Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Lật thuyền trong mương
Phần thắng của ta gần như không có. Nếu tiếp tục đánh xuống thì sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân kia. Toái Cốt Chưởng thì không thể dùng, nàng ta rất cảnh giác, tuyệt đối sẽ không để ta tiếp cận. Thanh Hà Kiếm Quyết thì lại chỉ có thể thi triển được sáu chiêu đầu…
Suy tính một hồi, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng tìm được giải pháp nào để thoát khỏi khốn cảnh. Chạy không được, đánh cũng không xong.
“Hừ!"
Đang chờ đợi câu trả lời của Giang Lưu Nhi, chợt Cổ Mị Sanh khẽ hừ lạnh, giơ tay về một khoảng không cách đó khá xa. Một cự thủ đánh xuống.
“Ầm”
“Tiền bối! Xin tha mạng!”
Người vừa lên tiếng cầu xin chính là lão nhân trong đám người lúc nãy. Hắn là vì tài bảo mà chạy đến đây.
“Tha cho ngươi?” Cổ Mị Sanh như vừa nghe một chuyện cười.
Nàng nói tiếp: “Có thể…”
Lão nhân nghe thế thì như được đại xá, vội vàng khom người cung kính:
“Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!...”
Bỗng nhiên hắn mở to mắt, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.
Phía sau, một đám hắc vụ đuổi theo, chỉ chớp mắt đã bao lấy hắn. Những oan hôn lệ quỷ gào rú ghê rợn, thi nhau cắn xé…
“Không!... A… Tiền bối tha mạng!… Tiền bối tha mạng!...”
Mặc cho những tiếng cầu xin của hắn, Cổ Mị Sanh vẫn thản nhiên đứng như thể mọi chuyện không phải do nàng làm. Nàng há lại không biết ý đồ của hắn, loại chuyện giết người đoạt bảo nàng cũng từng làm không ít…
“Lại thêm mấy kẻ không biết sống chết!"
Trong mắt Cổ Mị Sanh hiện lên một tia khó chịu. Nàng liên tục đánh ra mấy đạo bạch quang.
“Á… Không!...”
Hơn mười mấy đệ tử cùng theo lão nhân đến đây không một ai sống sót.
Giang Lưu Nhi thấy hết tất cả nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Tu tiên giới trước giờ vốn chẳng phải là nơi yên bình. Phàm nhân ngưỡng mộ và kính bái tu tiên giả, nhưng lại không biết rằng tu tiên giới chẳng phải tốt đẹp như họ tưởng, thật sự nó chỉ là một nơi đầy gió tanh mưa máu mà thôi. So với giang hồ của thế tục thì còn tàn khốc hơn rất nhiều…
Giết bọn người kia xong, Cổ Mị Sanh hướng Giang Lưu Nhi nói:
“Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Thấy hắn im lặng không đáp, giọng Cổ Mị Sanh trở nên lạnh lùng:
“Xem ra ngươi vẫn không có ý định thần phục ta. Như vậy… giữ ngươi lại cũng không có tác dụng gì!"
Vừa dứt lời, tiểu phiên trên tay nàng phẩy nhẹ, hắc vụ cuồn cuộn tuôn ra như một dòng hắc hà, so với những lần trước thì còn nhiều hơn gấp năm, sáu lần.
Xem ra nàng đã thật sự muốn giết hắn.
Không dám chậm trễ, Giang Lưu Nhi vội lấy linh phù ném ra. Linh phù kia lập tức hóa thành những tia lôi điện ầm ầm đánh xuống hắc vụ.
“Lại là linh phù?” Cổ Mị Sanh hơi nhíu mày.
Nàng cầm tiểu phiên trong tay, lao mình tới.
Giang Lưu Nhi lúc này vừa phải đối phó với hắc vụ, vừa phải nghênh đón những luồng bạch quang uy lực kinh người từ Cổ Mị Sanh. Hắn liên tục phải vận linh lực thi triển Thanh Hà kiếm chiêu và thúc dục linh phù ứng phó. Bộ dáng trông khá chật vật.
Đang giao đấu, thân ảnh Cổ Mị Sanh đột ngột biến mất.
Mặt khẽ biến, Giang Lưu Nhi vội tập trung thần thức đến mức cực hạn dò xét.
Ngay khi đó, từ phía sau, một đạo lưu quang với tốc độ kinh người bay tới.
“Keng”
Vừa phá tan đạo lưu quang kia, Giang Lưu Nhi lập tức đâm mũi kiếm về phía sau.
“Phốc”
Thân hình Cổ Mị Sanh dừng lại giữa không, mắt đầy vẻ khó tin. Nơi ngực nàng, một thanh kiếm đang cắm sâu.
“Tiểu… đệ đệ… Ngươi thật tàn nhẫn…”
Giang Lưu Nhi cũng là vẻ mặt nghi hoặc.
Ta đã đâm trúng nàng? Dễ dàng như vậy? Chuyện này…
Cảm thấy có chút không chân thật, hắn tập trung thần thức lên người Cổ Mị Sanh. Đáp án làm hắn hơi ngoài ý muốn, từ khí tức phát ra thì người đang bị kiếm đâm vào quả thật chính là Cổ Mị Sanh không sai. Nhưng mà cứ như vậy xong sao?
Tuy có hơi cổ quái, nhưng kết quả ở trước mắt, hắn cũng không thể không tin.
Chắc là do ta nghĩ nhiều. Hắn thầm nói với mình.
“Khụ… khụ…”
Máu từ khóe miệng Cổ Mị Sanh chảy ra, khuôn mặt nàng lúc này đã vô cùng tái nhợt. Nàng nhìn hắn với ánh mắt như có chút gì đó ai oán, lưu luyến…
Nàng… sao lại nhìn ta như vậy? Tại sao nàng lại oán ta?
Lưu luyến? Nàng tại sao phải lưu luyến? Nàng lưu luyến điều gì? Ta sao?
Giang Lưu Nhi chợt thấy trong lòng xúc động. Hắn không tự chủ nhìn nàng thật kỹ. Gương mặt này, ánh mắt này… Giống quá… Y hệt Tâm Mị Hồ. Hắn bỗng cảm thấy như vừa mất đi thứ gì quen thuộc. Hắn tại sao phải giết nàng?
Ánh mắt hắn dần trở nên mê mang. Hắn đưa tay về phía nàng, khẽ chạm lên gương mặt kiều diễm kia, vuốt nhẹ…
“Giang Lưu Nhi! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại...”
Giọng của Nghiệt không ngừng gọi.
Thế nhưng Giang Lưu Nhi không đáp lại, trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại hình bóng của Cổ Mị Sanh. Khuôn mặt nàng đang mỗi lúc một tái đi, sinh cơ bắt đầu tàn lụi… Đột nhiên khuôn mặt tưởng chừng sắp chết ấy lại nở một nụ cười, không phải là nụ cười mãn nguyện hay đau khổ mà là một nụ cười của kẻ chiến thắng. Thân ảnh Cổ Mị Sanh tan biến…
“Phốc”
Tiếng trầm thấp khe khẽ vang lên. Trước ngực Giang Lưu Nhi, một thanh trủy thủ cắm vào.
Dường như đau đớn đã làm hắn tỉnh táo lại, hắn vội vận linh lực… Nhưng Cổ Mị Sanh há sẽ bỏ qua cơ hội tốt này, làm sao nàng có thể để hắn như nguyện.
“Ba Ba Ba”
Ba chưởng liên tiếp đánh vào người Giang Lưu Nhi.
“Khụ… khụ…”
Phun ra mấy ngụm máu, Giang Lưu Nhi cố đứng dậy thì một bàn tay đã nắm lấy cổ hắn nhấc lên.
“Ta vốn đã cho ngươi cơ hội nhưng mà ngươi lại từ chối ý tốt của ta. Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ để ngươi được toại nguyện. Cổ Mị Sanh ta cũng không phải người thích van nài kẻ khác."
Hơi ngừng một lát, nàng tiếp lời:
“Nhưng mà trước khi giết ngươi, ta sẽ để ngươi nếm thử chút tư vị bị người sưu hồn là thế nào."
Dứt lời, nàng dùng tay còn lại đặt lên mi tâm Giang Lưu Nhi, một đạo thần thức xâm nhập vào.
Về phần Giang Lưu Nhi, lúc này hắn đã không còn lực lượng để phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng ta tự tung tự tác.
Bất chợt, hai mắt Cổ Mị Sanh lộ vẻ kinh hãi, vội buông Giang Lưu Nhi ra, nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng đáng tiếc đã quá muộn…
“Phốc”
Một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, trên thân khắc những hoa văn đen nhánh tối nghĩa đã cắm vào ngực nàng.
Cổ Mị Sanh cảm nhận được linh hồn mình đang run rẩy, sinh khí cũng dần trôi đi. Không! Không phải trôi đi mà là bị thanh kiếm kia hấp thụ! Cổ Mị Sanh kinh hoảng đưa tay định rút nó ra. Thế nhưng khi vừa chạm vào thì lập tức không thể động đậy được nữa, cứ như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó giữ lấy.
Nàng vô cùng sợ hãi. Mắt thấy đã sắp đạt được mục đích thì mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lần này thì đúng là bị lật thuyền trong mương!
Cổ Mị Sanh đã thử mọi biện pháp nhưng vô ích. Bây giờ nàng thậm chí còn không thể tự bạo Đan châu chứ đừng nói gì điều động linh lực.
Chẳng lẽ hôm nay Cổ Mị Sanh ta phải chôn thân nơi này sao?... Mà không biết là ta có còn được toàn thây để chôn không nữa…
Nàng bi ai nghĩ.
Cái kết của tu sĩ trước giờ đều thường luôn bi thảm, chẳng mấy ai toàn thây lành lặn cả. Giết người rồi hủy thi diệt tích là nguyên tắc mà tu sĩ nào cũng phải tự hiểu lấy, nếu không muốn phát sinh phiền phức không đáng có. Đó là còn chưa kể tới tài bảo, pháp khí linh tinh cũng bị lấy đi, thậm chí nếu gặp phải bọn tà tu thì linh hồn của ngươi tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua. Biết đâu chừng còn bị bọ họ đem luyện chế thành quỷ nô hay những lệ quỷ giống như hàng vạn con bên trong ma phiên của nàng.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nàng đã không còn cách nào để xoay chuyển tình thế. Nàng cũng chẳng oán trách gì cả, đã bước chân vào con đường tu tiên thì phải chấp nhận những chuyện thế này.
Tu tiên lộ không phải lót bằng thảm, không phải bằng đá, cũng chẳng phải bằng gai, mà là… bằng máu.
Từ xưa đến nay, không có kẻ nào bước lên đỉnh cao tiên đạo mà tay không dính máu, càng không có kẻ nào bước lên đỉnh cao tiên đạo mà thân không đổ máu.
Nàng nhắm mắt chờ đợi kết cuộc của mình…
“Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Bất chợt, một giọng nói truyền vào tai Cổ Mị Sanh. Nàng mở mắt ra. Phía trước mặt, một thiếu niên người đầy máu me đang nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cổ Mị Sanh cười vẻ đắng chát.
“Có thể sống thì ai lại muốn chết."
“Ta có thể để ngươi sống."
Cổ Mị Sanh chờ hắn nói tiếp. Nàng biết rõ tuyệt đối không có chuyện đối phương buông tha cho mình mà không có điều kiện gì.
Quả thật Giang Lưu Nhi cũng không định làm người tốt đến mức đó, hắn lạnh nhạt nói:
“Với điều kiện ngươi phải thần phục ta, nhận ta làm chủ."
Nghe xong, Cổ Mị Sanh cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, xem ra nàng cũng đã đoán trước được hắn sẽ đưa ra điều kiện đó.
Chỉ mới khi nãy nàng còn kêu đối phương thần phục, không ngờ chưa bao lâu vị trí hai bên đã đảo ngược, giờ sinh tử của nàng lại nằm trong tay đối phương. Cuộc đời xoay chuyển đúng thật chẳng biết đâu mà lần.
Thấy nàng trầm tư không nói, tiếng Giang Lưu Nhi lại cất lên:
“Ngươi nên quyết định nhanh thì tốt hơn. Sinh mệnh của ngươi không còn chèo chống được lâu nữa đâu."
Hắn cũng không phải hù dọa nàng, thật sự sinh khí của nàng đang bị Thiên Oán hấp thu gần nửa rồi, tiếp tục thì chắc chắn nàng sẽ chết.
Cổ Mị Sanh nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ cắn răng, giọng nghiêm túc nói:
“Ta có thể thần phục ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Giang Lưu Nhi hơi nhíu mày. Tính mạng nàng đang nằm trong tay hắn, vậy mà nàng còn dám ra điều kiện?
“Ngươi yên tâm, cũng không phải là việc khó khăn gì."
Hơi ngập ngừng, sau đó nàng mới nói tiếp:
“Ngươi không được động đến ta."
Suy tính một hồi, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng tìm được giải pháp nào để thoát khỏi khốn cảnh. Chạy không được, đánh cũng không xong.
“Hừ!"
Đang chờ đợi câu trả lời của Giang Lưu Nhi, chợt Cổ Mị Sanh khẽ hừ lạnh, giơ tay về một khoảng không cách đó khá xa. Một cự thủ đánh xuống.
“Ầm”
“Tiền bối! Xin tha mạng!”
Người vừa lên tiếng cầu xin chính là lão nhân trong đám người lúc nãy. Hắn là vì tài bảo mà chạy đến đây.
“Tha cho ngươi?” Cổ Mị Sanh như vừa nghe một chuyện cười.
Nàng nói tiếp: “Có thể…”
Lão nhân nghe thế thì như được đại xá, vội vàng khom người cung kính:
“Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!...”
Bỗng nhiên hắn mở to mắt, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.
Phía sau, một đám hắc vụ đuổi theo, chỉ chớp mắt đã bao lấy hắn. Những oan hôn lệ quỷ gào rú ghê rợn, thi nhau cắn xé…
“Không!... A… Tiền bối tha mạng!… Tiền bối tha mạng!...”
Mặc cho những tiếng cầu xin của hắn, Cổ Mị Sanh vẫn thản nhiên đứng như thể mọi chuyện không phải do nàng làm. Nàng há lại không biết ý đồ của hắn, loại chuyện giết người đoạt bảo nàng cũng từng làm không ít…
“Lại thêm mấy kẻ không biết sống chết!"
Trong mắt Cổ Mị Sanh hiện lên một tia khó chịu. Nàng liên tục đánh ra mấy đạo bạch quang.
“Á… Không!...”
Hơn mười mấy đệ tử cùng theo lão nhân đến đây không một ai sống sót.
Giang Lưu Nhi thấy hết tất cả nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Tu tiên giới trước giờ vốn chẳng phải là nơi yên bình. Phàm nhân ngưỡng mộ và kính bái tu tiên giả, nhưng lại không biết rằng tu tiên giới chẳng phải tốt đẹp như họ tưởng, thật sự nó chỉ là một nơi đầy gió tanh mưa máu mà thôi. So với giang hồ của thế tục thì còn tàn khốc hơn rất nhiều…
Giết bọn người kia xong, Cổ Mị Sanh hướng Giang Lưu Nhi nói:
“Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Thấy hắn im lặng không đáp, giọng Cổ Mị Sanh trở nên lạnh lùng:
“Xem ra ngươi vẫn không có ý định thần phục ta. Như vậy… giữ ngươi lại cũng không có tác dụng gì!"
Vừa dứt lời, tiểu phiên trên tay nàng phẩy nhẹ, hắc vụ cuồn cuộn tuôn ra như một dòng hắc hà, so với những lần trước thì còn nhiều hơn gấp năm, sáu lần.
Xem ra nàng đã thật sự muốn giết hắn.
Không dám chậm trễ, Giang Lưu Nhi vội lấy linh phù ném ra. Linh phù kia lập tức hóa thành những tia lôi điện ầm ầm đánh xuống hắc vụ.
“Lại là linh phù?” Cổ Mị Sanh hơi nhíu mày.
Nàng cầm tiểu phiên trong tay, lao mình tới.
Giang Lưu Nhi lúc này vừa phải đối phó với hắc vụ, vừa phải nghênh đón những luồng bạch quang uy lực kinh người từ Cổ Mị Sanh. Hắn liên tục phải vận linh lực thi triển Thanh Hà kiếm chiêu và thúc dục linh phù ứng phó. Bộ dáng trông khá chật vật.
Đang giao đấu, thân ảnh Cổ Mị Sanh đột ngột biến mất.
Mặt khẽ biến, Giang Lưu Nhi vội tập trung thần thức đến mức cực hạn dò xét.
Ngay khi đó, từ phía sau, một đạo lưu quang với tốc độ kinh người bay tới.
“Keng”
Vừa phá tan đạo lưu quang kia, Giang Lưu Nhi lập tức đâm mũi kiếm về phía sau.
“Phốc”
Thân hình Cổ Mị Sanh dừng lại giữa không, mắt đầy vẻ khó tin. Nơi ngực nàng, một thanh kiếm đang cắm sâu.
“Tiểu… đệ đệ… Ngươi thật tàn nhẫn…”
Giang Lưu Nhi cũng là vẻ mặt nghi hoặc.
Ta đã đâm trúng nàng? Dễ dàng như vậy? Chuyện này…
Cảm thấy có chút không chân thật, hắn tập trung thần thức lên người Cổ Mị Sanh. Đáp án làm hắn hơi ngoài ý muốn, từ khí tức phát ra thì người đang bị kiếm đâm vào quả thật chính là Cổ Mị Sanh không sai. Nhưng mà cứ như vậy xong sao?
Tuy có hơi cổ quái, nhưng kết quả ở trước mắt, hắn cũng không thể không tin.
Chắc là do ta nghĩ nhiều. Hắn thầm nói với mình.
“Khụ… khụ…”
Máu từ khóe miệng Cổ Mị Sanh chảy ra, khuôn mặt nàng lúc này đã vô cùng tái nhợt. Nàng nhìn hắn với ánh mắt như có chút gì đó ai oán, lưu luyến…
Nàng… sao lại nhìn ta như vậy? Tại sao nàng lại oán ta?
Lưu luyến? Nàng tại sao phải lưu luyến? Nàng lưu luyến điều gì? Ta sao?
Giang Lưu Nhi chợt thấy trong lòng xúc động. Hắn không tự chủ nhìn nàng thật kỹ. Gương mặt này, ánh mắt này… Giống quá… Y hệt Tâm Mị Hồ. Hắn bỗng cảm thấy như vừa mất đi thứ gì quen thuộc. Hắn tại sao phải giết nàng?
Ánh mắt hắn dần trở nên mê mang. Hắn đưa tay về phía nàng, khẽ chạm lên gương mặt kiều diễm kia, vuốt nhẹ…
“Giang Lưu Nhi! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại...”
Giọng của Nghiệt không ngừng gọi.
Thế nhưng Giang Lưu Nhi không đáp lại, trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại hình bóng của Cổ Mị Sanh. Khuôn mặt nàng đang mỗi lúc một tái đi, sinh cơ bắt đầu tàn lụi… Đột nhiên khuôn mặt tưởng chừng sắp chết ấy lại nở một nụ cười, không phải là nụ cười mãn nguyện hay đau khổ mà là một nụ cười của kẻ chiến thắng. Thân ảnh Cổ Mị Sanh tan biến…
“Phốc”
Tiếng trầm thấp khe khẽ vang lên. Trước ngực Giang Lưu Nhi, một thanh trủy thủ cắm vào.
Dường như đau đớn đã làm hắn tỉnh táo lại, hắn vội vận linh lực… Nhưng Cổ Mị Sanh há sẽ bỏ qua cơ hội tốt này, làm sao nàng có thể để hắn như nguyện.
“Ba Ba Ba”
Ba chưởng liên tiếp đánh vào người Giang Lưu Nhi.
“Khụ… khụ…”
Phun ra mấy ngụm máu, Giang Lưu Nhi cố đứng dậy thì một bàn tay đã nắm lấy cổ hắn nhấc lên.
“Ta vốn đã cho ngươi cơ hội nhưng mà ngươi lại từ chối ý tốt của ta. Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ để ngươi được toại nguyện. Cổ Mị Sanh ta cũng không phải người thích van nài kẻ khác."
Hơi ngừng một lát, nàng tiếp lời:
“Nhưng mà trước khi giết ngươi, ta sẽ để ngươi nếm thử chút tư vị bị người sưu hồn là thế nào."
Dứt lời, nàng dùng tay còn lại đặt lên mi tâm Giang Lưu Nhi, một đạo thần thức xâm nhập vào.
Về phần Giang Lưu Nhi, lúc này hắn đã không còn lực lượng để phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng ta tự tung tự tác.
Bất chợt, hai mắt Cổ Mị Sanh lộ vẻ kinh hãi, vội buông Giang Lưu Nhi ra, nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng đáng tiếc đã quá muộn…
“Phốc”
Một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, trên thân khắc những hoa văn đen nhánh tối nghĩa đã cắm vào ngực nàng.
Cổ Mị Sanh cảm nhận được linh hồn mình đang run rẩy, sinh khí cũng dần trôi đi. Không! Không phải trôi đi mà là bị thanh kiếm kia hấp thụ! Cổ Mị Sanh kinh hoảng đưa tay định rút nó ra. Thế nhưng khi vừa chạm vào thì lập tức không thể động đậy được nữa, cứ như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó giữ lấy.
Nàng vô cùng sợ hãi. Mắt thấy đã sắp đạt được mục đích thì mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lần này thì đúng là bị lật thuyền trong mương!
Cổ Mị Sanh đã thử mọi biện pháp nhưng vô ích. Bây giờ nàng thậm chí còn không thể tự bạo Đan châu chứ đừng nói gì điều động linh lực.
Chẳng lẽ hôm nay Cổ Mị Sanh ta phải chôn thân nơi này sao?... Mà không biết là ta có còn được toàn thây để chôn không nữa…
Nàng bi ai nghĩ.
Cái kết của tu sĩ trước giờ đều thường luôn bi thảm, chẳng mấy ai toàn thây lành lặn cả. Giết người rồi hủy thi diệt tích là nguyên tắc mà tu sĩ nào cũng phải tự hiểu lấy, nếu không muốn phát sinh phiền phức không đáng có. Đó là còn chưa kể tới tài bảo, pháp khí linh tinh cũng bị lấy đi, thậm chí nếu gặp phải bọn tà tu thì linh hồn của ngươi tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua. Biết đâu chừng còn bị bọ họ đem luyện chế thành quỷ nô hay những lệ quỷ giống như hàng vạn con bên trong ma phiên của nàng.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nàng đã không còn cách nào để xoay chuyển tình thế. Nàng cũng chẳng oán trách gì cả, đã bước chân vào con đường tu tiên thì phải chấp nhận những chuyện thế này.
Tu tiên lộ không phải lót bằng thảm, không phải bằng đá, cũng chẳng phải bằng gai, mà là… bằng máu.
Từ xưa đến nay, không có kẻ nào bước lên đỉnh cao tiên đạo mà tay không dính máu, càng không có kẻ nào bước lên đỉnh cao tiên đạo mà thân không đổ máu.
Nàng nhắm mắt chờ đợi kết cuộc của mình…
“Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Bất chợt, một giọng nói truyền vào tai Cổ Mị Sanh. Nàng mở mắt ra. Phía trước mặt, một thiếu niên người đầy máu me đang nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cổ Mị Sanh cười vẻ đắng chát.
“Có thể sống thì ai lại muốn chết."
“Ta có thể để ngươi sống."
Cổ Mị Sanh chờ hắn nói tiếp. Nàng biết rõ tuyệt đối không có chuyện đối phương buông tha cho mình mà không có điều kiện gì.
Quả thật Giang Lưu Nhi cũng không định làm người tốt đến mức đó, hắn lạnh nhạt nói:
“Với điều kiện ngươi phải thần phục ta, nhận ta làm chủ."
Nghe xong, Cổ Mị Sanh cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, xem ra nàng cũng đã đoán trước được hắn sẽ đưa ra điều kiện đó.
Chỉ mới khi nãy nàng còn kêu đối phương thần phục, không ngờ chưa bao lâu vị trí hai bên đã đảo ngược, giờ sinh tử của nàng lại nằm trong tay đối phương. Cuộc đời xoay chuyển đúng thật chẳng biết đâu mà lần.
Thấy nàng trầm tư không nói, tiếng Giang Lưu Nhi lại cất lên:
“Ngươi nên quyết định nhanh thì tốt hơn. Sinh mệnh của ngươi không còn chèo chống được lâu nữa đâu."
Hắn cũng không phải hù dọa nàng, thật sự sinh khí của nàng đang bị Thiên Oán hấp thu gần nửa rồi, tiếp tục thì chắc chắn nàng sẽ chết.
Cổ Mị Sanh nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ cắn răng, giọng nghiêm túc nói:
“Ta có thể thần phục ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Giang Lưu Nhi hơi nhíu mày. Tính mạng nàng đang nằm trong tay hắn, vậy mà nàng còn dám ra điều kiện?
“Ngươi yên tâm, cũng không phải là việc khó khăn gì."
Hơi ngập ngừng, sau đó nàng mới nói tiếp:
“Ngươi không được động đến ta."
Bình luận facebook