Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 744-746
Diệp Nhất Dương nói: “Mọi người đều biết vụ cá cược một năm giữa thằng con riêng đó và nhà họ Mục ở thủ đô. Nếu hắn thực sự có bản lĩnh này, thì còn cần gì đến vụ cá cược một năm chứ?”
“Mục Thịnh Uy sẽ dùng nghi thức long trọng nhất để đón đứa con riêng này vào nhà họ Mục ở thủ đô!”
Ba người Diệp Cô Thành, Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương đều gật đầu đồng ý với phân tích của Diệp Nhất Dương.
Còn Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo thì đưa mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu một cách bất lực.
Bởi vì bọn họ biết rằng bất kỳ ai trong số bọn họ, kể cả hai vị gia chủ, đều không có quyền hạ thấp Mục Hàn.
Thậm chí còn không có đủ tư cách để bàn tán về anh.
Dù gì đi nữa thì anh cũng là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
“Mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam rốt cuộc là bị ai giết chết?”, Diệp Cô Thành tiếp tục hỏi.
Có thể giết chết mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam cho thấy sức mạnh của đối phương là không hề tầm thường.
Ít nhất cũng có thể sánh ngang với sự tồn tại của nhà họ Diệp ở thủ đô.
“Gia chủ Diệp, ông có nghe nói đến trận chiến đỉnh cao chống lại hàng chục nghìn người của đại thống soái không?”, lúc này Dương Yêu Nguyệt mới lên tiếng: “Chúng tôi tình cờ gặp phải mấy chục nghìn người này!”
“Cái gì?”, nghe xong lời của Dương Yêu Nguyệt, sắc mặt của Diệp Cô Thành chợt lộ vẻ kinh ngạc: “Mấy người lại xông vào trận chiến đỉnh cao của đại thống soái và hàng chục nghìn người kia sao?”
“Đêm hôm kia, bốn mươi quốc gia thù địch không biết có được tin tức từ đâu, biết được đại thống soái có mẹ ruột và vợ. Tất cả đều điên cuồng tràn vào lãnh thổ nước Hoa Hạ, chỉ để lợi dụng điểm yếu của đại thống soái để tấn công đại thống soái!”
“Ai ngờ, hơn chục nghìn cao thủ hàng đầu mà bọn chúng phái đến đều bị đại thống soái trấn áp mạnh mẽ!”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.
“Trước mặt hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu này, mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam thật sự là không đủ”, Diệp Cô Thành giơ tay chỉ về phía Diệp Chính Đạo đang ngồi trên xe lăn: “Vậy thì Chính Đạo nó…”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt trả lời: “Cậu chủ Diệp đã bị thương bởi hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu đó!”
“Nếu không phải đại thống soái ra tay, e rằng thứ mà mấy người nhìn thấy bây giờ chỉ là thi thể của tôi và cậu chủ Diệp!”
“Cái gì?”, Dương Yêu Nguyệt vừa dứt lời, Diệp Cô Thành đột nhiên trở nên kích động: “Nói như vậy, hai đứa… hai đứa đã gặp được đại thống soái rồi sao?”
Hai ngày gần đây, toàn bộ thủ đô không ngừng bàn tán về trận chiến đỉnh cao sau sáu năm của đại thống soái.
Đặc biệt là nhà họ Mục cùng họ với đại thống soái lại càng phấn khởi, không ngừng phái người đi điều tra lai lịch của đại thống soái.
Họ nóng lòng muốn biết đại thống soái rốt cuộc thuộc nhánh nào của gia tộc họ Mục?
“Mau, mau nói cho chúng tôi biết, mặt mũi đại thống soái trông như thế nào?”
Diệp Cô Thành không khỏi thở gấp.
Không chỉ riêng Diệp Cô Thành.
Ngay cả Dương Đỉnh Thiên cũng có vẻ rất mong chờ.
Mặc dù hai người này đều là những người đứng đầu hoàng tộc ở thủ đô, nhưng với thân phận của bọn họ, nếu có thể được gặp đại thống soái một lần cũng là một điều vô cùng vinh dự.
Càng không cần nhắc đến Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo còn từng được đại thống soái cứu mạng.
Đây thực sự là một việc có thể khiến cho cả dòng họ đều cảm thấy vô cùng đáng kiêu hãnh.
Suy cho cùng thì mỗi người đều có một hình tượng anh hùng trong trái tim của họ.
“Anh ấy…” Dương Yêu Nguyệt như đang trong trạng thái xuất thần, suy nghĩ của cô ta như quay trở lại đêm hôm kia, khi cô ta nấp ở sau lưng Mục Hàn, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của Mục Hàn, đôi mắt cô ta lập tức tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Tướng mạo phi phàm của đại thống soái là không một ai có thể sánh được”.
“Anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này!”
“Là một sự tồn tại giống như là đứa con đáng kiêu hãnh của trời!”
Những lời của Dương Yêu Nguyệt khiến cả Dương Đỉnh Thiên lẫn Diệp Cô Thành đều bị mê hoặc.
Đứa con đáng kiêu hãnh của trời!
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Dương Yêu Nguyệt đã khiến đám người Dương Đỉnh Thiên, Diệp Cô Thành đều kinh hãi.
“Con biết đại thống soái đã có vợ, nhưng Dương Yêu Nguyệt con kiếp này nếu không thể làm vợ của một người đàn ông giống như đại thống soái, con thà xuống tóc xuất gia đi tu!”
Dương Yêu Nguyệt nói một cách dứt khoát.
Dương Đỉnh Thiên và Diệp Cô Thành là người đứng đầu hoàng tộc ở thủ đô, dù sao cũng là người lớn tuổi từng trải, nghe Dương Yêu Nguyệt nói như vậy, bọn họ đã hiểu sâu sắc rằng cô gái này có lẽ giống như là cá chép vượt long môn, nhìn thấy rồng thần trên bầu trời.
Khi nhìn lại những người xung quanh mình, cô ta đã thấy tẻ nhạt vô vị.
“Con gái, chuyện lớn cả đời, tuyệt đối không được quyết định hấp tấp!”, Dương Dương nghe xong lập tức khuyên: “Con nên bình tĩnh lại mà suy xét cho kỹ càng!”
Chưa nói đến việc đại thống soái đã có vợ, cho dù đại thống soái còn độc thân, với nhan sắc xinh đẹp tuyệt thế của người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô như Dương Yêu Nguyệt, có lẽ cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt xanh của đại thống soái.
Người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô chẳng qua chỉ là một loại vinh quang do người phàm ban tặng.
Mà người có thể xứng với đại thống soái chỉ có thể là phượng hoàng trên bầu trời!
“Con đã cân nhắc rất rõ ràng rồi”, Dương Yêu Nguyệt nói.
Dương Dương bất lực nhìn Diệp Chính Đạo ở bên cạnh: “Chính Đạo, cháu hãy khuyên Yêu Nguyệt đi!”
Suy cho cùng thì Diệp Chính Đạo từ trước đến nay vẫn luôn yêu Dương Yêu Nguyệt sâu đậm.
Thậm chí vì muốn giúp Dương Yêu Nguyệt hủy bỏ hôn ước từ thuở nhỏ, hắn cũng không ngần ngại vất vả chạy đôn chạy đáo.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ sau khi đi tỉnh về thì sẽ lập tức đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.
“Không cần đâu, chú Dương”, điều mà Dương Dương không ngờ tới là Diệp Chính Đạo lại lắc đầu, hắn nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Cháu hoàn toàn ủng hộ quyết định của Yêu Nguyệt!”
“Chuyện này…” không chỉ Dương Dương.
Mà Diệp Cô Thành và Diệp Nhất Dương cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Ngay cả Diệp Chính Đạo cũng tự nhận thấy bản thân hoàn toàn bị lu mờ khi so sánh với đại thống soái!
“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên bất lực gật đầu: “Nếu đó là quyết định của chính Yêu Nguyệt, vậy thì chúng ta cũng không cần phải xen vào nữa!”
“Lần này sau khi gặp gỡ đại thống soái, cả hai người trẻ tuổi đều đã thay đổi rất nhiều”.
“Dương Dương, hãy thay mặt Yêu Nguyệt tuyên bố, thanh niên tài năng ngày nay, chỉ những người nào có thể so sánh với đại thống soái, mới có thể đến nhà họ Dương ở thủ đô của tôi để cầu hôn! Bằng không, Yêu Nguyệt bằng lòng xuất gia đi tu, sống đời cô độc cho đến già!”
“Vâng, thưa bố!” Dương Dương đáp.
Ngày hôm sau, nhà họ Dương ở thủ đô đưa ra thông báo này.
Trong tích tắc, giới thượng lưu ở thủ đô đều sôi sục.
Phải biết rằng, Dương Yêu Nguyệt là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, cô ta luôn là đề tài bàn tán sôi nổi trong giới thượng lưu ở thủ đô.
Nếu không phải vì hôn ước từ thuở nhỏ với nhà họ Mục ở thủ đô làm cản trở, thì bậc cửa của nhà họ Dương e là đã bị người ta đạp nát từ lâu.
Điều này đã được chứng minh kể từ sau khi hôn ước từ thuở nhỏ này bị hủy bỏ.
Liên quan đến tin tức do nhà họ Dương ở thủ đô tung ra, giới thượng lưu đang đồn đoán rằng có lẽ Dương Yêu Nguyệt suốt đời sẽ không kết hôn.
Dù sao thì nhà họ Dương ở thủ đô đã tuyên bố chỉ những người có thể so sánh với đại thống soái mới có thể đến cầu hôn.
Nhưng hãy nhìn cả thủ đô này mà xem, ai có thể so sánh với đại thống soái chứ?
Ngay cả Mục Sảng cũng không thể sánh được.
Trước mặt đại thống soái, Mục Sảng - người thừa kế của thế gia số một Hoa Hạ chẳng qua cũng không khác gì một con kiến.
Sau khi thông báo này được đưa ra, mặc dù bọn họ đều biết Diệp Chính Đạo đã bị thương nặng, không thể chặn cổng nhà họ Dương ở thủ đô được nữa, nhưng vẫn không một ai dám đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.
Bởi vì những người dám bước qua cánh cửa nhà họ Dương, đồng nghĩa với tự nhận rằng bản thân có sức mạnh sánh ngang với đại thống soái.
Chỉ trong một đêm, đại thống soái đã tiêu diệt được hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài, độ hot không hề thuyên giảm.
Vấn đề này vẫn luôn được nhân dân vui vẻ đưa ra bàn luận.
Đặc biệt là một ngôi sao nào đó, vốn cho rằng thời gian này sẽ không có chuyện gì hot nữa, nên đã chọn phát hành album ca khúc mới để thu hút sự chú ý của công chúng.
Nhưng thật không ngờ thời điểm này lại bùng nổ tin tức về đại thống soái tài ba.
Điều đó khiến cho việc phát hành album ca khúc mới của anh ta nhanh chóng bị chìm xuống.
Mà vận mệnh thì như đang chống đối lại ngôi sao đó, mỗi khi anh ta muốn nổi tiếng hơn thì sẽ có một tin hot khác xuất hiện đúng lúc, lấn át anh ta.
Ngôi sao đó muốn lên top, nhất thời cũng trở thành trào lưu cười nhạo của mọi người.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong số những điểm nổi bật của vị đại thống soái tài ba này.
Ngay cả thế gia đứng đầu là nhà họ Mục ở thủ đô, cũng đang bàn tán sôi nổi chuyện này.
“Thật là hả lòng hả dạ!”
Lúc này.
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy và một vài thành viên trọng yếu của gia tộc đang ngồi trong phòng họp, tất cả đều đang xem tin tức mới nhất.
Chính là tin tức về đại thống soái.
Sau khi xem xong, Mục Thịnh Uy kích động đập bàn, mặt mày hớn hở làm thơ:
“Khói mờ phương bắc tin nhanh
Tây kinh náo động thư sinh hận trào
Vua truyền lệnh tiễn kíp trao
Thẳng trong thiết kỵ ào ào ải xa
Quân kỳ phấp phới tuyết sa
Ầm ầm trống thúc nhịp ca quân hành
Kiếm cung muôn dặm tung hoành
Bút nghiên tạm gác xuất chinh diệt thù”.
“Chỉ với sức mạnh cá nhân/ chỉ một mình mà đánh bại được hàng chục nghìn cao thủ đẳng cấp của nước ngoài, đại thống soái xứng đáng có được quân hàm chiến thần duy nhất từ của nước ta từ khi thành lập tới nay!”
“Đúng thế!”, lúc này, một vị trưởng lão gật đầu nói: “Sức mạnh vĩ đại của đại thống soái đúng là khiến người người kinh sợ! Trong trận chiến này, đại thống soái đã tuyên bố với toàn thiên hạ, cho dù đã tạm nghỉ sáu năm, nhưng thực lực vẫn vô địch như cũ!”
“Trận chiến này, có thể gọi là trận chiến đỉnh nhất của đại thống soái!”
“Không!”, Mục Sảng luôn coi đại thống soái là thần tượng, giờ lại lắc đầu nói: “Đây sao có thể gọi là trận chiến đỉnh nhất của đại thống soái chứ?”
“Theo như con thấy, trận chiến tuyệt nhất của đại thống soái là sáu năm về trước. Một mình anh ấy đã đánh lui được mưu đồ xâm chiếm Hoa Hạ của liên quân bốn mươi nước. Hơn nữa, trong thời gian đó, đại thống soái còn bồi dưỡng ra tứ đại chiến thần cho Hoa Hạ, tạo nên bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ”.
“Từ đó tới nay, Hoa Hạ chúng ta mới có thể kiêu ngạo đứng vị trí đầu thế giới!”
Sau thời gian đó, Mục Sảng vẫn luôn coi đại thống soái là mục tiêu theo đuổi cả đời của hắn.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Cho nên, đối với mỗi trận đánh của đại thống soái, Mục Sảng đều nghiên cứu thật kĩ.
Trong khi đánh nhau với đối thủ, Mục Sảng cũng sẽ không tự chủ mô phỏng lại phong cách của đại thống soái.
“Nói đúng lắm!”, câu nói của Mục Sảng đột nhiên nhận được sự đồng tình của các thành viên khác: “Năm xưa nếu không có đại thống soái ra tay, e là đất nước vĩ đại của chúng ta đã trở thành con mồi cho liên minh bốn mươi nước cấu xé rồi!”
“Ai nói không phải chứ?”, lại có một trưởng lão khác lên tiếng: “Sáu năm trước, trận đánh giữa đại thống soái và liên quân bốn mươi nước thật sự đã làm chấn động quỷ thần! Nước Phong mất nước, Đảo Quốc bị diệt, nước Tài cũng diệt vong...”
Hầu như ai nấy đều hưng phấn không thôi khi nhắc tới trận đánh.
“Đúng thế!”, Mục Thịnh Uy cũng bất giác xúc động nói: “Trận chiến thành danh sáu năm trước, cả thế giới đều cho rằng đại thống soái chỉ giỏi điều binh khiển tướng, nhưng đêm hôm trước, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài đã bị quy phục, đại thống soái lại một lần nữa khiến cả thế giới phải kinh ngạc!”
“Thực lực của đại thống soái không ai sánh bằng”.
Nói tới đây, Mục Thịnh Uy không khỏi nhìn sang Mục Sảng.
Nếu Mục Sảng có thể sở hữu thực lực đáng kinh ngạc của đại thống soái, vậy thì địa vị của nhà họ Mục ở thủ đô nhất định sẽ càng được củng cố hơn nữa, như hổ mọc thêm cánh.
Tất nhiên, nếu đại thống soái là huyết mạch của nhà họ Mục ở thủ đô...
Vừa nghĩ tới đây, Mục Thịnh Uy càng thêm kích động.
Điều mà ông ta đang nghĩ, cũng chính là điều mà các trưởng lão cũng nghĩ tới.
Nhất là ông hai Mục Uy Liêm nhận trọng trách điều tra thân phận sau lưng của đại thống soái càng nghĩ mãi không ra: “Chúng ta đều biết rằng, đại thống soái họ Mục, chắc chắn là người của gia tộc họ Mục chúng ta. Nhưng đại thống soái là người của nhánh nào thì chúng ta vẫn không có manh mối gì”.
“Dù sao, tư liệu về thân phận của đại thống soái thuộc loại tuyệt mật, hơn nữa còn là cấp cao nhất SSSSSS, tuy rằng chúng ta là thế gia số một của Hoa Hạ nhưng vẫn không có tư cách để xem”.
“Vì thế, chúng ta chỉ có thể tìm manh mối ở những phương diện khác”.
Cho dù nhà họ Mục ở thủ đô có lực lượng tình báo hàng đầu đi chăng nữa, vẫn không thể điều tra được bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Mục Thịnh Uy liếc nhìn Mục Uy Liêm, nói: “Trận chiến giữa đại thống soái và hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài xảy ra ở tỉnh, vì thế, tôi nghĩ chúng ta nên lần theo dấu vết từ đây!”
“Đại thống soái mạnh như vậy, lại mang họ Mục, nhất định là người của gia tộc họ Mục chúng ta”.
“Còn thuộc nhánh nào thì chưa thể biết được”.
“Cho nên, trong khi chú hai vẫn tiến hành điều tra như cũ, tôi cũng sẽ đặc biệt chú ý. Nếu đại thống soái là người của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, vậy thì quá tốt!”
Mục Thịnh Uy vừa yên ổn ngồi lên chức gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, có một vài thành tựu đáng kể, giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của các trưởng lão và thế lực cũ.
Một trong số đó là việc cử Mục Phương và năm người khác tham gia trại huấn luyện Thần Long của tỉnh.
Đồng thời, Mục Thịnh Uy cũng đang có ý định bồi dưỡng Mục Sảng để tranh giành vị trí người thừa kế.
Nếu trong nhiệm kì của mình, Mục Thịnh Uy có thể đón đại thống soái về nhà họ Mục ở thủ đô, vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ trở thành người đáng được ghi nhớ nhất trong số lịch sử những gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy đã ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, tiền bạc và phụ nữ đối với ông ta mà nói đã không còn hấp dẫn nữa.
Khi đạt tới đẳng cấp như ông ta thì được lưu danh thiên sử mới là vinh quang tối cao.
Một khi nhà họ Mục ở thủ đô có đại thống soái trấn thủ, thì vị trí thế gia số một của Hoa Hạ của nhà họ Mục ở thủ đô sẽ còn tiếp tục ít nhất là ba thế hệ nữa.
“Quả thực là không thích hợp, Mục Sảng có tài cán gì có thể sánh ngang với đại thống soái chứ?”
“Gia chủ, cậu yêu thương con trai, tôi có thể hiểu, nhưng không thể đi quá giới hạn được”.
“Cũng may chuyện này chỉ là trong nội bộ gia tộc, nếu ở bên ngoài, để ngoài khác nghe được thì nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta xong đời!”
Mấy vị trưởng bối khác cũng lần lượt hưởng ứng lời Mục Lập Uy.
Mặc dù Mục Sảng cũng đạt được một số thành tích, luôn đứng đầu trong thế hệ trẻ của thế gia thủ đô. Nhưng những thành tích đó của Mục Sảng căn bản là không thể so với đại thống soái.
Vì vậy, các trưởng bối nhà họ Mục ở thủ đô lần lượt lên tiếng chỉ trích Mục Thịnh Uy.
Mục Thịnh Uy cũng không ngờ rằng, một câu nói tùy tiện của mình lại khiến đám trưởng bối này có ý kiến lớn như vậy.
“Các vị trưởng bối, tôi không có ý gì khác, cũng chỉ là nói vậy mà thôi”, Mục Thịnh Uy cười, nói: “Đương nhiên tôi biết thực lực của Mục Sảng, dù thế nào cũng không thể so với đại thống soái”.
“Nhưng như vậy, chẳng lẽ tôi không được đặt kỳ vọng vào Mục Sảng sao?”
“Cũng không hẳn”, Mục Lập Uy gật đầu vô cảm.
Mục Sảng đứng bên cạnh nghe vậy trong lòng rất không vui.
Hắn cũng muốn trở thành một vị cứu tinh như đại thống soái, lật ngược tình thế, cứu Hoa Hạ thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng.
Nhưng Mục Sảng không thể nào theo kịp bước chân của đại thống soái.
Sự lớn mạnh của đại thống soái, không ai có thể theo kịp.
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đạt được đỉnh cao như đại thống soái”, Mục Sảng thầm nghĩ.
“Gia chủ, vừa có chuyện xảy ra, bên ngoài đang ồn ào lắm!”, lúc này, có người nói.
“Có chuyện gì vậy?”, Mục Thịnh Uy tò mò hỏi.
“Là cô chủ nhà họ Dương!”, Mục Uy Liêm nói: “Tôi nghe nói cô chủ nhà họ Dương đã tuyên bố rằng đời này nếu không thể gả cho đại thống soái thì cô ta nguyện cắt tóc đi tu!”
“Đường đường là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, sao lại đưa ra quyết định như vậy chứ?”, Mục Thịnh Uy thấy khó hiểu.
Xét về ngoại hình, thực sự không có cô gái nào ở thủ đô có thể so sánh với Dương Yêu Nguyệt.
Nếu không phải vì địa vị của nhà họ Dương ở thủ đô không đủ xứng với nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Thịnh Uy đã muốn Mục Sảng cưới cô ta rồi.
Nhưng hôn ước giữa con gái của thế gia giàu có luôn phải chú ý đến địa vị, thân phận, tóm lại phải môn đăng hộ đối.
Trong đó càng liên quan đến thế lực của hai bên gia đình.
Vì vậy, bọn họ không chỉ dựa vào nhan sắc để kết hôn.
“Chú hai, để cháu nói”, Mục Uy Liêm chưa kịp mở miệng thì mục Sảng đã cướp lời: “Bố à, là thế này, trong trận đấu giữa đại thống soái và hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính đạo cũng vô tình bị dính líu đến”.
“Đối mặt với hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, mười vệ sĩ Đông Nam do Diệp Chính Đạo dẫn đến đã bị giết sạch, ngay cả bản thân Diệp Chính Đạo cũng bị thương nặng”.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
“Còn Dương Yêu Nguyệt lại được đại thống soái cứu”.
“Sau khi kết thúc trận chiến, Dương Yêu Nguyệt trở về thủ đô, lập tức đưa ra quyết định này”.
“Thì ra là vậy!” Mục Thịnh Uy đột nhiên hiểu ra: “Vậy cũng không có gì lạ! Đại thống soái là anh hùng, ngay cả chúng ta cũng phải ngưỡng mộ, chứ đừng nói đến con nhóc nhà họ Dương đó!”
“Con nhóc này đã chiếm ngôi đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô từ lâu, luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả thanh niên trẻ tài năng như Mục Sảng cũng không lọt vào mắt cô ta”.
“Bây giờ cô ta gặp được nhân vật lớn như đại thống soái, đương nhiên sẽ không thích ai được nữa”.
“Đúng vậy”, Mục Uy Liêm gật đầu: “Đừng nói đến cô gái như con nhóc nhà họ Dương đó, ngay cả một người đàn ông như tôi cũng muốn gả cho đại thống soái!”
Lời của Mục Uy Liên khiến mọi người bật cười ngay lập tức.
Điều này cũng củng cố quyết tâm của Mục Sảng trong việc đuổi kịp đại thống soái.
“À, lần này con nhóc nhà họ Dương và thằng nhãi nhà họ Diệp đến tỉnh là để tìm thằng con hoang Mục Hàn đúng không?”, lúc này, Mục Uy Liêm nghĩ đến chuyện gì đó: “Tôi nghe người dưới báo cáo, sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Dương Yêu Nguyệt, thằng con hoang đó không quan tâm đến việc bản thân đã kết hôn rồi, vẫn không chịu xé bỏ bản hôn ước từ bé, đúng không?”
“Hình như là có chuyện này”, Mục Sảng luôn quan tâm đến chuyện này, gật đầu nói: “Lúc trước, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính đạo đến tỉnh, quả thực là đã bị Mục Hàn từ chối”.
“Mặc dù cuối cùng Mục Hàn hoàn thành tâm nguyện của Dương Yêu Nguyệt, xé bỏ bản hôn ước, nhưng theo con thấy nhất định là do thông báo xóa bỏ của chúng ta có tác dụng. Mục Hàn biết rằng mình không thể tiếp tục lợi dụng nhà họ Mục ở thủ đô để che đậy được nữa, cộng thêm việc sợ người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô như Diệp Chính Đạo, cho nên mới nhanh chóng xé bỏ bản hôn ước!”
“Hừ!”, nghe Mục Sảng nói vậy, mặt Mục Thịnh Uy lộ ra vẻ khinh thường: “Loại như nó mà cũng dám với cao tới người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô sao?”
“Đúng vậy!”, Mục Sảng nói theo: “Dương Yêu Nguyệt có dã tâm lớn, cô ta đưa ra thông báo này đã nói rất rõ ràng, trừ khi đại thống soái cưới cô ta, nếu không, cô ta sẽ không kết hôn”.
“Thằng con hoang này đúng là nực cười thật! Cũng may là tôi đã đưa ra thông báo nó không có quan hệ gì với nhà họ Mục ở thủ đô từ sớm. Nếu không, chỉ dựa vào chuyện này thôi, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta cũng đã bị người ta chê cười rồi”.
Mục Thịnh Uy nói: “Nhưng con nhóc nhà họ Dương đó muốn gả cho đại thống soái, thì cũng phải hỏi ý của nhà họ Mục chúng ta!”
Theo Mục Thịnh Uy, đại thống soái là người của một nhánh thuộc gia tộc họ Mục.
Với tư cách là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Thịnh Uy có tư cách can thiệp vào cuộc hôn nhân của đại thống soái.
Mục Thịnh Uy đã quyết định, chuẩn bị đích thân đến tỉnh một chuyến, để gặp đại thống soái.
Nhân cơ hội này làm rõ xem rốt cuộc đại thống soái xuất thân từ nhánh nào của gia tộc họ Mục.
Sức nóng của tin tức đại thống soái đối đầu nói mấy chục nghìn cao thủ ở nước ngoài vẫn tiếp tục.
Mà người đẹp đứng đầu tứ đại mỹ nhân thủ đô Dương Yêu Nguyệt còn đưa ra thông báo này, càng khiến mọi người bàn tán không thôi.
Thậm chí không ít dân cư mạng còn hô hào bảo đại thống soái cưới Dương Yêu Nguyệt.
“Người đẹp đứng đầu tứ đại mỹ nhân thủ đô chỉ cưới đại thống soái!”
“Từ khi em nhìn thấy anh trong đám đông, em không thể quên tư thế oai phong của anh được nữa!”
“Mục Thịnh Uy sẽ dùng nghi thức long trọng nhất để đón đứa con riêng này vào nhà họ Mục ở thủ đô!”
Ba người Diệp Cô Thành, Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương đều gật đầu đồng ý với phân tích của Diệp Nhất Dương.
Còn Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo thì đưa mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu một cách bất lực.
Bởi vì bọn họ biết rằng bất kỳ ai trong số bọn họ, kể cả hai vị gia chủ, đều không có quyền hạ thấp Mục Hàn.
Thậm chí còn không có đủ tư cách để bàn tán về anh.
Dù gì đi nữa thì anh cũng là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
“Mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam rốt cuộc là bị ai giết chết?”, Diệp Cô Thành tiếp tục hỏi.
Có thể giết chết mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam cho thấy sức mạnh của đối phương là không hề tầm thường.
Ít nhất cũng có thể sánh ngang với sự tồn tại của nhà họ Diệp ở thủ đô.
“Gia chủ Diệp, ông có nghe nói đến trận chiến đỉnh cao chống lại hàng chục nghìn người của đại thống soái không?”, lúc này Dương Yêu Nguyệt mới lên tiếng: “Chúng tôi tình cờ gặp phải mấy chục nghìn người này!”
“Cái gì?”, nghe xong lời của Dương Yêu Nguyệt, sắc mặt của Diệp Cô Thành chợt lộ vẻ kinh ngạc: “Mấy người lại xông vào trận chiến đỉnh cao của đại thống soái và hàng chục nghìn người kia sao?”
“Đêm hôm kia, bốn mươi quốc gia thù địch không biết có được tin tức từ đâu, biết được đại thống soái có mẹ ruột và vợ. Tất cả đều điên cuồng tràn vào lãnh thổ nước Hoa Hạ, chỉ để lợi dụng điểm yếu của đại thống soái để tấn công đại thống soái!”
“Ai ngờ, hơn chục nghìn cao thủ hàng đầu mà bọn chúng phái đến đều bị đại thống soái trấn áp mạnh mẽ!”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.
“Trước mặt hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu này, mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam thật sự là không đủ”, Diệp Cô Thành giơ tay chỉ về phía Diệp Chính Đạo đang ngồi trên xe lăn: “Vậy thì Chính Đạo nó…”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt trả lời: “Cậu chủ Diệp đã bị thương bởi hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu đó!”
“Nếu không phải đại thống soái ra tay, e rằng thứ mà mấy người nhìn thấy bây giờ chỉ là thi thể của tôi và cậu chủ Diệp!”
“Cái gì?”, Dương Yêu Nguyệt vừa dứt lời, Diệp Cô Thành đột nhiên trở nên kích động: “Nói như vậy, hai đứa… hai đứa đã gặp được đại thống soái rồi sao?”
Hai ngày gần đây, toàn bộ thủ đô không ngừng bàn tán về trận chiến đỉnh cao sau sáu năm của đại thống soái.
Đặc biệt là nhà họ Mục cùng họ với đại thống soái lại càng phấn khởi, không ngừng phái người đi điều tra lai lịch của đại thống soái.
Họ nóng lòng muốn biết đại thống soái rốt cuộc thuộc nhánh nào của gia tộc họ Mục?
“Mau, mau nói cho chúng tôi biết, mặt mũi đại thống soái trông như thế nào?”
Diệp Cô Thành không khỏi thở gấp.
Không chỉ riêng Diệp Cô Thành.
Ngay cả Dương Đỉnh Thiên cũng có vẻ rất mong chờ.
Mặc dù hai người này đều là những người đứng đầu hoàng tộc ở thủ đô, nhưng với thân phận của bọn họ, nếu có thể được gặp đại thống soái một lần cũng là một điều vô cùng vinh dự.
Càng không cần nhắc đến Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo còn từng được đại thống soái cứu mạng.
Đây thực sự là một việc có thể khiến cho cả dòng họ đều cảm thấy vô cùng đáng kiêu hãnh.
Suy cho cùng thì mỗi người đều có một hình tượng anh hùng trong trái tim của họ.
“Anh ấy…” Dương Yêu Nguyệt như đang trong trạng thái xuất thần, suy nghĩ của cô ta như quay trở lại đêm hôm kia, khi cô ta nấp ở sau lưng Mục Hàn, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của Mục Hàn, đôi mắt cô ta lập tức tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Tướng mạo phi phàm của đại thống soái là không một ai có thể sánh được”.
“Anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này!”
“Là một sự tồn tại giống như là đứa con đáng kiêu hãnh của trời!”
Những lời của Dương Yêu Nguyệt khiến cả Dương Đỉnh Thiên lẫn Diệp Cô Thành đều bị mê hoặc.
Đứa con đáng kiêu hãnh của trời!
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Dương Yêu Nguyệt đã khiến đám người Dương Đỉnh Thiên, Diệp Cô Thành đều kinh hãi.
“Con biết đại thống soái đã có vợ, nhưng Dương Yêu Nguyệt con kiếp này nếu không thể làm vợ của một người đàn ông giống như đại thống soái, con thà xuống tóc xuất gia đi tu!”
Dương Yêu Nguyệt nói một cách dứt khoát.
Dương Đỉnh Thiên và Diệp Cô Thành là người đứng đầu hoàng tộc ở thủ đô, dù sao cũng là người lớn tuổi từng trải, nghe Dương Yêu Nguyệt nói như vậy, bọn họ đã hiểu sâu sắc rằng cô gái này có lẽ giống như là cá chép vượt long môn, nhìn thấy rồng thần trên bầu trời.
Khi nhìn lại những người xung quanh mình, cô ta đã thấy tẻ nhạt vô vị.
“Con gái, chuyện lớn cả đời, tuyệt đối không được quyết định hấp tấp!”, Dương Dương nghe xong lập tức khuyên: “Con nên bình tĩnh lại mà suy xét cho kỹ càng!”
Chưa nói đến việc đại thống soái đã có vợ, cho dù đại thống soái còn độc thân, với nhan sắc xinh đẹp tuyệt thế của người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô như Dương Yêu Nguyệt, có lẽ cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt xanh của đại thống soái.
Người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô chẳng qua chỉ là một loại vinh quang do người phàm ban tặng.
Mà người có thể xứng với đại thống soái chỉ có thể là phượng hoàng trên bầu trời!
“Con đã cân nhắc rất rõ ràng rồi”, Dương Yêu Nguyệt nói.
Dương Dương bất lực nhìn Diệp Chính Đạo ở bên cạnh: “Chính Đạo, cháu hãy khuyên Yêu Nguyệt đi!”
Suy cho cùng thì Diệp Chính Đạo từ trước đến nay vẫn luôn yêu Dương Yêu Nguyệt sâu đậm.
Thậm chí vì muốn giúp Dương Yêu Nguyệt hủy bỏ hôn ước từ thuở nhỏ, hắn cũng không ngần ngại vất vả chạy đôn chạy đáo.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ sau khi đi tỉnh về thì sẽ lập tức đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.
“Không cần đâu, chú Dương”, điều mà Dương Dương không ngờ tới là Diệp Chính Đạo lại lắc đầu, hắn nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Cháu hoàn toàn ủng hộ quyết định của Yêu Nguyệt!”
“Chuyện này…” không chỉ Dương Dương.
Mà Diệp Cô Thành và Diệp Nhất Dương cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Ngay cả Diệp Chính Đạo cũng tự nhận thấy bản thân hoàn toàn bị lu mờ khi so sánh với đại thống soái!
“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên bất lực gật đầu: “Nếu đó là quyết định của chính Yêu Nguyệt, vậy thì chúng ta cũng không cần phải xen vào nữa!”
“Lần này sau khi gặp gỡ đại thống soái, cả hai người trẻ tuổi đều đã thay đổi rất nhiều”.
“Dương Dương, hãy thay mặt Yêu Nguyệt tuyên bố, thanh niên tài năng ngày nay, chỉ những người nào có thể so sánh với đại thống soái, mới có thể đến nhà họ Dương ở thủ đô của tôi để cầu hôn! Bằng không, Yêu Nguyệt bằng lòng xuất gia đi tu, sống đời cô độc cho đến già!”
“Vâng, thưa bố!” Dương Dương đáp.
Ngày hôm sau, nhà họ Dương ở thủ đô đưa ra thông báo này.
Trong tích tắc, giới thượng lưu ở thủ đô đều sôi sục.
Phải biết rằng, Dương Yêu Nguyệt là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, cô ta luôn là đề tài bàn tán sôi nổi trong giới thượng lưu ở thủ đô.
Nếu không phải vì hôn ước từ thuở nhỏ với nhà họ Mục ở thủ đô làm cản trở, thì bậc cửa của nhà họ Dương e là đã bị người ta đạp nát từ lâu.
Điều này đã được chứng minh kể từ sau khi hôn ước từ thuở nhỏ này bị hủy bỏ.
Liên quan đến tin tức do nhà họ Dương ở thủ đô tung ra, giới thượng lưu đang đồn đoán rằng có lẽ Dương Yêu Nguyệt suốt đời sẽ không kết hôn.
Dù sao thì nhà họ Dương ở thủ đô đã tuyên bố chỉ những người có thể so sánh với đại thống soái mới có thể đến cầu hôn.
Nhưng hãy nhìn cả thủ đô này mà xem, ai có thể so sánh với đại thống soái chứ?
Ngay cả Mục Sảng cũng không thể sánh được.
Trước mặt đại thống soái, Mục Sảng - người thừa kế của thế gia số một Hoa Hạ chẳng qua cũng không khác gì một con kiến.
Sau khi thông báo này được đưa ra, mặc dù bọn họ đều biết Diệp Chính Đạo đã bị thương nặng, không thể chặn cổng nhà họ Dương ở thủ đô được nữa, nhưng vẫn không một ai dám đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.
Bởi vì những người dám bước qua cánh cửa nhà họ Dương, đồng nghĩa với tự nhận rằng bản thân có sức mạnh sánh ngang với đại thống soái.
Chỉ trong một đêm, đại thống soái đã tiêu diệt được hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài, độ hot không hề thuyên giảm.
Vấn đề này vẫn luôn được nhân dân vui vẻ đưa ra bàn luận.
Đặc biệt là một ngôi sao nào đó, vốn cho rằng thời gian này sẽ không có chuyện gì hot nữa, nên đã chọn phát hành album ca khúc mới để thu hút sự chú ý của công chúng.
Nhưng thật không ngờ thời điểm này lại bùng nổ tin tức về đại thống soái tài ba.
Điều đó khiến cho việc phát hành album ca khúc mới của anh ta nhanh chóng bị chìm xuống.
Mà vận mệnh thì như đang chống đối lại ngôi sao đó, mỗi khi anh ta muốn nổi tiếng hơn thì sẽ có một tin hot khác xuất hiện đúng lúc, lấn át anh ta.
Ngôi sao đó muốn lên top, nhất thời cũng trở thành trào lưu cười nhạo của mọi người.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong số những điểm nổi bật của vị đại thống soái tài ba này.
Ngay cả thế gia đứng đầu là nhà họ Mục ở thủ đô, cũng đang bàn tán sôi nổi chuyện này.
“Thật là hả lòng hả dạ!”
Lúc này.
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy và một vài thành viên trọng yếu của gia tộc đang ngồi trong phòng họp, tất cả đều đang xem tin tức mới nhất.
Chính là tin tức về đại thống soái.
Sau khi xem xong, Mục Thịnh Uy kích động đập bàn, mặt mày hớn hở làm thơ:
“Khói mờ phương bắc tin nhanh
Tây kinh náo động thư sinh hận trào
Vua truyền lệnh tiễn kíp trao
Thẳng trong thiết kỵ ào ào ải xa
Quân kỳ phấp phới tuyết sa
Ầm ầm trống thúc nhịp ca quân hành
Kiếm cung muôn dặm tung hoành
Bút nghiên tạm gác xuất chinh diệt thù”.
“Chỉ với sức mạnh cá nhân/ chỉ một mình mà đánh bại được hàng chục nghìn cao thủ đẳng cấp của nước ngoài, đại thống soái xứng đáng có được quân hàm chiến thần duy nhất từ của nước ta từ khi thành lập tới nay!”
“Đúng thế!”, lúc này, một vị trưởng lão gật đầu nói: “Sức mạnh vĩ đại của đại thống soái đúng là khiến người người kinh sợ! Trong trận chiến này, đại thống soái đã tuyên bố với toàn thiên hạ, cho dù đã tạm nghỉ sáu năm, nhưng thực lực vẫn vô địch như cũ!”
“Trận chiến này, có thể gọi là trận chiến đỉnh nhất của đại thống soái!”
“Không!”, Mục Sảng luôn coi đại thống soái là thần tượng, giờ lại lắc đầu nói: “Đây sao có thể gọi là trận chiến đỉnh nhất của đại thống soái chứ?”
“Theo như con thấy, trận chiến tuyệt nhất của đại thống soái là sáu năm về trước. Một mình anh ấy đã đánh lui được mưu đồ xâm chiếm Hoa Hạ của liên quân bốn mươi nước. Hơn nữa, trong thời gian đó, đại thống soái còn bồi dưỡng ra tứ đại chiến thần cho Hoa Hạ, tạo nên bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ”.
“Từ đó tới nay, Hoa Hạ chúng ta mới có thể kiêu ngạo đứng vị trí đầu thế giới!”
Sau thời gian đó, Mục Sảng vẫn luôn coi đại thống soái là mục tiêu theo đuổi cả đời của hắn.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Cho nên, đối với mỗi trận đánh của đại thống soái, Mục Sảng đều nghiên cứu thật kĩ.
Trong khi đánh nhau với đối thủ, Mục Sảng cũng sẽ không tự chủ mô phỏng lại phong cách của đại thống soái.
“Nói đúng lắm!”, câu nói của Mục Sảng đột nhiên nhận được sự đồng tình của các thành viên khác: “Năm xưa nếu không có đại thống soái ra tay, e là đất nước vĩ đại của chúng ta đã trở thành con mồi cho liên minh bốn mươi nước cấu xé rồi!”
“Ai nói không phải chứ?”, lại có một trưởng lão khác lên tiếng: “Sáu năm trước, trận đánh giữa đại thống soái và liên quân bốn mươi nước thật sự đã làm chấn động quỷ thần! Nước Phong mất nước, Đảo Quốc bị diệt, nước Tài cũng diệt vong...”
Hầu như ai nấy đều hưng phấn không thôi khi nhắc tới trận đánh.
“Đúng thế!”, Mục Thịnh Uy cũng bất giác xúc động nói: “Trận chiến thành danh sáu năm trước, cả thế giới đều cho rằng đại thống soái chỉ giỏi điều binh khiển tướng, nhưng đêm hôm trước, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài đã bị quy phục, đại thống soái lại một lần nữa khiến cả thế giới phải kinh ngạc!”
“Thực lực của đại thống soái không ai sánh bằng”.
Nói tới đây, Mục Thịnh Uy không khỏi nhìn sang Mục Sảng.
Nếu Mục Sảng có thể sở hữu thực lực đáng kinh ngạc của đại thống soái, vậy thì địa vị của nhà họ Mục ở thủ đô nhất định sẽ càng được củng cố hơn nữa, như hổ mọc thêm cánh.
Tất nhiên, nếu đại thống soái là huyết mạch của nhà họ Mục ở thủ đô...
Vừa nghĩ tới đây, Mục Thịnh Uy càng thêm kích động.
Điều mà ông ta đang nghĩ, cũng chính là điều mà các trưởng lão cũng nghĩ tới.
Nhất là ông hai Mục Uy Liêm nhận trọng trách điều tra thân phận sau lưng của đại thống soái càng nghĩ mãi không ra: “Chúng ta đều biết rằng, đại thống soái họ Mục, chắc chắn là người của gia tộc họ Mục chúng ta. Nhưng đại thống soái là người của nhánh nào thì chúng ta vẫn không có manh mối gì”.
“Dù sao, tư liệu về thân phận của đại thống soái thuộc loại tuyệt mật, hơn nữa còn là cấp cao nhất SSSSSS, tuy rằng chúng ta là thế gia số một của Hoa Hạ nhưng vẫn không có tư cách để xem”.
“Vì thế, chúng ta chỉ có thể tìm manh mối ở những phương diện khác”.
Cho dù nhà họ Mục ở thủ đô có lực lượng tình báo hàng đầu đi chăng nữa, vẫn không thể điều tra được bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Mục Thịnh Uy liếc nhìn Mục Uy Liêm, nói: “Trận chiến giữa đại thống soái và hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài xảy ra ở tỉnh, vì thế, tôi nghĩ chúng ta nên lần theo dấu vết từ đây!”
“Đại thống soái mạnh như vậy, lại mang họ Mục, nhất định là người của gia tộc họ Mục chúng ta”.
“Còn thuộc nhánh nào thì chưa thể biết được”.
“Cho nên, trong khi chú hai vẫn tiến hành điều tra như cũ, tôi cũng sẽ đặc biệt chú ý. Nếu đại thống soái là người của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, vậy thì quá tốt!”
Mục Thịnh Uy vừa yên ổn ngồi lên chức gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, có một vài thành tựu đáng kể, giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của các trưởng lão và thế lực cũ.
Một trong số đó là việc cử Mục Phương và năm người khác tham gia trại huấn luyện Thần Long của tỉnh.
Đồng thời, Mục Thịnh Uy cũng đang có ý định bồi dưỡng Mục Sảng để tranh giành vị trí người thừa kế.
Nếu trong nhiệm kì của mình, Mục Thịnh Uy có thể đón đại thống soái về nhà họ Mục ở thủ đô, vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ trở thành người đáng được ghi nhớ nhất trong số lịch sử những gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy đã ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, tiền bạc và phụ nữ đối với ông ta mà nói đã không còn hấp dẫn nữa.
Khi đạt tới đẳng cấp như ông ta thì được lưu danh thiên sử mới là vinh quang tối cao.
Một khi nhà họ Mục ở thủ đô có đại thống soái trấn thủ, thì vị trí thế gia số một của Hoa Hạ của nhà họ Mục ở thủ đô sẽ còn tiếp tục ít nhất là ba thế hệ nữa.
“Quả thực là không thích hợp, Mục Sảng có tài cán gì có thể sánh ngang với đại thống soái chứ?”
“Gia chủ, cậu yêu thương con trai, tôi có thể hiểu, nhưng không thể đi quá giới hạn được”.
“Cũng may chuyện này chỉ là trong nội bộ gia tộc, nếu ở bên ngoài, để ngoài khác nghe được thì nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta xong đời!”
Mấy vị trưởng bối khác cũng lần lượt hưởng ứng lời Mục Lập Uy.
Mặc dù Mục Sảng cũng đạt được một số thành tích, luôn đứng đầu trong thế hệ trẻ của thế gia thủ đô. Nhưng những thành tích đó của Mục Sảng căn bản là không thể so với đại thống soái.
Vì vậy, các trưởng bối nhà họ Mục ở thủ đô lần lượt lên tiếng chỉ trích Mục Thịnh Uy.
Mục Thịnh Uy cũng không ngờ rằng, một câu nói tùy tiện của mình lại khiến đám trưởng bối này có ý kiến lớn như vậy.
“Các vị trưởng bối, tôi không có ý gì khác, cũng chỉ là nói vậy mà thôi”, Mục Thịnh Uy cười, nói: “Đương nhiên tôi biết thực lực của Mục Sảng, dù thế nào cũng không thể so với đại thống soái”.
“Nhưng như vậy, chẳng lẽ tôi không được đặt kỳ vọng vào Mục Sảng sao?”
“Cũng không hẳn”, Mục Lập Uy gật đầu vô cảm.
Mục Sảng đứng bên cạnh nghe vậy trong lòng rất không vui.
Hắn cũng muốn trở thành một vị cứu tinh như đại thống soái, lật ngược tình thế, cứu Hoa Hạ thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng.
Nhưng Mục Sảng không thể nào theo kịp bước chân của đại thống soái.
Sự lớn mạnh của đại thống soái, không ai có thể theo kịp.
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đạt được đỉnh cao như đại thống soái”, Mục Sảng thầm nghĩ.
“Gia chủ, vừa có chuyện xảy ra, bên ngoài đang ồn ào lắm!”, lúc này, có người nói.
“Có chuyện gì vậy?”, Mục Thịnh Uy tò mò hỏi.
“Là cô chủ nhà họ Dương!”, Mục Uy Liêm nói: “Tôi nghe nói cô chủ nhà họ Dương đã tuyên bố rằng đời này nếu không thể gả cho đại thống soái thì cô ta nguyện cắt tóc đi tu!”
“Đường đường là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, sao lại đưa ra quyết định như vậy chứ?”, Mục Thịnh Uy thấy khó hiểu.
Xét về ngoại hình, thực sự không có cô gái nào ở thủ đô có thể so sánh với Dương Yêu Nguyệt.
Nếu không phải vì địa vị của nhà họ Dương ở thủ đô không đủ xứng với nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Thịnh Uy đã muốn Mục Sảng cưới cô ta rồi.
Nhưng hôn ước giữa con gái của thế gia giàu có luôn phải chú ý đến địa vị, thân phận, tóm lại phải môn đăng hộ đối.
Trong đó càng liên quan đến thế lực của hai bên gia đình.
Vì vậy, bọn họ không chỉ dựa vào nhan sắc để kết hôn.
“Chú hai, để cháu nói”, Mục Uy Liêm chưa kịp mở miệng thì mục Sảng đã cướp lời: “Bố à, là thế này, trong trận đấu giữa đại thống soái và hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính đạo cũng vô tình bị dính líu đến”.
“Đối mặt với hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, mười vệ sĩ Đông Nam do Diệp Chính Đạo dẫn đến đã bị giết sạch, ngay cả bản thân Diệp Chính Đạo cũng bị thương nặng”.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
“Còn Dương Yêu Nguyệt lại được đại thống soái cứu”.
“Sau khi kết thúc trận chiến, Dương Yêu Nguyệt trở về thủ đô, lập tức đưa ra quyết định này”.
“Thì ra là vậy!” Mục Thịnh Uy đột nhiên hiểu ra: “Vậy cũng không có gì lạ! Đại thống soái là anh hùng, ngay cả chúng ta cũng phải ngưỡng mộ, chứ đừng nói đến con nhóc nhà họ Dương đó!”
“Con nhóc này đã chiếm ngôi đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô từ lâu, luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả thanh niên trẻ tài năng như Mục Sảng cũng không lọt vào mắt cô ta”.
“Bây giờ cô ta gặp được nhân vật lớn như đại thống soái, đương nhiên sẽ không thích ai được nữa”.
“Đúng vậy”, Mục Uy Liêm gật đầu: “Đừng nói đến cô gái như con nhóc nhà họ Dương đó, ngay cả một người đàn ông như tôi cũng muốn gả cho đại thống soái!”
Lời của Mục Uy Liên khiến mọi người bật cười ngay lập tức.
Điều này cũng củng cố quyết tâm của Mục Sảng trong việc đuổi kịp đại thống soái.
“À, lần này con nhóc nhà họ Dương và thằng nhãi nhà họ Diệp đến tỉnh là để tìm thằng con hoang Mục Hàn đúng không?”, lúc này, Mục Uy Liêm nghĩ đến chuyện gì đó: “Tôi nghe người dưới báo cáo, sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Dương Yêu Nguyệt, thằng con hoang đó không quan tâm đến việc bản thân đã kết hôn rồi, vẫn không chịu xé bỏ bản hôn ước từ bé, đúng không?”
“Hình như là có chuyện này”, Mục Sảng luôn quan tâm đến chuyện này, gật đầu nói: “Lúc trước, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính đạo đến tỉnh, quả thực là đã bị Mục Hàn từ chối”.
“Mặc dù cuối cùng Mục Hàn hoàn thành tâm nguyện của Dương Yêu Nguyệt, xé bỏ bản hôn ước, nhưng theo con thấy nhất định là do thông báo xóa bỏ của chúng ta có tác dụng. Mục Hàn biết rằng mình không thể tiếp tục lợi dụng nhà họ Mục ở thủ đô để che đậy được nữa, cộng thêm việc sợ người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô như Diệp Chính Đạo, cho nên mới nhanh chóng xé bỏ bản hôn ước!”
“Hừ!”, nghe Mục Sảng nói vậy, mặt Mục Thịnh Uy lộ ra vẻ khinh thường: “Loại như nó mà cũng dám với cao tới người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô sao?”
“Đúng vậy!”, Mục Sảng nói theo: “Dương Yêu Nguyệt có dã tâm lớn, cô ta đưa ra thông báo này đã nói rất rõ ràng, trừ khi đại thống soái cưới cô ta, nếu không, cô ta sẽ không kết hôn”.
“Thằng con hoang này đúng là nực cười thật! Cũng may là tôi đã đưa ra thông báo nó không có quan hệ gì với nhà họ Mục ở thủ đô từ sớm. Nếu không, chỉ dựa vào chuyện này thôi, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta cũng đã bị người ta chê cười rồi”.
Mục Thịnh Uy nói: “Nhưng con nhóc nhà họ Dương đó muốn gả cho đại thống soái, thì cũng phải hỏi ý của nhà họ Mục chúng ta!”
Theo Mục Thịnh Uy, đại thống soái là người của một nhánh thuộc gia tộc họ Mục.
Với tư cách là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Thịnh Uy có tư cách can thiệp vào cuộc hôn nhân của đại thống soái.
Mục Thịnh Uy đã quyết định, chuẩn bị đích thân đến tỉnh một chuyến, để gặp đại thống soái.
Nhân cơ hội này làm rõ xem rốt cuộc đại thống soái xuất thân từ nhánh nào của gia tộc họ Mục.
Sức nóng của tin tức đại thống soái đối đầu nói mấy chục nghìn cao thủ ở nước ngoài vẫn tiếp tục.
Mà người đẹp đứng đầu tứ đại mỹ nhân thủ đô Dương Yêu Nguyệt còn đưa ra thông báo này, càng khiến mọi người bàn tán không thôi.
Thậm chí không ít dân cư mạng còn hô hào bảo đại thống soái cưới Dương Yêu Nguyệt.
“Người đẹp đứng đầu tứ đại mỹ nhân thủ đô chỉ cưới đại thống soái!”
“Từ khi em nhìn thấy anh trong đám đông, em không thể quên tư thế oai phong của anh được nữa!”
Bình luận facebook