• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ĐIỀU BÍ MẬT (1 Viewer)

  • Chương 32: Một món ăn đêm- Q.1

Ở Ẩm Thực Đạo Quán, không có nhiều ngườibiết rằng, học trò cuối cùng mà ông Cương dạy dỗ chính là cô gái gần đây đã dọn tới ở nhờ trong Đạo Quán. Cô gái có nước da trắng hồng, lúc nàocũng bừng bừng sức sống, rất nhanh nhẹn khi các Đạo sư cần cô giúp đỡ.Cũng không có nhiều Đạo sư biết Linh vì những người cũ đã rời nơi nàygần hết. Nhưng dù sao, những học viên và Đạo sư mới ở đây đều rất tò mòvề cô, nhất là khi cô là một trong số hiếm hoi những người được ra vàokhu nghỉ riêng của ông Cương.

Linh vẫn ở Đạo Quán, cô cũng chưamuốn đi tìm Cường ngay. Chưa tới thời gian hẹn quay lại gặp anh, mà côcũng không muốn đối mặt với anh lúc này, khi mà trong đầu cô chỉ bề bộnhình ảnh của Đại. Cô không lý giải được tại sao mình lại nhớ tới Đạinhiều như thế?

Buổi sáng, vừa bước chân ra khỏi khu vực học tậpcủa học viên, Linh nghĩ ngay tới cái hẹn với Kiên. Kiên đã biết cô ởđây, anh nói hôm nay sẽ sang đón cô về chơi với bà Ngân. Đang định đitìm ông Cương để nói cho ông hay thì bỗng có tiếng gọi cô, tiếng gọingập ngừng và vui vẻ.

Linh nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉthấy đó là một cô gái cao hơn cô một chút, mái tóc búi gọn gàng, nhìn vô cùng thanh lịch, vừa có nét quý tộc đầy quyến rũ, lại vừa có nét dân dã gần gũi.

Linh cũng nhận ra ngay cô gái này dù mới chỉ gặp có một lần ở nhà hàng của Đại lần trước – là Thủy.

Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô mỉm cười tiến lại. Thấy mình có vẻ không nhận nhầm người, Thủy lập tức cười rất tươi.

- Tớ cứ sợ mình nhận nhầm. Nhìn cậu khác quá, như mới lột xác ấy!

Nói chuyện một hồi, Linh hơi ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn quyết định choThủy số điện thoại của mình, sau đó cô tạm biệt cô. Với những cô gái cóhọc, khéo léo và giàu có như Thủy, Linh không bài xích, nhưng cũng không muốn thân quá mức. So với cô gái có tiền nhưng đầu óc rỗng tuếch nhưHằng – người đã được hứa hôn với Cường, Linh tự tin là mình có thể đốiphó được. Nhưng Thủy lại khác, ở Thủy có sự lanh lẹ, đủ tinh tế và dưthừa tính toán để có thể đưa tham vọng của bản thân đi tới đỉnh cao. Nếu cô không cẩn thận, có thể một ngày nào đó, cô cũng chỉ là một quân cờtrong tay những cô gái sắc sảo như thế.

***

Đại bước vào phòng Như Ý. Con gái đã ngủ say từ sớm, nhưng anh vẫn muốn ngắm nhìn nó ngủ để tĩnh lặng suy nghĩ. Từ sau sự việc của Minh, mẹ anh ốm nặng vàcho tới giờ anh cũng không muốn làm phiền mẹ hơn nữa. Người giúp việc đã trở lại làm, nhưng mẹ anh càng lúc càng thúc giục việc anh cưới vợ. Tất nhiên, cô con dâu mà bà muốn anh cưới về chính là Huyền, cô gái trẻ ấycũng rất đồng tình chuyện này, không hề quan tâm tới việc anh đột nhiêncó một đứa con rơi.

Tới lúc này thì Đại không thể thờ ơ thêmđược. Nhưng cứ nghĩ tới việc mình sẽ cưới Huyền, anh lại có chút gì đókhông đành lòng. Huyền chưa bao giờ là người mà anh muốn cưới làm vợ.

Đại hôn lên gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn của con gái xong, định quay vềphòng đọc sách thì điện thoại chợt đổ chuông. Là cô nhà văn của anh…

Con mèo nhỏ này đã quay trở lại Hà Nội khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Saukhi suy nghĩ cân nhắc một chút, cuối cùng Đại cũng gật đầu đồng ý sẽ qua đưa cô đi ăn đêm. Mấy ngày mỏi mệt, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi thư giãnmột chút.

Đại khẽ cười, về phòng mặc thêm áo ấm rồi rời khỏi nhà.

Tới khách sạn, Đại thấy Tường Vi đã đang đứng ở dưới cổng đợi mình. TườngVi còn ngạc nhiên hơn anh khi thấy Đại lững thững đi bộ tới, cả ngườimặc bộ đồ thể thao màu xanh đen khiến cho dáng dấp của anh càng có lựchấp dẫn vô hình mà Tường Vi, dù chẳng còn xa lạ gì nữa, cũng phải ngẩnra nhìn.

Khi Đại tới gần, cô có thể nhìn rõ những giọt mồ hôilấm tấm trên trán anh, chỉ cảm thấy anh đẹp hơn bao giờ hết. Đại khôngcó chiều cao thuộc dạng khủng như những anh chàng hotboy hay siêu mẫu,nhưng cả vẻ mặt tới vóc dáng đều rất hút mắt người khác. Khắp người anhđều tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và khó nắm bắt. Đúng, dù cô có gần gũi anh tới bao nhiêu thì vẫn không thoát khỏi cảm giác anh xa vời,không thể nào chạm vào được ấy.

- Xe của anh đâu? Anh đi tới đây bằng gì vậy? – Tường Vi hỏi.

- Anh chạy bộ, cũng gần thôi mà. Nhóc ra Hà Nội bao giờ vậy? Sao khôngbáo trước một tiếng, làm anh bất ngờ quá? – Đại cười, những giọt mồ hôinóng hổi và cả cơ thể vẫn đang bừng bừng của anh đã khẳng định lời anhnói là thật.

- Chính là muốn anh bất ngờ đấy.

- Thế thì thành công rồi. Nhưng sao lại quay lại Hà Nội?

- Đã hết duyên với nó đâu. Em nghe nói, ai cứ ở Hà Nội một thời gian rồisẽ bị gắn lại với nó bằng một sợi dây tình cảm vô hình, gọi là duyên.Bao giờ trả hết tình cảm cho nó rồi thì mới có thể dứt bỏ và quên nó điđược.

- Hà Nội vốn thế mà. Ai cũng coi nó như mối tình đầu, đẹp, lãng mạn, không thể nào quên đi được – Đại cười – Đi thôi, anh dẫn emđi ăn, vừa đi vừa nói chuyện.

Tường Vi gật đầu bước theo anh, nhưng vẫn tò mò:

- Nhưng mà ăn gì?

- Tất nhiên là một món của riêng Hà Nội rồi, nói đúng hơn là của riêngđêm Hà Nội. Đảm bảo em ăn rồi sẽ nhớ nó cả đời cho mà xem – Đại cười đầy thần bí.

- Nói tới ăn đêm thì Sài Gòn là số một – Tường Vi phản bác một cách tự tin.

- Đúng, nhưng nó không thể khiến em nhớ cả đời như món này được, anh đảm bảo đấy.

- Anh lại thần thánh hóa lên chứ gì? Chúng ta không phải đi bộ xa đấy chứ?

- Không, chỉ cách đây một dãy phố thôi. Với lại món này cũng không phảimón nổi tiếng gì, thậm chí hầu hết mọi người hiện tại đều không hoặc rất ít biết về nó – Đại lắc đầu – Nhưng nó sẽ khiến em khắc ghi cả đời buổi tối hôm nay cho mà xem. Món ăn không nổi tiếng, lại càng không đắt đỏ,không cao sang, không dành cho những người đi ô tô, mặc áo vest, khôngdành cho những quý ông đạo mạo, đĩnh đạc, không dành cho những quý bàsang trọng, cao quý… Nó dành cho những người biết thưởng thức và có chút may mắn.

Nghe Đại nói một thôi một hồi, máu hiếu kỳ của TườngVi đã bị kích thích tới cực độ. Chỉ thấy cô túm lấy cánh tay săn chắccủa anh, xuống giọng năn nỉ:

- Tên nó là gì thế anh? Nói cho em nghe coi nào. Nào, nào…

- Ăn xong món đó anh sẽ nói cho em biết tên – Đại lắc đầu từ chối ngay.

- Tại sao?

- Nói ra thì chắc gì em đã dám ăn.

- Anh ăn được thì có gì mà em không ăn được. Hồi lên Tây Bắc, món thắng cố mà em còn ăn được, hừ hừ…

- Ha ha, món này không cần bàn cãi về mùi vị đâu nhóc. Chỉ là cái tên cóchút… ờ… hơi thô tục, nói ra sợ em ăn tiêu không được, nên thôi, để ănxong anh sẽ nói cho em biết.

- Nhớ đó…

Đêm xuân Hà Nội đã ấm áp trở lại, người ra phố không cần phải co mình trong những trận gió lạnh tê tái như dịp cuối năm nữa.

Như ai đó từng nói.

Hà Nội đẹp nhất về đêm…

Ánh đèn phố phường hòa nhịp hơi thở cùng màn đêm sâu lắng khiến cho Hà Nộinhư một bức tranh nhiều màu, có những khoảng tối và khoảng sáng hòaquyện lẫn nhau. Những người yêu Hà Nội, có lẽ nhớ nhất là những đêm HàNội, rong ruổi suốt từ con phố này sang con phố khác, chạy dưới nhữngtán cây cao như đi trong một đường hầm dài thâm trầm và bí ẩn, hay buông thả mình để tự đi lạc trong những con phố mà vài chục mét lại có mộtnhịp đèn. Đi qua những con đường dài hun hút gió quanh những hồ lớntrong lòng thành phố, giữa mùa hè mà đôi khi có cảm giác rét lạnh cảngười. Không gian Hà Nội là sự giao hòa giữa những nét cổ điển Á Đôngvới những nét hiện đại Tây phương, giữa quá khứ và hiện tại, giữa hối hả và bình yên.

Hà Nội như một cô nhân tình, xinh đẹp trẻ trungkhi ra phố, rất mộc mạc, chân phương, dịu dàng, đằm thắm khi chào đónngười thân yêu trở về nhà. Nó làm người ta yêu si mê, yêu điên đảo, yêukhông dứt ra được.

Hai người cứ thế sóng bước bên nhau, rì rầmtrò chuyện, như một đôi nhân tình dìu nhau trên phố. Đi qua con phố dàiđèn điện sáng trưng thì cả hai rẽ vào trong một ngõ nhỏ. Con phố đã vắng hẳn người, chỉ còn vài cửa hàng ăn đang hoàn thành nốt công việc dọndẹp cuối cùng trước khi nghỉ bán.

- Đến rồi.

Đại cười và dừng lại trước một cửa hàng đã vắng hẳn khách, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế băng dài, lặng lẽ đốt thuốc. Phía sau ông, một đôi vợ chồng trung niên đang bận rộn thu dọn hàng quán của mình.Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn thì biết đây là một hàng phở.

- Anhđúng là nói dóc, ăn phở thì nói luôn là ăn phở… – Tường Vi vươn tay nhéo một cái vào eo của Đại tước khi anh bước hẳn vào quán đó.

Đạicười và lên tiếng chào ba người ở trong. Thấy anh, hai ông bà chủ quáncười chào lại, còn người đàn ông đang hút thuốc trên ghế băng thì hớn hở vẫy tay:

- A, chú em, lâu lắm rồi mới thấy. Lấy vợ rồi đấy à?

Thấy người đàn ông nhìn vào mình và hỏi như thế thì Tường Vi hơi đỏ mặt, lí nhí chào ba người lớn tuổi này.

- Dạ không, đây là cô bạn cháu ở Sài Gòn ra chơi, hai anh em đi ăn đêm thôi – Đại giải thích.

- A, là con gái miền Nam hả? Ngồi đi cháu, không cần phải ngại, thằng nhóc này uống rượu với chú suốt ấy mà.

Tường Vi phải cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe người đàn ông gọi Đạilà “thằng nhóc”. Đại cầm lấy chai rượu ở một bên, mở nút chai bằng gỗrồi rót vào hai cái chén. Sau khi uống cùng người đàn ông một chén, Đạimới nói tiếp:

- Dạo này cháu bận quá! Hôm nay chú cũng về muộn nhỉ?

- Tao tính về lâu rồi, mà ông bà chủ quán bảo chú mày sắp ra vét mẻ cuốinên mới ngồi nán lại đợi. Lâu rồi không uống rượu cùng chú mày đấy.

- Hôm nay kiếm khá không chú?

- Cũng tàm tạm. Dạo này đang mùa lễ hội nên khách cũng đông lắm. Mỗi tộikhách nhiều thì phải đạp xe nhiều, đau hết cả lưng. Chắc làm hết năm nay rồi tao nghỉ hẳn, về quê chăn gà cho bà ấy – Người đàn ông cười vui vẻ, những nếp nhăn theo nụ cười đó càng hiện lên rõ hơn.

Tường Viđể mặc hai người đó uống rượu và nói chuyện phiếm, cô chỉ ngồi im. Haivợ chồng chủ quán vẫn đang cọ rửa và sắp xếp bát đũa, dường như ba người khách ngồi đây không phải đang đợi họ làm đồ ăn vậy. Tường Vi cúi nhìnxuống bàn gỗ, chỉ thấy mặt bàn cáu cạnh những vệt đen bẩn, có lẽ do dầumỡ dính vào, cọ rửa không sạch, qua nhiều ngày tháng nên mới làm cho nócũ kỹ, đen đúa như thế. Ở ngoài đường, thỉnh thoảng có một chiếc xe máyphóng vèo qua phá tan sự yên tĩnh của ngõ nhỏ. Trước cửa quán có mộtchiếc xích lô được trang trí bằng đệm đỏ và vải ren trắng. Cô thầm đoáncó lẽ người đàn ông đang ngồi nói chuyện với Đại chính là chủ nhân củachiếc xích lô ấy.

Lúc này, người đạp xích lô đưa cho Đại một điếu thuốc lá Thăng Long nhưng Đại từ chối. Thấy thế, người đàn ông ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Hay là chú mày chê loại thuốc lá rẻ tiền này?

- Không ạ – Đại cười phân bua – Gần đây cháu cai thuốc rồi, không hút nữa ạ!

- Ồ, bỏ thuốc à? Chú mày giỏi thật. Tao bỏ mấy bận rồi mà cuối cùng chẳng bỏ được. Bà vợ tao cằn nhằn suốt, mà tao tuyên bố thẳng, vợ có thể bỏchứ thuốc lá thì không. Khà khà!

- Cháu có con nhỏ nên bỏ để đỡ ảnh hưởng tới con bé thôi.

- A! – Người đàn ông kinh ngạc đến nỗi đang rót rượu cũng phải khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đại rồi lại liếc sang Tường Vi – Chú mày lấy vợ mà còncó con rồi cơ à? Sao lần trước gặp đã thấy gì đâu?

Rồi ông lại nháy mắt thì thầm nhỏ một câu:

- Thế nửa đêm còn bỏ ra ngoài dẫn bạn gái đi ăn, vợ nó không lên cơn à?

- À, chuyện của cháu rắc rối lắm. Nói chung là giờ cháu có một đứa con gái nhưng không có vợ chú ạ!

- Chà, chú mày nói thế tao cũng chả hỏi thêm làm gì. Uống đi nào… ÔngHải, xong xuôi chưa nào, ra làm vài chén đi… Tôi đói lắm rồi đây.

- Xong rồi đây… – Ông chủ quán được gọi tới tên thì hô lên.

Sau đó, dưới con mắt kinh ngạc và đầy tò mò của Vi, ông chủ quán đặt lênbàn, ngay trước mặt ba người một cái mâm, sau đó đặt tiếp lên mâm mộtcái rổ tre lớn, vốn thường để rửa rau sống. Cuối cùng, ông tiến lại bếp, nhấc cái nồi lớn để đun nước dùng lên, bê thẳng ra phía bàn và đổ mọithứ ở trong ra cái rổ tre. Đồ trong nồi vẫn nóng nên khói bốc lên nghingút. Chút nước còn sót lại chảy hết vào mâm ở bên dưới.

Ông chủ quán đặt cái nồi xuống đất rồi ngồi xuống cạnh người đàn ông đạp xíchlô. Đại cười và lại rót tiếp ba chén rượu nữa. Tường Vi nhìn vào trongcái rổ đẩy hơi nóng bốc lên, chỉ thấy bên trong rất nhiều xương, đủ cácloại mà cô cũng không phân biệt nổi là xương của con gì. Ba người đànông cụng chén và uống rượu, trong khi Vi vẫn ngồi nhìn đống xương đã rũhết cả thịt trong cái rổ ấy, lóng ngóng một hồi cũng không biết phải làm gì.

Không chén, không đũa, chẳng lẽ là dùng tay?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom