Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160: Yêu tộc tới
Nhìn những món bảo vật trước mặt, trong lòng Lâm Thải Tuyết rất cảm động. Nàng rất vui. Không phải vì chúng trân quý mà vì đó là quà hắn tặng cho nàng. Chỉ cần là của hắn tặng thì dù là một hòn đá bình thường cũng là bảo vật trong mắt nàng.
"Ta phải về rồi."
Câu nói đến hơi đột ngột của Giang Lưu Nhi khiến cho Lâm Thải Tuyết bừng tỉnh. Nàng mở miệng muốn nói gì đấy nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Thấy thế, Giang Lưu Nhi mới bảo:
"Ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Nghe vậy thì gương mặt Lâm Thải Tuyết vui lên trông thấy. Nàng gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng, dịu dàng nói:
"Ta chờ ngươi."
"Ta biết rồi. Phải rồi, ngươi đưa hai túi trữ vật này cho Thái Anh và Tô Phỉ."
"Ta sẽ đưa cho họ. Ngươi đi đường cẩn thận."
...
Trong khi ấy, tại Đà La Tự.
Trước cửa phòng Giang Lưu Nhi, một cô gái đang đứng, bộ dáng thập thò. Mãi một lúc sau nàng mới lấy hết can đảm "xâm nhập" vào bên trong.
Cô gái đi tới bên giường Giang Lưu Nhi, thò tay vào ngực lấy ra một chiếc túi thơm đặt vào dưới gối. Xong xuôi, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều rất vội vã như thể sợ bị ai nhìn thấy vậy.
Thế nhưng tất cả những hành động của nàng đều đã bị người khác phát hiện. Người đó là Cổ Mị Sanh.
Nhìn theo bóng lưng đang đi vội của cô gái vừa rồi, Cổ Mị Sanh lắc đầu lẩm bẩm:
"Xem ra đứa nhỏ Mỹ Toa này đã yêu thích tiểu tử kia rồi."
Cũng không phải Mỹ Toa tự ý đến đây mà là do Cổ Mị Sanh dẫn theo. Nàng không yên tâm khi để Mỹ Toa ở lại Đại Nhật Cung một mình, dù sao tên tiểu tử kia đã căn dặn nàng phải chiếu cố cho nó, không thể để xảy ra sai sót gì được.
Nghĩ đến tên tiểu tử kia, trong lòng Cổ Mị Sanh bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.
Từ ngày đến đây tới giờ hắn cũng không thèm ngó xem ta một lần. Thật đúng là tên chủ nhân vô lương tâm mà!
Nàng thầm mắng như thế.
...
Thời gian đi nhanh, rốt cục đã đến ngày mười lăm tháng tám.
Tuy rằng mặt trời chỉ vừa mới lên chưa lâu nhưng tại khu vực lôi đài của Đà La Tự đã chật kín người. Ở đây khá đơn sơ chứ không hoành tráng như đấu trường của Trung viện tại Đại Nhật Cung, ngoài những lôi đài có kết giới bao bọc và mấy hàng ghế dành cho các nhân vật dẫn đầu môn phái ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Nhận thấy tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, Minh Trí đại sư nhìn một vị đại sư gần đó, bảo:
"Minh Huệ, bắt đầu đi."
"Vâng, sư huynh."
Minh Huệ đại sư gật đầu, kế đến y xoay người đi ra ngoài, bước lên lôi đài ở trung tâm.
Y bắt đầu tiến hành nghi thức của đại hội...
...
Cùng lúc, cách Đà La Tự gần một vạm dặm.
Trên bầu trời có khoảng độ trên dưới năm mươi đạo lưu quang đang bay qua với tốc độ rất nhanh. Tuy nhiên, đó chỉ là hình ảnh trong mắt người phàm, riêng với tu sĩ thì kia không phải lưu quang mà là... năm mươi vị yêu tu!
Căn cứ vào tốc độ phi hành kia thì chắc chắn tất cả bọn họ đều là yêu tu cấp tám trở lên, cũng tức là tương đương với tu vi Niết Bàn Cảnh trở lên.
Một đội ngũ yêu tu cực kỳ cường đại đủ để quét ngang đại đa số tông phái tu tiên của nhân loại!
Dẫn đầu đám yêu tu là một con sư tử lông váng óng ánh. Thiết nghĩ chỉ cần là người có kiến thức một chút thì sẽ lập tức nhận ra lai lịch của nó ngay.
Hoàng Kim Chiến Sư - một trong những bậc vương giả của yêu thú.
Thế nhưng lúc này, trên lưng của bậc vương giả ấy lại có một lão nhân đang ngồi. Ông mặc một bộ đồ trắng, có một bộ râu trắng, một đầu tóc trắng, cả đôi giày đang mang cũng trắng nốt. Có bốn chữ thích hợp nhất để hình dung ông: tiên phong đạo cốt.
Đang ngồi, chẳng rõ tại sao lão nhân bỗng nhiên mở toang đôi mắt, không giấu được sự kích động.
Bay bên trái Hoàng Kim Chiến Sư, một mỹ phụ ngạc nhiên hỏi:
"Thánh chủ, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?"
Lão nhân không xem nàng, mắt nhìn chằm chằm hướng trước mặt, giọng hơi trầm:
"Ta nghĩ ta đã sắp tìm được cháu ngoại của mình rồi."
Mỹ phụ nghe vậy thì cũng rất kích động. Nàng vội hỏi lại:
"Thánh chủ, thật sự sao?"
"Tuyệt đối không sai. Chủng tộc Bạch Vân Xà ta vô cùng nhạy cảm với huyết mạch. Với tu vi của ta bây giờ thì trong phạm vi một vạn dặm, phàm là người có quan hệ huyết thống với mình thì ta đều sẽ cảm ứng được."
"Vậy thuộc hạ xin được chúc mừng Thánh chủ trước."
...
Trên lôi đài, Minh Huệ đại sư đã nói xong mọi thứ cần thiết. Ông lui sang nhường chỗ cho Minh Trí đại sư - người sẽ tuyên bố chính thức bắt đầu đại hội lần này.
"Các vị, ta nghĩ chắc hẳn mọi người đã biết được tin tức ma vụ ở U Minh Chi Địa sẽ biến mất sớm hơn những lần trước. Theo lão nạp suy đoán thì nhiều nhất là sau ba ngày nữa, ma vụ sẽ hoàn toàn biến mất. Do đó, lão nạp và đại diện của các phái khác đã tiến hành thương nghị và quyết định sẽ cho rút ngắn thời gian thi đấu. Thay vì ba thì đại hội lần này chỉ diễn ra trong hai ngày, sau đó sẽ căn cứ vào thành tích xếp hạng thi đấu mà phân phát danh ngạch tiến vào U Minh Chi Địa cho các phái... Được rồi, trước khi bốc thăm thi đấu, lão nạp muốn nói một câu: Điểm đến thì dừng, không cần phải ra tay sát nhân."
Thoáng ngừng một chút, Minh Trí đại sư chợt cao giọng:
"Bây giờ, lão nạp xin tuyên bố chính thức..."
Minh Trí đại sư đột ngột dừng lại. Ông nhìn chân trời hướng đông nam, nét mặt vô cùng ngưng trọng. Không riêng gì ông, những đại nhân vật khác như Tinh hậu, Cổ Liệt, lão Phong Tử... cũng đều giống như vậy.
Phía dưới, mọi người hết sức nghi hoặc. Họ không hiểu tại sao các vị kia lại có phản ứng như thế. Nhưng rất nhanh, thần sắc họ liền biến đổi. Họ đã biết nguyên nhân tại sao.
Trên bầu trời, năm mươi đạo lưu quang đủ các màu sắc đang tiếp cận Đà La Tự.
"Sư huynh, có cần mở hộ phái đại trận không?"
Minh Huệ đại sư hướng Minh Trí đại sư hỏi.
Nhẹ lắc đầu, Minh Trí đại sư đáp:
"Không cần."
Chẳng bao lâu, năm mươi đạo lưu quang kia đã dừng lại phía trên, kề sát khu vực lôi đài. Trong số đó, có tất thảy mười yêu tu hóa hình.
Minh Trí đại sư nhìn lão nhân tiên phong đạo cốt ngồi trên mình Hoàng Kim Chiến Sư, chắp tay trước ngực, hỏi:
"A di đà phật, nếu lão nạp đoán không lầm thì đạo hữu hẳn là Bạch Vân Thánh chủ của Thánh Sơn?"
Lão nhân vuốt chòm râu, gật đầu:
"Không sai. Ta đích thị là Thánh chủ hiện giờ của Thánh Sơn."
"Thánh chủ, giữa nhân yêu hai tộc đã đình chiến từ lâu, hơn ngàn năm qua hai bên nước sông không phạm nước giếng. Hôm nay đạo hữu lại dẫn người của mình đến đây như vậy là cớ gì?"
Người vừa mở miệng chất vấn là tông chủ Cổ Liệt của Âm Dương Tông.
Ngồi trên Hoàng Kim Chiến Sư, lão nhân khẽ lắc đầu, cười đáp:
"Bạch mỗ chỉ mang theo vài người mà thôi, các vị đạo hữu hà tất phải khẩn trương?"
"Vậy mục đích của ngươi đến đây là gì, không ngại nói cho chúng ta một chút chứ?"
Lão nhân nhìn sang Tinh hậu, ánh mắt hơi đổi.
"Không ngờ trong nhân loại lại xuất hiện một nữ cường nhân như đạo hữu... Không tệ! Không tệ!"
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bổn hậu."
Tinh hậu lãnh đạm nhắc lại.
"Vô lễ!"
Mỹ phụ bên cạnh lão nhân quát lên.
Tinh hậu khẽ "Hừ". Từ người nàng, một luồng uy áp đánh thẳng về phía mỹ phụ. Gần như tức thì, cơ thể mỹ phụ nọ liền lung lay giữa không trung, may mắn mà có một luồng uy áp của lão nhân thay nàng hóa giải công kích do Tinh hậu phát ra, nếu không e là nàng đã rơi thẳng xuống đất rồi.
"Ta phải về rồi."
Câu nói đến hơi đột ngột của Giang Lưu Nhi khiến cho Lâm Thải Tuyết bừng tỉnh. Nàng mở miệng muốn nói gì đấy nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Thấy thế, Giang Lưu Nhi mới bảo:
"Ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Nghe vậy thì gương mặt Lâm Thải Tuyết vui lên trông thấy. Nàng gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng, dịu dàng nói:
"Ta chờ ngươi."
"Ta biết rồi. Phải rồi, ngươi đưa hai túi trữ vật này cho Thái Anh và Tô Phỉ."
"Ta sẽ đưa cho họ. Ngươi đi đường cẩn thận."
...
Trong khi ấy, tại Đà La Tự.
Trước cửa phòng Giang Lưu Nhi, một cô gái đang đứng, bộ dáng thập thò. Mãi một lúc sau nàng mới lấy hết can đảm "xâm nhập" vào bên trong.
Cô gái đi tới bên giường Giang Lưu Nhi, thò tay vào ngực lấy ra một chiếc túi thơm đặt vào dưới gối. Xong xuôi, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều rất vội vã như thể sợ bị ai nhìn thấy vậy.
Thế nhưng tất cả những hành động của nàng đều đã bị người khác phát hiện. Người đó là Cổ Mị Sanh.
Nhìn theo bóng lưng đang đi vội của cô gái vừa rồi, Cổ Mị Sanh lắc đầu lẩm bẩm:
"Xem ra đứa nhỏ Mỹ Toa này đã yêu thích tiểu tử kia rồi."
Cũng không phải Mỹ Toa tự ý đến đây mà là do Cổ Mị Sanh dẫn theo. Nàng không yên tâm khi để Mỹ Toa ở lại Đại Nhật Cung một mình, dù sao tên tiểu tử kia đã căn dặn nàng phải chiếu cố cho nó, không thể để xảy ra sai sót gì được.
Nghĩ đến tên tiểu tử kia, trong lòng Cổ Mị Sanh bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.
Từ ngày đến đây tới giờ hắn cũng không thèm ngó xem ta một lần. Thật đúng là tên chủ nhân vô lương tâm mà!
Nàng thầm mắng như thế.
...
Thời gian đi nhanh, rốt cục đã đến ngày mười lăm tháng tám.
Tuy rằng mặt trời chỉ vừa mới lên chưa lâu nhưng tại khu vực lôi đài của Đà La Tự đã chật kín người. Ở đây khá đơn sơ chứ không hoành tráng như đấu trường của Trung viện tại Đại Nhật Cung, ngoài những lôi đài có kết giới bao bọc và mấy hàng ghế dành cho các nhân vật dẫn đầu môn phái ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Nhận thấy tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, Minh Trí đại sư nhìn một vị đại sư gần đó, bảo:
"Minh Huệ, bắt đầu đi."
"Vâng, sư huynh."
Minh Huệ đại sư gật đầu, kế đến y xoay người đi ra ngoài, bước lên lôi đài ở trung tâm.
Y bắt đầu tiến hành nghi thức của đại hội...
...
Cùng lúc, cách Đà La Tự gần một vạm dặm.
Trên bầu trời có khoảng độ trên dưới năm mươi đạo lưu quang đang bay qua với tốc độ rất nhanh. Tuy nhiên, đó chỉ là hình ảnh trong mắt người phàm, riêng với tu sĩ thì kia không phải lưu quang mà là... năm mươi vị yêu tu!
Căn cứ vào tốc độ phi hành kia thì chắc chắn tất cả bọn họ đều là yêu tu cấp tám trở lên, cũng tức là tương đương với tu vi Niết Bàn Cảnh trở lên.
Một đội ngũ yêu tu cực kỳ cường đại đủ để quét ngang đại đa số tông phái tu tiên của nhân loại!
Dẫn đầu đám yêu tu là một con sư tử lông váng óng ánh. Thiết nghĩ chỉ cần là người có kiến thức một chút thì sẽ lập tức nhận ra lai lịch của nó ngay.
Hoàng Kim Chiến Sư - một trong những bậc vương giả của yêu thú.
Thế nhưng lúc này, trên lưng của bậc vương giả ấy lại có một lão nhân đang ngồi. Ông mặc một bộ đồ trắng, có một bộ râu trắng, một đầu tóc trắng, cả đôi giày đang mang cũng trắng nốt. Có bốn chữ thích hợp nhất để hình dung ông: tiên phong đạo cốt.
Đang ngồi, chẳng rõ tại sao lão nhân bỗng nhiên mở toang đôi mắt, không giấu được sự kích động.
Bay bên trái Hoàng Kim Chiến Sư, một mỹ phụ ngạc nhiên hỏi:
"Thánh chủ, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?"
Lão nhân không xem nàng, mắt nhìn chằm chằm hướng trước mặt, giọng hơi trầm:
"Ta nghĩ ta đã sắp tìm được cháu ngoại của mình rồi."
Mỹ phụ nghe vậy thì cũng rất kích động. Nàng vội hỏi lại:
"Thánh chủ, thật sự sao?"
"Tuyệt đối không sai. Chủng tộc Bạch Vân Xà ta vô cùng nhạy cảm với huyết mạch. Với tu vi của ta bây giờ thì trong phạm vi một vạn dặm, phàm là người có quan hệ huyết thống với mình thì ta đều sẽ cảm ứng được."
"Vậy thuộc hạ xin được chúc mừng Thánh chủ trước."
...
Trên lôi đài, Minh Huệ đại sư đã nói xong mọi thứ cần thiết. Ông lui sang nhường chỗ cho Minh Trí đại sư - người sẽ tuyên bố chính thức bắt đầu đại hội lần này.
"Các vị, ta nghĩ chắc hẳn mọi người đã biết được tin tức ma vụ ở U Minh Chi Địa sẽ biến mất sớm hơn những lần trước. Theo lão nạp suy đoán thì nhiều nhất là sau ba ngày nữa, ma vụ sẽ hoàn toàn biến mất. Do đó, lão nạp và đại diện của các phái khác đã tiến hành thương nghị và quyết định sẽ cho rút ngắn thời gian thi đấu. Thay vì ba thì đại hội lần này chỉ diễn ra trong hai ngày, sau đó sẽ căn cứ vào thành tích xếp hạng thi đấu mà phân phát danh ngạch tiến vào U Minh Chi Địa cho các phái... Được rồi, trước khi bốc thăm thi đấu, lão nạp muốn nói một câu: Điểm đến thì dừng, không cần phải ra tay sát nhân."
Thoáng ngừng một chút, Minh Trí đại sư chợt cao giọng:
"Bây giờ, lão nạp xin tuyên bố chính thức..."
Minh Trí đại sư đột ngột dừng lại. Ông nhìn chân trời hướng đông nam, nét mặt vô cùng ngưng trọng. Không riêng gì ông, những đại nhân vật khác như Tinh hậu, Cổ Liệt, lão Phong Tử... cũng đều giống như vậy.
Phía dưới, mọi người hết sức nghi hoặc. Họ không hiểu tại sao các vị kia lại có phản ứng như thế. Nhưng rất nhanh, thần sắc họ liền biến đổi. Họ đã biết nguyên nhân tại sao.
Trên bầu trời, năm mươi đạo lưu quang đủ các màu sắc đang tiếp cận Đà La Tự.
"Sư huynh, có cần mở hộ phái đại trận không?"
Minh Huệ đại sư hướng Minh Trí đại sư hỏi.
Nhẹ lắc đầu, Minh Trí đại sư đáp:
"Không cần."
Chẳng bao lâu, năm mươi đạo lưu quang kia đã dừng lại phía trên, kề sát khu vực lôi đài. Trong số đó, có tất thảy mười yêu tu hóa hình.
Minh Trí đại sư nhìn lão nhân tiên phong đạo cốt ngồi trên mình Hoàng Kim Chiến Sư, chắp tay trước ngực, hỏi:
"A di đà phật, nếu lão nạp đoán không lầm thì đạo hữu hẳn là Bạch Vân Thánh chủ của Thánh Sơn?"
Lão nhân vuốt chòm râu, gật đầu:
"Không sai. Ta đích thị là Thánh chủ hiện giờ của Thánh Sơn."
"Thánh chủ, giữa nhân yêu hai tộc đã đình chiến từ lâu, hơn ngàn năm qua hai bên nước sông không phạm nước giếng. Hôm nay đạo hữu lại dẫn người của mình đến đây như vậy là cớ gì?"
Người vừa mở miệng chất vấn là tông chủ Cổ Liệt của Âm Dương Tông.
Ngồi trên Hoàng Kim Chiến Sư, lão nhân khẽ lắc đầu, cười đáp:
"Bạch mỗ chỉ mang theo vài người mà thôi, các vị đạo hữu hà tất phải khẩn trương?"
"Vậy mục đích của ngươi đến đây là gì, không ngại nói cho chúng ta một chút chứ?"
Lão nhân nhìn sang Tinh hậu, ánh mắt hơi đổi.
"Không ngờ trong nhân loại lại xuất hiện một nữ cường nhân như đạo hữu... Không tệ! Không tệ!"
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bổn hậu."
Tinh hậu lãnh đạm nhắc lại.
"Vô lễ!"
Mỹ phụ bên cạnh lão nhân quát lên.
Tinh hậu khẽ "Hừ". Từ người nàng, một luồng uy áp đánh thẳng về phía mỹ phụ. Gần như tức thì, cơ thể mỹ phụ nọ liền lung lay giữa không trung, may mắn mà có một luồng uy áp của lão nhân thay nàng hóa giải công kích do Tinh hậu phát ra, nếu không e là nàng đã rơi thẳng xuống đất rồi.
Bình luận facebook