Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông đầu trọc đáng yêu, thấy một màn này, khóe miệng giật giật.
...... Lợi hại a.
Vì thế ông gõ gõ cửa sổ, "Đi ra cho tôi."
Những người chưa ngủ trong lớp đều nhìn qua, hít một hơi khí lạnh, bút trong tay bạn học Tiểu Liều đều bị dọa rơi xuống, nhanh chóng nhìn về phía Tần Trường An --
Chỉ thấy Tần Trường An như không có việc gì, còn đưa quạt cho Tiểu Liễu, dặn dò quạt cho Diệu Diệu một lát...... Sau đó mới khép vở đi ra bên ngoài.
"........."
Bạn học trong lớp đều trợn mắt há mồm.
Một chữ hình dung đi, trời.
Chủ nhiệm dẫn hắn đi đến văn phòng, xoa xoa cái trán, sự tức giânn đã bị đè ép xuống, có chút đau đầu, hơi nghiêm khắc, "Tần Trường An, thầy vẫn luôn tin tưởng em là một người có quy hoạch, không phải người chỉ biết nhìn trước mắt."
"Thầy cũng đã trải qua cái tuổi này, biết tuổi này nó như thế nào, nhưng trước mắt, thầy nói trước mắt, việc quan trọng nhất của các em là học tập! Khi nào nên làm những việc gì, thành tích không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của các em......"
"Bây giờ em không có gì trong tay, làm cách nào để chăm lo cho em ấy, đây là đang chậm trễ em cũng chậm trễ em ấy có biết không?!"
Tần Trường An gật đầu, tuy chủ nhiệm lớp trọc đầu sớm, nhưng kỳ thật tuổi cũng không quá lớn, là một người trách nhiệm cũng rất đáng yêu, chưa bao giờ đánh chửi học sinh, đối xử bình đẳng, các bạn trong lớp đều rất thích ông.
Cho nên cũng không chống đối ông.
Thật ra hắn không phải không có gì cả, trên thực tế, hắn đã bắt đầu đi theo ba học tập, thậm chí đã bắt đầu thành công có tiền lãi... Tuy rằng phần lớn đều dựa vào mặt mũi của ba.
Nhưng hắn không cảm thấy việc này có gì đáng xấu hổ, đó là ba hắn, làm thương nhân, tối kỵ chính là có tài nguyên không lợi dụng còn tỏ ra thanh cao.
Hắn không muốn khi mua đồ cho Diệu Diệu phát hiện không đủ tiền, muốn nuôi Diệu Diệu béo một chút, tiền cần phải có.
Cho nên có Diệu Diệu, sao hắn có thể lùi về phía sau? Trên thực tế, vừa nhớ tới cô, trong lòng hắn sẽ có một cỗ sức mạnh làm hắn nỗ lực, "Em ngồi ở phía sau sẽ dễ dàng học tập."
Chủ nhiệm lớp hơi nghẹn. Ngồi như vậy em còn có tâm tư học tập a?
Tần Trường An nhìn ra ý của ông, hỏi lại, "Trước kia không phải bọn em vẫn như vậy sao?" Trước kia hắn và Diệu Diệu vẫn như vậy a.
"Tương phản, không chăm sóc được Diệu Diệu em mới có thể lo lắng đề phòng, vậy mới chậm trễ học tập."
Buổi tình của chủ nhiệm lớp đều vặn vẹo...... Bọn trẻ bây giờ đều nói lời âu yếm như vậy sao?!
Hơn nữa thế nhưng ông còn cảm thấy có đạo lý, vẫn luôn lo lắng, không bằng chăm sóc xong lại toàn tâm học tập...
Tần Trường An không cười, hắn nghiêm túc.
Sắc mặt chủ nhiệm lớp ngưng trọng thật lâu, mới nghiêm túc thở dài hỏi, "Vậy các em có thể bảo đảm duy trì thành tích hiện tại không?"
Ông cũng đã trải qua cái tuổi này, đương nhiên biết trong tình huống này, cứng rắn tách hai người ra thì không được. Nếu có tự chủ, tình hình học tập không giảm xuống ông cũng không quản.
Tần Trường An gật đầu, híp híp mắt, "Nhưng sao thầy lại hỏi vậy, bọn em vẫn luôn là loại quan hệ này a, lại không có thay đổi, tình hình học tập sao có thể giảm?"
"Vẫn luôn là?!" Thầy Trịnh kinh ngạc, "Không phải hai em mới bắt đầu sao?!"
Tần Trường An cười, "Từ lúc 6 tuổi em đã gọi ba mẹ Diệu Diệu là ba vợ mẹ vợ, sau đó vẫn không thay đổi."
Sáu tuổi...
Trong đầu thầy Trịnh nhảy ra một từ -- con rể nuôi từ nhỏ, sau đó ông nhìn bộ dạng không thèm để ý của Tần Trường An, lại hủy diệt cái từ này. Lại nghĩ đến Tần gia và Lê gia... Tự cho là lý giải, những gia đình kiểu này thường hứa hôn cho bọn trẻ sớm.
Vậy cũng có thể lý giải, không trách được phụ huynh còn gọi điện thoại cho ông để Trường An và Diệu Diệu ngồi cùng nhau
Thầy Trịnh, "Số điện thoại của phụ huynh em đâu?"
Vốn dĩ ông không định để phụ huynh biết, nhưng nếu gia trưởng biết tình huống này... Ông quyết định lại hơi do dự.
Tần Trường An không ngại chút nào, đọc số điện thoại, còn hữu nghị nhắc ông, gọi WeChat tương đối tốt, ba mẹ và ba mẹ vợ đều thích WeChat.
"........." Biểu tình của thầy Trịnh giống như nuốt phải ruồi bọ.
"Nhưng mà..." Tần Trường An phảng phất như đang nói đùa mà lơ đang hỏi, "Vì sao thầy nghĩ rằng bây giờ bọn em mới ở bên nhau? Có người nói cho thầy biết lúc nào bọn em ở bên nhau?"
Thầy Trịnh ngẩn người, phản ứng rất nhanh, lại không đáp lời, "Không có, chính là nhìn hai em quá thân mật."
Tuy rằng cáo trạng không tốt lắm, nhưng thầy Trịnh cũng không có khả năng bán đứng học sinh của mình...... Được rồi, căn bản ông cũng không biết là ai, người kia chỉ viết một bức thư nặc danh gửi cho ông.
Tần Trường An không nói tới đề tài này nữa, chỉ nhìn biểu tình của thầy Trịnh là biết.
Ông không còn lời nào để nói, trong đầu nghĩ một đứa trẻ mà đầu óc linh hoạt như vậy làm gì... Bình thường ở trước mặt Diệu Diệu cũng không thấy không bình thường như vậy a.
Sau khi đi, thầy Trịnh mới thêm số WeChat, "Xin chào? Tôi là chủ nhiệm lớp của Tần Trường An..."
"Đúng vậy, chính là muốn cùng gia đình nói về chuyện của Tần Trường An và bạn học Lê Diệu Diệu...... Không, không có chuyện lớn... Nhưng mà, gia đình có biết hai em ấy ở bên nhau không?"
"........."
Bên kia tĩnh tĩnh, an tĩnh làm Trịnh Vũ hơi nhăn mày lo lắng, sau đó bên kia đột nhiên kích động, "-- Nhãi ranh này rốt cuộc thành công?!"
Làm cha mẹ, bọn họ đương nhiên biết rõ tâm tư của Tần Trường An với Diệu Diệu, nhưng đã nhiều năm như vậy...... Ba Lê lại ghét bỏ Tần Trường An, kỳ thật cũng đã chấp nhận hắn trở thành con rể mình.
Mẹ Tần và ba hắn cũng chỉ mong, dù sao cũng là con trai nhà mình thích con gái nhà người ta trước.
"Tôi còn tưởng rằng phải kéo dài tới đại học hắn mới có thể thành công!"
Còn chuyện có thể chậm trễ học tập hay không, nhưng thôi đi, hắn vì vợ nên mới học đó!
"........."
Mẹ Tần một hồi vui mừng, thật lâu sau, mới nhớ tới chủ nhiệm lớp đáng thương, hỏi một câu, "Ngượng ngùng, thầy Trịnh muốn nói gì vậy?"
Thầy Trịnh: "........."
"...... Không có gì." Ông mỉm cười nói.
Tần Trường An làm người đi điều tra chuyện này, sau đó liền trở về chỗ ngồi, lúc này Diệu Diệu còn chưa dậy.
Mấy người tỉnh lại quan tâm nhìn qua, Tần Trường An nhướng mày tỏ vẻ không có chuyện gì, tiếp tục lấy lại cái quạt và làm bài tập, chăm sóc Diệu Diệu cẩn thận tỉ mỉ.
Các bạn học tức khắc kích động, giống như mình đánh thắng trận, sôi nổi dựng ngón tay cái.
Chỉ phục cậu.
Sau đó mẹ Tần nhắn tin tới, khen ngợi hắn một hồi.
Nói như thế nào đây, rõ ràng trưởng bối hai nhà đều đã cam chịu chuyện này, nhưng khi con trai nhà mình thật sự dụ dỗ được Diệu Diệu trở thành con dâu nhà mình, mẹ Tần thật đúng là vui vẻ, không hiểu vì sao lại kích động..
Không được, mình phải tới Lê gia một chuyến.
Buổi chiều Tần Trường An nắm tay Diệu Diệu đi về, ngồi ở trong xe làm cách nào cũng không chịu buông ta, đầu chạm đầu nói chuyện, thường xuyên phát ra tiếng cười.
Bên ngoài nóng như cái lồng hấp, trong xe mở điều hòa, tốt hơn rất nhiều.
Xem show truyền hình xong, Diệu Diệu đẩy đẩy Tần Trường An, "Trường An, lấy hộp kem giúp em..."
Tần Trường An mở tủ lạnh nhỏ trong xe ra, lấy ra hai vị khác nhau "Muốn ăn vị nào?"
Diệu Diệu thực rối rắm, "Dâu tây đi."
Kỳ thật vị khác cũng muốn ăn QWQ.
Tần Trường An đưa dâu tây cho cô, mình thì mở ra một hộp khác.
Hai người một lần nữa đầu chạm trán dựa vào nhau, Diệu Diệu xem phim, Tần Trường An xem cô, trong lúc nhất thời, trong xe đều là tiếng cười của hai người.
Diệu Diệu cười đôi mắt cong cong, đôi mắt cũng chưa dời đi, tiếp tục múc kem trong hộp, bất quá --
Cô cúi đầu nhìn, hết.
Kem không biết đã hết từ lúc nào...
Cái đuôi nhỏ của Diệu Diệu buồn bã từ từ hạ xuống, một hộp thật ít nha... Nhưng trước khi ăn cơm Trường An khẳng định sẽ không cho cô ăn nữa...
Diệu Diệu nhìn về phía nửa hộp kem của Tần Trường An.
Cô lắc lắc cái đuôi, rụt rè thò lại gần dùng tay nhỏ cào cáo hắn.
Tim Tần Trường An đều bị cô cào mềm, "... Làm sao vậy?"
Diệu Diệu chớp chớp mắt, nhỏ giọng làm nũng, "Kem của anh là vị gì a?" Cô muốn nếm thử.
-- Chỉ cần một miếng nhỏ là được, Diệu Diệu tưởng tượng, nhịn không được liếm liếm môi.
Tần Trường An đang định nói, ánh mắt liền dừng trên môi cô... Phấn phấn nộn nộn, giống như hoa anh đào, nhất định ăn rất ngon.
Mềm mại, qq...
"........."
Tần Trường An không biết mình đang làm gì, ôm đầu cô, đột nhiên cúi đầu hôn lên.
"........." Diệu Diệu thong thả chớp chớp mắt.
Sắc mặt Tần Trường An đỏ bừng, tim đập cơ hồ muốn nhảy ra, tầm mắt lại nhịn không được dính lên, mạnh mẽ không hoảng hốt, "Không, không phải nói muốn nếm thử?"
Liền,... Muốn hay không... Lại...
Xe đột nhiên quơ quơ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tài xế già * cẩu độc thân * Vương: Trượt tay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
...... Lợi hại a.
Vì thế ông gõ gõ cửa sổ, "Đi ra cho tôi."
Những người chưa ngủ trong lớp đều nhìn qua, hít một hơi khí lạnh, bút trong tay bạn học Tiểu Liều đều bị dọa rơi xuống, nhanh chóng nhìn về phía Tần Trường An --
Chỉ thấy Tần Trường An như không có việc gì, còn đưa quạt cho Tiểu Liễu, dặn dò quạt cho Diệu Diệu một lát...... Sau đó mới khép vở đi ra bên ngoài.
"........."
Bạn học trong lớp đều trợn mắt há mồm.
Một chữ hình dung đi, trời.
Chủ nhiệm dẫn hắn đi đến văn phòng, xoa xoa cái trán, sự tức giânn đã bị đè ép xuống, có chút đau đầu, hơi nghiêm khắc, "Tần Trường An, thầy vẫn luôn tin tưởng em là một người có quy hoạch, không phải người chỉ biết nhìn trước mắt."
"Thầy cũng đã trải qua cái tuổi này, biết tuổi này nó như thế nào, nhưng trước mắt, thầy nói trước mắt, việc quan trọng nhất của các em là học tập! Khi nào nên làm những việc gì, thành tích không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của các em......"
"Bây giờ em không có gì trong tay, làm cách nào để chăm lo cho em ấy, đây là đang chậm trễ em cũng chậm trễ em ấy có biết không?!"
Tần Trường An gật đầu, tuy chủ nhiệm lớp trọc đầu sớm, nhưng kỳ thật tuổi cũng không quá lớn, là một người trách nhiệm cũng rất đáng yêu, chưa bao giờ đánh chửi học sinh, đối xử bình đẳng, các bạn trong lớp đều rất thích ông.
Cho nên cũng không chống đối ông.
Thật ra hắn không phải không có gì cả, trên thực tế, hắn đã bắt đầu đi theo ba học tập, thậm chí đã bắt đầu thành công có tiền lãi... Tuy rằng phần lớn đều dựa vào mặt mũi của ba.
Nhưng hắn không cảm thấy việc này có gì đáng xấu hổ, đó là ba hắn, làm thương nhân, tối kỵ chính là có tài nguyên không lợi dụng còn tỏ ra thanh cao.
Hắn không muốn khi mua đồ cho Diệu Diệu phát hiện không đủ tiền, muốn nuôi Diệu Diệu béo một chút, tiền cần phải có.
Cho nên có Diệu Diệu, sao hắn có thể lùi về phía sau? Trên thực tế, vừa nhớ tới cô, trong lòng hắn sẽ có một cỗ sức mạnh làm hắn nỗ lực, "Em ngồi ở phía sau sẽ dễ dàng học tập."
Chủ nhiệm lớp hơi nghẹn. Ngồi như vậy em còn có tâm tư học tập a?
Tần Trường An nhìn ra ý của ông, hỏi lại, "Trước kia không phải bọn em vẫn như vậy sao?" Trước kia hắn và Diệu Diệu vẫn như vậy a.
"Tương phản, không chăm sóc được Diệu Diệu em mới có thể lo lắng đề phòng, vậy mới chậm trễ học tập."
Buổi tình của chủ nhiệm lớp đều vặn vẹo...... Bọn trẻ bây giờ đều nói lời âu yếm như vậy sao?!
Hơn nữa thế nhưng ông còn cảm thấy có đạo lý, vẫn luôn lo lắng, không bằng chăm sóc xong lại toàn tâm học tập...
Tần Trường An không cười, hắn nghiêm túc.
Sắc mặt chủ nhiệm lớp ngưng trọng thật lâu, mới nghiêm túc thở dài hỏi, "Vậy các em có thể bảo đảm duy trì thành tích hiện tại không?"
Ông cũng đã trải qua cái tuổi này, đương nhiên biết trong tình huống này, cứng rắn tách hai người ra thì không được. Nếu có tự chủ, tình hình học tập không giảm xuống ông cũng không quản.
Tần Trường An gật đầu, híp híp mắt, "Nhưng sao thầy lại hỏi vậy, bọn em vẫn luôn là loại quan hệ này a, lại không có thay đổi, tình hình học tập sao có thể giảm?"
"Vẫn luôn là?!" Thầy Trịnh kinh ngạc, "Không phải hai em mới bắt đầu sao?!"
Tần Trường An cười, "Từ lúc 6 tuổi em đã gọi ba mẹ Diệu Diệu là ba vợ mẹ vợ, sau đó vẫn không thay đổi."
Sáu tuổi...
Trong đầu thầy Trịnh nhảy ra một từ -- con rể nuôi từ nhỏ, sau đó ông nhìn bộ dạng không thèm để ý của Tần Trường An, lại hủy diệt cái từ này. Lại nghĩ đến Tần gia và Lê gia... Tự cho là lý giải, những gia đình kiểu này thường hứa hôn cho bọn trẻ sớm.
Vậy cũng có thể lý giải, không trách được phụ huynh còn gọi điện thoại cho ông để Trường An và Diệu Diệu ngồi cùng nhau
Thầy Trịnh, "Số điện thoại của phụ huynh em đâu?"
Vốn dĩ ông không định để phụ huynh biết, nhưng nếu gia trưởng biết tình huống này... Ông quyết định lại hơi do dự.
Tần Trường An không ngại chút nào, đọc số điện thoại, còn hữu nghị nhắc ông, gọi WeChat tương đối tốt, ba mẹ và ba mẹ vợ đều thích WeChat.
"........." Biểu tình của thầy Trịnh giống như nuốt phải ruồi bọ.
"Nhưng mà..." Tần Trường An phảng phất như đang nói đùa mà lơ đang hỏi, "Vì sao thầy nghĩ rằng bây giờ bọn em mới ở bên nhau? Có người nói cho thầy biết lúc nào bọn em ở bên nhau?"
Thầy Trịnh ngẩn người, phản ứng rất nhanh, lại không đáp lời, "Không có, chính là nhìn hai em quá thân mật."
Tuy rằng cáo trạng không tốt lắm, nhưng thầy Trịnh cũng không có khả năng bán đứng học sinh của mình...... Được rồi, căn bản ông cũng không biết là ai, người kia chỉ viết một bức thư nặc danh gửi cho ông.
Tần Trường An không nói tới đề tài này nữa, chỉ nhìn biểu tình của thầy Trịnh là biết.
Ông không còn lời nào để nói, trong đầu nghĩ một đứa trẻ mà đầu óc linh hoạt như vậy làm gì... Bình thường ở trước mặt Diệu Diệu cũng không thấy không bình thường như vậy a.
Sau khi đi, thầy Trịnh mới thêm số WeChat, "Xin chào? Tôi là chủ nhiệm lớp của Tần Trường An..."
"Đúng vậy, chính là muốn cùng gia đình nói về chuyện của Tần Trường An và bạn học Lê Diệu Diệu...... Không, không có chuyện lớn... Nhưng mà, gia đình có biết hai em ấy ở bên nhau không?"
"........."
Bên kia tĩnh tĩnh, an tĩnh làm Trịnh Vũ hơi nhăn mày lo lắng, sau đó bên kia đột nhiên kích động, "-- Nhãi ranh này rốt cuộc thành công?!"
Làm cha mẹ, bọn họ đương nhiên biết rõ tâm tư của Tần Trường An với Diệu Diệu, nhưng đã nhiều năm như vậy...... Ba Lê lại ghét bỏ Tần Trường An, kỳ thật cũng đã chấp nhận hắn trở thành con rể mình.
Mẹ Tần và ba hắn cũng chỉ mong, dù sao cũng là con trai nhà mình thích con gái nhà người ta trước.
"Tôi còn tưởng rằng phải kéo dài tới đại học hắn mới có thể thành công!"
Còn chuyện có thể chậm trễ học tập hay không, nhưng thôi đi, hắn vì vợ nên mới học đó!
"........."
Mẹ Tần một hồi vui mừng, thật lâu sau, mới nhớ tới chủ nhiệm lớp đáng thương, hỏi một câu, "Ngượng ngùng, thầy Trịnh muốn nói gì vậy?"
Thầy Trịnh: "........."
"...... Không có gì." Ông mỉm cười nói.
Tần Trường An làm người đi điều tra chuyện này, sau đó liền trở về chỗ ngồi, lúc này Diệu Diệu còn chưa dậy.
Mấy người tỉnh lại quan tâm nhìn qua, Tần Trường An nhướng mày tỏ vẻ không có chuyện gì, tiếp tục lấy lại cái quạt và làm bài tập, chăm sóc Diệu Diệu cẩn thận tỉ mỉ.
Các bạn học tức khắc kích động, giống như mình đánh thắng trận, sôi nổi dựng ngón tay cái.
Chỉ phục cậu.
Sau đó mẹ Tần nhắn tin tới, khen ngợi hắn một hồi.
Nói như thế nào đây, rõ ràng trưởng bối hai nhà đều đã cam chịu chuyện này, nhưng khi con trai nhà mình thật sự dụ dỗ được Diệu Diệu trở thành con dâu nhà mình, mẹ Tần thật đúng là vui vẻ, không hiểu vì sao lại kích động..
Không được, mình phải tới Lê gia một chuyến.
Buổi chiều Tần Trường An nắm tay Diệu Diệu đi về, ngồi ở trong xe làm cách nào cũng không chịu buông ta, đầu chạm đầu nói chuyện, thường xuyên phát ra tiếng cười.
Bên ngoài nóng như cái lồng hấp, trong xe mở điều hòa, tốt hơn rất nhiều.
Xem show truyền hình xong, Diệu Diệu đẩy đẩy Tần Trường An, "Trường An, lấy hộp kem giúp em..."
Tần Trường An mở tủ lạnh nhỏ trong xe ra, lấy ra hai vị khác nhau "Muốn ăn vị nào?"
Diệu Diệu thực rối rắm, "Dâu tây đi."
Kỳ thật vị khác cũng muốn ăn QWQ.
Tần Trường An đưa dâu tây cho cô, mình thì mở ra một hộp khác.
Hai người một lần nữa đầu chạm trán dựa vào nhau, Diệu Diệu xem phim, Tần Trường An xem cô, trong lúc nhất thời, trong xe đều là tiếng cười của hai người.
Diệu Diệu cười đôi mắt cong cong, đôi mắt cũng chưa dời đi, tiếp tục múc kem trong hộp, bất quá --
Cô cúi đầu nhìn, hết.
Kem không biết đã hết từ lúc nào...
Cái đuôi nhỏ của Diệu Diệu buồn bã từ từ hạ xuống, một hộp thật ít nha... Nhưng trước khi ăn cơm Trường An khẳng định sẽ không cho cô ăn nữa...
Diệu Diệu nhìn về phía nửa hộp kem của Tần Trường An.
Cô lắc lắc cái đuôi, rụt rè thò lại gần dùng tay nhỏ cào cáo hắn.
Tim Tần Trường An đều bị cô cào mềm, "... Làm sao vậy?"
Diệu Diệu chớp chớp mắt, nhỏ giọng làm nũng, "Kem của anh là vị gì a?" Cô muốn nếm thử.
-- Chỉ cần một miếng nhỏ là được, Diệu Diệu tưởng tượng, nhịn không được liếm liếm môi.
Tần Trường An đang định nói, ánh mắt liền dừng trên môi cô... Phấn phấn nộn nộn, giống như hoa anh đào, nhất định ăn rất ngon.
Mềm mại, qq...
"........."
Tần Trường An không biết mình đang làm gì, ôm đầu cô, đột nhiên cúi đầu hôn lên.
"........." Diệu Diệu thong thả chớp chớp mắt.
Sắc mặt Tần Trường An đỏ bừng, tim đập cơ hồ muốn nhảy ra, tầm mắt lại nhịn không được dính lên, mạnh mẽ không hoảng hốt, "Không, không phải nói muốn nếm thử?"
Liền,... Muốn hay không... Lại...
Xe đột nhiên quơ quơ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tài xế già * cẩu độc thân * Vương: Trượt tay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook