gì mà hai người lại độc ác gạch tên cả nhà bọn con ra khỏi gia phả?”
“Còn cần phải hỏi nữa à?”, Trương Hạo cười khẩy nói: “Lâm Nhã Hiên nghe lời người ngoài tự ý rời khỏi nhà họ Tần để thành lập công ty riêng, còn trở thành đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực của công ty nhà họ Tần, rõ ràng là muốn từng bước xâm chiếm nhà họ Tần”.
“Hành động bất hiếu như vậy đủ để cả nhà các cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần rồi!”
“Chỉ có vậy thôi sao?”, Lâm Lợi Cương cũng không vui nói: “Rõ ràng các người ác ý chèn ép Nhã Hiên, Nhã Hiên bị ép đến đường cũng mới thành lập công ty của riêng nó”.
“Hơn nữa tập đoàn Nhã Hiên phát triển nhanh như vậy, thân là người nhà họ Tần thì các người nên thấy vui cho nó mới phải!”
“Nói năng vớ vẩn!”, Ngô Tâm Ưu trừng mắt nhìn Lâm Lợi Cương quát: “Nếu người nhà họ Tần ai cũng học theo Nhã Hiên, vậy chẳng phải nhà họ Tần đã xâu xé nhau nát bét rồi sao?”
“Muốn học theo Nhã Hiên cũng phải có bản lĩnh này”, Lâm Lợi Cương bĩu môi nói.
“Mày!”, Ngô Tâm Ưu nghẹn họng.
Loading...
Bà cụ tức giận giơ cây gậy đánh Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương vô thức trốn sau lưng Mục Hàn nói: “Lần trước lúc chị cả tham ô một tỷ của công ty, các người cũng chỉ bỏ đi chức vụ của chị ta, nhốt chị ta lại thôi. Tại sao đến lượt Nhã Hiên lại phải gạch tên ra khỏi gia phả?”
“Tôi nói này, nhà họ Tần các người đúng là đám chó hai mặt!”
“Tức chết tôi rồi!”, Lâm Lợi Cương vừa dứt lời, Ngô Tâm Ưu tức sôi máu: “Cái loại nghiện cờ bạc như mày câm miệng cho tao!”
“Bố mẹ, hai người đã thấy rồi chứ?”, lúc này Trương Hạo còn thêm dầu vào lửa: “Đã là lúc nào rồi mà cả nhà họ vẫn không chịu tỉnh ngộ, năm lần bảy lượt chọc giận hai người, quả thật xem thường nhà họ Tần chúng ta quá!”
“Đúng vậy!”, Tần Nam gật đầu nói: “Hôm nay phải gạch tên cả nhà chúng ra khỏi gia phả nhà họ Tần!”
“Lâm Lợi Cương, ông đừng nói nữa!”, Tần Lệ tức giận trợn mắt với Lâm Lợi Cương.
Lâm Lợi Cương rụt cổ lại không dám nói thêm.
“Thế nào?”, thấy Mục Hàn nghiêng đầu nhìn mình, Trương Hạo cười khẩy nói: “Mục Hàn, cậu không phục sao?”
Vì chuyện của Tần Phiêu mà Trương Hạo hận Mục Hàn đến tận xương tủy.
“Quả thật cháu không phục”, Mục Hàn đáp: “Nhà họ Tần bố trí cục diện rất tốt!”
“Đầu tiên là giả vờ lấy lệnh đặc xá của nhà họ Đường để gạt Nhã Hiên giao ra tập đoàn Nhã Hiên. Các người cho rằng nhà cháu mất đi tập đoàn Nhã Hiên thì mất tất cả, rơi vào khủng hoảng kinh tế, vừa lúc lại nhân cơ hội này để đuổi bọn nghèo kiết xác nhà cháu ra khỏi nhà họ Tần”.
“Mấy người lại bớt đi một người tranh giành gia sản nhà họ Tần, đúng chứ bác cả?”
Thấy Mục Hàn thế mà lại đoán đúng ý nghĩ của mình, lòng Trương Hạo trở nên hỗn loạn, ông ta thấy hình như mình đã xem thường tên vô dụng Mục Hàn này rồi nhưng bề ngoài ông ta vẫn rất bình tĩnh.
Ông ta thản nhiên cười nói: “Cậu cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách”.
“Nhưng trên dưới nhà họ Tần đoàn kết một lòng, cậu đừng tưởng có thể khiêu khích, chia rẽ quan hệ hòa hợp của chúng tôi bằng vài lời vô căn cứ của cậu!”
“Nói hay lắm!”, Tần Nam vỗ tay.
Tiếp đó người nhà họ Tần lần lượt vỗ tay hưởng ứng.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Tần Nam lại nói: “Dù các cậu có phục hay không thì hôm nay cũng phải gạch tên cả nhà Tần Lệ ra khỏi gia phả!”
“Bây giờ tôi tuyên bố, kể từ hôm nay cả nhà Tần Lệ sẽ không còn tên trong gia phả, không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tần nữa”.
“Kể giờ phút này, chúng ta chỉ là người qua đường của nhau!”
“Cậu đi cầu độc mộc của cậu, tôi đi đường của tôi!”
Tần Nam vừa dứt lời, Trương Hạo chủ trì nghi thức lập tức gạch tên đám người Tần Lệ ra khỏi gia phả nhà họ Tần.
Mấy người Tần Lệ bị đuổi ra khỏi cửa, mất hồn mất vía đi trên đường hệt như chó hoang.
Nhất là Tần Lệ, tâm trạng bà ta bị mất không chế, bật khóc nức nở.
“Bố mẹ, hai người đừng buồn!”, lúc này, Mục Hàn nói: “Bị nhà họ Tần gạch tên cũng tốt, sau này sẽ là người xa lạ, lúc qua lại làm ăn cũng không cần lo lắng sắc mặt nhà họ Tần nữa!”
“Còn qua lại làm ăn nữa à?”, Tần Lệ cười đau khổ, tức giận nói: “Bây giờ Nhã Hiên chẳng còn công ty nữa rồi!”
“Tập đoàn Nhã Hiên có giá thị trường mấy tỷ đều đã rơi vào tay nhà họ Tần rồi!”
“Chúng ta lấy gì mà làm ăn đây?”
“Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương trợn mắt nhìn Mục Hàn quát: “Nếu không phải vì cứu mày, Nhã Hiên cũng sẽ không giao tập đoàn Nhã Hiên cho nhà họ Tần, cái tên vô dụng mày đúng là sao chổi!”
“Liên quan gì đến con chứ?”, Mục Hàn nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Con hoàn toàn không cần nhà họ Tần ra tay đối phó với nhà họ Đường mà!”
“Nói như vậy đều là lỗi của em à?”, Lâm Nhã Hiên cũng oan ức nói.
Rõ ràng bản thân cô hi sinh nhiều như vậy để cứu Mục Hàn mà cái tên này không cảm kích thì thôi, ngược lại nói năng tuyệt tình như vậy.
“Anh xin lỗi, Nhã Hiên! Ý anh không phải vậy!”, thấy Lâm Nhã Hiên tức giận, Mục Hàn vội nói: “Anh biết em nghĩ cho anh mới bị nhà họ Tần gạt nhưng em yên tâm, không bao lâu nữa, nhà họ Tần sẽ chủ động đến cầu xin em!”
“Nhà họ Tần chủ động đến cầu xin em ư?”, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên.
“Phải”, Mục Hàn gật đầu: “Nhà họ Tần sẽ chủ động đến xin em để khôi phục lại gia phả và để em trở về phụ trách tập đoàn Nhã Hiên!”
“Đúng là bệnh không hề nhẹ!”, Tần Lệ đứng bên cạnh cười nhạo lắc đầu nói: “Tao nói này, mày vẫn nên đến khoa thần kinh khám bệnh đi. Nên đi chữa cái bệnh thích nói khoác, láo xược của mày!”
“Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương nói theo.
Khu nhà của nhà họ Tần.
Sau khi cả nhà Tần Lệ bị gạch tên ra khỏi gia phả, người nhà họ Tần đều rất vui mừng.
“Cuối cùng cũng đuổi được cả nhà thần kinh này đi rồi!”, Trương Hạo vô cùng phấn khích đề nghị: “Để chúc mừng thời khắc mang tính lịch sử hôm nay, chi bằng chúng ta cùng đến trụ sở tập đoàn Nhã Hiên để thực hiện nghi thức thu nhận tập đoàn đi”.
“Ý hay đấy!”, Vương Binh lập tức đồng ý: “Tiện thể cũng để đám cấp dưới trước đây của Lâm Nhã Hiên làm quen với vài cổ đông mới chúng ta!”
“Cứ làm vậy đi”, Tần Nam gật đầu nói.
Thế là cả nhà họ Tần cùng đi đến tập đoàn Nhã Hiên.
Một đoàn mấy chục người nhà họ Tần lái bảy tám chiếc xe sang trọng hệt như đi diễu hành, đến tòa nhà trụ sở của tập đoàn Nhã Hiên.
Khi Tần Nam lôi ra văn bản thay đổi cổ phần ra, lễ tân liền gật đầu cúi người, thái độ vô cùng cung kính, đưa đoàn người nhà họ Tần vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, hơn nữa còn pha trà Long Tĩnh phục vụ hết sức chu đáo.
“Ồ, không ngờ rằng con ranh Lâm Nhã Hiên cũng bày trí khá sang trọng đấy chứ”, Trương Hạo ngồi trên ghế sô pha, uống trà Long Tĩnh, cực kỳ vui vẻ.
“Cho dù nó có sang trọng như thế nào đi chăng nữa, kể từ hôm nay trở đi, nơi này cũng thuộc về nhà họ Tần của chúng ta rồi!”, Vương Binh vui vẻ cười nói.
Tần Nam ngồi trên chiếc ghế làm việc của Lâm Nhã Hiên, cảm giác như một vị vua của cả thế giới.
“Bố, mẹ!”, Tần Yến phụ trách việc bàn giao công việc chủ yếu, gương mặt cùng tràn đầy sức sống: “Hiện nay tập đoàn Nhã Hiên đang khai thác dự án vườn sinh thái ở ngoại ô phía bắc Sở Bắc, đây là dự án trọng điểm được chính quyền thành phố hỗ trợ, hơn nữa còn có vốn đầu tư, bây giờ chúng ta tiếp nhận dự án này sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
“Tốt tốt tốt!”, Tần Nam hài lòng gật đầu nói: “Đi thông báo với lãnh đạo cấp cao, quản lý trưởng bộ phận, bảo họ đến phòng họp, nhà họ Tần chúng ta chính thức tổ chức lễ tiếp nhận tập đoàn!”
“Vâng, thưa bố!”, Tần Yến nói: “Con sẽ đi làm ngay!”
“Không hay rồi!”, đúng lúc Tần Yến chuẩn bị ra ngoài, Tần Mỹ vội vàng chạy vào trong, gương mặt nôn nóng: “Phòng Tài vụ mà vừa nãy bố phân cho con phụ trách, đột nhiên nghỉ việc tập thể, ngay cả lương cũng không lấy!”
Không chờ Tần Mỹ nói xong, Tần Lượng cũng lao vào: “Gặp ma rồi, vừa nãy con tuyên bố phụ trách phòng nhân sự nhưng đám nhân viên kia cứ như bốc hơi, từ chức tập thể, lương cũng không cần!”
“Bố, mẹ, không hay rồi!”, ngay sau đó, Tần Yến nghe điện thoại xong cũng sững sờ nói.
Loading...
“Không phải phòng quản lý chất lượng mà con tiếp quản cũng đã từ chức tập thể rồi chứ?”, tim Tần Nam cứ đập thình thịch.
“Bố, bố nói đúng ạ”, Tần Yến gật đầu bất lực nói.
“Thế này nghĩa là sao?”, Tần Nam tức giận nói: “Là bãi công tập thể à?”
Ngô Tâm Ưu nhíu mày nói: “Ông, nếu như từ chức tập thể quy mô lớn như vậy sẽ vô cùng bất lợi với việc chúng ta tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên đang vận hành bình thường!”
Khi tất cả mọi người trong nhà họ Tần đang đau đầu thì có một vị khách không mời mà tới.
“Mọi người là người của công ty Tần Thị sao?”, vị khách kia nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là chủ tòa nhà của trụ sở tập đoàn Nhã Hiên, trước kia tập đoàn Nhã Hiên đã thuê tòa nhà này của chúng tôi, tiền thuê mỗi năm là một trăm triệu, lần trước cô Lâm Nhã Hiên đã thanh toán trước ba mươi triệu rồi, theo như hợp đồng đã hẹn, hôm nay tôi đến thu bảy mươi triệu còn lại!”
“Cái gì?”, Tần Nam bị dọa sợ chết khiếp: “Tiền thuê bảy mươi triệu ư?”
Lợi nhuận hàng năm của công ty Tần Thị mới có hơn một trăm triệu!
Mà riêng tiền thuê tòa nhà trụ sở của tập đoàn Nhã Hiên đã lên đến một trăm triệu tệ!
Tần Nam không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Hợp đồng này là Lâm Nhã Hiên đã ký với các ông, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”, Ngô Tâm Ưu không biết xấu hổ nói: “Các ông muốn tiền thuê nhà thì đi mà đòi Lâm Nhã Hiên!”
“Ha ha!”, chủ nhà cười nói: “Tôi được biết, công ty Tần Thị đã thu mua tập đoàn Nhã Hiên, theo như pháp luật của Hoa Hạ chúng ta, chuyện này đã không còn liên quan đến cô Lâm Nhã Hiên nữa, đương nhiên là do công ty Tần Thị các người phụ trách rồi!”
“Đương nhiên, nếu như các ông định chơi xấu thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa!”
“Tôi tin dựa vào bản hợp đồng thuê nhà trong tay tôi này và giấy phép kinh doanh công ty Tần Thị các ông đã thu mua tập đoàn Nhã Hiên, đến lúc đó số tiền mà tòa tuyên bố các ông phải trả cho tôi không chỉ có bảy mươi triệu thôi đâu!”
“Được rồi! Ông đừng nói nữa!”, trán Tần Nam đổ mồ hôi hột.
Là lão làng đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, Tần Nam hiểu rất rõ những gì chủ nhà nói đều là thật.
“Tôi đồng ý trả tiền thuê cho ông”, Tần Nam nghiến răng nói: “Nhưng số tiền bảy mươi triệu thực sự quá lớn, chúng tôi không thể lấy ra ngay được, có thể thư thả cho chúng tôi, để chúng tôi trả góp được không?”
“Không được!”, chủ nhà lắc đầu nói: “Theo hợp đồng đã viết, nhất định phải thanh toán hết một lần”.
“Nếu không là vi phạm hợp đồng, các ông phải trả thêm một phần trăm tiền vi phạm hợp đồng”.
“Bịch!”, Tần Nam lập tức ngồi phịch xuống ghế.
“Xem ra hôm nay tôi đến không đúng lúc!”, nhìn thấy Tần Nam dường như không khỏe, chủ nhà nói: “Thế này đi, tôi sẽ nới thêm thời gian bảy ngày cho các ông, bảy ngày sau, các ông phải thanh toán hết cho tôi, nếu không chúng ta hẹn gặp lại nhau ở tòa!”
Chủ nhà vừa đi, lại có một tốp người nữa đến trụ sở tập đoàn Nhã Hiên.
“Những người này đến làm gì đây?”, Tần Nam cảm thấy huyết áp tăng vọt.
Điều sợ nhất bây giờ là nghe tin có người tới.
“Vì sự thay đổi chủ sở hữu của tập đoàn Nhã Hiên, ngân hàng Sở Bắc tạm thời quyết định hủy bỏ vốn đầu tư ba trăm triệu, cho người đến điều tra, muốn thu hồi khoản vay!”
“Người của tập đoàn tài chính Hoàn Vũ tới, bảo chúng ta trả bọn họ mười triệu chi phí tài vụ mà tập đoàn Nhã Hiên nợ!”
“Còn có công ty Trung Chính đã ký thỏa thuận với tập đoàn Nhã Hiên, vốn dĩ tối qua sẽ thanh toán nhưng vì thay đổi chủ sở hữu nên đã vi phạm hợp đồng, yêu cầu chúng ta bồi thường tiền vi phạm là năm triệu”.
“Tập đoàn Phi Long vừa gửi thư nói rằng muốn rút một tỷ tiền đầu tư”.
“…”
Tin tức thay nhau đưa tới khiến cho sắc mặt người nhà họ Tần đều trở nên xám xịt.
“Chuyện này là thế nào?”, Tần Nam tức giận hét lớn: “Ai có thể nói cho tôi biết không?”
Vốn tưởng rằng tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì cả nhà họ Tần đều sẽ được hưởng không ít lợi lộc.
Nhưng không ngờ rằng đây hoàn toàn là cục diện hỗn loạn.
Liên tiếp những món nợ kéo đến khiến tay Tần Nam run lẩy bẩy.
Lúc này, bên dưới tòa nhà trụ sở Nhã Hiên lại có một nhóm công nhân xây dựng khác kéo tới la hét.
“Những người kia lại tới làm gì thế?”, Tần Nam bị dọa sợ.
“Những người đó đều là công nhân xây dựng dự án vườn sinh thái ở vùng ngoại ô của tập đoàn Nhã Hiên, vì không xoay được vốn trong giai đoạn đầu nên Lâm Nhã Hiên đã đồng ý với họ, ba tháng sau sẽ thanh toán hết tiền giai đoạn đầu một lần, vốn dĩ là tối qua sẽ trả tiền cho họ, nhưng vì thay đổi chủ sở hữu nên chuyện này đã bị hoãn lại”.
Tần Yến lập tức điều tra rõ hết sự việc.
“Nếu là tiền công trình mà Lâm Nhã Hiên nợ, vậy thì để bọn họ tìm Lâm Nhã Hiên mà đòi chứ!”, Tần Nam nghĩ lại thấy rùng mình.
Đối mặt với những khoản nợ kia, Tần Nam lừa gạt một chút còn có thể chậm trễ được mấy ngày.
Nhưng những công nhân này đều không có tiền, nếu cụ ta không trả thì bọn họ sẽ liều mạng với cụ ta.
“Mọi người”, Tần Nam đưa người nhà họ Tần xuống dưới, nói với những công nhân kia: “Người nợ tiền công trình của các cậu là Lâm Nhã Hiên, không liên quan đến chúng tôi! Các cậu phải đi tìm Lâm Nhã Hiên chứ!”
“Nói bậy!”, người đại diện đám công nhân lập tức phản bác: “Chuyện này không liên quan đến cô Lâm Nhã Hiên!”