Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 747-750
Lúc này, Tư Đồ Doãn Nhi vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Thù Nhi đang bực bội, cô ta lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tin tức nóng đang lan truyền khắp nơi như vậy, Tư Đồ Doãn Nhi đương nhiên cũng đã biết.
“Ồ, rốt cuộc là ai đã khiến cho cô Lâm của chúng ta trở nên tức giận đến như vậy?”, Tư Đồ Doãn Nhi bước đến hỏi han.
Tư Đồ Doãn Nhi là bạn tốt nhất của Lâm Thù Nhi, nên cô ta đương nhiên cũng biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
Cô ta cũng giống như Lâm Thù Nhi, chỉ có thể chôn chặt tình yêu dành cho Mục Hàn vào tận đáy lòng.
“Còn không phải là Dương Yêu Nguyệt - người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô sao!”, Lâm Thù Nhi bĩu môi nói.
“Đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thì đã sao chứ?”, Tư Đồ Doãn Nhi bắt đầu tuyên bố chủ quyền: “Đừng tưởng rằng có được danh hiệu đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, thì đã có thể dòm ngó đến anh rể!”
“Nếu một ngày nào đó, anh rể và chị Nhã Hiên ly hôn thật, thì người vợ tiếp theo của anh rể nhất định sẽ là mình!”
“Dù thế nào đi nữa cũng không đến lượt Dương Yêu Nguyệt!”
Lâm Thù Nhi cũng cạn lời, không còn gì để nói.
Ngay cả khi đã đến thủ đô và theo học tại đại học Thủy Mộc, cái miệng hay nói năng bậy bạ của Tư Đồ Doãn Nhi vẫn không thay đổi chút nào.
“Cậu chết đi!”, Lâm Thù Nhi ném một cái gối về phía Tư Đồ Doãn Nhi.
Một người buồn, đương nhiên sẽ có một người vui.
Một số người tương đối thân thiết với Mục Hàn đều lần lượt gọi điện thoại để chúc mừng Mục Hàn.
Các tổng tư lệnh của các chiến khu lớn ở Hoa Hạ, tứ đại môn chủ, ngay cả danh thủ quốc gia - đạo trưởng Cửu Dương bận trăm công nghìn việc cũng bớt thời gian để gọi điện thoại cho Mục Hàn.
“Cậu Mục, sau sáu năm, cậu một lần nữa làm nên cuộc chiến chấn động khắp nơi, cấp trên nhất định sẽ có thưởng”, đạo trưởng Cửu Dương vui vẻ nói: “Khi nào cậu đến thủ đô, hai người chúng ta phải uống vài ly mới được!”
“Được!”, Mục Hàn chỉ cười: “Tôi tin là ngày này sẽ đến nhanh thôi”.
Dù sao thì vụ cá cược một năm giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô cũng chỉ còn vài tháng nữa.
Ngoài những nhân vật nổi tiếng như đạo trưởng Cửu Dương, năm mươi vương tộc ở Trung Hải, Hồng Anh Xã và nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng liên tục bày tỏ lời chúc mừng tới Mục Hàn.
Ngoài thủ đô ra, khắp nơi trên cả nước đều đang ca ngợi chiến công vĩ đại của đại thống soái.
Đặc biệt là ở các tỉnh khác.
Suy cho cùng, cuộc chiến chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài của đại thống soái đã xảy ra ngay trong địa phận của tỉnh.
Hầu như tất cả các lãnh đạo của tỉnh đều rất tự hào về điều này.
Thậm chí tin tức này càng lan truyền lại càng trở nên ly kỳ.
Có người còn khoác lác rằng khi đại thống soái chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài, hắn ta đã ở ngay bên cạnh.
Theo lời đồn đại bên ngoài, đại thống soái được miêu tả thành một người đàn ông khổng lồ cao hơn hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt uy nghiêm, tay cầm một con dao giết rồng.
“...”
Lâm Nhã Hiên đang dưỡng thai, gần đây cũng bị cuốn vào những tin đồn này.
Khi Lâm Nhã Hiên nhìn thấy mô tả ngoại hình đại thống soái của những người này trên điện thoại di động, cô không khỏi bật cười: “Mục Hàn, anh mau nhìn này, những người này buồn cười quá đi mất!”
“Bọn họ nói đại thống soái cao hơn hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt uy nghiêm, tay cầm một con dao giết rồng. Đây có phải là hình tượng anh hùng trong tâm trí hàng nghìn cô gái không?”
“Em thấy, đây rõ ràng là đang miêu tả Phật La Hán, không phải sao?”
“Tin đồn trên mạng chỉ là để giải trí thôi, em đừng cho là thật”, Mục Hàn cảm thấy thật nực cười: “Mà này, Nhã Hiên, theo quan điểm của em, thì đại thống soái trông sẽ như thế nào?”
“Nhất định không thể đẹp trai bằng chồng em được!”, điều khiến Mục Hàn bất ngờ là Lâm Nhã Hiên nói với vẻ tinh nghịch rằng: “Nhưng mà, em tin rằng một anh hùng vĩ đại như đại thống soái chắc chắn cũng sẽ chăm sóc gia đình và yêu thương vợ giống như chồng của em vậy!”
Mặc dù gần đây, “sự xuống sắc” của Mục Hàn thật sự khiến Lâm Nhã Hiên không nói nên lời, nhưng sự ân cần của Mục Hàn đối với Lâm Nhã Hiên từ tận đáy lòng, cô vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
“Em đoán đúng rồi”, Mục Hàn bật cười.
“Anh biết sao?”, Lâm Nhã Hiên bĩu môi.
Ban đầu, Mục Hàn dự định sẽ chính thức tiết lộ thân phận đại thống soái của mình cho Lâm Nhã Hiên trong đám cưới thế kỷ, nhưng thật đáng tiếc khi Mục Sảng - vị khách không mời mà đến, đã xuất hiện và phá hỏng mọi kế hoạch của Mục Hàn.
Nếu không, Lâm Nhã Hiên bây giờ đã được hưởng vinh quang của “phu nhân” đại thống soái.
Tin tức về việc hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu được phái đến bởi hơn bốn mươi quốc gia đổ bộ tại một tỉnh nào đó ở Hoa Hạ cũng được thảo luận sôi nổi ở khắp các nước trên thế giới.
“Không ngờ đại thống soái của nước Hoa Hạ lại dũng mãnh như vậy!"
Một nơi bí mật nào đó ở nước ngoài.
Ông Joken đứng trước máy tính rồi nhấp chuột vào bảng danh sách ám sát ngầm quốc tế, ông ta không khỏi xúc động nói: “Đâu chỉ có hàng chục nghìn cao thủ từ hơn bốn mươi quốc gia, ngay cả đám lính đánh thuê của chúng ta và những sát thủ hàng đầu khác, tất cả đều không một ai quay trở lại!”
“Đại thống soái của nước Hoa Hạ còn, đất nước sẽ trường tồn mãi mãi!"
Cùng lúc này.
Đảo Quốc.
Trên một hòn đảo nào đó.
Inuyang Kenjiro ngồi trong phòng họp, trên bàn bày đủ các loại báo và tạp chí.
Tất cả đều là những tiêu đề trên trang nhất, đưa tin về những chiến công hiển hách của đại thống soái trong việc chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài.
“Bây giờ, cả thế giới đều biết rồi”, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thất bại như vậy nhanh chóng lan ra toàn thế giới, vẫn khiến trong lòng Kenjiro Inuyang đủ mọi cảm xúc lẫn lộn: “Nhưng đại thống soái của nước Hoa Hạ dũng mãnh như vậy, trên thế giới bây giờ, sợ rằng không còn ai khác có thể là đối thủ của cậu ta!”
Tất cả những người có mặt trong cuộc họp đều cúi đầu im lặng.
“Tôi nghĩ là chưa chắc”, lúc này, một giọng nói vang lên từ đám đông: “Thưa ông Inuyang, tôi biết có một thế lực có sức mạnh hoàn toàn có thể đè bẹp được đại thống soái của nước Hoa Hạ!”
“Là thế lực nào?”, Inuyang Kenjiro vội vàng hỏi.
Người đó không trả lời Kenjiro Inuyang mà chỉ hỏi lại: “Không biết ông Inuyang có từng nghe nói về một tổ chức bí ẩn có tên gọi là Điện Long Vương không?”
“Điện Long Vương?”, Inuyang Kenjiro lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức chú tâm: “Có phải chính là Điện Long Vương được cho là kiểm soát hơn một nửa tài sản và quyền lực của thế giới không?”
“Đúng vậy. Thế lực của Điện Long Vương đã thâm nhập vào mọi phương diện của các gia tộc giàu có trên thế giới. Chỉ có điều, hiện giờ, bất kỳ gia tộc giàu có nào trên thế giới, hay bất kỳ một quốc gia nào cũng đều không đáng để Điện Long Vương ra mặt!”
Người đó gật đầu nói: “Đại thống soái của nước Hoa Hạ có là gì so với Điện Long Vương chứ?”
“Nếu Điện Long Vương ra tay trấn áp đại thống soái của nước Hoa Hạ, chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Nói thì dễ”, Inuyang Kenjiro lắc đầu: “Nhưng ai có thể liên lạc với Điện Long Vương được đây?”
Mọi người lại chìm vào im lặng.
Điện Long Vương là một thần thoại và truyền thuyết mà bọn họ không thể với tới.
“Các vị, cho dù dùng phương pháp gì, hy vọng các vị có thể liên lạc với Điện Long Vương! Nếu có Điện Long Vương hỗ trợ, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều”, Inuyang Kenjiro nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: “So với Điện Long Vương hư ảo kia, thì người của Điện Ma Vương có vẻ dễ liên lạc hơn!”
Khi nghe thấy ba chữ Điện Ma Vương, đám đông nhao nhao bàn tán.
Điện Ma Vương không phải là một quốc gia nào đó.
Cũng không phải liên minh quân sự nào.
Mà là những đồng minh do tổ chức cực đoan thành lập nên, tuyên bố với bên ngoài là thánh điện, mệnh danh là diệt trừ cái ác, thật ra là lấy danh nghĩa của thánh điện để gây ra tranh chấp khắp nơi.
Giống như loạn lạc Châu Phi, chiến tranh Trung Đông và những cuộc tranh chấp khác.
Trong đó đều có bóng dáng của Điện Ma Vương.
Cho nên cái gọi là thánh điện này ở bên ngoài luôn có một tên gọi - Điện Ma Vương.
Sáu năm trước, liên quân của hơn bốn mươi nước tấn công vào Hoa Hạ, bị đại thống soái và tứ đại chiến thần đánh bại.
Điện Ma Vương vẫn luôn âm thầm củng cố lực lượng, nhưng vào lúc đó chúng lại chọn đánh nhau ngang nhiên, ồ ạt tấn công vào biên giới Hoa Hạ, muốn được làm ngư ông đắc lợi.
Dùng lời của Điện Ma Vương để nói thì mặc dù Hoa Hạ lúc đó đã thắng, nhưng qua trận chiến này, cũng tiêu hao thực lực rất lớn, có thể nói là giết một ngàn địch, mình đã tổn thất tám trăm.
Lúc này mà tấn công Hoa Hạ thì Hoa Hạ chắc chắn không còn sức đánh trả.
Nhưng điều khiến Điện Ma Vương không chuẩn bị kịp là, Hoa Hạ phát động chống cự ngoan cường.
Nhất là đại thống soái đánh một trận thành danh trong trận chiến với liên quân hơn bốn mươi quốc gia, lại một lần nữa giống như thần tiên hạ phàm, tướng soái dẫn đầu nhiều lần đánh lui làn sóng tấn công của Điện Ma Vương.
Mà so với hơn bốn mươi liên quân quốc tế, thì thực lực của Điện Ma Vương hiển nhiên tăng thêm một bậc.
Trận chiến này ước chừng đã chiếm thời gian hơn nửa năm của Hoa Hạ, cuối cùng cũng thắng lớn.
Sau đó, Điện Ma Vương thất bại thảm hại, chật vật rời khỏi chiến trường.
“Đúng!”, trong đám người lại có người đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi tìm Điện Ma Vương!”
“Trận chiến sáu năm trước, Điện Ma Vương cũng tổn thất nặng nề, tin chắc đám người bọn họ vẫn luôn âm thầm củng cố lực lượng, chỉ đợi quay lại trả thù!”
“Nhưng Điện Ma Vương sẽ để ý đến chúng ta sao?”, lại có người nghi ngờ.
Cho dù cũng đang ngấp nghé lãnh thổ Hoa Hạ, nhưng suy cho cùng Điện Ma Vương và hơn bốn mươi quốc gia cũng không phải người cùng một thế giới.
Hai bên đều không coi trọng nhau.
“Việc do người định”, Inuyang Kenjiro mỉm cười, nói: “Mọi người, trong đầu tôi đã có một kế hoạch vô cùng chi tiết, nhưng tiền đề của kế hoạch này cần Điện Ma Vương phối hợp!”
“Cho nên khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta đừng nghĩ đến việc đi ám sát đại thống soái Hoa Hạ nữa, mà hãy phát động mọi tài nguyên và nhân lực, nhất định phải liên lạc được với Điện Ma Vương!”
Inuyang Kenjiro có uy danh rất cao trong số lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi quốc gia, một là sức mạnh quốc gia lớn mạnh cho phép, hai là sức mạnh của bản thân Inuyang Kenjiro đã không tầm thường, lại rất có đầu óc, bày mưu lập kế.
Nên đã trở thành người đáng tin cậy trong lòng của lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi quốc gia.
Sau khi hội nghị lần này kết thúc, hơn bốn mươi quốc gia bắt đầu thử liên lạc với Điện Ma Vương mà bọn họ từng xem thường.
Đúng như Inuyang Kenjiro đã nói, thời gian tiếp theo Hoa Hạ quả thật đã yên ổn hơn nhiều.
Cho dù là đã tổn thất hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu, hơn bốn mươi quốc gia đều im lặng không lên tiếng, không có bất kỳ truyền thông công khai nào diễn ra, dẫn dắt chiều hướng dư luận.
Cứ như mọi việc chưa từng xảy ra.
Còn về bảng ám sát thế giới ngầm quốc tế, vì chuyện này cũng khiến nhiệm vụ ám sát Mục Hàn từ điểm nóng nhanh chóng giảm xuống điểm lạnh.
Cho dù treo giải thưởng số tiền như cũ, nhưng trong một khoảng thời gian dài cũng không có tên lính đánh thuê hay tên sát thủ nào tiếp nhận nhiệm vụ này.
Dẫu sao thì so với tiền tài, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.
Không giữ được mạng, có được nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Huống hồ, cũng chưa chắc bạn có thể lấy được số tiền này.
Ở tỉnh cũng trời yên biển lặng.
Mục Hàn yên tâm ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm Nhã Hiên đang dưỡng thai, lặng lẽ chờ kỳ sinh sản đến.
Theo ngày tháng trôi qua từng ngày, bụng của Lâm Nhã Hiên cũng dần to lên.
Lúc này cách ngày sinh chỉ còn bốn tháng.
Do bụng quá to, có khi ngay cả đi đường Lâm Nhã Hiên cũng thấy hơi khó khăn.
Cho nên Mục Hàn đi theo nửa bước không rời.
Lại có thêm Sở Vân Lệ ở cùng, chăm sóc Lâm Nhã Hiên rất tốt.
Vào lúc Mục Hàn và Sở Vân Lệ bên cạnh Lâm Nhã Hiên an tâm dưỡng thai, nhà họ Lâm và nhà họ Tần lại cùng nhau mở cuộc họp gia đình.
“Thông gia, gọi mọi người đến Sở Dương cũng là có chuyện lớn cần bàn bạc với mọi người”.
Trong phòng họp rộng lớn.
Bà cụ Lâm nói với Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Thấy bụng của con bé Lâm Nhã Hiên ngày một lớn, đứa trẻ này cũng sắp ra đời rồi!”
“Mà đứa trẻ này chắc chắn là kế thừa sự thông minh của Nhã Hiên, tương lai chắc chắn sẽ là ngôi sao hy vọng của hai nhà Lâm – Tần chúng ta! Cho nên, chúng ta buộc phải đối xử thận trọng!”
“Quả thật là như thế”, Tần Nam gật đầu nói: “Con bé Nhã Hiên này có thể tay trắng dựng nghiệp, làm nên giá trị con người hàng chục tỷ như ngày nay, thực lực cá nhân là không cần bàn đến nữa”.
“Bà cụ Lâm, bà định làm thế nào?”
Tuy nói thành công của Lâm Nhã Hiên hiện giờ, có nhiều lúc đều là Mục Hàn âm thầm giúp đỡ, nhưng những người này đều coi thường điều đó.
Dẫu sao thì vụ cá cược một năm của Mục Hàn với nhà họ Mục thủ đô sắp đến, cho dù anh là ông chủ của tập đoàn Phi Long, nhưng trong mắt những người này, tập đoàn Phi Long của Mục Hàn e là sớm muộn gì cũng tiêu đời.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đưa Nhã Hiên ra nước ngoài chờ sinh, so với trong nước Hoa Hạ, điều kiện chữa trị của nước ngoài tốt hơn, phát triển hơn”.
Bà cụ Lâm nói năng thẳng thắn lại hờ hững: “Hơn nữa, một điểm quan trọng là đứa trẻ sinh ra ở nước ngoài, nhất là nước Chiến Ưng, căn cứ vào quy định pháp luật của nước chiến Ưng, đứa trẻ có thể tự động có được quốc tịch nước Chiến Ưng”.
“Vậy đương nhiên là tốt rồi!”, không đợi Tần Nam lên tiếng, Ngô Tâm Ưu bên cạnh đã cười ha ha nói: “Đứa trẻ vừa sinh ra chính là người nước Chiến Ưng thân phận địa vị tài trí hơn người”.
“Còn không phải sao?”, Lâm Phi Yến nói: “Cháu nghe nói bây giờ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng sinh con, đều cố ý ra tận nước ngoài chờ sinh, mục đích chính là để sau khi đứa trẻ chào đời có thể có được quốc tịch của đất nước đó!”
“Như vậy sau này không những đứa trẻ có thể có được tài nguyên nước ngoài, hơn nữa còn có thể trở về Hoa Hạ, tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ, vẹn cả đôi đường. Haizz, bố mẹ bây giờ vì tương lai của con cái đúng là hao tốn tâm tư!”
Lâm Phi Yến nói rồi cũng giơ tay sờ bụng mình.
Sau khi kết hôn với Trương Tùng, bụng của Lâm Phi Yến cũng bắt đầu lớn dần.
Cô ta suy nghĩ, đợi qua một khoảng thời gian cũng ra nước ngoài chờ sinh.
Sau khi đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần bàn bạc một lượt, đều nhất trí quyết định để Lâm Nhã Hiên ra nước ngoài chờ sinh.
“Cái gì?”
“Để con của cháu sinh ở nước ngoài ư?”
Sau khi người của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đến nói rõ yêu cầu, Mục Hàn lập tức đập bàn đứng dậy, bày tỏ ý kiến phản đối: “Không thể nào, cháu không đồng ý!”
“Con của Mục Hàn cháu, sao có thể sinh ra ở nước ngoài chứ?”
Đường đường là con của đại thống soái Hoa Hạ, sinh ra ở nước ngoài, đây chẳng phải là chuyện quá nực cười sao?
“Mục Hàn, cậu im miệng cho tôi, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện!”, bà cụ Lâm lườm Mục Hàn một cách hung tợn.
Trước đây tập đoàn Phi Long lớn mạnh, khiến nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc thán phục, nhưng từ khi nhà họ Mục ở thủ đô xuất hiện thì mọi chuyện đã khác.
Bây giờ thì sao?
Chưa nói đến chuyện thời gian gần đây tập đoàn Phi Long bị Thịnh Uy Khống Cổ chèn ép, thực lực kinh tế bị tổn thất nặng nề, có nguy cơ dần mất đi vị trí doanh nghiệp đứng đầu tỉnh, hơn nữa Mục Hàn còn nhất định không chịu thua, gan to bằng trời, dám cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô.
Điều này càng khiến cho đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cho rằng ngày chết của Mục Hàn sắp đến rồi.
Dù sao, vụ cá cược một năm cũng chỉ còn hơn bốn tháng.
Trong số bọn họ không một ai xem trọng Mục Hàn.
Bọn họ đương nhiên cũng chẳng coi thân phận ông chủ tập đoàn Phi Long ra gì.
“Đúng vậy, Nhã Hiên”, lúc này, Tần Lệ cũng lên tiếng: “Hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đã liên hệ với nước ngoài, giành được một suất vào bệnh viện nổi tiếng ở nước Chiến Ưng cho Nhã Hiên rồi”.
“Mẹ nghĩ con ra nước ngoài chờ sinh sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ở lại Hoa Hạ”.
Không chỉ là Tần Lệ, ngay cả Lâm Lợi Cương cũng đứng lên nói.
“Mục Hàn, vẫn còn một chuyện nữa bố cũng phải nói rõ trước với con”, Lâm Lợi Cương nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi đứa bé ra đời chỉ có thể theo họ Lâm mà thôi”.
“Nếu như theo họ con thì bố sợ rằng đứa bé vừa ra đời sẽ trở thành trẻ mồ côi luôn mất”.
Ý của Lâm Lợi Cương đã rất rõ ràng rồi.
Mục Hàn tuyệt đối không có khả năng thắng trong vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô.
Kết quả khi đó chỉ có một: Mục Hàn sẽ chết trong tay nhà họ Mục ở thủ đô.
“Bố, bố nói linh tinh cái gì thế?”, Lâm Nhã Hiên lập tức nổi giận nói.
“Bố cháu không hề nói linh tinh”, lúc này, Ngô Tâm Ưu lên tiếng: “Nhã Hiên, chúng ta đang tuỳ việc mà xét, dùng sự thực để nói chuyện cháu có hiểu không?”
“Đúng! Ai mà biết sau một năm, Mục Hàn nó có còn sống trên đời nữa hay không chứ?”, Tần Nam gật đầu nói: “Dù cho đứa bé này sinh ra mang họ Tần thì cũng tốt hơn cái họ Mục quỷ quái kia!”
Những người khác trong nhà họ Lâm và nhà họ Tần đồng loạt gật đầu tán thành.
“Mấy người, mấy người….”, Lâm Nhã Hiên không biết nên làm thế nào.
Rất rõ ràng, đám người này đã thương lượng xong xuôi từ lâu.
Lâm Nhã Hiên đành phải quay sang nhìn Mục Hàn với ánh mắt cầu cứu.
“Thứ nhất, mấy người vừa mới nói, cho Nhã Hiên ra nước ngoài đợi sinh, để đứa bé sinh ra ở nước ngoài, cháu kiên quyết không đồng ý, con của Mục Hàn cháu sao có thể sinh ra trên lãnh thổ nước ngoài cơ chứ?”
“Thứ hai về chuyện mấy người vừa nói, không cho con cháu được mang họ Mục theo cháu, chuyện này mấy người không có quyền lên tiếng. Dựa theo luật pháp Hoa Hạ, chỉ có bố mẹ ruột của đứa bé mới có tư cách quyết định thay cho con mình”.
“Vậy nên, chỉ khi nào Nhã Hiên đồng ý với mấy người thì cháu mới không có ý kiến gì nữa”.
Mục Hàn lập tức thể hiện quan điểm của bản thân.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Lâm Nhã Hiên lập tức hiểu ra.
Cũng vội vàng bày tỏ thái độ của bản thân, nói: “Nếu như Lâm Nhã Hiên con đã lựa chọn gả cho Mục Hàn thì phải nghe theo ý chồng, con của chúng con đương nhiên sẽ mang họ Mục giống như Mục Hàn”.
“Còn về vấn đề nơi sinh của đứa nhỏ thì con nghe theo Mục Hàn”.
“Các vị, mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”, biết được Lâm Nhã Hiên đồng lòng với mình, Mục Hàn không khỏi bật cười, nói: “Mọi người hãy trở về đi!”
Mục Hàn giơ tay làm ra tư thế tiễn khách.
“Càn quấy, rõ ràng là càn quấy!”, lúc này, bà cụ Lâm gõ mạnh cây gậy trong tay lên trên mặt đất, “Chuyện này có ảnh hưởng đến tương lai của đứa bé, mấy đứa có thể quyết định bừa bãi được hay sao?”
“Mục Hàn, cháu đúng là ích kỷ, cháu sắp phải thực hiện vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô rồi, lúc đó ngay cả tính mạng của cháu cũng có thể gặp nguy hiểm, cháu lấy cái gì ra để bảo đảm cho đứa bé?”
Bà cụ Lâm nói như vậy, đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều đồng loạt phản ứng trở lại.
Vừa nãy họ bị khí thế và thái độ mạnh mẽ của Mục Hàn dọa sợ chết khiếp.
Suýt nữa đã ra về thật.
“Đúng thế, Nhã Hiên”, Tần Lệ lại khuyên nhủ: “Bà nội con nói rất đúng, Mục Hàn hoàn toàn không thể đảm bảo cho đứa bé bất kỳ thứ gì, chỉ khi đi ra nước ngoài thì mọi chuyện mới có thể thuận lợi được thôi”.
“Mau mau thu dọn hành lý đi, Nhã Hiên”, Lâm Phi Yến đắc ý nói: “Tôi nói cho cô biết này, lần này nếu như không phải Trương Tùng nhờ vả rất nhiều mối quan hệ thì cái suất ở bệnh viện nổi tiếng nước Chiến Ưng kia cô cũng đừng hòng mà mơ đến”.
“Cô không biết rằng bây giờ có bao nhiêu người nghĩ trăm phương ngàn kế muốn được đến nước Chiến Ưng chờ sinh đâu!”
Nghe mọi người nói như vậy, Lâm Nhã Hiên cũng hơi bị dao động.
Bây giờ Hoa Hạ có rất nhiều người ra nước ngoài chờ sinh, chuyện này đã trở thành một loại trào lưu.
Đặc biệt có rất nhiều ngôi sao cũng làm như thế.
Nhất là khi cô nghĩ tới sau một năm và vụ cá cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên suy đi tính lại thì cảm thấy cách nói của mọi người dường như cũng không sai.
Dù gì, bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn về phía Mục Hàn.
“Đứa nhỏ được sinh ở nước ngoài thật sự được ngưỡng mộ sao? Hay là nói, trình độ y tế ở nước ngoài thật sự tốt hơn rất nhiều so với Hoa Hạ?”, Mục Hàn cười khẩy, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Cháu hỏi mấy người, y thuật của đạo trưởng Cửu Dương Hoa Hạ thế nào? Có kém hơn so với mấy chuyên gia nước ngoài kia không?”
“Cháu và đạo trưởng Cửu Dương có mối quan hệ rất tốt, trong tay đạo trưởng Cửu Dương là nguồn tài nguyên y dược tốt nhất cả Hoa Hạ, cháu ra mặt tìm đạo trưởng Cửu Dương, đãi ngộ chờ sinh mà Nhã Hiên hưởng có thể thấp hơn so với nước ngoài hay sao?”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đột nhiên ngẩn ra.
Bởi vì Mục Hàn quả thực nói không hề sai.
Trong lãnh thổ Hoa Hạ hiện giờ, thật sự không có y thuật của ai có thể so bì được với đạo trưởng Cửu Dương.
Dù có là mấy chuyên gia nổi tiếng nước ngoài kia cũng đều tán thưởng đạo trưởng Cửu Dương không ngớt lời.
Huống hồ, đạo trưởng Cửu Dương còn là cố vấn trưởng của đội điều trị cấp cao nhất toàn Hoa Hạ.
Từng chữa bệnh cho lãnh tụ cao nhất của Hoa Hạ.
Mà lần trước đạo trưởng Cửu Dương tới Sở Dương, Mục Hàn chính là người phụ trách tiếp đón.
Từ đó có thể thấy được quan hệ cá nhân giữa Mục Hàn và đạo trưởng Cửu Dương rất tốt.
Thấy Mục Hàn mời được đạo trưởng Cửu Dương, cả đám người đều không còn gì để nói nữa.
Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng tin tưởng, gật đầu nói: “Con thấy Mục Hàn nói đúng, Mục Hàn quen biết rất rộng, quen biết với một thần y lợi hại như đạo trưởng Cửu Dương, con thấy mình không cần phải ra nước ngoài chờ sinh làm gì”.
“Huống hồ gì, bụng con đã to như vậy rồi, còn đi qua đi lại nữa thì e rằng không tốt cho em bé!”
“Được rồi!”, bà cụ Lâm đứng bên cạnh một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được lời gì để phản bác lại Mục Hàn, chỉ đành cúi đầu nói: “Bà đồng ý cho cháu ở lại trong nước chờ sinh, thế nhưng có một điều này, Mục Hàn buộc phải cho cháu được hưởng những dịch vụ y tế cao cấp nhất Hoa Hạ”.
Lâm Long vừa mới đưa ra câu hỏi, tất cả đám ngừoi nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều quay ra nhìn Mục Hàn.
Từ sau khi Mục Sảng chỉ thị Thịnh Uy Không Cổ chèn ép tập đoàn Phi Long, một ông chủ trên thực tế như Mục Hàn mãi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ ở trong nhà chăm sóc cho Lâm Nhã Hiên.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, đối diện với nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng cường đại kia, Mục Hàn đã buông bỏ hoàn toàn việc đối kháng rồi.
Mà ngày dự sinh của Lâm Nhã Hiên vừa khéo lại ngay gần khoảng thời gian diễn ra vụ cá cược một năm.
Tần Lệ nói với vẻ bực bội: “Cháu nhìn bộ dạng của nó kìa, đối phó kiểu gì nữa chứ?”
“Kìa, mẹ! Mẹ sai rồi!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô, con còn chẳng xem ra gì, mọi người không cần phải sốt ruột như thế, người nên lo lắng là nhà họ Mục ở thủ đô mới phải!”
“Ôi chao! Thật là lớn giọng, đúng là không sợ đau lưỡi”, Tần Lệ không vui nói: “Có vẻ con vẫn chưa hiểu rõ sự lợi hại của nhà họ Mục ở thủ đô thì phải? Đó là thế gia số một Hoa Hạ, là gia tộc đã có nền móng cả nghìn năm nay, không phải là nơi mà nhà họ Lâm và nhà họ Tần chúng ta có thể sánh nổi đâu!”
Cùng với sự xuất hiện của nhà họ Mục ở thủ đô, những người vốn dĩ không biết gì thế thế gia thủ đô như Tần Lệ đều bắt đầu điên cuồng bổ sung kiến thức, dần dần hiểu biết hơn về nhà họ Mục ở thủ đô.
Cùng với việc ngày một hiểu biết sâu rộng hơn, bọn họ cũng cảm thấy được điểm khủng bố của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Cháu thấy hắn cũng chỉ biết võ mồm mà thôi”, Lâm Long bật cười nói: “Nói không chừng, đợi đến vụ cá cược một năm, tên Mục Hàn này sẽ cuốn gói bỏ lại vợ con, tự mình thoát thân cũng nên?”
Nghe lời này của Lâm Long, vẻ mặt của đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều trở nên cổ quái.
Rất rõ ràng, Mục Hàn hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một cả nghìn năm nay của Hoa Hạ, ai ăn gan hùm mật báo dám cá cược một năm với gia chủ nhà họ Mục?
Dù cho có cá cược nhưng ai có thể thắng được nhà họ Mục ở thủ đô đây?
Vậy nên, Mục Hàn ăn to nói lớn, ban đầu thì oai phong lẫm liệt.
Tới khi tai hoạ ập đến lại tìm đường thoát thân thì cũng không phải là chuyện không thể.
Bà cụ Lâm nghi hoặc nhìn sang Mục Hàn: “Mục Hàn, đến lúc đó cháu thật sự sẽ không tự mình tháo chạy đấy chứ?”
“Bà cụ Lâm, bà nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Nhã Hiên và đứa bé sắp sửa chào đời là những người mà cháu phải bảo vệ cả đời này, sao cháu có thể bỏ mặc họ mà đi cơ chứ?”
“Hơn nữa, cháu với mẹ vừa mới đoàn tụ không lâu, cháu cũng sẽ không bỏ lại bà ấy để đi tới nơi khác một mình.
Nực cười.
Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô thì sao có thể khiến cho đại thống soái của Hoa Hạ phải tìm đường chạy trốn?
Nhìn ra cả thế giới, e rằng người có thể khiến cho Mục Hàn chạy trốn vẫn còn chưa sinh ra.
“Cũng phải”, bà cụ Lâm nghĩ ngợi, cảm thấy Mục Hàn nói rất có lý, sau đó liền gật đầu nói: “Bà tạm thời tin tưởng cháu lần này vậy”.
“Nói thật thì bà thật sự rất tò mò, tới khi thực hiện vụ cá cược một năm, cháu sẽ ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô như thế nào?”
Mục Hàn cười không nói.
...
Đảo Quốc.
Vẫn là một hòn đảo cũ.
Bên trong phòng hội nghị rộng lớn.
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một cái bàn trong hội nghị.
“Các vị, thời gian trôi qua từng ngày, không biết kế hoạch của mọi người đã tiến triển như thế nào rồi?”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó lên tiếng: “Hơn nữa, bụng của Lâm Nhã Hiên ngày một to hơn, e rằng chẳng bao lâu nữa đứa bé sẽ chào đời”.
“Dựa theo tình báo của chúng tôi, trong khoảng thời gian này, đại thống soái Hoa Hạ gần như nửa bước không rời, ở bên cạnh bảo vệ cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ từ sáng tới tối”.
“Chúng ta muốn bắt cóc hai người này thì độ khó rất lớn đấy!”
Lãnh đạo cấp cao của các nước khác nghe thấy vậy liền ghé vào tai nhau thì thầm bàn luận.
Cuối cùng, bọn họ cùng đưa mắt nhìn về phía Inuyang Kenjiro.
“Ông Inuyang, chuyện liên lạc với Điện Ma Vương tiến triển thế nào rồi?”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó hỏi.
“Mọi người đừng sốt ruột”, Inuyang Kenjiro cười, nói với vẻ mặt tự tin: “Chuyện liên lạc với Điện Ma Vương trước mắt tiến triển vô cùng thuận lợi, tôi tin rằng Điện Ma Vương không có cách nào từ chối những điều kiện mà tôi đề ra”.
“Chỉ cần Điện Ma Vương ra tay, lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ nhất định sẽ trở nên hoang mang, chắc chắn sẽ cử đại thống soái xuất trận”.
“Như vậy thì, đại thống soái Hoa Hạ không thể không rời khỏi Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, không có đại thống soái Hoa Hạ kè kè bên cạnh, chuyện bắt cóc hai người này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!”
“Ông Inuyang đã liên lạc được với Điện Ma Vương rồi sao?”, Inuyang Kenjiro vừa nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước liền hào hứng không thôi: “Thật là tốt quá! Tới lúc đó, chúng ta bắt cóc Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên là có thể xem chúng như điểm yếu để uy hiếp đại thống soái Hoa Hạ rồi”.
“Tới lúc đó, dù hắn có là anh hùng hơn người thì cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi!”
“Ha ha ha ha!”
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước bật cười điên cuồng.
Cứ như thể Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên đã ở trong tay bọn chúng rồi.
...
Hoa Hạ.
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong phòng hội nghị, Mục Thịnh Uy ngồi trên ghế bành, nhìn về mấy người trong gia tộc phía bên dưới, hỏi: “Điều tra bối cảnh xuất thân của đại thống soái thế nào rồi?”
Mục Uy Liêm lắc đầu nói: “Vẫn không có thu hoạch gì cả! Dù cho tôi đã sử dụng toàn bộ tư liệu thu thập được của thủ đô thì vẫn không có cách nào tra ra được bất cứ thông tin gì liên quan đến tư liệu cá nhân của đại thống soái”.
“Dù gì cũng là cấp độ SSSSSS, cả Hoa Hạ duy chỉ có một, mấy người uổng công vô ích thì cũng là chuyện rất thường tình!”, Mục Thịnh Uy gật đầu, không khỏi khẽ cau mày: “Xem ra, muốn ra tay từ phương diện này là không thể rồi”.
“Chỉ có tìm con đường khác thì chúng ta mới có thể biết được bối cảnh thân phận của đại thống soái!”
Mục Sảng đứng bên cạnh hỏi: “Bố, bố định làm thế nào?”
“Đại thống soái trước mắt không phải đang ở tỉnh để nghỉ ngơi lấy lại sức hay sao?”, Mục Thịnh Uy nói, “Bố quyết định rồi, bố sẽ đích thân tới tỉnh xin được gặp đại thống soái!”
Tin tức nóng đang lan truyền khắp nơi như vậy, Tư Đồ Doãn Nhi đương nhiên cũng đã biết.
“Ồ, rốt cuộc là ai đã khiến cho cô Lâm của chúng ta trở nên tức giận đến như vậy?”, Tư Đồ Doãn Nhi bước đến hỏi han.
Tư Đồ Doãn Nhi là bạn tốt nhất của Lâm Thù Nhi, nên cô ta đương nhiên cũng biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
Cô ta cũng giống như Lâm Thù Nhi, chỉ có thể chôn chặt tình yêu dành cho Mục Hàn vào tận đáy lòng.
“Còn không phải là Dương Yêu Nguyệt - người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô sao!”, Lâm Thù Nhi bĩu môi nói.
“Đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thì đã sao chứ?”, Tư Đồ Doãn Nhi bắt đầu tuyên bố chủ quyền: “Đừng tưởng rằng có được danh hiệu đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, thì đã có thể dòm ngó đến anh rể!”
“Nếu một ngày nào đó, anh rể và chị Nhã Hiên ly hôn thật, thì người vợ tiếp theo của anh rể nhất định sẽ là mình!”
“Dù thế nào đi nữa cũng không đến lượt Dương Yêu Nguyệt!”
Lâm Thù Nhi cũng cạn lời, không còn gì để nói.
Ngay cả khi đã đến thủ đô và theo học tại đại học Thủy Mộc, cái miệng hay nói năng bậy bạ của Tư Đồ Doãn Nhi vẫn không thay đổi chút nào.
“Cậu chết đi!”, Lâm Thù Nhi ném một cái gối về phía Tư Đồ Doãn Nhi.
Một người buồn, đương nhiên sẽ có một người vui.
Một số người tương đối thân thiết với Mục Hàn đều lần lượt gọi điện thoại để chúc mừng Mục Hàn.
Các tổng tư lệnh của các chiến khu lớn ở Hoa Hạ, tứ đại môn chủ, ngay cả danh thủ quốc gia - đạo trưởng Cửu Dương bận trăm công nghìn việc cũng bớt thời gian để gọi điện thoại cho Mục Hàn.
“Cậu Mục, sau sáu năm, cậu một lần nữa làm nên cuộc chiến chấn động khắp nơi, cấp trên nhất định sẽ có thưởng”, đạo trưởng Cửu Dương vui vẻ nói: “Khi nào cậu đến thủ đô, hai người chúng ta phải uống vài ly mới được!”
“Được!”, Mục Hàn chỉ cười: “Tôi tin là ngày này sẽ đến nhanh thôi”.
Dù sao thì vụ cá cược một năm giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô cũng chỉ còn vài tháng nữa.
Ngoài những nhân vật nổi tiếng như đạo trưởng Cửu Dương, năm mươi vương tộc ở Trung Hải, Hồng Anh Xã và nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng liên tục bày tỏ lời chúc mừng tới Mục Hàn.
Ngoài thủ đô ra, khắp nơi trên cả nước đều đang ca ngợi chiến công vĩ đại của đại thống soái.
Đặc biệt là ở các tỉnh khác.
Suy cho cùng, cuộc chiến chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài của đại thống soái đã xảy ra ngay trong địa phận của tỉnh.
Hầu như tất cả các lãnh đạo của tỉnh đều rất tự hào về điều này.
Thậm chí tin tức này càng lan truyền lại càng trở nên ly kỳ.
Có người còn khoác lác rằng khi đại thống soái chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài, hắn ta đã ở ngay bên cạnh.
Theo lời đồn đại bên ngoài, đại thống soái được miêu tả thành một người đàn ông khổng lồ cao hơn hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt uy nghiêm, tay cầm một con dao giết rồng.
“...”
Lâm Nhã Hiên đang dưỡng thai, gần đây cũng bị cuốn vào những tin đồn này.
Khi Lâm Nhã Hiên nhìn thấy mô tả ngoại hình đại thống soái của những người này trên điện thoại di động, cô không khỏi bật cười: “Mục Hàn, anh mau nhìn này, những người này buồn cười quá đi mất!”
“Bọn họ nói đại thống soái cao hơn hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt uy nghiêm, tay cầm một con dao giết rồng. Đây có phải là hình tượng anh hùng trong tâm trí hàng nghìn cô gái không?”
“Em thấy, đây rõ ràng là đang miêu tả Phật La Hán, không phải sao?”
“Tin đồn trên mạng chỉ là để giải trí thôi, em đừng cho là thật”, Mục Hàn cảm thấy thật nực cười: “Mà này, Nhã Hiên, theo quan điểm của em, thì đại thống soái trông sẽ như thế nào?”
“Nhất định không thể đẹp trai bằng chồng em được!”, điều khiến Mục Hàn bất ngờ là Lâm Nhã Hiên nói với vẻ tinh nghịch rằng: “Nhưng mà, em tin rằng một anh hùng vĩ đại như đại thống soái chắc chắn cũng sẽ chăm sóc gia đình và yêu thương vợ giống như chồng của em vậy!”
Mặc dù gần đây, “sự xuống sắc” của Mục Hàn thật sự khiến Lâm Nhã Hiên không nói nên lời, nhưng sự ân cần của Mục Hàn đối với Lâm Nhã Hiên từ tận đáy lòng, cô vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
“Em đoán đúng rồi”, Mục Hàn bật cười.
“Anh biết sao?”, Lâm Nhã Hiên bĩu môi.
Ban đầu, Mục Hàn dự định sẽ chính thức tiết lộ thân phận đại thống soái của mình cho Lâm Nhã Hiên trong đám cưới thế kỷ, nhưng thật đáng tiếc khi Mục Sảng - vị khách không mời mà đến, đã xuất hiện và phá hỏng mọi kế hoạch của Mục Hàn.
Nếu không, Lâm Nhã Hiên bây giờ đã được hưởng vinh quang của “phu nhân” đại thống soái.
Tin tức về việc hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu được phái đến bởi hơn bốn mươi quốc gia đổ bộ tại một tỉnh nào đó ở Hoa Hạ cũng được thảo luận sôi nổi ở khắp các nước trên thế giới.
“Không ngờ đại thống soái của nước Hoa Hạ lại dũng mãnh như vậy!"
Một nơi bí mật nào đó ở nước ngoài.
Ông Joken đứng trước máy tính rồi nhấp chuột vào bảng danh sách ám sát ngầm quốc tế, ông ta không khỏi xúc động nói: “Đâu chỉ có hàng chục nghìn cao thủ từ hơn bốn mươi quốc gia, ngay cả đám lính đánh thuê của chúng ta và những sát thủ hàng đầu khác, tất cả đều không một ai quay trở lại!”
“Đại thống soái của nước Hoa Hạ còn, đất nước sẽ trường tồn mãi mãi!"
Cùng lúc này.
Đảo Quốc.
Trên một hòn đảo nào đó.
Inuyang Kenjiro ngồi trong phòng họp, trên bàn bày đủ các loại báo và tạp chí.
Tất cả đều là những tiêu đề trên trang nhất, đưa tin về những chiến công hiển hách của đại thống soái trong việc chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài.
“Bây giờ, cả thế giới đều biết rồi”, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thất bại như vậy nhanh chóng lan ra toàn thế giới, vẫn khiến trong lòng Kenjiro Inuyang đủ mọi cảm xúc lẫn lộn: “Nhưng đại thống soái của nước Hoa Hạ dũng mãnh như vậy, trên thế giới bây giờ, sợ rằng không còn ai khác có thể là đối thủ của cậu ta!”
Tất cả những người có mặt trong cuộc họp đều cúi đầu im lặng.
“Tôi nghĩ là chưa chắc”, lúc này, một giọng nói vang lên từ đám đông: “Thưa ông Inuyang, tôi biết có một thế lực có sức mạnh hoàn toàn có thể đè bẹp được đại thống soái của nước Hoa Hạ!”
“Là thế lực nào?”, Inuyang Kenjiro vội vàng hỏi.
Người đó không trả lời Kenjiro Inuyang mà chỉ hỏi lại: “Không biết ông Inuyang có từng nghe nói về một tổ chức bí ẩn có tên gọi là Điện Long Vương không?”
“Điện Long Vương?”, Inuyang Kenjiro lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức chú tâm: “Có phải chính là Điện Long Vương được cho là kiểm soát hơn một nửa tài sản và quyền lực của thế giới không?”
“Đúng vậy. Thế lực của Điện Long Vương đã thâm nhập vào mọi phương diện của các gia tộc giàu có trên thế giới. Chỉ có điều, hiện giờ, bất kỳ gia tộc giàu có nào trên thế giới, hay bất kỳ một quốc gia nào cũng đều không đáng để Điện Long Vương ra mặt!”
Người đó gật đầu nói: “Đại thống soái của nước Hoa Hạ có là gì so với Điện Long Vương chứ?”
“Nếu Điện Long Vương ra tay trấn áp đại thống soái của nước Hoa Hạ, chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Nói thì dễ”, Inuyang Kenjiro lắc đầu: “Nhưng ai có thể liên lạc với Điện Long Vương được đây?”
Mọi người lại chìm vào im lặng.
Điện Long Vương là một thần thoại và truyền thuyết mà bọn họ không thể với tới.
“Các vị, cho dù dùng phương pháp gì, hy vọng các vị có thể liên lạc với Điện Long Vương! Nếu có Điện Long Vương hỗ trợ, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều”, Inuyang Kenjiro nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: “So với Điện Long Vương hư ảo kia, thì người của Điện Ma Vương có vẻ dễ liên lạc hơn!”
Khi nghe thấy ba chữ Điện Ma Vương, đám đông nhao nhao bàn tán.
Điện Ma Vương không phải là một quốc gia nào đó.
Cũng không phải liên minh quân sự nào.
Mà là những đồng minh do tổ chức cực đoan thành lập nên, tuyên bố với bên ngoài là thánh điện, mệnh danh là diệt trừ cái ác, thật ra là lấy danh nghĩa của thánh điện để gây ra tranh chấp khắp nơi.
Giống như loạn lạc Châu Phi, chiến tranh Trung Đông và những cuộc tranh chấp khác.
Trong đó đều có bóng dáng của Điện Ma Vương.
Cho nên cái gọi là thánh điện này ở bên ngoài luôn có một tên gọi - Điện Ma Vương.
Sáu năm trước, liên quân của hơn bốn mươi nước tấn công vào Hoa Hạ, bị đại thống soái và tứ đại chiến thần đánh bại.
Điện Ma Vương vẫn luôn âm thầm củng cố lực lượng, nhưng vào lúc đó chúng lại chọn đánh nhau ngang nhiên, ồ ạt tấn công vào biên giới Hoa Hạ, muốn được làm ngư ông đắc lợi.
Dùng lời của Điện Ma Vương để nói thì mặc dù Hoa Hạ lúc đó đã thắng, nhưng qua trận chiến này, cũng tiêu hao thực lực rất lớn, có thể nói là giết một ngàn địch, mình đã tổn thất tám trăm.
Lúc này mà tấn công Hoa Hạ thì Hoa Hạ chắc chắn không còn sức đánh trả.
Nhưng điều khiến Điện Ma Vương không chuẩn bị kịp là, Hoa Hạ phát động chống cự ngoan cường.
Nhất là đại thống soái đánh một trận thành danh trong trận chiến với liên quân hơn bốn mươi quốc gia, lại một lần nữa giống như thần tiên hạ phàm, tướng soái dẫn đầu nhiều lần đánh lui làn sóng tấn công của Điện Ma Vương.
Mà so với hơn bốn mươi liên quân quốc tế, thì thực lực của Điện Ma Vương hiển nhiên tăng thêm một bậc.
Trận chiến này ước chừng đã chiếm thời gian hơn nửa năm của Hoa Hạ, cuối cùng cũng thắng lớn.
Sau đó, Điện Ma Vương thất bại thảm hại, chật vật rời khỏi chiến trường.
“Đúng!”, trong đám người lại có người đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi tìm Điện Ma Vương!”
“Trận chiến sáu năm trước, Điện Ma Vương cũng tổn thất nặng nề, tin chắc đám người bọn họ vẫn luôn âm thầm củng cố lực lượng, chỉ đợi quay lại trả thù!”
“Nhưng Điện Ma Vương sẽ để ý đến chúng ta sao?”, lại có người nghi ngờ.
Cho dù cũng đang ngấp nghé lãnh thổ Hoa Hạ, nhưng suy cho cùng Điện Ma Vương và hơn bốn mươi quốc gia cũng không phải người cùng một thế giới.
Hai bên đều không coi trọng nhau.
“Việc do người định”, Inuyang Kenjiro mỉm cười, nói: “Mọi người, trong đầu tôi đã có một kế hoạch vô cùng chi tiết, nhưng tiền đề của kế hoạch này cần Điện Ma Vương phối hợp!”
“Cho nên khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta đừng nghĩ đến việc đi ám sát đại thống soái Hoa Hạ nữa, mà hãy phát động mọi tài nguyên và nhân lực, nhất định phải liên lạc được với Điện Ma Vương!”
Inuyang Kenjiro có uy danh rất cao trong số lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi quốc gia, một là sức mạnh quốc gia lớn mạnh cho phép, hai là sức mạnh của bản thân Inuyang Kenjiro đã không tầm thường, lại rất có đầu óc, bày mưu lập kế.
Nên đã trở thành người đáng tin cậy trong lòng của lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi quốc gia.
Sau khi hội nghị lần này kết thúc, hơn bốn mươi quốc gia bắt đầu thử liên lạc với Điện Ma Vương mà bọn họ từng xem thường.
Đúng như Inuyang Kenjiro đã nói, thời gian tiếp theo Hoa Hạ quả thật đã yên ổn hơn nhiều.
Cho dù là đã tổn thất hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu, hơn bốn mươi quốc gia đều im lặng không lên tiếng, không có bất kỳ truyền thông công khai nào diễn ra, dẫn dắt chiều hướng dư luận.
Cứ như mọi việc chưa từng xảy ra.
Còn về bảng ám sát thế giới ngầm quốc tế, vì chuyện này cũng khiến nhiệm vụ ám sát Mục Hàn từ điểm nóng nhanh chóng giảm xuống điểm lạnh.
Cho dù treo giải thưởng số tiền như cũ, nhưng trong một khoảng thời gian dài cũng không có tên lính đánh thuê hay tên sát thủ nào tiếp nhận nhiệm vụ này.
Dẫu sao thì so với tiền tài, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.
Không giữ được mạng, có được nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Huống hồ, cũng chưa chắc bạn có thể lấy được số tiền này.
Ở tỉnh cũng trời yên biển lặng.
Mục Hàn yên tâm ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm Nhã Hiên đang dưỡng thai, lặng lẽ chờ kỳ sinh sản đến.
Theo ngày tháng trôi qua từng ngày, bụng của Lâm Nhã Hiên cũng dần to lên.
Lúc này cách ngày sinh chỉ còn bốn tháng.
Do bụng quá to, có khi ngay cả đi đường Lâm Nhã Hiên cũng thấy hơi khó khăn.
Cho nên Mục Hàn đi theo nửa bước không rời.
Lại có thêm Sở Vân Lệ ở cùng, chăm sóc Lâm Nhã Hiên rất tốt.
Vào lúc Mục Hàn và Sở Vân Lệ bên cạnh Lâm Nhã Hiên an tâm dưỡng thai, nhà họ Lâm và nhà họ Tần lại cùng nhau mở cuộc họp gia đình.
“Thông gia, gọi mọi người đến Sở Dương cũng là có chuyện lớn cần bàn bạc với mọi người”.
Trong phòng họp rộng lớn.
Bà cụ Lâm nói với Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Thấy bụng của con bé Lâm Nhã Hiên ngày một lớn, đứa trẻ này cũng sắp ra đời rồi!”
“Mà đứa trẻ này chắc chắn là kế thừa sự thông minh của Nhã Hiên, tương lai chắc chắn sẽ là ngôi sao hy vọng của hai nhà Lâm – Tần chúng ta! Cho nên, chúng ta buộc phải đối xử thận trọng!”
“Quả thật là như thế”, Tần Nam gật đầu nói: “Con bé Nhã Hiên này có thể tay trắng dựng nghiệp, làm nên giá trị con người hàng chục tỷ như ngày nay, thực lực cá nhân là không cần bàn đến nữa”.
“Bà cụ Lâm, bà định làm thế nào?”
Tuy nói thành công của Lâm Nhã Hiên hiện giờ, có nhiều lúc đều là Mục Hàn âm thầm giúp đỡ, nhưng những người này đều coi thường điều đó.
Dẫu sao thì vụ cá cược một năm của Mục Hàn với nhà họ Mục thủ đô sắp đến, cho dù anh là ông chủ của tập đoàn Phi Long, nhưng trong mắt những người này, tập đoàn Phi Long của Mục Hàn e là sớm muộn gì cũng tiêu đời.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đưa Nhã Hiên ra nước ngoài chờ sinh, so với trong nước Hoa Hạ, điều kiện chữa trị của nước ngoài tốt hơn, phát triển hơn”.
Bà cụ Lâm nói năng thẳng thắn lại hờ hững: “Hơn nữa, một điểm quan trọng là đứa trẻ sinh ra ở nước ngoài, nhất là nước Chiến Ưng, căn cứ vào quy định pháp luật của nước chiến Ưng, đứa trẻ có thể tự động có được quốc tịch nước Chiến Ưng”.
“Vậy đương nhiên là tốt rồi!”, không đợi Tần Nam lên tiếng, Ngô Tâm Ưu bên cạnh đã cười ha ha nói: “Đứa trẻ vừa sinh ra chính là người nước Chiến Ưng thân phận địa vị tài trí hơn người”.
“Còn không phải sao?”, Lâm Phi Yến nói: “Cháu nghe nói bây giờ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng sinh con, đều cố ý ra tận nước ngoài chờ sinh, mục đích chính là để sau khi đứa trẻ chào đời có thể có được quốc tịch của đất nước đó!”
“Như vậy sau này không những đứa trẻ có thể có được tài nguyên nước ngoài, hơn nữa còn có thể trở về Hoa Hạ, tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ, vẹn cả đôi đường. Haizz, bố mẹ bây giờ vì tương lai của con cái đúng là hao tốn tâm tư!”
Lâm Phi Yến nói rồi cũng giơ tay sờ bụng mình.
Sau khi kết hôn với Trương Tùng, bụng của Lâm Phi Yến cũng bắt đầu lớn dần.
Cô ta suy nghĩ, đợi qua một khoảng thời gian cũng ra nước ngoài chờ sinh.
Sau khi đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần bàn bạc một lượt, đều nhất trí quyết định để Lâm Nhã Hiên ra nước ngoài chờ sinh.
“Cái gì?”
“Để con của cháu sinh ở nước ngoài ư?”
Sau khi người của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đến nói rõ yêu cầu, Mục Hàn lập tức đập bàn đứng dậy, bày tỏ ý kiến phản đối: “Không thể nào, cháu không đồng ý!”
“Con của Mục Hàn cháu, sao có thể sinh ra ở nước ngoài chứ?”
Đường đường là con của đại thống soái Hoa Hạ, sinh ra ở nước ngoài, đây chẳng phải là chuyện quá nực cười sao?
“Mục Hàn, cậu im miệng cho tôi, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện!”, bà cụ Lâm lườm Mục Hàn một cách hung tợn.
Trước đây tập đoàn Phi Long lớn mạnh, khiến nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc thán phục, nhưng từ khi nhà họ Mục ở thủ đô xuất hiện thì mọi chuyện đã khác.
Bây giờ thì sao?
Chưa nói đến chuyện thời gian gần đây tập đoàn Phi Long bị Thịnh Uy Khống Cổ chèn ép, thực lực kinh tế bị tổn thất nặng nề, có nguy cơ dần mất đi vị trí doanh nghiệp đứng đầu tỉnh, hơn nữa Mục Hàn còn nhất định không chịu thua, gan to bằng trời, dám cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô.
Điều này càng khiến cho đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cho rằng ngày chết của Mục Hàn sắp đến rồi.
Dù sao, vụ cá cược một năm cũng chỉ còn hơn bốn tháng.
Trong số bọn họ không một ai xem trọng Mục Hàn.
Bọn họ đương nhiên cũng chẳng coi thân phận ông chủ tập đoàn Phi Long ra gì.
“Đúng vậy, Nhã Hiên”, lúc này, Tần Lệ cũng lên tiếng: “Hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đã liên hệ với nước ngoài, giành được một suất vào bệnh viện nổi tiếng ở nước Chiến Ưng cho Nhã Hiên rồi”.
“Mẹ nghĩ con ra nước ngoài chờ sinh sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ở lại Hoa Hạ”.
Không chỉ là Tần Lệ, ngay cả Lâm Lợi Cương cũng đứng lên nói.
“Mục Hàn, vẫn còn một chuyện nữa bố cũng phải nói rõ trước với con”, Lâm Lợi Cương nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi đứa bé ra đời chỉ có thể theo họ Lâm mà thôi”.
“Nếu như theo họ con thì bố sợ rằng đứa bé vừa ra đời sẽ trở thành trẻ mồ côi luôn mất”.
Ý của Lâm Lợi Cương đã rất rõ ràng rồi.
Mục Hàn tuyệt đối không có khả năng thắng trong vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô.
Kết quả khi đó chỉ có một: Mục Hàn sẽ chết trong tay nhà họ Mục ở thủ đô.
“Bố, bố nói linh tinh cái gì thế?”, Lâm Nhã Hiên lập tức nổi giận nói.
“Bố cháu không hề nói linh tinh”, lúc này, Ngô Tâm Ưu lên tiếng: “Nhã Hiên, chúng ta đang tuỳ việc mà xét, dùng sự thực để nói chuyện cháu có hiểu không?”
“Đúng! Ai mà biết sau một năm, Mục Hàn nó có còn sống trên đời nữa hay không chứ?”, Tần Nam gật đầu nói: “Dù cho đứa bé này sinh ra mang họ Tần thì cũng tốt hơn cái họ Mục quỷ quái kia!”
Những người khác trong nhà họ Lâm và nhà họ Tần đồng loạt gật đầu tán thành.
“Mấy người, mấy người….”, Lâm Nhã Hiên không biết nên làm thế nào.
Rất rõ ràng, đám người này đã thương lượng xong xuôi từ lâu.
Lâm Nhã Hiên đành phải quay sang nhìn Mục Hàn với ánh mắt cầu cứu.
“Thứ nhất, mấy người vừa mới nói, cho Nhã Hiên ra nước ngoài đợi sinh, để đứa bé sinh ra ở nước ngoài, cháu kiên quyết không đồng ý, con của Mục Hàn cháu sao có thể sinh ra trên lãnh thổ nước ngoài cơ chứ?”
“Thứ hai về chuyện mấy người vừa nói, không cho con cháu được mang họ Mục theo cháu, chuyện này mấy người không có quyền lên tiếng. Dựa theo luật pháp Hoa Hạ, chỉ có bố mẹ ruột của đứa bé mới có tư cách quyết định thay cho con mình”.
“Vậy nên, chỉ khi nào Nhã Hiên đồng ý với mấy người thì cháu mới không có ý kiến gì nữa”.
Mục Hàn lập tức thể hiện quan điểm của bản thân.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Lâm Nhã Hiên lập tức hiểu ra.
Cũng vội vàng bày tỏ thái độ của bản thân, nói: “Nếu như Lâm Nhã Hiên con đã lựa chọn gả cho Mục Hàn thì phải nghe theo ý chồng, con của chúng con đương nhiên sẽ mang họ Mục giống như Mục Hàn”.
“Còn về vấn đề nơi sinh của đứa nhỏ thì con nghe theo Mục Hàn”.
“Các vị, mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”, biết được Lâm Nhã Hiên đồng lòng với mình, Mục Hàn không khỏi bật cười, nói: “Mọi người hãy trở về đi!”
Mục Hàn giơ tay làm ra tư thế tiễn khách.
“Càn quấy, rõ ràng là càn quấy!”, lúc này, bà cụ Lâm gõ mạnh cây gậy trong tay lên trên mặt đất, “Chuyện này có ảnh hưởng đến tương lai của đứa bé, mấy đứa có thể quyết định bừa bãi được hay sao?”
“Mục Hàn, cháu đúng là ích kỷ, cháu sắp phải thực hiện vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô rồi, lúc đó ngay cả tính mạng của cháu cũng có thể gặp nguy hiểm, cháu lấy cái gì ra để bảo đảm cho đứa bé?”
Bà cụ Lâm nói như vậy, đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều đồng loạt phản ứng trở lại.
Vừa nãy họ bị khí thế và thái độ mạnh mẽ của Mục Hàn dọa sợ chết khiếp.
Suýt nữa đã ra về thật.
“Đúng thế, Nhã Hiên”, Tần Lệ lại khuyên nhủ: “Bà nội con nói rất đúng, Mục Hàn hoàn toàn không thể đảm bảo cho đứa bé bất kỳ thứ gì, chỉ khi đi ra nước ngoài thì mọi chuyện mới có thể thuận lợi được thôi”.
“Mau mau thu dọn hành lý đi, Nhã Hiên”, Lâm Phi Yến đắc ý nói: “Tôi nói cho cô biết này, lần này nếu như không phải Trương Tùng nhờ vả rất nhiều mối quan hệ thì cái suất ở bệnh viện nổi tiếng nước Chiến Ưng kia cô cũng đừng hòng mà mơ đến”.
“Cô không biết rằng bây giờ có bao nhiêu người nghĩ trăm phương ngàn kế muốn được đến nước Chiến Ưng chờ sinh đâu!”
Nghe mọi người nói như vậy, Lâm Nhã Hiên cũng hơi bị dao động.
Bây giờ Hoa Hạ có rất nhiều người ra nước ngoài chờ sinh, chuyện này đã trở thành một loại trào lưu.
Đặc biệt có rất nhiều ngôi sao cũng làm như thế.
Nhất là khi cô nghĩ tới sau một năm và vụ cá cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên suy đi tính lại thì cảm thấy cách nói của mọi người dường như cũng không sai.
Dù gì, bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn về phía Mục Hàn.
“Đứa nhỏ được sinh ở nước ngoài thật sự được ngưỡng mộ sao? Hay là nói, trình độ y tế ở nước ngoài thật sự tốt hơn rất nhiều so với Hoa Hạ?”, Mục Hàn cười khẩy, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Cháu hỏi mấy người, y thuật của đạo trưởng Cửu Dương Hoa Hạ thế nào? Có kém hơn so với mấy chuyên gia nước ngoài kia không?”
“Cháu và đạo trưởng Cửu Dương có mối quan hệ rất tốt, trong tay đạo trưởng Cửu Dương là nguồn tài nguyên y dược tốt nhất cả Hoa Hạ, cháu ra mặt tìm đạo trưởng Cửu Dương, đãi ngộ chờ sinh mà Nhã Hiên hưởng có thể thấp hơn so với nước ngoài hay sao?”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đột nhiên ngẩn ra.
Bởi vì Mục Hàn quả thực nói không hề sai.
Trong lãnh thổ Hoa Hạ hiện giờ, thật sự không có y thuật của ai có thể so bì được với đạo trưởng Cửu Dương.
Dù có là mấy chuyên gia nổi tiếng nước ngoài kia cũng đều tán thưởng đạo trưởng Cửu Dương không ngớt lời.
Huống hồ, đạo trưởng Cửu Dương còn là cố vấn trưởng của đội điều trị cấp cao nhất toàn Hoa Hạ.
Từng chữa bệnh cho lãnh tụ cao nhất của Hoa Hạ.
Mà lần trước đạo trưởng Cửu Dương tới Sở Dương, Mục Hàn chính là người phụ trách tiếp đón.
Từ đó có thể thấy được quan hệ cá nhân giữa Mục Hàn và đạo trưởng Cửu Dương rất tốt.
Thấy Mục Hàn mời được đạo trưởng Cửu Dương, cả đám người đều không còn gì để nói nữa.
Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng tin tưởng, gật đầu nói: “Con thấy Mục Hàn nói đúng, Mục Hàn quen biết rất rộng, quen biết với một thần y lợi hại như đạo trưởng Cửu Dương, con thấy mình không cần phải ra nước ngoài chờ sinh làm gì”.
“Huống hồ gì, bụng con đã to như vậy rồi, còn đi qua đi lại nữa thì e rằng không tốt cho em bé!”
“Được rồi!”, bà cụ Lâm đứng bên cạnh một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được lời gì để phản bác lại Mục Hàn, chỉ đành cúi đầu nói: “Bà đồng ý cho cháu ở lại trong nước chờ sinh, thế nhưng có một điều này, Mục Hàn buộc phải cho cháu được hưởng những dịch vụ y tế cao cấp nhất Hoa Hạ”.
Lâm Long vừa mới đưa ra câu hỏi, tất cả đám ngừoi nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều quay ra nhìn Mục Hàn.
Từ sau khi Mục Sảng chỉ thị Thịnh Uy Không Cổ chèn ép tập đoàn Phi Long, một ông chủ trên thực tế như Mục Hàn mãi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ ở trong nhà chăm sóc cho Lâm Nhã Hiên.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, đối diện với nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng cường đại kia, Mục Hàn đã buông bỏ hoàn toàn việc đối kháng rồi.
Mà ngày dự sinh của Lâm Nhã Hiên vừa khéo lại ngay gần khoảng thời gian diễn ra vụ cá cược một năm.
Tần Lệ nói với vẻ bực bội: “Cháu nhìn bộ dạng của nó kìa, đối phó kiểu gì nữa chứ?”
“Kìa, mẹ! Mẹ sai rồi!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô, con còn chẳng xem ra gì, mọi người không cần phải sốt ruột như thế, người nên lo lắng là nhà họ Mục ở thủ đô mới phải!”
“Ôi chao! Thật là lớn giọng, đúng là không sợ đau lưỡi”, Tần Lệ không vui nói: “Có vẻ con vẫn chưa hiểu rõ sự lợi hại của nhà họ Mục ở thủ đô thì phải? Đó là thế gia số một Hoa Hạ, là gia tộc đã có nền móng cả nghìn năm nay, không phải là nơi mà nhà họ Lâm và nhà họ Tần chúng ta có thể sánh nổi đâu!”
Cùng với sự xuất hiện của nhà họ Mục ở thủ đô, những người vốn dĩ không biết gì thế thế gia thủ đô như Tần Lệ đều bắt đầu điên cuồng bổ sung kiến thức, dần dần hiểu biết hơn về nhà họ Mục ở thủ đô.
Cùng với việc ngày một hiểu biết sâu rộng hơn, bọn họ cũng cảm thấy được điểm khủng bố của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Cháu thấy hắn cũng chỉ biết võ mồm mà thôi”, Lâm Long bật cười nói: “Nói không chừng, đợi đến vụ cá cược một năm, tên Mục Hàn này sẽ cuốn gói bỏ lại vợ con, tự mình thoát thân cũng nên?”
Nghe lời này của Lâm Long, vẻ mặt của đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều trở nên cổ quái.
Rất rõ ràng, Mục Hàn hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một cả nghìn năm nay của Hoa Hạ, ai ăn gan hùm mật báo dám cá cược một năm với gia chủ nhà họ Mục?
Dù cho có cá cược nhưng ai có thể thắng được nhà họ Mục ở thủ đô đây?
Vậy nên, Mục Hàn ăn to nói lớn, ban đầu thì oai phong lẫm liệt.
Tới khi tai hoạ ập đến lại tìm đường thoát thân thì cũng không phải là chuyện không thể.
Bà cụ Lâm nghi hoặc nhìn sang Mục Hàn: “Mục Hàn, đến lúc đó cháu thật sự sẽ không tự mình tháo chạy đấy chứ?”
“Bà cụ Lâm, bà nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Nhã Hiên và đứa bé sắp sửa chào đời là những người mà cháu phải bảo vệ cả đời này, sao cháu có thể bỏ mặc họ mà đi cơ chứ?”
“Hơn nữa, cháu với mẹ vừa mới đoàn tụ không lâu, cháu cũng sẽ không bỏ lại bà ấy để đi tới nơi khác một mình.
Nực cười.
Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô thì sao có thể khiến cho đại thống soái của Hoa Hạ phải tìm đường chạy trốn?
Nhìn ra cả thế giới, e rằng người có thể khiến cho Mục Hàn chạy trốn vẫn còn chưa sinh ra.
“Cũng phải”, bà cụ Lâm nghĩ ngợi, cảm thấy Mục Hàn nói rất có lý, sau đó liền gật đầu nói: “Bà tạm thời tin tưởng cháu lần này vậy”.
“Nói thật thì bà thật sự rất tò mò, tới khi thực hiện vụ cá cược một năm, cháu sẽ ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô như thế nào?”
Mục Hàn cười không nói.
...
Đảo Quốc.
Vẫn là một hòn đảo cũ.
Bên trong phòng hội nghị rộng lớn.
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một cái bàn trong hội nghị.
“Các vị, thời gian trôi qua từng ngày, không biết kế hoạch của mọi người đã tiến triển như thế nào rồi?”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó lên tiếng: “Hơn nữa, bụng của Lâm Nhã Hiên ngày một to hơn, e rằng chẳng bao lâu nữa đứa bé sẽ chào đời”.
“Dựa theo tình báo của chúng tôi, trong khoảng thời gian này, đại thống soái Hoa Hạ gần như nửa bước không rời, ở bên cạnh bảo vệ cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ từ sáng tới tối”.
“Chúng ta muốn bắt cóc hai người này thì độ khó rất lớn đấy!”
Lãnh đạo cấp cao của các nước khác nghe thấy vậy liền ghé vào tai nhau thì thầm bàn luận.
Cuối cùng, bọn họ cùng đưa mắt nhìn về phía Inuyang Kenjiro.
“Ông Inuyang, chuyện liên lạc với Điện Ma Vương tiến triển thế nào rồi?”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó hỏi.
“Mọi người đừng sốt ruột”, Inuyang Kenjiro cười, nói với vẻ mặt tự tin: “Chuyện liên lạc với Điện Ma Vương trước mắt tiến triển vô cùng thuận lợi, tôi tin rằng Điện Ma Vương không có cách nào từ chối những điều kiện mà tôi đề ra”.
“Chỉ cần Điện Ma Vương ra tay, lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ nhất định sẽ trở nên hoang mang, chắc chắn sẽ cử đại thống soái xuất trận”.
“Như vậy thì, đại thống soái Hoa Hạ không thể không rời khỏi Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, không có đại thống soái Hoa Hạ kè kè bên cạnh, chuyện bắt cóc hai người này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!”
“Ông Inuyang đã liên lạc được với Điện Ma Vương rồi sao?”, Inuyang Kenjiro vừa nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước liền hào hứng không thôi: “Thật là tốt quá! Tới lúc đó, chúng ta bắt cóc Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên là có thể xem chúng như điểm yếu để uy hiếp đại thống soái Hoa Hạ rồi”.
“Tới lúc đó, dù hắn có là anh hùng hơn người thì cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi!”
“Ha ha ha ha!”
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước bật cười điên cuồng.
Cứ như thể Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên đã ở trong tay bọn chúng rồi.
...
Hoa Hạ.
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong phòng hội nghị, Mục Thịnh Uy ngồi trên ghế bành, nhìn về mấy người trong gia tộc phía bên dưới, hỏi: “Điều tra bối cảnh xuất thân của đại thống soái thế nào rồi?”
Mục Uy Liêm lắc đầu nói: “Vẫn không có thu hoạch gì cả! Dù cho tôi đã sử dụng toàn bộ tư liệu thu thập được của thủ đô thì vẫn không có cách nào tra ra được bất cứ thông tin gì liên quan đến tư liệu cá nhân của đại thống soái”.
“Dù gì cũng là cấp độ SSSSSS, cả Hoa Hạ duy chỉ có một, mấy người uổng công vô ích thì cũng là chuyện rất thường tình!”, Mục Thịnh Uy gật đầu, không khỏi khẽ cau mày: “Xem ra, muốn ra tay từ phương diện này là không thể rồi”.
“Chỉ có tìm con đường khác thì chúng ta mới có thể biết được bối cảnh thân phận của đại thống soái!”
Mục Sảng đứng bên cạnh hỏi: “Bố, bố định làm thế nào?”
“Đại thống soái trước mắt không phải đang ở tỉnh để nghỉ ngơi lấy lại sức hay sao?”, Mục Thịnh Uy nói, “Bố quyết định rồi, bố sẽ đích thân tới tỉnh xin được gặp đại thống soái!”