Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điện Vương Ở Rể - Chương 33: Ăn chay thôi mà
Diệp Đông hơi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp khả ái, nhưng bộ dạng kia tuy không nói thằng là khinh thường, mà là ẩn ý sợ họ không có tiền nha.
“Tôi có tiền để vào phòng VIP, phiền cô chuẩn bị cho chúng tôi.” Diệp Đông cũng không muốn thêm chuyện, dù sao bị hiểu lầm nghèo hèn anh cũng quen rồi.
Kiều Lượng Nguyên thấy cô lễ tân tỏ thái độ như vậy nhìn lại người mình cùng Diệp Đông.
Ông kéo nhẹ tay Diệp Đông.
“Hay thôi, ở nhà hàng lớn như thế này chúng ta cũng nên về thay đồ một chút.” Kiều Lượng Nguyên hơi ái ngại.
Cô lễ tân kia nghe thấy Kiều Lượng Nguyên nói về thay đồ thì càng khinh bỉ hơn.
“Thay đồ thì cũng có giàu lên đâu.” Cô ta lẩm bẩm nói.
Nhưng lại vừa đủ cho cả Diệp Đông cùng Kiều Lượng Nguyên nghe thấy.
“Vậy chúng tôi có được vào ăn hay không?” Thường Thuận xen ngang.
Ông ta không hiểu những người này như thế nào, cũng chỉ là nhân viên làm ở chỗ sang trọng thì tự cho mình là thượng đẳng sao?
Tư duy này ông cũng không biết nói sao cho đúng.
“Tôi đặt phòng VIP, còn cô có trách nhiệm chuẩn bị, chứ không phải hỏi khách hàng.” Diệp Đông cũng nhanh chóng muốn ăn một chút.
Bụng anh có chút đói rồi, anh chỉ muốn ăn một chút.
Cô ta vẫn nhìn mọi người với ánh mắt ghét bỏ, không muốn cho qua.
“Muốn đặt phòng VIP phải cọc trước, sau đó tính vào khoản thanh toán.” Cô lễ tân vẫn muốn chắc chắn.
Cô ta không muốn rước vào kẻ thiếu nợ, sau đó giải quyết rất mất thời gian.
“Đặt bao nhiêu?” Diệp Đông ngắn gọn hỏi.
“Năm triệu.” Cô lễ tân muốn làm khó để họ biết mà rút lui.
“Chỉ một bữa ăn mà còn cần năm triệu, chúng ta về thôi.” Kiều Lượng Nguyên không phải là không thấy tiền bao giờ, mà là năm triệu để ăn là quá đắt.
Thật không xứng đáng chút nào.
Thường Thuận định nói gì đó, nhưng Diệp Đông can lại.
“Đưa thẻ cho cô ta.” Diệp Đông nói với Thường Thuận.
“Tốt nhất là thẻ anh đủ tiền.” Cô lễ tân vẫn tỏ vẻ ghét bỏ.
Thường Thuận rút ra một thẻ đen, cô ta nhận lấy rồi quẹt vào máy, quả thật năm triệu đã vào tài khoản.
Lúc này cô ta hơi ái ngại, thật ra bữa ăn ở đây với ba người kia cao lắm cũng chỉ là hai ba triệu, cô ta chỉ muốn làm khó.
Giờ thì xong rồi, tiền thì vào tài khoản, lát nữa họ không dùng hết số năm triệu này cô ta lấy đâu tiền dư mà trả họ. Thu ngân cuối ngày kết toán mới có thể trả lại được.
Chợt trong đầu cô ta lóe lên ý tưởng.
Sau khi chuẩn bị phòng VIP thì ba người họ đi vào gọi món, chờ một lúc sau món ăn trên bàn cũng đầy đủ, nhưng khi họ ăn còn chưa xong lại hàng loạt món ăn lạ lẫm khác mang tới.
“Cái này tôi không gọi.” Kiều Lượng Nguyên lúng túng nhìn Diệp Đông cùng Thường Thuận.
Hai người họ nhìn nhau cũng lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Những món này đều có trên hệ thống gọi món. Này…” Phục vụ cũng tỏ vẻ không hiểu.
Anh phục vụ phòng này rõ ràng cũng chỉ có những món kia, nhưng cô lễ tân là người thêm món vào hệ thống, mà cô ta lại là người anh theo đuổi.
Anh ta cũng không có cách khác, được người đẹp nhờ, không giúp đỡ thì thật có lỗi.
“Chúng tôi gọi món gì đều nói với anh, có hay không cũng không biết sao?” Diệp Đông vừa tiếp tục ăn vừa nói.
“Này…chúng tôi làm việc theo hệ thống cho nên…” Anh phục vụ cũng không biết nói sao cho phải, cố gắng tìm cớ.
Nhìn một bàn đồ ăn ê chề, đừng nói là năm sáu người, mà bàn mười người sợ rằng mới ăn hết còn dư mang về mới đúng.
“Ồ, chúng tôi sẽ chỉ ăn những món đã gọi, còn các món khác sẽ không động đến.” Diệp Đông nói quả quyết.
Kiều Lượng Nguyên cũng không nói gì, đồng ý với quyết định của Diệp Đông.
“Nhưng dù không ăn…quý khách cũng phải…thanh toán.” Hai chữ ‘thanh toán’ anh phục vụ không dám nói ra thành lời.
Anh ta biết đây là ép khách hàng, nếu để ông chủ biết chỉ e là….
“Tôi không ăn, cũng không gọi nên sẽ không thanh toán. Nếu cảm thấy khó xử lý anh cứ gọi quản lý đến, sẽ không liên lụy đến anh. Như anh nói là do hệ thống mà.” Diệp Đông cũng không quá quan tâm.
Anh dùng chút linh lực, khởi động tâm thuật đã nhìn thấu anh phục vụ này cùng cô lễ tân kia đã làm gì.
Diệp Đông cũng không muốn so đo, có gì cũng phải chờ ăn xong.
“Anh muốn nhìn chúng tôi ăn?” Thường Thuận khó chịu hỏi.
“Vâng, vâng, tôi ra ngoài, cần gì gọi tôi nhé.” Anh phục vụ nhanh chóng đi ra, cảm giác trong lòng có chút bất an.
Cô lễ tân từ đâu đã chờ sẵn hỏi anh ta.
“Họ ăn chưa?” Cô ta kéo tay anh lễ tân nhỏ nhẹ hỏi.
“Họ nói sẽ không động tới.” Anh phục vụ thật thà trả lời.
“Hừ, vẫn phải thanh toán, không phải sao?” Cô ta hừ khinh thường.
“Nhưng…dù sao cũng không phải họ gọi món…như thế…” Anh phục vụ tuy nghe theo lời cô ta, nhưng lương tâm vẫn có chút không yên.
“Lo gì chứ, họ cũng không phải là không đủ tiền trả, chúng ta cũng không làm khó họ.” Cô lễ tân tự tin nói.
Anh phục vụ có chút lo lắng, dù gì anh cũng là người không có tiền, nhìn bọn họ cũng là chỉ ăn bữa cơm mà tiêu tốn thế cũng thấy thương thay.
“Nhỡ họ gọi quản lý thì sao?” Anh phục vụ lại hỏi.
“Tôi có tiền để vào phòng VIP, phiền cô chuẩn bị cho chúng tôi.” Diệp Đông cũng không muốn thêm chuyện, dù sao bị hiểu lầm nghèo hèn anh cũng quen rồi.
Kiều Lượng Nguyên thấy cô lễ tân tỏ thái độ như vậy nhìn lại người mình cùng Diệp Đông.
Ông kéo nhẹ tay Diệp Đông.
“Hay thôi, ở nhà hàng lớn như thế này chúng ta cũng nên về thay đồ một chút.” Kiều Lượng Nguyên hơi ái ngại.
Cô lễ tân kia nghe thấy Kiều Lượng Nguyên nói về thay đồ thì càng khinh bỉ hơn.
“Thay đồ thì cũng có giàu lên đâu.” Cô ta lẩm bẩm nói.
Nhưng lại vừa đủ cho cả Diệp Đông cùng Kiều Lượng Nguyên nghe thấy.
“Vậy chúng tôi có được vào ăn hay không?” Thường Thuận xen ngang.
Ông ta không hiểu những người này như thế nào, cũng chỉ là nhân viên làm ở chỗ sang trọng thì tự cho mình là thượng đẳng sao?
Tư duy này ông cũng không biết nói sao cho đúng.
“Tôi đặt phòng VIP, còn cô có trách nhiệm chuẩn bị, chứ không phải hỏi khách hàng.” Diệp Đông cũng nhanh chóng muốn ăn một chút.
Bụng anh có chút đói rồi, anh chỉ muốn ăn một chút.
Cô ta vẫn nhìn mọi người với ánh mắt ghét bỏ, không muốn cho qua.
“Muốn đặt phòng VIP phải cọc trước, sau đó tính vào khoản thanh toán.” Cô lễ tân vẫn muốn chắc chắn.
Cô ta không muốn rước vào kẻ thiếu nợ, sau đó giải quyết rất mất thời gian.
“Đặt bao nhiêu?” Diệp Đông ngắn gọn hỏi.
“Năm triệu.” Cô lễ tân muốn làm khó để họ biết mà rút lui.
“Chỉ một bữa ăn mà còn cần năm triệu, chúng ta về thôi.” Kiều Lượng Nguyên không phải là không thấy tiền bao giờ, mà là năm triệu để ăn là quá đắt.
Thật không xứng đáng chút nào.
Thường Thuận định nói gì đó, nhưng Diệp Đông can lại.
“Đưa thẻ cho cô ta.” Diệp Đông nói với Thường Thuận.
“Tốt nhất là thẻ anh đủ tiền.” Cô lễ tân vẫn tỏ vẻ ghét bỏ.
Thường Thuận rút ra một thẻ đen, cô ta nhận lấy rồi quẹt vào máy, quả thật năm triệu đã vào tài khoản.
Lúc này cô ta hơi ái ngại, thật ra bữa ăn ở đây với ba người kia cao lắm cũng chỉ là hai ba triệu, cô ta chỉ muốn làm khó.
Giờ thì xong rồi, tiền thì vào tài khoản, lát nữa họ không dùng hết số năm triệu này cô ta lấy đâu tiền dư mà trả họ. Thu ngân cuối ngày kết toán mới có thể trả lại được.
Chợt trong đầu cô ta lóe lên ý tưởng.
Sau khi chuẩn bị phòng VIP thì ba người họ đi vào gọi món, chờ một lúc sau món ăn trên bàn cũng đầy đủ, nhưng khi họ ăn còn chưa xong lại hàng loạt món ăn lạ lẫm khác mang tới.
“Cái này tôi không gọi.” Kiều Lượng Nguyên lúng túng nhìn Diệp Đông cùng Thường Thuận.
Hai người họ nhìn nhau cũng lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Những món này đều có trên hệ thống gọi món. Này…” Phục vụ cũng tỏ vẻ không hiểu.
Anh phục vụ phòng này rõ ràng cũng chỉ có những món kia, nhưng cô lễ tân là người thêm món vào hệ thống, mà cô ta lại là người anh theo đuổi.
Anh ta cũng không có cách khác, được người đẹp nhờ, không giúp đỡ thì thật có lỗi.
“Chúng tôi gọi món gì đều nói với anh, có hay không cũng không biết sao?” Diệp Đông vừa tiếp tục ăn vừa nói.
“Này…chúng tôi làm việc theo hệ thống cho nên…” Anh phục vụ cũng không biết nói sao cho phải, cố gắng tìm cớ.
Nhìn một bàn đồ ăn ê chề, đừng nói là năm sáu người, mà bàn mười người sợ rằng mới ăn hết còn dư mang về mới đúng.
“Ồ, chúng tôi sẽ chỉ ăn những món đã gọi, còn các món khác sẽ không động đến.” Diệp Đông nói quả quyết.
Kiều Lượng Nguyên cũng không nói gì, đồng ý với quyết định của Diệp Đông.
“Nhưng dù không ăn…quý khách cũng phải…thanh toán.” Hai chữ ‘thanh toán’ anh phục vụ không dám nói ra thành lời.
Anh ta biết đây là ép khách hàng, nếu để ông chủ biết chỉ e là….
“Tôi không ăn, cũng không gọi nên sẽ không thanh toán. Nếu cảm thấy khó xử lý anh cứ gọi quản lý đến, sẽ không liên lụy đến anh. Như anh nói là do hệ thống mà.” Diệp Đông cũng không quá quan tâm.
Anh dùng chút linh lực, khởi động tâm thuật đã nhìn thấu anh phục vụ này cùng cô lễ tân kia đã làm gì.
Diệp Đông cũng không muốn so đo, có gì cũng phải chờ ăn xong.
“Anh muốn nhìn chúng tôi ăn?” Thường Thuận khó chịu hỏi.
“Vâng, vâng, tôi ra ngoài, cần gì gọi tôi nhé.” Anh phục vụ nhanh chóng đi ra, cảm giác trong lòng có chút bất an.
Cô lễ tân từ đâu đã chờ sẵn hỏi anh ta.
“Họ ăn chưa?” Cô ta kéo tay anh lễ tân nhỏ nhẹ hỏi.
“Họ nói sẽ không động tới.” Anh phục vụ thật thà trả lời.
“Hừ, vẫn phải thanh toán, không phải sao?” Cô ta hừ khinh thường.
“Nhưng…dù sao cũng không phải họ gọi món…như thế…” Anh phục vụ tuy nghe theo lời cô ta, nhưng lương tâm vẫn có chút không yên.
“Lo gì chứ, họ cũng không phải là không đủ tiền trả, chúng ta cũng không làm khó họ.” Cô lễ tân tự tin nói.
Anh phục vụ có chút lo lắng, dù gì anh cũng là người không có tiền, nhìn bọn họ cũng là chỉ ăn bữa cơm mà tiêu tốn thế cũng thấy thương thay.
“Nhỡ họ gọi quản lý thì sao?” Anh phục vụ lại hỏi.