Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Chiến cổ mị sanh
“Nghiệt, chúng ta thật sự không thể rời khỏi Đại Nhật Cung sao?”
“Có thể, nhưng không phải bây giờ."
“Ngươi vẫn muốn ta tiếp tục tìm hiểu lai lịch của bộ hài cốt và Ma châu kia? Ta thật tình không hiểu nó có gì mà lại khiến ngươi quan tâm đến như vậy."
“Ta tự có lý do của mình, tới lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi biết."
Thích hợp sao? Chắc cũng không phải cái gì tốt đẹp với ta.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
“Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Chúng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, chưa chắc nữ nhân kia đã thật sự muốn ra tay với ngươi."
Nghiệt trấn an hắn.
“Chỉ hy vọng là vậy."
Trao đổi với Nghiệt một lát, sau đó Giang Lưu Nhi lại lần nữa dịch dung, vận dụng Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thay đổi khí tức, hóa thành một đạo kim quang phá không bay về hướng tây.
…
Hơn nửa tháng sau…
“Sư huynh, cũng may mà lần này có sư huynh ra tay, nếu không Hắc Sa Thành không biết sẽ bị bọn tà tu kia biến thành gì nữa."
“Phải, lần này nhờ có tiền bối trợ giúp, chúng ta thật sự rất biết ơn người…”
…
Trước sự niềm nở và những lời ca ngợi đó, Giang Lưu Nhi cũng chẳng lấy gì làm đắc ý hay vui vẻ. Hắn cũng không phải có lòng tốt chủ tâm đến giúp họ, đơn giản là vì nhiệm vụ tông môn giao cho mà thôi. Mà biết đâu những nụ cười và lời ca tụng kia cũng chỉ là hình thức có lệ…
Nhiệm vụ hoàn thành, Giang Lưu Nhi cũng không tính ở lại Hắc Sa Thành này làm gì. Hắn muốn lập tức trở về báo cáo lại với vị Tây viện chủ kia, sau đó sẽ đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện một thời gian.
Hắn cần tìm ma khí để nhanh chóng tu luyện.
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi thi triển dịch dung thuật rồi hóa thành một đạo kim quang nhằm hướng Đại Nhật Cung bay đi.
Với tốc độ phi hành của hắn bây giờ thì một ngày đêm không nghỉ có thể đi được khoảng chừng hơn ba mươi vạn dặm, tương đương với tốc độ phi hành của tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ. Theo dự tính thì chỉ mất chưa đến nửa ngày là hắn đã có thể về đến Đại Nhật Cung.
“Chíu”
Bất thình lình, một đạo bạch quang bắn tới Giang Lưu Nhi.
Hắn nhanh chóng tránh thoát, sau đó lập tức thả thần thức ra dò xét.
Giang Lưu Nhi sắc mặt lạnh lùng, tay phải hóa trảo chỉ về một khoảng không. Ngay tức thì, nơi đó liền hiển hóa ra một cự trảo khổng lồ chụp xuống.
“Ầm”
Sau tiếng nổ, một thân ảnh hiện ra cách đó hơn mười mét, có phần kinh ngạc thốt lên:
“Ồ! Không ngờ ngươi lại có thể khám phá ra ẩn thuật của ta!"
Quả nhiên là nữ nhân này.
“Tiền bối, xin hỏi vãn bối đã đắc tội gì với người, cớ sao lại ra tay đánh lén?”
“Tiểu đệ đệ, ngươi đúng là không thành thật nha!"
“Tiền bối, người nói gì vãn bối thật sự không hiểu."
“Ta là nói Niệm Từ ngươi rất không thành thật."
Một chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan, đúng là nàng ta đã khám phá ra thân phận của hắn.
Giang Lưu Nhi khôi phục lại tướng mạo vốn có của mình, lên tiếng hỏi:
“Viện chủ, người đánh lén ta như vậy là cớ gì?”
Cổ Mị Sanh trong bộ hắc y đưa tay che miệng cười mị hoặc nói:
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ta vì quá nhớ ngươi nên mới lặn lội từ Đại Nhật Cung đến nơi này đợi ngươi. Vậy mà ngươi lại nỡ đối xử với người ta như vậy…”
Nhìn bộ dáng ra vẻ đáng thương của nàng, Giang Lưu Nhi cau mày lại. Nữ nhân này lúc thì trang nghiêm đứng đắn, khi lại mị hoặc lẳng lơ. Hắn thật không biết đâu mới là con người thật của nàng nữa.
Nhưng hắn biết một điều.
Hôm nay nàng ta muốn giết hắn!
“Nếu đã nói nhớ vì sao lại không chịu lộ diện mà phải ẩn nấp như thế?”
Giang Lưu Nhi cũng lá mặt lá trái nói, còn trong đầu thì đang nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
“Người ta dù sao cũng đường đường là Tây viện chủ, hơn nữa lại là phận nữ nhi, đương nhiên là có chút ngại ngùng…”
Cổ Mị Sanh vừa ôn nhu nói vừa tiến dần về phía Giang Lưu Nhi.
Thấy thế, Giang Lưu Nhi liền lui lại phía sau. Hắn cũng không dám để cho nữ nhân kia tiếp cận. Có trời mới biết nàng ta sẽ giở thủ đoạn gì.
“Tiểu đệ đệ, ngươi làm gì lại tránh tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ cũng đâu có ăn ngươi. Ngươi làm như vậy thật sự tỷ tỷ rất đau lòng…”
Có quỷ mới tin ngươi.
Giang Lưu Nhi nói thầm một câu. Loại nữ nhân này chính là loại người hắn kiêng kị nhất, bởi vì rất khó đoán biết ý nghĩ trong đầu họ. Tâm Mị Hồ ngày trước cũng là như vậy. Mặc dù tu vi hắn cao hơn nàng nhiều, nhưng nếu bàn về thủ đoạn và đối phó nhân tâm thì thật sự hắn phải cam bái hạ phong.
Cổ Mị Sanh đang bước đều thì bỗng nhiên ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, tay làm động tác chém ra.
Một dải bạch quang như lưỡi đao khổng lồ quét ngang phía trước.
Giang Lưu Nhi lập tức bay lên tránh thoát. Cổ Mị Sanh đưa tay chỉ thiên, từ phía trên, những ngọn giáo đâm xuống.
Giang Lưu Nhi cầm một tấm phù lục màu vàng ném ra, một bức tường đất xuất hiện ngăn chặn lại những ngọn giáo kia.
“Linh phù!"
Cổ Mị Sanh có chút ngoài ý muốn.
“Hừ, một tên Thần Thông Cảnh như ngươi mà muốn chống lại ta sao?”
Dứt lời, nàng đưa tay kết quyết, đánh ra một đạo quang mang chói mắt.
“Oành”
Sau tiếng va chạm, bức tường mà tấm linh phù lúc nãy hóa thành lập tức xuất hiện những vết nứt. Chúng nhanh chóng lan rộng, cuối cùng đổ sụp.
“Tiểu đệ đệ, buông tay chịu trói đi!"
“Còn lâu!'
Một tia lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Cổ Mị Sanh. Nếu không phải vì còn muốn bắt hắn để sưu hồn thì nàng đã sớm dùng thần thông đánh hắn thành tro bụi rồi.
“Để ta xem lát nữa rơi vào tay ta ngươi còn có thể cứng miệng nữa không!"
Trên tay nàng xuất hiện một sợi xích nhỏ dài không đến năm tấc, màu vàng, bên trên có linh quang nhàn nhạt.
Trung phẩm linh khí.
“Tiểu đệ đệ, xem thử Tỏa Kim Xích của tỷ tỷ thế nào."
Sau khi được Cổ Mị Sanh đánh lên một đạo pháp quyết, sợi xích nhỏ kia lập tức dài ra, xuyên ngang xẻ dọc về phía Giang Lưu Nhi. Trong phút chốc, không gian gần như bị phong tỏa bởi những mắc xích chằng chịt.
Tới nước này, Giang Lưu Nhi cũng không dám ẩn giấu thực lực nữa. Trên tay hắn xuất hiện một thanh bạch kiếm, khí thế Hoàng Cảnh trung kỳ cuồn cuộn phát ra.
“Niết Bàn Cảnh!"
Cổ Mị Sanh kinh hô. Nàng không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại có tu vi Niết Bàn Cảnh, vậy mà một cường giả Chân Đan Cảnh như nàng lại hoàn toàn không nhìn ra được. Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc.
Kiếm trên tay, Giang Lưu Nhi tập trung chân khí chém ra. Trăm ngàn đạo kiếm ảnh phô thiên cái địa như mưa giữa trời.
Kiếm Vũ Miên Miên!
“Kiếm chiêu thật đáng sợ!" Cổ Mị Sanh nhìn màn mưa kiếm, khẽ thì thào.
Chỉ trong chốc lát, Tỏa Kim Xích bị đánh trở về nguyên hình bay vào tay Cổ Mị Sanh. Nhìn kiện linh khí trong tay, ánh mắt nàng có chút ngưng trọng.
“Xem ra ta đã đánh giá ngươi quá thấp. Không những có được liễm tức thuật cao minh mà còn có kiếm chiêu lợi hại như vậy. Ta chưa từng nghe nói tới loại kiếm thuật này trước đây. Nhưng ta nghĩ nó tuyệt đối không thua kém gì những đại thần thông của Đại Nhật Cung. Ta thật sự thấy tò mò về mục đích mà ngươi gia nhập Đại Nhật Cung."
Nàng bỗng đổi giọng:
“Thật ra ngươi có lai lịch gì?”
Giang Lưu Nhi nhìn nữ nhân đối diện, có phần thâm ý nói:
“Thật ra thì ta lại thấy hứng thú về lai lịch của Tây viện chủ ngươi hơn."
Mặt khẽ biến, nhưng tức thì được Cổ Mị Sanh che giấu, nàng ra vẻ thản nhiên:
“Lai lịch của ta? Ngươi có phải là bị đánh đến sợ nên không biết mình nói gì không? Lai lịch của ta chẳng phải là viện chủ Tây viện sao?”
“Phải không? Một viện chủ của Tây viện lại có được tu vi Chân Đan Cảnh?”
Hai mắt Cổ Mị Sanh lập tức mở to tràn đầy kinh ngạc. Làm sao tên tiểu tử này lại biết được tu vi thực sự của nàng? Điều mà ngay cả mấy vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung cũng không nhận ra được.
Một lát sau, sự kinh ngạc qua đi trong mắt nàng, thay vào đó là nét âm hàn lạnh lẽo.
Tuyệt đối không thể để kẻ này sống sót!
“Ngươi quả nhiên không đơn giản một chút nào. Xem ra ta thật sự đã quá coi thường ngươi. Để bù đắp sai lầm của mình, ta nghĩ hôm nay ta không thể để ngươi sống mà rời khỏi đây."
“Ngươi chắc chắn mình giết được ta?”
“Vậy thì thử xem mới biết được."
Cổ Mị Sanh đang định ra tay thì Giang Lưu Nhi đột ngột hô:
“Khoan đã!”
Cổ Mị Sanh nhìn hắn nghi hoặc.
“Ta tự tin dịch dung thuật và liễm tức thuật của mình không tệ, ta muốn biết làm thế nào ngươi lại có thể nhận ra."
“Nói cho ngươi cũng không sao. Quả thật thuật dịch dung và liễm tức thuật của ngươi rất cao minh, ta cũng không khám phá ra được chút sơ hở nào cả."
“Vậy làm sao lúc nãy ngươi lại khẳng định đó là ta?”
“Bởi vì ta để lại trên người ngươi một thứ. Chắc ngươi còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt chứ?”
Giang Lưu Nhi hồi tưởng lại. Lần đó hình như nàng ta đã chạm nhẹ vào người hắn. Hắn còn tưởng là nàng ta đùa cợt, không nghĩ…
Hắn hơi cúi đầu nhìn chỗ áo từng bị chạm đó, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì.
Cổ Mị sanh cũng không có ý định giảng giải tường tận cho hắn.
“Nghi hoặc của ngươi ta đã giải đáp rồi, còn nghi hoặc của ta chắc là ngươi sẽ không chịu nói cho ta biết. Nam nhân đều là một bọn ích kỷ. Nhưng mà không sao, lát nữa dùng sưu hồn thuật một chút là được."
Vừa dứt lời, trên tay nàng xuất hiện một cây hắc phiên. Nàng nhẹ phất, từ bên trong hắc phiên kia tràn ra một làn hắc vụ như có linh tính xông thẳng tới chỗ Giang Lưu Nhi.
Giang Lưu Nhi ánh mắt ngưng trọng, lập tức vận chân khí chém ra một kiếm.
Kiếm Trảm Thiên Quân!
Một đạo kiếm khí khổng lồ hình vòng cung quét qua đám hắc vụ. Đám hắc vụ lập tức bị tản mác ra, thế nhưng sau đó lại lần nữa ngưng tụ, tiếp tục bao lấy Giang Lưu Nhi.
“Có thể, nhưng không phải bây giờ."
“Ngươi vẫn muốn ta tiếp tục tìm hiểu lai lịch của bộ hài cốt và Ma châu kia? Ta thật tình không hiểu nó có gì mà lại khiến ngươi quan tâm đến như vậy."
“Ta tự có lý do của mình, tới lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi biết."
Thích hợp sao? Chắc cũng không phải cái gì tốt đẹp với ta.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
“Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Chúng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, chưa chắc nữ nhân kia đã thật sự muốn ra tay với ngươi."
Nghiệt trấn an hắn.
“Chỉ hy vọng là vậy."
Trao đổi với Nghiệt một lát, sau đó Giang Lưu Nhi lại lần nữa dịch dung, vận dụng Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thay đổi khí tức, hóa thành một đạo kim quang phá không bay về hướng tây.
…
Hơn nửa tháng sau…
“Sư huynh, cũng may mà lần này có sư huynh ra tay, nếu không Hắc Sa Thành không biết sẽ bị bọn tà tu kia biến thành gì nữa."
“Phải, lần này nhờ có tiền bối trợ giúp, chúng ta thật sự rất biết ơn người…”
…
Trước sự niềm nở và những lời ca ngợi đó, Giang Lưu Nhi cũng chẳng lấy gì làm đắc ý hay vui vẻ. Hắn cũng không phải có lòng tốt chủ tâm đến giúp họ, đơn giản là vì nhiệm vụ tông môn giao cho mà thôi. Mà biết đâu những nụ cười và lời ca tụng kia cũng chỉ là hình thức có lệ…
Nhiệm vụ hoàn thành, Giang Lưu Nhi cũng không tính ở lại Hắc Sa Thành này làm gì. Hắn muốn lập tức trở về báo cáo lại với vị Tây viện chủ kia, sau đó sẽ đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện một thời gian.
Hắn cần tìm ma khí để nhanh chóng tu luyện.
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi thi triển dịch dung thuật rồi hóa thành một đạo kim quang nhằm hướng Đại Nhật Cung bay đi.
Với tốc độ phi hành của hắn bây giờ thì một ngày đêm không nghỉ có thể đi được khoảng chừng hơn ba mươi vạn dặm, tương đương với tốc độ phi hành của tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ. Theo dự tính thì chỉ mất chưa đến nửa ngày là hắn đã có thể về đến Đại Nhật Cung.
“Chíu”
Bất thình lình, một đạo bạch quang bắn tới Giang Lưu Nhi.
Hắn nhanh chóng tránh thoát, sau đó lập tức thả thần thức ra dò xét.
Giang Lưu Nhi sắc mặt lạnh lùng, tay phải hóa trảo chỉ về một khoảng không. Ngay tức thì, nơi đó liền hiển hóa ra một cự trảo khổng lồ chụp xuống.
“Ầm”
Sau tiếng nổ, một thân ảnh hiện ra cách đó hơn mười mét, có phần kinh ngạc thốt lên:
“Ồ! Không ngờ ngươi lại có thể khám phá ra ẩn thuật của ta!"
Quả nhiên là nữ nhân này.
“Tiền bối, xin hỏi vãn bối đã đắc tội gì với người, cớ sao lại ra tay đánh lén?”
“Tiểu đệ đệ, ngươi đúng là không thành thật nha!"
“Tiền bối, người nói gì vãn bối thật sự không hiểu."
“Ta là nói Niệm Từ ngươi rất không thành thật."
Một chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan, đúng là nàng ta đã khám phá ra thân phận của hắn.
Giang Lưu Nhi khôi phục lại tướng mạo vốn có của mình, lên tiếng hỏi:
“Viện chủ, người đánh lén ta như vậy là cớ gì?”
Cổ Mị Sanh trong bộ hắc y đưa tay che miệng cười mị hoặc nói:
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ta vì quá nhớ ngươi nên mới lặn lội từ Đại Nhật Cung đến nơi này đợi ngươi. Vậy mà ngươi lại nỡ đối xử với người ta như vậy…”
Nhìn bộ dáng ra vẻ đáng thương của nàng, Giang Lưu Nhi cau mày lại. Nữ nhân này lúc thì trang nghiêm đứng đắn, khi lại mị hoặc lẳng lơ. Hắn thật không biết đâu mới là con người thật của nàng nữa.
Nhưng hắn biết một điều.
Hôm nay nàng ta muốn giết hắn!
“Nếu đã nói nhớ vì sao lại không chịu lộ diện mà phải ẩn nấp như thế?”
Giang Lưu Nhi cũng lá mặt lá trái nói, còn trong đầu thì đang nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
“Người ta dù sao cũng đường đường là Tây viện chủ, hơn nữa lại là phận nữ nhi, đương nhiên là có chút ngại ngùng…”
Cổ Mị Sanh vừa ôn nhu nói vừa tiến dần về phía Giang Lưu Nhi.
Thấy thế, Giang Lưu Nhi liền lui lại phía sau. Hắn cũng không dám để cho nữ nhân kia tiếp cận. Có trời mới biết nàng ta sẽ giở thủ đoạn gì.
“Tiểu đệ đệ, ngươi làm gì lại tránh tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ cũng đâu có ăn ngươi. Ngươi làm như vậy thật sự tỷ tỷ rất đau lòng…”
Có quỷ mới tin ngươi.
Giang Lưu Nhi nói thầm một câu. Loại nữ nhân này chính là loại người hắn kiêng kị nhất, bởi vì rất khó đoán biết ý nghĩ trong đầu họ. Tâm Mị Hồ ngày trước cũng là như vậy. Mặc dù tu vi hắn cao hơn nàng nhiều, nhưng nếu bàn về thủ đoạn và đối phó nhân tâm thì thật sự hắn phải cam bái hạ phong.
Cổ Mị Sanh đang bước đều thì bỗng nhiên ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, tay làm động tác chém ra.
Một dải bạch quang như lưỡi đao khổng lồ quét ngang phía trước.
Giang Lưu Nhi lập tức bay lên tránh thoát. Cổ Mị Sanh đưa tay chỉ thiên, từ phía trên, những ngọn giáo đâm xuống.
Giang Lưu Nhi cầm một tấm phù lục màu vàng ném ra, một bức tường đất xuất hiện ngăn chặn lại những ngọn giáo kia.
“Linh phù!"
Cổ Mị Sanh có chút ngoài ý muốn.
“Hừ, một tên Thần Thông Cảnh như ngươi mà muốn chống lại ta sao?”
Dứt lời, nàng đưa tay kết quyết, đánh ra một đạo quang mang chói mắt.
“Oành”
Sau tiếng va chạm, bức tường mà tấm linh phù lúc nãy hóa thành lập tức xuất hiện những vết nứt. Chúng nhanh chóng lan rộng, cuối cùng đổ sụp.
“Tiểu đệ đệ, buông tay chịu trói đi!"
“Còn lâu!'
Một tia lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Cổ Mị Sanh. Nếu không phải vì còn muốn bắt hắn để sưu hồn thì nàng đã sớm dùng thần thông đánh hắn thành tro bụi rồi.
“Để ta xem lát nữa rơi vào tay ta ngươi còn có thể cứng miệng nữa không!"
Trên tay nàng xuất hiện một sợi xích nhỏ dài không đến năm tấc, màu vàng, bên trên có linh quang nhàn nhạt.
Trung phẩm linh khí.
“Tiểu đệ đệ, xem thử Tỏa Kim Xích của tỷ tỷ thế nào."
Sau khi được Cổ Mị Sanh đánh lên một đạo pháp quyết, sợi xích nhỏ kia lập tức dài ra, xuyên ngang xẻ dọc về phía Giang Lưu Nhi. Trong phút chốc, không gian gần như bị phong tỏa bởi những mắc xích chằng chịt.
Tới nước này, Giang Lưu Nhi cũng không dám ẩn giấu thực lực nữa. Trên tay hắn xuất hiện một thanh bạch kiếm, khí thế Hoàng Cảnh trung kỳ cuồn cuộn phát ra.
“Niết Bàn Cảnh!"
Cổ Mị Sanh kinh hô. Nàng không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại có tu vi Niết Bàn Cảnh, vậy mà một cường giả Chân Đan Cảnh như nàng lại hoàn toàn không nhìn ra được. Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc.
Kiếm trên tay, Giang Lưu Nhi tập trung chân khí chém ra. Trăm ngàn đạo kiếm ảnh phô thiên cái địa như mưa giữa trời.
Kiếm Vũ Miên Miên!
“Kiếm chiêu thật đáng sợ!" Cổ Mị Sanh nhìn màn mưa kiếm, khẽ thì thào.
Chỉ trong chốc lát, Tỏa Kim Xích bị đánh trở về nguyên hình bay vào tay Cổ Mị Sanh. Nhìn kiện linh khí trong tay, ánh mắt nàng có chút ngưng trọng.
“Xem ra ta đã đánh giá ngươi quá thấp. Không những có được liễm tức thuật cao minh mà còn có kiếm chiêu lợi hại như vậy. Ta chưa từng nghe nói tới loại kiếm thuật này trước đây. Nhưng ta nghĩ nó tuyệt đối không thua kém gì những đại thần thông của Đại Nhật Cung. Ta thật sự thấy tò mò về mục đích mà ngươi gia nhập Đại Nhật Cung."
Nàng bỗng đổi giọng:
“Thật ra ngươi có lai lịch gì?”
Giang Lưu Nhi nhìn nữ nhân đối diện, có phần thâm ý nói:
“Thật ra thì ta lại thấy hứng thú về lai lịch của Tây viện chủ ngươi hơn."
Mặt khẽ biến, nhưng tức thì được Cổ Mị Sanh che giấu, nàng ra vẻ thản nhiên:
“Lai lịch của ta? Ngươi có phải là bị đánh đến sợ nên không biết mình nói gì không? Lai lịch của ta chẳng phải là viện chủ Tây viện sao?”
“Phải không? Một viện chủ của Tây viện lại có được tu vi Chân Đan Cảnh?”
Hai mắt Cổ Mị Sanh lập tức mở to tràn đầy kinh ngạc. Làm sao tên tiểu tử này lại biết được tu vi thực sự của nàng? Điều mà ngay cả mấy vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung cũng không nhận ra được.
Một lát sau, sự kinh ngạc qua đi trong mắt nàng, thay vào đó là nét âm hàn lạnh lẽo.
Tuyệt đối không thể để kẻ này sống sót!
“Ngươi quả nhiên không đơn giản một chút nào. Xem ra ta thật sự đã quá coi thường ngươi. Để bù đắp sai lầm của mình, ta nghĩ hôm nay ta không thể để ngươi sống mà rời khỏi đây."
“Ngươi chắc chắn mình giết được ta?”
“Vậy thì thử xem mới biết được."
Cổ Mị Sanh đang định ra tay thì Giang Lưu Nhi đột ngột hô:
“Khoan đã!”
Cổ Mị Sanh nhìn hắn nghi hoặc.
“Ta tự tin dịch dung thuật và liễm tức thuật của mình không tệ, ta muốn biết làm thế nào ngươi lại có thể nhận ra."
“Nói cho ngươi cũng không sao. Quả thật thuật dịch dung và liễm tức thuật của ngươi rất cao minh, ta cũng không khám phá ra được chút sơ hở nào cả."
“Vậy làm sao lúc nãy ngươi lại khẳng định đó là ta?”
“Bởi vì ta để lại trên người ngươi một thứ. Chắc ngươi còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt chứ?”
Giang Lưu Nhi hồi tưởng lại. Lần đó hình như nàng ta đã chạm nhẹ vào người hắn. Hắn còn tưởng là nàng ta đùa cợt, không nghĩ…
Hắn hơi cúi đầu nhìn chỗ áo từng bị chạm đó, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì.
Cổ Mị sanh cũng không có ý định giảng giải tường tận cho hắn.
“Nghi hoặc của ngươi ta đã giải đáp rồi, còn nghi hoặc của ta chắc là ngươi sẽ không chịu nói cho ta biết. Nam nhân đều là một bọn ích kỷ. Nhưng mà không sao, lát nữa dùng sưu hồn thuật một chút là được."
Vừa dứt lời, trên tay nàng xuất hiện một cây hắc phiên. Nàng nhẹ phất, từ bên trong hắc phiên kia tràn ra một làn hắc vụ như có linh tính xông thẳng tới chỗ Giang Lưu Nhi.
Giang Lưu Nhi ánh mắt ngưng trọng, lập tức vận chân khí chém ra một kiếm.
Kiếm Trảm Thiên Quân!
Một đạo kiếm khí khổng lồ hình vòng cung quét qua đám hắc vụ. Đám hắc vụ lập tức bị tản mác ra, thế nhưng sau đó lại lần nữa ngưng tụ, tiếp tục bao lấy Giang Lưu Nhi.
Bình luận facebook