Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-113
Chương 113: Diệt cỏ phải diệt tận gốc
(113)
Màn đêm dần trôi qua thật nhanh thật nhanh, cũng giống như thời gian của mỗi người ngày một ngắn đi. Ngày hôm sau, khi Trầm Uyển tỉnh dậy, Ngự Trầm Quân đã không còn nằm bên cạnh mình nữa. Cô ngồi dậy và dụi dụi mắt.
- Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Trầm Uyển sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bước ra ngoài và thấy ông bà ngoại đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng. Cô cũng cảm thấy, ông bà ngoại đang dần dần tiếp nhận mình rồi. Thật ra cũng không khó khăn giống những gì cô từng nghĩ:
- Chào buổi sáng ông bà ngoại ạ.
Trầm Uyển bước lại gần hai người họ để phụ một tay. Bà ngoại thấy thế liền gạt tay cô ra, kéo cô về phía bàn ăn:
- Cháu còn đang mang thai, ngồi yên đây cho bà.
Trầm Uyển liền bĩu môi làm nũng với bà ngoại:
- Cháu không sao thật mà.
Bà ngoại cười rồi nhéo má phúng phính của cô, bà lại nắm lấy bàn tay cô:
- Cháu chỉ cần ngồi yên ở đây là được, bữa sáng sắp xong rồi.
- Vâng ạ. Mà hai người có thấy Trầm Quân đâu không?
Nói ra mới nhớ, sáng giờ cô không thấy Ngự Trầm Quân đâu cả, không biết là hắn đi đâu rồi?
Ông ngoại vừa mang đồ ăn ra vừa nói:
- Cháu rể sáng sớm đã ra ngoài rồi.
- Thế á?
Không hiểu sao, Trầm Uyển lại cảm thấy có chút bất an. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng gạt đi sự bất an đó đi. Người ta nói phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, có lẽ cô cũng vậy.
Sau khi ăn sáng xong, cô trở về phòng nằm nghịch điện thoại. Cô có nhắn tin cho Ngự Trầm Quân, nhưng không thấy hắn ta trả lời.
- Anh ấy bận gì sao?
...
Ở bên kia, thuộc hạ mang nước ra rửa bàn tay nhuốm máu tươi của Ngự Trầm Quân, phía dưới sàn là một xác chết nằm trong vũng máu tươi.
Kì bước lại gần Ngự Trầm Quân:
- Chủ nhân, hậu duệ của Kim gia còn rất nhiều, chúng ta có cần diệt cỏ tận gốc không ạ?
Ngày hôm đó Ngự Trầm Quân cùng với Hoắc Thường Nghị mang người tới đưa Ngưng Tịnh đi, không chỉ thế mà còn tiêu diệt cả Kim gia. Tuy Kim Thực đã chết, nhưng nghe thuộc hạ của Hoắc Thường Nghị nói là Kim Tuyết Vũ đã trốn thoát. Nể tình cô ta từng là người phụ nữ của Hoắc Thường Nghị cho nên Ngự Trầm Quân không truy cứu chuyện này nữa.
Nhưng không ngờ Kim Tuyết Vũ lại dám xúi giục số hậu duệ còn xót lại của Kim gia tộc, tới thực hiện nhiệm vụ ám sát Trầm Uyển. Chính là tai nạn ngày hôm qua, hoàn toàn nhắm vào Trầm Uyển. Nhưng bọn chúng đã tính sai một giây, Trầm Uyển không hề lên xe taxi mà bọn chúng đã chuẩn bị trước, cô là lên xe taxi của tài xế người Pháp.
Tuy đã giết được tên đầu xỏ trong vụ việc gây ra tai nạn, nhưng hiện giờ còn Kim Tuyết Vũ cùng với số hậu duệ còn xót lại của Kim gia tộc, quả là rất đáng lo ngại. Vậy thì, đã diệt cỏ rồi phải diệt tận gốc vậy.
- Đi đi, ai họ Kim, giết không tha.
Lần trước Hoắc Thường Nghị nương tay, vốn dĩ Ngự Trầm Quân cũng không muốn nhúng tay vào nữa. Nhưng là Kim gia...muốn tìm đường xuống địa ngục một cách nhanh nhất, vậy thì hắn sẽ toại nguyện cho vậy. Dám ra tay với Trầm Uyển, những kẻ đó thật ngu xuẩn.
Kì nhất thời hơi giật mình trước ngữ điệu lạnh lẽo đầy chết chóc của Ngự Trầm Quân. Cũng lâu lắm rồi, kể từ khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương chính thức với Trầm Uyển, ông chủ không còn giết người nữa, không còn để bàn tay nhuốm đầy máu tươi nữa. Nhưng chính là những kẻ ngu xuẩn đó đã chạm vào giới hạn của ông chủ rồi. Có trách, cũng trách bọn chúng...động vào người không nên động vào:
- Tuân lệnh ông chủ.
Vũ không ở đây, Kì chính là cánh tay đắc lực thứ 2 của Ngự Trầm Quân. Sau khi giao việc xong, Ngự Trầm Quân mới cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của cô.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Anh bận lắm sao?"
"Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"
"..."
Trầm Uyển gửi rất nhiều tin nhắn cho Ngự Trầm Quân, câu nào cũng là câu hỏi hết. Đám thuộc hạ đang đứng bên cạnh, ai ai cũng kinh hãi vô cùng khi nhìn thấy thái độ của Ngự Trầm Quân thay đổi hoàn toàn. Khuôn mặt đẹp trai nhưng mang theo tia nguy hiểm chết chóc này, khi nãy còn tàn nhẫn giết người không chớp mắt. Vậy mà bây giờ chỉ đọc vài ba tin nhắn của tiểu thư, ông chủ thế mà lại nở nụ cười.
Chuyện này thật đáng sợ, tình yêu thật quá đáng sợ mà.
Nhưng đám thuộc hạ cũng không dám biểu lộ sự kinh ngạc của mình một cách lộ liễu. Chỉ cần lỡ chọc giận Ngự Trầm Quân, đến cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn nữa là.
Ngự Trầm Quân tay cầm điện thoại, sau khi đọc xong tin nhắn, nụ cười trên môi hắn cũng nhạt dần. Hắn liếc nhìn đám thuộc hạ rồi hờ hững ra lệnh:
- Các người dọn sạch chỗ này rồi trở về Las Vegas đi.
Ngự Trầm Quân hạ lệnh như vậy khiến cho tất cả thuộc hạ càng kinh sợ hơn. Trải qua vụ khi nãy, vậy mà ông chủ lại bảo bọn họ trở về hết?
- Ông chủ, nhưng mà...
- Tôi không muốn xuất hiện thêm một người thứ 3 nào trong buổi hẹn hò của tôi và Uyển, cậu hiểu chứ?
Ngự Trầm Quân nhíu mày không vui, gằn từng chữ nói. Đám thuộc hạ mặt mày tái mét, đương nhiên là không có ai dám không nghe lời ông chủ rồi.
- Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.
(113)
Màn đêm dần trôi qua thật nhanh thật nhanh, cũng giống như thời gian của mỗi người ngày một ngắn đi. Ngày hôm sau, khi Trầm Uyển tỉnh dậy, Ngự Trầm Quân đã không còn nằm bên cạnh mình nữa. Cô ngồi dậy và dụi dụi mắt.
- Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Trầm Uyển sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bước ra ngoài và thấy ông bà ngoại đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng. Cô cũng cảm thấy, ông bà ngoại đang dần dần tiếp nhận mình rồi. Thật ra cũng không khó khăn giống những gì cô từng nghĩ:
- Chào buổi sáng ông bà ngoại ạ.
Trầm Uyển bước lại gần hai người họ để phụ một tay. Bà ngoại thấy thế liền gạt tay cô ra, kéo cô về phía bàn ăn:
- Cháu còn đang mang thai, ngồi yên đây cho bà.
Trầm Uyển liền bĩu môi làm nũng với bà ngoại:
- Cháu không sao thật mà.
Bà ngoại cười rồi nhéo má phúng phính của cô, bà lại nắm lấy bàn tay cô:
- Cháu chỉ cần ngồi yên ở đây là được, bữa sáng sắp xong rồi.
- Vâng ạ. Mà hai người có thấy Trầm Quân đâu không?
Nói ra mới nhớ, sáng giờ cô không thấy Ngự Trầm Quân đâu cả, không biết là hắn đi đâu rồi?
Ông ngoại vừa mang đồ ăn ra vừa nói:
- Cháu rể sáng sớm đã ra ngoài rồi.
- Thế á?
Không hiểu sao, Trầm Uyển lại cảm thấy có chút bất an. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng gạt đi sự bất an đó đi. Người ta nói phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, có lẽ cô cũng vậy.
Sau khi ăn sáng xong, cô trở về phòng nằm nghịch điện thoại. Cô có nhắn tin cho Ngự Trầm Quân, nhưng không thấy hắn ta trả lời.
- Anh ấy bận gì sao?
...
Ở bên kia, thuộc hạ mang nước ra rửa bàn tay nhuốm máu tươi của Ngự Trầm Quân, phía dưới sàn là một xác chết nằm trong vũng máu tươi.
Kì bước lại gần Ngự Trầm Quân:
- Chủ nhân, hậu duệ của Kim gia còn rất nhiều, chúng ta có cần diệt cỏ tận gốc không ạ?
Ngày hôm đó Ngự Trầm Quân cùng với Hoắc Thường Nghị mang người tới đưa Ngưng Tịnh đi, không chỉ thế mà còn tiêu diệt cả Kim gia. Tuy Kim Thực đã chết, nhưng nghe thuộc hạ của Hoắc Thường Nghị nói là Kim Tuyết Vũ đã trốn thoát. Nể tình cô ta từng là người phụ nữ của Hoắc Thường Nghị cho nên Ngự Trầm Quân không truy cứu chuyện này nữa.
Nhưng không ngờ Kim Tuyết Vũ lại dám xúi giục số hậu duệ còn xót lại của Kim gia tộc, tới thực hiện nhiệm vụ ám sát Trầm Uyển. Chính là tai nạn ngày hôm qua, hoàn toàn nhắm vào Trầm Uyển. Nhưng bọn chúng đã tính sai một giây, Trầm Uyển không hề lên xe taxi mà bọn chúng đã chuẩn bị trước, cô là lên xe taxi của tài xế người Pháp.
Tuy đã giết được tên đầu xỏ trong vụ việc gây ra tai nạn, nhưng hiện giờ còn Kim Tuyết Vũ cùng với số hậu duệ còn xót lại của Kim gia tộc, quả là rất đáng lo ngại. Vậy thì, đã diệt cỏ rồi phải diệt tận gốc vậy.
- Đi đi, ai họ Kim, giết không tha.
Lần trước Hoắc Thường Nghị nương tay, vốn dĩ Ngự Trầm Quân cũng không muốn nhúng tay vào nữa. Nhưng là Kim gia...muốn tìm đường xuống địa ngục một cách nhanh nhất, vậy thì hắn sẽ toại nguyện cho vậy. Dám ra tay với Trầm Uyển, những kẻ đó thật ngu xuẩn.
Kì nhất thời hơi giật mình trước ngữ điệu lạnh lẽo đầy chết chóc của Ngự Trầm Quân. Cũng lâu lắm rồi, kể từ khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương chính thức với Trầm Uyển, ông chủ không còn giết người nữa, không còn để bàn tay nhuốm đầy máu tươi nữa. Nhưng chính là những kẻ ngu xuẩn đó đã chạm vào giới hạn của ông chủ rồi. Có trách, cũng trách bọn chúng...động vào người không nên động vào:
- Tuân lệnh ông chủ.
Vũ không ở đây, Kì chính là cánh tay đắc lực thứ 2 của Ngự Trầm Quân. Sau khi giao việc xong, Ngự Trầm Quân mới cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của cô.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Anh bận lắm sao?"
"Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"
"..."
Trầm Uyển gửi rất nhiều tin nhắn cho Ngự Trầm Quân, câu nào cũng là câu hỏi hết. Đám thuộc hạ đang đứng bên cạnh, ai ai cũng kinh hãi vô cùng khi nhìn thấy thái độ của Ngự Trầm Quân thay đổi hoàn toàn. Khuôn mặt đẹp trai nhưng mang theo tia nguy hiểm chết chóc này, khi nãy còn tàn nhẫn giết người không chớp mắt. Vậy mà bây giờ chỉ đọc vài ba tin nhắn của tiểu thư, ông chủ thế mà lại nở nụ cười.
Chuyện này thật đáng sợ, tình yêu thật quá đáng sợ mà.
Nhưng đám thuộc hạ cũng không dám biểu lộ sự kinh ngạc của mình một cách lộ liễu. Chỉ cần lỡ chọc giận Ngự Trầm Quân, đến cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn nữa là.
Ngự Trầm Quân tay cầm điện thoại, sau khi đọc xong tin nhắn, nụ cười trên môi hắn cũng nhạt dần. Hắn liếc nhìn đám thuộc hạ rồi hờ hững ra lệnh:
- Các người dọn sạch chỗ này rồi trở về Las Vegas đi.
Ngự Trầm Quân hạ lệnh như vậy khiến cho tất cả thuộc hạ càng kinh sợ hơn. Trải qua vụ khi nãy, vậy mà ông chủ lại bảo bọn họ trở về hết?
- Ông chủ, nhưng mà...
- Tôi không muốn xuất hiện thêm một người thứ 3 nào trong buổi hẹn hò của tôi và Uyển, cậu hiểu chứ?
Ngự Trầm Quân nhíu mày không vui, gằn từng chữ nói. Đám thuộc hạ mặt mày tái mét, đương nhiên là không có ai dám không nghe lời ông chủ rồi.
- Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.
Bình luận facebook