Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Vận khí đen đủi
Con Ngân Tinh Băng Sư liếc nhìn tiểu yêu thú, trong ánh mắt có chút khó chịu.
Nguy!
Giang Lưu Nhi thấy ánh mắt của Ngân Tinh Băng Sư thì hai ngón tay kẹp lại, điểm ra một chỉ đánh xuống.
Một vệt hắc quang lao về phía Ngân Tinh Băng Sư.
“Oanh”
Sau tiếng nổ chói tai, nơi con Ngân Tinh Băng Sư vừa đứng, đất đá nát vụn, tạo thành một cái hố sâu hơn năm mét.
“G… à… o… o”
Ngân Tinh Băng Sư mắt đầy phẫn nộ. Lúc nãy do đang chú ý đến tiểu yêu thú nên nó đã không tránh kịp phi kiếm của Giang Lưu Nhi. Bên hông nó, một vết rách đang nhiễu máu.
Ngân Tnh Băng Sư gầm lên điên cuồng, hung tính bạo phát.
Từ miệng nó, một luồng sáng năng lượng bắn tới kẻ vừa làm nó bị thương.
Giang Lưu Nhi chật vật tránh né. Nhưng hắn càng tránh thì con yêu thú kia càng phóng ra năng lượng cuồng bạo hơn.
Một mảng không trung gần như đều bị một màu xanh lam bủa giăng.
Giang Lưu Nhi biết rõ nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn gì cũng bị bắn trúng. Mà hắn cũng chưa muốn nếm thử cảm giác bị băng đá ăn mòn da thịt là thế nào. Đó hẳn không phải là trãi nghiệm tốt đẹp gì.
Nếu như có thể thi triển được chiêu thứ năm của hạ cửu kiếm thì tốt biết mấy.
Giang Lưu Nhi có chút cảm thán.
Với tu vi hiện giờ, hắn chỉ có thể sử dụng được bốn chiêu đầu của Thanh Hà Kiếm Quyết, còn lại những chiêu sau thì hắn lực bất tòng tâm.
Về phần Toái Cốt Chưởng trong Chân Nghệt Đại Diễn Quyết, nó quả là đòn sát thủ lợi hại, nhưng mà cũng chỉ thích hợp để đánh cận chiến. Trong trường hợp này mà bảo hắn tiếp cận con yêu thú đang điên cuồng kia thì chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng.
Hắn muốn một trận sinh tử đấu để đột phá chứ không phải đồng quy vu tận!
Vẫn là cảnh giới quá thấp a!
…
Con Ngân Tinh Băng Sư không biết những suy nghĩ của hắn. Mà nó thì cần biết để làm gì. Chỉ cần giết tên nhân loại này đi là được.
“Chíu… Chíu…”
“Ầm… Ầm…”
Không gian gần trăm mét gần như biến mất bởi thần thông Băng Chi Bào Hao của Ngân Băng Tinh Sư. Cả một vùng trở nên trống trãi. Cây cỏ đất đá chỉ còn lác đác vài chỗ.
Giang Lưu Nhi cũng không biết nó lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy.
Riêng bản thân hắn thì khí lực đã hao hơn bảy phần rồi.
“Chí… Chí… Chí…” Những âm thanh lạ bất thình lình vang lên.
Giang Lưu Nhi vội nhìn về nơi phát ra tiếng kêu.
Một con yêu thú nhỏ bị đóng băng hơn nửa người, dính vào một hòn đá lớn, chỉ còn lại cái đầu tròn vo và miệng thì đang gọi loạn xạ.
Tiểu tử này sao vẫn còn ở đây chứ?
Giang Lưu Nhi có chút tức giận, nhưng nét mặt thì lại hiện rõ vẻ lo lắng.
Con Ngân Tinh Băng Sư đang hết sức cuồng nộ vì từ nãy giờ nó vẫn chưa đánh trúng tên nhân loại kia cái nào thì lại nghe được âm thanh chi chi nha nha không ngừng của một con tiểu yêu thú. Nó điên tiết lên, há miệng bắn luôn một quả cầu Băng Chi Bào Hao.
Chứng kiến một quả cầu to đùng đang lao tới, tiểu yêu thú mắt đầy sợ hãi. Mấy chiếc răng bé xíu va vào nhau, miệng run cằm cặp, ngay cả tiếng kêu hoảng loạn ban nãy cũng im bặt.
Nó cũng không thể mang theo cả hòn đá và phần cơ thể đóng băng thuấn di được. Mang vật thuấn di đòi hỏi năng lực lĩnh ngộ không gian pháp tắc rất cao.
Nó còn lâu mới đạt tới mức độ đó!
Quả cầu đã ở ngay trước mặt, tiểu yêu thú nhắm mắt lại không dám nhìn. Nó đang chờ đợi tử thần tới đón. Mà cũng chẳng rõ nó có biết thể nào là chết không nữa.
Trong lúc tiểu yêu thú nghĩ mình sẽ bị quả cầu to đùng kia đè bẹp thì bỗng cảm thấy cả người bay “vèo” đi. Sau đó, đầu nó đụng vào một gốc cây cách hơn trăm mét, rớt “bịch” xuống đất.
Tiểu yêu thú mở mắt ra, theo bản năng đưa tay xoa xoa đầu, miệng kêu “chi chi”.
Chợt nó ngừng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc. Sau khi quan sát thân thể một hồi, tiểu yêu thú kêu lên vui mừng. Băng đá trên người nó đã không còn nữa, có lẽ là do cú va chạm lúc nãy đã làm chúng vỡ ra.
Tiểu yêu thú đưa mắt nhìn phía xa xa, nơi đó có một thiếu niên đang cùng một con yêu thú chiến đấu dữ dội.
Nó nhớ lúc nãy khi sắp bị quả cầu kia đè chết thì có ai đó đã đá bay nó đến đây. Mà ở đây ngoài nó thì chỉ còn hai kẻ kia… Tiểu yêu thú dõi mắt chăm chú nhìn thiếu niên mặc bộ thanh y đang chật vật đằng xa, mắt lóe dị quang.
Quả thật lúc nãy tiểu yêu thú chính là bị Giang Lưu Nhi hắn một cước đá bay. Nếu không thì bây giờ e là nó đã chết rồi, hay ít ra Giang Lưu Nhi cho là vậy.
Không biết tiểu tử kia thế nào rồi.
Giang Lưu Nhi lo lắng nghĩ.
“Ầm… Ầm… Ầm”
Liên tiếp những quả cầu Băng Chi Bào Hao trút xuống đầu Giang Lưu Nhi.
Kiếm Nghênh Thiên Hạ!
“Keng… Keng… Oành… Oành”
Trăm đạo kiếm khí rít gào chém tan những quả cầu băng. Còn chưa kịp phản kích thì những luồng sáng xanh lam đã lại bắn tới như thiểm điện.
Giang Lưu Nhi không thể né tránh kịp đành phải thi triển kiếm chiêu phá vỡ.
“Phù… phù… ù… ù..”
Sau những đợt liên tiếp thi triển các kiếm chiêu, Giang Lưu Nhi bắt đầu thở dốc.
Chân khí hắn chẳng còn được bao nhiêu nữa!
…
“Phù… phù… phù… ù… ù…”
Lúc này, Giang Lưu Nhi thật sự đã sắp tới giới hạn rồi. Chân khí trong cơ thể hắn còn lại chưa tới một phần. Nhưng mà… hắn cũng đã biết được làm thế nào để đánh bại con Ngân Tinh Băng Sư kia.
Sau những lần liên tiếp đánh ra Băng Chi Bào Hao, nó cũng đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi. Những đòn đánh đã chậm đi rất nhiều, hơn nữa mỗi lần ra đòn nó đều phải dừng lại một chút.
Giang Lưu Nhi chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian dừng lại mấy nhịp thở đó của nó để áp sát và tung ra Toái Cốt Chưởng. Chỉ cần trúng phải Toái Cốt Chưởng ở phần tim hoặc phần đầu thì nó chắc chắn sẽ chết.
“Chíu… Chíu… Chíu…”
Giang Lưu Nhi vừa huy kiếm chém, vừa từ từ tiếp cận.
Khi nhắm thấy khoảng cách đã đủ gần, hắn dùng hơn phân nửa số chân khí còn lại chém ra mấy chục đạo kiếm khí rồi cầm kiếm đâm tới.
Không có kiếm… Chỉ còn ảnh…
Một kiếm với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã kề sát mi tâm của Ngân Tinh Băng Sư.
Ngân Tinh Băng Sư mở mắt hết cỡ tập trung vào kiếm ảnh đang đâm tới kia. Năng lượng của nó vừa mới phun ra, hiện tại còn chưa tích đủ để phóng ra lần nữa. Nó lập tức bay sang một bên tránh né.
Nhưng kiếm ảnh thật sự là quá nhanh, dù đã lập tức tránh đi nhưng vẫn bị thanh kiếm cắm vào phần trên của chi sau.
Vẻ mặt nó thất kinh. Không phải vì do bị thương mà là… thanh kiếm không hề có ai cầm.
Không cho nó có cơ hội phản ứng, một bàn tay từ bên trên đánh vào lưng nó.
“Ba… Ba… Ba…”
Trúng phải ba chưởng liên tiếp, con Ngân Tinh Băng Sư rớt từ trên không xuống.
“Rầm”
Sau đó, nó cố đứng lên, há miệng định tung ra một đòn Băng Chi Bào Hao. Khi năng lượng bắt đầu ngưng tụ thành quả cầu trong miệng thì những âm thanh “răng rắc” khe khẽ vang lên.
“Khục… khục…”
Số năng lượng vừa mới ngưng tụ bắn loạn ra ngoài trong tiếng nấc của Ngân Tinh Băng Sư. Tiếp đến, nó ngã xuống.
“Phù… Phù… ù… Phù…”
Giang Lưu Nhi ngồi bệt ra đất, miệng thở hồng hộc.
Chân khí của hắn đã cạn kiệt rồi.
Để giết được nó, Giang Lưu Nhi đã tính toán rất kỹ lưỡng. Ban đầu, hắn chém ra mấy chục đạo kiếm khí để làm phân tán chú ý của Ngân Tinh Băng Sư, tiếp đến hắn lại thi triển luôn chiêu Kiếm Ảnh Lưu Tinh đâm về phía nó. Lợi dụng tốc độ cực nhanh của Kiếm Ảnh Lưu Tinh và những đạo kiếm khí che chắn phía trước, khi gần tới chỗ Ngân Tinh Băng Sư, hắn để cho thanh kiếm lao đi theo quán tính, còn mình thì bay lên trên…
Sau khi thở dốc một hồi, Giang Lưu Nhi đứng dậy đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tiểu tử kia.
May mà ngươi không sao.
Nói thầm một câu xong, hắn thu xác của con Ngân Tinh Băng Sư vào giới chỉ không gian, sau đó, bước tới chỗ tiểu yêu thú.
Nhưng có vẻ như vận khí của hắn cực kỳ đen đủi.
Khi chỉ vừa mới đi được vài bước thì bên tai hắn vang lên một tiếng rống vô cùng bi thương và phẫn nộ.
“G... à… o… o… o…”
Hắn lập tức xoay người nhìn nơi phát ra âm thanh kia.
Một con yêu thú khắp người đầy vẩy, lông bờm màu bạc lấp lánh.
Là một con Ngân Tinh Băng Sư!
Giang Lưu Nhi không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
Chân khí của hắn giờ chẳng còn sót lại chút gì. Dù là cả khi toàn thịnh hắn cũng phải hao hết khí lực mới giết được một con chứ đừng nói đánh với một con nữa trong tình trạng suy yếu này.
“Ầm… Ầm”
Phía sau, những đợt Băng Chi Bào Hao liên tiếp bắn ra. Giang Lưu Nhi chạy rất nhanh mặc dù chỉ sử dụng lực lượng cơ thể. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có thể chạy nhanh được như vậy. Hắn chỉ biết là nếu chạy không nhanh chắc chắn hắn sẽ chết.
Được một lúc, Giang Lưu Nhi cảm thấy hai mắt mình đã có chút nhìn không rõ, đầu nặng trĩu... Sở dĩ hắn còn chạy tiếp được là nhờ vào ý chí sinh tồn chống đỡ.
Trong lúc ý thức mơ hồ, hắn chạy vào một hạp cốc sương mù dày đặc…
Hắn không biết là khi đó, con Ngân Tinh Băng Sư đuổi tới bên ngoài hạp cốc thì lập tức khựng người lại, không dám tiến vào dù chỉ là một bước.
Nó gầm lên một tiếng không cam lòng... Sau đó bỏ đi.
Nguy!
Giang Lưu Nhi thấy ánh mắt của Ngân Tinh Băng Sư thì hai ngón tay kẹp lại, điểm ra một chỉ đánh xuống.
Một vệt hắc quang lao về phía Ngân Tinh Băng Sư.
“Oanh”
Sau tiếng nổ chói tai, nơi con Ngân Tinh Băng Sư vừa đứng, đất đá nát vụn, tạo thành một cái hố sâu hơn năm mét.
“G… à… o… o”
Ngân Tinh Băng Sư mắt đầy phẫn nộ. Lúc nãy do đang chú ý đến tiểu yêu thú nên nó đã không tránh kịp phi kiếm của Giang Lưu Nhi. Bên hông nó, một vết rách đang nhiễu máu.
Ngân Tnh Băng Sư gầm lên điên cuồng, hung tính bạo phát.
Từ miệng nó, một luồng sáng năng lượng bắn tới kẻ vừa làm nó bị thương.
Giang Lưu Nhi chật vật tránh né. Nhưng hắn càng tránh thì con yêu thú kia càng phóng ra năng lượng cuồng bạo hơn.
Một mảng không trung gần như đều bị một màu xanh lam bủa giăng.
Giang Lưu Nhi biết rõ nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn gì cũng bị bắn trúng. Mà hắn cũng chưa muốn nếm thử cảm giác bị băng đá ăn mòn da thịt là thế nào. Đó hẳn không phải là trãi nghiệm tốt đẹp gì.
Nếu như có thể thi triển được chiêu thứ năm của hạ cửu kiếm thì tốt biết mấy.
Giang Lưu Nhi có chút cảm thán.
Với tu vi hiện giờ, hắn chỉ có thể sử dụng được bốn chiêu đầu của Thanh Hà Kiếm Quyết, còn lại những chiêu sau thì hắn lực bất tòng tâm.
Về phần Toái Cốt Chưởng trong Chân Nghệt Đại Diễn Quyết, nó quả là đòn sát thủ lợi hại, nhưng mà cũng chỉ thích hợp để đánh cận chiến. Trong trường hợp này mà bảo hắn tiếp cận con yêu thú đang điên cuồng kia thì chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng.
Hắn muốn một trận sinh tử đấu để đột phá chứ không phải đồng quy vu tận!
Vẫn là cảnh giới quá thấp a!
…
Con Ngân Tinh Băng Sư không biết những suy nghĩ của hắn. Mà nó thì cần biết để làm gì. Chỉ cần giết tên nhân loại này đi là được.
“Chíu… Chíu…”
“Ầm… Ầm…”
Không gian gần trăm mét gần như biến mất bởi thần thông Băng Chi Bào Hao của Ngân Băng Tinh Sư. Cả một vùng trở nên trống trãi. Cây cỏ đất đá chỉ còn lác đác vài chỗ.
Giang Lưu Nhi cũng không biết nó lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy.
Riêng bản thân hắn thì khí lực đã hao hơn bảy phần rồi.
“Chí… Chí… Chí…” Những âm thanh lạ bất thình lình vang lên.
Giang Lưu Nhi vội nhìn về nơi phát ra tiếng kêu.
Một con yêu thú nhỏ bị đóng băng hơn nửa người, dính vào một hòn đá lớn, chỉ còn lại cái đầu tròn vo và miệng thì đang gọi loạn xạ.
Tiểu tử này sao vẫn còn ở đây chứ?
Giang Lưu Nhi có chút tức giận, nhưng nét mặt thì lại hiện rõ vẻ lo lắng.
Con Ngân Tinh Băng Sư đang hết sức cuồng nộ vì từ nãy giờ nó vẫn chưa đánh trúng tên nhân loại kia cái nào thì lại nghe được âm thanh chi chi nha nha không ngừng của một con tiểu yêu thú. Nó điên tiết lên, há miệng bắn luôn một quả cầu Băng Chi Bào Hao.
Chứng kiến một quả cầu to đùng đang lao tới, tiểu yêu thú mắt đầy sợ hãi. Mấy chiếc răng bé xíu va vào nhau, miệng run cằm cặp, ngay cả tiếng kêu hoảng loạn ban nãy cũng im bặt.
Nó cũng không thể mang theo cả hòn đá và phần cơ thể đóng băng thuấn di được. Mang vật thuấn di đòi hỏi năng lực lĩnh ngộ không gian pháp tắc rất cao.
Nó còn lâu mới đạt tới mức độ đó!
Quả cầu đã ở ngay trước mặt, tiểu yêu thú nhắm mắt lại không dám nhìn. Nó đang chờ đợi tử thần tới đón. Mà cũng chẳng rõ nó có biết thể nào là chết không nữa.
Trong lúc tiểu yêu thú nghĩ mình sẽ bị quả cầu to đùng kia đè bẹp thì bỗng cảm thấy cả người bay “vèo” đi. Sau đó, đầu nó đụng vào một gốc cây cách hơn trăm mét, rớt “bịch” xuống đất.
Tiểu yêu thú mở mắt ra, theo bản năng đưa tay xoa xoa đầu, miệng kêu “chi chi”.
Chợt nó ngừng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc. Sau khi quan sát thân thể một hồi, tiểu yêu thú kêu lên vui mừng. Băng đá trên người nó đã không còn nữa, có lẽ là do cú va chạm lúc nãy đã làm chúng vỡ ra.
Tiểu yêu thú đưa mắt nhìn phía xa xa, nơi đó có một thiếu niên đang cùng một con yêu thú chiến đấu dữ dội.
Nó nhớ lúc nãy khi sắp bị quả cầu kia đè chết thì có ai đó đã đá bay nó đến đây. Mà ở đây ngoài nó thì chỉ còn hai kẻ kia… Tiểu yêu thú dõi mắt chăm chú nhìn thiếu niên mặc bộ thanh y đang chật vật đằng xa, mắt lóe dị quang.
Quả thật lúc nãy tiểu yêu thú chính là bị Giang Lưu Nhi hắn một cước đá bay. Nếu không thì bây giờ e là nó đã chết rồi, hay ít ra Giang Lưu Nhi cho là vậy.
Không biết tiểu tử kia thế nào rồi.
Giang Lưu Nhi lo lắng nghĩ.
“Ầm… Ầm… Ầm”
Liên tiếp những quả cầu Băng Chi Bào Hao trút xuống đầu Giang Lưu Nhi.
Kiếm Nghênh Thiên Hạ!
“Keng… Keng… Oành… Oành”
Trăm đạo kiếm khí rít gào chém tan những quả cầu băng. Còn chưa kịp phản kích thì những luồng sáng xanh lam đã lại bắn tới như thiểm điện.
Giang Lưu Nhi không thể né tránh kịp đành phải thi triển kiếm chiêu phá vỡ.
“Phù… phù… ù… ù..”
Sau những đợt liên tiếp thi triển các kiếm chiêu, Giang Lưu Nhi bắt đầu thở dốc.
Chân khí hắn chẳng còn được bao nhiêu nữa!
…
“Phù… phù… phù… ù… ù…”
Lúc này, Giang Lưu Nhi thật sự đã sắp tới giới hạn rồi. Chân khí trong cơ thể hắn còn lại chưa tới một phần. Nhưng mà… hắn cũng đã biết được làm thế nào để đánh bại con Ngân Tinh Băng Sư kia.
Sau những lần liên tiếp đánh ra Băng Chi Bào Hao, nó cũng đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi. Những đòn đánh đã chậm đi rất nhiều, hơn nữa mỗi lần ra đòn nó đều phải dừng lại một chút.
Giang Lưu Nhi chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian dừng lại mấy nhịp thở đó của nó để áp sát và tung ra Toái Cốt Chưởng. Chỉ cần trúng phải Toái Cốt Chưởng ở phần tim hoặc phần đầu thì nó chắc chắn sẽ chết.
“Chíu… Chíu… Chíu…”
Giang Lưu Nhi vừa huy kiếm chém, vừa từ từ tiếp cận.
Khi nhắm thấy khoảng cách đã đủ gần, hắn dùng hơn phân nửa số chân khí còn lại chém ra mấy chục đạo kiếm khí rồi cầm kiếm đâm tới.
Không có kiếm… Chỉ còn ảnh…
Một kiếm với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã kề sát mi tâm của Ngân Tinh Băng Sư.
Ngân Tinh Băng Sư mở mắt hết cỡ tập trung vào kiếm ảnh đang đâm tới kia. Năng lượng của nó vừa mới phun ra, hiện tại còn chưa tích đủ để phóng ra lần nữa. Nó lập tức bay sang một bên tránh né.
Nhưng kiếm ảnh thật sự là quá nhanh, dù đã lập tức tránh đi nhưng vẫn bị thanh kiếm cắm vào phần trên của chi sau.
Vẻ mặt nó thất kinh. Không phải vì do bị thương mà là… thanh kiếm không hề có ai cầm.
Không cho nó có cơ hội phản ứng, một bàn tay từ bên trên đánh vào lưng nó.
“Ba… Ba… Ba…”
Trúng phải ba chưởng liên tiếp, con Ngân Tinh Băng Sư rớt từ trên không xuống.
“Rầm”
Sau đó, nó cố đứng lên, há miệng định tung ra một đòn Băng Chi Bào Hao. Khi năng lượng bắt đầu ngưng tụ thành quả cầu trong miệng thì những âm thanh “răng rắc” khe khẽ vang lên.
“Khục… khục…”
Số năng lượng vừa mới ngưng tụ bắn loạn ra ngoài trong tiếng nấc của Ngân Tinh Băng Sư. Tiếp đến, nó ngã xuống.
“Phù… Phù… ù… Phù…”
Giang Lưu Nhi ngồi bệt ra đất, miệng thở hồng hộc.
Chân khí của hắn đã cạn kiệt rồi.
Để giết được nó, Giang Lưu Nhi đã tính toán rất kỹ lưỡng. Ban đầu, hắn chém ra mấy chục đạo kiếm khí để làm phân tán chú ý của Ngân Tinh Băng Sư, tiếp đến hắn lại thi triển luôn chiêu Kiếm Ảnh Lưu Tinh đâm về phía nó. Lợi dụng tốc độ cực nhanh của Kiếm Ảnh Lưu Tinh và những đạo kiếm khí che chắn phía trước, khi gần tới chỗ Ngân Tinh Băng Sư, hắn để cho thanh kiếm lao đi theo quán tính, còn mình thì bay lên trên…
Sau khi thở dốc một hồi, Giang Lưu Nhi đứng dậy đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tiểu tử kia.
May mà ngươi không sao.
Nói thầm một câu xong, hắn thu xác của con Ngân Tinh Băng Sư vào giới chỉ không gian, sau đó, bước tới chỗ tiểu yêu thú.
Nhưng có vẻ như vận khí của hắn cực kỳ đen đủi.
Khi chỉ vừa mới đi được vài bước thì bên tai hắn vang lên một tiếng rống vô cùng bi thương và phẫn nộ.
“G... à… o… o… o…”
Hắn lập tức xoay người nhìn nơi phát ra âm thanh kia.
Một con yêu thú khắp người đầy vẩy, lông bờm màu bạc lấp lánh.
Là một con Ngân Tinh Băng Sư!
Giang Lưu Nhi không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
Chân khí của hắn giờ chẳng còn sót lại chút gì. Dù là cả khi toàn thịnh hắn cũng phải hao hết khí lực mới giết được một con chứ đừng nói đánh với một con nữa trong tình trạng suy yếu này.
“Ầm… Ầm”
Phía sau, những đợt Băng Chi Bào Hao liên tiếp bắn ra. Giang Lưu Nhi chạy rất nhanh mặc dù chỉ sử dụng lực lượng cơ thể. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có thể chạy nhanh được như vậy. Hắn chỉ biết là nếu chạy không nhanh chắc chắn hắn sẽ chết.
Được một lúc, Giang Lưu Nhi cảm thấy hai mắt mình đã có chút nhìn không rõ, đầu nặng trĩu... Sở dĩ hắn còn chạy tiếp được là nhờ vào ý chí sinh tồn chống đỡ.
Trong lúc ý thức mơ hồ, hắn chạy vào một hạp cốc sương mù dày đặc…
Hắn không biết là khi đó, con Ngân Tinh Băng Sư đuổi tới bên ngoài hạp cốc thì lập tức khựng người lại, không dám tiến vào dù chỉ là một bước.
Nó gầm lên một tiếng không cam lòng... Sau đó bỏ đi.
Bình luận facebook