Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Thủy Ngân làm việc cho một công ty thiết kế kiến trúc thuộc top mười trong nước. Công việc chính của cô là thiết kế, tiền lương khá cao. Làm việc tích luỹ kinh nghiệm đã được vài năm, lượng khách hàng cũng hết sức ổn định. Trước khi đột ngột bị đưa đến những thế giới kia, cô đang chuẩn bị xin nghỉ việc để tự ra ngoài thành lập công ty của riêng mình.
"Chị Thuỷ, hôm nay vẫn xinh đẹp như thường lệ nha." Trợ lý thấy cô bước vào văn phòng, cười hì hì khen một tiếng, theo thói quen cũ bưng một tách café đưa tới.
"Chị ăn sáng chưa, có cần em đi mua không?"
Thủy Ngân nhìn cô trợ lý mặc chiếc váy vàng nhạt trước mặt này nhiều hơn một chút, nghĩ mãi mà không nhớ ra tên. Đối với cô mà nói, thực sự là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi.
"Không cần, cám ơn em."
Dưới góc độ của cô bé này thì chẳng qua hai người chỉ cách có mỗi hôm chủ nhật là không nhìn thấy nhau mà thôi; nhưng Thủy Ngân lại giống như cách cả một đời. Tất cả những thứ trước mắt vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Những đồng nghiệp đi tới đi lui trong văn phòng lên tiếng chào hỏi cô, cô chỉ mơ hồ nhớ được tên của hai người.
Thuỷ Ngân mở hồ sơ những người mình liên lạc ra nhìn qua một lượt, rồi đến danh sách ghi chép thông tin của nhân viên công ty, nhìn ảnh đối chiếu với chỗ ngồi; tiếp đó mở đến lịch trình của một ngày, một tuần, một tháng mà bản thân vẫn làm theo thói quen ra. Cô xem lại những thiết kế mà mình đã làm lúc trước, làm quen với các hạng mục thiết kế đang làm dở. Cả một ngày làm việc đâu vào đấy dần dần cũng trôi qua.
Đây là một ngày cực kỳ bình thường, cả thân thể và ý thức dường như đều hiểu rõ đây hẳn là thế giới nguyên bản của cô. Vậy là cứ theo tự nhiên mà bắt đầu sinh hoạt theo thói quen.
Thuỷ Ngân đã làm đến vị trí này, giờ giấc làm việc cũng không còn quá khắt khe. Mấy nhà thiết kế khác đã sớm đi ra ngoài bàn công việc, còn có người trước khi đi mời cô cùng tham dự ăn liên hoan. Thủy Ngân từ chối, ở lại một mình trong phòng làm việc.
Tổ hạng mục do cô phụ trách có mấy người, tất cả đều đứng ngồi không yên, ai nấy đều mong ngóng người lãnh đạo trực tiếp là cô mau chóng tan tầm còn về nhà cho sớm. Thủy Ngân cũng không có ý giữ bọn họ ở lại, kêu bọn họ có thể về được rồi. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều lộ ra sự vui mừng xen lẫn sợ hãi, cô bé trợ lý là ngạc nhiên nhất, xách túi lên thử hỏi: "Vậy em đi về trước nhé?"
"Đi đi." Thủy Ngân rời khỏi máy tính và bàn làm việc, đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm thành thị bên ngoài. Thoát khỏi sự tập trung vào công việc, cô lại bất giác nhớ tới vấn đề kia.
Hôm qua, cô lật tung từng ngóc ngách trong nhà, muốn nhớ lại tất cả những ký ức liên quan đến mỗi món đồ mình tìm được. Cô lại tới cửa hàng mua sắm ở gần đó, ghé vào quán café mình thường ngồi. Nghe thử, nhìn thử, nếm thử, rồi so sánh với ký ức của bản thân.
Ngày hôm nay đi vào công ty, cô tìm lại cảm giác được làm việc lúc trước, quan sát từng người mà mình quen biết.
Trước mắt không phát hiện ra vấn đề gì, thế nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm.
Thủy Ngân quay người ngồi lại trước bàn làm việc, lật xem một quyển sổ được viết kín chữ. Đó là quyển sổ cô viết ngày hôm qua, cả đêm cô không ngủ mà ngồi nhớ lại từng thế giới mình đã trải qua, nhớ lại sự xuất hiện của Hệ thống, nhớ lại những đoạn đối thoại giữa mình và Hệ thống rồi thử tiến hành phân tích.
Lúc mới bắt đầu đi đến thế giới mới, cô cũng đã từng phân tích kiểu này, nhưng càng về sau, Hệ thống xuất hiện càng ít, lại hạn chế can thiệp vào hành động của cô. Cô có phân tích cũng không ra cái gì, cho nên không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy cách làm của Hệ thống thiếu tính logic lẫn mục đích thực hiện.
Thời điểm nó mới xuất hiện đã tự xưng là "Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt", nhưng sự “uốn nắn” của nó lại diễn ra không lâu lắm, về sau lại gần như từ chủ động can thiệp biến thành bị động quan sát ―― rất giống như đang làm thí nghiệm.
Nhất định là nó muốn làm cái gì đó đối với cô, Thủy Ngân nhớ rõ một chuyện, mới đầu Hệ thống đã từng nói qua, nếu cô không thể đạt tới tiêu chuẩn của Hệ thống thì sẽ tiếp tục tiến vào trong các thế giới khác nhau mà không thể trở lại thế giới nguyên bản này. Bây giờ hiển nhiên cô chưa đạt tới tiêu chuẩn mà Hệ thống nói nhưng vẫn được trở về.
Bởi vậy có hai suy đoán như sau:
Một: Kỳ thật cô đã đạt đến tiêu chuẩn của Hệ thống cho nên mới trở về. Nếu là vậy, cái tiêu chuẩn mà Hệ thống nhắc tới không hề giống như những gì mà nó đưa ra ban đầu. Có lẽ nó căn bản không phải là Hệ thống uốn nắn phụ nữ tốt gì, hẳn là có mục đích khác nào đó;
Hai: Cô không đạt tới tiêu chuẩn, cho nên cô chưa hề quay trở lại thế giới nguyên bản. Nói cách khác, cái thế giới nhìn qua rất giống thế giới thực của cô này, cũng là giả.
Cũng có thể có khả năng khác, nhưng manh mối quá ít, Thủy Ngân không thể làm ra phân tích cụ thể được. Tuy vậy, dựa theo tình hình hiện tại mà nói, cô đã quay trở lại thế giới nguyên bản, Hệ thống đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, có khả năng như vậy ư?
Không có khả năng. Mặc dù nó không xuất hiện, nhưng nhất định nó vẫn còn ở đó.
Thủy Ngân ấn nét bút viết một dòng chữ ―― "Nhân tố để xác định thế giới hư ảo: Hệ thống, kịch bản, các nhân vật đã từng xuất hiện ở thế giới giả định."
Cô xác định một thế giới là hư ảo bởi vì có sự tồn tại của hệ thống và kịch bản bị cưỡng ép tiến vào trong đầu. Giống như thế giới trước đó, cho dù rất tốt đẹp, nhưng có Hệ thống, có kịch bản, có Triệu Đoan Trạch và Dao Hân, cô hoàn toàn nhận định đó là giả, cho nên cô không hề có sự dao động, mà chỉ có sự bài xích mãnh liệt.
Thế giới trước đó không có ai chết nhưng cô vẫn có thể rời đi. Thủy Ngân cảm thấy điều ấy có liên quan đến ý chí của bản thân mình, cũng có liên hệ với sự thiết lập của Hệ thống, là nó để cho cô rời đi.
Cô nghĩ, nếu mình đã có thể tự rời khỏi thế giới hư ảo một lần, vậy hiện tại thì sao? Nếu như cô cũng cảm thấy thế giới này là giả tạo, cực kỳ muốn rời đi, liệu cô có chuyển đến một thế giới khác hay không? Mà thế giới khác đó có thật sự tồn tại?
Mà cũng có thể là không được, Thủy Ngân không có cách nào tự khẳng định thế giới này là hư ảo. Cô sinh ra ở đây, ở nơi này cô thành lập hoàn chỉnh thế giới quan của mình. Nếu muốn lật đổ tất cả thì cô có thể sống yên ổn ở nơi đâu?
Không cần biết Thuỷ Ngân suy nghĩ ra sao, chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua mà không phát sinh bất kỳ việc gì “kỳ lạ” đối với cô. Sinh hoạt hết sức bình thường, ai nấy đều bình lặng trải qua cuộc sống của mình.
Lúc này, Thuỷ Ngân nhận được điện thoại của Lục Ích Nguyên gọi tới.
Lục Ích Nguyên là bạn trai cũ của cô, sau khi trải qua mối tình đầu với tên súc sinh Tần Sở kia, anh ta là người khiến cho cô tin tưởng vào tình yêu một lần nữa. Hai người học chung trường đại học, Lục Ích Nguyên là học trưởng, lúc trước từng dạy cho cô rất nhiều thứ, cho cô được thể nghiệm rất nhiều điều mới lạ trong cuộc sống. Chỉ có điều, cuối cùng Lục Ích Nguyên vẫn từ bỏ người bạn gái chẳng có gì là cô, lựa chọn một vị tiểu thư danh giá có gia thế tương đương để kết hôn. Sau khi Thủy Ngân từ chối trở thành tình nhân của anh ta thì quan hệ của hai người hoàn toàn rạn nứt.
Về sau Lục Ích Nguyên không ngừng quấy rối làm phiền, Thủy Ngân dứt khoát xác định quan hệ với người bạn trai thứ ba tên là Khấu Hồi, hoàn toàn vạch rõ giới hạn với anh ta.
Nghĩ lại một chút, Thủy Ngân nhớ là hình như đã một năm rồi mình không hề có liên lạc gì với Lục Ích Nguyên, đột nhiên anh ta gọi điện thoại tới để làm gì?
Mang trong lòng sự hoài nghi, Thủy Ngân tiếp cú điện thoại này.
Lục Ích Nguyên giống như là uống say, không ngừng gọi tên cô, liên tục phàn nàn vợ của mình chẳng có cái gì tốt cả, sau đó nói với cô rằng: "Anh hối hận rồi, A Ngân, anh hối hận từ lâu rồi. Anh muốn em quay trở lại bên anh, chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước kia. Chỉ có em mới là người thích hợp với anh nhất."
Thủy Ngân không có hứng thú nghe tiếp nữa, cúp điện thoại, nghĩ xem cuộc điện thoại này của Lục Ích Nguyên có tính là một việc “kỳ lạ” của thế giới này hay không.
Lục Ích Nguyên không chỉ gọi điện thoại một lần này, ngày hôm sau đi làm, Thủy Ngân nhận được một bó hoa thật lớn. Cô mở tấm thiệp nhìn thoáng qua, trên đó viết: "Em nhớ không, đây là loại hoa mà anh tặng em vào lần đầu tiên chúng ta hẹn hò."
Thủy Ngân không nhớ ra đây là loại hoa gì, cũng không nhớ nổi lần đầu hẹn hò ra làm sao, nhưng cô đoán được đây là hoa mà Lục Ích Nguyên đưa tới. Không những vậy, cô còn có thể đoán được tiếp theo Lục Ích Nguyên sẽ làm cái gì. Anh ta sẽ tặng hoa, tặng quà, gửi đồ cho cô mỗi ngày; rất có thể là tặng lại những thứ mà anh ta đã từng tặng cô lúc trước, để cho cô nhớ lại những hồi ức tốt đẹp ở trong quá khứ.
Thủy Ngân thật sự hiểu rất rõ người bạn trai cũ này, quả nhiên Lục Ích Nguyên hành động y như những gì mà cô nghĩ, chăm chỉ tặng quà hàng ngày. Đáng tiếc phần lớn những thứ mà anh ta đưa tới Thủy Ngân đã quên hết rồi, mà dù có nhớ thì cũng chẳng có cảm xúc gì.
Một tháng trôi qua, Lục Ích Nguyên bỗng xuất hiện trên quảng trường nhỏ ở dưới lầu của công ty. Anh ta đi cùng với hơn mười người bạn của mình, mỗi người đi một cái xe thể thao mui trần, chở đầy hoa hồng.
Hình ảnh quen thuộc có trong vô số bộ phim thần tượng, nhưng cũng hấp dẫn thu hút không ít nữ sinh. Các nam nữ công nhân viên làm việc trong toà nhà túm tụm lại một chỗ, thi nhau chụp ảnh, hào hứng thảo luận xem không biết là vị nào đang được anh chàng giàu có kia theo đuổi.
Lục Ích Nguyên chờ mãi không thấy nhân vật nữ chính xuất hiện, đành phải dẫn theo đám bạn lên lầu chủ động đi tìm. Thủy Ngân đang cầm bút vẽ sơ đồ phác thảo, giương mắt nhìn nhóm người đột nhiên xông vào công ty này.
"Anh Lục đang làm cái gì vậy?"
Lục Ích Nguyên đi đến trước mặt cô, biểu lộ hết sức thâm tình: "Anh đã từng đánh mất người con gái mà anh yêu, vì thế mà hối hận vô số lần. Anh không biết mình cần em đến mức nào cho đến khi nghe được tin em có bạn trai mới. Lúc ấy, anh mới hiểu rõ mình không thể chịu đựng được điều đó. Anh đã từng nghĩ đến chuyện dứt khoát buông tay, nhưng anh không làm nổi. Cầu xin em, hãy tha thứ cho sự ngu xuẩn trước kia của anh. Anh hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, cho nên anh mới đi đến trước mặt em như thế này."
Thủy Ngân nhướng mày, quét mắt nhìn đám người kích động xung quanh: "Vợ của anh có biết anh đang làm chuyện này hay không?"
Lục Ích Nguyên cười nói, "Anh đã ly hôn với cô ta rồi. Anh cũng biết em đã chia tay với Khấu Hồi. Chúng ta đều nhớ thương lẫn nhau, hai người chúng ta trở thành một đôi mới là thích hợp nhất."
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống, "Khi anh và em còn bên nhau, anh đã từng nói muốn cho em một buổi hôn lễ, tự thiết kế chiếc nhẫn kim cương cho em, nhưng khi đó anh không làm được, anh thực sự xin lỗi. Hiện tại, em có nguyện ý tiếp nhận chiếc nhẫn cùng lời hứa đến muộn này hay không?"
Thủy Ngân bắt đầu cảm thấy có chút khác thường. Lục Ích Nguyên ly hôn với vợ rồi chạy đến tìm cô muốn được gương vỡ lại lành ư?
Đám bạn của Lục Ích Nguyên đứng bên cạnh ồn ào, "Đồng ý quay lại đi, lúc trước hai người thích nhau đến vậy mà. Bây giờ đi tới đi lui vẫn quay trở lại với nhau, không phải rất tốt hay sao?"
"Đúng đó, hai người bỏ lỡ nhau lâu như vậy, đừng lãng phí thời gian nữa, mau quay về bên nhau đi!"
"Ích Nguyên đã quyết tâm mang hạnh phúc đến cho em, chỉ còn chờ em đồng ý nữa thôi đấy!"
Thủy Ngân còn nghe thấy hai nữ nhân viên của công ty nhỏ giọng kêu lên, "Lãng mạn quá đi, giống hệt như tiểu thuyết tình cảm vậy."
Cô nhìn màn kịch ở trước mắt, không chút do dự cầm điện thoại lên, "Rời khỏi đây ngay, đừng quấy rầy chúng tôi làm việc. Không đi thì tôi báo cảnh sát đấy."
Bởi vì nữ chính không chịu phối hợp mà vở kịch này không thể đạt được kết cục viên mãn, hạ màn không mấy vui vẻ gì. Thủy Ngân tiếp tục làm việc cho đến trưa, gần tới giờ tan làm mới xách túi lên rời khỏi công ty.
Cô đi đến viện điều dưỡng ở ngoại ô thăm một người bạn, Văn Viện. Sau khi Thuỷ Ngân bị cô lập ở cấp ba, Văn Viện là người đầu tiên chủ động đối xử tốt với cô, cho nên bọn họ trở thành bạn bè. Văn Viện là người bạn duy trì mối quan hệ với cô lâu nhất và cũng là tốt nhất.
Hai năm trước, bởi vì bạn trai bắt cá hai tay mà Văn Viện mắc bệnh trầm cảm, mấy lần tự sát không thành. Đến giờ tình trạng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, cho nên người nhà mới đưa Văn Viện đến viện điều dưỡng. Những khi trạng thái đặc biệt xấu, Văn Viện còn từ chối việc để Thuỷ Ngân qua đây thăm mình.
Lần này, Thủy Ngân tới mà không thông báo trước. Đến nơi nhìn thấy Văn Viện ngồi trên thảm cỏ nói cười với người ta, hoàn toàn khác với trạng thái khi xưa. Thấy cô đến, Văn Viện hết sức vui mừng vẫy tay gọi cô, "Thủy Ngân, lâu rồi mới tới thăm mình nha."
Văn Viện cười giống như thời điểm các cô vừa mới quen nhau, chưa vì người bạn trai kia tan tan hợp hợp dây dưa không dứt mà mắc bệnh trầm cảm.
Nhân viên chăm sóc cũng đã quen với Thuỷ Ngân, lên tiếng chào hỏi: "Trạng thái gần đây của Văn Viện rất khá. Nếu có thể duy trì tốt tình trạng này thì có thể được ra viện sớm thôi."
Thủy Ngân ngồi bên cạnh Văn Viện, nhân viên chăm sóc nhường lại không gian cho các cô, để hai người có thể yên tĩnh nói chuyện.
"Văn Viện, cậu có khoẻ không?"
"Mình rất tốt, mình cảm thấy mình có thể cảm giác được sự vui vẻ. Cũng có hứng thú lại với chụp ảnh và dương cầm. Nói không chừng, một thời gian nữa mình có thể tiếp tục làm âm nhạc, khi khắp nơi chụp ảnh nữa ấy."
Thủy Ngân cẩn thận quan sát nét mặt Văn Viện, "Tất cả đều ổn thoả hết sao?"
Văn Viện khẽ nghiêng đầu, "Ừ."
Cô nàng xích lại gần Thủy Ngân, thân mật nhỏ giọng nói: "Mình đã nghe được chuyện của cậu rồi nha, Lục Ích Nguyên tìm đến cậu mong tái hợp lại đúng không? Thật tốt quá, lúc trước hai người ở bên nhau vui vẻ như vậy, mình vẫn luôn nghĩ hai người không nên chia tay. Bây giờ mình thấy mừng cho cậu lắm."
"Cuộc sống của chúng ta đều trở nên tốt hơn, như vậy thật tốt."
"Mình muốn khoẻ thật nhanh, đợi đến khi cậu tổ chức hôn lễ, mình có thể đi về làm phù dâu rồi."
Sau khi về nhà từ viện điều dưỡng, Thủy Ngân lấy quyển vở ra, viết vào đó hai câu "Lục Ích Nguyên cầu hôn" và "Văn Viện khỏi hẳn", lại ở phía sau đánh mấy dấu chấm hỏi.
"Anh nghe nói em muốn ra ngoài tự mình thành lập công ty đúng không? Anh muốn tặng em cái này, nếu biết chắc chắn em sẽ không từ chối đâu." Lục Ích Nguyên vẫn chưa hề từ bỏ, không ngừng tìm tới chỗ cô, "Anh đã tìm cho em một địa điểm mở văn phòng cực kỳ tốt. Khu nhà có kiểu dáng Châu Âu, có vườn hoa mà trước kia em từng nói muốn có ấy, em thấy thế nào?"
Thủy Ngân vẫn từ chối theo thường lệ.
Bệnh trầm cảm của Văn Viện hoàn toàn khỏi hẳn, cô nàng triệt để thoát khỏi sự thất bại trong tình cảm giống như Thuỷ Ngân hy vọng lúc trước, tích cực hướng tới cuộc sống mới, không có việc gì sẽ đến tìm cô nói chuyện phiếm.
Hai người thường xuyên nhắc tới Lục Ích Nguyên, lần nào Văn Viện cũng khuyên nhủ cô: "Cậu đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi, anh ấy đáng thương quá, ngày nào cũng trông ngóng chờ đợi cậu. Đàn ông tốt như vậy mà không nắm chặt thì về sau nhất định sẽ hối hận đấy."
Mỗi lần Văn Viện nói như vậy, Thủy Ngân sẽ nhìn chằm chằm vào cô nàng thật lâu. Văn Viện thấy vậy liền cười cười, chọc vào mặt cô bảo: "Sao tự dưng lại nhìn mình kỳ quái như thế? Mình nói không đúng sao?"
Thủy Ngân: "Mình sẽ không đồng ý, Văn Viện, cậu cũng đừng nhắc đến nữa."
Lục Ích Nguyên theo đuổi suốt một năm, cả đồng nghiệp lẫn bạn bè của Thủy Ngân đều biết chuyện về anh chàng si tình này, không khỏi cảm thán, lại cảm thấy khó hiểu trước trái tim sắt đá của nhân vật nữ chính. Thủy Ngân thường xuyên nghe được người quen vừa cười vừa trêu rằng: "Bao giờ thì cô kết hôn với Lục Ích Nguyên thế?"
Dường như tất cả mọi người đều nhận định hai người bọn họ là một đôi. Lục Ích Nguyên si tình, cô nhất định sẽ đáp lại, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Việc giải thích thì không cần thiết, chỉ cần không đáp lại thì hết thảy đều là vô dụng.
Thủy Ngân cảm thấy mọi thứ càng ngày càng kỳ quái, thế giới đột nhiên trở nên rất nhỏ, âm thanh thì càng lúc càng lớn, những người xung quanh thì đang đồng thanh nói cùng một chữ: Kết hôn. Thật giống như bọn họ là nam – nữ chính trong một quyển tiểu thuyết tình cảm nào đó, nếu sau khi trải qua mưa gió mà không quay trở về bên nhau, không tổ chức hôn lễ ngọt ngào, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh thì câu chuyện không có cách nào kết thúc được.
Rốt cuộc, chuyện hoang đường nhất cũng đã phát sinh.
Thậm chí Thủy Ngân còn không biết rõ nó đã phát sinh như thế nào, cô chỉ biết sau khi mình khôi phục lại thần trí, không hiểu sao thời gian bị đẩy về sau mấy tháng. Trong khoảng thời gian đó cô đã chấp nhận lời cầu hôn của Lục Ích Nguyên, hai người đang ở trên một chiếc du thuyền để cử hành hôn lễ.
Cô nhìn chiếc áo cưới cấp cao được thiết kế riêng trên người mình, lại nhìn Lục Ích Nguyên đứng đối diện với nụ cười thoả mãn trên mặt, trông thấy đông đảo khách khứa ở dưới đài đang vỗ tay, Văn Viện là người kích động nhất, cô nàng đang bận chụp ảnh cho hai người.
―― Tất cả những thứ này đều hoang đường đến cực điểm.
Lục Ích Nguyên xỏ chiếc nhẫn vào tay của Thuỷ Ngân, có chút kích động ôm lấy eo cô, "Hiện tại anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, mấy tháng nữa con của chúng ta ra đời, như vậy mọi thứ đã viên mãn rồi."
Thủy Ngân đột nhiên đẩy anh ta ra, nhìn bụng dưới hơi lồi ra của mình, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
Giả, thế giới này là giả.
Cô nhấc váy chạy xuống đài, Lục Ích Nguyên ở phía sau kêu lên sợ hãi: "A Ngân, em làm gì thế?"
Thủy Ngân không để ý đến anh ta, Văn Viện hạ máy ảnh xuống, lo lắng chạy tới kéo tay của cô, "Thủy Ngân, cậu sao vậy? Đột nhiên lại hành động lạ như thế?"
Thủy Ngân dứt khoát rút tay ra, tiếp tục xuyên qua khách khứa chạy về phía trước. Đoàn khách khó hiểu lao xao thảo luận không biết là cô dâu bị làm sao. Phần lớn bọn họ đều cảm thấy bộ dạng hiện tại của cô có chút điên rồ, nhưng Thủy Ngân biết rõ, mình không hề điên mà là do thế giới này có vấn đề.
Rốt cuộc Lục Ích Nguyên cũng đuổi kịp, có chút không vui níu cô lại, "A Ngân, đây là hôn lễ của chúng ta, em đừng náo loạn nữa. Nếu em thấy mệt thì anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi, đừng để người khác chê cười."
Thủy Ngân không hề nói một câu, nắm con dao ăn ở trên bàn dành cho khách, dứt khoát đâm thẳng vào ngực của Lục Ích Nguyên. Trong nháy mắt, máu tươi trào ra, Lục Ích Nguyên đổ xuống, đám người rít gào ầm ĩ.
Khung cảnh hết sức hỗn loạn, có người đi tới đỡ Lục Ích Nguyên dậy, có người gọi điện thoại cho cấp cứu, có người la to, có người muốn giữ lấy Thủy Ngân ――
Ở giữa khung cảnh náo loạn ồn ào ấy, Thủy Ngân giật vòng hoa cài đầu xuống, hất đôi giày cao gót trên chân ra, đẩy vô số bàn tay muốn túm lấy cô, giẫm chân lên mạn thuyền, không hề do dự mà nhảy xuống.
【 Ting ―― giám sát kết thúc ―― 】
Thủy Ngân làm việc cho một công ty thiết kế kiến trúc thuộc top mười trong nước. Công việc chính của cô là thiết kế, tiền lương khá cao. Làm việc tích luỹ kinh nghiệm đã được vài năm, lượng khách hàng cũng hết sức ổn định. Trước khi đột ngột bị đưa đến những thế giới kia, cô đang chuẩn bị xin nghỉ việc để tự ra ngoài thành lập công ty của riêng mình.
"Chị Thuỷ, hôm nay vẫn xinh đẹp như thường lệ nha." Trợ lý thấy cô bước vào văn phòng, cười hì hì khen một tiếng, theo thói quen cũ bưng một tách café đưa tới.
"Chị ăn sáng chưa, có cần em đi mua không?"
Thủy Ngân nhìn cô trợ lý mặc chiếc váy vàng nhạt trước mặt này nhiều hơn một chút, nghĩ mãi mà không nhớ ra tên. Đối với cô mà nói, thực sự là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi.
"Không cần, cám ơn em."
Dưới góc độ của cô bé này thì chẳng qua hai người chỉ cách có mỗi hôm chủ nhật là không nhìn thấy nhau mà thôi; nhưng Thủy Ngân lại giống như cách cả một đời. Tất cả những thứ trước mắt vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Những đồng nghiệp đi tới đi lui trong văn phòng lên tiếng chào hỏi cô, cô chỉ mơ hồ nhớ được tên của hai người.
Thuỷ Ngân mở hồ sơ những người mình liên lạc ra nhìn qua một lượt, rồi đến danh sách ghi chép thông tin của nhân viên công ty, nhìn ảnh đối chiếu với chỗ ngồi; tiếp đó mở đến lịch trình của một ngày, một tuần, một tháng mà bản thân vẫn làm theo thói quen ra. Cô xem lại những thiết kế mà mình đã làm lúc trước, làm quen với các hạng mục thiết kế đang làm dở. Cả một ngày làm việc đâu vào đấy dần dần cũng trôi qua.
Đây là một ngày cực kỳ bình thường, cả thân thể và ý thức dường như đều hiểu rõ đây hẳn là thế giới nguyên bản của cô. Vậy là cứ theo tự nhiên mà bắt đầu sinh hoạt theo thói quen.
Thuỷ Ngân đã làm đến vị trí này, giờ giấc làm việc cũng không còn quá khắt khe. Mấy nhà thiết kế khác đã sớm đi ra ngoài bàn công việc, còn có người trước khi đi mời cô cùng tham dự ăn liên hoan. Thủy Ngân từ chối, ở lại một mình trong phòng làm việc.
Tổ hạng mục do cô phụ trách có mấy người, tất cả đều đứng ngồi không yên, ai nấy đều mong ngóng người lãnh đạo trực tiếp là cô mau chóng tan tầm còn về nhà cho sớm. Thủy Ngân cũng không có ý giữ bọn họ ở lại, kêu bọn họ có thể về được rồi. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều lộ ra sự vui mừng xen lẫn sợ hãi, cô bé trợ lý là ngạc nhiên nhất, xách túi lên thử hỏi: "Vậy em đi về trước nhé?"
"Đi đi." Thủy Ngân rời khỏi máy tính và bàn làm việc, đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm thành thị bên ngoài. Thoát khỏi sự tập trung vào công việc, cô lại bất giác nhớ tới vấn đề kia.
Hôm qua, cô lật tung từng ngóc ngách trong nhà, muốn nhớ lại tất cả những ký ức liên quan đến mỗi món đồ mình tìm được. Cô lại tới cửa hàng mua sắm ở gần đó, ghé vào quán café mình thường ngồi. Nghe thử, nhìn thử, nếm thử, rồi so sánh với ký ức của bản thân.
Ngày hôm nay đi vào công ty, cô tìm lại cảm giác được làm việc lúc trước, quan sát từng người mà mình quen biết.
Trước mắt không phát hiện ra vấn đề gì, thế nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm.
Thủy Ngân quay người ngồi lại trước bàn làm việc, lật xem một quyển sổ được viết kín chữ. Đó là quyển sổ cô viết ngày hôm qua, cả đêm cô không ngủ mà ngồi nhớ lại từng thế giới mình đã trải qua, nhớ lại sự xuất hiện của Hệ thống, nhớ lại những đoạn đối thoại giữa mình và Hệ thống rồi thử tiến hành phân tích.
Lúc mới bắt đầu đi đến thế giới mới, cô cũng đã từng phân tích kiểu này, nhưng càng về sau, Hệ thống xuất hiện càng ít, lại hạn chế can thiệp vào hành động của cô. Cô có phân tích cũng không ra cái gì, cho nên không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy cách làm của Hệ thống thiếu tính logic lẫn mục đích thực hiện.
Thời điểm nó mới xuất hiện đã tự xưng là "Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt", nhưng sự “uốn nắn” của nó lại diễn ra không lâu lắm, về sau lại gần như từ chủ động can thiệp biến thành bị động quan sát ―― rất giống như đang làm thí nghiệm.
Nhất định là nó muốn làm cái gì đó đối với cô, Thủy Ngân nhớ rõ một chuyện, mới đầu Hệ thống đã từng nói qua, nếu cô không thể đạt tới tiêu chuẩn của Hệ thống thì sẽ tiếp tục tiến vào trong các thế giới khác nhau mà không thể trở lại thế giới nguyên bản này. Bây giờ hiển nhiên cô chưa đạt tới tiêu chuẩn mà Hệ thống nói nhưng vẫn được trở về.
Bởi vậy có hai suy đoán như sau:
Một: Kỳ thật cô đã đạt đến tiêu chuẩn của Hệ thống cho nên mới trở về. Nếu là vậy, cái tiêu chuẩn mà Hệ thống nhắc tới không hề giống như những gì mà nó đưa ra ban đầu. Có lẽ nó căn bản không phải là Hệ thống uốn nắn phụ nữ tốt gì, hẳn là có mục đích khác nào đó;
Hai: Cô không đạt tới tiêu chuẩn, cho nên cô chưa hề quay trở lại thế giới nguyên bản. Nói cách khác, cái thế giới nhìn qua rất giống thế giới thực của cô này, cũng là giả.
Cũng có thể có khả năng khác, nhưng manh mối quá ít, Thủy Ngân không thể làm ra phân tích cụ thể được. Tuy vậy, dựa theo tình hình hiện tại mà nói, cô đã quay trở lại thế giới nguyên bản, Hệ thống đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, có khả năng như vậy ư?
Không có khả năng. Mặc dù nó không xuất hiện, nhưng nhất định nó vẫn còn ở đó.
Thủy Ngân ấn nét bút viết một dòng chữ ―― "Nhân tố để xác định thế giới hư ảo: Hệ thống, kịch bản, các nhân vật đã từng xuất hiện ở thế giới giả định."
Cô xác định một thế giới là hư ảo bởi vì có sự tồn tại của hệ thống và kịch bản bị cưỡng ép tiến vào trong đầu. Giống như thế giới trước đó, cho dù rất tốt đẹp, nhưng có Hệ thống, có kịch bản, có Triệu Đoan Trạch và Dao Hân, cô hoàn toàn nhận định đó là giả, cho nên cô không hề có sự dao động, mà chỉ có sự bài xích mãnh liệt.
Thế giới trước đó không có ai chết nhưng cô vẫn có thể rời đi. Thủy Ngân cảm thấy điều ấy có liên quan đến ý chí của bản thân mình, cũng có liên hệ với sự thiết lập của Hệ thống, là nó để cho cô rời đi.
Cô nghĩ, nếu mình đã có thể tự rời khỏi thế giới hư ảo một lần, vậy hiện tại thì sao? Nếu như cô cũng cảm thấy thế giới này là giả tạo, cực kỳ muốn rời đi, liệu cô có chuyển đến một thế giới khác hay không? Mà thế giới khác đó có thật sự tồn tại?
Mà cũng có thể là không được, Thủy Ngân không có cách nào tự khẳng định thế giới này là hư ảo. Cô sinh ra ở đây, ở nơi này cô thành lập hoàn chỉnh thế giới quan của mình. Nếu muốn lật đổ tất cả thì cô có thể sống yên ổn ở nơi đâu?
Không cần biết Thuỷ Ngân suy nghĩ ra sao, chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua mà không phát sinh bất kỳ việc gì “kỳ lạ” đối với cô. Sinh hoạt hết sức bình thường, ai nấy đều bình lặng trải qua cuộc sống của mình.
Lúc này, Thuỷ Ngân nhận được điện thoại của Lục Ích Nguyên gọi tới.
Lục Ích Nguyên là bạn trai cũ của cô, sau khi trải qua mối tình đầu với tên súc sinh Tần Sở kia, anh ta là người khiến cho cô tin tưởng vào tình yêu một lần nữa. Hai người học chung trường đại học, Lục Ích Nguyên là học trưởng, lúc trước từng dạy cho cô rất nhiều thứ, cho cô được thể nghiệm rất nhiều điều mới lạ trong cuộc sống. Chỉ có điều, cuối cùng Lục Ích Nguyên vẫn từ bỏ người bạn gái chẳng có gì là cô, lựa chọn một vị tiểu thư danh giá có gia thế tương đương để kết hôn. Sau khi Thủy Ngân từ chối trở thành tình nhân của anh ta thì quan hệ của hai người hoàn toàn rạn nứt.
Về sau Lục Ích Nguyên không ngừng quấy rối làm phiền, Thủy Ngân dứt khoát xác định quan hệ với người bạn trai thứ ba tên là Khấu Hồi, hoàn toàn vạch rõ giới hạn với anh ta.
Nghĩ lại một chút, Thủy Ngân nhớ là hình như đã một năm rồi mình không hề có liên lạc gì với Lục Ích Nguyên, đột nhiên anh ta gọi điện thoại tới để làm gì?
Mang trong lòng sự hoài nghi, Thủy Ngân tiếp cú điện thoại này.
Lục Ích Nguyên giống như là uống say, không ngừng gọi tên cô, liên tục phàn nàn vợ của mình chẳng có cái gì tốt cả, sau đó nói với cô rằng: "Anh hối hận rồi, A Ngân, anh hối hận từ lâu rồi. Anh muốn em quay trở lại bên anh, chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước kia. Chỉ có em mới là người thích hợp với anh nhất."
Thủy Ngân không có hứng thú nghe tiếp nữa, cúp điện thoại, nghĩ xem cuộc điện thoại này của Lục Ích Nguyên có tính là một việc “kỳ lạ” của thế giới này hay không.
Lục Ích Nguyên không chỉ gọi điện thoại một lần này, ngày hôm sau đi làm, Thủy Ngân nhận được một bó hoa thật lớn. Cô mở tấm thiệp nhìn thoáng qua, trên đó viết: "Em nhớ không, đây là loại hoa mà anh tặng em vào lần đầu tiên chúng ta hẹn hò."
Thủy Ngân không nhớ ra đây là loại hoa gì, cũng không nhớ nổi lần đầu hẹn hò ra làm sao, nhưng cô đoán được đây là hoa mà Lục Ích Nguyên đưa tới. Không những vậy, cô còn có thể đoán được tiếp theo Lục Ích Nguyên sẽ làm cái gì. Anh ta sẽ tặng hoa, tặng quà, gửi đồ cho cô mỗi ngày; rất có thể là tặng lại những thứ mà anh ta đã từng tặng cô lúc trước, để cho cô nhớ lại những hồi ức tốt đẹp ở trong quá khứ.
Thủy Ngân thật sự hiểu rất rõ người bạn trai cũ này, quả nhiên Lục Ích Nguyên hành động y như những gì mà cô nghĩ, chăm chỉ tặng quà hàng ngày. Đáng tiếc phần lớn những thứ mà anh ta đưa tới Thủy Ngân đã quên hết rồi, mà dù có nhớ thì cũng chẳng có cảm xúc gì.
Một tháng trôi qua, Lục Ích Nguyên bỗng xuất hiện trên quảng trường nhỏ ở dưới lầu của công ty. Anh ta đi cùng với hơn mười người bạn của mình, mỗi người đi một cái xe thể thao mui trần, chở đầy hoa hồng.
Hình ảnh quen thuộc có trong vô số bộ phim thần tượng, nhưng cũng hấp dẫn thu hút không ít nữ sinh. Các nam nữ công nhân viên làm việc trong toà nhà túm tụm lại một chỗ, thi nhau chụp ảnh, hào hứng thảo luận xem không biết là vị nào đang được anh chàng giàu có kia theo đuổi.
Lục Ích Nguyên chờ mãi không thấy nhân vật nữ chính xuất hiện, đành phải dẫn theo đám bạn lên lầu chủ động đi tìm. Thủy Ngân đang cầm bút vẽ sơ đồ phác thảo, giương mắt nhìn nhóm người đột nhiên xông vào công ty này.
"Anh Lục đang làm cái gì vậy?"
Lục Ích Nguyên đi đến trước mặt cô, biểu lộ hết sức thâm tình: "Anh đã từng đánh mất người con gái mà anh yêu, vì thế mà hối hận vô số lần. Anh không biết mình cần em đến mức nào cho đến khi nghe được tin em có bạn trai mới. Lúc ấy, anh mới hiểu rõ mình không thể chịu đựng được điều đó. Anh đã từng nghĩ đến chuyện dứt khoát buông tay, nhưng anh không làm nổi. Cầu xin em, hãy tha thứ cho sự ngu xuẩn trước kia của anh. Anh hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, cho nên anh mới đi đến trước mặt em như thế này."
Thủy Ngân nhướng mày, quét mắt nhìn đám người kích động xung quanh: "Vợ của anh có biết anh đang làm chuyện này hay không?"
Lục Ích Nguyên cười nói, "Anh đã ly hôn với cô ta rồi. Anh cũng biết em đã chia tay với Khấu Hồi. Chúng ta đều nhớ thương lẫn nhau, hai người chúng ta trở thành một đôi mới là thích hợp nhất."
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống, "Khi anh và em còn bên nhau, anh đã từng nói muốn cho em một buổi hôn lễ, tự thiết kế chiếc nhẫn kim cương cho em, nhưng khi đó anh không làm được, anh thực sự xin lỗi. Hiện tại, em có nguyện ý tiếp nhận chiếc nhẫn cùng lời hứa đến muộn này hay không?"
Thủy Ngân bắt đầu cảm thấy có chút khác thường. Lục Ích Nguyên ly hôn với vợ rồi chạy đến tìm cô muốn được gương vỡ lại lành ư?
Đám bạn của Lục Ích Nguyên đứng bên cạnh ồn ào, "Đồng ý quay lại đi, lúc trước hai người thích nhau đến vậy mà. Bây giờ đi tới đi lui vẫn quay trở lại với nhau, không phải rất tốt hay sao?"
"Đúng đó, hai người bỏ lỡ nhau lâu như vậy, đừng lãng phí thời gian nữa, mau quay về bên nhau đi!"
"Ích Nguyên đã quyết tâm mang hạnh phúc đến cho em, chỉ còn chờ em đồng ý nữa thôi đấy!"
Thủy Ngân còn nghe thấy hai nữ nhân viên của công ty nhỏ giọng kêu lên, "Lãng mạn quá đi, giống hệt như tiểu thuyết tình cảm vậy."
Cô nhìn màn kịch ở trước mắt, không chút do dự cầm điện thoại lên, "Rời khỏi đây ngay, đừng quấy rầy chúng tôi làm việc. Không đi thì tôi báo cảnh sát đấy."
Bởi vì nữ chính không chịu phối hợp mà vở kịch này không thể đạt được kết cục viên mãn, hạ màn không mấy vui vẻ gì. Thủy Ngân tiếp tục làm việc cho đến trưa, gần tới giờ tan làm mới xách túi lên rời khỏi công ty.
Cô đi đến viện điều dưỡng ở ngoại ô thăm một người bạn, Văn Viện. Sau khi Thuỷ Ngân bị cô lập ở cấp ba, Văn Viện là người đầu tiên chủ động đối xử tốt với cô, cho nên bọn họ trở thành bạn bè. Văn Viện là người bạn duy trì mối quan hệ với cô lâu nhất và cũng là tốt nhất.
Hai năm trước, bởi vì bạn trai bắt cá hai tay mà Văn Viện mắc bệnh trầm cảm, mấy lần tự sát không thành. Đến giờ tình trạng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, cho nên người nhà mới đưa Văn Viện đến viện điều dưỡng. Những khi trạng thái đặc biệt xấu, Văn Viện còn từ chối việc để Thuỷ Ngân qua đây thăm mình.
Lần này, Thủy Ngân tới mà không thông báo trước. Đến nơi nhìn thấy Văn Viện ngồi trên thảm cỏ nói cười với người ta, hoàn toàn khác với trạng thái khi xưa. Thấy cô đến, Văn Viện hết sức vui mừng vẫy tay gọi cô, "Thủy Ngân, lâu rồi mới tới thăm mình nha."
Văn Viện cười giống như thời điểm các cô vừa mới quen nhau, chưa vì người bạn trai kia tan tan hợp hợp dây dưa không dứt mà mắc bệnh trầm cảm.
Nhân viên chăm sóc cũng đã quen với Thuỷ Ngân, lên tiếng chào hỏi: "Trạng thái gần đây của Văn Viện rất khá. Nếu có thể duy trì tốt tình trạng này thì có thể được ra viện sớm thôi."
Thủy Ngân ngồi bên cạnh Văn Viện, nhân viên chăm sóc nhường lại không gian cho các cô, để hai người có thể yên tĩnh nói chuyện.
"Văn Viện, cậu có khoẻ không?"
"Mình rất tốt, mình cảm thấy mình có thể cảm giác được sự vui vẻ. Cũng có hứng thú lại với chụp ảnh và dương cầm. Nói không chừng, một thời gian nữa mình có thể tiếp tục làm âm nhạc, khi khắp nơi chụp ảnh nữa ấy."
Thủy Ngân cẩn thận quan sát nét mặt Văn Viện, "Tất cả đều ổn thoả hết sao?"
Văn Viện khẽ nghiêng đầu, "Ừ."
Cô nàng xích lại gần Thủy Ngân, thân mật nhỏ giọng nói: "Mình đã nghe được chuyện của cậu rồi nha, Lục Ích Nguyên tìm đến cậu mong tái hợp lại đúng không? Thật tốt quá, lúc trước hai người ở bên nhau vui vẻ như vậy, mình vẫn luôn nghĩ hai người không nên chia tay. Bây giờ mình thấy mừng cho cậu lắm."
"Cuộc sống của chúng ta đều trở nên tốt hơn, như vậy thật tốt."
"Mình muốn khoẻ thật nhanh, đợi đến khi cậu tổ chức hôn lễ, mình có thể đi về làm phù dâu rồi."
Sau khi về nhà từ viện điều dưỡng, Thủy Ngân lấy quyển vở ra, viết vào đó hai câu "Lục Ích Nguyên cầu hôn" và "Văn Viện khỏi hẳn", lại ở phía sau đánh mấy dấu chấm hỏi.
"Anh nghe nói em muốn ra ngoài tự mình thành lập công ty đúng không? Anh muốn tặng em cái này, nếu biết chắc chắn em sẽ không từ chối đâu." Lục Ích Nguyên vẫn chưa hề từ bỏ, không ngừng tìm tới chỗ cô, "Anh đã tìm cho em một địa điểm mở văn phòng cực kỳ tốt. Khu nhà có kiểu dáng Châu Âu, có vườn hoa mà trước kia em từng nói muốn có ấy, em thấy thế nào?"
Thủy Ngân vẫn từ chối theo thường lệ.
Bệnh trầm cảm của Văn Viện hoàn toàn khỏi hẳn, cô nàng triệt để thoát khỏi sự thất bại trong tình cảm giống như Thuỷ Ngân hy vọng lúc trước, tích cực hướng tới cuộc sống mới, không có việc gì sẽ đến tìm cô nói chuyện phiếm.
Hai người thường xuyên nhắc tới Lục Ích Nguyên, lần nào Văn Viện cũng khuyên nhủ cô: "Cậu đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi, anh ấy đáng thương quá, ngày nào cũng trông ngóng chờ đợi cậu. Đàn ông tốt như vậy mà không nắm chặt thì về sau nhất định sẽ hối hận đấy."
Mỗi lần Văn Viện nói như vậy, Thủy Ngân sẽ nhìn chằm chằm vào cô nàng thật lâu. Văn Viện thấy vậy liền cười cười, chọc vào mặt cô bảo: "Sao tự dưng lại nhìn mình kỳ quái như thế? Mình nói không đúng sao?"
Thủy Ngân: "Mình sẽ không đồng ý, Văn Viện, cậu cũng đừng nhắc đến nữa."
Lục Ích Nguyên theo đuổi suốt một năm, cả đồng nghiệp lẫn bạn bè của Thủy Ngân đều biết chuyện về anh chàng si tình này, không khỏi cảm thán, lại cảm thấy khó hiểu trước trái tim sắt đá của nhân vật nữ chính. Thủy Ngân thường xuyên nghe được người quen vừa cười vừa trêu rằng: "Bao giờ thì cô kết hôn với Lục Ích Nguyên thế?"
Dường như tất cả mọi người đều nhận định hai người bọn họ là một đôi. Lục Ích Nguyên si tình, cô nhất định sẽ đáp lại, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Việc giải thích thì không cần thiết, chỉ cần không đáp lại thì hết thảy đều là vô dụng.
Thủy Ngân cảm thấy mọi thứ càng ngày càng kỳ quái, thế giới đột nhiên trở nên rất nhỏ, âm thanh thì càng lúc càng lớn, những người xung quanh thì đang đồng thanh nói cùng một chữ: Kết hôn. Thật giống như bọn họ là nam – nữ chính trong một quyển tiểu thuyết tình cảm nào đó, nếu sau khi trải qua mưa gió mà không quay trở về bên nhau, không tổ chức hôn lễ ngọt ngào, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh thì câu chuyện không có cách nào kết thúc được.
Rốt cuộc, chuyện hoang đường nhất cũng đã phát sinh.
Thậm chí Thủy Ngân còn không biết rõ nó đã phát sinh như thế nào, cô chỉ biết sau khi mình khôi phục lại thần trí, không hiểu sao thời gian bị đẩy về sau mấy tháng. Trong khoảng thời gian đó cô đã chấp nhận lời cầu hôn của Lục Ích Nguyên, hai người đang ở trên một chiếc du thuyền để cử hành hôn lễ.
Cô nhìn chiếc áo cưới cấp cao được thiết kế riêng trên người mình, lại nhìn Lục Ích Nguyên đứng đối diện với nụ cười thoả mãn trên mặt, trông thấy đông đảo khách khứa ở dưới đài đang vỗ tay, Văn Viện là người kích động nhất, cô nàng đang bận chụp ảnh cho hai người.
―― Tất cả những thứ này đều hoang đường đến cực điểm.
Lục Ích Nguyên xỏ chiếc nhẫn vào tay của Thuỷ Ngân, có chút kích động ôm lấy eo cô, "Hiện tại anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, mấy tháng nữa con của chúng ta ra đời, như vậy mọi thứ đã viên mãn rồi."
Thủy Ngân đột nhiên đẩy anh ta ra, nhìn bụng dưới hơi lồi ra của mình, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
Giả, thế giới này là giả.
Cô nhấc váy chạy xuống đài, Lục Ích Nguyên ở phía sau kêu lên sợ hãi: "A Ngân, em làm gì thế?"
Thủy Ngân không để ý đến anh ta, Văn Viện hạ máy ảnh xuống, lo lắng chạy tới kéo tay của cô, "Thủy Ngân, cậu sao vậy? Đột nhiên lại hành động lạ như thế?"
Thủy Ngân dứt khoát rút tay ra, tiếp tục xuyên qua khách khứa chạy về phía trước. Đoàn khách khó hiểu lao xao thảo luận không biết là cô dâu bị làm sao. Phần lớn bọn họ đều cảm thấy bộ dạng hiện tại của cô có chút điên rồ, nhưng Thủy Ngân biết rõ, mình không hề điên mà là do thế giới này có vấn đề.
Rốt cuộc Lục Ích Nguyên cũng đuổi kịp, có chút không vui níu cô lại, "A Ngân, đây là hôn lễ của chúng ta, em đừng náo loạn nữa. Nếu em thấy mệt thì anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi, đừng để người khác chê cười."
Thủy Ngân không hề nói một câu, nắm con dao ăn ở trên bàn dành cho khách, dứt khoát đâm thẳng vào ngực của Lục Ích Nguyên. Trong nháy mắt, máu tươi trào ra, Lục Ích Nguyên đổ xuống, đám người rít gào ầm ĩ.
Khung cảnh hết sức hỗn loạn, có người đi tới đỡ Lục Ích Nguyên dậy, có người gọi điện thoại cho cấp cứu, có người la to, có người muốn giữ lấy Thủy Ngân ――
Ở giữa khung cảnh náo loạn ồn ào ấy, Thủy Ngân giật vòng hoa cài đầu xuống, hất đôi giày cao gót trên chân ra, đẩy vô số bàn tay muốn túm lấy cô, giẫm chân lên mạn thuyền, không hề do dự mà nhảy xuống.
【 Ting ―― giám sát kết thúc ―― 】
Bình luận facebook