Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điện Vương Ở Rể - Chương 31: Kết hôn
Diệp Đông nhìn Kiều Lệ My rồi cười dịu dàng một chút. Lòng cô nhìn thấy nụ cười đó thì hơi ngại ngùng.
“Là Kiều Phong gọi tới mời chúng ta dự lễ kết hôn của họ.” Diệp Đông lại trợn mắt nói dối.
“Kiều Phong gọi cậu?” Kiều Lượng Nguyên bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy. Cha à, dù sao cắt đứt quan hệ nhưng Kiều Lệ My vẫn là giám đốc tài chính của MS.” Diệp Đông tìm cớ hợp lý, cũng không ai bắt bẻ được.
“Vinh Vỹ kia chịu lấy Ngọc Nhã?” Kiều Lệ My hơi nghi ngờ.
Sau chuyện kia sợ rằng Kiều Ngọc Nhã xem như xong, dù gả cho người có hoàn cảnh tệ hơn sợ rằng cũng e ngại.
Vinh gia bên kia sẽ đồng ý sao?
Dù sao Kiều Lệ My cũng ở trong giới thượng lưu lâu nay, vòng quan hệ với danh gia không ít, Vinh gia thế nào cũng không phải mình cô biết.
“Anh không biết là chịu hay không, nhưng mà lễ kết hôn có vẻ được công bố rồi.” Diệp Đông cũng không trả lời vào vấn đề chính.
Kiều Lệ My cảm thấy không mấy tin tưởng, cùng lắm chỉ là phía Kiều Phong tự mong muốn.
Nhưng nhắc tới Vinh Vỹ thì cô lại nhớ tới một màn nhục nhã kia, càng không muốn nghĩ tới.
Diệp Đông nhìn vẻ mặt biến đổi của Kiều Lệ My thì cũng hiểu đang nghĩ gì, đẩy sang cho cô ít trứng trên bàn.
“Em ăn đi, nghe nói ngày mai Nhược Mai đưa em đi đâu đó đúng không?” Diệp Đông lãng sang chuyện khác.
Anh cũng đã để Nhược Mai sắp xếp cho Kiều Lệ My đi công tác hai ba ngày ở chỗ nào đó. Tuy nói là công tác nhưng thật ra Diệp Đông để Nhược Mai sắp xếp cho cô đi thư giãn một chút.
Chí ít trong khoản thời gian này anh cũng muốn Kiều Lệ My thông suốt không còn nghĩ tới chuyện kia nữa.
“Sao anh biết?” Kiều Lệ My có cảm giác như chuyện gì Diệp Đông cũng biết rõ.
“Thường Thuận tán gẫu với anh cũng có nhắc tới MS sắp có dự án ở đâu đó cần người đứng đầu đi thị sát. Anh nghĩ chỉ có em thôi.” Diệp Đông vẫn cứ trợn trắng mắt nói dối.
“Đúng vậy.” Kiều Lệ My vừa ăn vừa nghĩ đến chuyến công tác ngày mai, trong lòng rõ ràng thư thái hơn.
“Con đi công tác? Để cha chuẩn bị đồ cho con.” Kiều Lượng Nguyên nghe vậy thì cũng nhanh chóng buông đũa.
“Cha à, con lớn rồi tự chuẩn bị được mà. Cha cứ nghĩ ngơi là được.” Kiều Lệ My cười cười nhìn dáng vẻ của cha mình, trong lòng ấm áp hơn.
“Người trẻ các con cứ nói là lớn rồi, nhưng kinh nghiệm sao bằng người già chúng ta.” Kiều Lượng Nguyên trách yêu con gái.
“Cũng chỉ hai ngày, không cần chuẩn bị quá nhiều.” Kiều Lệ My nhắc cha mình.
Cô biết ông luôn yêu thương lo lắng cho cô, từ ngày mẹ cô mất thì ông luôn như vậy. Chỉ là Kiều gia đè ép nhiều năm, sự lo lắng còn thêm lòng lo sợ, nhìn cha mình có thể thoải mái lòng cô cũng dễ chịu.
“Được được.” Kiều Lượng Nguyên nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đồ.
“Trong hai ngày tới anh để ý cha giúp tôi. Dù sao ông cũng lớn tuổi, việc chăm cây kia…” Kiều Lệ My vẫn rất lo lắng cho cha mình.
“Em yên tâm, dù không vì em cũng vì ân tình của cha, anh sẽ lo cho ông ấy.” Diệp Đông cười đáp.
“Cảm ơn.” Kiều Lệ My cúi đầu đỏ mặt.
“Lúc em về có lẽ vừa kịp lúc dự lễ đính hôn của họ.” Diệp Đông lại nhắc nhở.
Anh là muốn cô thấy được một hai kẻ tra nam tiện nữ ở cạnh nhau, đó cũng xem như trừng phạt họ.
Cuộc sống sau này của họ đặc sắc vô cùng.
Vinh Vỹ muốn cưới rồi bỏ cũng phải xem Kiều Ngọc Nhã có chấp nhận không, cô ta không đồng ý thì Vinh gia cũng phiền phức không ít.
Mà lý do khác anh muốn để Kiều Lệ My đi vắng trong hai ngày này là vì anh còn cần khám phá linh lực một chút, không gian kia anh cảm nhận có biến đổi vô cùng.
Cũng là phải dẹp đường thông thoáng cho cô.
Anh sợ một lúc nào đó, anh không thể ở bên Kiều Lệ My thì cũng lưu lại người bảo vệ cô.
Sáng hôm sau, Kiều Lệ My rời nhà từ sớm.
Diệp Đông lái xe đưa Kiều Lượng Nguyên đến khu vườn chăm sóc cây, còn cẩn thận bố trí người bảo vệ.
Thường Thuận cũng đã chuẩn bị chu toàn rồi.
Lúc lên xen, ánh mắt Thường Thuận như muốn nói với cậu.
“Mẹ cậu, đã tỉnh.”
“Đến thăm mẹ thôi.” Diệp Đông vui vẻ hơn nhiều.
Đây có lẽ là tin tốt nhất trong mấy tháng qua.
Mẹ anh đau bệnh liên tục, lúc trước còn dựa vào Kiều gia duy trì, sau đó được chăm sóc tốt nhất. Thường Thuận đã âm thầm đưa mẹ anh tới nơi khác điều trị để đạt hiệu quả điều trị tốt nhất.
Tuy Diệp Đông có linh lực cùng dược tuyền chữa bệnh nhưng đó là dành cho những người có thể trạng khỏe mạnh hoặc ít nhất là trẻ tuổi. Nếu dùng linh lực vào người lớn tuổi e là phản tác dụng.
Điều đó cũng khiến Diệp Đông đau đầu không thôi.
Chưa đầy hai mươi phút, trước mặt anh là căn biệt thư trắng sáng, nằm ở khu đô thị tốt nhất.
Đây chính là bệnh viện quý tộc, đừng là chi phí, dù là bác sĩ cũng là những người đứng đầu.
“Mẹ…” Diệp Đông nhẹ giọng gọi.
Vừa vào phòng, anh đã thấy thân hình gầy còm của mẹ mình đang nằm, ống thở cùng các thiết bị phụ trợ xung quanh.
“Diệp Đông.” Giọng nói yếu ớt của Vân Hoa vừa mừng vừa không dám tin.
Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay của mẹ, anh muốn thăm dò xem mạch tượng cùng sức lực của mẹ.
Diệp Đông cảm nhận tùy có tiến triển nhưng rất nhỏ, vì cha mất sớm nên mẹ anh lao lực quá độ, dẫn đến cơ thể suy nhược trầm trọng. Hiện tại anh cần nhanh chóng tìm cách bồi bổ cho mẹ.
Đây mới là quan trọng.
“Con đây, mẹ giữ gìn sức khỏe, con ở đây.” Diệp Đông muốn mẹ mình yên lòng hơn.
“Mẹ…làm con khổ.” Bà như sắp khóc.
“Không khổ, hiện tại con đã là ông chủ, có nhiều tiền, mẹ sẽ hưởng phước đừng lo lắng. Phải giữ gìn sức khỏe để còn ở với con chứ.” Diệp Đông hiểu bà đang đau lòng mình.
Thời điểm Vân Hoa bị bệnh ngã xuống, anh phải đi ở rể, kiếm từng đồng tiền bố thí từ Kiều gia, may mắn cha con Kiều Lượng Nguyên tốt bụng luôn giấu cho anh thêm một khoản nên mẹ anh cũng gọi là tạm được chăm sóc tốt.
Lúc đó Vân Hoa còn chưa yếu như thế này, bà cũng biết hoàn cảnh của con, khi tỉnh lại bà cho rằng con mình còn ở rể, nên đau lòng không thôi.
“Thật sao? Sao có thể được? Con không dối mẹ?” Bà cố gắng hết sức để hỏi.
“Con nói thật, đừng quá sức, tĩnh dưỡng tốt, vài hôm nữa ra viện con đón mẹ về biệt thự của con. Rất to nha.” Diệp Đông như một đứa con nít, muốn dỗ mẹ vui.
“Được, được.” Vân Hoa vui tới mức muốn khóc.
“Không khóc, sẽ mệt.” Diệp Đông dặn dò.
“Con còn có việc bận, ở đây con đã thuê người chăm sóc cần gì cứ gọi họ. Ngày mai lại đến thăm mẹ, chờ mẹ khỏe, chúng ta lại ở cùng nhau.” Diệp Đông muốn mẹ nghỉ ngơi thêm một chút.
Anh cần về lại không gian kia để nghiên cứu một chút, chỉ cần bồi bổ được ít linh lực thì sức khỏe mẹ anh có thể sẽ biến chuyển.
- ---------
tui quay lại rồi, anh em ủng hộ ngen, tui sẽ ra đều.
“Là Kiều Phong gọi tới mời chúng ta dự lễ kết hôn của họ.” Diệp Đông lại trợn mắt nói dối.
“Kiều Phong gọi cậu?” Kiều Lượng Nguyên bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy. Cha à, dù sao cắt đứt quan hệ nhưng Kiều Lệ My vẫn là giám đốc tài chính của MS.” Diệp Đông tìm cớ hợp lý, cũng không ai bắt bẻ được.
“Vinh Vỹ kia chịu lấy Ngọc Nhã?” Kiều Lệ My hơi nghi ngờ.
Sau chuyện kia sợ rằng Kiều Ngọc Nhã xem như xong, dù gả cho người có hoàn cảnh tệ hơn sợ rằng cũng e ngại.
Vinh gia bên kia sẽ đồng ý sao?
Dù sao Kiều Lệ My cũng ở trong giới thượng lưu lâu nay, vòng quan hệ với danh gia không ít, Vinh gia thế nào cũng không phải mình cô biết.
“Anh không biết là chịu hay không, nhưng mà lễ kết hôn có vẻ được công bố rồi.” Diệp Đông cũng không trả lời vào vấn đề chính.
Kiều Lệ My cảm thấy không mấy tin tưởng, cùng lắm chỉ là phía Kiều Phong tự mong muốn.
Nhưng nhắc tới Vinh Vỹ thì cô lại nhớ tới một màn nhục nhã kia, càng không muốn nghĩ tới.
Diệp Đông nhìn vẻ mặt biến đổi của Kiều Lệ My thì cũng hiểu đang nghĩ gì, đẩy sang cho cô ít trứng trên bàn.
“Em ăn đi, nghe nói ngày mai Nhược Mai đưa em đi đâu đó đúng không?” Diệp Đông lãng sang chuyện khác.
Anh cũng đã để Nhược Mai sắp xếp cho Kiều Lệ My đi công tác hai ba ngày ở chỗ nào đó. Tuy nói là công tác nhưng thật ra Diệp Đông để Nhược Mai sắp xếp cho cô đi thư giãn một chút.
Chí ít trong khoản thời gian này anh cũng muốn Kiều Lệ My thông suốt không còn nghĩ tới chuyện kia nữa.
“Sao anh biết?” Kiều Lệ My có cảm giác như chuyện gì Diệp Đông cũng biết rõ.
“Thường Thuận tán gẫu với anh cũng có nhắc tới MS sắp có dự án ở đâu đó cần người đứng đầu đi thị sát. Anh nghĩ chỉ có em thôi.” Diệp Đông vẫn cứ trợn trắng mắt nói dối.
“Đúng vậy.” Kiều Lệ My vừa ăn vừa nghĩ đến chuyến công tác ngày mai, trong lòng rõ ràng thư thái hơn.
“Con đi công tác? Để cha chuẩn bị đồ cho con.” Kiều Lượng Nguyên nghe vậy thì cũng nhanh chóng buông đũa.
“Cha à, con lớn rồi tự chuẩn bị được mà. Cha cứ nghĩ ngơi là được.” Kiều Lệ My cười cười nhìn dáng vẻ của cha mình, trong lòng ấm áp hơn.
“Người trẻ các con cứ nói là lớn rồi, nhưng kinh nghiệm sao bằng người già chúng ta.” Kiều Lượng Nguyên trách yêu con gái.
“Cũng chỉ hai ngày, không cần chuẩn bị quá nhiều.” Kiều Lệ My nhắc cha mình.
Cô biết ông luôn yêu thương lo lắng cho cô, từ ngày mẹ cô mất thì ông luôn như vậy. Chỉ là Kiều gia đè ép nhiều năm, sự lo lắng còn thêm lòng lo sợ, nhìn cha mình có thể thoải mái lòng cô cũng dễ chịu.
“Được được.” Kiều Lượng Nguyên nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đồ.
“Trong hai ngày tới anh để ý cha giúp tôi. Dù sao ông cũng lớn tuổi, việc chăm cây kia…” Kiều Lệ My vẫn rất lo lắng cho cha mình.
“Em yên tâm, dù không vì em cũng vì ân tình của cha, anh sẽ lo cho ông ấy.” Diệp Đông cười đáp.
“Cảm ơn.” Kiều Lệ My cúi đầu đỏ mặt.
“Lúc em về có lẽ vừa kịp lúc dự lễ đính hôn của họ.” Diệp Đông lại nhắc nhở.
Anh là muốn cô thấy được một hai kẻ tra nam tiện nữ ở cạnh nhau, đó cũng xem như trừng phạt họ.
Cuộc sống sau này của họ đặc sắc vô cùng.
Vinh Vỹ muốn cưới rồi bỏ cũng phải xem Kiều Ngọc Nhã có chấp nhận không, cô ta không đồng ý thì Vinh gia cũng phiền phức không ít.
Mà lý do khác anh muốn để Kiều Lệ My đi vắng trong hai ngày này là vì anh còn cần khám phá linh lực một chút, không gian kia anh cảm nhận có biến đổi vô cùng.
Cũng là phải dẹp đường thông thoáng cho cô.
Anh sợ một lúc nào đó, anh không thể ở bên Kiều Lệ My thì cũng lưu lại người bảo vệ cô.
Sáng hôm sau, Kiều Lệ My rời nhà từ sớm.
Diệp Đông lái xe đưa Kiều Lượng Nguyên đến khu vườn chăm sóc cây, còn cẩn thận bố trí người bảo vệ.
Thường Thuận cũng đã chuẩn bị chu toàn rồi.
Lúc lên xen, ánh mắt Thường Thuận như muốn nói với cậu.
“Mẹ cậu, đã tỉnh.”
“Đến thăm mẹ thôi.” Diệp Đông vui vẻ hơn nhiều.
Đây có lẽ là tin tốt nhất trong mấy tháng qua.
Mẹ anh đau bệnh liên tục, lúc trước còn dựa vào Kiều gia duy trì, sau đó được chăm sóc tốt nhất. Thường Thuận đã âm thầm đưa mẹ anh tới nơi khác điều trị để đạt hiệu quả điều trị tốt nhất.
Tuy Diệp Đông có linh lực cùng dược tuyền chữa bệnh nhưng đó là dành cho những người có thể trạng khỏe mạnh hoặc ít nhất là trẻ tuổi. Nếu dùng linh lực vào người lớn tuổi e là phản tác dụng.
Điều đó cũng khiến Diệp Đông đau đầu không thôi.
Chưa đầy hai mươi phút, trước mặt anh là căn biệt thư trắng sáng, nằm ở khu đô thị tốt nhất.
Đây chính là bệnh viện quý tộc, đừng là chi phí, dù là bác sĩ cũng là những người đứng đầu.
“Mẹ…” Diệp Đông nhẹ giọng gọi.
Vừa vào phòng, anh đã thấy thân hình gầy còm của mẹ mình đang nằm, ống thở cùng các thiết bị phụ trợ xung quanh.
“Diệp Đông.” Giọng nói yếu ớt của Vân Hoa vừa mừng vừa không dám tin.
Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay của mẹ, anh muốn thăm dò xem mạch tượng cùng sức lực của mẹ.
Diệp Đông cảm nhận tùy có tiến triển nhưng rất nhỏ, vì cha mất sớm nên mẹ anh lao lực quá độ, dẫn đến cơ thể suy nhược trầm trọng. Hiện tại anh cần nhanh chóng tìm cách bồi bổ cho mẹ.
Đây mới là quan trọng.
“Con đây, mẹ giữ gìn sức khỏe, con ở đây.” Diệp Đông muốn mẹ mình yên lòng hơn.
“Mẹ…làm con khổ.” Bà như sắp khóc.
“Không khổ, hiện tại con đã là ông chủ, có nhiều tiền, mẹ sẽ hưởng phước đừng lo lắng. Phải giữ gìn sức khỏe để còn ở với con chứ.” Diệp Đông hiểu bà đang đau lòng mình.
Thời điểm Vân Hoa bị bệnh ngã xuống, anh phải đi ở rể, kiếm từng đồng tiền bố thí từ Kiều gia, may mắn cha con Kiều Lượng Nguyên tốt bụng luôn giấu cho anh thêm một khoản nên mẹ anh cũng gọi là tạm được chăm sóc tốt.
Lúc đó Vân Hoa còn chưa yếu như thế này, bà cũng biết hoàn cảnh của con, khi tỉnh lại bà cho rằng con mình còn ở rể, nên đau lòng không thôi.
“Thật sao? Sao có thể được? Con không dối mẹ?” Bà cố gắng hết sức để hỏi.
“Con nói thật, đừng quá sức, tĩnh dưỡng tốt, vài hôm nữa ra viện con đón mẹ về biệt thự của con. Rất to nha.” Diệp Đông như một đứa con nít, muốn dỗ mẹ vui.
“Được, được.” Vân Hoa vui tới mức muốn khóc.
“Không khóc, sẽ mệt.” Diệp Đông dặn dò.
“Con còn có việc bận, ở đây con đã thuê người chăm sóc cần gì cứ gọi họ. Ngày mai lại đến thăm mẹ, chờ mẹ khỏe, chúng ta lại ở cùng nhau.” Diệp Đông muốn mẹ nghỉ ngơi thêm một chút.
Anh cần về lại không gian kia để nghiên cứu một chút, chỉ cần bồi bổ được ít linh lực thì sức khỏe mẹ anh có thể sẽ biến chuyển.
- ---------
tui quay lại rồi, anh em ủng hộ ngen, tui sẽ ra đều.
Bình luận facebook