Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 497
Chương 497: Ông làm đi tôi mệt rồi
“Không sai, vương của tỉnh thành Tam Giang, chỉ cần áp chế được Bắc Giang, các thành khác của tỉnh Tam Giang căn bản là sẽ không đủ để chúng ta lo lắng đến, tối đa ba tháng, tôi có thể cho cậu thống nhất toàn bộ Tam Giang, biến Tam Giang trở thành căn cứ của cậu ở Vạn Hoa.”
Trần Hùng nheo mắt lại, mỉm cười: “Chú Viễn, tôi có thể gọi ông là một con cáo già được rồi?” Đây rõ ràng là ông tìm tôi để giúp đỡ, sao bây giờ, nói hình như là ông đang giúp tôi vậy?”
Viễn Trọng Chi cười ha ha, nói: “Tôi già rồi, không có hứng thú đi đánh đánh giết giết, nhưng mà, tôi cũng không muốn nhìn thấy tôi cùng với anh em và người thân, bị người khác cưỡi trên đầu.”
“Cho nên, Bắc Giang Vương khi dễ tôi, tôi không thể nào nhẫn nhịn được, về phần thống nhất Tam Giang để xưng vương, tôi thật sự không có hứng thú, đây hẳn là thứ thanh niên như các cậu cảm thấy có hứng thú.”
“Tôi của bây giờ, chỉ muốn yên bình tĩnh lặng, an ổn cùng anh em người thân của tôi, trải qua phần đời còn lại.”
Trần Hùng nhún vai nói: “Kỳ thật, tôi cũng không có hứng thú lắm, thống nhất Tam Giang, cũng có thể đó, chú Viễn, tôi có thể giúp ông đánh Bắc Giang, đánh xuống sau đó thống nhất Tam Giang, đến lúc đó Tam Giang Vương, hay là ông lên làm thì ông thấy sao?”
“Không không không, cậu làm đi.” Viễn Trọng Chi khoát tay.
Trần Hùng cũng vẫy tay: “Vẫn nên là ông làm đi.”
“Tôi già rồi.” Viễn Trọng Chi nói.
“Tôi cũng mệt rồi.” Trần Hùng trả lời.
“Tôi là người lớn, cậu hẳn là phải nghe theo tôi chứ.”
“Ông là người cần tôi hỗ trợ, cho nên, ông hẳn là phải nghe theo tôi.”
“Trần Hùng, cậu đừng quá đáng? Cũng đừng kiêu ngạo.”
“Kiêu ngạo quen rồi, không có cách trị”
Thật sự là hai người đàn ông thú vị, từ xưa đến nay đàn ông đều rất thích làm hoàng đế, nhưng hai người này lại hết lần này tới lần khác không cần.
Nhưng sau đó nói qua nói lại một lát nữa.
Chức thái thượng hoàng của ông ta không ngon hay sao? “Hừ!”
Trong lúc nhất thời, Viễn Trọng Chi vậy mà lại bị Trần Hùng ép muốn chết.
Viễn Trọng Chi là một người rất thành thật, hiện giờ ông ấy có nhà có phòng, đích thực ham muốn đối với quyền lợi cũng không có quá lớn, nếu không phải cố kỵ dưới tay mình còn có một nhóm anh em còn muốn ăn cơm, sợ là từ năm ngoái ông ấy đã lui về ở ẩn luôn rồi.
Mà bây giờ, ông ấy vậy mà lại bị Trần Hùng chẳn ngang họng, có một loại cảm giác bị lừa theo hướng người. Lúc này đây, ông ấy rõ ràng là đào hố cho Trần Hùng, sao đột nhiên cảm giác, mình ngược lại sắp rơi vào trong hố như vậy? Viễn Trọng Chi khoát tay nói: “Chuyện của Tam Giang Vương chúng ta vẫn nên là không cần bàn tiếp đi.”
“Về phần chuyện giúp tôi đối phó với Bắc Giang Vương, lựa chọn như thế nào, thì tùy ở cậu vậy!”
“Bất luận cậu lựa chọn như thế nào, nguyện ý hay không, chúng ta đều là bạn bè, ai bảo vợ nhà tôi thích cậu như vậy, con gái của tôi cũng rất thích cậu.”
Trần Hùng đổ mồ hôi, sau đó đích thân rót cho Viễn Trọng Chi một tách trà: “Đến lúc đó thông báo cho tôi.”
“Ha ha ha.”
Viễn Trọng Chi bưng chén trà lên uống cạn: “Dì Phương Anh của cậu ở bên nước Mỹ làm phẫu thuật xơ gan, hẳn là chắc qua mấy ngày là có thể trở về tĩnh dưỡng, đến lúc đó mang theo vợ của cậu tới đây, chúng ta tụ tập một bửa?”
“Được chứ.” Trần Hùng gật đầu.
“Vậy thì như vậy đi, bên ngoài còn có một đống chuyện tôi phải đi xử lý.” Viễn Trọng Chi đứng lên: “Con nhóc nhà tôi, cũng không biết là chạm mạch nào rồi, rất thích cậu, cậu nên đích thân đi nói với con bé đi.”
“Được rồi!”
“Không sai, vương của tỉnh thành Tam Giang, chỉ cần áp chế được Bắc Giang, các thành khác của tỉnh Tam Giang căn bản là sẽ không đủ để chúng ta lo lắng đến, tối đa ba tháng, tôi có thể cho cậu thống nhất toàn bộ Tam Giang, biến Tam Giang trở thành căn cứ của cậu ở Vạn Hoa.”
Trần Hùng nheo mắt lại, mỉm cười: “Chú Viễn, tôi có thể gọi ông là một con cáo già được rồi?” Đây rõ ràng là ông tìm tôi để giúp đỡ, sao bây giờ, nói hình như là ông đang giúp tôi vậy?”
Viễn Trọng Chi cười ha ha, nói: “Tôi già rồi, không có hứng thú đi đánh đánh giết giết, nhưng mà, tôi cũng không muốn nhìn thấy tôi cùng với anh em và người thân, bị người khác cưỡi trên đầu.”
“Cho nên, Bắc Giang Vương khi dễ tôi, tôi không thể nào nhẫn nhịn được, về phần thống nhất Tam Giang để xưng vương, tôi thật sự không có hứng thú, đây hẳn là thứ thanh niên như các cậu cảm thấy có hứng thú.”
“Tôi của bây giờ, chỉ muốn yên bình tĩnh lặng, an ổn cùng anh em người thân của tôi, trải qua phần đời còn lại.”
Trần Hùng nhún vai nói: “Kỳ thật, tôi cũng không có hứng thú lắm, thống nhất Tam Giang, cũng có thể đó, chú Viễn, tôi có thể giúp ông đánh Bắc Giang, đánh xuống sau đó thống nhất Tam Giang, đến lúc đó Tam Giang Vương, hay là ông lên làm thì ông thấy sao?”
“Không không không, cậu làm đi.” Viễn Trọng Chi khoát tay.
Trần Hùng cũng vẫy tay: “Vẫn nên là ông làm đi.”
“Tôi già rồi.” Viễn Trọng Chi nói.
“Tôi cũng mệt rồi.” Trần Hùng trả lời.
“Tôi là người lớn, cậu hẳn là phải nghe theo tôi chứ.”
“Ông là người cần tôi hỗ trợ, cho nên, ông hẳn là phải nghe theo tôi.”
“Trần Hùng, cậu đừng quá đáng? Cũng đừng kiêu ngạo.”
“Kiêu ngạo quen rồi, không có cách trị”
Thật sự là hai người đàn ông thú vị, từ xưa đến nay đàn ông đều rất thích làm hoàng đế, nhưng hai người này lại hết lần này tới lần khác không cần.
Nhưng sau đó nói qua nói lại một lát nữa.
Chức thái thượng hoàng của ông ta không ngon hay sao? “Hừ!”
Trong lúc nhất thời, Viễn Trọng Chi vậy mà lại bị Trần Hùng ép muốn chết.
Viễn Trọng Chi là một người rất thành thật, hiện giờ ông ấy có nhà có phòng, đích thực ham muốn đối với quyền lợi cũng không có quá lớn, nếu không phải cố kỵ dưới tay mình còn có một nhóm anh em còn muốn ăn cơm, sợ là từ năm ngoái ông ấy đã lui về ở ẩn luôn rồi.
Mà bây giờ, ông ấy vậy mà lại bị Trần Hùng chẳn ngang họng, có một loại cảm giác bị lừa theo hướng người. Lúc này đây, ông ấy rõ ràng là đào hố cho Trần Hùng, sao đột nhiên cảm giác, mình ngược lại sắp rơi vào trong hố như vậy? Viễn Trọng Chi khoát tay nói: “Chuyện của Tam Giang Vương chúng ta vẫn nên là không cần bàn tiếp đi.”
“Về phần chuyện giúp tôi đối phó với Bắc Giang Vương, lựa chọn như thế nào, thì tùy ở cậu vậy!”
“Bất luận cậu lựa chọn như thế nào, nguyện ý hay không, chúng ta đều là bạn bè, ai bảo vợ nhà tôi thích cậu như vậy, con gái của tôi cũng rất thích cậu.”
Trần Hùng đổ mồ hôi, sau đó đích thân rót cho Viễn Trọng Chi một tách trà: “Đến lúc đó thông báo cho tôi.”
“Ha ha ha.”
Viễn Trọng Chi bưng chén trà lên uống cạn: “Dì Phương Anh của cậu ở bên nước Mỹ làm phẫu thuật xơ gan, hẳn là chắc qua mấy ngày là có thể trở về tĩnh dưỡng, đến lúc đó mang theo vợ của cậu tới đây, chúng ta tụ tập một bửa?”
“Được chứ.” Trần Hùng gật đầu.
“Vậy thì như vậy đi, bên ngoài còn có một đống chuyện tôi phải đi xử lý.” Viễn Trọng Chi đứng lên: “Con nhóc nhà tôi, cũng không biết là chạm mạch nào rồi, rất thích cậu, cậu nên đích thân đi nói với con bé đi.”
“Được rồi!”
Bình luận facebook