Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1938: Tự phụ quá mức
“Ha ha ha, ha ha ha ha ha!”
Trần Kỳ Lâm bắt đầu cười sằng sặc, cậu ta cười vô cùng điên cuồng, mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn bị nhốt tại đây, cậu ta cũng xem như là cả đời chưa từng phải chịu đau khổ và tra tấn.
Tính tình Trần Kỳ Lâm vốn rất điên cuồng giờ lại trở nên điên cuồng hơn nữa.
“Trần Hùng, trước đây tôi đã nói rồi, cậu không dám giết tôi đâu, cậu không làm gì được tôi cả.”
“Không phải cậu rất mạnh sao, không phải là cho rằng mình rất đỉnh sao, giờ thì cậu cũng phải ngoan ngoãn để tôi về nhà họ Trần thôi. Trần Hùng, cậu không thể thắng được tôi, vĩnh viễn không thể.”
“Ha ha ha ha!”. truyện teen hay
Tiếng cười chói tai của Trần Kỳ Lâm vang khắp biệt thự.
Gora và Trần Đại Lực đứng bên cạnh sớm đã nhíu chặt mày, họ không thể chịu được có người dám nói những lời lỗ mãng như vậy với lão đại của mình.
“Câm mồm lại.”
Trần Đại Lực đá Trần Kỳ Lâm lăn quay ra mặt đất: “Mày còn nói nữa thì có tin ông đây cắt đứt đầu lưỡi mày không?”
Trần Kỳ Lâm ngẩng đầu hung hăng mà nhìn Trần Đại Lực, lạnh giọng mà nói: “Lát nữa tao hy vọng mày vẫn có thể điên cuồng như bây giờ.”
“Con mẹ mày.”
Trần Đại Lực chửi lớn một tiếng, lại xông đến đạp Trần Kỳ Lâm thêm một cái.
“Dừng lại.”
Trần Hùng ngăn Trần Đại Lực lại, sau đó tập trung ánh mắt ra nhìn cánh cổng ngoài biệt thự. Ngay lúc này, những thành viên khác của tổ chức Thiên Tội cũng nhìn về phía bên kia, trong mắt người nào cũng mang theo tia sáng.
“Bà nội, bà nội cứu cháu!”
“Mẹ, con ở đây.”
Vừa nhìn ra ngoài cổng, đúng lúc nhìn thấy Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc cùng với đám người làm đang đi về phía bên này, Trần Kỳ Lâm vui mừng mà reo lớn.
“Kỳ Lâm!”
Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc gần như là cùng lúc kêu lên, vừa nhìn thấy Trần Kỳ Lâm bị đánh cho thê thảm như vậy, ngọn lửa tức giận đã sớm bùng cháy lên trong lồng ngực họ.
Lúc này, Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc đi về phía đám người Trần Hùng, còn có một đám hùng hổ với lại một đám cao thủ nhà họ Trần đi theo phía sau họ, tổng cộng có gần hai mươi người.
Những người này hoặc là những người có thế lực lớn của nhà họ Trần, hoặc là những siêu cấp cường giả giúp bảo vệ nhà họ Trần, tùy tiện nêu ra một người thì cũng tính là một nhân vật hạng nhất hạng nhì của phương Bắc.
Đám người này đi cùng Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc vào trong biệt thự để cứu người, mà ở bên ngoài biệt thự là mấy trăm người nhà họ Trần đang chen chúc nhau bao vây lấy cả căn biệt thự.
Cách làm hôm nay của Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc làm gì giống như là đang đến xin Trần Hùng thả người, đây rõ ràng là đến uy hiếp Trần Hùng mà!
Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Trần Hùng cảm thấy rất thất vọng, vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ anh chỉ muốn để cho bà nội mình đến đây nói chuyện tử tế với mình, anh còn ngồi trên ghế bên bờ biển cả ngày, nghĩ đến cảnh tượng sau khi mình gặp mặt Ngô Quế Anh thì bà ta sẽ nói cá gì, trao đổi cái gì.
Trần Hùng thực sự vô cùng vô cùng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, nhưng mà sự chân thành của anh cũng không thể đổi lại sự chân thành của người khác.
Lúc này, cuối cùng chút hy vọng của Trần Hùng cũng đã bị dập tắt.
“Trần Hùng, cậu là cái tên mang lại tai họa, tôi ra lệnh cho cậu lập tức Trần Kỳ Lâm ra!”
Bà ta vẫn giống như năm đó, cao cao tại thượng, cho rằng cả thế giới này đều chuyển động quanh bà ta.
Trần Hùng nhíu chặt mày, đám người Gora đứng bên cạnh cũng nhíu mày.
“Vãi!”
Trần Đại Lực nhịn không được mà đạp lên người Trần Kỳ Lâm một cái, khiến cho Trần Kỳ Lâm quỳ sụp xuống để trút giận.
Trần Kỳ Lâm bắt đầu cười sằng sặc, cậu ta cười vô cùng điên cuồng, mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn bị nhốt tại đây, cậu ta cũng xem như là cả đời chưa từng phải chịu đau khổ và tra tấn.
Tính tình Trần Kỳ Lâm vốn rất điên cuồng giờ lại trở nên điên cuồng hơn nữa.
“Trần Hùng, trước đây tôi đã nói rồi, cậu không dám giết tôi đâu, cậu không làm gì được tôi cả.”
“Không phải cậu rất mạnh sao, không phải là cho rằng mình rất đỉnh sao, giờ thì cậu cũng phải ngoan ngoãn để tôi về nhà họ Trần thôi. Trần Hùng, cậu không thể thắng được tôi, vĩnh viễn không thể.”
“Ha ha ha ha!”. truyện teen hay
Tiếng cười chói tai của Trần Kỳ Lâm vang khắp biệt thự.
Gora và Trần Đại Lực đứng bên cạnh sớm đã nhíu chặt mày, họ không thể chịu được có người dám nói những lời lỗ mãng như vậy với lão đại của mình.
“Câm mồm lại.”
Trần Đại Lực đá Trần Kỳ Lâm lăn quay ra mặt đất: “Mày còn nói nữa thì có tin ông đây cắt đứt đầu lưỡi mày không?”
Trần Kỳ Lâm ngẩng đầu hung hăng mà nhìn Trần Đại Lực, lạnh giọng mà nói: “Lát nữa tao hy vọng mày vẫn có thể điên cuồng như bây giờ.”
“Con mẹ mày.”
Trần Đại Lực chửi lớn một tiếng, lại xông đến đạp Trần Kỳ Lâm thêm một cái.
“Dừng lại.”
Trần Hùng ngăn Trần Đại Lực lại, sau đó tập trung ánh mắt ra nhìn cánh cổng ngoài biệt thự. Ngay lúc này, những thành viên khác của tổ chức Thiên Tội cũng nhìn về phía bên kia, trong mắt người nào cũng mang theo tia sáng.
“Bà nội, bà nội cứu cháu!”
“Mẹ, con ở đây.”
Vừa nhìn ra ngoài cổng, đúng lúc nhìn thấy Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc cùng với đám người làm đang đi về phía bên này, Trần Kỳ Lâm vui mừng mà reo lớn.
“Kỳ Lâm!”
Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc gần như là cùng lúc kêu lên, vừa nhìn thấy Trần Kỳ Lâm bị đánh cho thê thảm như vậy, ngọn lửa tức giận đã sớm bùng cháy lên trong lồng ngực họ.
Lúc này, Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc đi về phía đám người Trần Hùng, còn có một đám hùng hổ với lại một đám cao thủ nhà họ Trần đi theo phía sau họ, tổng cộng có gần hai mươi người.
Những người này hoặc là những người có thế lực lớn của nhà họ Trần, hoặc là những siêu cấp cường giả giúp bảo vệ nhà họ Trần, tùy tiện nêu ra một người thì cũng tính là một nhân vật hạng nhất hạng nhì của phương Bắc.
Đám người này đi cùng Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc vào trong biệt thự để cứu người, mà ở bên ngoài biệt thự là mấy trăm người nhà họ Trần đang chen chúc nhau bao vây lấy cả căn biệt thự.
Cách làm hôm nay của Ngô Quế Anh và Yến Linh Ngọc làm gì giống như là đang đến xin Trần Hùng thả người, đây rõ ràng là đến uy hiếp Trần Hùng mà!
Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Trần Hùng cảm thấy rất thất vọng, vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ anh chỉ muốn để cho bà nội mình đến đây nói chuyện tử tế với mình, anh còn ngồi trên ghế bên bờ biển cả ngày, nghĩ đến cảnh tượng sau khi mình gặp mặt Ngô Quế Anh thì bà ta sẽ nói cá gì, trao đổi cái gì.
Trần Hùng thực sự vô cùng vô cùng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, nhưng mà sự chân thành của anh cũng không thể đổi lại sự chân thành của người khác.
Lúc này, cuối cùng chút hy vọng của Trần Hùng cũng đã bị dập tắt.
“Trần Hùng, cậu là cái tên mang lại tai họa, tôi ra lệnh cho cậu lập tức Trần Kỳ Lâm ra!”
Bà ta vẫn giống như năm đó, cao cao tại thượng, cho rằng cả thế giới này đều chuyển động quanh bà ta.
Trần Hùng nhíu chặt mày, đám người Gora đứng bên cạnh cũng nhíu mày.
“Vãi!”
Trần Đại Lực nhịn không được mà đạp lên người Trần Kỳ Lâm một cái, khiến cho Trần Kỳ Lâm quỳ sụp xuống để trút giận.
Bình luận facebook