Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1961: Ba ngày sau, tại Lạc Long Đài trên núi Long Vương, Hạng Ương, tôi và ông sẽ quyết đấu
“Trận đấu này, tôi và ông sẽ đánh cược vận mệnh của hai nhà họ Trần và họ Liễu, thấy thế nào?”
Khi lời này được nói ra, tất cả mọi người nhất thời đều im lặng như tờ, giống như vào lúc này toàn bộ không khí đã bị đông cứng lại.
Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương sẽ lại quyết đấu, đó là sự thật không thể phủ nhận. Không chỉ nhà họ Trần và nhà họ Liễu, mà thậm chí toàn bộ phương Bắc đều biết rằng trận chiến của năm năm trước, Liễu Nhất Kiếm không hề tâm phục khẩu phục. Nhất định sẽ có một ngày, ông ta sẽ lại chiến đấu với Hạng Ương để đoạt lấy danh hiệu cao thủ đệ nhất phương Bắc.
Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng lần này Liễu Nhất Kiếm lại đánh cược lớn như vậy, trực tiếp đánh cược vận mệnh của nhà họ Trần và nhà họ Liễu.
Nói cách khác, một khi trận chiến này phân rõ thắng bại, nhà họ Trần và nhà họ Liễu nhất định sẽ xảy ra chiến tranh. Hành động này của Liễu Nhất Kiếm, không còn nghi ngờ gì nữa chính là tuyên chiến trực tiếp với nhà họ Trần.
Hạng Ương không trả lời, nhưng Ngô Quế Anh ở bên cạnh từ lâu đã không chịu nổi.
“Được.” Ngô Quế Anh giúp Hạng Ương trả lời, nhà họ Trần của bà ta là gia tộc quyền thế đệ nhất phương Bắc, từ khi nào lại bị người ta ức hiếp như thế này?
Nếu như Liễu Nhất Kiếm đã mở miệng nói những lời này trước thì Ngô Quế Anh với tư cách là bà cụ của nhà họ Trần, tất nhiên không thể sợ hãi.
“Ba ngày sau, tại Lạc Long Đài trên núi Long Vương, Hạng Ương sẽ quyết đấu với ông.”
“Bất luận thắng thua thế nào, Ngô Quế Anh tôi cũng sẽ tuyên chiến với nhà họ Liễu ông.”
“Không phải ông chết, thì là tôi bỏ mạng.”
Nói thật, với tư cách là vợ của Trần Côn Luân – người đã từng là cường giả đệ nhất phương Bắc, lòng kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong xương của Ngô Quế Anh. Tuy nhiên những năm nay, Ngô Quế Anh vẫn luôn một lòng lễ Phật, vậy nên tâm tính cũng được áp chế.
Nhưng bây giờ nhà họ Liễu hung hãn bức người, bà ta là bà cụ của nhà họ Trần, bà ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Được, một lời đã định!”
Liễu Nhất Kiếm tra kiếm vào vỏ, Liễu Long Minh, Liễu Nhị Sinh và những người khác cũng quay người rời khỏi nhà họ Trần.
Sau khi những người này đi khỏi, Ngô Quế Anh và Hạng Ương lập tức đi vào trong sân nhà Hạng Ương.
“Bà cụ Trần, hôm nay quyết định của bà có chút đường đột.” Vừa vào trong sân, Hạng Ương đã nói với Ngô Quế Anh.
Ngô Quế Anh trả lời: “Tên Liễu Nhất Kiếm đó đã ép nhà họ Trần của tôi vào bước đường này, tôi cũng đã không còn đường lui.”
“Hơn nữa, Hạng Ương, tôi tin rằng năm năm trước ông có thể đánh bại Liễu Nhất Kiếm, thì bây giờ, năm năm sau ông cũng có thể đánh bại ông ta.”
Ngô Quế Anh nói một cách tự tin, nhưng Hạng Ương lại không nghĩ như vậy.
Theo lý mà nói, là một cao thủ tuyệt đỉnh, Hạng Ương nhất định phải tin tưởng 100% vào bản thân, mình chính là cao thủ bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, Hạng Ương lại là người tính cách hơi trầm ổn, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cái này có thể được coi là phương châm và triết lý khi làm việc của Hạng Ương.
Vì vậy, ông ấy sẽ không bao giờ nói những câu như mình chắc chắn có thể đánh bại Liễu Nhất Kiếm.
“Năm đó tôi và Liễu Nhất Kiếm chiến đấu trên núi Long Vương, cuối cùng là dùng chiêu thức hiểm mới thắng ông ta. Mà người này từ lâu đã như bị kiếm nhập vào hồn, mong muốn chiến thắng hơn tất cả mọi thứ.”
“Nói thật, năm năm qua tôi cũng có tiến bộ, nhưng con đường của tôi và ông ta lại hoàn toàn trái ngược nhau.”
Ngô Quế Anh không hiểu về võ đạo, nói: “Hạng Ương, ông muốn nói gì thì cứ nói rõ đi.”
Hạng Ương nói: “Trận chiến này chỉ cần đánh cược mạng sống của tôi và Liễu Nhất Kiếm là đủ rồi. Tuy nhiên, nếu như đánh cược vận mệnh của nhà họ Trần và nhà họ Liễu, áp lực sẽ rất lớn.”
Hạng Ương cầm bình tưới bên cạnh, bắt đầu tưới hoa cỏ trong sân: “Nhưng nói đi nói lại thì ngày này nhất định vẫn sẽ đến.”
“Tôi cũng không ngờ Liễu Nhất Kiếm vì nâng cao tâm cảnh mà thủ đoạn nham hiểm như vậy, ngay cả đôi mắt của chính mình cũng hủy đi. Vậy nên, trận chiến ba ngày sau ở trên núi Long Vương...”
Khi lời này được nói ra, tất cả mọi người nhất thời đều im lặng như tờ, giống như vào lúc này toàn bộ không khí đã bị đông cứng lại.
Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương sẽ lại quyết đấu, đó là sự thật không thể phủ nhận. Không chỉ nhà họ Trần và nhà họ Liễu, mà thậm chí toàn bộ phương Bắc đều biết rằng trận chiến của năm năm trước, Liễu Nhất Kiếm không hề tâm phục khẩu phục. Nhất định sẽ có một ngày, ông ta sẽ lại chiến đấu với Hạng Ương để đoạt lấy danh hiệu cao thủ đệ nhất phương Bắc.
Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng lần này Liễu Nhất Kiếm lại đánh cược lớn như vậy, trực tiếp đánh cược vận mệnh của nhà họ Trần và nhà họ Liễu.
Nói cách khác, một khi trận chiến này phân rõ thắng bại, nhà họ Trần và nhà họ Liễu nhất định sẽ xảy ra chiến tranh. Hành động này của Liễu Nhất Kiếm, không còn nghi ngờ gì nữa chính là tuyên chiến trực tiếp với nhà họ Trần.
Hạng Ương không trả lời, nhưng Ngô Quế Anh ở bên cạnh từ lâu đã không chịu nổi.
“Được.” Ngô Quế Anh giúp Hạng Ương trả lời, nhà họ Trần của bà ta là gia tộc quyền thế đệ nhất phương Bắc, từ khi nào lại bị người ta ức hiếp như thế này?
Nếu như Liễu Nhất Kiếm đã mở miệng nói những lời này trước thì Ngô Quế Anh với tư cách là bà cụ của nhà họ Trần, tất nhiên không thể sợ hãi.
“Ba ngày sau, tại Lạc Long Đài trên núi Long Vương, Hạng Ương sẽ quyết đấu với ông.”
“Bất luận thắng thua thế nào, Ngô Quế Anh tôi cũng sẽ tuyên chiến với nhà họ Liễu ông.”
“Không phải ông chết, thì là tôi bỏ mạng.”
Nói thật, với tư cách là vợ của Trần Côn Luân – người đã từng là cường giả đệ nhất phương Bắc, lòng kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong xương của Ngô Quế Anh. Tuy nhiên những năm nay, Ngô Quế Anh vẫn luôn một lòng lễ Phật, vậy nên tâm tính cũng được áp chế.
Nhưng bây giờ nhà họ Liễu hung hãn bức người, bà ta là bà cụ của nhà họ Trần, bà ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Được, một lời đã định!”
Liễu Nhất Kiếm tra kiếm vào vỏ, Liễu Long Minh, Liễu Nhị Sinh và những người khác cũng quay người rời khỏi nhà họ Trần.
Sau khi những người này đi khỏi, Ngô Quế Anh và Hạng Ương lập tức đi vào trong sân nhà Hạng Ương.
“Bà cụ Trần, hôm nay quyết định của bà có chút đường đột.” Vừa vào trong sân, Hạng Ương đã nói với Ngô Quế Anh.
Ngô Quế Anh trả lời: “Tên Liễu Nhất Kiếm đó đã ép nhà họ Trần của tôi vào bước đường này, tôi cũng đã không còn đường lui.”
“Hơn nữa, Hạng Ương, tôi tin rằng năm năm trước ông có thể đánh bại Liễu Nhất Kiếm, thì bây giờ, năm năm sau ông cũng có thể đánh bại ông ta.”
Ngô Quế Anh nói một cách tự tin, nhưng Hạng Ương lại không nghĩ như vậy.
Theo lý mà nói, là một cao thủ tuyệt đỉnh, Hạng Ương nhất định phải tin tưởng 100% vào bản thân, mình chính là cao thủ bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, Hạng Ương lại là người tính cách hơi trầm ổn, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cái này có thể được coi là phương châm và triết lý khi làm việc của Hạng Ương.
Vì vậy, ông ấy sẽ không bao giờ nói những câu như mình chắc chắn có thể đánh bại Liễu Nhất Kiếm.
“Năm đó tôi và Liễu Nhất Kiếm chiến đấu trên núi Long Vương, cuối cùng là dùng chiêu thức hiểm mới thắng ông ta. Mà người này từ lâu đã như bị kiếm nhập vào hồn, mong muốn chiến thắng hơn tất cả mọi thứ.”
“Nói thật, năm năm qua tôi cũng có tiến bộ, nhưng con đường của tôi và ông ta lại hoàn toàn trái ngược nhau.”
Ngô Quế Anh không hiểu về võ đạo, nói: “Hạng Ương, ông muốn nói gì thì cứ nói rõ đi.”
Hạng Ương nói: “Trận chiến này chỉ cần đánh cược mạng sống của tôi và Liễu Nhất Kiếm là đủ rồi. Tuy nhiên, nếu như đánh cược vận mệnh của nhà họ Trần và nhà họ Liễu, áp lực sẽ rất lớn.”
Hạng Ương cầm bình tưới bên cạnh, bắt đầu tưới hoa cỏ trong sân: “Nhưng nói đi nói lại thì ngày này nhất định vẫn sẽ đến.”
“Tôi cũng không ngờ Liễu Nhất Kiếm vì nâng cao tâm cảnh mà thủ đoạn nham hiểm như vậy, ngay cả đôi mắt của chính mình cũng hủy đi. Vậy nên, trận chiến ba ngày sau ở trên núi Long Vương...”
Bình luận facebook