Lúc Linh và Phong vào tới bệnh viện thì mọi người đang tập trung trướccửa phòng chụp X- quang, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng. Linh chộp lấy cánhtay Đại, là người đứng gần cửa nhất, run run hỏi:
- Anh Đại, Alex đâu? Nó làm sao rồi?
Đại bị Linh kéo tay thì khẽ giật mình, cúi nhìn vẻ mặt tái mét của cô, trấn an:
- Đang chụp X- quang, không sao đâu.
Cửa phòng chụp khẽ mở, một nam bác sĩ bước ra đầu tiên, sau đó là một chiếc xe lăn, Alex ngồi lọt thỏm trên đó, đẩy phía sau xe là Cường. Vừa nhìnthấy Alex đầu quấn băng trắng tinh, Linh vội nhào tới, ôm con trai vàolòng, lo lắng hỏi:
- Alex, con sao rồi? Có còn đau chỗ nào không?
- A… Mẹ… Tay con đau… – Vừa được mẹ ôm vào lòng, thằng nhóc đã hét ầm lên – Tay con đau lắm.
Linh giật thót mình, vội buông nó ra, chỉ thấy tay phải của con trai sưng đỏ lên, không nhúc nhích gì. Cô ngẩng đầu nhìn người bác sĩ trẻ hỏi:
- Bác sĩ, con tôi làm sao vậy?
- Ba mươi phút nữa sẽ có kết quả chụp CT, nhưng theo chúng tôi chẩn đoánthì cháu bé chỉ bị ngoại thương ở vùng trán, không ảnh hưởng gì tới nãobộ bên trong. Vết thương nghiêm trọng nhất chính là cánh tay phải củacháu, có lẽ đã bị gãy, chúng tôi đã tạm thời tiêm thuốc tê để cháu đỡđau, nhưng vẫn cần gây mê để bó bột ngay. Anh chị đi theo tôi, đưa cháuđi bó bột để cố định xương càng sớm cáng tốt.
Linh gật đầu, biếtlúc này chưa phải lúc để hỏi chuyện xảy ra thế nào nên cùng Cường đưaAlex đi theo người bác sĩ kia. Trong lòng cô đau đớn vô cùng, nhìn vẻmặt tái mét đi vì thiếu máu của con, cô chỉ hận tại sao tai nạn khôngxảy ra với cô mà lại với con mình. Nó còn bé như thế, làm sao mà chịuđau được.
- Alex, tay con đau lắm phải không? – Cô vừa đi bên cạnh xe lăn, nghe tiếng con khóc thút thít mà ruột gan như quặn lại.
Mười lăm phút sau, Alex đã gây mê thành công và được đưa vào phòng bó bột.Mọi người lại tiếp tục phải chờ ở ngoài. Linh ngồi trên ghế, mắt nhìnchằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật không rời. Như Ý ngồi bên cạnhcô, im lặng không nói gì, nhưng chốc chốc nó lại đưa mắt nhìn bố đangngồi ở phía xa. Đại ngồi cách xa với mọi người, hai tay đan vào nhau,không biết đang nghĩ gì mà cứ thần người ra.
Phong đứng một bênđưa mắt nhìn, lúc này, ở đây, ngoài Đại, một người đàn ông giống Đại màanh không biết tên và một đứa bé gái, thì bất ngờ nhất chính là sự xuấthiện của Cường. Cường ngồi trên ghế, mặt cũng tái đi, mồ hôi chảy ròngròng trên trán. Trên ngực áo Cường còn nguyên cả vể máu đỏ tươi, có lẽlà do khi ôm Alex và máu từ trán thằng nhóc đã thấm sang.
- Chuyện gì đã xảy ra với thằng bé vậy? – Lúc này Linh mới quay sang, nghiêm khắc nhìn hai người đàn ông phía xa là Đại và Minh.
Minh liếc mắt nhìn Đại, thấy mặt Đại vẫn lạnh tanh thì cười khổ đáp:
- Là thế này, lúc ấy bốn người bọn anh đang ở bể bơi trong công viên nước hồ Tây thì gặp chồng cũ của em…
Nói đến đây, Minh lại không biết giải thích thế nào nữa. Linh đưa mắt nhìnCường, lúc này chỉ thấy trên gương mặt hốc hác của anh, ngoài sự lo lắng còn có một phần áy náy. Cô lặng im, nhìn anh, chờ đợi được nghe câugiải thích tiếp theo. Nhưng Minh còn chưa kịp nói thì Đại đã cất giọng:
- Đằng nào cô ấy chẳng biết, sao phải giấu giếm làm gì…
- Em biết chuyện gì? – Linh tỏ vẻ không hiểu,
- Chuyện này là lỗi của anh… – Cường đứng dậy, đưa mắt nhìn về phòng bó bột – Chính là do Gia Hân đã đẩy ngã Gia Bảo.
- Gia Hân? Gia Hân là ai? – Linh càng nghe càng thấy mờ mịt.
- Nó là con gái anh.
Linh sững người trước câu thú nhận đó của Cường, càng không biết phải nói gì cho đúng. Nếu là lúc khác, hẳn cô sẽ hỏi về đứa con riêng đó, anh cókhi nào, tại sao anh chưa từng kể về sự tồn tại của nó. Cô chỉ có thể tự trách mình, nếu hôm nay cô đi cùng con, có lẽ đã không có chuyện đángtiếc này xảy ra. Cô không thể trách Đại và Minh lúc đó không để mắt tớiAlex, vì khi ấy con cô chọn ở bên bố nó, và mối bất hòa giữa Đại vàCường vốn cả đời này không thể hóa giải nổi, làm sao họ có thể cùng bắttay trông một thằng nhóc cơ chứ. Còn Cường, cô có thể oán trách anh sao, khi người đẩy ngã Alex chỉ là một đứa nhóc, mà hơn nữa đứa bé ấy còn có chung một dòng máu với con trai cô. Hai đứa là anh em, cô có tư cách để trút giận sao?
Phút chốc, trước cửa phòng bó bột chỉ còn là mộtkhoảng im lặng đáng sợ, đến ngay cả Như Ý cũng không thể chịu nổi khôngkhí gượng gạo này. Nó nắm tay Linh, khẽ nói:
- Dì Linh, em ấy sẽ không sao đâu. Bố cháu nói các bác sĩ rất giỏi. Ngày trước cháu cũng…
- Như Ý… – Đại lên tiếng ngắt lời con bé – Con qua đây với bố, đề dì nghỉ ngơi một chút.
Linh không còn tâm trí nào mà để ý đến thái độ lạ lùng của Đại, cô vòng tay ôm lấy vai cháu gái, cúi đầu nói với nó:
- Như Ý ngoan lắm, Alex nhất định sẽ sớm khỏe thôi. Nhưng thời gian tớiem sẽ phải ở nhà, cháu có thể tới chơi với em và đọc truyện cho em nghechứ?
- Vâng, nhất định là thế rồi – Như Ý gật đầu chắc nịch.
Hai dì cháu rủ rỉ nói chuyện cũng khiến thời gian lặng lẽ trôi đi, chỉ cómấy người đàn ông là không ai nói nói với ai câu gì. Bốn người ba phe,lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng thì phòng bó bột cũng mở ra, Alexnằm trên giường, vẫn còn ngủ do tác dụng của thuốc gây mê nên được đẩythẳng về phòng hồi sức.
Sau khi nhận được kết quả chiếu chụp hoàn toàn bình thường, mọi người mới thở phào một nơi. Linh ngồi bên giườngcúi nhìn con vẫn đang say ngủ, sau đó quay lại nhìn Đại và Minh nói:
- Xin lỗi hai anh, bữa tối hôm nay chắc em không làm được rồi. Hẹn hai anh bữa khác vậy nhé!
- Không sao. Việc chính là phải chăm sóc Alex cho tốt. Bọn anh đã yêu cầu soi chụp đầy đủ, không có vấn đề gì với đầu thằng bé cả, chỉ là vếtthương bên ngoài thôi. Còn cánh tay chắc phải mất thời gian đấy – Minhlắc đầu cười.
- Ừm… – Cô gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Cường – Anh cũng về đi, em tự chăm sóc Alex được.
- Anh muốn ở lại đợi con ra xem thế nào đã – Cường lắc đầu.
- Có anh Phong ở đây với mẹ con em rồi.
Linh vừa nói xong, đồng thời mấy ánh mắt đều liếc nhìn về phía người đàn ông điển trai mà cô vừa nhắc tới. Đại nhận ra ngay người này, chính là anhtrai cùng cha khác mẹ của Cường, trước đây chính Cường đã từng kể vớianh và anh cũng đã từng biết mặt rồi. Không ngờ “bác Phong” mà hai mẹcon Linh từng nhắc lại chính là người này.
Bị mấy ánh mắt soi trên người, Phong vẫn tỏ ra như không biết, anh thản nhiên nói với Linh:
- Anh đi hỏi bác sĩ xem có thể xuất viện ngay được không. Dù sao thì cũng không còn gì nguy hiểm nữa.
- Ừm – Linh gật đầu đồng ý.
Phong bỏ đi rồi, Đại mới quay sang nói với Minh:
- Chú về trước đi, anh với Như Ý ở lại đây, chừng nào Alex tỉnh lại hai bố con sẽ ra về.
- Không sao đâu, anh cứ đưa Như Ý về đi, bác sĩ cũng nói là Alex đã không sao rồi – Linh lắc đầu, có lẽ chạm mặt với Cường trong không gian chậthẹp này cũng là một điều quá sức với Đại.
- Chuyện đáng tiếc nàycũng là một phần lỗi của bọn anh, cứ để hai bố con anh ấy ở lại đi, cóthể bọn anh mới yên tâm – Minh biết Đại còn giữ nhiều khúc mắc tronglòng với Linh nên nói đỡ cho anh trai mình.
Linh không từ chối,việc Đại có ở lại hay không lúc này với cô cũng chẳng quan trọng bằngtính trạng của Alex. Đại đã không đi, cô biết chắc chắn Cường cũng sẽkhông đi, ít nhất cho tới khi Alex tỉnh lại nên không bảo ai về nữa. Đại nhìn vẻ mặt của Linh, thấy cô có phần khó xử thì lạnh nhạt nói:
- Ở đây đi, anh đưa Minh ra bến xe buýt, rồi sẽ đi mua chút cháo. ChắcAlex tỉnh dậy sẽ rất đói… Như Ý, con ở đây với dì Linh, nhớ không đượcnghịch ngợm.
- Đại nói xong, quay đầu rời đi. Minh lắc đầu trướcthái độ nửa quan tâm, nửa hờ hững của ông anh trai mình, sau đó chào côvà cũng đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại hai dì cháu Linh vàCường. Cường ngồi trên ghế, bộ dáng già nua và mỏi mệt. Linh vừa ôm Như Ý vào lòng, vừa đưa mắt nhìn con, lòng như lửa đốt, chỉ mong Alex mau mau tỉnh lại.
- Xin lỗi em, chuyện hôm nay là do anh. Anh không nghĩ lũ trẻ sẽ phản ứng với nhau dữ dội như thế – Cường đan hai tay vàonhau, áy náy nói.
Linh nhìn anh, sau đó quay đi, giọng cô như gió thoảng:
- Sai lầm của người lớn, tại sao lại bắt con trẻ phải gánh chịu? Đứa bé ấy, nó bao nhiêu tuổi?
- Kém Alex một năm…
- Mới chỉ bốn tuổi. Anh dạy con thật tốt… – Linh nhếch miệng cười đầy ai oán.
- Do anh và mẹ quá nuông chiều nó. Nó cũng là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên.
Linh lặng im, một lúc sau mới lại tiếp tục:
- Thời gian tới anh không cần đến thăm Alex nữa, con đã bị anh làm cho tổn thương rồi, hãy để nó có thời gian quên đi.
Câu nói mang đầy sự trách móc của Linh như một cú đấm giáng thẳng vào tráitim Cường, một cơn đau thắt dưới bụng lại trào lên dữ dội, anh cắn răngkhông kêu, mồ hôi rịn đầy trên vầng trán vốn đã nổi đầy gân xanh. Cườngmím môi, anh không thể nói với cô rằng anh không còn nhiều thời giannữa. Những ngày tháng này, anh chỉ muốn dành hết thời gian ở bên hai đứa trẻ mà thôi. Sự cự tuyệt lạnh lùng của Linh khiến anh hiểu ra rằng côsẽ không bao giờ thay đổi quyết định này. Nếu anh không đồng ý, có lẽ cô sẽ một lần nữa mang con rời xa nơi này, đến khi ấy anh có muốn gặp cũng sẽ không có một cơ hội nào, tuyệt đối không có.
Phong và Đại sau đó cũng lần lượt trở lại, và cuối cùng thì Alex tỉnh giấc.
Đại không lấy cớ để nấn ná lại thêm nữa mà quyết định đưa con gái ra về.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người của một gia đình. Cường đứng dậy,đi tới bên giường của con trai, đau lòng nhìn con trai nhỏ thó trênchiếc giường trải ga trắng muốt, khuôn mặt hồng hào đáng yêu thường ngày bây giờ xanh hơn tàu lá. Anh biết con giận, nhưng lại không biết giảithích thế nào cho nó hiểu. Sự tồn tại của Gia Hân không sao có thể sosánh được với tầm quan trọng của Gia Bảo trong lòng anh. Dù sao Gia Bảochính là kết tinh của tình yêu mà anh giành cho Linh, còn Gia Hân chỉ là đứa con rơi mà anh không mong muốn có. Nhưng điều đó không có nghĩa làanh không có chút tình cảm máu mủ nào với con bé. Sống với con, nhìn nólớn lên, trong lòng anh nó cũng có một vị trí nhất định. Mặc dù hôm naylà con bé sai, nhưng anh cũng chỉ có thể trách sự ích kỷ và ngang ngượccủa nó là do mẹ anh quá nuông chiều mà ra. Chính môi trường giáo dục đãlàm hỏng con bé chứ không phải tự thân nó như thế.
- Mẹ, con đói – Alex thấy cả bố mẹ đều không nói gì, nó níu lấy ống tay áo của mẹ nói.
- Đây, để bác xúc cho cháu ăn – Phong cười dỗ dành.
- Không, mẹ cơ – Alex giãy nảy lên, sau đó lại cúi đầu bặm môi, dường như nó đang cố nén lại sự tủi thân của mình.
Alex cũng không ngờ rằng hôm nay đi công viên nước Hồ Tây, nó không nhữnggặp được daddy, mà còn gặp cả bà nội và một đứa bé gái. Daddy giới thiệu đó là em Gia Hân của nó, một đứa em gái chỉ kém nó một tuổi. Nó vui vẻđồng ý, chỉ nghĩ rằng em Gia Hân cũng giống như chị Như Ý. Không ngờ,khi nó còn đang vui vẻ đợi daddy đi mua kem về ăn thì đứa con gái ấy đitới, sau một câu hét: “Bố là của tao, ai cho mày tranh của tao”, con béđã đẩy nó. Sàn bể bơi trơn trượt nên thằng nhóc bị ngã dập đầu xuống,máu từ trán chảy ra ròng ròng, tay nó thì đau, nó chỉ biết khóc thétlên. Người đầu tiên hốt hoảng chạy tới ôm nó lên là bố của chị Như Ý.Sau đó daddy quay lại, tranh ôm lấy nó từ tay chú Đại, sau đó nó đượcđưa vào đây.
Càng nghĩ nó càng thấy giận daddy, tại sao bố nó lại cho nó một đứa em gái hung dữ như thế? Vậy mà daddy nói rằng cả đời này chỉ yêu một mình nó, sao còn bắt nó san sẻ daddy với một đứa con gáikhác chứ? Nó ghét bố, nhưng nó lại không dám nói, sợ bố sẽ buồn và không bao giờ quay lại với nó nữa.
Linh ngồi xuống giường với con,vuốt ve gương mặt ngây thơ lúc này đã xám ngoét lại vì mất máu nhiều của con, lòng cô đau thắt lại. Thằng nhóc đã ngẩng đầu lên, tròng mắt nóphủ đầy một tầng nước, nhưng nó gan lỳ không khóc. Có lẽ thằng nhóc đang rất thất vọng về bố nó.
Thấy sự khó xử của Cường lúc này, Linh thở dài nói:
- Anh về thay áo đi, áo anh bẩn hết rồi.
- Ừ… Vậy lúc khác anh sẽ tới thăm hai mẹ con. Alex, con ngoan nhé, ngày mai bố sẽ tới thăm con – Cường bất lực, gật đầu đáp.
Alex không trả lời, cũng không gật, không lắc, chỉ rúc vào lòng mẹ một cáchtủi thân. Cường nén một tiếng thở dài, sau đó lặng lẽ rời khỏi cănphòng. Linh nghe tiếng bước chân của anh đi xa dần, bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve trên lưng con, dỗ cho nó bình tâm lại. Phong chứng kiến toàn bộ cảnh này, trong lòng chỉ cảm thấy xót xa, đứa em trai cùng cha khác mẹcủa anh không ngờ lại có lúc lâm vào hoàn cảnh đau khổ như thế
Bình luận facebook