Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điện Vương Ở Rể - Chương 78: Làm đúng
Quản lý Lê cũng sáu người quản lý khác nhìn về phía Thiên Quách.
“Chúng tôi không thấy có tên hề nào cả, chỉ có một kẻ không biết gì mà thôi.”
“Nếu không phải thấy các người cùng cậu Diệp có chút quan hệ, thì khi cậu vô lễ với cậu Diệp thì tôi đã quẳng các người vào thùng rác rồi.”
Những người quản lý này lăn lộn bao năm, quanh thân hàn khi lạnh thấu xuông.
Đám người Thiên Quách giờ phút này không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Gì cơ? Cậu Diệp? Các người biết nó là ai không? Phế vật đó, lại còn xưng cậu Diệp…”
Thiên Quách còn chưa nói xong.
Bịch! Bốp.
Quản lý dẫn đầu bảo vệ ra tay trước, tát cho hắn lệch hàm.
“Trước mặt cậu Diệp, mày mới là rác rưởi. Mày không hề xứng nhắc tên ngài ấy.”
“Còn đứng đó làm gì? Đem mấy thứ rác này vứt đi cho tôi.”
Quản lý đội bảo vệ hạ lệnh.
Ngay lập tức,
Hơn mười bảo vệ vây quanh họ, trực tiếp vác lên ném ra ngoài.
Vô cùng đúng chỗ!
Khi bọn người kia bị bảo vệ đem ra ngoài, cũng bị dạy dỗ một trận, sau đó ném tới nơi tập kết rác của biệt thự Phong Hoa, mà rác thải ở đây hôi thối kinh dị.
“Chẳng lẽ vì Diệp Đông mà bọn họ mới tặng suất ăn hoàng kim cùng tư cách khách SUPER VIP? Đều từ Diệp Đông?”
“Chẳng phải nó chỉ là một tên phế vật sao?”
Thiên Quách, Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà bò ra từ thùng rác, nhưng trong đầu vẫn là vấn đề này.
Ánh mắt bọn họ vô cùng oán độc, bị ném vào nơi bẩn thỉu, mà bọn họ là ai chứ? Là thế hệ của các gia tộc lớn, đây là một sự nhục nhã!
“Hừ, nhìn gì mà nhìn! Biến.”
Thiên Quách tức giận không biết trút ở đâu quát tháo người qua đường.
Bọn họ còn nghe được một người mẹ dạy con mình: “Nhìn mấy người đó đi. Chính là học hành không ra sao mới bị như thế, chỉ bới rác mà sống…”
Thậm chí có người cầm máy ảnh lại chụp lấy chụp để, họ là nhiếp ảnh gia đang săn hình góc tối của thành phố.
“Đây mới chân chính gọi là góc tối.”
Mà người kia nói xong cũng hài lòng rời đi.
Đám người Thiên Quách muốn phát điên rồi, đang muốn thoát khỏi thùng rác càng sớm càng tốt.
Vừa lúc này, di động của Thiên Quách vang lên.
Chính là anh họ của hắn ta Thiên Nhất Hào gọi đến,
“Thiên Quách, cậu đang ở đâu? Đi mát xa cùng anh có được không?”
“Sẵn tiện cùng bàn luận một chút về chiến lược sắp tới…”
Thiên Nhất Hào sảng khoái cười, đây là bộ dạng thiết đãi người tài, muốn kết nối quan hệ cùng Thiên Quách.
Vì Thiên Quách bị dính nước bẩn, nên chỉ có thể mở loa ngoài nghe điện thoại, hai người kia cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Bọn họ vô cùng cảm thán, Thiên gia bây giờ thế nào chứ? Chi chính Thiên Nhất Hào lại muốn cùng bàn bạc với Thiên Quách về chiến lược.
Đây chính là muốn đề cao năng lực Thiên Quách.
Thiên Quách chắc chắn sẽ trở thành nhân vật trung tâm của Thiên gia.
Khi Thiên Quách nghe được vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái không ít.
Nhưng nghĩ tới bản thân bị ném vào thùng rác hôi hám kia, hắn lại không cách nào chấp nhận được.
“Anh Hào, em bây giờ không qua được. Em bị người ta đánh! Còn bị nhét vào thùng rác.”
Thiên Quách nghiến răng nói.
Sau khi Thiên Nhất Hào nghe được, tức giận bùng lên: “Ai dám? Dám động tới Thiên gia?”
Thiên Quách nói: “Ở biệt thự Phong Hoa, là người Thanh tổng, bọn họ thừa biết em là người Thiên gia.”
“Bọn họ vì một tên không ra gì lại đánh em, còn ném em vào đống rác.”
Thiên Nhất Hào lại càng tức giận hơn: “Dù là Thanh tổng cũng không thể. Đánh cậu không khác nào đánh vào mặt Thiên gia.”
“Cậu nên tẳm rửa thay đồ đi.”
“Tôi sẽ báo cho cha, sau đó tôi cùng cha mình sẽ đến biệt thụ Phòng Hoa, tìm Thanh tổng nói chuyện cho rõ. Cần phải để họ xin lỗi cậu.”
Vừa dứt lời Thiên Nhất Hào tắt điện thoại.
Thiên Quách nghe xong cũng vui vẻ không thôi, cảm giác có thể ngẩng cao đâu trở lại.
“Anh họ cùng bác tôi muốn ra mặt vì tôi.”
“Thanh tổng có thể vì Diệp Đông mà trở mặt với bác tôi sao? Chuyện không tưởng.”
“Tôi nhất định phải đánh tàn phế tên Diệp Đông kia. Đập hắn nát người.”
Thiên Quách lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Vương Phàm cũng hùa theo: “Thien Quách, tớ theo cậu…”
Lý Thanh Hà nghe được gia chủ Thiên gia cùng đại thiếu gia Thiên gia đều sẽ tới, cô ta muốn lộ mặt một chút xem như ghi điểm.
Nhưng lúc này công ty gọi tới báo Lý Thanh Hà phải về gấp vì có cuộc họp về một số việc, không ai được nghĩ cả.
“Thiên Quách, em không thể đi cùng anh, không thể nhìn tận mắt tên phế vật bị đánh.”
“Nhưng nhớ lúc đánh hắn phải quay clip cho em nha.”
Lý Thanh Hà nói xong thì nhanh chóng chạy đi, cô ta muốn chỉnh chu trước khi đến họp.
cuộc nàng muốn trước tắm rửa, thay quần áo lại đi tham gia công ty hội nghị.
……
Tập đoàn Thiên gia/
Lúc Thiên Lập Cường nghe Thiên Nhất Hào báo lại thì vô cùng bất ngờ.
“Con làm đúng lắm! Chúng ta phải vì Thiên Quách mà ra mặt.”
“Con đi lấy xe tới, chúng ta đến biệt thự Phong Hoa nhanh.”
Thiên Lập Cường quyết đoán nói, lập tức tắt điện thoại.
Từ sau khi Tôn gia cùng Phong gia bị hạ bệ ở buổi tiệc kia, trong đầu ông ta luôn hiện lên hình ảnh Diệp Đông uy trấn bốn phương.
Từ lúc rời buổi tiệc đó, ông ta luôn không biết làm sao để có thể có mối quan hệ tốt với Diệp Đông, bên kia gia đinh Diệp Đông cũng không chắc có thể kết nối được.
Ông chợt nhận ra, ông cùng Kiều gia chưa từng qua lại, cũng chưa từng kết giao với gia tộc nào liên quan đến Diệp Đông.
Hiện tại muốn kiếm đường kết giao sợ là không còn được nữa.
Bây giờ nếu ông ta chạy lung tung thì lại không hay, Kiều gia bên kia là cái dạng gì? Ông còn không rõ sao? Khẳng định Diệp Đông chán ghét vô cùng.
Mà tình cảm với Kiều Lệ My kia là gì thì ông cũng không dám chắc giữa hai người họ có gì đó.
Sau đó Thiên Nhất Hào nhớ ra Thiên Quách cùng tuổi với Diệp Đông, còn từng nghe nói chuyện qua trong nhóm bạn học có người bạn họ Diệp, có lẽ có chút quan hệ nào đó tới Diệp Đông, họ Diệp ở đây không nhiều.
Cơ bản ông cũng đã điều tra một chút, quả thực người bạn học họ Diệp kia cũng có tên Diệp Đông, thân thế cũng không khác biết lắm.
Thậm chí ông ta cùng Thiên Nhất Hào còn dùng tiền bạc quan hệ gần xa, tìm hiểu được nhóm bạn thời niên thiếu chơi với nhau khá tốt.
Tất nhiên mọi chuyện này vô cùng bí mật, sao có thể để ai biết, họ muốn làm ra mối quan hệ tự nhiên nhất có thể.
Chính nguyên do đó mà Thiên Quách mới được về chi chính lại đảm nhận ví trí quan trọng, nói có mặt mũi có mặt mũi, có tiền là có tiền.
Đây chính là bước đầu để họ tiến tới tạo quan hệ cùng Diệp Đông. Đây chính là chuyện họ mong muốn nhất.
Trong lòng hai cha con Thiên gia kia, chuyện giao hảo với Diệp Đông đều đặt lên người của Thiên Quách. Đây chính là một bước lên mây, chỉ cần có chút quan hệ với Diệp Đông, một chút hảo cảm thôi cũng đủ Thiên gia bọn họ đứng vững gót chân.
Nếu là lúc trước bọn họ sẽ không bao giờ vì một đứa cháu chi nhánh mà ra mặt. Hiện tại đứa cháu kia vẫn cần dùng tới, xem ra cần bảo vệ tốt.
Ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, dù là đắc tội Thanh Huy Hưng, nhưng suy cho cùng quan hệ với Diệp Đông vẫn quan trọng hơn.
Thiên Lập Cường cảm giác có chút nóng ruột, cũng đích thân xuống tầng chuẩn bị mười tên bảo vệ cường tráng xuất sắc nhất, cùng nhau tiến đến biệt thự Phong Hoa.
“Chúng tôi không thấy có tên hề nào cả, chỉ có một kẻ không biết gì mà thôi.”
“Nếu không phải thấy các người cùng cậu Diệp có chút quan hệ, thì khi cậu vô lễ với cậu Diệp thì tôi đã quẳng các người vào thùng rác rồi.”
Những người quản lý này lăn lộn bao năm, quanh thân hàn khi lạnh thấu xuông.
Đám người Thiên Quách giờ phút này không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Gì cơ? Cậu Diệp? Các người biết nó là ai không? Phế vật đó, lại còn xưng cậu Diệp…”
Thiên Quách còn chưa nói xong.
Bịch! Bốp.
Quản lý dẫn đầu bảo vệ ra tay trước, tát cho hắn lệch hàm.
“Trước mặt cậu Diệp, mày mới là rác rưởi. Mày không hề xứng nhắc tên ngài ấy.”
“Còn đứng đó làm gì? Đem mấy thứ rác này vứt đi cho tôi.”
Quản lý đội bảo vệ hạ lệnh.
Ngay lập tức,
Hơn mười bảo vệ vây quanh họ, trực tiếp vác lên ném ra ngoài.
Vô cùng đúng chỗ!
Khi bọn người kia bị bảo vệ đem ra ngoài, cũng bị dạy dỗ một trận, sau đó ném tới nơi tập kết rác của biệt thự Phong Hoa, mà rác thải ở đây hôi thối kinh dị.
“Chẳng lẽ vì Diệp Đông mà bọn họ mới tặng suất ăn hoàng kim cùng tư cách khách SUPER VIP? Đều từ Diệp Đông?”
“Chẳng phải nó chỉ là một tên phế vật sao?”
Thiên Quách, Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà bò ra từ thùng rác, nhưng trong đầu vẫn là vấn đề này.
Ánh mắt bọn họ vô cùng oán độc, bị ném vào nơi bẩn thỉu, mà bọn họ là ai chứ? Là thế hệ của các gia tộc lớn, đây là một sự nhục nhã!
“Hừ, nhìn gì mà nhìn! Biến.”
Thiên Quách tức giận không biết trút ở đâu quát tháo người qua đường.
Bọn họ còn nghe được một người mẹ dạy con mình: “Nhìn mấy người đó đi. Chính là học hành không ra sao mới bị như thế, chỉ bới rác mà sống…”
Thậm chí có người cầm máy ảnh lại chụp lấy chụp để, họ là nhiếp ảnh gia đang săn hình góc tối của thành phố.
“Đây mới chân chính gọi là góc tối.”
Mà người kia nói xong cũng hài lòng rời đi.
Đám người Thiên Quách muốn phát điên rồi, đang muốn thoát khỏi thùng rác càng sớm càng tốt.
Vừa lúc này, di động của Thiên Quách vang lên.
Chính là anh họ của hắn ta Thiên Nhất Hào gọi đến,
“Thiên Quách, cậu đang ở đâu? Đi mát xa cùng anh có được không?”
“Sẵn tiện cùng bàn luận một chút về chiến lược sắp tới…”
Thiên Nhất Hào sảng khoái cười, đây là bộ dạng thiết đãi người tài, muốn kết nối quan hệ cùng Thiên Quách.
Vì Thiên Quách bị dính nước bẩn, nên chỉ có thể mở loa ngoài nghe điện thoại, hai người kia cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Bọn họ vô cùng cảm thán, Thiên gia bây giờ thế nào chứ? Chi chính Thiên Nhất Hào lại muốn cùng bàn bạc với Thiên Quách về chiến lược.
Đây chính là muốn đề cao năng lực Thiên Quách.
Thiên Quách chắc chắn sẽ trở thành nhân vật trung tâm của Thiên gia.
Khi Thiên Quách nghe được vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái không ít.
Nhưng nghĩ tới bản thân bị ném vào thùng rác hôi hám kia, hắn lại không cách nào chấp nhận được.
“Anh Hào, em bây giờ không qua được. Em bị người ta đánh! Còn bị nhét vào thùng rác.”
Thiên Quách nghiến răng nói.
Sau khi Thiên Nhất Hào nghe được, tức giận bùng lên: “Ai dám? Dám động tới Thiên gia?”
Thiên Quách nói: “Ở biệt thự Phong Hoa, là người Thanh tổng, bọn họ thừa biết em là người Thiên gia.”
“Bọn họ vì một tên không ra gì lại đánh em, còn ném em vào đống rác.”
Thiên Nhất Hào lại càng tức giận hơn: “Dù là Thanh tổng cũng không thể. Đánh cậu không khác nào đánh vào mặt Thiên gia.”
“Cậu nên tẳm rửa thay đồ đi.”
“Tôi sẽ báo cho cha, sau đó tôi cùng cha mình sẽ đến biệt thụ Phòng Hoa, tìm Thanh tổng nói chuyện cho rõ. Cần phải để họ xin lỗi cậu.”
Vừa dứt lời Thiên Nhất Hào tắt điện thoại.
Thiên Quách nghe xong cũng vui vẻ không thôi, cảm giác có thể ngẩng cao đâu trở lại.
“Anh họ cùng bác tôi muốn ra mặt vì tôi.”
“Thanh tổng có thể vì Diệp Đông mà trở mặt với bác tôi sao? Chuyện không tưởng.”
“Tôi nhất định phải đánh tàn phế tên Diệp Đông kia. Đập hắn nát người.”
Thiên Quách lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Vương Phàm cũng hùa theo: “Thien Quách, tớ theo cậu…”
Lý Thanh Hà nghe được gia chủ Thiên gia cùng đại thiếu gia Thiên gia đều sẽ tới, cô ta muốn lộ mặt một chút xem như ghi điểm.
Nhưng lúc này công ty gọi tới báo Lý Thanh Hà phải về gấp vì có cuộc họp về một số việc, không ai được nghĩ cả.
“Thiên Quách, em không thể đi cùng anh, không thể nhìn tận mắt tên phế vật bị đánh.”
“Nhưng nhớ lúc đánh hắn phải quay clip cho em nha.”
Lý Thanh Hà nói xong thì nhanh chóng chạy đi, cô ta muốn chỉnh chu trước khi đến họp.
cuộc nàng muốn trước tắm rửa, thay quần áo lại đi tham gia công ty hội nghị.
……
Tập đoàn Thiên gia/
Lúc Thiên Lập Cường nghe Thiên Nhất Hào báo lại thì vô cùng bất ngờ.
“Con làm đúng lắm! Chúng ta phải vì Thiên Quách mà ra mặt.”
“Con đi lấy xe tới, chúng ta đến biệt thự Phong Hoa nhanh.”
Thiên Lập Cường quyết đoán nói, lập tức tắt điện thoại.
Từ sau khi Tôn gia cùng Phong gia bị hạ bệ ở buổi tiệc kia, trong đầu ông ta luôn hiện lên hình ảnh Diệp Đông uy trấn bốn phương.
Từ lúc rời buổi tiệc đó, ông ta luôn không biết làm sao để có thể có mối quan hệ tốt với Diệp Đông, bên kia gia đinh Diệp Đông cũng không chắc có thể kết nối được.
Ông chợt nhận ra, ông cùng Kiều gia chưa từng qua lại, cũng chưa từng kết giao với gia tộc nào liên quan đến Diệp Đông.
Hiện tại muốn kiếm đường kết giao sợ là không còn được nữa.
Bây giờ nếu ông ta chạy lung tung thì lại không hay, Kiều gia bên kia là cái dạng gì? Ông còn không rõ sao? Khẳng định Diệp Đông chán ghét vô cùng.
Mà tình cảm với Kiều Lệ My kia là gì thì ông cũng không dám chắc giữa hai người họ có gì đó.
Sau đó Thiên Nhất Hào nhớ ra Thiên Quách cùng tuổi với Diệp Đông, còn từng nghe nói chuyện qua trong nhóm bạn học có người bạn họ Diệp, có lẽ có chút quan hệ nào đó tới Diệp Đông, họ Diệp ở đây không nhiều.
Cơ bản ông cũng đã điều tra một chút, quả thực người bạn học họ Diệp kia cũng có tên Diệp Đông, thân thế cũng không khác biết lắm.
Thậm chí ông ta cùng Thiên Nhất Hào còn dùng tiền bạc quan hệ gần xa, tìm hiểu được nhóm bạn thời niên thiếu chơi với nhau khá tốt.
Tất nhiên mọi chuyện này vô cùng bí mật, sao có thể để ai biết, họ muốn làm ra mối quan hệ tự nhiên nhất có thể.
Chính nguyên do đó mà Thiên Quách mới được về chi chính lại đảm nhận ví trí quan trọng, nói có mặt mũi có mặt mũi, có tiền là có tiền.
Đây chính là bước đầu để họ tiến tới tạo quan hệ cùng Diệp Đông. Đây chính là chuyện họ mong muốn nhất.
Trong lòng hai cha con Thiên gia kia, chuyện giao hảo với Diệp Đông đều đặt lên người của Thiên Quách. Đây chính là một bước lên mây, chỉ cần có chút quan hệ với Diệp Đông, một chút hảo cảm thôi cũng đủ Thiên gia bọn họ đứng vững gót chân.
Nếu là lúc trước bọn họ sẽ không bao giờ vì một đứa cháu chi nhánh mà ra mặt. Hiện tại đứa cháu kia vẫn cần dùng tới, xem ra cần bảo vệ tốt.
Ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, dù là đắc tội Thanh Huy Hưng, nhưng suy cho cùng quan hệ với Diệp Đông vẫn quan trọng hơn.
Thiên Lập Cường cảm giác có chút nóng ruột, cũng đích thân xuống tầng chuẩn bị mười tên bảo vệ cường tráng xuất sắc nhất, cùng nhau tiến đến biệt thự Phong Hoa.
Bình luận facebook