Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 701-704
"Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chỉ với chút thực lực này mà còn mơ mộng hão huyền đối đầu với nhà họ Mục thủ đô?"
"Đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
"Buồn cười thật sự, cười chết mất!"
Lý Duyệt Quân càng chế nhạo không thương tiếc.
So với những tập đoàn gia tộc ở thủ đô, quy mô của tập đoàn Phi Long căn bản không đáng để nhắc tới.
Sau khi mỉa mai một hồi, ba người họ nói với bảo vệ bằng giọng điệu khinh khỉnh.
Nhìn thấy ba người này rất có khí chất lại ngạo mạn, đội phó đội bảo vệ Vũ Minh nhận thấy sự việc vô cùng quan trọng, vì vậy đã đích thân đi báo cáo với Mục Hàn.
“Có ba thanh niên lạ tới tìm tôi sao?”, Mục Hàn ngơ ngác hỏi.
Mục Hàn trước hết ra lệnh cho Vũ Minh để ba người trẻ tuổi vào.
Sau khi bàn giao một số quyết sách với Phương Viên, Mục Hàn đi đến phòng tiếp tân.
Nhìn thấy ba người xa lạ trước mặt, Mục Hàn nghi ngờ hỏi: "Tôi là Mục Hàn, xin hỏi các người là...?"
Xét cho cùng, ba thanh niên này không giống đám con nhà giàu ở tỉnh.
Đương nhiên, trên người bọn họ toả ra khí chất trời sinh của một người xuất thân từ gia tộc giàu có của tầng lớp thượng lưu.
Rõ ràng là đám con nhà giàu ở tỉnh không thể sánh được với bọn họ.
“Anh chính là Mục Hàn?”, Trương Hằng quan sát Mục Hàn, trong mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi nghe nói anh rất kiêu ngạo, ngay cả nhà họ Mục thủ đô cũng dám thách thức".
"Hôm nay gặp được anh, tôi thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi".
Nghe thấy lời này của Trương Hằng, Mục Hàn không khỏi khẽ nhíu mày.
“Trương Hằng, nói chuyện chính đi”, Khương Tử Nguyệt đứng ở bên cạnh thấy Trương Hằng nói chuyện hơi lạc đề, bèn ngắt lời hắn, sau đó cô ta nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, chúng tôi đến từ thủ đô".
"Hôm nay chúng tôi tới đây tìm anh, là muốn anh huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ".
“Đúng vậy!”, Lý Duyệt Quân gật đầu nói: “Mục Hàn, mau lấy tờ hôn ước ra đi".
“Gì cơ?”, nghe thấy ba người nói linh tinh một hồi, gương mặt của Mục Hàn bỗng hiện lên một dấu chấm hỏi đen: “Hôn ước từ nhỏ gì vậy? Cô cậu tìm nhầm người rồi”.
Mục Hàn nghĩ mà bật cười.
Con của anh và Lâm Nhã Hiên đã được mấy tháng rồi.
Chỉ một thời gian nữa thôi bé sẽ chào đời.
Nhưng lúc này, tự dưng lòi đâu ra ba người nói anh có hôn ước từ bé?
Đừng nói là bọn lừa đảo nhé?
Nhưng bọn họ lại lừa đảo đúng đại thống soái, đúng là chán sống rồi mà.
“Chúng tôi không hề tìm nhầm người", vẻ mặt Trương Hằng hết sức chắc nịch, nói: “Chúng tôi có thể khẳng định và chắc chắn trăm phần trăm, rằng Mục Hàn anh chính là đối tượng trong hôn ước từ nhỏ đó!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mục Hàn, Trương Hằng quay sang nói với Khương Tử Nguyệt: "Tử Nguyệt, cậu nói với anh ta đi, chuyện gì thế này?"
“Mục Hàn, anh nghe kỹ đây", Khương Tử Nguyệt gật đầu nói: “Hôn ước từ nhỏ của anh là do bố ruột của anh, Mục Thịnh Uy và mẹ ruột anh - Sở Vân Lệ, thỏa thuận với nhà họ Dương thủ đô. Hơn nữa còn là giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng".
"Đối tượng của hôn ước từ nhỏ này chính là một trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, chị Yêu Nguyệt!"
“Tứ đại mỹ nhân thủ đô Dương Yêu Nguyệt?”, Mục Hàn lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói về hôn ước này".
“Ha ha!”, Khương Tử Nguyệt cười đầy lạnh lùng: “Anh giả vờ đấy à?”
Trong mắt ba người Khương Tử Nguyệt, Mục Hàn chỉ đang giả bộ củ tỏi mà thôi.
Đường đường là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân, Mục Hàn thân là con hoang của nhà họ Mục thủ đô, làm gì có chuyện anh không biết?
Hơn nữa, Sở Vân Lệ sinh ra trong một vương tộc ở Đông Hải, thân phận của bà ấy đến ngày hôm nay vẫn chưa được nhà họ Mục ở thủ đô công nhận. Đứa con hoang do bà ấy sinh ra với Mục Thịnh Uy, có thể bám vào một hoàng tộc như nhà họ Dương thủ đô, chắc chắn phải hạnh phúc chết đi được ấy chứ, chắc chắn bà ấy sẽ nói chuyện này cho Mục Hàn biết.
Thực ra, Sở Vân Lệ chưa bao giờ đề cập chuyện này với Mục Hàn.
Tuy nhiên, vẻ mặt Mục Hàn trong mắt ba người họ chỉ đơn giản là do anh cố ý.
“Tôi mà phải giả vờ sao?”, Mục Hàn không khỏi khinh thường, nói: “Các người đợi ở đây một lát, tôi phải đi hỏi mẹ của tôi đã”.
"Đương nhiên là nếu chuyện này hoàn toàn hư cấu, tôi nói cho các người biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!"
Nghe thấy những lời khó nghe này của Mục Hàn, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đột nhiên vô cùng tức giận.
Đứa con hoang này đáng ghét quá rồi đấy!
Anh đang đe dọa bọn họ sao?
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt, và Lý Duyệt Quân đều là cậu ấm cô chiêu thủ đô, từ trước đến nay luôn được nuông chiều, lúc đến tỉnh đương nhiên cũng hết sức kiêu ngạo, sao có thể chịu được thái độ vênh váo hống hách này của Mục Hàn chứ?
"Được! Được lắm", Trương Hằng không khỏi bật cười: "Vậy chúng tôi đợi đấy".
"Tôi muốn xem xem, rốt cuộc ai mới là kẻ nói dối?"
Bỏ qua bộ ba Trương Hằng, Mục Hàn gọi cho Sở Vân Lệ.
Khoảng mười phút sau, Sở Vân Lệ đến tập đoàn Phi Long.
Nhìn thấy ba vị khách xa lạ, Sở Vân Lệ cũng rất khó hiểu.
"Mẹ, ba người họ đến từ thủ đô", Mục Hàn chỉ vào Trương Hằng và nói: "Họ nói với con rằng mẹ và Mục Thịnh Uy đã lập một hôn ước từ nhỏ cho con, có đúng không ạ?"
Sở Vân Lệ nghe thấy những lời này không khỏi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Đúng là như vậy!"
"Ban đầu, Mục Thịnh Uy nói với mẹ rằng ông ta muốn lập một hôn ước từ nhỏ cho con, đối tượng là con gái nhà họ Dương ở thủ đô, tên là Dương Yêu Nguyệt. Mẹ thấy cô gái này trông xinh xắn nên đã đồng ý hôn ước này".
"Chỉ là sau này có xảy ra rất nhiều thay đổi, cho nên chuyện này bị gạt sang một bên, mẹ cũng quên mất tiêu!"
Nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, Sở Vân Lệ không khỏi thở dài: "Đã hơn mười năm rồi, có khi cô gái Dương Yêu Nguyệt đó cũng đã gần ba mươi. Bởi vì bị ràng buộc bởi hôn ước từ nhỏ nên mãi chưa dám kết hôn”.
"Nói mới nhớ, chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ đã làm lỡ việc lớn cả đời của cô gái đó!"
"Tôi xin lỗi cô cậu!"
Sở Vân Lệ nói xong, liền khom người cúi đầu trước Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.
Rõ ràng Sở Vân Lệ cũng bị ba người này luân phiên chỉ trích tới mức sững sờ.
Nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Thậm chí trong lòng Sở Vân Lệ còn cho rằng chính bởi vì bà ấy nên mới khiến cho một cô gái tốt như Dương Yêu Nguyệt phải lãng phí mười mấy năm thanh xuân tươi đẹp.
“Mấy người đã nói đủ chưa?”, lúc này Mục Hàn lớn tiếng ngắt lời ba người, vô cùng bất mãn lên tiếng: “Tôi nhớ là thế gia nhà giàu đều do đàn ông lo liệu việc nhà phải không?”
“Vậy thì đã sao?”, Trương Hằng bĩu môi, nói: “Mục Hàn, anh đừng cố tình chuyển chủ đề”.
“Tôi không chuyển chủ đề”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Năm đó chắc hẳn Mục Thịnh Uy là người làm chủ cho phép sắp đặt hôn ước này! Oan có đầu, nợ có chủ, dù cho mấy người muốn tìm người huỷ hôn thì cũng nên đến tìm Mục Thịnh Uy mới đúng!”
“Tới đây quấy rầy tôi để làm gì?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cùng đưa mắt nhìn nhau.
Đi tìm Mục Thịnh Uy?
Mặc dù mọi người đều biết người ra quyết định thật sự của hôn ước này là Mục Thịnh Uy.
Chỉ cần Mục Thịnh Uy lên tiếng thì vấn đề sẽ lập tức được giải quyết một cách dễ dàng.
Thế nhưng vấn đề là ai dám đến tìm Mục Thịnh Uy cơ chứ?
Muốn chết sao?
Huống hồ Mục Thịnh Uy vừa mới chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia hàng đầu Hoa Hạ, giống như mặt trời ban trưa.
Bọn họ chỉ dám đổ hết sai lầm lên người Mục Hàn và Sở Vân Lệ mà thôi.
“Mục Hàn, anh bớt nói xen vào đi”, Trương Hằng cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, mở miệng nói: “Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với gia chủ Mục, anh đừng đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!”
“Đúng thế!”, Khương Tử Nguyệt cũng vội vàng phụ họa theo: “Mục Hàn, anh mau xé bỏ tờ hôn ước đi, chuyện này cứ thế mà bỏ qua, tốt cho anh, cũng tốt cho chị Yêu Nguyệt!”
“Xin lỗi nhé, tôi không có bản hôn ước gì hết”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Đúng thế”, thấy ba người Trương Hằng tỏ vẻ hoài nghi, Sở Vân Lệ cũng nói: “Chúng tôi thật sự không có bản hôn ước, năm đó khi lập ra hôn ước thì bản hôn ước bằng giấy do Mục Thịnh Uy cất giữ”.
“…”
Ba người Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều hết sức lúng túng.
Nhìn dáng vẻ của Sở Vân Lệ không giống như đang nói dối.
“Không thành vấn đề”, lúc này, Khương Tử Nguyệt giống như nghĩ ra điều gì đó, “Trước khi đi, chị Yêu Nguyệt đã đưa cho tôi một bản khác của tờ hôn ước”.
“Chỉ cần Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước này ngay trước mặt chúng tôi thì hiệu quả cũng y như nhau”.
“Đúng thế!”, Lý Duyệt Quân không khỏi tán thưởng: “Tử Nguyệt, cậu đúng là thông minh! Bắt Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước này rồi chúng ta quay video lại làm bằng chứng, dù cho sau này nhà họ Mục ở thủ đô có truy cứu thì chúng ta hoàn toàn có thể đổ hết mọi trách nhiệm sang cho hai mẹ con Mục Hàn!”
Nói xong, Lý Duyệt Quân còn lôi điện thoại ra chuẩn bị quay video.
Còn Khương Tử Nguyệt lấy bản hôn ước đó ra đưa cho Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, bản hôn ước đang ở đây rồi, anh mau xé nó đi!”
“Con trai, con xé bỏ hôn ước đi!”, lúc này, ngay cả Sở Vân Lệ cũng gật đầu nói: “Chúng ta không thể làm lỡ chuyện lớn cả đời của con gái nhà người ta được, dù gì chúng ta cũng đã làm lỡ mất mười mấy năm của cô ấy rồi”.
“Này, anh mau lên đi!”, nhìn thấy Mục Hàn vẫn đang chậm rãi đọc bản hôn ước, Trương Hằng vội vàng thúc giục: “Xem cái gì mà xem, dù gì cũng phải xé bỏ, anh có xem nội dung bên trong thì cũng vô dụng”.
“Mau xé bỏ hôn ước đi, sau đó đừng quấy rầy chị Yêu Nguyệt nữa!”
“Mau xé đi! Chúng tôi không có thời gian dây dưa với anh ở đây đâu!”
Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cũng thúc giục.
Mục Hàn không buồn để tâm tới ba người mà quay sang nói với Sở Vân Lệ: “Mẹ, mẹ phải làm rõ một sự thật, người làm lỡ dở mười mấy năm thanh xuân tươi đẹp của Dương Yêu Nguyệt không phải mẹ, cũng không phải con, mà là Mục Thịnh Uy!”
Sắc mặt của Sở Vân Lệ chợt thay đổi.
Rõ ràng là đang cảm động với những gì Mục Hàn nói.
Mục Hàn nói xong thì tùy ý nhét bản hôn ước này vào trong túi quần, nói: “Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn bảo tôi xé bỏ hôn ước sao?”
“Anh!”, Trương Hằng không khỏi ngơ ngác, nói với vẻ mặt lo lắng: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
“Mấy người đừng tưởng tôi sẽ coi trọng bản hôn ước này”, Mục Hàn cười nói: “Tờ giấy này tôi cứ để trong túi quần đã, nếu như ngày nào đó tôi tắm rửa thay đồ xong mà lỡ quên mất, nói không chừng bản hôn ước này sẽ bị giặt mất luôn đấy”.
“Thế nhưng con người tôi có một tật xấu là vô cùng tỉ mỉ, có thể mỗi lần trước khi tôi tắm rửa thay đồ đều sẽ cất bản hôn ước này cẩn thận. Như vậy thì bản hôn ước này sẽ luôn lưu giữ ở chỗ tôi”.
“Mục Hàn, rốt cuộc anh có ý gì?”, Trương Hằng phẫn nộ nói.
“Ý của tôi rất đơn giản”, Mục Hàn điềm nhiên nói: “Nếu như Dương Yêu Nguyệt muốn tìm tôi huỷ hôn, vậy thì bảo Dương Yêu Nguyệt tự mình tìm tới. Mấy người là cái thá gì, xứng để bảo tôi huỷ hôn hay sao?”
“Còn nữa, mấy người có tư cách gì mà chỉ trích mẹ tôi cơ chứ?”
“Có bản lĩnh thì mấy người đến thủ đô mà tìm Mục Thịnh Uy huỷ hôn đi!”
Điều Mục Hàn không thể nhẫn nhịn là ba người này lại dám chỉ trích Sở Vân Lệ mẹ anh một cách trắng trợn như thế.
Bọn họ ghê gớm như vậy, tại sao không đi mà chỉ trích Mục Thịnh Uy?
Hoặc là, ba người này bình tĩnh ôn hoà mà thương lượng với Mục Hàn.
Mục Hàn cũng không phải không đồng ý xé bỏ bản hôn ước.
Thế nhưng cái thái độ hống hách ngang ngược của bọn họ lại khiến cho Mục Hàn không thoải mái.
“Anh, anh, anh!”
Bị Mục Hàn nói như vậy, ba người Trương Hằng tức tới mức sắp phát điên.
“Mục Hàn, tôi thật sự không ngờ con người anh lại vô liêm sỉ tới mức độ này!”, Khương Tử Nguyệt phẫn nộ nói: “Anh đã kết hôn rồi, vợ thì cũng sắp sinh con, tại sao vẫn cứ cắn chặt lấy chị Yêu Nguyệt không chịu buông cơ chứ?”
“Tử Nguyệt, cậu vẫn còn chưa nhìn ra hay sao?”, Lý Duyệt Quân nói: “Tên này là loại người cặn bã, muốn thông qua chị Yêu Nguyệt để đạt được mục đích trở lại nhà họ Mục ở thủ đô của anh ta. Tới lúc đó, anh ta trở thành cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô, có được cả hai người đẹp là vợ và chị Yêu Nguyệt cùng một lúc, trái ôm phải ấp, suy nghĩ thật sự quá là ghê gớm luôn!”
“Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!”, Trương Hằng nói, “Mục Hàn, anh cũng đừng có mà tự đề cao mình quá, anh có tư cách gì mà có được chị Yêu Nguyệt - người đẹp nhất trong số bốn mỹ nhân của thủ đô cơ chứ?”
“Trong số những cậu ấm con nhà giàu thích chị Yêu Nguyệt, bất cứ người nào cũng đều có thể giết anh chỉ trong nháy mắt đấy, có hiểu không hả?”
“Đúng, nhất định là như vậy!”, nghe Trương Hằng nói thế, Khương Tử Nguyệt vô cùng tán thành: “Chị Yêu Nguyệt là một trong bốn người đẹp ở thủ đô, có người đàn ông nào mà không động lòng chứ?”
“Thằng con hoang Mục Hàn đứng núi này lại trông núi nọ, đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Anh ta nhất định là thèm nhỏ dãi vẻ đẹp mê người của chị Yêu Nguyệt!”
“Tôi thấy cũng có khả năng là anh ta muốn đe dọa nhà họ Dương ở thủ đô”, Lý Duyệt Quân gật đầu, phân tích: “Chị Yêu Nguyệt có địa vị cao sang, cho dù là người kế thừa của thế gia hạng nhất như Mục Sảng cũng phải khách khí với chị Yêu Nguyệt, không dám vượt quá giới hạn”.
“Thằng con hoang này sao dám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ?”
“Chắc chắn là anh ta muốn dùng chuyện hôn ước từ bé để có được chút lợi ích từ nhà họ Dương ở thủ đô”.
Ba người đồng loạt gật đầu, tin rằng Mục Hàn có mục đích này.
“Trương Hằng, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”, lúc này, Khương Tử Nguyệt hỏi.
“Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng thông báo chuyện này cho chị Yêu Nguyệt và nhà họ Dương ở thủ đô”, Trương Hằng nói: “Nếu thằng con hoang này nhây lì mãi, chúng ta không giải quyết được thì chỉ có thể giao cho nhà họ Dương đích thân xử lý thôi”.
Nói xong, Trương Hằng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Dương Yêu Nguyệt.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi, Trương Hằng liền liếc nhìn Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân nói: “Là cậu chủ Diệp gọi!”
Vừa nghe thấy tên cậu chủ Diệp, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều rất mong đợi.
Diệp Chính Đạo luôn quan tâm đến chuyện Dương Yêu Nguyệt nhờ Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đến tỉnh để thay cô ta từ hôn với Mục Hàn.
Chỉ cần Dương Yêu Nguyệt từ hôn thành công thì Diệp Chính Đạo có thể theo đuổi Dương Yêu Duyệt một cách công khai.
Thậm chí còn có thể cưới Dương Yêu Nguyệt về nhà.
Vì vậy, hắn đang nóng lòng gọi điện để hỏi kết quả.
“Trương Hằng, tình hình thế nào rồi?”, Diệp Chính Đạo hỏi: “Xé nát bản hôn ước đó rồi chứ?”
“Cậu chủ Diệp, thật xin lỗi, để anh thất vọng rồi”, Trương Hằng hổ thẹn nói: “Thằng con hoang đó không những không xé bản hôn ước, mà ngược lại còn có thái độ rất kiêu ngạo, luôn miệng rêu rao rằng muốn chị Yêu Nguyệt đích thân đến tìm anh ta từ hôn, nếu không, anh ta sẽ không đồng ý”.
“Cái gì?”, nghe Trương Hằng nói vậy, Diệp Chính Đạo giận tím mặt: “Thằng con hoang như anh ta có tư cách gì để gặp mặt người đẹp Yêu Nguyệt chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Đúng vậy, cậu chủ Diệp”, Trương Hằng gật đầu nói: “Em nghĩ thằng con hoang đó có ý đồ xấu, muốn gây bất lợi cho chị Yêu Nguyệt và nhà họ Dương ở thủ đô. Loại người có phẩm chất như vậy, chẳng trách nhà họ Mục lại không xem anh ta ra gì!”
“Điều đáng giận hơn là anh ta dám đuổi bọn em đi”.
Trương Hằng càng nói càng cảm thấy uất ức.
Hắn đường đường là cậu chủ ở thủ đô, vậy mà ở một nơi nông thôn như tỉnh lại bị đối xử như vậy.
Đúng là mất hết mặt mũi.
“Thật không biết xấu hổ!”, Diệp Chính Đạo nghiến răng căm hận nói: “Trương Hằng, các cậu đừng trở về thủ đô, cứ ở tỉnh đợi đi, tôi sẽ đích thân đến tỉnh một chuyến, ra tay đối phó với thằng con hoang không biết trời cao đất dày này!”
Diệp Chính Đạo đã yêu mến Dương Yêu Nguyệt nhiều năm.
Chính vì chịu sự trói buộc của bản hôn ước từ bé kia nên vẫn luôn không dám thổ lộ với Dương Yêu Nguyệt.
Sau khi nghe Trương Hằng nói vậy, Diệp Chính Đạo tự nhiên cảm thấy Mục Hàn đang cố ý ngăn cản hắn theo đuổi Dương Yêu Nguyệt.
Nghe Diệp Chính Đạo nói thế, Trương Hằng càng thêm phấn khởi, đáp: “Cậu chủ Diệp, anh muốn đích thân ra tay sao?”
“Vậy thì tốt quá!”
“Em rất mong chờ cảnh tượng thằng con hoang đó bị cậu dạy dỗ tử tế!”
Với vị trí thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực của Diệp Chính Đạo đương nhiên không thể khinh thường.
Trong mắt ba người Trương Hằng, thằng con hoang như Mục Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Chính Đạo.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Chính Đạo, Trương Hằng lại gọi điện cho Dương Yêu Nguyệt.
Lúc nghe nói Mục Hàn chưa xé bỏ bản hôn ước từ bé, còn tỏ thái độ cứng rắn, muốn Dương Yêu Nguyệt đích thân đến, anh mới xé bản hôn ước, Dương Yêu Nguyệt tức đến nỗi giậm chân, nhanh chóng đi tìm Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương để bàn bạc.
“Làm thế nào bây giờ ạ?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Muốn con đích thân đi tìm thằng con hoang đó để từ hôn, vậy chẳng phải mất giá quá sao?”
“Đúng vậy”, Dương Dương gật đầu: “Nhưng với kế hoạch hiện tại thì xem ra không còn cách nào tốt hơn”.
“Vì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt, bố thấy, nhà họ Dương ở thủ đô chúng ta chịu ấm ức một chút, để Yêu Nguyệt đích thân đi tìm thằng con hoang đó hủy bỏ hôn ước đi”, Dương Đỉnh Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao thì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt cũng quan trọng hơn so với mặt mũi của nhà họ Dương”.
“Con đồng ý với ý kiến của bố”, Dương Dương phụ họa theo: “Chỉ cần hủy bỏ hôn ước thì Yêu Nguyệt sẽ được gả cho người chồng như ý, nhà họ Dương ở thủ đô chúng ta liên minh với nhà thông gia, thì thực lực sẽ càng cao hơn!”
“Con nghe nói cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô đã yêu mến Yêu Nguyệt nhiều năm rồi!”
“Còn chẳng phải sao”, Dương Đỉnh Thiên cũng nói: “Người thừa kế một hoàng tộc ở thủ đô, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, loại phụ nữ nào mà không tìm được chứ?”
“Vậy mà lại luôn âm thầm bảo vệ yêu mến Yêu Nguyệt nhiều năm như vậy, đúng là hiếm có!”
“Dừng lại!”, nghe chủ đề mà Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương nói càng ngày càng xa, mặt mũi Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên: “Ông, bố, hai người có thể nói về chủ đề chính được không?”
Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương nhìn nhau cười, cả hai lộ ra nụ cười hiểu ý.
Con bé này lẽ nào cũng có ý với cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô?
“Được rồi, nói chủ đề chính”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Yêu Nguyệt, cháu hãy đích thân đến tỉnh một chuyến, tìm thằng con hoang đó từ hôn, cháu đồng ý không?”
“Đã là lúc nào rồi mà cháu còn có thể đồng ý hay không chứ?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày: “Nhưng ông à, thằng con hoang đó rõ ràng là đang muốn đe dọa cháu, cháu là con gái, một thân một mình đến đó, e là không thể ứng phó được”.
“Đây cũng là một vấn đề”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu.
Ngoại trừ Dương Yêu Nguyệt, nhà họ Dương ở thủ đô quả thật là không còn người trẻ tuổi nào có thể làm tốt được nữa.
Bảo bố mẹ đi cùng sao?
Vậy thì lại mất mặt quá!
“Gia chủ Dương, chú Dương, nếu được thì cháu sẵn sàng đi cùng Yêu Nguyệt đến tỉnh để từ hôn với thằng con hoang đó!”
Đúng lúc Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương đang bất lực thì một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Người bước vào là Diệp Chính Đạo.
Vừa nhìn thấy Diệp Chính Đạo đến, Dương Yêu Nguyệt liền biết chuyện này đã được giải quyết.
“Là cậu chủ nhà họ Diệp đấy à?”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chào hỏi: “Xem ra, cậu chủ Diệp rất quan tâm đến chuyện của cháu gái tôi nhỉ!”
“Nếu cậu chủ Diệp đã đề nghị như vậy thì tốt quá!”
“Có cậu chủ Diệp đi cùng Yêu Nguyệt đến tỉnh thì mấy ông già chúng tôi cũng yên tâm!”
Dù sao thì Diệp Chính Đạo cũng đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.
Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương rất tin tưởng vào thực lực của hắn.
Diệp Chính Đạo vừa được thăng lên hạng hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.
Có Diệp Chính Đạo ra mặt, Mục Hàn muốn không đồng ý cũng không được.
Công thêm chuyện Dương Yêu Nguyệt bị liên lụy bởi hôn ước từ bé bao nhiêu năm nay, khiến Diệp Chính Đạo đã ôm một bụng tức từ lâu.
Nhưng không ai dám trút giận lên người Mục Thịnh Uy.
Đó là gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ!
Ai dám nói gì ông ta chứ?
“Đúng vậy!”, Diệp Chính Đạo nói: “Gia chủ Dương, chú Dương, hai người đều là trưởng bối, đích thân đến tỉnh cùng Yêu Nguyệt thì thật sự không thích hợp lắm”.
“Đợi sau khi cháu và Yêu Nguyệt đến tỉnh, tìm thằng con hoang kia hủy bỏ hôn ước xong, cháu sẽ lập tức cùng bố mẹ đến nhà họ Dương để bàn chuyện hôn sự với gia chủ Dương và chú Dương!”
“Cháu nhất định sẽ khiến Yêu Nguyệt hạnh phúc cả đời!”
Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, mặt Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên.
Trông càng xinh đẹp động lòng người.
Bỗng khiến Diệp Chính Đạo nhìn đến si mê.
“Cậu chủ Diệp, chú rất thích cháu”, Dương Dương đưa tay ra vỗ lên vai Diệp Chính Đạo, tỏ vẻ rất trìu mến: “Chuyện không thể chậm trễ, Chính Đạo, Yêu Nguyệt, hai đứa xuất phát luôn đi”.
“Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt cho các con”.
“Vâng thưa chú Dương”, Diệp Chính Đạo đáp.
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt lập tức đáp chuyến bay đến tỉnh.
Lúc này.
Ở tỉnh.
Mục Hàn vẫn chưa biết Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang đến.
Mục Hàn vẫn ở trong biệt thự như thường lệ, ăn trưa với Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.
Bụng Lâm Nhã Hiên ngày một to nên Mục Hàn cũng ít khi đến tập đoàn Phi Long hơn, dường như anh ở nhà cả ngày để bầu bạn cùng mẹ và vợ.
“Mục Hàn, mẹ nghĩ con nên hủy bỏ hôn ước đi”, Sở Vân Lệ vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng luôn không yên tâm lắm: “Dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nếu chúng ta gây chuyện với bọn họ thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!”
Bị nhà họ Mục ở thủ đô giam cầm gần ba mươi năm, nay mới được đoàn tụ với con trai và con dâu, lại sắp được bế cháu nội, Sở Vân Lệ đương nhiên là không muốn có bất kỳ biến cố nào xảy ra.
Bà ấy chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn mà thôi.
Theo Sở Vân Lệ thấy, cho dù Mục Hàn có tập đoàn Phi Long, tập đoàn Phi Long có thể giống như một gã khổng lồ ở tỉnh, nhưng ở thủ đô lại chẳng là gì cả.
“Mẹ à, còn có chuyện như vậy nữa sao?”, nghe Sở Vân Lệ nói vậy, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ không vui: “Chồng à, thật không ngờ anh lại có hôn ước từ bé đấy!”
“À, anh đang giữ bản hôn ước từ bé đó, cũng không xé bỏ, có phải là muốn cưới vợ hai không?”
Lâm Nhã Hiên trêu chọc Mục Hàn.
“Vậy thì phải xem vợ cả như em có đồng ý hay không đã?”, Mục Hàn híp mắt cười, nói đùa với Lâm Nhã Hiên: “Chỉ cần em đồng ý thì anh lập tức cưới cô gái đã đính ước từ bé đó”.
“Anh!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt, tức giận nói: “Em nói đùa thôi, anh không nghe ra sao?”
“Anh cũng trêu em thôi”, Mục Hàn cười: “Nhưng mà nói thật, nếu không phải thái độ của ba người đó rất tệ, còn trách mắng mẹ ở trước mặt anh, thì có sẽ anh đã xé bỏ bản hôn ước đó rồi”.
“Đến cầu xin anh mà còn kiêu ngạo như vậy, họ tưởng rằng họ là hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý sao?”
“Nếu bọn họ nói chuyện tử tế thì chuyện này chẳng phải đã giải quyết rồi ư?”
“Được rồi”, nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy anh làm đúng.
Lâm Nhã Hiên suy nghĩ rồi dặn dò: “Nhưng chuyện này anh phải xử lý cẩn thận đấy, dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc đến từ thủ đô”.
Vào thời điểm này, Lâm Nhã Hiên thật sự không muốn Mục Hàn gây thù chuốc oán với ai nữa.
“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực”, Mục Hàn gật đầu.
...
Khoảng sáu giờ tối.
Chuyến bay của Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đã đến tỉnh.
Để bảo vệ cho Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo đã đặc biệt dẫn theo năm vệ sĩ, mỗi người đều là cao thủ tinh anh đệ nhất trong nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi gặp Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân trước.
“Cậu chủ Diệp, chị Yêu Nguyệt, gặp được hai người thật tốt quá!”, Trương Hằng căm phẫn nói: “Em nói cho hai người nghe, thằng con hoang đó thật sự rất ngông cuồng, quả thực là lật đổ tam quan của bọn em!”
“Đã không đồng ý xé bỏ hôn ước thì đã đành, lại còn cho người đuổi em ra ngoài!”
“Chúng ta đến từ thủ đô, ở nơi bé nhỏ này, có ai mà không coi chúng ta là khách quý chứ?”
“Ha ha!”, Diệp Chính Đạo cười nói: “Cậu đừng cảm thấy uất ức nữa. Thằng con hoang đó dám đánh cược với nhà họ Mục ở thủ đô, đương nhiên là không thể đối dãi với hắn như người thường được rồi”.
“Trong mắt đa số mọi người, thằng con hoang này chẳng qua là tên thần kinh may mắn có huyết thống với nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi”.
“Đúng vậy!”, Khương Tử Nguyệt lập tức gật đầu: “Nếu không phải bị thần kinh sao dám cá cược với nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”
“Chị không quan tâm anh ta có bị thần kinh hay bị cái gì khác”, lúc này, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Điều chị lo lắng là cho dù chị đích thân đến, mà tên đó vẫn không chịu xé bỏ hôn ước, thì phải làm sao?”
Trước khi đi, Dương Yêu Nguyệt cố ý không trang điểm.
Bộ dạng trông rất vô hồn.
Thậm chí còn cố tình khiến bản thân trở bên luộm thuộm.
Mục đích chính là không muốn Mục Hàn nhìn thấy vẻ đẹp của mình, để Mục Hàn chịu xé bỏ bản hôn ước.
Nhưng dù vậy, Dương Yêu Nguyệt vẫn không thể che giấu được thân hình xinh đẹp động lòng người và dung mạo ưa nhìn.
“Anh ta dám sao?”, Diệp Chính Đạo đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Có anh ở đây, cho dù có một trăm Mục Hàn không đồng ý thì cũng phải xé bỏ hôn ước!”
“Nếu không, anh sẽ cho anh ta xem thử sức mạnh của người thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô là thế nào!”
Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, Dương Yêu Nguyệt chợt cảm thấy tự tin hơn.
Sau đó cả đám người cùng đến tập đoàn Phi Long.
Nhưng sau khi nghe tin Mục Hàn không ở tập đoàn phi Long, bọn họ lại tìm đến khu biệt thự ba người nhà Mục Hàn đang sống.
"Đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
"Buồn cười thật sự, cười chết mất!"
Lý Duyệt Quân càng chế nhạo không thương tiếc.
So với những tập đoàn gia tộc ở thủ đô, quy mô của tập đoàn Phi Long căn bản không đáng để nhắc tới.
Sau khi mỉa mai một hồi, ba người họ nói với bảo vệ bằng giọng điệu khinh khỉnh.
Nhìn thấy ba người này rất có khí chất lại ngạo mạn, đội phó đội bảo vệ Vũ Minh nhận thấy sự việc vô cùng quan trọng, vì vậy đã đích thân đi báo cáo với Mục Hàn.
“Có ba thanh niên lạ tới tìm tôi sao?”, Mục Hàn ngơ ngác hỏi.
Mục Hàn trước hết ra lệnh cho Vũ Minh để ba người trẻ tuổi vào.
Sau khi bàn giao một số quyết sách với Phương Viên, Mục Hàn đi đến phòng tiếp tân.
Nhìn thấy ba người xa lạ trước mặt, Mục Hàn nghi ngờ hỏi: "Tôi là Mục Hàn, xin hỏi các người là...?"
Xét cho cùng, ba thanh niên này không giống đám con nhà giàu ở tỉnh.
Đương nhiên, trên người bọn họ toả ra khí chất trời sinh của một người xuất thân từ gia tộc giàu có của tầng lớp thượng lưu.
Rõ ràng là đám con nhà giàu ở tỉnh không thể sánh được với bọn họ.
“Anh chính là Mục Hàn?”, Trương Hằng quan sát Mục Hàn, trong mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi nghe nói anh rất kiêu ngạo, ngay cả nhà họ Mục thủ đô cũng dám thách thức".
"Hôm nay gặp được anh, tôi thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi".
Nghe thấy lời này của Trương Hằng, Mục Hàn không khỏi khẽ nhíu mày.
“Trương Hằng, nói chuyện chính đi”, Khương Tử Nguyệt đứng ở bên cạnh thấy Trương Hằng nói chuyện hơi lạc đề, bèn ngắt lời hắn, sau đó cô ta nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, chúng tôi đến từ thủ đô".
"Hôm nay chúng tôi tới đây tìm anh, là muốn anh huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ".
“Đúng vậy!”, Lý Duyệt Quân gật đầu nói: “Mục Hàn, mau lấy tờ hôn ước ra đi".
“Gì cơ?”, nghe thấy ba người nói linh tinh một hồi, gương mặt của Mục Hàn bỗng hiện lên một dấu chấm hỏi đen: “Hôn ước từ nhỏ gì vậy? Cô cậu tìm nhầm người rồi”.
Mục Hàn nghĩ mà bật cười.
Con của anh và Lâm Nhã Hiên đã được mấy tháng rồi.
Chỉ một thời gian nữa thôi bé sẽ chào đời.
Nhưng lúc này, tự dưng lòi đâu ra ba người nói anh có hôn ước từ bé?
Đừng nói là bọn lừa đảo nhé?
Nhưng bọn họ lại lừa đảo đúng đại thống soái, đúng là chán sống rồi mà.
“Chúng tôi không hề tìm nhầm người", vẻ mặt Trương Hằng hết sức chắc nịch, nói: “Chúng tôi có thể khẳng định và chắc chắn trăm phần trăm, rằng Mục Hàn anh chính là đối tượng trong hôn ước từ nhỏ đó!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mục Hàn, Trương Hằng quay sang nói với Khương Tử Nguyệt: "Tử Nguyệt, cậu nói với anh ta đi, chuyện gì thế này?"
“Mục Hàn, anh nghe kỹ đây", Khương Tử Nguyệt gật đầu nói: “Hôn ước từ nhỏ của anh là do bố ruột của anh, Mục Thịnh Uy và mẹ ruột anh - Sở Vân Lệ, thỏa thuận với nhà họ Dương thủ đô. Hơn nữa còn là giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng".
"Đối tượng của hôn ước từ nhỏ này chính là một trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, chị Yêu Nguyệt!"
“Tứ đại mỹ nhân thủ đô Dương Yêu Nguyệt?”, Mục Hàn lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói về hôn ước này".
“Ha ha!”, Khương Tử Nguyệt cười đầy lạnh lùng: “Anh giả vờ đấy à?”
Trong mắt ba người Khương Tử Nguyệt, Mục Hàn chỉ đang giả bộ củ tỏi mà thôi.
Đường đường là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân, Mục Hàn thân là con hoang của nhà họ Mục thủ đô, làm gì có chuyện anh không biết?
Hơn nữa, Sở Vân Lệ sinh ra trong một vương tộc ở Đông Hải, thân phận của bà ấy đến ngày hôm nay vẫn chưa được nhà họ Mục ở thủ đô công nhận. Đứa con hoang do bà ấy sinh ra với Mục Thịnh Uy, có thể bám vào một hoàng tộc như nhà họ Dương thủ đô, chắc chắn phải hạnh phúc chết đi được ấy chứ, chắc chắn bà ấy sẽ nói chuyện này cho Mục Hàn biết.
Thực ra, Sở Vân Lệ chưa bao giờ đề cập chuyện này với Mục Hàn.
Tuy nhiên, vẻ mặt Mục Hàn trong mắt ba người họ chỉ đơn giản là do anh cố ý.
“Tôi mà phải giả vờ sao?”, Mục Hàn không khỏi khinh thường, nói: “Các người đợi ở đây một lát, tôi phải đi hỏi mẹ của tôi đã”.
"Đương nhiên là nếu chuyện này hoàn toàn hư cấu, tôi nói cho các người biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!"
Nghe thấy những lời khó nghe này của Mục Hàn, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đột nhiên vô cùng tức giận.
Đứa con hoang này đáng ghét quá rồi đấy!
Anh đang đe dọa bọn họ sao?
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt, và Lý Duyệt Quân đều là cậu ấm cô chiêu thủ đô, từ trước đến nay luôn được nuông chiều, lúc đến tỉnh đương nhiên cũng hết sức kiêu ngạo, sao có thể chịu được thái độ vênh váo hống hách này của Mục Hàn chứ?
"Được! Được lắm", Trương Hằng không khỏi bật cười: "Vậy chúng tôi đợi đấy".
"Tôi muốn xem xem, rốt cuộc ai mới là kẻ nói dối?"
Bỏ qua bộ ba Trương Hằng, Mục Hàn gọi cho Sở Vân Lệ.
Khoảng mười phút sau, Sở Vân Lệ đến tập đoàn Phi Long.
Nhìn thấy ba vị khách xa lạ, Sở Vân Lệ cũng rất khó hiểu.
"Mẹ, ba người họ đến từ thủ đô", Mục Hàn chỉ vào Trương Hằng và nói: "Họ nói với con rằng mẹ và Mục Thịnh Uy đã lập một hôn ước từ nhỏ cho con, có đúng không ạ?"
Sở Vân Lệ nghe thấy những lời này không khỏi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Đúng là như vậy!"
"Ban đầu, Mục Thịnh Uy nói với mẹ rằng ông ta muốn lập một hôn ước từ nhỏ cho con, đối tượng là con gái nhà họ Dương ở thủ đô, tên là Dương Yêu Nguyệt. Mẹ thấy cô gái này trông xinh xắn nên đã đồng ý hôn ước này".
"Chỉ là sau này có xảy ra rất nhiều thay đổi, cho nên chuyện này bị gạt sang một bên, mẹ cũng quên mất tiêu!"
Nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, Sở Vân Lệ không khỏi thở dài: "Đã hơn mười năm rồi, có khi cô gái Dương Yêu Nguyệt đó cũng đã gần ba mươi. Bởi vì bị ràng buộc bởi hôn ước từ nhỏ nên mãi chưa dám kết hôn”.
"Nói mới nhớ, chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ đã làm lỡ việc lớn cả đời của cô gái đó!"
"Tôi xin lỗi cô cậu!"
Sở Vân Lệ nói xong, liền khom người cúi đầu trước Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.
Rõ ràng Sở Vân Lệ cũng bị ba người này luân phiên chỉ trích tới mức sững sờ.
Nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Thậm chí trong lòng Sở Vân Lệ còn cho rằng chính bởi vì bà ấy nên mới khiến cho một cô gái tốt như Dương Yêu Nguyệt phải lãng phí mười mấy năm thanh xuân tươi đẹp.
“Mấy người đã nói đủ chưa?”, lúc này Mục Hàn lớn tiếng ngắt lời ba người, vô cùng bất mãn lên tiếng: “Tôi nhớ là thế gia nhà giàu đều do đàn ông lo liệu việc nhà phải không?”
“Vậy thì đã sao?”, Trương Hằng bĩu môi, nói: “Mục Hàn, anh đừng cố tình chuyển chủ đề”.
“Tôi không chuyển chủ đề”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Năm đó chắc hẳn Mục Thịnh Uy là người làm chủ cho phép sắp đặt hôn ước này! Oan có đầu, nợ có chủ, dù cho mấy người muốn tìm người huỷ hôn thì cũng nên đến tìm Mục Thịnh Uy mới đúng!”
“Tới đây quấy rầy tôi để làm gì?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cùng đưa mắt nhìn nhau.
Đi tìm Mục Thịnh Uy?
Mặc dù mọi người đều biết người ra quyết định thật sự của hôn ước này là Mục Thịnh Uy.
Chỉ cần Mục Thịnh Uy lên tiếng thì vấn đề sẽ lập tức được giải quyết một cách dễ dàng.
Thế nhưng vấn đề là ai dám đến tìm Mục Thịnh Uy cơ chứ?
Muốn chết sao?
Huống hồ Mục Thịnh Uy vừa mới chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia hàng đầu Hoa Hạ, giống như mặt trời ban trưa.
Bọn họ chỉ dám đổ hết sai lầm lên người Mục Hàn và Sở Vân Lệ mà thôi.
“Mục Hàn, anh bớt nói xen vào đi”, Trương Hằng cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, mở miệng nói: “Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với gia chủ Mục, anh đừng đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!”
“Đúng thế!”, Khương Tử Nguyệt cũng vội vàng phụ họa theo: “Mục Hàn, anh mau xé bỏ tờ hôn ước đi, chuyện này cứ thế mà bỏ qua, tốt cho anh, cũng tốt cho chị Yêu Nguyệt!”
“Xin lỗi nhé, tôi không có bản hôn ước gì hết”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Đúng thế”, thấy ba người Trương Hằng tỏ vẻ hoài nghi, Sở Vân Lệ cũng nói: “Chúng tôi thật sự không có bản hôn ước, năm đó khi lập ra hôn ước thì bản hôn ước bằng giấy do Mục Thịnh Uy cất giữ”.
“…”
Ba người Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều hết sức lúng túng.
Nhìn dáng vẻ của Sở Vân Lệ không giống như đang nói dối.
“Không thành vấn đề”, lúc này, Khương Tử Nguyệt giống như nghĩ ra điều gì đó, “Trước khi đi, chị Yêu Nguyệt đã đưa cho tôi một bản khác của tờ hôn ước”.
“Chỉ cần Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước này ngay trước mặt chúng tôi thì hiệu quả cũng y như nhau”.
“Đúng thế!”, Lý Duyệt Quân không khỏi tán thưởng: “Tử Nguyệt, cậu đúng là thông minh! Bắt Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước này rồi chúng ta quay video lại làm bằng chứng, dù cho sau này nhà họ Mục ở thủ đô có truy cứu thì chúng ta hoàn toàn có thể đổ hết mọi trách nhiệm sang cho hai mẹ con Mục Hàn!”
Nói xong, Lý Duyệt Quân còn lôi điện thoại ra chuẩn bị quay video.
Còn Khương Tử Nguyệt lấy bản hôn ước đó ra đưa cho Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, bản hôn ước đang ở đây rồi, anh mau xé nó đi!”
“Con trai, con xé bỏ hôn ước đi!”, lúc này, ngay cả Sở Vân Lệ cũng gật đầu nói: “Chúng ta không thể làm lỡ chuyện lớn cả đời của con gái nhà người ta được, dù gì chúng ta cũng đã làm lỡ mất mười mấy năm của cô ấy rồi”.
“Này, anh mau lên đi!”, nhìn thấy Mục Hàn vẫn đang chậm rãi đọc bản hôn ước, Trương Hằng vội vàng thúc giục: “Xem cái gì mà xem, dù gì cũng phải xé bỏ, anh có xem nội dung bên trong thì cũng vô dụng”.
“Mau xé bỏ hôn ước đi, sau đó đừng quấy rầy chị Yêu Nguyệt nữa!”
“Mau xé đi! Chúng tôi không có thời gian dây dưa với anh ở đây đâu!”
Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cũng thúc giục.
Mục Hàn không buồn để tâm tới ba người mà quay sang nói với Sở Vân Lệ: “Mẹ, mẹ phải làm rõ một sự thật, người làm lỡ dở mười mấy năm thanh xuân tươi đẹp của Dương Yêu Nguyệt không phải mẹ, cũng không phải con, mà là Mục Thịnh Uy!”
Sắc mặt của Sở Vân Lệ chợt thay đổi.
Rõ ràng là đang cảm động với những gì Mục Hàn nói.
Mục Hàn nói xong thì tùy ý nhét bản hôn ước này vào trong túi quần, nói: “Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn bảo tôi xé bỏ hôn ước sao?”
“Anh!”, Trương Hằng không khỏi ngơ ngác, nói với vẻ mặt lo lắng: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
“Mấy người đừng tưởng tôi sẽ coi trọng bản hôn ước này”, Mục Hàn cười nói: “Tờ giấy này tôi cứ để trong túi quần đã, nếu như ngày nào đó tôi tắm rửa thay đồ xong mà lỡ quên mất, nói không chừng bản hôn ước này sẽ bị giặt mất luôn đấy”.
“Thế nhưng con người tôi có một tật xấu là vô cùng tỉ mỉ, có thể mỗi lần trước khi tôi tắm rửa thay đồ đều sẽ cất bản hôn ước này cẩn thận. Như vậy thì bản hôn ước này sẽ luôn lưu giữ ở chỗ tôi”.
“Mục Hàn, rốt cuộc anh có ý gì?”, Trương Hằng phẫn nộ nói.
“Ý của tôi rất đơn giản”, Mục Hàn điềm nhiên nói: “Nếu như Dương Yêu Nguyệt muốn tìm tôi huỷ hôn, vậy thì bảo Dương Yêu Nguyệt tự mình tìm tới. Mấy người là cái thá gì, xứng để bảo tôi huỷ hôn hay sao?”
“Còn nữa, mấy người có tư cách gì mà chỉ trích mẹ tôi cơ chứ?”
“Có bản lĩnh thì mấy người đến thủ đô mà tìm Mục Thịnh Uy huỷ hôn đi!”
Điều Mục Hàn không thể nhẫn nhịn là ba người này lại dám chỉ trích Sở Vân Lệ mẹ anh một cách trắng trợn như thế.
Bọn họ ghê gớm như vậy, tại sao không đi mà chỉ trích Mục Thịnh Uy?
Hoặc là, ba người này bình tĩnh ôn hoà mà thương lượng với Mục Hàn.
Mục Hàn cũng không phải không đồng ý xé bỏ bản hôn ước.
Thế nhưng cái thái độ hống hách ngang ngược của bọn họ lại khiến cho Mục Hàn không thoải mái.
“Anh, anh, anh!”
Bị Mục Hàn nói như vậy, ba người Trương Hằng tức tới mức sắp phát điên.
“Mục Hàn, tôi thật sự không ngờ con người anh lại vô liêm sỉ tới mức độ này!”, Khương Tử Nguyệt phẫn nộ nói: “Anh đã kết hôn rồi, vợ thì cũng sắp sinh con, tại sao vẫn cứ cắn chặt lấy chị Yêu Nguyệt không chịu buông cơ chứ?”
“Tử Nguyệt, cậu vẫn còn chưa nhìn ra hay sao?”, Lý Duyệt Quân nói: “Tên này là loại người cặn bã, muốn thông qua chị Yêu Nguyệt để đạt được mục đích trở lại nhà họ Mục ở thủ đô của anh ta. Tới lúc đó, anh ta trở thành cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô, có được cả hai người đẹp là vợ và chị Yêu Nguyệt cùng một lúc, trái ôm phải ấp, suy nghĩ thật sự quá là ghê gớm luôn!”
“Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!”, Trương Hằng nói, “Mục Hàn, anh cũng đừng có mà tự đề cao mình quá, anh có tư cách gì mà có được chị Yêu Nguyệt - người đẹp nhất trong số bốn mỹ nhân của thủ đô cơ chứ?”
“Trong số những cậu ấm con nhà giàu thích chị Yêu Nguyệt, bất cứ người nào cũng đều có thể giết anh chỉ trong nháy mắt đấy, có hiểu không hả?”
“Đúng, nhất định là như vậy!”, nghe Trương Hằng nói thế, Khương Tử Nguyệt vô cùng tán thành: “Chị Yêu Nguyệt là một trong bốn người đẹp ở thủ đô, có người đàn ông nào mà không động lòng chứ?”
“Thằng con hoang Mục Hàn đứng núi này lại trông núi nọ, đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Anh ta nhất định là thèm nhỏ dãi vẻ đẹp mê người của chị Yêu Nguyệt!”
“Tôi thấy cũng có khả năng là anh ta muốn đe dọa nhà họ Dương ở thủ đô”, Lý Duyệt Quân gật đầu, phân tích: “Chị Yêu Nguyệt có địa vị cao sang, cho dù là người kế thừa của thế gia hạng nhất như Mục Sảng cũng phải khách khí với chị Yêu Nguyệt, không dám vượt quá giới hạn”.
“Thằng con hoang này sao dám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ?”
“Chắc chắn là anh ta muốn dùng chuyện hôn ước từ bé để có được chút lợi ích từ nhà họ Dương ở thủ đô”.
Ba người đồng loạt gật đầu, tin rằng Mục Hàn có mục đích này.
“Trương Hằng, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”, lúc này, Khương Tử Nguyệt hỏi.
“Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng thông báo chuyện này cho chị Yêu Nguyệt và nhà họ Dương ở thủ đô”, Trương Hằng nói: “Nếu thằng con hoang này nhây lì mãi, chúng ta không giải quyết được thì chỉ có thể giao cho nhà họ Dương đích thân xử lý thôi”.
Nói xong, Trương Hằng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Dương Yêu Nguyệt.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi, Trương Hằng liền liếc nhìn Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân nói: “Là cậu chủ Diệp gọi!”
Vừa nghe thấy tên cậu chủ Diệp, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều rất mong đợi.
Diệp Chính Đạo luôn quan tâm đến chuyện Dương Yêu Nguyệt nhờ Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đến tỉnh để thay cô ta từ hôn với Mục Hàn.
Chỉ cần Dương Yêu Nguyệt từ hôn thành công thì Diệp Chính Đạo có thể theo đuổi Dương Yêu Duyệt một cách công khai.
Thậm chí còn có thể cưới Dương Yêu Nguyệt về nhà.
Vì vậy, hắn đang nóng lòng gọi điện để hỏi kết quả.
“Trương Hằng, tình hình thế nào rồi?”, Diệp Chính Đạo hỏi: “Xé nát bản hôn ước đó rồi chứ?”
“Cậu chủ Diệp, thật xin lỗi, để anh thất vọng rồi”, Trương Hằng hổ thẹn nói: “Thằng con hoang đó không những không xé bản hôn ước, mà ngược lại còn có thái độ rất kiêu ngạo, luôn miệng rêu rao rằng muốn chị Yêu Nguyệt đích thân đến tìm anh ta từ hôn, nếu không, anh ta sẽ không đồng ý”.
“Cái gì?”, nghe Trương Hằng nói vậy, Diệp Chính Đạo giận tím mặt: “Thằng con hoang như anh ta có tư cách gì để gặp mặt người đẹp Yêu Nguyệt chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Đúng vậy, cậu chủ Diệp”, Trương Hằng gật đầu nói: “Em nghĩ thằng con hoang đó có ý đồ xấu, muốn gây bất lợi cho chị Yêu Nguyệt và nhà họ Dương ở thủ đô. Loại người có phẩm chất như vậy, chẳng trách nhà họ Mục lại không xem anh ta ra gì!”
“Điều đáng giận hơn là anh ta dám đuổi bọn em đi”.
Trương Hằng càng nói càng cảm thấy uất ức.
Hắn đường đường là cậu chủ ở thủ đô, vậy mà ở một nơi nông thôn như tỉnh lại bị đối xử như vậy.
Đúng là mất hết mặt mũi.
“Thật không biết xấu hổ!”, Diệp Chính Đạo nghiến răng căm hận nói: “Trương Hằng, các cậu đừng trở về thủ đô, cứ ở tỉnh đợi đi, tôi sẽ đích thân đến tỉnh một chuyến, ra tay đối phó với thằng con hoang không biết trời cao đất dày này!”
Diệp Chính Đạo đã yêu mến Dương Yêu Nguyệt nhiều năm.
Chính vì chịu sự trói buộc của bản hôn ước từ bé kia nên vẫn luôn không dám thổ lộ với Dương Yêu Nguyệt.
Sau khi nghe Trương Hằng nói vậy, Diệp Chính Đạo tự nhiên cảm thấy Mục Hàn đang cố ý ngăn cản hắn theo đuổi Dương Yêu Nguyệt.
Nghe Diệp Chính Đạo nói thế, Trương Hằng càng thêm phấn khởi, đáp: “Cậu chủ Diệp, anh muốn đích thân ra tay sao?”
“Vậy thì tốt quá!”
“Em rất mong chờ cảnh tượng thằng con hoang đó bị cậu dạy dỗ tử tế!”
Với vị trí thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực của Diệp Chính Đạo đương nhiên không thể khinh thường.
Trong mắt ba người Trương Hằng, thằng con hoang như Mục Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Chính Đạo.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Chính Đạo, Trương Hằng lại gọi điện cho Dương Yêu Nguyệt.
Lúc nghe nói Mục Hàn chưa xé bỏ bản hôn ước từ bé, còn tỏ thái độ cứng rắn, muốn Dương Yêu Nguyệt đích thân đến, anh mới xé bản hôn ước, Dương Yêu Nguyệt tức đến nỗi giậm chân, nhanh chóng đi tìm Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương để bàn bạc.
“Làm thế nào bây giờ ạ?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Muốn con đích thân đi tìm thằng con hoang đó để từ hôn, vậy chẳng phải mất giá quá sao?”
“Đúng vậy”, Dương Dương gật đầu: “Nhưng với kế hoạch hiện tại thì xem ra không còn cách nào tốt hơn”.
“Vì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt, bố thấy, nhà họ Dương ở thủ đô chúng ta chịu ấm ức một chút, để Yêu Nguyệt đích thân đi tìm thằng con hoang đó hủy bỏ hôn ước đi”, Dương Đỉnh Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao thì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt cũng quan trọng hơn so với mặt mũi của nhà họ Dương”.
“Con đồng ý với ý kiến của bố”, Dương Dương phụ họa theo: “Chỉ cần hủy bỏ hôn ước thì Yêu Nguyệt sẽ được gả cho người chồng như ý, nhà họ Dương ở thủ đô chúng ta liên minh với nhà thông gia, thì thực lực sẽ càng cao hơn!”
“Con nghe nói cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô đã yêu mến Yêu Nguyệt nhiều năm rồi!”
“Còn chẳng phải sao”, Dương Đỉnh Thiên cũng nói: “Người thừa kế một hoàng tộc ở thủ đô, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, loại phụ nữ nào mà không tìm được chứ?”
“Vậy mà lại luôn âm thầm bảo vệ yêu mến Yêu Nguyệt nhiều năm như vậy, đúng là hiếm có!”
“Dừng lại!”, nghe chủ đề mà Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương nói càng ngày càng xa, mặt mũi Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên: “Ông, bố, hai người có thể nói về chủ đề chính được không?”
Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương nhìn nhau cười, cả hai lộ ra nụ cười hiểu ý.
Con bé này lẽ nào cũng có ý với cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô?
“Được rồi, nói chủ đề chính”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Yêu Nguyệt, cháu hãy đích thân đến tỉnh một chuyến, tìm thằng con hoang đó từ hôn, cháu đồng ý không?”
“Đã là lúc nào rồi mà cháu còn có thể đồng ý hay không chứ?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày: “Nhưng ông à, thằng con hoang đó rõ ràng là đang muốn đe dọa cháu, cháu là con gái, một thân một mình đến đó, e là không thể ứng phó được”.
“Đây cũng là một vấn đề”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu.
Ngoại trừ Dương Yêu Nguyệt, nhà họ Dương ở thủ đô quả thật là không còn người trẻ tuổi nào có thể làm tốt được nữa.
Bảo bố mẹ đi cùng sao?
Vậy thì lại mất mặt quá!
“Gia chủ Dương, chú Dương, nếu được thì cháu sẵn sàng đi cùng Yêu Nguyệt đến tỉnh để từ hôn với thằng con hoang đó!”
Đúng lúc Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương đang bất lực thì một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Người bước vào là Diệp Chính Đạo.
Vừa nhìn thấy Diệp Chính Đạo đến, Dương Yêu Nguyệt liền biết chuyện này đã được giải quyết.
“Là cậu chủ nhà họ Diệp đấy à?”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chào hỏi: “Xem ra, cậu chủ Diệp rất quan tâm đến chuyện của cháu gái tôi nhỉ!”
“Nếu cậu chủ Diệp đã đề nghị như vậy thì tốt quá!”
“Có cậu chủ Diệp đi cùng Yêu Nguyệt đến tỉnh thì mấy ông già chúng tôi cũng yên tâm!”
Dù sao thì Diệp Chính Đạo cũng đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.
Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương rất tin tưởng vào thực lực của hắn.
Diệp Chính Đạo vừa được thăng lên hạng hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.
Có Diệp Chính Đạo ra mặt, Mục Hàn muốn không đồng ý cũng không được.
Công thêm chuyện Dương Yêu Nguyệt bị liên lụy bởi hôn ước từ bé bao nhiêu năm nay, khiến Diệp Chính Đạo đã ôm một bụng tức từ lâu.
Nhưng không ai dám trút giận lên người Mục Thịnh Uy.
Đó là gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ!
Ai dám nói gì ông ta chứ?
“Đúng vậy!”, Diệp Chính Đạo nói: “Gia chủ Dương, chú Dương, hai người đều là trưởng bối, đích thân đến tỉnh cùng Yêu Nguyệt thì thật sự không thích hợp lắm”.
“Đợi sau khi cháu và Yêu Nguyệt đến tỉnh, tìm thằng con hoang kia hủy bỏ hôn ước xong, cháu sẽ lập tức cùng bố mẹ đến nhà họ Dương để bàn chuyện hôn sự với gia chủ Dương và chú Dương!”
“Cháu nhất định sẽ khiến Yêu Nguyệt hạnh phúc cả đời!”
Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, mặt Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên.
Trông càng xinh đẹp động lòng người.
Bỗng khiến Diệp Chính Đạo nhìn đến si mê.
“Cậu chủ Diệp, chú rất thích cháu”, Dương Dương đưa tay ra vỗ lên vai Diệp Chính Đạo, tỏ vẻ rất trìu mến: “Chuyện không thể chậm trễ, Chính Đạo, Yêu Nguyệt, hai đứa xuất phát luôn đi”.
“Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt cho các con”.
“Vâng thưa chú Dương”, Diệp Chính Đạo đáp.
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt lập tức đáp chuyến bay đến tỉnh.
Lúc này.
Ở tỉnh.
Mục Hàn vẫn chưa biết Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang đến.
Mục Hàn vẫn ở trong biệt thự như thường lệ, ăn trưa với Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.
Bụng Lâm Nhã Hiên ngày một to nên Mục Hàn cũng ít khi đến tập đoàn Phi Long hơn, dường như anh ở nhà cả ngày để bầu bạn cùng mẹ và vợ.
“Mục Hàn, mẹ nghĩ con nên hủy bỏ hôn ước đi”, Sở Vân Lệ vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng luôn không yên tâm lắm: “Dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nếu chúng ta gây chuyện với bọn họ thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!”
Bị nhà họ Mục ở thủ đô giam cầm gần ba mươi năm, nay mới được đoàn tụ với con trai và con dâu, lại sắp được bế cháu nội, Sở Vân Lệ đương nhiên là không muốn có bất kỳ biến cố nào xảy ra.
Bà ấy chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn mà thôi.
Theo Sở Vân Lệ thấy, cho dù Mục Hàn có tập đoàn Phi Long, tập đoàn Phi Long có thể giống như một gã khổng lồ ở tỉnh, nhưng ở thủ đô lại chẳng là gì cả.
“Mẹ à, còn có chuyện như vậy nữa sao?”, nghe Sở Vân Lệ nói vậy, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ không vui: “Chồng à, thật không ngờ anh lại có hôn ước từ bé đấy!”
“À, anh đang giữ bản hôn ước từ bé đó, cũng không xé bỏ, có phải là muốn cưới vợ hai không?”
Lâm Nhã Hiên trêu chọc Mục Hàn.
“Vậy thì phải xem vợ cả như em có đồng ý hay không đã?”, Mục Hàn híp mắt cười, nói đùa với Lâm Nhã Hiên: “Chỉ cần em đồng ý thì anh lập tức cưới cô gái đã đính ước từ bé đó”.
“Anh!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt, tức giận nói: “Em nói đùa thôi, anh không nghe ra sao?”
“Anh cũng trêu em thôi”, Mục Hàn cười: “Nhưng mà nói thật, nếu không phải thái độ của ba người đó rất tệ, còn trách mắng mẹ ở trước mặt anh, thì có sẽ anh đã xé bỏ bản hôn ước đó rồi”.
“Đến cầu xin anh mà còn kiêu ngạo như vậy, họ tưởng rằng họ là hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý sao?”
“Nếu bọn họ nói chuyện tử tế thì chuyện này chẳng phải đã giải quyết rồi ư?”
“Được rồi”, nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy anh làm đúng.
Lâm Nhã Hiên suy nghĩ rồi dặn dò: “Nhưng chuyện này anh phải xử lý cẩn thận đấy, dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc đến từ thủ đô”.
Vào thời điểm này, Lâm Nhã Hiên thật sự không muốn Mục Hàn gây thù chuốc oán với ai nữa.
“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực”, Mục Hàn gật đầu.
...
Khoảng sáu giờ tối.
Chuyến bay của Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đã đến tỉnh.
Để bảo vệ cho Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo đã đặc biệt dẫn theo năm vệ sĩ, mỗi người đều là cao thủ tinh anh đệ nhất trong nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi gặp Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân trước.
“Cậu chủ Diệp, chị Yêu Nguyệt, gặp được hai người thật tốt quá!”, Trương Hằng căm phẫn nói: “Em nói cho hai người nghe, thằng con hoang đó thật sự rất ngông cuồng, quả thực là lật đổ tam quan của bọn em!”
“Đã không đồng ý xé bỏ hôn ước thì đã đành, lại còn cho người đuổi em ra ngoài!”
“Chúng ta đến từ thủ đô, ở nơi bé nhỏ này, có ai mà không coi chúng ta là khách quý chứ?”
“Ha ha!”, Diệp Chính Đạo cười nói: “Cậu đừng cảm thấy uất ức nữa. Thằng con hoang đó dám đánh cược với nhà họ Mục ở thủ đô, đương nhiên là không thể đối dãi với hắn như người thường được rồi”.
“Trong mắt đa số mọi người, thằng con hoang này chẳng qua là tên thần kinh may mắn có huyết thống với nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi”.
“Đúng vậy!”, Khương Tử Nguyệt lập tức gật đầu: “Nếu không phải bị thần kinh sao dám cá cược với nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”
“Chị không quan tâm anh ta có bị thần kinh hay bị cái gì khác”, lúc này, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Điều chị lo lắng là cho dù chị đích thân đến, mà tên đó vẫn không chịu xé bỏ hôn ước, thì phải làm sao?”
Trước khi đi, Dương Yêu Nguyệt cố ý không trang điểm.
Bộ dạng trông rất vô hồn.
Thậm chí còn cố tình khiến bản thân trở bên luộm thuộm.
Mục đích chính là không muốn Mục Hàn nhìn thấy vẻ đẹp của mình, để Mục Hàn chịu xé bỏ bản hôn ước.
Nhưng dù vậy, Dương Yêu Nguyệt vẫn không thể che giấu được thân hình xinh đẹp động lòng người và dung mạo ưa nhìn.
“Anh ta dám sao?”, Diệp Chính Đạo đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Có anh ở đây, cho dù có một trăm Mục Hàn không đồng ý thì cũng phải xé bỏ hôn ước!”
“Nếu không, anh sẽ cho anh ta xem thử sức mạnh của người thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô là thế nào!”
Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, Dương Yêu Nguyệt chợt cảm thấy tự tin hơn.
Sau đó cả đám người cùng đến tập đoàn Phi Long.
Nhưng sau khi nghe tin Mục Hàn không ở tập đoàn phi Long, bọn họ lại tìm đến khu biệt thự ba người nhà Mục Hàn đang sống.
Bình luận facebook