- Này, tôi nói là tôi không ăn hành cơ mà? Tại sao lại cho hành vào bát của tôi?
Minh vừa nhìn vào bát phở trước mặt đã cau mày quát tháo. Từ sau hôm bị Linh xộc vào phòng kéo dậy, sáng nào khi Linh gõ cửa thì Minh cũng đã thứcrồi. Hễ không chạm mặt thì thôi, cứ chạm mặt là lại gườm gườm nhìn côgiống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Anh đừng quát to nhưthế. Còn không ăn nhanh mà đi học đi. Hai bác dậy, nhìn thấy hai con mắt như mắt gấu trúc của anh, thế nào cũng nghi ngờ là đêm qua anh trốn rangoài chơi. Hay là anh trốn đi thật? – Linh vừa quay vào với rổ rautrong bồn nước vừa thản nhiên nói.
Với một anh chàng công tử như Minh thì cô thừa sức đối phó.
- Ai nói với cô là đêm qua tôi trốn đi chơi? – Minh trợn mắt cãi lại.
- Chẳng lẽ đi học nhóm? – Linh vẫn không thèm quay lại, hỏi bằng giọng lạnh tanh.
- Đi đua… – Minh vừa nói ra được hai từ thì vội nuốt xuống bụng những chữ sau, rồi anh trợn mắt quát – Từ bao giờ người làm lại có thái độ nhưthế với chủ hả? Cô đang chất vấn tôi phải không?
- Anh bỏ tiềnra thuê tôi sao? – Linh quay lại, đi tới bàn ăn và chống hai tay lênbàn, cúi nhìn Minh ở đối diện – Là tiền của bố mẹ anh. Tôi dù chỉ làngười giúp việc nhưng so với một công tử chỉ ăn không ngồi rồi, học hành cũng không ra hồn, nửa đêm mò đi chơi đến sáng mới chịu về như anh thìtôi còn có giá gấp vạn lần.
Minh sửng sốt nhìn Linh, đột nhiên nhếch miệng cười:
- Từ khi nào gan cô lại to thế nhỉ? Tôi nhớ mấy ngày đầu cô còn vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn lắm cơ mà? Bây giờ cô tính trèo lên cổ tôi phảikhông? Có giỏi cô cứ đi mách mẹ tôi đi, xem tôi bị phạt hay cô bị đuổiviệc vì cái tội tọc mạch chuyện nhà chủ?
- Tôi không rảnh điquan tâm chuyện của anh, nhưng nếu anh còn không ăn đi, hai bác mà xuống đây, tôi không cẩn thận lỡ mồm nói ra chuyện gì đó thì phiền lắm đấy –Linh đáp vu vơ.
- Làm cho tôi bát khác. Tôi không ăn hành – Minh chuyển chủ đề.
- Không ăn thì thôi. Tôi mới chỉ gặp mấy đứa trẻ con ăn phở mới không ăn hành thôi. Hay anh cũng là trẻ con?
- Cô… – Minh trợn mắt định quát nhưng nghe thấy tiếng bước chân đi xuốngcầu thang lại thôi, vội vàng cúi xuống ăn cho xong bữa sáng của mình.
- Thịt lợn hay thịt bò đây? – Vừa mới quay vào với đám rau, Linh đã nghe Minh hỏi tiếp.
- Anh ăn mà không biết à?
- Thấy giống giống thịt lợn, lại giống giống thịt bò.
- Thế thì chắc là bò lai lợn.
- Cô nghĩ tôi là đồ ngu à? – Không thấy có người đi vào bếp, biết là bốmình đã đi tập thể dục nên Minh lại bắt đầu lên giọng gây sự.
- Là tự anh nói ra câu đó đấy nhé, tôi vốn chẳng có ý gì.
- Cứ cho đây là thịt bò đi. Tôi mà biết cô cho tôi ăn thịt lợn là cô chết với tôi – Minh lên giọng và cúi đầu xuống ăn tiếp.
“Anh mà biết nó là thịt lợn nấu giả bò thì ai chết vào tay ai cũng chưa biết được” – Linh thích thú thầm nghĩ, hai tay vẫn thoăn thoắt nhặt nhữngcọng rau non.
Nói tới việc ăn uống của cậu chủ út này, bác Hiềntừng vô cùng ngán ngẩm. Một phần vì cậu ta ăn uống quá khắt khe và quáitính nên lúc nào khi chế biến thức ăn bác Hiền cũng phải làm hai thựcđơn khác nhau.
Minh không bị dị ứng với bất kì món ăn nào, nhưng cái nào anh chàng không thích thì sẽ kiên quyết không ăn, giống như nếu ăn vào thì sẽ lăn ra chết ngay vậy. Minh không ăn những món có hành, dù món ăn chỉ có một cọng hành, anh cũng sẽ không bao giờ động tới. Minhkhông ăn thịt lợn, chỉ ăn thịt bò và gà. Không ai biết tại sao anh lạicó tính kén chọn trong ăn uống như thế, bà Nguyệt nuôi đứa con út nàyvất vả hơn ba đứa lớn nhiều.
Minh ăn xong xô ghế đứng dậy, xáchcặp đi học luôn, chẳng buồn nói với Linh thêm một câu nào. Lên trường sẽ ngủ tiếp, đó chính là thời khóa biểu hằng ngày của Minh, ngày nào cũngnhư ngày nào.
Thấm thoắt, đến hôm nay Linh ở nhà ông bà Phươngcũng đã được một tuần. Một tuần này cô đã làm quen hoàn toàn với lịchsinh hoạt, thói quen ăn uống cũng như công việc ở đây. Công việc khôngcó gì nhiều nhặn, chỉ có Minh thỉnh thoảng lại tỏ ra khó chịu với cô vìnhững lý do trời ơi.
Hôm nay là ngày mà ông bà Phương dự tínhmời gia đình người bạn tới ăn cơm, cũng là dịp để Đại và con gái nhà đógặp mặt. Bà Nguyệt quá mong chờ nên đã lên thực đơn từ tối hôm trước đểsáng nay Linh đi chợ sớm.
Biết những người khách sắp tới lànhững người bạn mà ông bà rất coi trọng nên sáng sớm Linh đã trở dậy,dọn dẹp nhà cửa, đợi trời sáng là đi chợ. Năm giờ, trời vào thu hơi selạnh, sương mù giăng giăng. Không khí ẩm ướt tạo cảm giác vô cùng dễchịu và khoan khoái. Những tán lá ướt đẫm sương đêm rung rinh trong làngió lành lạnh của buổi sớm mai. Mùi cây lá xộc vào mũi khiến Linh khôngkìm được vươn vai, hít đầy lồng ngực mùi hương tươi mới ấy.
Đidọc lối dẫn ra cổng, cô thích thú ngắm nhìn những búp thủy tiên đang chờ ngày mới để nở bung ra, những chùm hoa cẩm tú cầu ướt át và xinh đẹp.Mở toang cổng, định bước ra phố, đột nhiên cô khựng lại vì bên gốc bằnglăng có một người đang dựa lưng vào thân cây mà ngủ.
Đó là Minh.
Tối nào Minh cũng trốn ra ngoài đi chơi thì Linh biết quá rõ nên chẳng baogiờ để tâm. Tối qua Minh đi từ lúc ông bà Phương chưa đi ngủ nên xe anhta cũng để ở nhà. Lúc này Minh đang nửa nằm nửa ngồi, đầu tóc rối bù,chân tay duỗi ra một cách vô cùng thoải mái.
Linh tiến lại gần,định lay Minh dậy thì hơi cau mày vì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô khẽ lay, Minh hoàn toàn không có phản ứng gì. Cô đặt một tay lên trán anh,trán anh nóng rực. Cô vội vàng nhấc một cánh tay của Minh lên đặt lênvai mình định đưa anh vào nhà.
- Cô… cô là ai? Cô làm gì vậy? – Minh mở mắt, lè nhè hỏi lại.
- Anh đi vào trong ngủ đi. Anh ốm rồi đấy – Linh hơi gắt.
Thân hình anh chàng đã to cao lại không chịu nhấc chân bước đi khiến cô lảođảo. Sau khi bị cô kéo lê đi vài bước thì anh ta mới bắt đầu có chútphản ứng, chân nam đá chân chiêu bước theo cô.
Linh không dámđưa Minh về phòng, sợ sẽ làm ông bà Phương thức giấc nên đành đưa Minhvề phòng của mình. Ông Phương vốn sống trong quân ngũ nên rất thính ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm ông thức giấc rồi. Ông mà biết contrai trở về nhà trong bộ dạng này thì không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa?
Đặt Minh nằm xuống giường, Linh thở hổn hển. Kéo chăn đắp cho Minh, cô đi ra bếp.
Một lát sau cô đi vào, trên tay cầm theo một cốc nước chanh nóng. Cô dựngMinh dậy rồi cứ thế bắt anh ta uống. Minh vừa uống ngụm đầu tiên đã đẩyra, kêu lên:
- Cái quái gì mà chua thế? Không uống.
- Uống hết đi – Linh nghiêm giọng nói, tiếp tục ấn cốc nước chanh vào miệng Minh, bắt anh ta uống hết một hơi mới ngừng lại.
Cô đặt anh nằm xuống nệm, sau đó dùng thìa lấy lát gừng bên trong ra, đút vào miệng Minh:
- Ngậm đi cho đỡ lạnh, tỉnh thì tự bò lên phòng. Tôi đi chợ.
Nói xong Linh cầm cốc nước ra ngoài. Chẳng biết Minh có nghe thấy những gìcô nói không, chỉ biết sau khi uống xong cốc nước chanh nóng thì anh nằm im, ngủ li bì.
Linh đi chợ về, ông bà Phương vẫn chưa dậy, cònMinh thì vẫn ngủ trong phòng cô. Cô sơ chế thức ăn, bỏ vào tủ lạnh rồisau đó cầm chổi ra quét sân nhà. Mãi khi cô quét xong sân thì mới thấyông Phương dậy, ra phố thể dục. Ngày nào ông Phương cũng đi bộ chừng bamươi phút, sau đó mang về một tờ báo An ninh ngồi đọc trong vườn, khinào bà Nguyệt dậy thì hai ông bà cùng ăn sáng với nhau. Minh luôn dậy và ăn trước để đi học nên bình thường hai ông bà rất ít khi ăn sáng cùngcác con.
Khi bà Nguyệt dậy thì Linh cũng nấu bữa sáng xong. Côgái giúp việc này khá nhanh nhẹn, rất thạo việc nên bà Nguyệt ưng ý lắm. Bà giúp việc cũ ngày trước cũng phải mất hai tuần để quen với cách sống và ăn uống của ông bà, thế mà Linh chỉ cần một tuần đã thành thạo lắmrồi. Cô còn biết cách chọn mua những thực phẩm tươi ngon nhất, chưa baogiờ tiêu quá một đồng nào bà đưa cho để đi chợ khiến bà Nguyệt đôi lúccũng phải thầm khen, con gái quê đúng là đảm đang hơn rất nhiều.
Ăn sáng xong, tranh thủ lúc thằng cháu chưa dậy, bà hướng dẫn Linh nấu mấy món để đãi khách. Bà còn tự tay làm món nộm hoa chuối thịt gà mà Đạirất thích ăn. Làm xong, bà gọi điện cho con trai để chắc chắn là conmình không quên việc hôm nay. Bà lo con trai sẽ lấy lý do đi công tác để trốn tránh việc này nên hai hôm nay bà đều gọi điện nhắc nhở. Không ngờ hôm nay, bà vừa gọi điện xong thì Đại cũng đã về tới nhà. Anh còn cầmtheo một bó hoa lys lớn. Bà Nguyệt giục Linh làm cho anh bát mì sau đólại tất tả đi ra đầu phố mua ít đồ nữa.
Linh nấu mì cho Đại xong thì quay sang cắm hoa. Nhìn cô cắm hoa ở một bàn khác trong bếp, Đại cười nói:
- Em khéo tay đấy chứ nhỉ? Nấu ăn cũng giỏi mà cắm hoa cũng đẹp.
- Anh quá khen em rồi? Nếu là ở quê thì em không biết mấy cái này đâu, là bác Nguyệt chỉ cho em đấy ạ.
- Lâu rồi anh mới được ăn sáng ngon thế này. Có lẽ nên năng về nhà một chút – Đại vừa nói tới đây thì thấy Minh bước vào bếp.
Minh vẫn mặc nguyên bộ đồ jeans như khi ra ngoài tối qua, rõ ràng là mới từphòng Linh đi ra. Nhìn cậu em út quần áo nhàu nhĩ, đầu tóc rối bù, Đạingạc nhiên hỏi:
- Chú làm gì mà mới sáng sớm đã như chui ra từ tổ cú thế? Cứ thế này mà định ra ngoài sao?
Minh không đáp lại lời anh trai mà đi thẳng tới tủ lạnh, lấy ra chai nước lạnh tu ừng ực.
- Đừng nói là chú vừa đi uống rượu về đấy nhé? – Đại cau mày hỏi tiếp.
Minh không đáp lại, uống hết nửa chai nước rồi đi ra khỏi phòng luôn.
- Cái thằng này, càng lớn càng hư – Đại thở dài nói rồi tiếp tục ăn bát mì còn đang nóng hổi trước mặt.
Linh đã cắm xong bình hoa, cô khẽ mỉm cười nhìn tác phẩm của mình rồi đemđặt lên bàn ăn, ngay trước mặt Đại. Đại ngẩng đầu nhìn bình hoa, anhngẩn ra một lúc, dường như nhớ tới điều gì đó. Vẫn im lặng, anh lại cúixuống ăn tiếp.
Ăn xong, anh vẫn không rời khỏi bàn mà đưa mắtnhìn bình hoa lys, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Phong cách cắm hoa này, rất lâu trước đây đã quen thuộc với anh. Anh đưa mắt nhìncô gái đang hí hoáy với bát đũa bên bồn rửa. Càng nhìn anh lại càng giật mình. Nhìn từ sau lưng, cô gái này và người kia thật giống nhau quá!
“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi”. Anh nghĩ vậy rồi bình tâm đứng dậy đi lên phòng của Minh. Thấy Minh trùm chăn ngủ, anh hỏi:
- Đêm qua chú lại đi uống rượu đúng không?
- Để em ngủ đi – Minh đáp bằng giọng mệt mỏi.
- Ngày nào chú cũng đi như vậy à? Bố mẹ mà biết thì chú tính sao? Chú phải biết mẹ rất kỳ vọng vào chú đấy.
- Em biết rồi. Anh đi ra đi.
- Thôi được rồi, ngủ đi, chừng nào tỉnh thì anh em mình nói chuyện – Đại thở dài, đi ra cửa.
- Mà… – Đột nhiên Minh tung chăn qua một bên, lên tiếng, giọng có vẻ ngập ngừng.
- Sao? – Đại quay lại, cảm thấy lạ với thái độ của em trai mình.
- Anh khoái cô ta à?
- Ai?
- Con bé giúp việc ấy.
Đại ngẩn ra một lúc, sau đó anh cười phá lên:
- Sao chú lại hỏi câu đó? Chú biết tính anh mà, cứ thấy gái là tán tỉnh trước đã, có đổ hay không thì tính sau. Ha ha.
- Nhưng cũng không nên tùy tiện bạ ai cũng tán tỉnh thế chứ? – Minh cau mày.
- Không phải bạ ai cũng tán tỉnh đâu – Đại liếc mắt nhìn em trai đầy thâm ý – Hơn nữa, phải là người đặc biệt anh mới tán tỉnh chứ. Cô gái nàycũng là một dạng đặc biệt. Thôi, ngủ đi, tỉnh thì xuống nhà, đi cà phêvới anh.
Đại đi rồi, Minh vùi đầu vào chăn tính ngủ tiếp. “Đặc biệt sao?”, anh tự nhủ và dần dần thiếp đi.
***
Hôm nay là một ngày đặc biệt và Linh không phải vào bếp. Cô gái mà ông bàPhương nhắm cho Đại có vẻ rất đảm đang, tháo vát nên vừa tới đã chạyxuống bếp ngay. Hai ông thông gia tương lai vừa gặp nhau đã mang ngaybàn cờ ra vườn ngồi đánh, còn hai bà thì ngồi ở ghế nói chuyện phiếm,thỉnh thoảng còn phá lên cười rất vui vẻ. Linh chỉ có việc quanh quẩntrong bếp để Huyền sai vặt. Lúc thì nhặt mớ rau thơm, lúc thì bóc củhành, củ tỏi, lúc thì rửa nồi, rửa rau,… Huyền cũng niềm nở hỏi chuyệncô. Câu nào Linh cũng trả lời hết.
Cuối cùng chỉ có Đại giốngnhư người thừa, chẳng có việc gì làm, đành chơi với cu Tin. Anh khôngphản đối việc mai mối của bố mẹ, nhưng cũng chẳng mặn mà lắm với việcnày. Sau khi Huyền đến, hai người có gặp nhau, chào hỏi qua loa mấy câu, rồi cuối cùng chẳng còn gì để hỏi nên không ai nói gì với nhau nữa. Đại cảm thấy có chút không tự nhiên. Đây là cô gái mà bố mẹ anh giới thiệu, lại là con của bạn thân của bố mẹ, nên anh biết mình không thể có tháiđộ quá suồng sã như với những cô gái mà anh quen ngoài xã hội.
Lần thứ ba khi Đại bước vào bếp thì Huyền đang gói nem để rán. Đại vừa bước vào thì bà Nguyệt cũng vào theo. Bà nói với Linh:
- Linh, cháu bế em lên phòng gọi anh Minh chuẩn bị xuống ăn trưa nhé!
- Dạ – Linh ngẩn ra rồi sau đó hiểu rằng bà muốn để Đại và Huyền có thờigian gần gũi làm quen thì vội rửa tay, đón lấy cu Tin từ trong lòng Đại.
Đại bất đắc dĩ cười khổ khi đưa thằng cháu cho cô rồi đi tới cạnh Huyền:
- Để anh làm với em cho nhanh.
- Chết… em không dám múa rìu qua mắt thợ đâu. Em nghe bác gái nói anh nấu ăn khéo lắm.
- Đâu có đâu… Mặc dù làm ở nhà hàng thật nhưng anh chỉ biết ăn thôi, nấuthì anh chịu. Anh gói nem mà em không chê là được rồi – Đại cười cười.
Bà Nguyệt gật đầu đầy hài lòng rồi đi ra ngoài.
Thả cu Tin ở cửa phòng Minh cho nó tự chạy vào, Linh đằng hắng lên tiếng từ bên ngoài:
- Bác gọi anh xuống chuẩn bị ăn trưa.
Không có tiếng đáp lại, lại nghe tiếng cu Tin gọi ngọng nghịu:
- Cậu Minh… Cậu Minh…
Cô đẩy hẳn cửa bước vào, căn phòng tối om có chút lạnh lẽo đến rợn người.Trên giường, Minh đã cuộn trong chăn thành một đống. Linh tiến đến cửasổ kéo rèm cho ánh sáng ùa vào. Căn phòng theo đó sáng bừng lên. Linhquay ra nhìn cu Tin vẫn đang cố kéo tấm chăn trùm kín người ông cậu nóra như một trò chơi vô cùng thích thú. Cô không có ý định giúp nó, có lẽ sự cố lần trước đã nhắc nhở cô tốt nhất nên để cho anh chàng kia tựchui ra khỏi chăn.
- Cậu Minh, dậy chơi với cháu.
Minhvẫn không có phản ứng gì. Cu Tin đã kéo được cái chăn, để lộ ra gươngmặt của anh. Minh thậm chí vẫn chưa tay bộ quần áo sáng nay. Linh lấylàm lạ, tiến lại gần, thấy hơi thở của Minh nóng rực, cả người hầm hậpsốt. Cô đặt bàn tay lên trán anh và lập tức rụt ngay lại. Trán Minh nhưmột cái lò than vậy.
- Tin, cháu xuống đi, để cho cậu ngủ. Cậu bị ốm rồi – Cô nhẹ nhàng nhắc nhở rồi bế nó ra khỏi giường.
- Cậu ốm à cô? – Thằng bé khoanh hai cánh tay nhỏ của mình lên giường rồi nhìn về phía Minh đầy tò mò – Cậu ốm là phải uống thuốc cô nhỉ?
- Ừ… Cậu ốm rồi, phải để cho cậu ngủ nữa – Linh gật đầu sau đó lấy khăn ướt chườm lên trán Minh.
©STENT:
http://www.luv-ebook.com
Lúc Linh đang mải chườm khăn lạnh cho Minh thì cu Tin đã chạy xuống nhà,báo cho bà ngoại nó tin nóng hổi này. Bà Nguyệt và Đại vội chạy lên. Khi cả hai bước vào, Linh đứng dậy nói:
- Anh ấy sốt cao lắm bác ạ!
- Sao tối qua còn khỏe mạnh thế mà tự nhiên lại lăn ra ốm vậy? – BàNguyệt lo lắng ngồi xuống giường, đặt tay áp lên má con trai rồi kêu lên – Sao lại sốt cao thế này? Đại, con xem có phải đưa em nó đi bệnh việnkhông?
- Không sao đâu mẹ – Đại lắc đầu – Thanh niên trai trángmới ốm chút, làm sao mà phải cuống lên như thế. Chút nữa bảo Linh nấucho nó bát cháo, rồi uống thuốc hạ sốt xem sao đã. Nhà mình đang cókhách mà, cũng phải ăn cho xong bữa chứ.
- Ừ… Linh, cháu chạynhanh ra chợ mua mớ tía tô về nấu cho anh Minh bát cháo nhé! Cu Tin cứđể bác trông. Nhà cũng hết thuốc hạ sốt rồi, cháu mua luôn cho bác mộtvỉ – Bà Nguyệt quay sang cô dặn dò.
- Ở gần đây không có hiệu thuốc đâu, để con đưa Linh đi cho lẹ. Đạp xe đạp bao giờ mới về tới nhà – Đại đề nghị.
***
Vừa lái xe, Đại vừa quay sang hỏi Linh:
- Em biết chuyện nửa đêm em trai anh vẫn trốn ra ngoài đúng không?
- Dạ, thỉnh thoảng ạ!
Linh cũng chỉ biết đáp như vậy. Cô biết trong vai trò người giúp việc thìtốt nhất bản thân không nên quá nhiều chuyện. Đối với việc của gia đìnhchủ, thà cứ coi như không biết còn hơn.
Đại vẫn nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp:
- Không hiểu tại sao anh lại có thằng em trái tính trái nết như thế. Bốmẹ anh cũng đâu có quá nuông chiều nó đâu, còn luôn tự hào nó là đứangoan ngoãn, biết nghe lời nhất trong ba anh em. Nếu hai ông bà mà biếtnó như thế, không biết sẽ thất vọng thế nào?
- Nhưng cứ để anhấy như thế thì không tốt. Ra ngoài vào ban đêm, lại uống rượu, đánhnhau, chắc hẳn là giao du với đám bạn xấu. Nếu anh ấy cứ sống như thế,không chừng còn có ngày sa vào lao lý – Linh chép miệng quay ra phía cửa xe.
- Ừ – Đại gật đầu – Anh cũng lựa lời nói với nó nhiều lần rồi mà không ăn thua. Chắc nó chỉ sợ mỗi bố anh?
- Em thấy bác trai cũng hiền đấy chứ?
- Hiền sao? Bố anh không hiền lắm đâu. Hồi anh còn ở nhà, anh mười tám,thằng Lâm mười lăm, sáng sớm mùa đông rét căm căm, vậy mà bố anh vẫnquyết tâm lùa hai thằng con trai dậy, đá ra cửa, bắt ra Hồ Tây chạy bộ.Nghĩ lại mà giờ anh vẫn còn thấy rét run. Buổi sáng mùa đông ở Hồ Tây mù mịt sương, chạy xong cả người hai đứa nóng rực, quần áo thì ướt đẫm.Sau đó, nếu không phải tại thằng Lâm bị ốm do viêm phổi thì còn lâu bọnanh mới được tha. Lần ấy mẹ anh giận bố anh tới cả tháng liền – Đại cười vui vẻ khi chợt nhớ lại những kỷ niệm cũ.
Không nghe Linh nóigì, anh quay sang nhìn, chỉ thấy cô đang chống tay lên cửa xe hướng mắtra bên ngoài đường phố. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô khiến Đại ngâyngười, lại có chút sửng sốt. Nhìn từ góc độ này, mọi khuyết điểm trêngương mặt cô bị che khuất hoàn toàn, và Đại chỉ có một suy nghĩ duynhất…
Đẹp lạ!
Đại thường đánh giá sắc đẹp của một cô gái ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, thói quen đó đã gần như trở thành bảnnăng của anh, và anh có thể buông lời tán tỉnh họ ngay, dù trong thâmtâm không hề xuất hiện ý định đó. Lần đầu trông thấy Linh, anh hoàn toàn không đánh giá cao vẻ bề ngoài của cô. Linh không xấu, nhưng cũng không phải kiểu người gặp một lần là có ấn tượng ngay. Cô rất dễ bị lãng quên trong trí nhớ người khác, đặc biệt là với một giám đốc phong lưu vàcuốn hút như Đại.
Anh chú ý tới cô, chỉ vì ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cho anh một cảm giác mạnh mẽ rằng cô có thể trở thành một đầu bếp giỏi.
Đại có thể trở thành một ông chủ lớn trong ngành kinh doanh ăn uống khôngphải bởi vì anh giỏi nấu ăn hay trong tay anh có nhiều đầu bếp có tiếng, mà chính bởi vì anh có thể phát hiện ra những người có tiềm năng trởthành đầu bếp giỏi. Ngay từ lần đầu tiên ăn món do Nhật Lệ làm anh đãquyết tâm dùng mọi cách để đưa cô về nhà hàng của mình. Khi ấy, không ít đầu bếp có tiếng tìm tới anh, còn Nhật Lệ mới chỉ là một cô nấu bếp vừa có chút thành tựu. Anh rất tự tin vào cảm giác của mình. Một người đầubếp có khả năng chinh phục anh, thì chắc chắn sẽ có khả năng chinh phụccả thế giới dù hiện tại chỉ là một người vô danh.
Từ trước tớigiờ, chỉ có Nhật Lệ mới được anh đánh giá cao, không ngờ tới ngày hômnay lại xuất hiện thêm một cô gái nữa cũng cho anh cảm giác đó. Linh cóthể trở thành một đầu bếp xuất sắc, thậm chí không hề thua Nhật Lệ.
Có lẽ cuối cùng anh cũng đã tìm được sự thay thế hoàn hảo cho vị trí mà Nhật Lệ đã bỏ lại?
Đại vẫn luôn đinh ninh trong đầu như thế, ngoài chuyện đó ra, anh chưa từng đánh giá cao cô gái này ở một phương diện nào khác. Một phần vì côkhông nổi bật, một phần vì đây cũng chỉ là lần thứ hai hai người gặpnhau. Nhưng lúc này đây, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Linh, anhlại thấy cô thật sự rất đẹp, rất cuốn hút.
Tới chợ, Linh xuốngxe, chạy vào mua đồ, còn Đại thì ngồi trên xe chờ. Châm một điếu thuốc,anh chậm rãi nhả khói, đầu dựa hẳn vào ghế suy nghĩ. Đến khi Linh trở ra thì điếu thuốc cũng vừa tàn. Anh vùi đầu lọc vào gạt tàn rồi cho xechạy đi. Đang định tiếp tục câu chuyện bỏ dở thì điện thoại đổ chuông.
Minh Thư đang gọi.
Minh Thư là một trong những cô bạn gái hiện tại của Đại. Nói là một trong vì Đại không chỉ quen mình cô, thậm chí anh cũng không giấu giếm chuyệnđó. Chấp nhận quen anh tức là phải chấp nhận một mối quan hệ không tìnhyêu, mà đã không tình yêu thì làm gì có cơ sở để mà ghen. Những cô gáiquanh anh đều chấp nhận điều đó, dù không ưa nhau nhưng cũng không có lý do gì để ghen tuông um sùm cả.
Đại gặp Thư lần đầu tiên ở sânchơi tennis. Nàng cao ráo, khỏe mạnh, tràn đầy sức sống trong một bộ đồthể thao màu vàng chanh rất nổi bật. Hôm ấy nàng đi cùng mấy cô bạn, một trong những cô bạn đó đã từng là bạn gái của anh. Anh quen nàng từ đó.
Minh Thư là một nhà thiết kế thời trang, tiểu thư của một đại gia bất độngsản. Trong khi bao nhiêu anh chàng đỏ mắt vì cái gia tài đó thì Đại lạihoàn toàn dửng dưng, điều ấy càng làm Thư không thể rời bỏ anh, càng yêu anh nàng càng chạy theo anh một cách mù quáng. Anh gặp nàng một tuầnhai lần, cùng nàng chơi tennis, sau đó đưa nàng đi ăn rồi tìm một nơilãng mạn nào đó để nghỉ lại. Nàng cũng có vài bạn trai khác nữa say mêvà tôn thờ nàng như nữ thần, thế mà nàng vẫn không thể từ bỏ được thóiquen chạy đi tìm anh. Dường như chỉ có anh mới làm nàng cảm thấy khôngbuồn chán.
Cô bạn gái thứ hai của Đại là Ngân – một cô nàng cátính và năng động, đang làm ngay tại trường đại học cũ của anh. Anh quen nàng trong lần về dự lễ kỉ niệm thành lập trường cách đây hai năm, khiấy nàng đang là chủ tịch hội sinh viên và học năm cuối, còn anh trở vềtrường với vai trò là cựu chủ tịch hội sinh viên. Bạn anh – đồng thời là giảng viên của trường đã giới thiệu hai người với nhau. Ngân là ngườiquen anh lâu nhất trong ba cô bạn gái hiện tại, cũng là người luôn muốnkiểm soát anh, muốn trói buộc trái tim anh, thế nên gần đây anh khôngcòn thường xuyên liên lạc với nàng nữa. Đôi khi chợt nhớ ra, anh sẽ gọicho nàng, đưa nàng đi du lịch đây đó, vốn là sở thích chung của haingười.
Ngoài ra, anh còn quen một vài cô nàng nữa, đủ các nghềnghiệp, đủ các sở thích, nhưng ai cũng đẹp và có vài điều đặc biệt, đủđể anh ấn tượng và theo đuổi họ một thời gian.
- Gì thế, honey? – Đại bắt máy sau khi để điện thoại kêu chán chê, giống như anh đang rất bận rộn vậy.
- Anh ơi em chán quá! Em qua chỗ anh nhé?
- Anh không ở nhà hàng đâu. Hôm nay anh về nhà.
- Ủa, tuần trước em gọi anh cũng nói là về thăm bố mẹ mà? Hay đang đi chơi với cô nào phải không?
- Cưng nghĩ anh rảnh rỗi như em sao? – Đại cười – Hôm nay nhà anh có chút việc.
- Thế chiều em qua nhé?
- Đám chim chóc hót bên tai em suốt ngày đâu rồi? Chán thì bắt tạm mang đi chơi đi.
- Vặt lông nướng hết rồi.
- Ha ha… Ok… Vậy chiều anh qua đón em! Vậy nhé!
Đại nói rồi cúp máy luôn, cũng chẳng nghe xem Thư có ý kiến gì nữa không? Quay sang, thấy Linh đang nhìn mình, anh mỉm cười:
- Cô bạn rủ đi ăn.
Rồi như sực nhớ ra, anh mở một ngăn nhỏ, lấy từ trong đó ra hai tấm vé rồi đưa cho Linh.
- Cái gì thế ạ? – Linh cầm lấy, ngạc nhiên hỏi.
- Phiếu học nấu ăn cùng với đầu bếp của bọn anh.
- Đưa cho em làm gì ạ? – Linh vẫn không hiểu ý, hỏi tiếp.
- Nhà hàng của anh đang có chương trình dạy nấu ăn miễn phí cho kháchhàng. Em nên tới thử xem sao. Mỗi tấm này dùng một lần thôi đấy. Cuốituần anh sẽ nói với mẹ để em đi tới đó. Cũng chỉ có nửa ngày thôi mà. Cơ hội được đầu bếp của nhà hàng năm sao chỉ dạy không phải lúc nào cũngcó đâu. Mỗi năm bọn anh chỉ tổ chức vào vài dịp đặc biệt.
- Thếạ? – Linh khẽ hỏi lại, cúi xuống mân mê hai cái vé mời, cũng không biếtnghĩ gì trong đầu mà từ lúc đó tới khi về đến nhà, cô có vẻ trầm tư ghêgớm.
Bình luận facebook