Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Bước vào hoàng cảnh hậu kỳ
Nghỉ ngơi dưỡng thần thêm một lát nữa, Giang Lưu Nhi lấy ra một chiếc bình ngọc, nhìn nó trầm tư hồi lâu, sau đó, hắn đặt xuống trước mặt.
Hắn nhẹ điểm lên một chỉ, nắp bình mở ra, từ bên trong, một luồng hắc khí bay lên.
Thấy đã đủ, Giang Lưu Nhi đem nắp bình đậy lại, sau đó hai tay xoay tròn trước người, đem luồng hắc khí đang tản mác xung quanh gom lại thành một quả hắc cầu.
Những khí đen kia dĩ nhiên là ma khí mà Giang Lưu Nhi thu được từ đám Quỷ tướng bị giết, số lượng cũng không phải là ít, hiện tại, hắn đang dùng nó để tu luyện.
Một canh giờ... Hai canh giờ... Bốn canh giờ...
Sau nửa ngày trôi qua, quả hắc cầu cuối cùng cũng bị Giang Lưu Nhi luyện hóa hoàn toàn.
Một lát sau, Giang Lưu Nhi mở mắt ra, nhẹ đưa tay lau những giọt mồ hôi còn đọng trên trán.
Tu luyện cũng không phải là việc nhẹ nhàng.
Điều chỉnh trạng thái cơ thể một chút, hắn lại đem ma khí trong bình thả ra, tiếp đến thì gom lại rồi bắt đầu luyện hóa chúng. Quá trình đó được lặp đi lặp lại một cách liên tục và nhàm chán.
Ngoài thiên tư, công pháp và tài nguyên ra thì còn một thứ hết sức trọng yếu đòi hỏi tu sĩ phải có chính là tâm chí kiên định.
Tu tiên, là nghịch thiên mà đi, là chống lại ý trời, phải đối mặt với vô vàn hung hiểm, phải chịu sự tru phạt của thiên đạo. Nếu như tâm không vững, chí không bền thì tuyệt đối không thể nào bước xa được trên tiên đạo.
Sự tịch mịch và nhàm chán trong tu luyện chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm nhỏ nhoi đối với sự kiên định của tu sĩ mà thôi. Nếu như cả khảo nghiệm đơn giản này cũng không qua được thì đừng nói gì đến tu tiên. Bởi vì khi lên cảnh giới càng cao thì thời gian tu luyện sẽ càng dài, sự tích lũy đòi hỏi vô cùng lớn, một lần bế quan là vài trăm năm hoặc thậm chí là vài ngàn năm cũng là điều bình thường.
Ngồi yên một chỗ suốt mấy trăm năm, mấy ngàn năm, sự tịch mịch đó hẳn có thể nghĩ...
Đó không phải là điều mà ai cũng chịu được. Những người giống như Tô Phỉ chẳng hạn, đừng nói trăm năm ngàn năm, chỉ một năm thôi, nàng có sống qua nổi hay không đã là một vấn đề rồi.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Trên đầu Giang Lưu Nhi lúc này có khói trắng bốc lên nghi ngút, trán thì nhễ nhại mồ hôi, nét mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Hắn cũng không phải đang tu luyện bình thường mà là... đang đột phá cảnh giới!
Trong đan điền hắn, những luồng chân khí màu vàng nhạt không ngừng lưu chuyển, tốc độ mỗi lúc một nhanh dần.
Từng phút trôi qua...
Chân mày nhíu chặt, môi mím lại, khuôn mặt Giang Lưu Nhi hiện lên những nét thống khổ rõ rệt.
Lại qua thêm hai canh giờ...
"Phốc"
Giang Lưu Nhi phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt, cả người gần như vô lực.
Bộ dáng hắn tuy trông rất tiều tụy, chẳng khác nào một người bệnh lâu ngày, nhưng khóe miệng thì lại hiện nét vui mừng.
Sau mấy lần trùng kích thất bại, cuối cùng thì hắn cũng thành công. Hiện tại hắn đã bước chân vào Hoàng Cảnh hậu kỳ, tiến gần thêm một bước tới mục tiêu của mình.
Lấy ra hai viên thượng phẩm linh thạch, hắn bắt đầu ngồi điều tức.
...
Nhìn ba cổ thi thể trước mặt, Giang Lưu Nhi im lặng trầm tư.
Ba cổ thi thể này chính là của Diệu vương, Sát Lâu vương và Hắc Tâm Quỷ vương. Giang Lưu Nhi đang suy nghĩ xem nên xử trí thế nào. Hắn không phải là một luyện đan sư, hơn nữa bản thân cũng không có mệnh hỏa để đem chúng luyện hóa.
Ngoại trừ một số ít người có được thể chất thuộc tính hỏa đặc biệt, trong cơ thể tự sinh ra mệnh hỏa của mình thì tất cả những tu sĩ khác, chỉ khi nào đột phá vào Chân Đan Cảnh thì trong cơ thể họ mới sinh ra mệnh hỏa. Mệnh hỏa đó còn được gọi với một cái tên khác - Đan hỏa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là phải chờ bước vào Chân Đan Cảnh thì mới có khả năng luyện khí chế dược này nọ, nếu không thì e là tu tiên giới chẳng có được bao nhiêu vị luyện đan sư và luyện khí sư rồi.
Không có mệnh hỏa, không có thể chất hỏa thuộc tính thì vẫn có thể làm được, biện pháp đó là... mượn. Tất nhiên không phải là đi mượn của người khác, bởi vì chẳng có ai lại ngu ngốc đến mức đem mệnh hỏa của mình cho ngươi mượn cả. Mượn ở đây là mượn của tự nhiên, mượn của thiên địa, mà hầu hết thường là các hỏa mạch dưới lòng đất. Phẩm chất hỏa mạch càng cao thì xác suất luyện được đan dược, pháp khí cao cấp càng lớn.
Thế nhưng Giang Lưu Nhi cũng không thể đem ba cổ thi thể này đi nhờ mấy vị luyện đan sư kia giúp mình luyện hóa được. Nói đùa gì vậy, đó là ba thi thể Quỷ vương tương đương cấp bậc Chân Đan Cảnh đấy! Hắn mà đem đến thì không muốn bị chú ý cũng không dễ. Về phần mấy vị luyện đan sư kia, bọn họ có dám luyện chế hay không cũng là một vấn đề. Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ dám luyện chế thì cũng không đảm bảo là họ sẽ giữ kín miệng hoặc không nổi lòng tham. Bởi vì một Quỷ hồn đã đạt tới cấp Quỷ vương thì trong cơ thể sẽ kết ra Ma châu, giá trị của nó đủ để khiến cho người đỏ mắt. Còn về chuyện cưỡng ép, giết người diệt khẩu gì kia, theo hắn thấy cũng chẳng khả quan lắm, hơn nữa nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn làm loại sự tình trước nhờ vả sau thủ tiêu như vậy.
Về việc đi tìm hỏa mạch để tự mình luyện chế thì càng không khả thi. Hắn làm sao biết chỗ nào có hỏa mạch mà tìm? Hầu hết chúng đều bị các tu tiên tông phái chiếm giữ hết rồi, số còn lại trong tự nhiên e là vô cùng hiếm hoi.
Không lẽ ta phải đem xác thịt, máu huyết bọn họ cắt ra rồi ngâm vào trong mà tu luyện?
Tưởng tượng đến việc ngâm mình trong một mớ máu thịt bầy nhầy, chân mày Giang Lưu Nhi khẽ nhíu lại.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì giọng của Nghiệt vang lên:
"Ngươi dùng hai viên Ma châu đi, một viên còn lại và ba cổ thi thể này thì giao cho ta."
"Rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện?"
Giang Lưu Nhi mở miệng, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Hắn đã từng mấy lần câu thông với Nghiệt nhưng vẫn không thấy nó hồi đáp, nếu không thì từ nãy giờ hắn cũng không phải suy nghĩ tìm cách xử lý ba cổ thi thể kia. Bởi vì hắn biết Thiên Oán có thể hấp thu tinh khí trong cơ thể người khác mà không cần phải luyện hóa rườm rà, hai lần giao chiến với Cổ Mị Sanh và Hồng Cơ hắn đã tận mắt chứng kiến.
Theo Giang Lưu Nhi nhớ thì hình như cũng từ sau lần giao chiến với Hồng Cơ kia thì hắn đã mất liên lạc với Nghiệt, hắn cũng không biết là nó đã làm gì trong suốt hơn hai tháng qua.
Nghiệt đương nhiên biết hắn đang khó chịu, nhưng nó cũng không hề có ý định phân trần hay giải thích gì. Nó chỉ đơn giản nói một câu:
"Chỉ là một số vấn đề riêng của ta, ngươi không cần phải để ý."
Giang Lưu Nhi tuy cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng không trách cứ gì nữa. Hắn biết còn chưa phải lúc, ít ra là bây giờ.
Điều chỉnh tâm tình một chút, sau đó hắn mới lên tiếng:
"Ngươi có thể hoàn toàn hấp thu ma khí trong ba cổ thi thể kia?"
Nói thế nào thì giữa người sống và người chết cũng không giống nhau, hắn có phần hiếu kỳ cách mà Thiên Oán hấp thu ma khí.
Hiểu rõ về Nghiệt một chút cũng không phải là việc gì xấu, có thể một ngày nào đó hắn cần đến cũng nên.
Hắn nhẹ điểm lên một chỉ, nắp bình mở ra, từ bên trong, một luồng hắc khí bay lên.
Thấy đã đủ, Giang Lưu Nhi đem nắp bình đậy lại, sau đó hai tay xoay tròn trước người, đem luồng hắc khí đang tản mác xung quanh gom lại thành một quả hắc cầu.
Những khí đen kia dĩ nhiên là ma khí mà Giang Lưu Nhi thu được từ đám Quỷ tướng bị giết, số lượng cũng không phải là ít, hiện tại, hắn đang dùng nó để tu luyện.
Một canh giờ... Hai canh giờ... Bốn canh giờ...
Sau nửa ngày trôi qua, quả hắc cầu cuối cùng cũng bị Giang Lưu Nhi luyện hóa hoàn toàn.
Một lát sau, Giang Lưu Nhi mở mắt ra, nhẹ đưa tay lau những giọt mồ hôi còn đọng trên trán.
Tu luyện cũng không phải là việc nhẹ nhàng.
Điều chỉnh trạng thái cơ thể một chút, hắn lại đem ma khí trong bình thả ra, tiếp đến thì gom lại rồi bắt đầu luyện hóa chúng. Quá trình đó được lặp đi lặp lại một cách liên tục và nhàm chán.
Ngoài thiên tư, công pháp và tài nguyên ra thì còn một thứ hết sức trọng yếu đòi hỏi tu sĩ phải có chính là tâm chí kiên định.
Tu tiên, là nghịch thiên mà đi, là chống lại ý trời, phải đối mặt với vô vàn hung hiểm, phải chịu sự tru phạt của thiên đạo. Nếu như tâm không vững, chí không bền thì tuyệt đối không thể nào bước xa được trên tiên đạo.
Sự tịch mịch và nhàm chán trong tu luyện chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm nhỏ nhoi đối với sự kiên định của tu sĩ mà thôi. Nếu như cả khảo nghiệm đơn giản này cũng không qua được thì đừng nói gì đến tu tiên. Bởi vì khi lên cảnh giới càng cao thì thời gian tu luyện sẽ càng dài, sự tích lũy đòi hỏi vô cùng lớn, một lần bế quan là vài trăm năm hoặc thậm chí là vài ngàn năm cũng là điều bình thường.
Ngồi yên một chỗ suốt mấy trăm năm, mấy ngàn năm, sự tịch mịch đó hẳn có thể nghĩ...
Đó không phải là điều mà ai cũng chịu được. Những người giống như Tô Phỉ chẳng hạn, đừng nói trăm năm ngàn năm, chỉ một năm thôi, nàng có sống qua nổi hay không đã là một vấn đề rồi.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Trên đầu Giang Lưu Nhi lúc này có khói trắng bốc lên nghi ngút, trán thì nhễ nhại mồ hôi, nét mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Hắn cũng không phải đang tu luyện bình thường mà là... đang đột phá cảnh giới!
Trong đan điền hắn, những luồng chân khí màu vàng nhạt không ngừng lưu chuyển, tốc độ mỗi lúc một nhanh dần.
Từng phút trôi qua...
Chân mày nhíu chặt, môi mím lại, khuôn mặt Giang Lưu Nhi hiện lên những nét thống khổ rõ rệt.
Lại qua thêm hai canh giờ...
"Phốc"
Giang Lưu Nhi phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt, cả người gần như vô lực.
Bộ dáng hắn tuy trông rất tiều tụy, chẳng khác nào một người bệnh lâu ngày, nhưng khóe miệng thì lại hiện nét vui mừng.
Sau mấy lần trùng kích thất bại, cuối cùng thì hắn cũng thành công. Hiện tại hắn đã bước chân vào Hoàng Cảnh hậu kỳ, tiến gần thêm một bước tới mục tiêu của mình.
Lấy ra hai viên thượng phẩm linh thạch, hắn bắt đầu ngồi điều tức.
...
Nhìn ba cổ thi thể trước mặt, Giang Lưu Nhi im lặng trầm tư.
Ba cổ thi thể này chính là của Diệu vương, Sát Lâu vương và Hắc Tâm Quỷ vương. Giang Lưu Nhi đang suy nghĩ xem nên xử trí thế nào. Hắn không phải là một luyện đan sư, hơn nữa bản thân cũng không có mệnh hỏa để đem chúng luyện hóa.
Ngoại trừ một số ít người có được thể chất thuộc tính hỏa đặc biệt, trong cơ thể tự sinh ra mệnh hỏa của mình thì tất cả những tu sĩ khác, chỉ khi nào đột phá vào Chân Đan Cảnh thì trong cơ thể họ mới sinh ra mệnh hỏa. Mệnh hỏa đó còn được gọi với một cái tên khác - Đan hỏa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là phải chờ bước vào Chân Đan Cảnh thì mới có khả năng luyện khí chế dược này nọ, nếu không thì e là tu tiên giới chẳng có được bao nhiêu vị luyện đan sư và luyện khí sư rồi.
Không có mệnh hỏa, không có thể chất hỏa thuộc tính thì vẫn có thể làm được, biện pháp đó là... mượn. Tất nhiên không phải là đi mượn của người khác, bởi vì chẳng có ai lại ngu ngốc đến mức đem mệnh hỏa của mình cho ngươi mượn cả. Mượn ở đây là mượn của tự nhiên, mượn của thiên địa, mà hầu hết thường là các hỏa mạch dưới lòng đất. Phẩm chất hỏa mạch càng cao thì xác suất luyện được đan dược, pháp khí cao cấp càng lớn.
Thế nhưng Giang Lưu Nhi cũng không thể đem ba cổ thi thể này đi nhờ mấy vị luyện đan sư kia giúp mình luyện hóa được. Nói đùa gì vậy, đó là ba thi thể Quỷ vương tương đương cấp bậc Chân Đan Cảnh đấy! Hắn mà đem đến thì không muốn bị chú ý cũng không dễ. Về phần mấy vị luyện đan sư kia, bọn họ có dám luyện chế hay không cũng là một vấn đề. Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ dám luyện chế thì cũng không đảm bảo là họ sẽ giữ kín miệng hoặc không nổi lòng tham. Bởi vì một Quỷ hồn đã đạt tới cấp Quỷ vương thì trong cơ thể sẽ kết ra Ma châu, giá trị của nó đủ để khiến cho người đỏ mắt. Còn về chuyện cưỡng ép, giết người diệt khẩu gì kia, theo hắn thấy cũng chẳng khả quan lắm, hơn nữa nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn làm loại sự tình trước nhờ vả sau thủ tiêu như vậy.
Về việc đi tìm hỏa mạch để tự mình luyện chế thì càng không khả thi. Hắn làm sao biết chỗ nào có hỏa mạch mà tìm? Hầu hết chúng đều bị các tu tiên tông phái chiếm giữ hết rồi, số còn lại trong tự nhiên e là vô cùng hiếm hoi.
Không lẽ ta phải đem xác thịt, máu huyết bọn họ cắt ra rồi ngâm vào trong mà tu luyện?
Tưởng tượng đến việc ngâm mình trong một mớ máu thịt bầy nhầy, chân mày Giang Lưu Nhi khẽ nhíu lại.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì giọng của Nghiệt vang lên:
"Ngươi dùng hai viên Ma châu đi, một viên còn lại và ba cổ thi thể này thì giao cho ta."
"Rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện?"
Giang Lưu Nhi mở miệng, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Hắn đã từng mấy lần câu thông với Nghiệt nhưng vẫn không thấy nó hồi đáp, nếu không thì từ nãy giờ hắn cũng không phải suy nghĩ tìm cách xử lý ba cổ thi thể kia. Bởi vì hắn biết Thiên Oán có thể hấp thu tinh khí trong cơ thể người khác mà không cần phải luyện hóa rườm rà, hai lần giao chiến với Cổ Mị Sanh và Hồng Cơ hắn đã tận mắt chứng kiến.
Theo Giang Lưu Nhi nhớ thì hình như cũng từ sau lần giao chiến với Hồng Cơ kia thì hắn đã mất liên lạc với Nghiệt, hắn cũng không biết là nó đã làm gì trong suốt hơn hai tháng qua.
Nghiệt đương nhiên biết hắn đang khó chịu, nhưng nó cũng không hề có ý định phân trần hay giải thích gì. Nó chỉ đơn giản nói một câu:
"Chỉ là một số vấn đề riêng của ta, ngươi không cần phải để ý."
Giang Lưu Nhi tuy cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng không trách cứ gì nữa. Hắn biết còn chưa phải lúc, ít ra là bây giờ.
Điều chỉnh tâm tình một chút, sau đó hắn mới lên tiếng:
"Ngươi có thể hoàn toàn hấp thu ma khí trong ba cổ thi thể kia?"
Nói thế nào thì giữa người sống và người chết cũng không giống nhau, hắn có phần hiếu kỳ cách mà Thiên Oán hấp thu ma khí.
Hiểu rõ về Nghiệt một chút cũng không phải là việc gì xấu, có thể một ngày nào đó hắn cần đến cũng nên.
Bình luận facebook