Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Tần Trường An mắt say lờ đờ mông lung, lung lay, đi tới đi lui trong phòng, trong miệng lải nhải, "... Túi tiền... Diệu Diệu... Khanh khanh..."
Còn thường thường dừng lại, uy hiếp nhìn đám tiểu thái giám, "Có phải, các ngươi trộm, không? Kéo ra ngoài..."
Nhưng trước mặt hắn, một đám thái giám vươn tay, hắn đi một bước, bọn thái giám vội đi theo một bước, còn có mấy tiểu thái giám phụ trách chuyển tất cả những đồ hắn có thể đụng phải... Hắn xoay người, bọn thái giám liền cuống quít đi xuống phía sau, thời khắc chuẩn bị chờ hắn ngã xuống thì đỡ được.
Trong điện giống như đang đánh giặc.
Hoàng Thượng tìm đã lâu tìm không thấy, đột nhiên liền bắt đầu khóc chít chít lau nước mắt. "Túi tiền!"
Không tìm thấy túi tiền khanh khanh thêu cho hắn!
Thơm thơm, có uyên ương, vừa thấy là biết có tình ý với hắn!
Khanh khanh có thể không để ý tới hắn hay không!
Một đám thái giám hận không thể chọc mù mắt, lấp kín lỗ tai...
Thấy Hoàng Thượng như vậy, bọn họ còn có thể sống sao?
Nghe thấy cửa điện bị đẩy ra, đám thái giám mắt đều sáng, thiếu chút nữa vui quá mà khóc, "Tiểu chủ ngài đã tới!"
An Văn Hải vội vàng bảo hoàng đế, "Hoàng Thượng, ngài nhìn xem! Lê tiểu chủ tới!"
Nhưng đừng tra tấn bọn họ.
Vừa xuống kiệu, liền một hai bắt bọn họ tìm túi tiền, một đám thái giám chổng mông quỳ rạp trên mặt đất tìm mọi nơi trong điện đều không thấy...... Hắn có khanh khanh sao? Bọn họ đi đâu tìm khanh khanh của hắn đưa túi tiền u!
Giờ xem như tới!
Tần Trường An mắt say lờ đờ mông lung nhìn qua, lấy lại bình tĩnh, tựa hồ rốt cuộc thấy rõ,"Khanh khanh!"
Hắn lảo đảo nhào tới.
Một đám thái giám không biết lấy đâu ra can đảm, trực tiếp tiến lên, một người một bên, kéo hắn đến trước mặt Diệu Diệu.
Sau đó không nói hai lời, trực tiếp cúi đầu lui ra ngoài, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không để lại cho Diệu Diệu, "Tiểu chủ, Hoàng Thượng liền giao cho ngài chiếu cố, đây là canh giải rượu."
Diệu Diệu sớm hay muộn cũng sẽ tiến cung, sao có thể không thích hợp...
Diệu Diệu: "........."
Sau khi một đám thái giám đều lui ra ngoài.
Tần Trường An giống như bá vương, bàn tay ôm hông nàng, chiếm hữu dục mười phần, "Diệu Diệu ~"
Diệu Diệu, "Hoàng Thượng?"
Diệu Diệu thử tính chọc chọc tay hắn, "Buông ra..."
Nàng rung đùi đắc ý cảm thán, luôn có điêu dân coi trọng Diệu Diệu ╯^╰
Tần Trường An nấc một cái, "Không! Ta sai rồi..."
Hắn nhận sai đặc biệt nhanh, không hề có uy nghiêm hoàng đế, "Ta không nên... Nấc, đánh mất, túi tiền, nàng đưa, đừng, đừng tức giận!"
Diệu Diệu chớp chớp mắt, "Diệu Diệu không đưa túi tiền nha."
...... Diệu Diệu sao có thể sẽ làm túi tiền? Kia cũng quá khó khăn.
Tiểu An Tử nói nàng tặng lễ vật, nhưng nàng nghĩ nghĩ, lại không chuẩn bị tiến cung, cho nên không chuẩn bị cái gì.
Đáng tiếc Tần Trường An con ma men, con ma men không có năng lực tự hỏi, rất nhanh, hắn như là nghĩ nghĩ, lại bắt đầu nói mình làm mất đồ, một hai bắt nàng tặng hắn một cái túi tiền.
Muốn uyên ương! Muốn thơm thơm! Muốn vừa thấy liền biết nàng thích hắn cái loại này!
Yêu cầu này... Đôi mắt thấu triệt của Diệu Diệu chớp chớp, "Ngươi thích Diệu Diệu?"
"Thích!" Tần Trường An ôm nàng, chém đinh chặt sắt kiêu ngạo, "Diệu Diệu đáng yêu nhất!"
"........."
Diệu Diệu rầm rì một tiếng, đột nhiên có chút đắc ý, "Ngươi nói rất đúng."
Sao lại tinh mắt như vậy ╯^╰O(≧▽≦)O
Sau đó nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi một câu, "Vậy thích bao nhiêu?"
"Phi thường phi thường phi thường... Thích." Thích từ ánh mắt đầu tiên thấy nàng, trái tim loạn nhịp, như tìm được nguồn nước trong sa mạc, thế giới đen trắng trước kia trở nên nhiều màu sắc hơn.
Hắn nói một chuỗi dài một chuỗi dài, mới không nỡ mà ngừng lại. Chưa đã thèm ôm nàng, "Làm Hoàng Hậu của ta được không?"
Diệu Diệu đắc ý, thích nàng như vậy nha...
"Đều có chút ngượng ngùng ~" Nàng không có một chút ngượng ngùng nói thầm.
"Nhưng mà, làm Hoàng Hậu thì được gì?"
"Sẽ có Hoàng Thượng tốt với nàng......
Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó...
Muốn làm cái gì thì làm cái đó...
Muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."
Diệu Diệu suy nghĩ một lần, sung sướng tỏ vẻ, "Vậy được rồi, liền, nghe ngươi."
Nàng tháo túi tiền trên người xuống, "Cái này cho ngươi."
Nhỏ giọng tẩy não, "Ngươi phải tốt với Diệu Diệu nha."
Tần Trường An không chút do dự, "Được!"
Diệu Diệu tiếp tục nghĩ, "Có ăn ngon phải cho Diệu Diệu ăn trước ~"
"Được!"
"Có trò vui cũng phải cho Diệu Diệu chơi."
"Được!"
"Không được hung Diệu Diệu..."
"........."
Diệu Diệu vừa lòng, nhếch cái đuôi vung tới vung đi, rụt rè dùng thịt lót chạm vào hắn một chút, tỏ vẻ sạn phân quan này nàng rất vừa lòng.
Sau đó thấy Tần Trường An tựa hồ có điểm không thoải mái, nghĩ nghĩ, đưa linh khí vào trong cơ thể hắn...
-- Thân thể không phải quá tốt. Diệu Diệu chớp chớp mắt, không có việc gì, nhiều linh khí chút là tốt rồi.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn tu luyện...
Tần Trường An có túi tiền liền không làm ầm ĩ, một giây ôm ở trong ngực, hơn nữa còn có linh khí, an tĩnh xuống dưới, híp mắt thoải mái lười biếng, chỉ là lại như thế nào cũng không buông ra.
Khi An Văn Hải tiến vào thu thập, như động vật lớn nhìn chằm chằm kẻ thù, chỉ cần ông tới gần Diệu Diệu liền không chút nào che dấu địch ý. Nhìn dáng vẻ tùy thời đều sẽ nói câu kéo đi ra ngoài chém.
An Văn Hải cuối cùng cũng không dám đi qua giúp hắn rửa mặt. "... Vất vả tiểu chủ."
Mạng tương đối quan trọng.
"........."
Nắng sớm mờ mờ, ngói lưu ly của Tử Thần Điện phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, ngự tiền thị vệ đang tuần tra bên ngoài.
Trong điện, mùi long tiên hương từ lư hương bay ra.
Trên long sàng to lớn, hoàng đế mở mắt, xoa xoa cái trán, một câu An Văn Hải còn chưa kịp nói, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu.
Từ hắn uống say kêu khanh khanh, đến Diệu Diệu tới đây, lại đến hắn lôi kéo Diệu Diệu không cho đi..., Diệu Diệu đáp ứng làm Hoàng Hậu của hắn!!
Hắn mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức chiêu cáo thiên hạ, tay sờ sờ sang bên cạnh, ý niệm đầu tiên toát ra thế nhưng là, đáng tiếc...
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể ngủ trên một cái giường.
Khụ.
Tần Trường An khôi phục vẻ đạo mạo, không có bất luận vẻ không không được tự nhiên gì "An Văn Hải."
"Có nô tài." Dựng lỗ tai, đại thái giám tùy thời chú ý động tĩnh đẩy cửa, một đám cung nữ bưng đồ rửa mặt, tiến vào theo thứ tự, rồi sau đó lui đi ra ngoài. "Bệ hạ."
Mấy tiểu thái giám hầu hạ hắn rửa mặt, Tần Trường An nhìn An Văn Hải liếc mắt một cái, "... Hoàng Hậu đâu."
".........!"
Tuểu thái giám ở đây đột nhiên bùm bùm quỳ đầy đất.
An Văn Hải cũng bị tiếng xưng hô của hắn làm kinh sợ, miễn cưỡng chống đỡ, "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương chăm sóc ngài cả đêm, hiện giờ đang nghỉ ngơi bên điện."
Đây là... Thật muốn phong hậu a.
Tối qua ông vẫn luôn để Lê tiểu chủ lưu lại, sáng nay Lê tiểu chủ nói phải rời khỏi, kỳ thật bọn họ cũng rất khó xử, nhìn dáng vẻ may mắn ông không thả người rời đi, còn an bài tới trắc điện...
Tần Trường An ừ một tiếng, lúc này mới móc ra một cái túi tiền từ trong ngực, tự đeo cho mình, còn soi gương, vừa lòng đùa nghịch một chút.
Thật là đẹp mắt!
Đẹp nhất thiên hạ~
An Văn Hải tâm tư vừa động, nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, thật cẩn thận nói, "Hôm nay túi tiền của Hoàng Thượng rất đẹp, không biết là vị quý nhân nào đưa, quý nhân nhất định rất ngưỡng mộ Hoàng Thượng."
Tần Trường An nhìn ông một cái, đột nhiên nở nụ cười, thần thái phi dương, không để ý tới mấy tiểu thái giám bị dọa, "Hôm nay miệng thật ngọt a."
An Văn Hải nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận thuận theo, cười nói, "Nô tài cũng không dám nói dối, đưa túi tiền còn không phải là biểu hiện ý ngưỡng mộ ngài sao..."
"........."
Biết Diệu Diệu chiếu cố hắn cả một đêm, Tần Trường An ôm Diệu Diệu từ trắc điện tới long sàng, trước khi lên triều còn cố ý dặn dò, làm người đừng đánh thức nàng, để nàng ngủ.
Trừ lần đó ra, Ngự Thiện Phòng muốn trước đun lại đồ ăn của Hoàng Hậu, chờ Hoàng Hậu tỉnh lại rồi ăn.
Dặn dò mọi chuyện một lần, mới rời đi thượng triều.
Toàn bộ Tử Thần Điện đều hiểu, Lê Diệu Diệu, không thể chọc.
Chậc, đáng tiếc thánh chỉ phong hậu tạm thời không thể hạ, phải đợi kết thúc tuyển tú, sau khi tú nữ ra cung, thánh chỉ phong hậu mới có thêt ban.
Tần Trường An hơi tiếc nuối, bằng không hôm nay lâm triều hắn đã có thể chiêu cáo thiên hạ.
Tử Thần Điện căn bản không ai dám truyền ra tin tức, cho nên Diệu Diệu ngủ một giấc ngon lành, cho đến khi Tần Trường An đã bãi triều, nàng vẫn đang ngủ say.
Tần Trường An hưng phấn muốn nổ mạnh, nghẹn khó chịu, dứt khoát làm người thỉnh mấy đại thần tới.
Mấy lão thần tiểu tâm cẩn thận, Liễu tướng càng lo lắng đề phòng, chẳng lẽ là... Chuyện với Bảo Thân Vương còn chưa xong?
Vài người thật cẩn thận bước vào thư phòng, quỳ trên mặt đất, "Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tần Trường An không lên tiếng.
Yên tĩnh một lúc lâu, trán Liễu tướng đều toát mồ hôi, phảng phất ngay sau đó sẽ bị kéo ra ngoài tịch thu tài sản chém cả nhà.
Thật lâu sau, Tần Trường An mới lên tiếng, "Ngẩng đầu lên."
Hắn rốt cuộc thay đổi cái tư thế vừa lòng, làm túi tiền càng rõ ràng, "Các ngươi cảm thấy, trẫm có gì khác không?"
Liễu tướng bị dọa nhũn chân: "......???"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Còn thường thường dừng lại, uy hiếp nhìn đám tiểu thái giám, "Có phải, các ngươi trộm, không? Kéo ra ngoài..."
Nhưng trước mặt hắn, một đám thái giám vươn tay, hắn đi một bước, bọn thái giám vội đi theo một bước, còn có mấy tiểu thái giám phụ trách chuyển tất cả những đồ hắn có thể đụng phải... Hắn xoay người, bọn thái giám liền cuống quít đi xuống phía sau, thời khắc chuẩn bị chờ hắn ngã xuống thì đỡ được.
Trong điện giống như đang đánh giặc.
Hoàng Thượng tìm đã lâu tìm không thấy, đột nhiên liền bắt đầu khóc chít chít lau nước mắt. "Túi tiền!"
Không tìm thấy túi tiền khanh khanh thêu cho hắn!
Thơm thơm, có uyên ương, vừa thấy là biết có tình ý với hắn!
Khanh khanh có thể không để ý tới hắn hay không!
Một đám thái giám hận không thể chọc mù mắt, lấp kín lỗ tai...
Thấy Hoàng Thượng như vậy, bọn họ còn có thể sống sao?
Nghe thấy cửa điện bị đẩy ra, đám thái giám mắt đều sáng, thiếu chút nữa vui quá mà khóc, "Tiểu chủ ngài đã tới!"
An Văn Hải vội vàng bảo hoàng đế, "Hoàng Thượng, ngài nhìn xem! Lê tiểu chủ tới!"
Nhưng đừng tra tấn bọn họ.
Vừa xuống kiệu, liền một hai bắt bọn họ tìm túi tiền, một đám thái giám chổng mông quỳ rạp trên mặt đất tìm mọi nơi trong điện đều không thấy...... Hắn có khanh khanh sao? Bọn họ đi đâu tìm khanh khanh của hắn đưa túi tiền u!
Giờ xem như tới!
Tần Trường An mắt say lờ đờ mông lung nhìn qua, lấy lại bình tĩnh, tựa hồ rốt cuộc thấy rõ,"Khanh khanh!"
Hắn lảo đảo nhào tới.
Một đám thái giám không biết lấy đâu ra can đảm, trực tiếp tiến lên, một người một bên, kéo hắn đến trước mặt Diệu Diệu.
Sau đó không nói hai lời, trực tiếp cúi đầu lui ra ngoài, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không để lại cho Diệu Diệu, "Tiểu chủ, Hoàng Thượng liền giao cho ngài chiếu cố, đây là canh giải rượu."
Diệu Diệu sớm hay muộn cũng sẽ tiến cung, sao có thể không thích hợp...
Diệu Diệu: "........."
Sau khi một đám thái giám đều lui ra ngoài.
Tần Trường An giống như bá vương, bàn tay ôm hông nàng, chiếm hữu dục mười phần, "Diệu Diệu ~"
Diệu Diệu, "Hoàng Thượng?"
Diệu Diệu thử tính chọc chọc tay hắn, "Buông ra..."
Nàng rung đùi đắc ý cảm thán, luôn có điêu dân coi trọng Diệu Diệu ╯^╰
Tần Trường An nấc một cái, "Không! Ta sai rồi..."
Hắn nhận sai đặc biệt nhanh, không hề có uy nghiêm hoàng đế, "Ta không nên... Nấc, đánh mất, túi tiền, nàng đưa, đừng, đừng tức giận!"
Diệu Diệu chớp chớp mắt, "Diệu Diệu không đưa túi tiền nha."
...... Diệu Diệu sao có thể sẽ làm túi tiền? Kia cũng quá khó khăn.
Tiểu An Tử nói nàng tặng lễ vật, nhưng nàng nghĩ nghĩ, lại không chuẩn bị tiến cung, cho nên không chuẩn bị cái gì.
Đáng tiếc Tần Trường An con ma men, con ma men không có năng lực tự hỏi, rất nhanh, hắn như là nghĩ nghĩ, lại bắt đầu nói mình làm mất đồ, một hai bắt nàng tặng hắn một cái túi tiền.
Muốn uyên ương! Muốn thơm thơm! Muốn vừa thấy liền biết nàng thích hắn cái loại này!
Yêu cầu này... Đôi mắt thấu triệt của Diệu Diệu chớp chớp, "Ngươi thích Diệu Diệu?"
"Thích!" Tần Trường An ôm nàng, chém đinh chặt sắt kiêu ngạo, "Diệu Diệu đáng yêu nhất!"
"........."
Diệu Diệu rầm rì một tiếng, đột nhiên có chút đắc ý, "Ngươi nói rất đúng."
Sao lại tinh mắt như vậy ╯^╰O(≧▽≦)O
Sau đó nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi một câu, "Vậy thích bao nhiêu?"
"Phi thường phi thường phi thường... Thích." Thích từ ánh mắt đầu tiên thấy nàng, trái tim loạn nhịp, như tìm được nguồn nước trong sa mạc, thế giới đen trắng trước kia trở nên nhiều màu sắc hơn.
Hắn nói một chuỗi dài một chuỗi dài, mới không nỡ mà ngừng lại. Chưa đã thèm ôm nàng, "Làm Hoàng Hậu của ta được không?"
Diệu Diệu đắc ý, thích nàng như vậy nha...
"Đều có chút ngượng ngùng ~" Nàng không có một chút ngượng ngùng nói thầm.
"Nhưng mà, làm Hoàng Hậu thì được gì?"
"Sẽ có Hoàng Thượng tốt với nàng......
Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó...
Muốn làm cái gì thì làm cái đó...
Muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."
Diệu Diệu suy nghĩ một lần, sung sướng tỏ vẻ, "Vậy được rồi, liền, nghe ngươi."
Nàng tháo túi tiền trên người xuống, "Cái này cho ngươi."
Nhỏ giọng tẩy não, "Ngươi phải tốt với Diệu Diệu nha."
Tần Trường An không chút do dự, "Được!"
Diệu Diệu tiếp tục nghĩ, "Có ăn ngon phải cho Diệu Diệu ăn trước ~"
"Được!"
"Có trò vui cũng phải cho Diệu Diệu chơi."
"Được!"
"Không được hung Diệu Diệu..."
"........."
Diệu Diệu vừa lòng, nhếch cái đuôi vung tới vung đi, rụt rè dùng thịt lót chạm vào hắn một chút, tỏ vẻ sạn phân quan này nàng rất vừa lòng.
Sau đó thấy Tần Trường An tựa hồ có điểm không thoải mái, nghĩ nghĩ, đưa linh khí vào trong cơ thể hắn...
-- Thân thể không phải quá tốt. Diệu Diệu chớp chớp mắt, không có việc gì, nhiều linh khí chút là tốt rồi.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn tu luyện...
Tần Trường An có túi tiền liền không làm ầm ĩ, một giây ôm ở trong ngực, hơn nữa còn có linh khí, an tĩnh xuống dưới, híp mắt thoải mái lười biếng, chỉ là lại như thế nào cũng không buông ra.
Khi An Văn Hải tiến vào thu thập, như động vật lớn nhìn chằm chằm kẻ thù, chỉ cần ông tới gần Diệu Diệu liền không chút nào che dấu địch ý. Nhìn dáng vẻ tùy thời đều sẽ nói câu kéo đi ra ngoài chém.
An Văn Hải cuối cùng cũng không dám đi qua giúp hắn rửa mặt. "... Vất vả tiểu chủ."
Mạng tương đối quan trọng.
"........."
Nắng sớm mờ mờ, ngói lưu ly của Tử Thần Điện phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, ngự tiền thị vệ đang tuần tra bên ngoài.
Trong điện, mùi long tiên hương từ lư hương bay ra.
Trên long sàng to lớn, hoàng đế mở mắt, xoa xoa cái trán, một câu An Văn Hải còn chưa kịp nói, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu.
Từ hắn uống say kêu khanh khanh, đến Diệu Diệu tới đây, lại đến hắn lôi kéo Diệu Diệu không cho đi..., Diệu Diệu đáp ứng làm Hoàng Hậu của hắn!!
Hắn mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức chiêu cáo thiên hạ, tay sờ sờ sang bên cạnh, ý niệm đầu tiên toát ra thế nhưng là, đáng tiếc...
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể ngủ trên một cái giường.
Khụ.
Tần Trường An khôi phục vẻ đạo mạo, không có bất luận vẻ không không được tự nhiên gì "An Văn Hải."
"Có nô tài." Dựng lỗ tai, đại thái giám tùy thời chú ý động tĩnh đẩy cửa, một đám cung nữ bưng đồ rửa mặt, tiến vào theo thứ tự, rồi sau đó lui đi ra ngoài. "Bệ hạ."
Mấy tiểu thái giám hầu hạ hắn rửa mặt, Tần Trường An nhìn An Văn Hải liếc mắt một cái, "... Hoàng Hậu đâu."
".........!"
Tuểu thái giám ở đây đột nhiên bùm bùm quỳ đầy đất.
An Văn Hải cũng bị tiếng xưng hô của hắn làm kinh sợ, miễn cưỡng chống đỡ, "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương chăm sóc ngài cả đêm, hiện giờ đang nghỉ ngơi bên điện."
Đây là... Thật muốn phong hậu a.
Tối qua ông vẫn luôn để Lê tiểu chủ lưu lại, sáng nay Lê tiểu chủ nói phải rời khỏi, kỳ thật bọn họ cũng rất khó xử, nhìn dáng vẻ may mắn ông không thả người rời đi, còn an bài tới trắc điện...
Tần Trường An ừ một tiếng, lúc này mới móc ra một cái túi tiền từ trong ngực, tự đeo cho mình, còn soi gương, vừa lòng đùa nghịch một chút.
Thật là đẹp mắt!
Đẹp nhất thiên hạ~
An Văn Hải tâm tư vừa động, nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, thật cẩn thận nói, "Hôm nay túi tiền của Hoàng Thượng rất đẹp, không biết là vị quý nhân nào đưa, quý nhân nhất định rất ngưỡng mộ Hoàng Thượng."
Tần Trường An nhìn ông một cái, đột nhiên nở nụ cười, thần thái phi dương, không để ý tới mấy tiểu thái giám bị dọa, "Hôm nay miệng thật ngọt a."
An Văn Hải nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận thuận theo, cười nói, "Nô tài cũng không dám nói dối, đưa túi tiền còn không phải là biểu hiện ý ngưỡng mộ ngài sao..."
"........."
Biết Diệu Diệu chiếu cố hắn cả một đêm, Tần Trường An ôm Diệu Diệu từ trắc điện tới long sàng, trước khi lên triều còn cố ý dặn dò, làm người đừng đánh thức nàng, để nàng ngủ.
Trừ lần đó ra, Ngự Thiện Phòng muốn trước đun lại đồ ăn của Hoàng Hậu, chờ Hoàng Hậu tỉnh lại rồi ăn.
Dặn dò mọi chuyện một lần, mới rời đi thượng triều.
Toàn bộ Tử Thần Điện đều hiểu, Lê Diệu Diệu, không thể chọc.
Chậc, đáng tiếc thánh chỉ phong hậu tạm thời không thể hạ, phải đợi kết thúc tuyển tú, sau khi tú nữ ra cung, thánh chỉ phong hậu mới có thêt ban.
Tần Trường An hơi tiếc nuối, bằng không hôm nay lâm triều hắn đã có thể chiêu cáo thiên hạ.
Tử Thần Điện căn bản không ai dám truyền ra tin tức, cho nên Diệu Diệu ngủ một giấc ngon lành, cho đến khi Tần Trường An đã bãi triều, nàng vẫn đang ngủ say.
Tần Trường An hưng phấn muốn nổ mạnh, nghẹn khó chịu, dứt khoát làm người thỉnh mấy đại thần tới.
Mấy lão thần tiểu tâm cẩn thận, Liễu tướng càng lo lắng đề phòng, chẳng lẽ là... Chuyện với Bảo Thân Vương còn chưa xong?
Vài người thật cẩn thận bước vào thư phòng, quỳ trên mặt đất, "Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tần Trường An không lên tiếng.
Yên tĩnh một lúc lâu, trán Liễu tướng đều toát mồ hôi, phảng phất ngay sau đó sẽ bị kéo ra ngoài tịch thu tài sản chém cả nhà.
Thật lâu sau, Tần Trường An mới lên tiếng, "Ngẩng đầu lên."
Hắn rốt cuộc thay đổi cái tư thế vừa lòng, làm túi tiền càng rõ ràng, "Các ngươi cảm thấy, trẫm có gì khác không?"
Liễu tướng bị dọa nhũn chân: "......???"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook