Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Cô ta cảm thấy mình bị xa lánh, có chút hờn dỗi.
Một lúc sau, mới khuyên nhủ bản thân, cô ta là người trưởng thành, không chấp nhặt với trẻ con, chờ hắn trưởng thành tự nhiên sẽ biết cô ta nói đúng.
"........." Trần Thần Hi hoãn hoãn, lại lần nữa tham dự với họ.
.
Trần Thần Hi cũng không nhớ rõ vé số hay cái gì, trước kia cô ta chưa từng chú ý qua chuyện này, thậm chí ngay cả vé số là cái gì cũng không rõ ràng lắm, lại như thế nào sẽ nhớ rõ.
Cô ta biết địa ốc kiếm tiền, biết sau này mua sắm trên internet phát triển, nhưng nhà bọn họ căn bản không có tài chính đi đầu tư, chỉ có thể nhìn người khác kiếm tiền.
Cũng nhớ rõ mình xem qua không ít tiểu thuyết, bây giờ cũng đúng là năm tiểu thuyết internet bắt đầu phát triển... Nhưng xem qua cốt truyện đã sớm quên gần hết.
Chuyện duy nhất nhớ rõ ràng là chuyện của nam thần.
Người cô ta yêu thầm thời học sinh, mười mấy năm sau, lại xuất hiện trong TV, đã là doanh nhân thành đạt mọi người biết đến,nam thần đại chúng.
Không biết vì sao, Trần Thần Hi cảm thấy tâm hồn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó chậm rãi bắt đầu sưu tập tin tức của hắn, phát hiện lúc trước thiếu chút nữa cô ta là hàng xóm của nam thần...
Cho nên đời này cô ta trọng sinh trở về, mới có thể sớm đền bù tiếc nuối, chiếm phòng ở của Lê Diệu Diệu.
Nhưng mà, Tần Châu... Tần Trường An và Lê Diệu Diệu khi còn nhỏ đã thân thiết như vậy sao?
Trần Thần Hi nhìn Tần Trường An nắm tay Diệu Diệu, không vui nghĩ. Còn không phải là đi nhà trẻ, lại không phải về sau không gặp nhau nữa...
Tần Trường An kéo tay Diệu Diệu, hốc mắt đều đỏ, "Anh không muốn đi đi học..."
Muốn cùng Diệu Diệu cùng nhau...
"Diệu Diệu, muốn ôm một cái..."
Diệu Diệu mở cánh tay, "Ôm..." Còn lấy tay nhỏ vỗ vỗ hắn.
Tần Trường An ôm xong vui vẻ hơn một chút, không bao lâu, lại bắt đầu, "Diệu Diệu, anh sẽ nhớ em..."
"Em nhất định phải nhớ anh..."
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.
"Con không nghĩ ngủ ở nhà trẻ... Con muốn về nhà ngủ..."
"........." Số lần nhiều, Diệu Diệu liền không nghĩ đứng đó nữa, chân ê ẩm, quay lại ôm chân mẹ Lê, ngửa đầu, "Đói!"
Diệu Diệu đói bụng! Trở về uống sữa!
Nói được một nửa Tần Trường An sửng sốt.
Hai bà mẹ nhìn khuôn mặt dại ra của hắn, đồng thời bị chọc cười, trêu hắn, "Ha ha ha, con xem, buổi chiều không phải sẽ về nhà sao, dong dài, làm Diệu Diệu cũng không kiên nhẫn."
Tần Trường An thật sự sắp khóc.
Mẹ Tần ho khan, chột dạ, không dám trêu hắn nữa, "Diện Diệu đói bụng, phải đi về ăn cơm, chúng ta đi nhanh đi, đi sớm về sớm."
"Gạt người! Nhà trẻ 4 giờ mới tan học!" Mỗi ngày đều như vậy!
Tần Trường An thật bi phẫn (bi thương + phẫn nộ), trước kia hắn đều ăn cùng Diệu Diệu! Bây giờ ngay cả cùng nhau ăn cũng không được!
Ghét nhất người lớn!
"........."
Trần Thần Hi đeo cặp sách nhỏ đi tới, túm túm áo Tần Trường An, "Anh Trường An, chúng ta đi thôi."
Mẹ Lê sửng sốt, "Đây là?"
Mẹ Tần nhìn xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Diệu Diệu, "Trần gia, vừa lúc tiện đường, tớ thuận tiện đưa đi." Dù sao cũng tiện đường.
Trần gia thật sự đang bận, mấy ngày nay thấy mẹ Trần đều không rảnh rỗi, mỗi ngày đều mệt muốn chết.
Nhưng cô bé này rất hiểu chuyện, buổi sáng hôm nay chạy tới hỏi, có thể thuận tiện đưa cô bé đi học được không.
Mẹ Tần hỏi vì sao, đứa nhỏ này còn nói mẹ quá mệt mỏi, không nỡ để mẹ đưa đi học.
So với Tần Trường An khá hơn nhiều.
Tên tiểu tử thúi này đừng nói đau lòng mẹ, cả ngày không về nhà, khi không có Diệu Diệu suốt ngày chạy ra bên ngoài chơi, đến khi ăn cơm chiều mới trở về, có Diệu Diệu vậy càng đáng sợ, cơm chiều cũng không trở về.
-- Đương nhiên, mẹ Tần không biết, kỳ thật, vô luận mẹ Trần có bận đến mấy, nhưng con gái mình đi nhà trẻ, mẹ Trần đã định xin nghỉ.
Chỉ là Trần Thần Hi đúng lúc ngăn cản, nũng nịu nói để mẹ nghỉ ngơi một ngày, mẹ Trần ngẫm lại Tần gia cũng sẽ không bạc đãi Thần Hi, hơn nữa trong nhà thật sự hơi bận, xin nghỉ một ngày sẽ chậm trễ rất nhiều việc, mới có thể xuất hiện một màn này.
Lúc trước Trần Thần Hi đột nhiên đổi nhà trẻ, đổi thành chung nhà trẻ với Tần Trường An cũng vì vậy.
Mẹ Lê cười nhìn cô ta một cái, biết bên trong khẳng định có việc, nhưng cũng không hỏi, bế Diệu Diệu lên, "Được rồi, thời gian không còn sớm, mau đi đi."
Mẹ Tần ừ một tiếng, "Đi nha."
Mẹ Tần xách Tần Trường An vào xe, Tần Trường An mở cửa kính, ló đầu ra, mắt trông mong nhìn về phía Diệu Diệu, khóc chít chít nói, "Vợ ợ, anh sẽ nhớ em!"
"Diệu Diệu cũng sẽ nhớ anh," mẹ Lê vẫy vẫy tay Diệu Diệu , "Tới, bảo bối, chào tạm biệt anh Trường An..."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, rướn người về phía đó...
Mẹ Lê? Theo cô đi về phía trước.
Diệu Diệu hự trong chốc lát, lấy một viên kẹo không biết từ đâu ra, bỏ vào trong tay Tần Trường An, nháy mắt to, "Ngọt, không khóc."
Mẹ Tần sửng sốt, "Ai u, Diệu Diệu của chúng ta thật ngoan nha," chính mình thích ăn kẹo, còn bỏ được cho người khác.
Tần Trường An ngẩn người, đột nhiên oa một tiếng bắt đầu lai nước mắt. Cầm kẹo, "Diệu Diệu em thật tốt!"
Chính mình không nỡ ăn còn muốn để cho hắn...... Hắn về sau nhất định phải đối xử với cô tốt hơn!
"-- Trở về anh sẽ mang đồ ăn ngon cho em!"
Trần Thần Hi nhìn từ đầu tới cuối sắc mặt đã cứng lại, nếu cô ta nhớ không nhầm, số kẹo này là Tần Trường An cho Diệu Diệu đi?? Hơn nữa... Tần Trường An cho ba cái.
...... Có phải bị ngốc không?!
.
Gần tới nhà trẻ, mẹ Tần nhớ ra chuyện gì đo, nói với Tần Trường An một câu, bảo hắn lát nữa dẫn Thần Hi vào, "Thần Hi là lần đầu tới nhà trẻ, hai đứa học cùng lớp với nhau, con là con trai, chăm sóc Thần Hi được không?"
-- Dù sao cũng là con nhà người ta, bị va chạm xấu hổ.
Tần Trường An giả vờ không nghe thấy, ngồi nghiêm chỉnh, như đang suy nghĩ.
Trước kia mẹ cũng bảo hắn chăm sóc em họ, nhưng ba hắn nói, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, nói thì phải làm được, chăm sóc em họ kia nhiều phiền toái a, còn cướp kẹo của hắn......
Hắn mới không ngốc đâu, tuyệt đối không đáp ứng!
Tần Trường An nghĩ, hơn nữa Trần Thần Hi còn cao hơn cả hắn... Sao phải chăm sóc...
"Hắc! Tần Trường An!" Mẹ Tần nói chuyện như đàn gảy tai trâu, nói hai lần nóng nảy, giả vờ muốn xách lỗ tai hắn, "Mẹ nói chuyện với con, giả vờ không nghe à?!"
Tần Trường An vội vàng che lại lỗ tai, "Mẹ, mẹ thật hung dữ!"
Tần Trường An cũng không phải lần đầu tiên đi nhà trẻ, sau khi xe dừng lại, Tần Trường An liền đẩy cửa xe chạy xuống. Quen cửa quen nẻo chạy tới cô giáo của hắn.
Mẹ Tần trừng mắt nhìn tấm lưng kia, sờ sờ đầu Thần Hi, "Tới, Thần Hi, chúng ta đi thôi."
Thật ra cũng không miễn cưỡng hắn.
Mẹ Tần đưa Trần Thần Hi tới chỗ hiệu trưởng, Trần Thần Hi mới vào lớp, cần phải đến chỗ hiệu trưởng đưa tin.
Mẹ Tần còn nói với hiệu trưởng hai câu, sau đó nói Trần Thần Hi ngoan ngoãn đi học, còn dặn dò mấy lần 4 giờ chiều Vương thúc sẽ đến đưa về mới đi.
"........."
Buổi chiều Tần Trường An trở về.
Sau khi xe dừng trong sân...
"Mẹ vợ! Diệu Diệu! Con đã trở về!!" Còn chưa về nhà, hắn đã đeo cặp sách chạy tới Lê gia, vừa chạy vừa gọi.
Mẹ Tần mở cửa: "........."
Mặt mẹ Tần tối sầm, "Thằng nhãi ranh!! Vợ con ở đây!"
Phi! Minh đều bị nhiễm nó gọi vợ!
"Ở đây?" Tần Trường An dừng chân, nghi hoặc.
Mẹ Tần không kiên nhẫn, "Ở đây! Ở đây! Không thể chơi ở đây a!"
Buổi chiều mẹ Tần ở nhà trông Tần Lạc Dương, không đi đón hắn. Rốt cuộc cũng không phải lần đầu tiên đi nhà trẻ, Vương thúc đón đưa cũng an toàn.
Tần Trường An đi rồi, Diệu Diệu mấy hôm nay đã quen chơi với hắn lại có hơi nhàm chán, mẹ Lê ở nhà không có việc gì, bèn bế cô tới đây chơi với mẹ Tần. Diệu Diệu cùng Tần Lạc Dương chơi, mẹ Lê cũng có thể nói chuyên với mẹ Tần.
Không nghĩ tới tên tiểu tử thúi này về đến nơi không thèm vào nhà, trực tiếp chạy sang Lê gia.
Tần Trường An lập tức đeo cặp sách chạy về nhà, "Diệu Diệu!!!"
Hắn ôm lấy Diệu Diệu đang chơi trên mặt đất, pi pi pi hôn khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn, "Diệu Diệu anh rất nhớ em!"
Đều một ngày không gặp cô!
Có câu nói, một ngày không gặp, như cách ba thu.
Hắn cảm thấy hắn đã cách thật nhiều thật nhiều thật nhiều mùa thu......
Mẹ Tần đưa Trần Thần Hi về nhà,sao khi vào nhà thấy một màn này, tức giận lột quả quýt, nói với mẹ Lê, "Tớ xem đứa con trai này cho cậu nuôi luôn!"
Mẹ Lê trêu ghẹo, "Kia vừa lúc, nhà của chúng tớ đang cần con trai đâu."
"Xách đi xách đi, nhanh chóng xách đi." Mẹ Tần xua xua tay, "Còn bớt lo."
Tuy nói như vậy, kỳ thật lại không tức giận, Diệu Diệu nho nhỏ ngoan ngoãn như vậy, mình lại còn ghen tị với Diệu Diệu a, lại nói, trước kia Tần Trường An cũng thích chạy ra ngoài, trẻ con đều như vậy.
Hai bà mẹ yên tâm để mấy đứa chơi với nhau, sau khi Tần Trường An trở về lại càng yên tâm, hai người ngồi ở một bên nói chuyện, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn vài lần, chỉ cần bọn họ không chơi đồ gì nguy hiểm thì mặc kệ.
"........."
Tần Trường An nhân cơ hội ôm Diệu Diệu vào trong phòng, lấy cặp sách nhỏ của mình ra, hiến vật quý nói, "Em xem anh mua gì này!"
Bên trong cặp sách có đủ loại kẹo và thạch trái cây, thạch trái cây không nhiều lắm, chỉ có mấy cái.
Diệu Diệu hôn hôn hắn, đôi mắt đều cười thành một đường thẳng "Não công!"
"Ai!" Tần Trường An vui vẻ đến không được, "Lại gọi một lần!"
Diệu Diệu bóc một viên kẹo mềm, cắn một miếng, giơ lên, ý bảo hắn cũng ăn.
Tần Trường An rất cảm động, cảm thấy Diệu Diệu thật tốt, cúi đầu cắn một miếng, không phòng bị bị chua nhăn mặt, lại không nỡ phun ra, cố gắng nuốt xuống. "Chua, không thể ăn, đổi một cái đi."
Diệu Diệu lắc đầu, "Không đổi! Ăn ngon!"
"...... Được rồi." Tần Trường An chần chờ nói, được Diệu Diệu hôn hai cái, lại không rối rắm nữa, lăn một vòng trên giường, ôm bả vai Diệu Diệu, "Diệu Diệu, em đi nhà trẻ với anh nha."
Hôm nay khi hắn đi mua kẹo cho Diệu Diệu, liền thấy hai bạn cùng lớp với hắn -- tiểu mập mạp hắn đã từng đánh nhau, lúc này một cô bé đang đi trước tiểu mập mạp.
Cô bé này hình như đang giận dỗi, đột nhiên dừng chân, quay đầu lại hỏi tiểu mập mạp, "Rốt cuộc cậu có yêu tớ không!"
Tiểu mập mạp dừng một chút, đô đô miệng, "Tiền tiêu vặt mỗi ngày của tớ chỉ có 3 đồng, mua đồ cho cậu hết 2 đồng rưỡi, cậu nói tớ có yêu cậu không?"
"........."
Cô bé nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế vui mừng quay đầu lại cầm tay cậu bé, còn hôn hôn mặt hắn ta!
"........."
Tần Trường An trong nháy mắt liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, nói không nên lời, dù sao chính là không thoải mái.
Hừ, hắn cũng có vợ! Hắn cũng muốn đi nhà trẻ với vợ...
Khuôn mặt bụ bẫm của Diệu Diệu đều nhăn dúm dó, đáng yêu muốn mạng, hỏi, "Nhà trẻ, có vui không?"
Tần Trường An ánh mắt sáng lên, "Rất vui!!"
Hắn liệt kê, "Nhà trẻ có cầu trượt! Ngồi lên là có thể trượt xương dưới... Xích đu, ngồi trên đi có thể lắc lư...... Còn có thật nhiều đồ vật..."
"Còn có rất nhiều chim nhỏ, nho nhỏ, còn có thể nói, nói chào buổi sáng..."
Tần Trường An có chút buồn rầu, "Còn có......"
"Đúng! Còn có thể mua đồ ăn vặt! Mua kẹo!"
"Em xem, đây là đồ anh mua ở nhà trẻ!"
Bên ngoài nhà trẻ sẽ bán đồ ăn vặt, hôm nay trước khi đi nhà trẻ hắn cố ý mang theo tiền mừng tuổi, quả nhiên mua được rất nhiều đồ ăn vặt.
Diệu Diệu đã ba tuổi, có thể bắt đầu tự hỏi một ít vấn đề, cô nghe hiểu từ mua kẹo này, chớp chớp mắt, lập tức nhão dính dính hôn hôn hắn, "Diệu Diệu muốn đi!"
Muốn ăn kẹo!
Muốn đi nhà trẻ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Một lúc sau, mới khuyên nhủ bản thân, cô ta là người trưởng thành, không chấp nhặt với trẻ con, chờ hắn trưởng thành tự nhiên sẽ biết cô ta nói đúng.
"........." Trần Thần Hi hoãn hoãn, lại lần nữa tham dự với họ.
.
Trần Thần Hi cũng không nhớ rõ vé số hay cái gì, trước kia cô ta chưa từng chú ý qua chuyện này, thậm chí ngay cả vé số là cái gì cũng không rõ ràng lắm, lại như thế nào sẽ nhớ rõ.
Cô ta biết địa ốc kiếm tiền, biết sau này mua sắm trên internet phát triển, nhưng nhà bọn họ căn bản không có tài chính đi đầu tư, chỉ có thể nhìn người khác kiếm tiền.
Cũng nhớ rõ mình xem qua không ít tiểu thuyết, bây giờ cũng đúng là năm tiểu thuyết internet bắt đầu phát triển... Nhưng xem qua cốt truyện đã sớm quên gần hết.
Chuyện duy nhất nhớ rõ ràng là chuyện của nam thần.
Người cô ta yêu thầm thời học sinh, mười mấy năm sau, lại xuất hiện trong TV, đã là doanh nhân thành đạt mọi người biết đến,nam thần đại chúng.
Không biết vì sao, Trần Thần Hi cảm thấy tâm hồn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó chậm rãi bắt đầu sưu tập tin tức của hắn, phát hiện lúc trước thiếu chút nữa cô ta là hàng xóm của nam thần...
Cho nên đời này cô ta trọng sinh trở về, mới có thể sớm đền bù tiếc nuối, chiếm phòng ở của Lê Diệu Diệu.
Nhưng mà, Tần Châu... Tần Trường An và Lê Diệu Diệu khi còn nhỏ đã thân thiết như vậy sao?
Trần Thần Hi nhìn Tần Trường An nắm tay Diệu Diệu, không vui nghĩ. Còn không phải là đi nhà trẻ, lại không phải về sau không gặp nhau nữa...
Tần Trường An kéo tay Diệu Diệu, hốc mắt đều đỏ, "Anh không muốn đi đi học..."
Muốn cùng Diệu Diệu cùng nhau...
"Diệu Diệu, muốn ôm một cái..."
Diệu Diệu mở cánh tay, "Ôm..." Còn lấy tay nhỏ vỗ vỗ hắn.
Tần Trường An ôm xong vui vẻ hơn một chút, không bao lâu, lại bắt đầu, "Diệu Diệu, anh sẽ nhớ em..."
"Em nhất định phải nhớ anh..."
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.
"Con không nghĩ ngủ ở nhà trẻ... Con muốn về nhà ngủ..."
"........." Số lần nhiều, Diệu Diệu liền không nghĩ đứng đó nữa, chân ê ẩm, quay lại ôm chân mẹ Lê, ngửa đầu, "Đói!"
Diệu Diệu đói bụng! Trở về uống sữa!
Nói được một nửa Tần Trường An sửng sốt.
Hai bà mẹ nhìn khuôn mặt dại ra của hắn, đồng thời bị chọc cười, trêu hắn, "Ha ha ha, con xem, buổi chiều không phải sẽ về nhà sao, dong dài, làm Diệu Diệu cũng không kiên nhẫn."
Tần Trường An thật sự sắp khóc.
Mẹ Tần ho khan, chột dạ, không dám trêu hắn nữa, "Diện Diệu đói bụng, phải đi về ăn cơm, chúng ta đi nhanh đi, đi sớm về sớm."
"Gạt người! Nhà trẻ 4 giờ mới tan học!" Mỗi ngày đều như vậy!
Tần Trường An thật bi phẫn (bi thương + phẫn nộ), trước kia hắn đều ăn cùng Diệu Diệu! Bây giờ ngay cả cùng nhau ăn cũng không được!
Ghét nhất người lớn!
"........."
Trần Thần Hi đeo cặp sách nhỏ đi tới, túm túm áo Tần Trường An, "Anh Trường An, chúng ta đi thôi."
Mẹ Lê sửng sốt, "Đây là?"
Mẹ Tần nhìn xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Diệu Diệu, "Trần gia, vừa lúc tiện đường, tớ thuận tiện đưa đi." Dù sao cũng tiện đường.
Trần gia thật sự đang bận, mấy ngày nay thấy mẹ Trần đều không rảnh rỗi, mỗi ngày đều mệt muốn chết.
Nhưng cô bé này rất hiểu chuyện, buổi sáng hôm nay chạy tới hỏi, có thể thuận tiện đưa cô bé đi học được không.
Mẹ Tần hỏi vì sao, đứa nhỏ này còn nói mẹ quá mệt mỏi, không nỡ để mẹ đưa đi học.
So với Tần Trường An khá hơn nhiều.
Tên tiểu tử thúi này đừng nói đau lòng mẹ, cả ngày không về nhà, khi không có Diệu Diệu suốt ngày chạy ra bên ngoài chơi, đến khi ăn cơm chiều mới trở về, có Diệu Diệu vậy càng đáng sợ, cơm chiều cũng không trở về.
-- Đương nhiên, mẹ Tần không biết, kỳ thật, vô luận mẹ Trần có bận đến mấy, nhưng con gái mình đi nhà trẻ, mẹ Trần đã định xin nghỉ.
Chỉ là Trần Thần Hi đúng lúc ngăn cản, nũng nịu nói để mẹ nghỉ ngơi một ngày, mẹ Trần ngẫm lại Tần gia cũng sẽ không bạc đãi Thần Hi, hơn nữa trong nhà thật sự hơi bận, xin nghỉ một ngày sẽ chậm trễ rất nhiều việc, mới có thể xuất hiện một màn này.
Lúc trước Trần Thần Hi đột nhiên đổi nhà trẻ, đổi thành chung nhà trẻ với Tần Trường An cũng vì vậy.
Mẹ Lê cười nhìn cô ta một cái, biết bên trong khẳng định có việc, nhưng cũng không hỏi, bế Diệu Diệu lên, "Được rồi, thời gian không còn sớm, mau đi đi."
Mẹ Tần ừ một tiếng, "Đi nha."
Mẹ Tần xách Tần Trường An vào xe, Tần Trường An mở cửa kính, ló đầu ra, mắt trông mong nhìn về phía Diệu Diệu, khóc chít chít nói, "Vợ ợ, anh sẽ nhớ em!"
"Diệu Diệu cũng sẽ nhớ anh," mẹ Lê vẫy vẫy tay Diệu Diệu , "Tới, bảo bối, chào tạm biệt anh Trường An..."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, rướn người về phía đó...
Mẹ Lê? Theo cô đi về phía trước.
Diệu Diệu hự trong chốc lát, lấy một viên kẹo không biết từ đâu ra, bỏ vào trong tay Tần Trường An, nháy mắt to, "Ngọt, không khóc."
Mẹ Tần sửng sốt, "Ai u, Diệu Diệu của chúng ta thật ngoan nha," chính mình thích ăn kẹo, còn bỏ được cho người khác.
Tần Trường An ngẩn người, đột nhiên oa một tiếng bắt đầu lai nước mắt. Cầm kẹo, "Diệu Diệu em thật tốt!"
Chính mình không nỡ ăn còn muốn để cho hắn...... Hắn về sau nhất định phải đối xử với cô tốt hơn!
"-- Trở về anh sẽ mang đồ ăn ngon cho em!"
Trần Thần Hi nhìn từ đầu tới cuối sắc mặt đã cứng lại, nếu cô ta nhớ không nhầm, số kẹo này là Tần Trường An cho Diệu Diệu đi?? Hơn nữa... Tần Trường An cho ba cái.
...... Có phải bị ngốc không?!
.
Gần tới nhà trẻ, mẹ Tần nhớ ra chuyện gì đo, nói với Tần Trường An một câu, bảo hắn lát nữa dẫn Thần Hi vào, "Thần Hi là lần đầu tới nhà trẻ, hai đứa học cùng lớp với nhau, con là con trai, chăm sóc Thần Hi được không?"
-- Dù sao cũng là con nhà người ta, bị va chạm xấu hổ.
Tần Trường An giả vờ không nghe thấy, ngồi nghiêm chỉnh, như đang suy nghĩ.
Trước kia mẹ cũng bảo hắn chăm sóc em họ, nhưng ba hắn nói, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, nói thì phải làm được, chăm sóc em họ kia nhiều phiền toái a, còn cướp kẹo của hắn......
Hắn mới không ngốc đâu, tuyệt đối không đáp ứng!
Tần Trường An nghĩ, hơn nữa Trần Thần Hi còn cao hơn cả hắn... Sao phải chăm sóc...
"Hắc! Tần Trường An!" Mẹ Tần nói chuyện như đàn gảy tai trâu, nói hai lần nóng nảy, giả vờ muốn xách lỗ tai hắn, "Mẹ nói chuyện với con, giả vờ không nghe à?!"
Tần Trường An vội vàng che lại lỗ tai, "Mẹ, mẹ thật hung dữ!"
Tần Trường An cũng không phải lần đầu tiên đi nhà trẻ, sau khi xe dừng lại, Tần Trường An liền đẩy cửa xe chạy xuống. Quen cửa quen nẻo chạy tới cô giáo của hắn.
Mẹ Tần trừng mắt nhìn tấm lưng kia, sờ sờ đầu Thần Hi, "Tới, Thần Hi, chúng ta đi thôi."
Thật ra cũng không miễn cưỡng hắn.
Mẹ Tần đưa Trần Thần Hi tới chỗ hiệu trưởng, Trần Thần Hi mới vào lớp, cần phải đến chỗ hiệu trưởng đưa tin.
Mẹ Tần còn nói với hiệu trưởng hai câu, sau đó nói Trần Thần Hi ngoan ngoãn đi học, còn dặn dò mấy lần 4 giờ chiều Vương thúc sẽ đến đưa về mới đi.
"........."
Buổi chiều Tần Trường An trở về.
Sau khi xe dừng trong sân...
"Mẹ vợ! Diệu Diệu! Con đã trở về!!" Còn chưa về nhà, hắn đã đeo cặp sách chạy tới Lê gia, vừa chạy vừa gọi.
Mẹ Tần mở cửa: "........."
Mặt mẹ Tần tối sầm, "Thằng nhãi ranh!! Vợ con ở đây!"
Phi! Minh đều bị nhiễm nó gọi vợ!
"Ở đây?" Tần Trường An dừng chân, nghi hoặc.
Mẹ Tần không kiên nhẫn, "Ở đây! Ở đây! Không thể chơi ở đây a!"
Buổi chiều mẹ Tần ở nhà trông Tần Lạc Dương, không đi đón hắn. Rốt cuộc cũng không phải lần đầu tiên đi nhà trẻ, Vương thúc đón đưa cũng an toàn.
Tần Trường An đi rồi, Diệu Diệu mấy hôm nay đã quen chơi với hắn lại có hơi nhàm chán, mẹ Lê ở nhà không có việc gì, bèn bế cô tới đây chơi với mẹ Tần. Diệu Diệu cùng Tần Lạc Dương chơi, mẹ Lê cũng có thể nói chuyên với mẹ Tần.
Không nghĩ tới tên tiểu tử thúi này về đến nơi không thèm vào nhà, trực tiếp chạy sang Lê gia.
Tần Trường An lập tức đeo cặp sách chạy về nhà, "Diệu Diệu!!!"
Hắn ôm lấy Diệu Diệu đang chơi trên mặt đất, pi pi pi hôn khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn, "Diệu Diệu anh rất nhớ em!"
Đều một ngày không gặp cô!
Có câu nói, một ngày không gặp, như cách ba thu.
Hắn cảm thấy hắn đã cách thật nhiều thật nhiều thật nhiều mùa thu......
Mẹ Tần đưa Trần Thần Hi về nhà,sao khi vào nhà thấy một màn này, tức giận lột quả quýt, nói với mẹ Lê, "Tớ xem đứa con trai này cho cậu nuôi luôn!"
Mẹ Lê trêu ghẹo, "Kia vừa lúc, nhà của chúng tớ đang cần con trai đâu."
"Xách đi xách đi, nhanh chóng xách đi." Mẹ Tần xua xua tay, "Còn bớt lo."
Tuy nói như vậy, kỳ thật lại không tức giận, Diệu Diệu nho nhỏ ngoan ngoãn như vậy, mình lại còn ghen tị với Diệu Diệu a, lại nói, trước kia Tần Trường An cũng thích chạy ra ngoài, trẻ con đều như vậy.
Hai bà mẹ yên tâm để mấy đứa chơi với nhau, sau khi Tần Trường An trở về lại càng yên tâm, hai người ngồi ở một bên nói chuyện, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn vài lần, chỉ cần bọn họ không chơi đồ gì nguy hiểm thì mặc kệ.
"........."
Tần Trường An nhân cơ hội ôm Diệu Diệu vào trong phòng, lấy cặp sách nhỏ của mình ra, hiến vật quý nói, "Em xem anh mua gì này!"
Bên trong cặp sách có đủ loại kẹo và thạch trái cây, thạch trái cây không nhiều lắm, chỉ có mấy cái.
Diệu Diệu hôn hôn hắn, đôi mắt đều cười thành một đường thẳng "Não công!"
"Ai!" Tần Trường An vui vẻ đến không được, "Lại gọi một lần!"
Diệu Diệu bóc một viên kẹo mềm, cắn một miếng, giơ lên, ý bảo hắn cũng ăn.
Tần Trường An rất cảm động, cảm thấy Diệu Diệu thật tốt, cúi đầu cắn một miếng, không phòng bị bị chua nhăn mặt, lại không nỡ phun ra, cố gắng nuốt xuống. "Chua, không thể ăn, đổi một cái đi."
Diệu Diệu lắc đầu, "Không đổi! Ăn ngon!"
"...... Được rồi." Tần Trường An chần chờ nói, được Diệu Diệu hôn hai cái, lại không rối rắm nữa, lăn một vòng trên giường, ôm bả vai Diệu Diệu, "Diệu Diệu, em đi nhà trẻ với anh nha."
Hôm nay khi hắn đi mua kẹo cho Diệu Diệu, liền thấy hai bạn cùng lớp với hắn -- tiểu mập mạp hắn đã từng đánh nhau, lúc này một cô bé đang đi trước tiểu mập mạp.
Cô bé này hình như đang giận dỗi, đột nhiên dừng chân, quay đầu lại hỏi tiểu mập mạp, "Rốt cuộc cậu có yêu tớ không!"
Tiểu mập mạp dừng một chút, đô đô miệng, "Tiền tiêu vặt mỗi ngày của tớ chỉ có 3 đồng, mua đồ cho cậu hết 2 đồng rưỡi, cậu nói tớ có yêu cậu không?"
"........."
Cô bé nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế vui mừng quay đầu lại cầm tay cậu bé, còn hôn hôn mặt hắn ta!
"........."
Tần Trường An trong nháy mắt liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, nói không nên lời, dù sao chính là không thoải mái.
Hừ, hắn cũng có vợ! Hắn cũng muốn đi nhà trẻ với vợ...
Khuôn mặt bụ bẫm của Diệu Diệu đều nhăn dúm dó, đáng yêu muốn mạng, hỏi, "Nhà trẻ, có vui không?"
Tần Trường An ánh mắt sáng lên, "Rất vui!!"
Hắn liệt kê, "Nhà trẻ có cầu trượt! Ngồi lên là có thể trượt xương dưới... Xích đu, ngồi trên đi có thể lắc lư...... Còn có thật nhiều đồ vật..."
"Còn có rất nhiều chim nhỏ, nho nhỏ, còn có thể nói, nói chào buổi sáng..."
Tần Trường An có chút buồn rầu, "Còn có......"
"Đúng! Còn có thể mua đồ ăn vặt! Mua kẹo!"
"Em xem, đây là đồ anh mua ở nhà trẻ!"
Bên ngoài nhà trẻ sẽ bán đồ ăn vặt, hôm nay trước khi đi nhà trẻ hắn cố ý mang theo tiền mừng tuổi, quả nhiên mua được rất nhiều đồ ăn vặt.
Diệu Diệu đã ba tuổi, có thể bắt đầu tự hỏi một ít vấn đề, cô nghe hiểu từ mua kẹo này, chớp chớp mắt, lập tức nhão dính dính hôn hôn hắn, "Diệu Diệu muốn đi!"
Muốn ăn kẹo!
Muốn đi nhà trẻ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook