• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ĐIỀU BÍ MẬT (3 Viewers)

  • Chương 43: Em làm anh đau đấy- Q.1

Đại gật đầu mỉm cười cảm ơn người phụcvụ vừa lịch sự mở cửa cho mình, sau đó đưa mắt tìm kiếm một vòng. Quáncà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn ra hồ Tây. Nơi này là chỗ ưathích của Đại mỗi khi anh muốn ngồi một mình. Một ly cà phê đen đặc sánh và chát chúa với vị đắng gắt vô cùng khó chịu, vài bản nhạc thính phòng kén người nghe, không gian chỉ có màu cà phê và màu trắng, tất cả những điều đó làm cho Lily Cafe này trở nên khác biệt.

Từ khi pháthiện ra nó, Đại chưa từng đưa ai tới đây uống cà phê cùng, kể cả làngười anh từng tin tưởng nhất như Nhật Lệ. Anh cho phép nó trở thành một góc của riêng anh. Nhưng hôm nay lại khác, anh đã hẹn một người ở đây.

Khi Đại nhìn thấy cô ngồi ở một góc xa, đúng cái bàn mà anh vẫn thườngngồi, anh chợt nghĩ: “Không phải có duyên tới mức ấy chứ?”. Chiếc bàn đó ở sát góc tường, từ đây anh có thể phóng tầm mắt ra ngoài hồ mà khôngsợ bị những tán cây che khuất. Linh đang ngồi chống tay lên cằm, quaymặt nhìn ra bên ngoài. Ly mocktail Cinderella trên bàn dường như chưađược động tới chút nào. Ở góc này, Đại không thể thấy rõ toàn bộ gươngmặt cô, nhưng cái dáng vẻ lơ đễnh của cô cũng làm anh không thể rời mắtđi được.

Đại sững lại trong vài giây trước vẻ tĩnh lặng đó, rồianh cất bước, chậm rãi tiến về phía cô. Khi anh đứng trước mặt cô, Linhmới quay vào. Đại mỉm cười hỏi:

- Chắc em đợi anh lâu quá phải không? Xin lỗi nhé, cuộc họp dài và tệ hơn anh tưởng.

Dù anh đã cố gắng che giấu bằng một nụ cười nhưng Linh có thể thấy rõ sự mệt mỏi và căng thẳng của anh qua đôi mắt đen sẫm kia.

- Đừng nhìn anh bằng đôi mắt thương hại đó, em làm anh đau đấy!

Rồi như đọc được suy nghĩ của cô, Đại lắc đầu, nụ cười càng cứng nhắc hơn.

- Anh không nên làm cuộc sống của mình quá mất cân bằng như thế. Nó sẽlàm cho anh lúc nào cũng mỏi mệt và sẽ sớm trở thành một ông già thôi –Linh nói.

- Anh muốn nghỉ hưu khi bốn mươi tuổi để nghiên cứuvài thứ, vì vậy khi còn sung sức, anh không muốn mất thời gian vào những thứ vô ích – Đại đáp rồi quay sang cô nhân viên đang đứng đợi gọi đồuống.

- Như mọi khi nhé!

Cô gái không còn xa lạ với vịkhách đẹp trai này nữa nên mỉm cười rời đi. Lần nào tới đây, Đại cũngchỉ gọi thứ đồ uống duy nhất: Cà phê đen.

- Gia đình không phảilà thứ gì đó vô ích – Linh phản bác – Có thể anh chưa nếm trải nỗi đauthật sự của việc mất đi người thân, nên anh coi sự tồn tại của gia đìnhlà điều hiển nhiên không cần quan tâm…

- Em nói y như Nhật Lệvậy – Đại không hề tỏ ra phật lòng trước những lời nhận xét của Linh –Sao anh không nhận ra từ sớm là em và Lệ có rất nhiều điểm giống nhaunhỉ?

- Được rồi, em đợi anh nửa buổi chiều ở đây không phải đểnói chuyện phiếm đâu. Anh hẹn em có việc gì sao? – Linh cảm thấy bối rối với ánh nhìn chăm chú của Đại nên cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ,chuyển hướng câu chuyện.

- Anh đã xin lỗi rồi mà. Hôm nay anh hẹn em là có chuyện nghiêm túc đó… – Đại nghiêm nghị nói.

Linh không nói gì. Cô nhân viên đã mang cà phê ra cho Đại. Đại để yên cho cà phê trong phin chảy xuống chiếc cốc nhỏ rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt chờđợi của Linh, thở ra một hơi dài:

- Anh muốn hỏi chuyện về Nhật Lệ.

- Em cũng đoán thế.

- Mấy ngày nay anh cũng bận, lại thêm việc phải xử lý cái nhà bị cháy nên không có thời gian đi gặp em. Lâm nói đã tìm em mấy lần nhưng em khônggặp, đúng không?

- Em không muốn thấy mặt anh ta – Linh đáp một câu lạnh tanh.

- Thực tình, cũng do Lâm nó sốt ruột thúc giục nên anh mới phải chạy đitìm em thế này. Nếu là anh hỏi thì em có thể dễ dàng nói chuyện hơn,đúng không?

- Vậy ra anh muốn hỏi về chị Nhật Lệ chỉ là do em trai anh nhờ thôi sao?

- Anh không có ý đó. Anh từng là một người bạn thân của cô ấy, anh cũngrất muốn biết hiện tại cô ấy ra sao. Hơn nữa anh định hỏi em một chuyệnkhác nữa, nhưng chuyện về Nhật Lệ vẫn quan trọng hơn.

- Anh tự nhận anh là bạn thân của chị Lệ, vậy anh nghĩ thế nào?

- Anh không thích bị hỏi ngược đâu – Đại thốt lên

- Em chỉ muốn nghe quan điểm của anh.

- Khi đó anh đi công tác về thì Nhật Lệ đã bỏ đi, không một lá đơn xinthôi việc, không một tin nhắn để lại, cô ấy giống như bốc hơi hoàn toànkhỏi thành phố này. Anh đã hỏi bác Hiền và về quê em, nhưng Nhật Lệ cũng không về quê. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nếu cô ấyđi chữa bệnh như đã nói thì thực sự là không cần phải giấu giếm như thế.

Đại im lặng nhìn Linh, dù đang nhìn vào ly mocktail trước mặt, nhưng anhbiết cô đang nghe rất chăm chú. Linh thường không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu và anh không biết nguyên nhân nào khiến cô như thế.

-Đến mấy ngày trước, khi nghe Lâm nói lại chuyện của bọn họ, anh mới hiểu lý do cô ấy bỏ đi mà không để cho ai tìm thấy như thế. Cô ấy giận Lâm,cũng không muốn mình và đứa con cản trở sự nghiệp của nó… Có thể em còngiận Lâm nên không hiểu, nhưng anh biết giờ nó đang hối hận lắm. Cả tuần nay nó ở nhà không đi diễn, thay anh và thằng Minh chăm sóc mẹ và NhưÝ. Trong ba anh em anh, nó cũng là đứa sống tình cảm nhất.

- Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta vì đã đối xử như thế đối với chị gái em.

- Nếu không tha thứ, tại sao em lại đem Như Ý tới trả lại cho gia đình anh?

- Chỉ vì đó là mong muốn của chị Lệ thôi. Chị ấy muốn nó có một gia đìnhthực sự, một người cha thực sự. Chỉ là em không ngờ tới tận lúc đó rồianh ta còn dám dở trò để đổi trắng thay đen, phủ nhận giọt máu của mình. Linh lạnh nhạt đáp.

- Nhật Lệ muốn vậy? Thế còn cô ấy?

- Anh luôn tự nhận anh là người hiểu chị ấy, nhưng em chẳng thấy anh hiểu gì về chị ấy cả.

Đại trầm mặc, câu nói này của Linh đã nói trúng con người anh rồi. Anh nhấp một ngụm cà phê, mặc dù rất đắng nhưng nó làm anh bình tĩnh lại nhiều.Anh im lặng một lát rồi mới nói:

- Em nói rất đúng, bản thân anh là một người ích kỷ. Anh tự nhận mình là bạn thân của Nhật Lê, thậm chí nói đúng hơn là anh yêu đơn phương cô ấy, nhưng anh chưa bao giờ bỏcông ra để tìm hiểu xem thật sự cô ấy như thế nào.

Anh coi rằngviệc cô ấy ở bên anh, lắng nghe những tâm sự của anh, xoa dịu cho anhnhững mỏi mệt căng thẳng là một việc hoàn toàn đương nhiên, và anh thảnnhiên đón nhận những điều đó. Anh nói anh cần yên tĩnh, cô ấy sẽ để anhyên tĩnh. Anh nói anh phải làm cái này, phải làm cái kia, cô ấy sẽ cổ vũ cho anh hết mình. Anh nói anh muốn đi nghe hòa nhạc, cô ấy sẽ đi cùnganh, dù thực sự là cô ấy không thích loại âm nhạc đó…

- Chị ấy hâm mộ em trai anh, từ rất lâu rồi. Phải nói rằng chị ấy rất thần tượng anh ta…

- Nhưng họ yêu nhau không phải là thứ tình cảm nhạt nhòa và hời hợt. Họ thực sự yêu nhau.

- Em nghĩ là chỉ có chị Lệ thực sự yêu thôi – Linh tỏ vẻ không đồng tình.

- Anh biết rất khó để em tiếp nhận mọi chuyện. Vì đứa bé mà em đã phải bỏ ra cả thời gian, chấp nhận làm một người giúp việc cho gia đình anh. Em yêu Như Ý nhiều mà, đúng không? Em cũng đâu có muốn nó sống với một nửa gia đình của nó…

- Vậy anh nghĩ chị Lệ có thể rời bỏ con mìnhdễ như vậy sao? – Linh nói lớn, dường như cô đang bị xúc động mạnh khinghĩ về chị gái mình.

Đại giật mình, dường như anh vừa thấy thoáng qua đôi mắt của cô có thêm một màn nước.

- Lúc trước em nói em có một đứa cháu tên là Thiên Ý, và em phải đi làmkiếm tiền nuôi nó vì chị gái em bị bệnh, có đúng không nhỉ? Đây là sựthực sao?

- Không, nói dối đấy.

Đại nghe cô đáp như thế thì thầm thở phào một hơi. Nhưng sau đó Linh lại nói một câu làm anh sững người:

- Chị Lệ mất rồi.

Hơn một phút sau, giữa hai người vẫn là một khoảng im lặng đáng sợ. Linhcúi gầm mặt xuống, cố gắng không để Đại thấy là cô đang khóc. Đại cũngđang quay đầu nhìn ra ngoài. Có lẽ anh cũng không muốn cô nhìn thấy vẻmặt của mình lúc này.

Một lúc lâu sau, Đại quay vào, đôi mắt đen sẫm của anh đã vương thêm một nỗi buồn. Anh nhẹ nhàng hỏi:

- Bao lâu rồi?

- Một năm.

- Vậy là Như Ý vừa ra đời thì cô ấy đã mất?

- Ngày mà Như Ý ra đời, cũng chính là ngày mất của chị ấy.

Linh cố gắng đáp một cách bình tĩnh. Mỗi lần nhớ tới chị mình, cô lại khó lòng kiềm chế được cảm xúc.

Đại im lặng, dường như chấp nhận sự thật này đối với anh là một việc khó khăn hơn bất kỳ việc gì trước đây.

- Chị ấy bị tai nạn và đã sinh non. Bác sĩ nói tai nạn quá nghiêm trọng,chỉ có thể cứu được một trong hai, hoặc cả hai mẹ con sẽ cùng chết. Chịấy đã chọn sinh đứa bé ra, và nói rằng muốn nó được sống với bố nó, muốn nó có gia đình thực sự của mình.

- Vậy làm sao em tìm được gia đình anh?

Linh nghĩ lại những câu hỏi này, nhớ rằng Minh cũng đã từng hỏi mình những câu tương tự như thế thì cảm thấy thật trớ trêu.

- Do bị ép ra đời sớm nên Thiên Ý phải sống trong lồng ấp khá lâu. Saukhi nó đã cứng cáp và được ra khỏi bệnh viện, em bắt đầu tìm hiểu xem bố nó là ai. Và những gì em có thể thu thập được chỉ là mối quan hệ mập mờ giữa anh và chị Lệ. Ừm, và dù em không muốn nhưng em vẫn làm theo lờimong mỏi của chị Lệ, em đưa nó về với gia đình anh. Em buộc phải bày ramàn kịch làm người ở, rồi đứa bé được để ở trước cổng nhà anh, chỉ vì em biết một mình anh không bao giờ chăm sóc được một đứa bé, và em cũngkhông yêm tâm giao nó cho những người xa lạ…

- Anh hiểu rồi – Đại thở dài – Em có đủ lý do để làm như thế. Anh rất tiếc về việc của Nhật Lệ…

- Không phải lỗi tại anh. Bây giờ thì em có thể nhẹ lòng hơn một chút, có thể nghĩ tới những chuyện khác được rồi.

- Anh muốn hỏi em một điều, nếu em không muốn trả lời cũng được.

Linh hơi gật đầu như muốn nói anh có thể hỏi. Đại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ôm trọn cả gương mặt căng thẳng của cô rồi sau đó mới mở miệng hỏi:

- Tại sao trước đây khi biết anh là cha của Như Ý, em lại không căm ghét anh như bây giờ em đối với Lâm?

Linh không ngờ Đại lại hỏi mình như vậy. Trong khi cô còn đang bối rối tìmcâu trả lời thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô nghe điện thoại, nói nhanh mấy câu rời rạc rồi quay sang nhìn Đại:

- Em ghét em trai anh không phải vì anh ta đã bỏ rơi chị Lệ, mà vì anh ta đã bỏ rơi con gái của mình, vậy thôi.

- Em phải đi, đúng không? – Đại mỉm cười hỏi lại.

Trong lúc Linh nghe điện thoại thì anh đã nhìn thấy xe của Cường ở dưới đường.

- Anh Cường tới đón em rồi. Hẹn gặp anh khi khác nhé! – Linh gật đầu.

- Hai người đang hẹn hò sao?

Linh đứng dậy, đeo túi lên vai, không nhìn vào anh, đáp nhanh:

- Vâng.

Và rồi cô vội vã rời khỏi quán, cô sợ phải nhìn vào mắt anh, cô muốn chạytrốn khỏi đôi mắt đầy mê hoặc đó. Bắt đầu lại với Cường có lẽ là một lựa chọn tốt.
Chương trước
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom