Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Còn một hai tháng nữa là thi thử, tuy không quan trọng bằng thi đại học, nhưng cũng rất được coi trọng, Sở Giáo Dục ở các thành phố đều tổ chức thi thử.
Trước khi thi, các giáo viên đã bắt đầu nôn nóng, sôi nổi tăng lượng kiến thức, ngay cả cuối tuần cũng bị chiếm đoạt, thậm chí thời gian tập thể dục giữa giờ cũng bị cắt bỏ.
Chủ nhiệm lớp lo lắng áp lực quá lớn, không biết tìm mấy bộ phim điện ảnh từ nơi nào, cũ không thể cũ hơn được nữa, cho bọn họ xem để giảm bớt áp lực. Còn chuyên môn dùng 2 tiết để giáo dục tâm hồn, tỏ vẻ thành tích không được cũng không có nghĩa là người này không được, nghĩa là... Sinh mệnh quan trọng nhất thi không tốt không nên nhảy lầu...
Các bạn học gan lớn thở dài hai tiếng, "Vậy thi tốt, lúc về có được đi liên hoan không thầy?"
Chủ nhiệm lớp sờ sờ đầu, "Đi!"
Cả lớp cười ha ha, trạng thái thật sự nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng nên học tập vẫn phải học tập.
Tần Trường An tay trái cầm tay Diệu Diệu, tay phải làm bài, biểu tình chuyên chú, qua một tiết mới ngẩng đầu, vặn cổ, đặt bài thi đã làm xong xuống gầm bàn.
Người ngồi cùng bàn thấy, vội vàng duỗi tay, "Anh Tần! Đại thần! Bài thi cho tớ mượn chép chút!"
Giáo viên cứ nghĩ học sinh là siêu nhân, ai cũng có tốc độ làm bài như Tần Trường An.
Giáo viên phát ba tờ đề, nói là đề thi thử hai năm trước, để bọn họ xem cấu trúc đề thi, tiết này làm xong một đề, hai đề còn lại về nhà làm, sáng mai chữa đề.
...... Một môn về nhà làm hai đề, tổng cộng nhiều môn như vậy, bọn họ không ăn không uống không ngủ mẹ nó cũng không làm xong a!
May mà mình có bạn ngồi cùng bàn đáng tin.
Tần Trường An buông bút, cũng không thèm để ý, "Ba tờ dưới cùng, cầm đi đi."
Nói xong liền đứng lên, chuyển hướng Diệu Diệu, sờ sờ đầu cô, "Có đói bụng không?"
Bọn học sinh dùng não tương đối nhiều, hơn nữa còn ở giai đoạn phát triển, cho nên giờ ra chơi, đều sẽ có rất nhiều người đi quầy bán quà vặt, mua ít đồ ăn lót lót bụng.
Diệu Diệu ghé vào trên bàn học, "Hình như có một chút."
Tần Trường An kéo cô lên, "Vậy đi, chúng ta đi mua ít đồ ăn."
Ngồi cùng bàn vội vàng ngẩng đầu, vừa chép vừa kêu, "Anh Tần! Mua giúp tớ chai nước!"
Tần Trường An tùy ý vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đã biết.
Đầu tháng ba tầng này rất yên tĩnh, phần lớn học sinh đều không ra ngoài, ở phòng học liều mạng làm bài tập, Tần Trường An vừa đi vừa cùng Diệu Diệu nói nói cười cười.
Đi ngang qua lớp nào đó, liền nhìn thấy mẹ Trần đang véo lỗ tai Trần Thần Hi, không biết đang khóc lóc mắng chuyện gì, giáo viên ở một bên khuyên, cãi cọ ầm ĩ, ồn ào như đang ở ngoài chợ.
Trần Thần Hi ở chỗ này cũng coi như là có ít tiếng tăm, nguyên nhân chủ yếu chính là cô ta biết trang điểm, ở vườn trường rất là bắt mắt......
Không ít người đều giả vờ cố ý vô tình đứng ở đó.
Tối hôm qua mẹ Trần bị Trần Thần Hi thuyết phục, nhưng lại hơi nghi ngờ, sáng nay liền tới trường, hỏi bạn cùng lớp và giáo viên, sau đó phát hiện mình bị con gái lừa...
-- Không chỉ là chuyện này, còn có vấn đề về thành tích... Trần Thần Hi hiện tại đứng thứ 43 trong lớp, tổng cộng chỉ 50 học sinh, mỗi lần bà hỏi thành tích, Trần Thần Hi lại trả lời bình thường,...đứng thứ 20 đi.
Mẹ Trần tức khóc, bà thật không nghĩ tới con gái mình là người như vậy.
Bà và ba Trần cũng không có yêu cầu gì, nhưng nó không thể làm chuyện như vậy! Mất mặt!
Trần Thần Hi không nói chuyện.
Trước khi cô ta trọng sinh đã không học rất nhiều năm, tri thức đã quên từ lâu, tiểu học còn tốt, có thể ứng phó, đến sơ trung thì không được.
Nhưng cô ta lại cảm thấy mình trọng sinh, không thích làm bài, tâm tư cũng không đặt trên phương diện này...... Đều có nam thần, còn học tập làm cái gì... Cho nên thành tích từ từ lùi lại.
Cô ta bị túm lảo đảo một cái, không cẩn thận chú ý tới Tần Trường An và Lê Diệu Diệu, tức khắc có điểm muốn khóc.
Cô ta kỳ thật không rõ, Lê Diệu Diệu như một đứa bé, còn chưa nẩy nở, lại lười biếng, cô ta xinh đẹp hơn nhiều, vì sao cô ta cũng không thực học tập, đãi ngộ liền hoàn toàn không giống nhau đâu?
Rõ ràng đời này hắn biết cô ta trước, không phải sao?
Tần Trường An và Lê Diệu Diệu nhìn hai cái, liền không chú ý nữa, tiếp tục đi mua đồ.
Sau này Trần Thần Hi như thế nào bọn họ cũng không quan tâm, chỉ cần cô ta không xuất hiện chướng mắt, ở trong mắt bọn họ, Trần Thần Hi còn không quan trọng bằng cái bánh mì.
Có thể là sắp vào giờ học, người bên trong đã dần dần ít đi, cũng không quá chen chúc, Tần Trường An và Diệu Diệu còn rất sung sướng.
Sau đó Trần Thần Hi biến mất, nghe nói là chuyển trường, cũng không biết chuyển tới đâu, thậm chí mẹ Trần và ba Trần dứt khoát bán phòng ở, quyết định cách Tần gia xa một chút, nói không chừng tâm tư của con bé sẽ nhạt dần.
-- Nhà bọn họ vốn dĩ không hợp với nơi này, vốn không nên chui vào bên trong.
Thi thử diễn ra trong ba ngày, rất nhiều học sinh thi xong liền héo. Đề cũng không khó, chỉ là tương đối phân cấp, phần dễ dàng rất dễ dàng, phần khó cũng rất khó.
Thi xong có rất nhiều người vây quanh Tần Trường An, hỏi hắn đáp án, phát hiện không giống đáp án của hắn, liền một bộ uể oải.
Tần Trường An có chút không kiên nhẫn, cố nói hai câu, "Đáp án của tôi không nhất định sẽ đúng, chờ thầy cô phát đáp án đi."
Các bạn học sôi nổi tỏ vẻ, không có khả năng, ai không biết hắn thường xuyên thi được điểm tối đa, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo.
Tần Trường An chậc hai tiếng, chỉ chỉ lớp phó, "Đi, hỏi cậu ấy, Toán tôi không giỏi bằng cậu ấy."
Các bạn học còn muốn nói chuyện, đã thấy hắn đi ra đám người, đi tới chỗ Lê Diệu Diệu, nắm tay cô, kiên nhẫn hỏi thế nào...
Các bạn học: "........."
Thật đúng là cho rằng hắn khiêm tốn đâu, hóa ra căn bản không kiên nhẫn nói chuyện......
Này mẹ nó, thương tâm a.
Vài ngày sau thành tích công bố, trường học dán danh sách ở bên ngoài văn phòng giáo viên.
Diệu Diệu tinh thần tỉnh táo, lôi kéo Tần Trường An đi xem, "Trường An, thành tích của anh có rồi, chúng ta đi xem!"
Tần Trường An cười, hôn cok một cái, "Em cũng thi a, vậy cũng có thành tích của em mà.
Hai người đi tới bảng thông báo.
Lúc này người vây quanh đặc biệt nhiều, trong ba tầng ngoài ba tầng, nhưng mà cũng không thể ngăn cản hai người bọn họ, nguyên nhân chủ yếu chính là... Tần Trường An ba chữ kia quá rõ ràng.
Giáo viên trong trường có ý tưởng, cố ý phóng to tên Tần Trường An, lại đứng đầu tiên, ở bên ngoài cũng nhìn rõ.
Còn viết một dòng chữ, chúc mừng em Tần Trường An đứng thứ nhất toàn thành phố trong kỳ thi này.
Tần Trường An và Diệu Diệu chỉ đứng trong chốc lát, nghe thấy người vừa đi ra nói ti, "Ngọa tào! Tần Trường An là ai?"
"Học thần a."
Tần Trường An cũng không thế nào, Diệu Diệu lại không nghĩ đi, nghe người xung quanh khen Tần Trường An, đôi mắt tỏa sáng, "Trường An! Tất cả mọi người đều đang nói anh giỏi!"
Cô sung sướng nhếch cái đuôi nhỏ, "Em cũng cảm thấy anh rất tuyệt."
Đặc biệt giỏi!
Tần Trường An được khen lỗ tai có hơi hồng, ho khan, nhỏ giọng nói, "Vậy có khen thưởng không?"
Cũng không thể nói suông như vậy a.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, "...... Anh muốn phần thưởng gì?"
Tần Trường An tiến đến bên tai cô, "Lấy thân báo đáp?"
Ân? Diệu Diệu hôn hắn một chút, nghiêm túc nói, "Nhưng Diệu Diệu vốn dĩ đã là của anh nha."
"........."
Tần Trường An bưng kín ngực, cảm thấy mình lại bị quyến rũ.
Mỗi một phút một giây đều cảm thấy mình đã đủ yêu cô, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện, tình yêu lại nhiều hơn một chút...
Trên đời này, không còn chuyện gì vui hơn lưỡng tình tương duyệt.
Hắn nỗ lực làm mình giữ lại một chút hình tượng, ép lại khóe miệng, chỉ vào bảng vàng nói, "Muốn nhìn thành tích của em không?"
Diệu Diệu ân một tiếng, "Nhìn thế nào nha."
Cô quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, mấy nữ sinh cao hơn cô đang nhảy nhảy, nhảy một chút xem một chút, vừa nhảy vừa giận dữ, "Thật phiền, cái gì cũng không thấy, Duyệt Duyệt cậu thấy không?!"
Người kia nỗ lực nhón chân, "Không, mấy nam sinh đằng trước quá cao, chặn hết cả tầm nhìn."
Diệu Diệu lại nhìn nhìn chiều cao của mình, có hơi nghi ngờ..
"Không có việc gì, anh tới!"
"Em còn không tin anh sao?" Tần Trường An ngồi xổm xuống, đặt cánh tay lên trên chân cô, dùng sức......
Diệu Diệu cũng đã ngồi trên cánh tay của hắn, tầm nhìn lập tức rộng hơn
"Thế nào?" Tần Trường An thần thái phi dương, "Nhìn thấy không?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trước khi thi, các giáo viên đã bắt đầu nôn nóng, sôi nổi tăng lượng kiến thức, ngay cả cuối tuần cũng bị chiếm đoạt, thậm chí thời gian tập thể dục giữa giờ cũng bị cắt bỏ.
Chủ nhiệm lớp lo lắng áp lực quá lớn, không biết tìm mấy bộ phim điện ảnh từ nơi nào, cũ không thể cũ hơn được nữa, cho bọn họ xem để giảm bớt áp lực. Còn chuyên môn dùng 2 tiết để giáo dục tâm hồn, tỏ vẻ thành tích không được cũng không có nghĩa là người này không được, nghĩa là... Sinh mệnh quan trọng nhất thi không tốt không nên nhảy lầu...
Các bạn học gan lớn thở dài hai tiếng, "Vậy thi tốt, lúc về có được đi liên hoan không thầy?"
Chủ nhiệm lớp sờ sờ đầu, "Đi!"
Cả lớp cười ha ha, trạng thái thật sự nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng nên học tập vẫn phải học tập.
Tần Trường An tay trái cầm tay Diệu Diệu, tay phải làm bài, biểu tình chuyên chú, qua một tiết mới ngẩng đầu, vặn cổ, đặt bài thi đã làm xong xuống gầm bàn.
Người ngồi cùng bàn thấy, vội vàng duỗi tay, "Anh Tần! Đại thần! Bài thi cho tớ mượn chép chút!"
Giáo viên cứ nghĩ học sinh là siêu nhân, ai cũng có tốc độ làm bài như Tần Trường An.
Giáo viên phát ba tờ đề, nói là đề thi thử hai năm trước, để bọn họ xem cấu trúc đề thi, tiết này làm xong một đề, hai đề còn lại về nhà làm, sáng mai chữa đề.
...... Một môn về nhà làm hai đề, tổng cộng nhiều môn như vậy, bọn họ không ăn không uống không ngủ mẹ nó cũng không làm xong a!
May mà mình có bạn ngồi cùng bàn đáng tin.
Tần Trường An buông bút, cũng không thèm để ý, "Ba tờ dưới cùng, cầm đi đi."
Nói xong liền đứng lên, chuyển hướng Diệu Diệu, sờ sờ đầu cô, "Có đói bụng không?"
Bọn học sinh dùng não tương đối nhiều, hơn nữa còn ở giai đoạn phát triển, cho nên giờ ra chơi, đều sẽ có rất nhiều người đi quầy bán quà vặt, mua ít đồ ăn lót lót bụng.
Diệu Diệu ghé vào trên bàn học, "Hình như có một chút."
Tần Trường An kéo cô lên, "Vậy đi, chúng ta đi mua ít đồ ăn."
Ngồi cùng bàn vội vàng ngẩng đầu, vừa chép vừa kêu, "Anh Tần! Mua giúp tớ chai nước!"
Tần Trường An tùy ý vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đã biết.
Đầu tháng ba tầng này rất yên tĩnh, phần lớn học sinh đều không ra ngoài, ở phòng học liều mạng làm bài tập, Tần Trường An vừa đi vừa cùng Diệu Diệu nói nói cười cười.
Đi ngang qua lớp nào đó, liền nhìn thấy mẹ Trần đang véo lỗ tai Trần Thần Hi, không biết đang khóc lóc mắng chuyện gì, giáo viên ở một bên khuyên, cãi cọ ầm ĩ, ồn ào như đang ở ngoài chợ.
Trần Thần Hi ở chỗ này cũng coi như là có ít tiếng tăm, nguyên nhân chủ yếu chính là cô ta biết trang điểm, ở vườn trường rất là bắt mắt......
Không ít người đều giả vờ cố ý vô tình đứng ở đó.
Tối hôm qua mẹ Trần bị Trần Thần Hi thuyết phục, nhưng lại hơi nghi ngờ, sáng nay liền tới trường, hỏi bạn cùng lớp và giáo viên, sau đó phát hiện mình bị con gái lừa...
-- Không chỉ là chuyện này, còn có vấn đề về thành tích... Trần Thần Hi hiện tại đứng thứ 43 trong lớp, tổng cộng chỉ 50 học sinh, mỗi lần bà hỏi thành tích, Trần Thần Hi lại trả lời bình thường,...đứng thứ 20 đi.
Mẹ Trần tức khóc, bà thật không nghĩ tới con gái mình là người như vậy.
Bà và ba Trần cũng không có yêu cầu gì, nhưng nó không thể làm chuyện như vậy! Mất mặt!
Trần Thần Hi không nói chuyện.
Trước khi cô ta trọng sinh đã không học rất nhiều năm, tri thức đã quên từ lâu, tiểu học còn tốt, có thể ứng phó, đến sơ trung thì không được.
Nhưng cô ta lại cảm thấy mình trọng sinh, không thích làm bài, tâm tư cũng không đặt trên phương diện này...... Đều có nam thần, còn học tập làm cái gì... Cho nên thành tích từ từ lùi lại.
Cô ta bị túm lảo đảo một cái, không cẩn thận chú ý tới Tần Trường An và Lê Diệu Diệu, tức khắc có điểm muốn khóc.
Cô ta kỳ thật không rõ, Lê Diệu Diệu như một đứa bé, còn chưa nẩy nở, lại lười biếng, cô ta xinh đẹp hơn nhiều, vì sao cô ta cũng không thực học tập, đãi ngộ liền hoàn toàn không giống nhau đâu?
Rõ ràng đời này hắn biết cô ta trước, không phải sao?
Tần Trường An và Lê Diệu Diệu nhìn hai cái, liền không chú ý nữa, tiếp tục đi mua đồ.
Sau này Trần Thần Hi như thế nào bọn họ cũng không quan tâm, chỉ cần cô ta không xuất hiện chướng mắt, ở trong mắt bọn họ, Trần Thần Hi còn không quan trọng bằng cái bánh mì.
Có thể là sắp vào giờ học, người bên trong đã dần dần ít đi, cũng không quá chen chúc, Tần Trường An và Diệu Diệu còn rất sung sướng.
Sau đó Trần Thần Hi biến mất, nghe nói là chuyển trường, cũng không biết chuyển tới đâu, thậm chí mẹ Trần và ba Trần dứt khoát bán phòng ở, quyết định cách Tần gia xa một chút, nói không chừng tâm tư của con bé sẽ nhạt dần.
-- Nhà bọn họ vốn dĩ không hợp với nơi này, vốn không nên chui vào bên trong.
Thi thử diễn ra trong ba ngày, rất nhiều học sinh thi xong liền héo. Đề cũng không khó, chỉ là tương đối phân cấp, phần dễ dàng rất dễ dàng, phần khó cũng rất khó.
Thi xong có rất nhiều người vây quanh Tần Trường An, hỏi hắn đáp án, phát hiện không giống đáp án của hắn, liền một bộ uể oải.
Tần Trường An có chút không kiên nhẫn, cố nói hai câu, "Đáp án của tôi không nhất định sẽ đúng, chờ thầy cô phát đáp án đi."
Các bạn học sôi nổi tỏ vẻ, không có khả năng, ai không biết hắn thường xuyên thi được điểm tối đa, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo.
Tần Trường An chậc hai tiếng, chỉ chỉ lớp phó, "Đi, hỏi cậu ấy, Toán tôi không giỏi bằng cậu ấy."
Các bạn học còn muốn nói chuyện, đã thấy hắn đi ra đám người, đi tới chỗ Lê Diệu Diệu, nắm tay cô, kiên nhẫn hỏi thế nào...
Các bạn học: "........."
Thật đúng là cho rằng hắn khiêm tốn đâu, hóa ra căn bản không kiên nhẫn nói chuyện......
Này mẹ nó, thương tâm a.
Vài ngày sau thành tích công bố, trường học dán danh sách ở bên ngoài văn phòng giáo viên.
Diệu Diệu tinh thần tỉnh táo, lôi kéo Tần Trường An đi xem, "Trường An, thành tích của anh có rồi, chúng ta đi xem!"
Tần Trường An cười, hôn cok một cái, "Em cũng thi a, vậy cũng có thành tích của em mà.
Hai người đi tới bảng thông báo.
Lúc này người vây quanh đặc biệt nhiều, trong ba tầng ngoài ba tầng, nhưng mà cũng không thể ngăn cản hai người bọn họ, nguyên nhân chủ yếu chính là... Tần Trường An ba chữ kia quá rõ ràng.
Giáo viên trong trường có ý tưởng, cố ý phóng to tên Tần Trường An, lại đứng đầu tiên, ở bên ngoài cũng nhìn rõ.
Còn viết một dòng chữ, chúc mừng em Tần Trường An đứng thứ nhất toàn thành phố trong kỳ thi này.
Tần Trường An và Diệu Diệu chỉ đứng trong chốc lát, nghe thấy người vừa đi ra nói ti, "Ngọa tào! Tần Trường An là ai?"
"Học thần a."
Tần Trường An cũng không thế nào, Diệu Diệu lại không nghĩ đi, nghe người xung quanh khen Tần Trường An, đôi mắt tỏa sáng, "Trường An! Tất cả mọi người đều đang nói anh giỏi!"
Cô sung sướng nhếch cái đuôi nhỏ, "Em cũng cảm thấy anh rất tuyệt."
Đặc biệt giỏi!
Tần Trường An được khen lỗ tai có hơi hồng, ho khan, nhỏ giọng nói, "Vậy có khen thưởng không?"
Cũng không thể nói suông như vậy a.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, "...... Anh muốn phần thưởng gì?"
Tần Trường An tiến đến bên tai cô, "Lấy thân báo đáp?"
Ân? Diệu Diệu hôn hắn một chút, nghiêm túc nói, "Nhưng Diệu Diệu vốn dĩ đã là của anh nha."
"........."
Tần Trường An bưng kín ngực, cảm thấy mình lại bị quyến rũ.
Mỗi một phút một giây đều cảm thấy mình đã đủ yêu cô, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện, tình yêu lại nhiều hơn một chút...
Trên đời này, không còn chuyện gì vui hơn lưỡng tình tương duyệt.
Hắn nỗ lực làm mình giữ lại một chút hình tượng, ép lại khóe miệng, chỉ vào bảng vàng nói, "Muốn nhìn thành tích của em không?"
Diệu Diệu ân một tiếng, "Nhìn thế nào nha."
Cô quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, mấy nữ sinh cao hơn cô đang nhảy nhảy, nhảy một chút xem một chút, vừa nhảy vừa giận dữ, "Thật phiền, cái gì cũng không thấy, Duyệt Duyệt cậu thấy không?!"
Người kia nỗ lực nhón chân, "Không, mấy nam sinh đằng trước quá cao, chặn hết cả tầm nhìn."
Diệu Diệu lại nhìn nhìn chiều cao của mình, có hơi nghi ngờ..
"Không có việc gì, anh tới!"
"Em còn không tin anh sao?" Tần Trường An ngồi xổm xuống, đặt cánh tay lên trên chân cô, dùng sức......
Diệu Diệu cũng đã ngồi trên cánh tay của hắn, tầm nhìn lập tức rộng hơn
"Thế nào?" Tần Trường An thần thái phi dương, "Nhìn thấy không?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook