Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Xé rách mặt
…
Trả một số lượng linh thạch theo quy định cho vị chấp sự xong, Giang Lưu Nhi nhận một tấm mộc bài đi đến phòng được chỉ định.
Hắn đưa tấm mộc bài kia lên, thoáng vận chân khí, từ tấm mộc bài phát ra một tia sáng, sau đó cửa phòng lập tức mở. Hắn bước vào.
Trong phòng tu luyện, ngoài một tòa tụ linh trận cấp thấp ra thì còn có một cấm chế đơn giản, chủ yếu có tác dụng cách âm với bên ngoài.
Giang Lưu Nhi ngồi xuống đả tọa.
Sau khi đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, hắn lấy ra một viên Thăng Linh Đan từ không gian giới chỉ.
Chần chừ một lúc, Giang Lưu Nhi đem viên đan dược nuốt xuống.
Rất nhanh, một luồng khí nóng bắt đầu dâng lên, chạy khắp toàn thân.
Giang Lưu Nhi lập tức vận hành tâm pháp của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết hấp thu dược lực.
Hơn ba canh giờ sau…
Mặt mũi hắn lúc này có chút khó coi. Viên Thăng Linh Đan kia quả thật có dược lực rất tốt, có lẽ nó đúng là có thể giúp cho tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh. Nhưng mà… nó lại không có tác dụng gì với hắn ngoài việc giúp cho chân khí bên trong đan điền tinh thuần thêm một chút.
Thở nhẹ một hơi, Giang Lưu Nhi điều chỉnh lại tâm tình, lại tiếp tục phục dụng một viên Tử Tâm Đan.
Gần hai canh giờ trôi qua…
Nét mặt Giang Lưu Nhi càng khó coi hơn trước.
Hoàn toàn không có một chút hiệu quả!
…
Không sao. Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết dù gì cũng là công pháp tiên nhân tu luyện, bình cảnh khó khăn cũng là bình thường.
Cố trấn tĩnh lại, Giang Lưu Nhi tìm một lý do tự thuyết phục mình.
Lát sau, hắn lại phục dụng thêm một viên Tử Tâm Đan.
Không có chút tác dụng.
Trong mắt Giang Lưu Nhi thoáng hiện lên nét bất an. Nhìn viên Thăng Linh Đan và Tử Tâm Đan còn lại trong tay, Giang Lưu Nhi có chút do dự.
Mãi một lúc lâu, hắn cắn răng nuốt luôn cả hai viên cùng lúc.
Nếu có người nhìn thấy hành động này của hắn chắc chắn sẽ mắng to lên.
Thuốc bổ cũng không thể tùy tiện uống loạn a!
Có nhiều loại đan dược đều có tác dụng tốt cho tu sĩ, nhưng nếu uống hai hoặc nhiều loại khác nhau có thể sẽ dẫn đến tác dụng hoàn toàn ngược lại. Khi đó thuốc bổ sẽ không còn là thuốc bổ mà biến thành độc dược.
Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu rõ điều đó. Hắn cũng biết rằng nếu đồng thời phục dụng Thăng Linh Đan và Tử Tâm Đan, tuy rằng không đến nỗi biến thành độc dược lấy mạng, nhưng sẽ dẫn đến dược lực trở nên cuồng bạo hơn gấp mấy lần, nếu khống chế không tốt, có thể khiến cho kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng mà nếu chỉ phục dụng từng loại thì lại không có hiệu quả gì với hắn.
Bước trên con đường tu tiên thì vốn đã là một chuyện hung hiểm rồi.
Lúc này Giang Lưu Nhi đang cực kỳ cẩn trọng dùng chân khí khống chế dược lực. Tuy hắn không ngại hung hiểm nhưng có thể bớt được phần nào thì cũng không phải việc xấu.
Trên trán hắn, mồ hôi vã ra mỗi lúc một nhiều. Trên đầu, khói trắng cũng bắt đầu bốc lên.
Một canh giờ… Hai canh giờ… Ba canh giờ…
Mãi đến gần sáu canh giờ sau, Giang Lưu Nhi mới mở mắt ra. Sắc mặt hắn lúc này có hơi nhợt nhạt, trong khi nấm tay thì siết chặt lại.
Vẫn không có tác dụng. Ngoài việc kinh mạch mở rộng ra thêm chút xíu xiu không đáng kể thì chẳng còn hiệu quả nào nữa cả.
Tại sao lại như vậy?
Dù cho Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có là công pháp tiên nhân đi nữa thì ít ra sau khi phục dụng năm viên đan dược kia cũng phải có chút dấu hiệu đột phá gì đó chứ. Đằng này, một chút cũng không.
Nên biết rằng Tử Tâm Đan và Thăng Linh Đan chính là hai loại đan dược tốt nhất cho tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh. Thế nào đối với hắn ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có.
Hoàn toàn không!
“Nghiệt!”
Giang Lưu Nhi có phần kích động lớn tiếng gọi.
“Nghiệt! Ngươi mau ra đây! Mau nói cho ta biết tại sao lại như vậy?”
Thấy vẫn không có hồi đáp, hắn tiếp tục gọi:
“Nghiệt! Ta biết là ngươi nghe thấy lời ta nói. Hãy trả lời ta!”
Những tưởng lần này vẫn chỉ là sự im lặng thì đột ngột một giọng trầm đục lạnh nhạt cất lên:
“Ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy. Ta cũng không bị điếc. Hơn nữa ngươi nên nhớ ta bây giờ cũng không phải người hầu của ngươi."
Giang Lưu Nhi thoáng điều chỉnh lại tâm tình một chút, nhẹ giọng nói:
“Là ta nhất thời kích động. Mong ngươi hãy bỏ qua cho."
Dừng một chút, hắn đi vào vấn đề:
“Chắc hẳn ngươi cũng đã rõ tình cảnh của ta lúc này. Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết là do ngươi sáng tạo ra, cách đột phá bình cảnh chắc ngươi phải biết?”
“Ta đương nhiên biết." Nghiệt bình thản đáp.
“Mau nói cho ta biết làm cách nào mới có thể đột phá?” Giang Lưu Nhi vội hỏi.
“Thật ra thì ngươi cũng không cần phải nôn nóng bất an làm gì. Nếu ngươi muốn đột phá bình cảnh cũng rất dễ dàng, thậm chí dù ngay bây giờ cũng có thể. Hơn nữa còn là tuyệt đối đột phá thành công."
Nghe xong, Giang Lưu Nhi hơi nghi ngờ.
“Ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Hắc liên."
“Hắc liên?”
Chẳng lẽ ý nó là muốn nói đến nửa đóa hắc liên kia.
Giang Lưu Nhi lấy ra từ trong giới chỉ nửa đóa liên hoa. Nhưng nó không phải màu hồng hay màu trắng mà là màu đen. Đấy chính là một nửa của đóa hắc liên mà hắn đã phải mạo hiểm tính mạng để lấy được ở hồ dung nham bên trong hang động của Tứ Dực Ma Xà.
“Ý ngươi là nó?” Giang Lưu Nhi hướng Nghiệt để xác nhận lại.
“Không sai."
Sắc mặt Giang Lưu Nhi lần nữa trở nên âm trầm.
“Tại sao ta phải dùng nó mới có thể đột phá bình cảnh?”
Hắn chất vấn Nghiệt.
“Với sự thông minh của ngươi ta nghĩ chắc ngươi phải đoán được chứ."
Hồi tưởng lại từ khi tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến giờ, hồi tưởng lại quá trình phục dụng Thăng Linh Đan và Tử Tâm Đan lúc nãy, sau đó lại nhìn nửa đóa hắc liên trong tay, giọng Giang Lưu Nhi trở nên lạnh lùng:
“Ý của ngươi là nếu muốn đột phá bình cảnh thì cần phải dùng đến ma khí?”
Nghiệt im lặng coi như đồng ý.
Hít sâu một hơi, Giang Lưu Nhi lại tiếp tục hỏi:
“Vậy có phải sau này nếu gặp phải bình cảnh nữa, ta cũng lại cần dùng đến ma khí để đột phá đúng không? Hay là nói cho dù không có bình cảnh, nhưng muốn tu luyện lên cao hơn thì tuyệt đối phải dùng ma khí để tu luyện?”
Càng về sau, giọng điệu của hắn càng trở nên kích động.
“Nếu như ngươi đang cảm thấy nghi hoặc, ta có thể giải đáp nghi hoặc đó cho ngươi."
Nghiệt bỗng đổi giọng:
“Đúng vậy. Bắt đầu từ cảnh thứ tư của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, chỉ có thể dùng ma khí tu luyện mới có thể đột phá lên các tầng tiếp theo. Còn nếu như dùng linh khí hay yêu khí để tu luyện thì tuyệt đối sẽ gặp phải bình cảnh, cả đời khó tiến."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Nghiệt, một chút hy vọng của hắn cũng tan đi.
“Vậy tại sao trước đó ngươi lại nói với ta Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có thể chuyển đổi qua lại giữa các loại linh khí, yêu khí và ma khí để tu luyện?”
Hắn đã không giữ được bình tĩnh nữa.
Mặc cho tâm tình của Giang Lưu Nhi, Nghiệt vẫn ung dung đáp:
“Vậy thì ta cũng đâu có nói gì sai. Từ Bạch Cảnh cho đến khi bước vào Hoàng Cảnh chẳng phải ngươi cũng dùng cả ba loại linh khí, yêu khí và ma khí để tu luyện đó sao. Ta không có lừa gạt ngươi, càng không có nói gì sai cả, chỉ là ta nói không đầy đủ thôi."
“Ngươi…!”
Mặc dù rất tức giận nhưng Giang Lưu Nhi biết cũng chẳng thể làm gì được nó. Im lặng một lúc, cuối cùng hắn lên tiếng:
“Thảo nào ngươi lại chưa bao giờ hối thúc ta giúp ngươi tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩm bổ linh hồn. Nếu ta đoán không sai thì chỉ có những vật có ma khí hoặc là nguyên thần của tu sĩ mới có tác dụng tẩm bổ linh hồn cho ngươi đi. Xem ra ngay từ đầu ta đúng là đã bị ngươi tính toán. Ta nghĩ ngươi truyền dạy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho ta hẳn không phải chỉ là một cuộc giao dịch đơn giản như vậy, càng không phải xuất phát từ thiện tâm gì. Tuy rằng ta không đoán ra mục đích thật sự của ngươi, nhưng linh cảm mách bảo ta biết nó chẳng tốt lành gì đối với ta cả…”
Lúc này Giang Lưu Nhi cũng không e ngại mà nói ra những suy nghĩ cất giấu suốt thời gian qua của mình. Bởi vì hắn đã quyết định một việc…
Nghe xong những lời của Giang Lưu Nhi, Nghiệt cũng không tỏ vẻ gì ngoài ý muốn, dường như nó đã biết được sự nghi ngờ của hắn. Nó bình thản nói:
“Ngươi đây là muốn từ bỏ việc tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết?”
Giang Lưu Nhi lạnh nhạt xác nhận:
“Đúng vậy."
“Nếu ngươi không muốn gặp lại Giang Nghinh Từ thì cứ tự tiện."
Ánh mắt Giang Lưu Nhi khẽ động. Không sai. Hắn và Nghiệt có một giao dịch. Đó là hắn sẽ giúp Nghiệt thu thập các loại thiên tài địa bảo có tác dụng tẩm bổ linh hồn mà nó cần, đổi lại, Nghiệt sẽ truyền dạy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết và giúp hắn đến được Địa ngục.
Đến Địa ngục, tìm đá Tam Sinh, tra xét luân hồi. Đó là những điều mà hắn cần phải làm và tuyệt đối phải làm. Bởi vì hắn muốn gặp lại Người. Hắn muốn gặp lại Giang Nghinh Từ - mẹ hắn. Hắn không ngại gian khổ, chẳng màn hiểm nguy, tìm mọi cách để mau chóng tăng lên cảnh giới… tất cả đều không phải vì muốn được người quỳ bái tôn sùng, không phải vì trở thành thần tiên, càng không phải vì muốn được trường sinh bất tử, mà tất cả… chỉ là vì muốn được gặp lại Người.
Trầm ngâm một lúc, Giang Lưu Nhi cũng không muốn thỏa hiệp:
“Quả thật ta rất muốn đến Địa ngục, rất muốn gặp lại Người. Nhưng mà, ta không tin tưởng được ngươi. Ta không tin nếu ta tu luyện đến cảnh giới tiên nhân cũng không thể đến được Địa ngục."
“Vậy ngươi phải mất bao lâu để trở thành tiên nhân? Hơn nữa, ngươi dám chắc chắn mình có thể vượt qua được lục kiếp Phi Thiên để phi thăng đến cõi thượng thiên, trở thành tiên nhân sao?”
Giang Lưu Nhi trầm mặc. Hắn đương nhiên biết thành tiên là việc khó khăn cỡ nào. Cho dù là ở tầng trời thứ mười ba, phải đến mấy mươi vạn năm, có khi đến mấy trăm vạn năm thậm chí lâu hơn mới có một người thành tiên.
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang miên man bất định thì Nghiệt lại bồi thêm một câu như sấm nổ ngang tai:
“Còn có một việc mà ta quên nói cho ngươi biết. Sau khi đã tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến tầng thứ tư thì ngươi sẽ không thể tu luyện thêm được bất kỳ công pháp nào khác nữa."
Trả một số lượng linh thạch theo quy định cho vị chấp sự xong, Giang Lưu Nhi nhận một tấm mộc bài đi đến phòng được chỉ định.
Hắn đưa tấm mộc bài kia lên, thoáng vận chân khí, từ tấm mộc bài phát ra một tia sáng, sau đó cửa phòng lập tức mở. Hắn bước vào.
Trong phòng tu luyện, ngoài một tòa tụ linh trận cấp thấp ra thì còn có một cấm chế đơn giản, chủ yếu có tác dụng cách âm với bên ngoài.
Giang Lưu Nhi ngồi xuống đả tọa.
Sau khi đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, hắn lấy ra một viên Thăng Linh Đan từ không gian giới chỉ.
Chần chừ một lúc, Giang Lưu Nhi đem viên đan dược nuốt xuống.
Rất nhanh, một luồng khí nóng bắt đầu dâng lên, chạy khắp toàn thân.
Giang Lưu Nhi lập tức vận hành tâm pháp của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết hấp thu dược lực.
Hơn ba canh giờ sau…
Mặt mũi hắn lúc này có chút khó coi. Viên Thăng Linh Đan kia quả thật có dược lực rất tốt, có lẽ nó đúng là có thể giúp cho tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh. Nhưng mà… nó lại không có tác dụng gì với hắn ngoài việc giúp cho chân khí bên trong đan điền tinh thuần thêm một chút.
Thở nhẹ một hơi, Giang Lưu Nhi điều chỉnh lại tâm tình, lại tiếp tục phục dụng một viên Tử Tâm Đan.
Gần hai canh giờ trôi qua…
Nét mặt Giang Lưu Nhi càng khó coi hơn trước.
Hoàn toàn không có một chút hiệu quả!
…
Không sao. Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết dù gì cũng là công pháp tiên nhân tu luyện, bình cảnh khó khăn cũng là bình thường.
Cố trấn tĩnh lại, Giang Lưu Nhi tìm một lý do tự thuyết phục mình.
Lát sau, hắn lại phục dụng thêm một viên Tử Tâm Đan.
Không có chút tác dụng.
Trong mắt Giang Lưu Nhi thoáng hiện lên nét bất an. Nhìn viên Thăng Linh Đan và Tử Tâm Đan còn lại trong tay, Giang Lưu Nhi có chút do dự.
Mãi một lúc lâu, hắn cắn răng nuốt luôn cả hai viên cùng lúc.
Nếu có người nhìn thấy hành động này của hắn chắc chắn sẽ mắng to lên.
Thuốc bổ cũng không thể tùy tiện uống loạn a!
Có nhiều loại đan dược đều có tác dụng tốt cho tu sĩ, nhưng nếu uống hai hoặc nhiều loại khác nhau có thể sẽ dẫn đến tác dụng hoàn toàn ngược lại. Khi đó thuốc bổ sẽ không còn là thuốc bổ mà biến thành độc dược.
Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu rõ điều đó. Hắn cũng biết rằng nếu đồng thời phục dụng Thăng Linh Đan và Tử Tâm Đan, tuy rằng không đến nỗi biến thành độc dược lấy mạng, nhưng sẽ dẫn đến dược lực trở nên cuồng bạo hơn gấp mấy lần, nếu khống chế không tốt, có thể khiến cho kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng mà nếu chỉ phục dụng từng loại thì lại không có hiệu quả gì với hắn.
Bước trên con đường tu tiên thì vốn đã là một chuyện hung hiểm rồi.
Lúc này Giang Lưu Nhi đang cực kỳ cẩn trọng dùng chân khí khống chế dược lực. Tuy hắn không ngại hung hiểm nhưng có thể bớt được phần nào thì cũng không phải việc xấu.
Trên trán hắn, mồ hôi vã ra mỗi lúc một nhiều. Trên đầu, khói trắng cũng bắt đầu bốc lên.
Một canh giờ… Hai canh giờ… Ba canh giờ…
Mãi đến gần sáu canh giờ sau, Giang Lưu Nhi mới mở mắt ra. Sắc mặt hắn lúc này có hơi nhợt nhạt, trong khi nấm tay thì siết chặt lại.
Vẫn không có tác dụng. Ngoài việc kinh mạch mở rộng ra thêm chút xíu xiu không đáng kể thì chẳng còn hiệu quả nào nữa cả.
Tại sao lại như vậy?
Dù cho Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có là công pháp tiên nhân đi nữa thì ít ra sau khi phục dụng năm viên đan dược kia cũng phải có chút dấu hiệu đột phá gì đó chứ. Đằng này, một chút cũng không.
Nên biết rằng Tử Tâm Đan và Thăng Linh Đan chính là hai loại đan dược tốt nhất cho tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh. Thế nào đối với hắn ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có.
Hoàn toàn không!
“Nghiệt!”
Giang Lưu Nhi có phần kích động lớn tiếng gọi.
“Nghiệt! Ngươi mau ra đây! Mau nói cho ta biết tại sao lại như vậy?”
Thấy vẫn không có hồi đáp, hắn tiếp tục gọi:
“Nghiệt! Ta biết là ngươi nghe thấy lời ta nói. Hãy trả lời ta!”
Những tưởng lần này vẫn chỉ là sự im lặng thì đột ngột một giọng trầm đục lạnh nhạt cất lên:
“Ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy. Ta cũng không bị điếc. Hơn nữa ngươi nên nhớ ta bây giờ cũng không phải người hầu của ngươi."
Giang Lưu Nhi thoáng điều chỉnh lại tâm tình một chút, nhẹ giọng nói:
“Là ta nhất thời kích động. Mong ngươi hãy bỏ qua cho."
Dừng một chút, hắn đi vào vấn đề:
“Chắc hẳn ngươi cũng đã rõ tình cảnh của ta lúc này. Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết là do ngươi sáng tạo ra, cách đột phá bình cảnh chắc ngươi phải biết?”
“Ta đương nhiên biết." Nghiệt bình thản đáp.
“Mau nói cho ta biết làm cách nào mới có thể đột phá?” Giang Lưu Nhi vội hỏi.
“Thật ra thì ngươi cũng không cần phải nôn nóng bất an làm gì. Nếu ngươi muốn đột phá bình cảnh cũng rất dễ dàng, thậm chí dù ngay bây giờ cũng có thể. Hơn nữa còn là tuyệt đối đột phá thành công."
Nghe xong, Giang Lưu Nhi hơi nghi ngờ.
“Ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Hắc liên."
“Hắc liên?”
Chẳng lẽ ý nó là muốn nói đến nửa đóa hắc liên kia.
Giang Lưu Nhi lấy ra từ trong giới chỉ nửa đóa liên hoa. Nhưng nó không phải màu hồng hay màu trắng mà là màu đen. Đấy chính là một nửa của đóa hắc liên mà hắn đã phải mạo hiểm tính mạng để lấy được ở hồ dung nham bên trong hang động của Tứ Dực Ma Xà.
“Ý ngươi là nó?” Giang Lưu Nhi hướng Nghiệt để xác nhận lại.
“Không sai."
Sắc mặt Giang Lưu Nhi lần nữa trở nên âm trầm.
“Tại sao ta phải dùng nó mới có thể đột phá bình cảnh?”
Hắn chất vấn Nghiệt.
“Với sự thông minh của ngươi ta nghĩ chắc ngươi phải đoán được chứ."
Hồi tưởng lại từ khi tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến giờ, hồi tưởng lại quá trình phục dụng Thăng Linh Đan và Tử Tâm Đan lúc nãy, sau đó lại nhìn nửa đóa hắc liên trong tay, giọng Giang Lưu Nhi trở nên lạnh lùng:
“Ý của ngươi là nếu muốn đột phá bình cảnh thì cần phải dùng đến ma khí?”
Nghiệt im lặng coi như đồng ý.
Hít sâu một hơi, Giang Lưu Nhi lại tiếp tục hỏi:
“Vậy có phải sau này nếu gặp phải bình cảnh nữa, ta cũng lại cần dùng đến ma khí để đột phá đúng không? Hay là nói cho dù không có bình cảnh, nhưng muốn tu luyện lên cao hơn thì tuyệt đối phải dùng ma khí để tu luyện?”
Càng về sau, giọng điệu của hắn càng trở nên kích động.
“Nếu như ngươi đang cảm thấy nghi hoặc, ta có thể giải đáp nghi hoặc đó cho ngươi."
Nghiệt bỗng đổi giọng:
“Đúng vậy. Bắt đầu từ cảnh thứ tư của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, chỉ có thể dùng ma khí tu luyện mới có thể đột phá lên các tầng tiếp theo. Còn nếu như dùng linh khí hay yêu khí để tu luyện thì tuyệt đối sẽ gặp phải bình cảnh, cả đời khó tiến."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Nghiệt, một chút hy vọng của hắn cũng tan đi.
“Vậy tại sao trước đó ngươi lại nói với ta Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có thể chuyển đổi qua lại giữa các loại linh khí, yêu khí và ma khí để tu luyện?”
Hắn đã không giữ được bình tĩnh nữa.
Mặc cho tâm tình của Giang Lưu Nhi, Nghiệt vẫn ung dung đáp:
“Vậy thì ta cũng đâu có nói gì sai. Từ Bạch Cảnh cho đến khi bước vào Hoàng Cảnh chẳng phải ngươi cũng dùng cả ba loại linh khí, yêu khí và ma khí để tu luyện đó sao. Ta không có lừa gạt ngươi, càng không có nói gì sai cả, chỉ là ta nói không đầy đủ thôi."
“Ngươi…!”
Mặc dù rất tức giận nhưng Giang Lưu Nhi biết cũng chẳng thể làm gì được nó. Im lặng một lúc, cuối cùng hắn lên tiếng:
“Thảo nào ngươi lại chưa bao giờ hối thúc ta giúp ngươi tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩm bổ linh hồn. Nếu ta đoán không sai thì chỉ có những vật có ma khí hoặc là nguyên thần của tu sĩ mới có tác dụng tẩm bổ linh hồn cho ngươi đi. Xem ra ngay từ đầu ta đúng là đã bị ngươi tính toán. Ta nghĩ ngươi truyền dạy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho ta hẳn không phải chỉ là một cuộc giao dịch đơn giản như vậy, càng không phải xuất phát từ thiện tâm gì. Tuy rằng ta không đoán ra mục đích thật sự của ngươi, nhưng linh cảm mách bảo ta biết nó chẳng tốt lành gì đối với ta cả…”
Lúc này Giang Lưu Nhi cũng không e ngại mà nói ra những suy nghĩ cất giấu suốt thời gian qua của mình. Bởi vì hắn đã quyết định một việc…
Nghe xong những lời của Giang Lưu Nhi, Nghiệt cũng không tỏ vẻ gì ngoài ý muốn, dường như nó đã biết được sự nghi ngờ của hắn. Nó bình thản nói:
“Ngươi đây là muốn từ bỏ việc tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết?”
Giang Lưu Nhi lạnh nhạt xác nhận:
“Đúng vậy."
“Nếu ngươi không muốn gặp lại Giang Nghinh Từ thì cứ tự tiện."
Ánh mắt Giang Lưu Nhi khẽ động. Không sai. Hắn và Nghiệt có một giao dịch. Đó là hắn sẽ giúp Nghiệt thu thập các loại thiên tài địa bảo có tác dụng tẩm bổ linh hồn mà nó cần, đổi lại, Nghiệt sẽ truyền dạy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết và giúp hắn đến được Địa ngục.
Đến Địa ngục, tìm đá Tam Sinh, tra xét luân hồi. Đó là những điều mà hắn cần phải làm và tuyệt đối phải làm. Bởi vì hắn muốn gặp lại Người. Hắn muốn gặp lại Giang Nghinh Từ - mẹ hắn. Hắn không ngại gian khổ, chẳng màn hiểm nguy, tìm mọi cách để mau chóng tăng lên cảnh giới… tất cả đều không phải vì muốn được người quỳ bái tôn sùng, không phải vì trở thành thần tiên, càng không phải vì muốn được trường sinh bất tử, mà tất cả… chỉ là vì muốn được gặp lại Người.
Trầm ngâm một lúc, Giang Lưu Nhi cũng không muốn thỏa hiệp:
“Quả thật ta rất muốn đến Địa ngục, rất muốn gặp lại Người. Nhưng mà, ta không tin tưởng được ngươi. Ta không tin nếu ta tu luyện đến cảnh giới tiên nhân cũng không thể đến được Địa ngục."
“Vậy ngươi phải mất bao lâu để trở thành tiên nhân? Hơn nữa, ngươi dám chắc chắn mình có thể vượt qua được lục kiếp Phi Thiên để phi thăng đến cõi thượng thiên, trở thành tiên nhân sao?”
Giang Lưu Nhi trầm mặc. Hắn đương nhiên biết thành tiên là việc khó khăn cỡ nào. Cho dù là ở tầng trời thứ mười ba, phải đến mấy mươi vạn năm, có khi đến mấy trăm vạn năm thậm chí lâu hơn mới có một người thành tiên.
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang miên man bất định thì Nghiệt lại bồi thêm một câu như sấm nổ ngang tai:
“Còn có một việc mà ta quên nói cho ngươi biết. Sau khi đã tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến tầng thứ tư thì ngươi sẽ không thể tu luyện thêm được bất kỳ công pháp nào khác nữa."
Bình luận facebook