Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Em là của tôi (18+)
(18)
Uyển, em là của tôi, không ai có thể thay đổi điều đó.
...
Trầm Uyển trợn trừng mắt kinh hãi, cô muốn hét lên nhưng ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân nuốt lại. Hắn thỏa thích cắn mút cánh môi đỏ mọng của cô, ý tứ không hề có chút giấu giếm, mặc cho cô có giẫy giụa không ngừng.
Trầm Uyển kinh sợ với nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của hắn, bàn tay vô lực yếu ớt phản kháng, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ngự Trầm Quân sau khi hôn cô thỏa thích, mới chịu buông tha cho cánh môi đỏ mọng của cô. Lúc này, khuôn mặt kiều diễm được phủ một tầng mồ hôi mỏng, nóng bừng lên. Trầm Uyển thở hổn hiển, cố gắng hít lấy oxi xung quanh.
Ngự Trầm Quân đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, ngay lập tức bế cô lên phòng. Trầm Uyển cả kinh, cố gắng giẫy giụa.
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng lại, Ngự Trầm Quân không chút thương tiếc ném cô lên chiếc giường lớn êm ái, khiến cho váy trên người cô xộc xệch. Trầm Uyển hoảng hốt, muốn ngay lập tức bật dậy bỏ chạy thì liền bị Ngự Trầm Quân đè lên người.
Hắn thích thú nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, thích thú khi nhìn thấy cô đang cố giẫy giụa, tựa hồ như một con thú nhỏ bé đang bị hổ vồ đói. Trầm Uyển hoang mang, cô đưa hai tay yếu ớt chống lên lồng ngực chắc rắn Ngự Trầm Quân, tỏ ý phản kháng:
- Cha nuôi, đừng như vậy...
Đây không phải cha nuôi mà cô từng biết. Cha nuôi, sẽ không bao giờ làm những hành vi này với cô. Tại sao, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Ngự Trầm Quân cong môi cười lạnh:
- Nuôi em lớn, không hầu hạ tôi. Chẳng nhẽ, để em hầu hạ người khác?
Giọng nói của hắn, có ý châm biếm, giễu cợt rõ ràng. Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm nóng bỏng trơn mớn trên từng tấc da thịt nõn nà trên cơ thể cô, đi đến đâu đều khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Cô vô lực, liều mạng lắc đầu:
- Không...đừng như vậy...ưm...
Ngự Trầm Quân lập tức cúi xuống hôn hàng xương quai xanh đẹp đẽ của cô, đầu lưỡi nóng bỏng ra sức mút mát, khiến cho nơi đó lưu lại dấu vết đỏ ửng như hoa anh đào nở rộ. Sau đó, hắn liền há miệng cắn, da thịt mềm mại của cô vô cùng nhạy cảm, ngay lập tức máu tươi trào ra. Hắn liếm lấy máu tươi của cô, không khỏi tán thưởng:
- Uyển, em, mùi vị rất ngon!
Giọng nói khàn khàn của hắn có chút xấu xa, mờ ám vô cùng.
Trầm Uyển sợ hãi run người, sống lưng cô lạnh ngắt, cả cơ thể vô lực. Không, không phải như vậy. Cha nuôi mà cô luôn tôn kính nhất, không phải là người như vậy. Cha nuôi sẽ không làm vậy với cô...
- Cha nuôi, đừng mà...
- Hừ!
Ngự Trầm Quân không chút khách sáo, lập tức dùng lực xé nát chiếc váy mỏng manh của cô, vứt dưới sàn không chút thương tiếc. Cả cơ thể thiếu nữ hiện ra không một chút che giấu nào, từng nơi nhạy cảm chỉ được che đậy mở một lớp vải mỏng manh. Chiếc áo lót ren đắt tiền cùng với quần lót ren màu đen cùng bộ, tất cả rơi hết thảy vào tầm mắt âm u lạnh lẽo nhưng nhuốm màu dục vọng của Ngự Trầm Quân.
- Thật đẹp!
Ngự Trầm Quân không khỏi thốt lên, nhìn đôi gò bồng cao vút cùng với nụ hoa e dè đang lúc ẩn lúc hiện dưới lớp vải ren mỏng manh, yết hầu Ngự Trầm Quân lên xuống mãnh liệt.
Trầm Uyển xấu hổ, vội vã muốn giơ hai tay lên, bên dưới cũng theo phản xạ tự nhiên mà muốn khép hai chân lại, nhưng Ngự Trầm Quân đã nhanh hơn một bước. Hắn chen từng ngón tay vào giữa nơi tư mật của cô, ngăn không cho cô khép chân:
- Uyển, rất đẹp, không cần phải giấu.
Trầm Uyển cắn môi thở dốc, cô cảm thấy cảm giác lúc này thật lạ lẫm. Cô như muốn khóc òa lên:
- Cha nuôi, đừng dọa con...
Cô yếu ớt, lớp phòng ngự cuối cùng cũng sắp tan vỡ. Ngự Trầm Quân chỉ cười, hắn cúi xuống ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, cất lời ái muội:
- Dù sớm hay muộn, em cũng là của tôi. Không cần quá căng thẳng.
Nói rồi, hắn bắt đầu đưa tay chạy loạn khắp cơ thể mềm mại của cô, đẩy áo lót của cô lên cao, hắn một tay nắm lấy đôi gò bồng đẫy đà khiến cho cô không nhịn được, khe khẽ kêu rên:
- Ưm...
Ngự Trầm Quân như hài lòng với biểu cảm của cô, cười tà mị:
- Đúng rồi, ngoan lắm.
Vừa khích lệ, hắn vừa vùi đầu vào khe rãnh quyến rũ của cô, mút mát từng chút một. Trầm Uyển cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, cô nhất thời co người lên. Cảm giác lạ lẫm này thật không dễ chịu một chút nào.
- Ưm, đừng...cha nuôi...
Nhưng Ngự Trầm Quân hoàn toàn để lời nói của cô vào tai, tay còn lại bắt đầu trườn xuống dưới, chuẩn xác dừng lại tại nơi tư mật của cô. Hắn xấu xa, khẽ ấn ấn. Cả người cô run rẩy, co lên như con tôm. Khuôn miệng nhỏ không thể nhịn được nữa, khẽ bật lên những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Ngự Trầm Quân phát giác được cơ thể mềm mại của cô đã bắt đầu có phản ứng, liền dụ dỗ cô từng chút một:
- Em làm đúng rồi đó. Ngoan, thả lỏng.
- Cha nuôi, hức hức...
Trầm Uyển ủy khuất, ấm ức vô cùng. Cô định né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn thì một lần nữa, hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô, nuốt chửng hết tất cả những tiếng khóc nấc của cô.
Nụ hôn lần này không điên cuồng như khi nãy, hắn nhè nhẹ hôn cô, hai cánh môi triền miên mút mát như không muốn dứt.
Nhìn dáng vẻ yêu kiều mềm mại của phụ nữ nở rộ dưới thân hắn, sao hắn có thể dừng lại được chứ? Hắn muốn cô, cực kì muốn...
- Uyển, em là của tôi, không ai có thể thay đổi được điều đó.
(18)
Uyển, em là của tôi, không ai có thể thay đổi điều đó.
...
Trầm Uyển trợn trừng mắt kinh hãi, cô muốn hét lên nhưng ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân nuốt lại. Hắn thỏa thích cắn mút cánh môi đỏ mọng của cô, ý tứ không hề có chút giấu giếm, mặc cho cô có giẫy giụa không ngừng.
Trầm Uyển kinh sợ với nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của hắn, bàn tay vô lực yếu ớt phản kháng, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ngự Trầm Quân sau khi hôn cô thỏa thích, mới chịu buông tha cho cánh môi đỏ mọng của cô. Lúc này, khuôn mặt kiều diễm được phủ một tầng mồ hôi mỏng, nóng bừng lên. Trầm Uyển thở hổn hiển, cố gắng hít lấy oxi xung quanh.
Ngự Trầm Quân đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, ngay lập tức bế cô lên phòng. Trầm Uyển cả kinh, cố gắng giẫy giụa.
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng lại, Ngự Trầm Quân không chút thương tiếc ném cô lên chiếc giường lớn êm ái, khiến cho váy trên người cô xộc xệch. Trầm Uyển hoảng hốt, muốn ngay lập tức bật dậy bỏ chạy thì liền bị Ngự Trầm Quân đè lên người.
Hắn thích thú nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, thích thú khi nhìn thấy cô đang cố giẫy giụa, tựa hồ như một con thú nhỏ bé đang bị hổ vồ đói. Trầm Uyển hoang mang, cô đưa hai tay yếu ớt chống lên lồng ngực chắc rắn Ngự Trầm Quân, tỏ ý phản kháng:
- Cha nuôi, đừng như vậy...
Đây không phải cha nuôi mà cô từng biết. Cha nuôi, sẽ không bao giờ làm những hành vi này với cô. Tại sao, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Ngự Trầm Quân cong môi cười lạnh:
- Nuôi em lớn, không hầu hạ tôi. Chẳng nhẽ, để em hầu hạ người khác?
Giọng nói của hắn, có ý châm biếm, giễu cợt rõ ràng. Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm nóng bỏng trơn mớn trên từng tấc da thịt nõn nà trên cơ thể cô, đi đến đâu đều khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Cô vô lực, liều mạng lắc đầu:
- Không...đừng như vậy...ưm...
Ngự Trầm Quân lập tức cúi xuống hôn hàng xương quai xanh đẹp đẽ của cô, đầu lưỡi nóng bỏng ra sức mút mát, khiến cho nơi đó lưu lại dấu vết đỏ ửng như hoa anh đào nở rộ. Sau đó, hắn liền há miệng cắn, da thịt mềm mại của cô vô cùng nhạy cảm, ngay lập tức máu tươi trào ra. Hắn liếm lấy máu tươi của cô, không khỏi tán thưởng:
- Uyển, em, mùi vị rất ngon!
Giọng nói khàn khàn của hắn có chút xấu xa, mờ ám vô cùng.
Trầm Uyển sợ hãi run người, sống lưng cô lạnh ngắt, cả cơ thể vô lực. Không, không phải như vậy. Cha nuôi mà cô luôn tôn kính nhất, không phải là người như vậy. Cha nuôi sẽ không làm vậy với cô...
- Cha nuôi, đừng mà...
- Hừ!
Ngự Trầm Quân không chút khách sáo, lập tức dùng lực xé nát chiếc váy mỏng manh của cô, vứt dưới sàn không chút thương tiếc. Cả cơ thể thiếu nữ hiện ra không một chút che giấu nào, từng nơi nhạy cảm chỉ được che đậy mở một lớp vải mỏng manh. Chiếc áo lót ren đắt tiền cùng với quần lót ren màu đen cùng bộ, tất cả rơi hết thảy vào tầm mắt âm u lạnh lẽo nhưng nhuốm màu dục vọng của Ngự Trầm Quân.
- Thật đẹp!
Ngự Trầm Quân không khỏi thốt lên, nhìn đôi gò bồng cao vút cùng với nụ hoa e dè đang lúc ẩn lúc hiện dưới lớp vải ren mỏng manh, yết hầu Ngự Trầm Quân lên xuống mãnh liệt.
Trầm Uyển xấu hổ, vội vã muốn giơ hai tay lên, bên dưới cũng theo phản xạ tự nhiên mà muốn khép hai chân lại, nhưng Ngự Trầm Quân đã nhanh hơn một bước. Hắn chen từng ngón tay vào giữa nơi tư mật của cô, ngăn không cho cô khép chân:
- Uyển, rất đẹp, không cần phải giấu.
Trầm Uyển cắn môi thở dốc, cô cảm thấy cảm giác lúc này thật lạ lẫm. Cô như muốn khóc òa lên:
- Cha nuôi, đừng dọa con...
Cô yếu ớt, lớp phòng ngự cuối cùng cũng sắp tan vỡ. Ngự Trầm Quân chỉ cười, hắn cúi xuống ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, cất lời ái muội:
- Dù sớm hay muộn, em cũng là của tôi. Không cần quá căng thẳng.
Nói rồi, hắn bắt đầu đưa tay chạy loạn khắp cơ thể mềm mại của cô, đẩy áo lót của cô lên cao, hắn một tay nắm lấy đôi gò bồng đẫy đà khiến cho cô không nhịn được, khe khẽ kêu rên:
- Ưm...
Ngự Trầm Quân như hài lòng với biểu cảm của cô, cười tà mị:
- Đúng rồi, ngoan lắm.
Vừa khích lệ, hắn vừa vùi đầu vào khe rãnh quyến rũ của cô, mút mát từng chút một. Trầm Uyển cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, cô nhất thời co người lên. Cảm giác lạ lẫm này thật không dễ chịu một chút nào.
- Ưm, đừng...cha nuôi...
Nhưng Ngự Trầm Quân hoàn toàn để lời nói của cô vào tai, tay còn lại bắt đầu trườn xuống dưới, chuẩn xác dừng lại tại nơi tư mật của cô. Hắn xấu xa, khẽ ấn ấn. Cả người cô run rẩy, co lên như con tôm. Khuôn miệng nhỏ không thể nhịn được nữa, khẽ bật lên những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Ngự Trầm Quân phát giác được cơ thể mềm mại của cô đã bắt đầu có phản ứng, liền dụ dỗ cô từng chút một:
- Em làm đúng rồi đó. Ngoan, thả lỏng.
- Cha nuôi, hức hức...
Trầm Uyển ủy khuất, ấm ức vô cùng. Cô định né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn thì một lần nữa, hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô, nuốt chửng hết tất cả những tiếng khóc nấc của cô.
Nụ hôn lần này không điên cuồng như khi nãy, hắn nhè nhẹ hôn cô, hai cánh môi triền miên mút mát như không muốn dứt.
Nhìn dáng vẻ yêu kiều mềm mại của phụ nữ nở rộ dưới thân hắn, sao hắn có thể dừng lại được chứ? Hắn muốn cô, cực kì muốn...
- Uyển, em là của tôi, không ai có thể thay đổi được điều đó.