Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 741-743
Mặc dù số cao thủ hàng đầu của bốn mươi quốc gia gấp mấy lần tứ đại chiến thần nhưng sức chiến đấu của họ làm sao có thể so được với tứ đại chiến thần. Nhất là lúc này trở thành chim sợ cành cong chẳng hề có xíu khả năng chiến đấu nào.
Hơn nữa tướng quân vô dụng chỉ có một nhưng binh sĩ vô năng thì một đám.
Bọn họ lập tức trở thành người yếu đuối đợi chết, chỉ có thể để mặc tứ đại chiến thần giết sạch như bổ dưa thái rau.
Trong trận chiến này, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của hơn bốn mươi nước bao gồm cả chiến thần nước Phong và một trăm người trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong đều ngã xuống.
Trong đó có rất nhiều lính đánh thuê và sát thủ hàng đầu nước ngoài.
Lúc này Dương Yêu Nguyệt đang đứng phía sau Mục Hàn tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện.
Dương Yêu Nguyệt biết tứ đại chiến thần là cấp dưới của Mục Hàn.
Cô ta cũng biết rõ thực lực của mười cao thủ ở Đông Nam mà Diệp Chính Đạo dẫn đến mạnh thế nào.
Thế nên Dương Yêu Nguyệt nghĩ muốn giải quyết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài này là chuyện hoang đường.
Nhưng Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã làm được điều này.
Thậm chí còn không tốn chút sức lực nào.
Cảnh tượng đầy máu me này khiến Dương Yêu Nguyệt không khỏi run cầm cập.
Người đàn ông trước mặt này thật sự như mình nghĩ ham muốn cái danh người đẹp tuyệt trần của mình sao?
“Một đám nhóc với khả năng chiến đấu chỉ nhiêu đó mà còn dám lẻn vào Hoa Hạ để đối phó với tôi à?”, Mục Hàn nhìn xác chết ngổn ngang, mặt không cảm xúc nói: “Trước đây các người không phải là đối thủ của tôi thì bây giờ cũng không phải, sau này lại càng không!”
Dứt lời, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào một nơi trong đống thi thể đó: “Nhất là anh”.
Dường như có cảm ứng, thi thể ở nơi đó khẽ động đậy.
Sau đó không có phản ứng gì nữa.
Mục Hàn lại dặn dò tứ đại chiến thần: “Xử lý sạch sẽ tất cả thi thể ở đây đi!”
“Nếu đã đến Hoa Hạ rồi thì sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi!”
“Vâng, thưa đại ca!”, tứ đại chiến thần cùng gật đầu nói.
Từ đầu đến cuối, Mục Hàn không hề nhìn Dương Yêu Nguyệt dù chỉ một cái liếc mắt.
Lúc này Dương Yêu Nguyệt nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện làm Mục Hàn liếc nhìn mình nữa, cô ta khó tin hỏi: “Rốt cuộc anh... anh... anh… là ai?”
Cảnh tượng vừa nãy hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận của Dương Yêu Nguyệt về Mục Hàn.
Người này là đứa con riêng mà ai ai cũng ghét bỏ đấy ư?
Là cao thủ vô địch đại sát phương Tây mới đúng chứ?
Hơn nữa cấp dưới của anh ai cũng dũng mãnh, bản lĩnh rõ ràng mạnh hơn Mục Sảng nhiều.
Trước đây những người trong đám người trẻ ở thủ đô bao gồm cả Dương Yêu Nguyệt đều nghĩ bản lĩnh của Mục Sảng đã là điểm sáng trong thế hệ của họ.
Nhưng so với cảnh tượng trước mặt, Mục Sảng vẫn chẳng là gì cả.
Dương Yêu Nguyệt chắc chắn nếu đặt Mục Sảng vào vị trí của Mục Hàn thì có lẽ lúc này Mục Sảng đã bị vô số cao thủ hàng đầu ở nước ngoài giết chết rồi.
Cô ta cũng sẽ không bình an sống sót đứng ở đây.
Dương Yêu Nguyệt lại nghĩ đến vụ cá cược một năm của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.
Dường như mọi người đều cho rằng Mục Hàn tự đại kiêu ngạo, dám không xem nhà họ Mục ở thủ đô ra gì cứ như lấy trứng chọi đá.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì Mục Hàn thật sự có bản lĩnh này.
Thậm chí trong mắt Mục Hàn, nhà họ Mục ở thủ đô thật sự không đáng nhắc đến.
Lúc này địa vị Mục Hàn trong lòng Dương Yêu Nguyệt lập tức tăng vọt.
Như một chiến thần cái thế khiến Dương Yêu Nguyệt có cảm giác cực kỳ an toàn.
Đây là điều mà tất cả phụ nữ đều vô cùng mong đợi.
“Tôi là ai không liên quan gì đến cô”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Chuyện này đã xong rồi, cô cũng không cần phải ở lại đây nữa”.
Dương Yêu Nguyệt sửng sốt.
Ý là đuổi mình đi chứ gì?
Dương Yêu Nguyệt hơi tức giận.
Cô ta hoàn toàn có thể nhận ra được Mục Hàn không hề quan tâm đến vẻ đẹp tuyệt trần của cô ta, thậm chí chẳng có ý muốn liếc nhìn cô ta nhiều hơn một chút.
Đồng thời Dương Yêu Nguyệt cũng nhận ra dựa vào trận chiến lúc nãy thôi, cô ta và Mục Hàn hoàn toàn không phải là người cùng cấp bậc.
Có lẽ trong mắt Mục Hàn, vẻ đẹp tuyệt trần mà mình kiêu ngạo thật sự quá đỗi bình thường.
Nghĩ đến đây, Dương Yêu Nguyệt không cam lòng.
Dù sao cô ta cũng là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô.
Rất nhiều đàn ông nằm mơ cũng muốn có được cô ta.
“Chắc chắn anh ta vẫn có chút thiện cảm với mình!”, lúc này Dương Yêu Nguyệt lại không khỏi vui mừng khi nhớ đến khung cảnh lúc nãy Mục Hàn bảo vệ cô ta: “Nếu không thì đã để mặc cho mình bị đám người kia giết chết rồi”.
Dương Yêu Nguyệt nghĩ mình đã đến tìm Mục Hàn hai lần.
Chắc chắn Mục Hàn phiền hà không chịu được.
Chỉ ước gì cô ta chết quách đi cho xong.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi!”, Dương Yêu Nguyệt nói.
“Không có gì!”, Mục Hàn bình thản nói: “Sau này không có chuyện gì thì cô đừng đến gây phiền phức cho tôi, cũng đừng đến tỉnh nữa, không phải lần nào cũng có thể may mắn vậy đâu”.
Nghe Mục Hàn nói với mình bằng giọng lạnh như băng không hề có cảm xúc như thế, Dương Yêu Nguyệt cảm thấy không cam lòng nói: “Tôi có thể nghĩ anh đang quan tâm đến tôi không?”
“Tùy cô muốn nghĩ sao cũng được”, Mục Hàn xoay người muốn đi vào biệt thự.
“Anh!”, nhìn bóng dáng Mục Hàn đi vào trong, Dương Yêu Nguyệt tức giận: “Nếu anh không thương hoa tiếc ngọc chút nào thì sao lại ra tay cứu tôi trong lúc lâm vào vòng vây của kẻ địch như thế?”
Chẳng hạn như lúc nãy.
Mười tên bảo vệ của Đông Nam bị đám người đó giết trong tích tắc.
Diệp Chính Đạo bị đám người kia đánh đến mức bị thương nặng.
Mục Hàn vẫn không ra tay cứu.
Nhưng khi mình gặp nạn thì Mục Hàn lập tức ra tay.
Dương Yêu Nguyệt nghĩ có lẽ trong lòng Mục Hàn vẫn còn có mình.
“Cô nghĩ nhiều rồi!”, Mục Hàn quay lưng với Dương Yêu Nguyệt, lắc ngón tay nói: “Sở dĩ tôi cứu cô là vì tôi không cho phép người Hoa Hạ bị người nước ngoài đánh chết trên lãnh thổ Hoa Hạ!”
“Đây chính là lý do anh bảo vệ tôi sao?”, Dương Yêu Nguyệt thảng thốt nói.
“Không thì cô nghĩ thế nào?”, Mục Hàn dần chìm vào trong bóng tối.
“Sao lại thế này?”
“Sao lại thế này chứ?”
Đến khi Mục Hàn rời đi rất lâu sau, Dương Yêu Nguyệt vẫn còn đứng tại đó sửng sốt hồi lâu.
Một lúc sau, cô ta mới tức giận giậm chân.
Kết quả của chuyến đi đến tỉnh lần này nằm ngoài dự đoán của Dương Yêu Nguyệt.
Vốn dĩ Dương Yêu Nguyệt nghĩ Mục Hàn bị mê hoặc bởi sắc đẹp tuyệt trần của mình.
Nhưng chuyện này không hề xảy ra.
Hơn nữa Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo suýt nữa còn bị mất mạng.
Trong mắt họ, Mục Hàn vừa thần bí vừa thâm sâu khó lường.
Trước đó lúc ở thủ đô, người đàn ông duy nhất Dương Yêu Nguyệt mơ tưởng đến là người thừa kế số một của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ - Mục Sảng.
Mặc dù đại thống soái là chàng rể xuất sắc trong lòng mọi cô gái Hoa Hạ, nhưng cho dù là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thì Dương Yêu Nguyệt cũng không dám mong cầu có thể nên duyên với đại thống soái.
Nhưng hôm nay Dương Yêu Nguyệt nhìn thấy một mặt không ai biết của Mục Hàn.
Do đó, cô ta thầm thêm người đàn ông này vào một trong những người xứng đáng với mình.
Mục Hàn còn xếp trước cả Mục Sảng.
Chỉ đứng sau đại thống soái mà thôi.
Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo sâu sắc cảm nhận hai người chẳng khác gì mấy con kiến bé nhỏ khi ở trước mặt Mục Hàn và cấp dưới của anh.
Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch và thân phận thế nào mới bị nhiều cao thủ hàng đầu ở nước ngoài bao vây như vậy?
Còn những cao thủ hàng đầu nước ngoài này lại chẳng đỡ nổi một đòn của người đàn ông này.
Điều này khiến cái danh đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP ở thủ đô mà Diệp Chính Đạo trở thành trò cười.
Cuối cùng Dương Yêu Nguyệt cũng hiểu không phải Mục Hàn tự cao.
Mà là người ta có tư cách xem thường người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân là cô ta.
“Nếu hai người không muốn bị chôn vùi giống mấy thi thể này thì đi theo tôi”, Hoàng Điểu đi đến trước mặt Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo lạnh lùng nói.
Nghe thế, Dương Yêu Nguyệt không dám hỏi nhiều.
Thế là cô ta dìu Diệp Chính Đạo còn đang nằm dưới đất rời khỏi hiện trường với Hoàng Điểu.
Sau khi Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đi ra khỏi biệt thự, nhìn từ xa thì thấy nơi nào đó bốc lên khói xanh, hẳn là đàn em của Mục Hàn đang xử lý đống thi thể này.
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài cứ thế bị thiêu rụi.
Tác động rất lớn đến tâm lý của Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo.
Dù sao thì đây cũng là hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Dù có là nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia số một Hoa Hạ cũng không có gan lớn như thế.
Vì một khi xử lý không ổn thỏa, chắc chắn sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế, gây ra phiền phức không đáng có cho Hoa Hạ.
Nhưng với Mục Hàn thì cứ như đang tùy ý xử lý một đống rác…
Không đến mười phút sau, thi thể của hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài đều được xử lý sạch sẽ không để lại một vết tích gì. Nếu không phải là người tận mắt chứng kiến thì sẽ không biết nơi này vừa xảy ra một trận chiến của hơn hàng chục nghìn người.
Còn Mục Hàn thì quay về biệt thự tìm Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Lúc nãy, ba mươi chín cao thủ hàng đầu ở nước ngoài xông vào biệt thự nhưng không tìm thấy Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, còn nói là hai người không ở trong biệt thự.
Nhưng thật ra Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đều đang ở trong biệt thự.
Mục Hàn vào biệt thự đi đến phòng ngủ của Lâm Nhã Hiên, sau đó mở tủ quần áo ra rồi kéo hết quần áo được treo trong tủ ra để lộ một cái nút.
Mục Hàn ấn vào cái nút đó.
Ván giường chậm rãi xoay chuyển.
Dưới ván giường bỗng xuất hiện rất nhiều bậc thang.
Lúc đầu mua căn biệt thự này, Mục Hàn cố ý sửa chữa lại một chút.
Thế nên mới có cơ quan bí mật thế này.
Để chuẩn bị cho những lúc cần thiết sử dụng.
Vừa lúc lần này phải dùng đến.
Mục Hàn bước xuống bậc thang đi vào con đường bí mật để dẫn Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ ra ngoài.
“Những người kia đi hết rồi à?”, thấy Mục Hàn đến, Sở Vân Lệ hỏi.
“Đi hết rồi ạ”, Mục Hàn gật đầu cười đáp.
Ánh mắt Sở Vân Lệ lộ ra vẻ yên tâm.
Có lẽ con trai mình thật sự có khả năng thách thức với nhà họ Mục ở thủ đô.
Ba người Mục Hàn bước ra thì tứ đại chiến thần đều đang đợi ở ngoài.
Sau khi trấn an Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đi ngủ, Mục Hàn và tứ đại chiến thần mới ra ngoài hít thở không khí.
“Ha ha ha!”, trong trận chiến lúc nãy Quỳ Ngưu đã đánh rất sướng tay, giờ đang phấn khởi nói: “Sáu năm rồi, lần đầu tiên đánh vui vẻ, đã tay đến thế”.
“Đáng tiếc!”, Thao Thiết tiếp lời, tiếc nuối nói: “Mấy đối thủ cũ vào sáu năm trước của chúng ta chẳng hề tiến bộ gì cả, thậm chí còn thụt lùi nữa”.
“Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài đều bị tiêu diệt, chắc chắn lãnh đạo cấp cao bốn mươi nước đó không ngồi yên được rồi!”
“Đúng thế!”, Chúc Long cười nói: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tung tin tức ra để khiến bốn mươi nước đó chấn động”.
Mục Hàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thế là Chúc Long tiết lộ trận chiến này ra ngoài.
Đúng như dự đoán của Chúc Long, chỉ trong một đêm mà hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài đều ngã xuống ở tỉnh nào đó của Hoa Hạ, trong đó có cả chiến thần nước Phong và một trăm cường giả trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong.
Tin tức được truyền ra ngoài lập tức gây nên chấn động.
“Cái gì?”
Ở nước ngoài.
Một hòn đảo nào đó ở nước ngoài.
Trong phòng họp rộng lớn, Inuyang Kenjiro bỗng đứng dậy đập mạnh lên bàn nói: “Bốn mươi nước chúng ta điều động hơn hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu thế mà đều chết hết ở tỉnh bên Hoa Hạ ư?”
“Phải, phải ạ”, lính trinh sát quỳ trước mặt Inuyang Kenjiro run lẩy bẩy.
“Thế chiến thần nước Phong thì sao?”, Inuyang Kenjiro vội vã hỏi.
“Thưa tướng quân, chiến thần nước Phong và một trăm cường giả trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong dưới trướng anh ta cũng đều chôn mình trong trận chiến với đại thống soái Hoa Hạ rồi”.
Lính trinh sát đáp.
“Ngay cả mấy người chiến thần nước Phong cũng…”, ánh mắt Inuyang Kenjiro tràn ngập nỗi sợ hãi.
Sáu năm trước, liên minh bốn mươi quốc gia tấn công Hoa Hạ.
Chiến thần nước Phong thất bại thảm hại trước đại thống soái Hoa Hạ.
Nhưng cuối cùng vẫn may mắn sống sót.
Hơn nữa vẫn luôn âm thầm nâng cao thực lực của mình.
Bây giờ thực lực của chiến thần nước Phong có thể sánh ngang với ba đại quốc sư trong quá khứ của Đảo Quốc.
Nhưng dù là thế, hắn vẫn bỏ mình trong trận chiến với đại thống soái Hoa Hạ.
Ba mươi chín lãnh đạo cấp cao khác đang ngồi trong phòng họp cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Sau khi có gia đình rồi, người đàn ông sáu năm trước quét sạch hơn nửa Đông Á đó vẫn còn rất mạnh.
Vẫn không thể đánh thắng hắn.
Dù bốn mươi nước biết được điểm yếu của anh nhưng vẫn không thể đánh bại được.
Tất nhiên chấn động nhất vẫn là người dân Hoa Hạ.
Sau khi Chúc Long thả tin tức này ra, cả Hoa Hạ đều như điên cuồng.
“Theo tin tức mới nhất từ quân đội, đêm qua đã xảy ra một trận chiến có quy mô lớn ở tỉnh, hai bên của trận chiến là đại thống soái và cao thủ hàng đầu của bốn mươi nước”.
“Theo báo cáo, bốn mươi nước điều động hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài mai phục nhưng vẫn bị đại thống soái và các chiến sĩ dưới trướng của anh ấy tiêu diệt toàn bộ”.
“Qua trận chiến này, đại thống soái lần nữa giương cao uy danh của nước ta để bốn mươi nước dứt bỏ hoàn toàn ý định xâm chiếm Hoa Hạ”.
“Theo bản tin phóng viên gửi về đài, đại thống soái lần nữa gây nên chấn động, quét sạch hết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, còn nói thêm Hoa Hạ là nơi cấm kỵ của lính đánh thuê và sát thủ nước ngoài”.
“Một ngày có đại thống soái thì Hoa Hạ có thêm một ngày bình yên”.
Các truyền thông lớn lần lượt đưa tin.
Uy danh của đại thống soái lại được truyền đi khắp nơi ở Hoa Hạ.
“Quá đã, đã quá đi mất!”
Mặc dù họ đang ở trong khoang VIP, nhưng những hành khách ở xung quanh cứ như bị quá khích, khiến cho khoang VIP bình thường vốn rất thoải mái nay bỗng trở nên náo nhiệt một cách lạ thường.
Tất cả mọi người đều đang bàn tán về một sự việc.
“Trận chiến này, một lần nữa nâng cao uy danh cho Hoa Hạ chúng ta, hoàn toàn dẹp tan mọi ý đồ xâm chiếm lãnh thổ Hoa Hạ của hơn bốn mươi quốc gia khác!”
Một hành khách có khuôn mặt đang bị che bởi giấy báo lên tiếng một cách đầy hào hứng.
“Đúng vậy đấy!”, lúc này, có một hành khách khác tiếp lời: “Ban đầu chúng tôi đều cho rằng sáu năm nay Hoa Hạ chưa từng để đại thống soái đích thân ra trận, nhưng sau trận chiến của tỉnh vào đêm hôm kia, cả thế giới đều biết rằng sức mạnh của đại thống soái vẫn vô cùng hùng hậu!”
“Đại thống soái vẫn là thần hộ mệnh của nước Hoa Hạ chúng ta!”
“Có đại thống soái ở đây, đừng ai mong có thể xâm chiếm được Hoa Hạ!”
Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo cũng lập tức sững người khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các hành khách xung quanh.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc và nghi ngờ.
“Anh gì ơi,” cuối cùng, Dương Yêu Nguyệt không kiềm chế được nữa bèn hỏi một hành khách gần chỗ ngồi: “Các anh đang bàn tán về trận chiến xảy ra ở đâu đó trong tỉnh vào đêm hôm kia à? Người đó là đại thống soái sao?”
“Những lời này không phải là vô nghĩa sao?”, hành khách đó bĩu môi, nói với vẻ mất hứng: “Có đến hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, thậm chí có thể nhiều hơn nữa!”
“Thử nghĩ mà xem, ngoài đại thống soái của Hoa Hạ chúng ta, còn ai khác có đủ sức mạnh như vậy để trấn áp những người này nữa chứ?”
Nói xong, hành khách đó không thèm đếm xỉa gì đến Dương Yêu Nguyệt nữa, mà tiếp tục bàn tán xôn xao với những hành khách còn lại.
Không thể nói Dương Yêu Nguyệt hiểu biết nông cạn, thật sự là sau khi rời khỏi biệt thự của Mục Hàn vào đêm hôm kia, Dương Yêu Nguyệt đã đưa Diệp Chính Đạo đến bệnh viện tư nhân tốt nhất trong tỉnh để chữa trị.
Dù sao thì họ cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nên sau khi xác minh thân phận, bệnh viện lập tức nỗ lực hết mình để chữa trị cho Diệp Chính Đạo.
Sau một ngày cấp cứu, Diệp Chính Đạo cuối cùng đã bình phục.
Nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng, nên bệnh viện chỉ có thể đảm bảo cho Diệp Chính Đạo không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, thì phải trở về thủ đô và đến bệnh viện tốt nhất ở đó.
Còn Dương Yêu Nguyệt thì suốt một ngày một đêm đều ở trong bệnh viện chăm sóc cho Diệp Chính Đạo, vì vậy cô ta đương nhiên không có thời gian để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.
Nghe thấy hành khách kia nói như vậy, Dương Yêu Nguyệt đột ngột đứng dậy ngay lập tức.
Vẻ mặt cô ta đầy xúc động.
“Anh ta… anh ta vậy mà lại chính là đại thống soái mà tôi hằng ngưỡng mộ!”
Mục Hàn chính là đại thống soái, thần hộ mệnh của Hoa Hạ!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bản thân cô ta đã xông vào một trận chiến đỉnh cao sau sáu năm nổi danh của vị đại thống soái này!
Thậm chí cô ta còn được đại thống soái đích thân cứu mạng!
Lúc này, Dương Yêu Nguyệt mới nhớ tới những lời mà Mục Hàn đã nói với cô ta lúc trước. Anh cứu cô ta, hoàn toàn là bởi vì thân phận là công dân của đất nước Hoa Hạ của cô ta, chứ không liên quan gì đến những việc khác.
Bây giờ nghĩ lại, quả đúng là như vậy.
Là bản thân cô ta đã nghĩ nhiều.
Điều này khiến Dương Yêu Nguyệt càng thêm ngưỡng mộ đại thống soái.
Khi đối mặt với sự tấn công của vô số kẻ thù, đại thống soái vẫn nghĩ đến sự an nguy của công dân của nước Hoa Hạ trước tiên!
Một đại thống soái như vậy sao có thể không được công dân nước Hoa Hạ yêu mến ủng hộ chứ?
Về phần Diệp Chính Đạo, hắn đang ngồi trên xe lăn, mặc dù không thể cử động được, nhưng cả người đang run lẩy bẩy.
Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn vào tờ báo trên tay của hành khách kia.
Nhìn thấy như vậy, Dương Yêu Nguyệt đã mượn tờ báo của người đó.
Sau khi đọc xong tờ báo, cả người Diệp Chính Đạo run lên bần bật.
Trong mắt hắn là biểu cảm vô cùng kinh ngạc!
Thằng con riêng mà hắn luôn coi thường lại chính là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
Mà hắn và Dương Yêu Nguyệt còn xông vào giữa trận chiến đỉnh cao của đại thống soái!
“Ha ha ha ha ha!”
Tờ báo trong tay Diệp Chính Đạo rơi xuống.
Sau đó, hắn giống như phát điên mà bật cười lớn không dứt.
Hành vi rất bất thường của Diệp Chính Đạo đã thu hút sự chú ý của những hành khách còn lại.
Bọn họ đều chỉ nghĩ rằng Diệp Chính Đạo đã bị trận chiến đỉnh cao sau sáu năm của đại thống soái làm cho thần trí hoảng loạn.
Nhưng chỉ có Dương Yêu Nguyệt biết được lúc này tâm trạng của Diệp Chính Đạo cũng giống như cô ta, đều vô cùng phức tạp.
So với sự ích kỷ tư lợi của hai người họ, thì đại thống soái đã đạt đến một cảnh giới mà họ không thể nào với tới được.
Đại thống soái luôn quan tâm đến con dân của Hoa Hạ, luôn lo nghĩ vì quốc gia đại sự.
Những người mà anh phải đối phó đều là những cao thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Vậy mà bọn họ lại mang bụng dạ của kẻ tiểu nhân để gây khó dễ cho đại thống soái, thậm chí còn sỉ nhục mẹ ruột của anh…
Vừa nghĩ đến đây, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đều cảm thấy xấu hổ đến mức không thể tha thứ cho bản thân.
Đặc biệt là Dương Yêu Nguyệt, tâm trạng cô ta lúc này hoàn toàn không thể đánh đồng với lúc trước.
Sau khi được biết đến trận chiến đỉnh cao của đại thống soái, trong lòng Dương Yêu Nguyệt đã âm thầm đưa ra một quyết định.
Chẳng mấy chốc, chuyến bay đã hạ cánh xuống thủ đô.
Diệp Chính Đạo bị thương nặng là chuyện lớn, nên vừa xuống máy bay Dương Yêu Nguyệt lập tức thông báo ngay cho nhà họ Diệp và nhà họ Dương ở thủ đô.
Thằng nhóc nhà họ Diệp bị thương nặng sao?
Sau khi nhận được thông báo của Dương Yêu Nguyệt, Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương chạy đến ngay lập tức.
Suy cho cùng thì Diệp Chính Đạo đã đến tỉnh cùng với Dương Yêu Nguyệt.
Dương Yêu Nguyệt không hề bị thương, nhưng Diệp Chính Đạo lại bị thương nặng.
Đương nhiên, Diệp Cô Thành - gia chủ của nhà họ Diệp, và bố của Diệp Chính Đạo cũng vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy Diệp Chính Đạo ngồi trên xe lăn, người của hai gia tộc đưa mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là Diệp Nhất Dương trong lòng vô cùng tức giận, vội vàng hỏi: “Chính Đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh con thành như vậy?”
“Trước khi đi, chẳng phải con đã dẫn theo mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam sao? Đám người giúp việc này đâu cả rồi?”
Mặc dù mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam nằm trong số những người có bản lĩnh nhất ở thủ đô, nhưng trong mắt Diệp Nhất Dương, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người giúp việc mà thôi.
“Bọn họ đều chết rồi”, Diệp Chính Đạo trả lời với vẻ mặt suy sụp.
“Cái gì? Bọn họ đều đã chết ư?”, sau khi nghe câu này Diệp Nhất Dương cảm thấy không thể hiểu nổi.
Mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam là những người có bản lĩnh nhất ở thủ đô!
Nếu mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam liên thủ với nhau, thì sức mạnh của trận pháp được tạo thành thậm chí có thể sánh ngang với sức mạnh của một trăm cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ. Đám người này đều không phải người thường, sao có thể đi tỉnh một chuyến đã chết sạch vậy chứ?
Diệp Nhất Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Có phải do Mục Hàn làm không?”
Suy cho cùng, mục đích mà Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi đến tỉnh lần này là để tìm Mục Hàn trả thù.
Vì vậy, Diệp Nhất Dương phải xác nhận xem rốt cuộc có phải là Mục Hàn làm hay không.
Hơn nữa tướng quân vô dụng chỉ có một nhưng binh sĩ vô năng thì một đám.
Bọn họ lập tức trở thành người yếu đuối đợi chết, chỉ có thể để mặc tứ đại chiến thần giết sạch như bổ dưa thái rau.
Trong trận chiến này, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của hơn bốn mươi nước bao gồm cả chiến thần nước Phong và một trăm người trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong đều ngã xuống.
Trong đó có rất nhiều lính đánh thuê và sát thủ hàng đầu nước ngoài.
Lúc này Dương Yêu Nguyệt đang đứng phía sau Mục Hàn tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện.
Dương Yêu Nguyệt biết tứ đại chiến thần là cấp dưới của Mục Hàn.
Cô ta cũng biết rõ thực lực của mười cao thủ ở Đông Nam mà Diệp Chính Đạo dẫn đến mạnh thế nào.
Thế nên Dương Yêu Nguyệt nghĩ muốn giải quyết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài này là chuyện hoang đường.
Nhưng Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã làm được điều này.
Thậm chí còn không tốn chút sức lực nào.
Cảnh tượng đầy máu me này khiến Dương Yêu Nguyệt không khỏi run cầm cập.
Người đàn ông trước mặt này thật sự như mình nghĩ ham muốn cái danh người đẹp tuyệt trần của mình sao?
“Một đám nhóc với khả năng chiến đấu chỉ nhiêu đó mà còn dám lẻn vào Hoa Hạ để đối phó với tôi à?”, Mục Hàn nhìn xác chết ngổn ngang, mặt không cảm xúc nói: “Trước đây các người không phải là đối thủ của tôi thì bây giờ cũng không phải, sau này lại càng không!”
Dứt lời, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào một nơi trong đống thi thể đó: “Nhất là anh”.
Dường như có cảm ứng, thi thể ở nơi đó khẽ động đậy.
Sau đó không có phản ứng gì nữa.
Mục Hàn lại dặn dò tứ đại chiến thần: “Xử lý sạch sẽ tất cả thi thể ở đây đi!”
“Nếu đã đến Hoa Hạ rồi thì sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi!”
“Vâng, thưa đại ca!”, tứ đại chiến thần cùng gật đầu nói.
Từ đầu đến cuối, Mục Hàn không hề nhìn Dương Yêu Nguyệt dù chỉ một cái liếc mắt.
Lúc này Dương Yêu Nguyệt nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện làm Mục Hàn liếc nhìn mình nữa, cô ta khó tin hỏi: “Rốt cuộc anh... anh... anh… là ai?”
Cảnh tượng vừa nãy hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận của Dương Yêu Nguyệt về Mục Hàn.
Người này là đứa con riêng mà ai ai cũng ghét bỏ đấy ư?
Là cao thủ vô địch đại sát phương Tây mới đúng chứ?
Hơn nữa cấp dưới của anh ai cũng dũng mãnh, bản lĩnh rõ ràng mạnh hơn Mục Sảng nhiều.
Trước đây những người trong đám người trẻ ở thủ đô bao gồm cả Dương Yêu Nguyệt đều nghĩ bản lĩnh của Mục Sảng đã là điểm sáng trong thế hệ của họ.
Nhưng so với cảnh tượng trước mặt, Mục Sảng vẫn chẳng là gì cả.
Dương Yêu Nguyệt chắc chắn nếu đặt Mục Sảng vào vị trí của Mục Hàn thì có lẽ lúc này Mục Sảng đã bị vô số cao thủ hàng đầu ở nước ngoài giết chết rồi.
Cô ta cũng sẽ không bình an sống sót đứng ở đây.
Dương Yêu Nguyệt lại nghĩ đến vụ cá cược một năm của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.
Dường như mọi người đều cho rằng Mục Hàn tự đại kiêu ngạo, dám không xem nhà họ Mục ở thủ đô ra gì cứ như lấy trứng chọi đá.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì Mục Hàn thật sự có bản lĩnh này.
Thậm chí trong mắt Mục Hàn, nhà họ Mục ở thủ đô thật sự không đáng nhắc đến.
Lúc này địa vị Mục Hàn trong lòng Dương Yêu Nguyệt lập tức tăng vọt.
Như một chiến thần cái thế khiến Dương Yêu Nguyệt có cảm giác cực kỳ an toàn.
Đây là điều mà tất cả phụ nữ đều vô cùng mong đợi.
“Tôi là ai không liên quan gì đến cô”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Chuyện này đã xong rồi, cô cũng không cần phải ở lại đây nữa”.
Dương Yêu Nguyệt sửng sốt.
Ý là đuổi mình đi chứ gì?
Dương Yêu Nguyệt hơi tức giận.
Cô ta hoàn toàn có thể nhận ra được Mục Hàn không hề quan tâm đến vẻ đẹp tuyệt trần của cô ta, thậm chí chẳng có ý muốn liếc nhìn cô ta nhiều hơn một chút.
Đồng thời Dương Yêu Nguyệt cũng nhận ra dựa vào trận chiến lúc nãy thôi, cô ta và Mục Hàn hoàn toàn không phải là người cùng cấp bậc.
Có lẽ trong mắt Mục Hàn, vẻ đẹp tuyệt trần mà mình kiêu ngạo thật sự quá đỗi bình thường.
Nghĩ đến đây, Dương Yêu Nguyệt không cam lòng.
Dù sao cô ta cũng là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô.
Rất nhiều đàn ông nằm mơ cũng muốn có được cô ta.
“Chắc chắn anh ta vẫn có chút thiện cảm với mình!”, lúc này Dương Yêu Nguyệt lại không khỏi vui mừng khi nhớ đến khung cảnh lúc nãy Mục Hàn bảo vệ cô ta: “Nếu không thì đã để mặc cho mình bị đám người kia giết chết rồi”.
Dương Yêu Nguyệt nghĩ mình đã đến tìm Mục Hàn hai lần.
Chắc chắn Mục Hàn phiền hà không chịu được.
Chỉ ước gì cô ta chết quách đi cho xong.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi!”, Dương Yêu Nguyệt nói.
“Không có gì!”, Mục Hàn bình thản nói: “Sau này không có chuyện gì thì cô đừng đến gây phiền phức cho tôi, cũng đừng đến tỉnh nữa, không phải lần nào cũng có thể may mắn vậy đâu”.
Nghe Mục Hàn nói với mình bằng giọng lạnh như băng không hề có cảm xúc như thế, Dương Yêu Nguyệt cảm thấy không cam lòng nói: “Tôi có thể nghĩ anh đang quan tâm đến tôi không?”
“Tùy cô muốn nghĩ sao cũng được”, Mục Hàn xoay người muốn đi vào biệt thự.
“Anh!”, nhìn bóng dáng Mục Hàn đi vào trong, Dương Yêu Nguyệt tức giận: “Nếu anh không thương hoa tiếc ngọc chút nào thì sao lại ra tay cứu tôi trong lúc lâm vào vòng vây của kẻ địch như thế?”
Chẳng hạn như lúc nãy.
Mười tên bảo vệ của Đông Nam bị đám người đó giết trong tích tắc.
Diệp Chính Đạo bị đám người kia đánh đến mức bị thương nặng.
Mục Hàn vẫn không ra tay cứu.
Nhưng khi mình gặp nạn thì Mục Hàn lập tức ra tay.
Dương Yêu Nguyệt nghĩ có lẽ trong lòng Mục Hàn vẫn còn có mình.
“Cô nghĩ nhiều rồi!”, Mục Hàn quay lưng với Dương Yêu Nguyệt, lắc ngón tay nói: “Sở dĩ tôi cứu cô là vì tôi không cho phép người Hoa Hạ bị người nước ngoài đánh chết trên lãnh thổ Hoa Hạ!”
“Đây chính là lý do anh bảo vệ tôi sao?”, Dương Yêu Nguyệt thảng thốt nói.
“Không thì cô nghĩ thế nào?”, Mục Hàn dần chìm vào trong bóng tối.
“Sao lại thế này?”
“Sao lại thế này chứ?”
Đến khi Mục Hàn rời đi rất lâu sau, Dương Yêu Nguyệt vẫn còn đứng tại đó sửng sốt hồi lâu.
Một lúc sau, cô ta mới tức giận giậm chân.
Kết quả của chuyến đi đến tỉnh lần này nằm ngoài dự đoán của Dương Yêu Nguyệt.
Vốn dĩ Dương Yêu Nguyệt nghĩ Mục Hàn bị mê hoặc bởi sắc đẹp tuyệt trần của mình.
Nhưng chuyện này không hề xảy ra.
Hơn nữa Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo suýt nữa còn bị mất mạng.
Trong mắt họ, Mục Hàn vừa thần bí vừa thâm sâu khó lường.
Trước đó lúc ở thủ đô, người đàn ông duy nhất Dương Yêu Nguyệt mơ tưởng đến là người thừa kế số một của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ - Mục Sảng.
Mặc dù đại thống soái là chàng rể xuất sắc trong lòng mọi cô gái Hoa Hạ, nhưng cho dù là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thì Dương Yêu Nguyệt cũng không dám mong cầu có thể nên duyên với đại thống soái.
Nhưng hôm nay Dương Yêu Nguyệt nhìn thấy một mặt không ai biết của Mục Hàn.
Do đó, cô ta thầm thêm người đàn ông này vào một trong những người xứng đáng với mình.
Mục Hàn còn xếp trước cả Mục Sảng.
Chỉ đứng sau đại thống soái mà thôi.
Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo sâu sắc cảm nhận hai người chẳng khác gì mấy con kiến bé nhỏ khi ở trước mặt Mục Hàn và cấp dưới của anh.
Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch và thân phận thế nào mới bị nhiều cao thủ hàng đầu ở nước ngoài bao vây như vậy?
Còn những cao thủ hàng đầu nước ngoài này lại chẳng đỡ nổi một đòn của người đàn ông này.
Điều này khiến cái danh đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP ở thủ đô mà Diệp Chính Đạo trở thành trò cười.
Cuối cùng Dương Yêu Nguyệt cũng hiểu không phải Mục Hàn tự cao.
Mà là người ta có tư cách xem thường người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân là cô ta.
“Nếu hai người không muốn bị chôn vùi giống mấy thi thể này thì đi theo tôi”, Hoàng Điểu đi đến trước mặt Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo lạnh lùng nói.
Nghe thế, Dương Yêu Nguyệt không dám hỏi nhiều.
Thế là cô ta dìu Diệp Chính Đạo còn đang nằm dưới đất rời khỏi hiện trường với Hoàng Điểu.
Sau khi Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đi ra khỏi biệt thự, nhìn từ xa thì thấy nơi nào đó bốc lên khói xanh, hẳn là đàn em của Mục Hàn đang xử lý đống thi thể này.
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài cứ thế bị thiêu rụi.
Tác động rất lớn đến tâm lý của Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo.
Dù sao thì đây cũng là hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Dù có là nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia số một Hoa Hạ cũng không có gan lớn như thế.
Vì một khi xử lý không ổn thỏa, chắc chắn sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế, gây ra phiền phức không đáng có cho Hoa Hạ.
Nhưng với Mục Hàn thì cứ như đang tùy ý xử lý một đống rác…
Không đến mười phút sau, thi thể của hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài đều được xử lý sạch sẽ không để lại một vết tích gì. Nếu không phải là người tận mắt chứng kiến thì sẽ không biết nơi này vừa xảy ra một trận chiến của hơn hàng chục nghìn người.
Còn Mục Hàn thì quay về biệt thự tìm Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Lúc nãy, ba mươi chín cao thủ hàng đầu ở nước ngoài xông vào biệt thự nhưng không tìm thấy Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, còn nói là hai người không ở trong biệt thự.
Nhưng thật ra Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đều đang ở trong biệt thự.
Mục Hàn vào biệt thự đi đến phòng ngủ của Lâm Nhã Hiên, sau đó mở tủ quần áo ra rồi kéo hết quần áo được treo trong tủ ra để lộ một cái nút.
Mục Hàn ấn vào cái nút đó.
Ván giường chậm rãi xoay chuyển.
Dưới ván giường bỗng xuất hiện rất nhiều bậc thang.
Lúc đầu mua căn biệt thự này, Mục Hàn cố ý sửa chữa lại một chút.
Thế nên mới có cơ quan bí mật thế này.
Để chuẩn bị cho những lúc cần thiết sử dụng.
Vừa lúc lần này phải dùng đến.
Mục Hàn bước xuống bậc thang đi vào con đường bí mật để dẫn Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ ra ngoài.
“Những người kia đi hết rồi à?”, thấy Mục Hàn đến, Sở Vân Lệ hỏi.
“Đi hết rồi ạ”, Mục Hàn gật đầu cười đáp.
Ánh mắt Sở Vân Lệ lộ ra vẻ yên tâm.
Có lẽ con trai mình thật sự có khả năng thách thức với nhà họ Mục ở thủ đô.
Ba người Mục Hàn bước ra thì tứ đại chiến thần đều đang đợi ở ngoài.
Sau khi trấn an Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đi ngủ, Mục Hàn và tứ đại chiến thần mới ra ngoài hít thở không khí.
“Ha ha ha!”, trong trận chiến lúc nãy Quỳ Ngưu đã đánh rất sướng tay, giờ đang phấn khởi nói: “Sáu năm rồi, lần đầu tiên đánh vui vẻ, đã tay đến thế”.
“Đáng tiếc!”, Thao Thiết tiếp lời, tiếc nuối nói: “Mấy đối thủ cũ vào sáu năm trước của chúng ta chẳng hề tiến bộ gì cả, thậm chí còn thụt lùi nữa”.
“Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài đều bị tiêu diệt, chắc chắn lãnh đạo cấp cao bốn mươi nước đó không ngồi yên được rồi!”
“Đúng thế!”, Chúc Long cười nói: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tung tin tức ra để khiến bốn mươi nước đó chấn động”.
Mục Hàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thế là Chúc Long tiết lộ trận chiến này ra ngoài.
Đúng như dự đoán của Chúc Long, chỉ trong một đêm mà hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài đều ngã xuống ở tỉnh nào đó của Hoa Hạ, trong đó có cả chiến thần nước Phong và một trăm cường giả trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong.
Tin tức được truyền ra ngoài lập tức gây nên chấn động.
“Cái gì?”
Ở nước ngoài.
Một hòn đảo nào đó ở nước ngoài.
Trong phòng họp rộng lớn, Inuyang Kenjiro bỗng đứng dậy đập mạnh lên bàn nói: “Bốn mươi nước chúng ta điều động hơn hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu thế mà đều chết hết ở tỉnh bên Hoa Hạ ư?”
“Phải, phải ạ”, lính trinh sát quỳ trước mặt Inuyang Kenjiro run lẩy bẩy.
“Thế chiến thần nước Phong thì sao?”, Inuyang Kenjiro vội vã hỏi.
“Thưa tướng quân, chiến thần nước Phong và một trăm cường giả trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong dưới trướng anh ta cũng đều chôn mình trong trận chiến với đại thống soái Hoa Hạ rồi”.
Lính trinh sát đáp.
“Ngay cả mấy người chiến thần nước Phong cũng…”, ánh mắt Inuyang Kenjiro tràn ngập nỗi sợ hãi.
Sáu năm trước, liên minh bốn mươi quốc gia tấn công Hoa Hạ.
Chiến thần nước Phong thất bại thảm hại trước đại thống soái Hoa Hạ.
Nhưng cuối cùng vẫn may mắn sống sót.
Hơn nữa vẫn luôn âm thầm nâng cao thực lực của mình.
Bây giờ thực lực của chiến thần nước Phong có thể sánh ngang với ba đại quốc sư trong quá khứ của Đảo Quốc.
Nhưng dù là thế, hắn vẫn bỏ mình trong trận chiến với đại thống soái Hoa Hạ.
Ba mươi chín lãnh đạo cấp cao khác đang ngồi trong phòng họp cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Sau khi có gia đình rồi, người đàn ông sáu năm trước quét sạch hơn nửa Đông Á đó vẫn còn rất mạnh.
Vẫn không thể đánh thắng hắn.
Dù bốn mươi nước biết được điểm yếu của anh nhưng vẫn không thể đánh bại được.
Tất nhiên chấn động nhất vẫn là người dân Hoa Hạ.
Sau khi Chúc Long thả tin tức này ra, cả Hoa Hạ đều như điên cuồng.
“Theo tin tức mới nhất từ quân đội, đêm qua đã xảy ra một trận chiến có quy mô lớn ở tỉnh, hai bên của trận chiến là đại thống soái và cao thủ hàng đầu của bốn mươi nước”.
“Theo báo cáo, bốn mươi nước điều động hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài mai phục nhưng vẫn bị đại thống soái và các chiến sĩ dưới trướng của anh ấy tiêu diệt toàn bộ”.
“Qua trận chiến này, đại thống soái lần nữa giương cao uy danh của nước ta để bốn mươi nước dứt bỏ hoàn toàn ý định xâm chiếm Hoa Hạ”.
“Theo bản tin phóng viên gửi về đài, đại thống soái lần nữa gây nên chấn động, quét sạch hết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, còn nói thêm Hoa Hạ là nơi cấm kỵ của lính đánh thuê và sát thủ nước ngoài”.
“Một ngày có đại thống soái thì Hoa Hạ có thêm một ngày bình yên”.
Các truyền thông lớn lần lượt đưa tin.
Uy danh của đại thống soái lại được truyền đi khắp nơi ở Hoa Hạ.
“Quá đã, đã quá đi mất!”
Mặc dù họ đang ở trong khoang VIP, nhưng những hành khách ở xung quanh cứ như bị quá khích, khiến cho khoang VIP bình thường vốn rất thoải mái nay bỗng trở nên náo nhiệt một cách lạ thường.
Tất cả mọi người đều đang bàn tán về một sự việc.
“Trận chiến này, một lần nữa nâng cao uy danh cho Hoa Hạ chúng ta, hoàn toàn dẹp tan mọi ý đồ xâm chiếm lãnh thổ Hoa Hạ của hơn bốn mươi quốc gia khác!”
Một hành khách có khuôn mặt đang bị che bởi giấy báo lên tiếng một cách đầy hào hứng.
“Đúng vậy đấy!”, lúc này, có một hành khách khác tiếp lời: “Ban đầu chúng tôi đều cho rằng sáu năm nay Hoa Hạ chưa từng để đại thống soái đích thân ra trận, nhưng sau trận chiến của tỉnh vào đêm hôm kia, cả thế giới đều biết rằng sức mạnh của đại thống soái vẫn vô cùng hùng hậu!”
“Đại thống soái vẫn là thần hộ mệnh của nước Hoa Hạ chúng ta!”
“Có đại thống soái ở đây, đừng ai mong có thể xâm chiếm được Hoa Hạ!”
Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo cũng lập tức sững người khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các hành khách xung quanh.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc và nghi ngờ.
“Anh gì ơi,” cuối cùng, Dương Yêu Nguyệt không kiềm chế được nữa bèn hỏi một hành khách gần chỗ ngồi: “Các anh đang bàn tán về trận chiến xảy ra ở đâu đó trong tỉnh vào đêm hôm kia à? Người đó là đại thống soái sao?”
“Những lời này không phải là vô nghĩa sao?”, hành khách đó bĩu môi, nói với vẻ mất hứng: “Có đến hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, thậm chí có thể nhiều hơn nữa!”
“Thử nghĩ mà xem, ngoài đại thống soái của Hoa Hạ chúng ta, còn ai khác có đủ sức mạnh như vậy để trấn áp những người này nữa chứ?”
Nói xong, hành khách đó không thèm đếm xỉa gì đến Dương Yêu Nguyệt nữa, mà tiếp tục bàn tán xôn xao với những hành khách còn lại.
Không thể nói Dương Yêu Nguyệt hiểu biết nông cạn, thật sự là sau khi rời khỏi biệt thự của Mục Hàn vào đêm hôm kia, Dương Yêu Nguyệt đã đưa Diệp Chính Đạo đến bệnh viện tư nhân tốt nhất trong tỉnh để chữa trị.
Dù sao thì họ cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nên sau khi xác minh thân phận, bệnh viện lập tức nỗ lực hết mình để chữa trị cho Diệp Chính Đạo.
Sau một ngày cấp cứu, Diệp Chính Đạo cuối cùng đã bình phục.
Nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng, nên bệnh viện chỉ có thể đảm bảo cho Diệp Chính Đạo không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, thì phải trở về thủ đô và đến bệnh viện tốt nhất ở đó.
Còn Dương Yêu Nguyệt thì suốt một ngày một đêm đều ở trong bệnh viện chăm sóc cho Diệp Chính Đạo, vì vậy cô ta đương nhiên không có thời gian để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.
Nghe thấy hành khách kia nói như vậy, Dương Yêu Nguyệt đột ngột đứng dậy ngay lập tức.
Vẻ mặt cô ta đầy xúc động.
“Anh ta… anh ta vậy mà lại chính là đại thống soái mà tôi hằng ngưỡng mộ!”
Mục Hàn chính là đại thống soái, thần hộ mệnh của Hoa Hạ!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bản thân cô ta đã xông vào một trận chiến đỉnh cao sau sáu năm nổi danh của vị đại thống soái này!
Thậm chí cô ta còn được đại thống soái đích thân cứu mạng!
Lúc này, Dương Yêu Nguyệt mới nhớ tới những lời mà Mục Hàn đã nói với cô ta lúc trước. Anh cứu cô ta, hoàn toàn là bởi vì thân phận là công dân của đất nước Hoa Hạ của cô ta, chứ không liên quan gì đến những việc khác.
Bây giờ nghĩ lại, quả đúng là như vậy.
Là bản thân cô ta đã nghĩ nhiều.
Điều này khiến Dương Yêu Nguyệt càng thêm ngưỡng mộ đại thống soái.
Khi đối mặt với sự tấn công của vô số kẻ thù, đại thống soái vẫn nghĩ đến sự an nguy của công dân của nước Hoa Hạ trước tiên!
Một đại thống soái như vậy sao có thể không được công dân nước Hoa Hạ yêu mến ủng hộ chứ?
Về phần Diệp Chính Đạo, hắn đang ngồi trên xe lăn, mặc dù không thể cử động được, nhưng cả người đang run lẩy bẩy.
Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn vào tờ báo trên tay của hành khách kia.
Nhìn thấy như vậy, Dương Yêu Nguyệt đã mượn tờ báo của người đó.
Sau khi đọc xong tờ báo, cả người Diệp Chính Đạo run lên bần bật.
Trong mắt hắn là biểu cảm vô cùng kinh ngạc!
Thằng con riêng mà hắn luôn coi thường lại chính là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
Mà hắn và Dương Yêu Nguyệt còn xông vào giữa trận chiến đỉnh cao của đại thống soái!
“Ha ha ha ha ha!”
Tờ báo trong tay Diệp Chính Đạo rơi xuống.
Sau đó, hắn giống như phát điên mà bật cười lớn không dứt.
Hành vi rất bất thường của Diệp Chính Đạo đã thu hút sự chú ý của những hành khách còn lại.
Bọn họ đều chỉ nghĩ rằng Diệp Chính Đạo đã bị trận chiến đỉnh cao sau sáu năm của đại thống soái làm cho thần trí hoảng loạn.
Nhưng chỉ có Dương Yêu Nguyệt biết được lúc này tâm trạng của Diệp Chính Đạo cũng giống như cô ta, đều vô cùng phức tạp.
So với sự ích kỷ tư lợi của hai người họ, thì đại thống soái đã đạt đến một cảnh giới mà họ không thể nào với tới được.
Đại thống soái luôn quan tâm đến con dân của Hoa Hạ, luôn lo nghĩ vì quốc gia đại sự.
Những người mà anh phải đối phó đều là những cao thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Vậy mà bọn họ lại mang bụng dạ của kẻ tiểu nhân để gây khó dễ cho đại thống soái, thậm chí còn sỉ nhục mẹ ruột của anh…
Vừa nghĩ đến đây, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đều cảm thấy xấu hổ đến mức không thể tha thứ cho bản thân.
Đặc biệt là Dương Yêu Nguyệt, tâm trạng cô ta lúc này hoàn toàn không thể đánh đồng với lúc trước.
Sau khi được biết đến trận chiến đỉnh cao của đại thống soái, trong lòng Dương Yêu Nguyệt đã âm thầm đưa ra một quyết định.
Chẳng mấy chốc, chuyến bay đã hạ cánh xuống thủ đô.
Diệp Chính Đạo bị thương nặng là chuyện lớn, nên vừa xuống máy bay Dương Yêu Nguyệt lập tức thông báo ngay cho nhà họ Diệp và nhà họ Dương ở thủ đô.
Thằng nhóc nhà họ Diệp bị thương nặng sao?
Sau khi nhận được thông báo của Dương Yêu Nguyệt, Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương chạy đến ngay lập tức.
Suy cho cùng thì Diệp Chính Đạo đã đến tỉnh cùng với Dương Yêu Nguyệt.
Dương Yêu Nguyệt không hề bị thương, nhưng Diệp Chính Đạo lại bị thương nặng.
Đương nhiên, Diệp Cô Thành - gia chủ của nhà họ Diệp, và bố của Diệp Chính Đạo cũng vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy Diệp Chính Đạo ngồi trên xe lăn, người của hai gia tộc đưa mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là Diệp Nhất Dương trong lòng vô cùng tức giận, vội vàng hỏi: “Chính Đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh con thành như vậy?”
“Trước khi đi, chẳng phải con đã dẫn theo mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam sao? Đám người giúp việc này đâu cả rồi?”
Mặc dù mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam nằm trong số những người có bản lĩnh nhất ở thủ đô, nhưng trong mắt Diệp Nhất Dương, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người giúp việc mà thôi.
“Bọn họ đều chết rồi”, Diệp Chính Đạo trả lời với vẻ mặt suy sụp.
“Cái gì? Bọn họ đều đã chết ư?”, sau khi nghe câu này Diệp Nhất Dương cảm thấy không thể hiểu nổi.
Mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam là những người có bản lĩnh nhất ở thủ đô!
Nếu mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam liên thủ với nhau, thì sức mạnh của trận pháp được tạo thành thậm chí có thể sánh ngang với sức mạnh của một trăm cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ. Đám người này đều không phải người thường, sao có thể đi tỉnh một chuyến đã chết sạch vậy chứ?
Diệp Nhất Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Có phải do Mục Hàn làm không?”
Suy cho cùng, mục đích mà Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi đến tỉnh lần này là để tìm Mục Hàn trả thù.
Vì vậy, Diệp Nhất Dương phải xác nhận xem rốt cuộc có phải là Mục Hàn làm hay không.